Chương 5 Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức quân đội Việt Nam đã giành chiến thắng ở An Giang nhanh chóng vang cả nước, mọi người cùng ra đường ăn mừng cho điều đó, một nụ cười tươi sau 105 năm bị ách thống trị của Pháp và Mỹ chiếm đóng, nụ cười sau hàng triệu anh hùng đã ngã xuống.

Tịch Hàn thân là quân trưởng đã đem các thi thể liệt sĩ còn nhận dạng được đem về... trả cho gia đình họ.

Tịch Hàn và mấy người nữa khiêng một thi thể đến một căn nhà lá bị hao mòn theo thời gian, một đôi vợ chồng già bước ra thẫn thờ nhìn bọn họ, nước mắt lưng tròng nhìn chầm chầm lấy cái thi thể đã được phủ khăn trắng, người phụ nữ quỳ thụp xuống khóc nấc lên, người đàn ông hai chân rung rẩy cố bước đến bên thi thể rồi mở khăn trắng ra, rồi ngã quỵ bên cạnh thi thể.

"Trời ơi, con tôi... Con đã hứa với má là hoà bình con nhất định sẽ về rồi mà Phổ Minh, con không thương má sao hả con? Thương má thì mày đừng ngủ, mở mắt nhìn má đi, con nỡ lòng nào mà thất hứa với má vậy con ơi là con, Minh ơi là Minh con nỡ lòng nào nhìn má đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh vậy con....."

Người phụ nữ gào khóc đập thùm thụp vào lòng ngực mình, mọi người xung quanh không chịu nổi mà khóc theo tiếng gào khóc thảm thiết của người phụ nữ, nay đã trở thành bà mẹ Việt Nam anh hùng, người đàn ông cũng quỳ xuống cầm chặt lấy đôi bàn tay lạnh lẽo kia cúi đầu khóc, những giọt nước mắt nóng hổi của ông rơi xuống tay cậu, nhưng cũng không thể nào sưởi ấm được bàn tay đã lạnh băng kia.

Chiến tranh nó quá tàn nhẫn, để đổi lấy hoà bình cái giá đổi lại thật sự rất đắt, ngày 30 tháng 4 năm 1975 là ngày vui mừng nhất cả nước, nhưng cũng là ngày nhiều bà mẹ Việt Nam anh hùng khóc lên xé toạt lòng, quá nhiều lời hứa sẽ trở về nhưng sẽ có bao nhiêu lời hứa được giữ?

Ai, có ai sẽ chịu được nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?

Lê Nhã Phong lại đang ngồi trên ghế phía sau nhà, như một kẻ đa sầu đa cảm lạc lõng giữa những người đang rộn ràng ăn mừng. Thằng Được gấp gáp chạy tới, đứng bên cạnh thở hồng hộc nói.

"Cậu ba, cậu ba mau lên cậu Phổ Minh... Cậu Phổ Minh trở về rồi chỉ có điều, chỉ có điều..."

"Chỉ có điều gì?"

"Dạ cậu,...cậu Phổ Minh trở thành một thi thể lạnh lẽo mà trở về."

Giây phút ấy, Lê Nhã Phong cảm thấy rất rõ ràng trái tim mình gần như đã ngừng đập, lòng ngực nhói lên từng hồi như muốn xé rách lòng ngực. Lê Nhã Phong mặc kệ tất cả chạy đến bên nhà cậu, ngôi nhà đang vang lên tiếng khóc u uất bên trong lòng Sài Gòn hoa lệ.

Sài Gòn hoa lệ, hoa tang cho em lệ sầu cho tôi.

Lê Nhã Phong từng bước từng bước chậm chạp đi đến bên thi thể của cậu, quỳ xuống gương mặt vô hồn nhìn cơ thể cậu tái nhợt đi.

Em ơi rõ ràng lúc em đi vẫn là một cơ thể ấm áp mà em? Phổ Minh à, đừng giỡn nữa, tôi chết mất em ơi...

Tía của cậu ngẩn đầu lên nhìn Lê Nhã Phong, đôi mắt ông đỏ hoe lên những vạch máu, rõ ràng là đang nói chuyện với người xứng tuổi con mình, nhưng giọng ông vẫn kính trọng người trước mắt, gương mặt ông bỗng trở nên già hơn chục tuổi chỉ sau một khoảnh khắc, Nhã Phong sững người nhìn ông.

