1. nhiếp ảnh gia tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống nghệ