"Cậu ba, tôi biết chuyện giữa cậu và Phổ Minh, sở dĩ tôi không ngăn cản vì đó là tình cảm của nó, tôi dù là tía là đấng sinh thành của nó tôi cũng không có quyền can thiệp vào, bây giờ chuyện đã lỡ dỡ vầy rồi, thì coi như tôi xin cậu đi cậu ba, cậu cũng đã có vợ có thể buông tay xuống được không? Đừng dằn vặt gì cái chết của nó cả, vui vẻ mà sống tiếp đi được không cậu?"

Ông hít một hơi sâu để cố gắng bình tĩnh, rồi ông nói tiếp trong tiếng gào khóc thê lương của má cậu.

"Tôi tin thằng bé cũng sẽ không muốn thấy cậu đau khổ vì nó, thôi thì kiếp này đã hết cái duyên cái nợ thì thôi đi cậu."

Tịch Hàn nghe từ "cậu ba" thì hơi khẽ giật mình, như hiểu ra gì đó rồi nhìn chăm chú vào Lê Nhã Phong khẽ nói.

"Đúng là duyên không đủ, nợ lại cạn thì cũng dỡ dang mà thôi."

Tịch Hàn nhìn bộ dạng vô hồn của Nhã Phong, anh ta lớn tiếng kêu tên anh, mục đích khiến anh đi đến đây cũng vì một phần là tiếng cậu ba nhà ông hội đồng ở Sài Gòn của Phổ Minh, anh ta muốn nhìn xem người mà đứa em trai anh yêu thương có xứng đáng với tình cảm của nó hay không.

"Cậu ba nhà ông hội đồng"

Lê Nhã Phong vô hồn thì theo hướng tiếng nói vừa phát ra, Tịch Hàn gật đầu như chào, anh ta lạnh nhạt nói.

"Cậu ba, có người nhờ tôi chuyển cho cậu vài câu nói."

Lê Nhã Phong lưu luyến nhìn cậu rồi cũng rời đi theo người đàn ông xa lạ, anh ta đi đến một chỗ không có người qua lại rồi quay lại phía sau, nhìn về phía con người vừa như bị rút cạn linh hồn kia, Tịch Hàn lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Phổ Minh nhờ tôi nói với cậu ba nhà ông hội đồng ở Sài Gòn, đừng đi theo em ấy nếu thương em thì chăm sóc giùm tía má và thương luôn cô mợ ba vì suy cho cùng... mợ ấy cũng là một người đáng thương mà thôi."

Rõ ràng là không có điều gì buồn cười trong câu nói ấy, nhưng Lê Nhã Phong lại bật cười lên như điên như dại, đúng là cậu nhỉ? Luôn luôn hiểu Lê Nhã Phong hơn chính bản thân anh. Nhưng em ơi, em đã đánh giá thấp tình yêu của tôi dành cho em thì phải? Em đã từng thấy người nào sống không có trái tim chưa? Đã thấy người nào sống mà không có máu, có thịt chưa?

Nụ cười như một kẻ bị bệnh tâm thần của Nhã Phong dừng lại, anh buông lại một câu "cảm ơn" rồi cũng quay lưng rời đi.

Tịch Hàn nhìn theo bóng lưng của anh rời đi khẽ thở dài lẩm bẩm, rõ ràng là tình yêu của bọn họ đẹp đẽ như vậy mà, sao lại đau thương trắc trở thế này? Tịch Hàn chỉ cần nhìn là biết hành động tiếp theo của cậu ba này, nhưng anh ta sẽ không ngăn cản, vì cản được một lần sẽ ngăn được cả đời sao? Một số việc, chết đi rồi mới có thể thoải mái được một chút.

"Trần Phổ Minh giờ thì anh đã hiểu tại sao anh ta là điềm nuối tiếc của em chỉ sau tía má, một con người vì em mà có thể trong một giây phút nào đó không cần tính mạng nữa, em nói xem tại sao hai người lại cố chấp như nhau? kiếp này vì chiến tranh mà âm dương lìa xa, kiếp sau hy vọng hai người có thể bên nhau trọn một đời bình an."

Lê Nhã Phong trở lại nhà, dọc đường đi có rất nhiều người chào hỏi anh, nhưng Nhã Phong một mạch đi thẳng không quan tâm đến ai, anh đứng trước một cánh cửa gõ vài tiếng, vọng ra bên ngoài là tiếng nói của một người con gái.

"Vào đi."

Lê Nhã Phong bước vào trong, anh giương nhìn người phụ nữ trước mặt, lên tiếng xưng hô một cách đầy xa lạ giữa hai cá thể mang danh là vợ là chồng, nhưng đó là cách bọn họ xưng hô với nhau gần một năm qua.

"Phó tiểu thư."

"Sao, có chuyện gì vậy Lê thiếu?"

"Chúng ta... ly dị đi, chỉ cần tôi kí giấy ly dị với cô thì cuộc đời phía sau cô được tự do rồi không cần bị ràng buộc trong cuộc hôn nhân vốn chỉ là màn sắp xếp của người khác nữa."

Phó Danh Huyên sửng sốt nhìn anh, cô ngồi bật dậy nhìn dáng vẻ kiên quyết của người được mang danh là chồng hợp pháp của cô, nhưng tại sao tự nhiên anh lại nhắc đến việc này? Linh cảm của người phụ nữ cho cô biết, người đàn ông này hiện tại có gì đó rất bất thường.

"Lê thiếu có chuyện gì sao? Ly dị thì cũng được thôi,  tôi cũng không ham muốn gì cuộc hôn nhân này nhưng anh bị làm sao vậy? Chia sẻ cho tôi với tư cách là bạn bè thôi được chứ? Hôm nay... anh thật sự rất khác lạ."

Lê Nhã Phong nhìn sâu vào đôi mắt bồ câu ấy,  như muốn chứng minh rằng trong câu nói của bản thân, có bao nhiêu phần trăm là sự thật.

"Tôi không muốn cuộc đời còn dài phía sau của tiểu thư bị gắn cái danh goá phụ."

Phó Danh Huyên sửng sốt, người này không lẽ muốn tự tử sao? Cô bước đi đến gần ben cạnh anh mà khuyên nhủ hết lời, cô không biết tại sao mình hôm nay lại trở nên nhiều chuyện như thế, nhưng dường như đang có người bên tai cô, kêu gào cô đừng để Lê Nhã Phong rời khỏi căn phòng này, cô đã phải dùng đến chữ hiếu để cố gắng nuôi lên một tia hy vọng trong anh, nhưng Nhã Phong đã thẳng thừng trả lời.

"Phó tiểu thư, thời điểm ta cùng nhau làm lễ gia tiên thì lúc đó đã xác định tôi đã trả hết chữ hiếu, còn chữ nghĩa với cô... Tôi cũng chỉ còn có thể giải thoát cô khoải cuộc hôn nhân này mà thôi và Phó tiểu thư à, cô đã từng thấy người nào trái tim đã ngừng đập mà vẫn còn sống chưa?"

Lê Nhã Phong lặp tức đánh mạnh vào sau ót cô, Phó Danh Huyên ngã ra phía sau, anh giơ tay ra đỡ lấy cô, Nhã Phong bồng cô lên đặt cô lên giường, rồi kéo cửa cất bước về phòng mình.

Tại phòng của mình, Lê Nhã Phong để lại một tờ giấy ly dị và một lá thư không dài, anh đốt bỏ lá thư đi để tờ giấy ly dị lên gối nằm, rồi đi ra khỏi phòng.

"Kiếp này, tình thật sự quá bi ai, kiếp sau hẹn ta lại gặp và yêu nhau như thuở ban đầu."

Sau đó vài ngày, người ta phát hiện thi thể cậu ba nhà họ Lê trôi nổi trên sông, người nhà ông hội đồng nghe tin liền ra ngoài đấy cố vớt thi thể cậu về nhưng lần nào cũng thất bại, người ta truyền miệng nhau, nếu chết trôi mà vớt ba lần không được thì thôi đi, người ta còn chưa muốn siêu thoát vì còn chấp niệm ở dương gian, người dân lập một cái miếu nhỏ thờ anh, nhưng cứ những ngày rằm trăng sáng soi rọi đường làng, người ta lại thấy bóng dáng cậu ba ngày nào đang ngồi một góc nhỏ dường như đang đợi một người nào đấy chưa từng trở về, miếu nhỏ ấy rất linh luôn phù hộ bà con buôn bán đi ngang con sông này.

Đã 49 năm trôi qua, Tịch Hàn lúc này đã già, ông quay trở lại quê hương của đồng đội khi xưa, vô tình nghe được câu chuyện truyền miệng qua mấy chục năm về cái miếu nhỏ ấy, ông thất thần một chút rồi cũng quyết định đi đến thấp cho cố nhân khi xưa một nén hương rồi quay trở về.

Hy vọng kiếp sau hai người, sẽ thuận lợi một chút!

--------End--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro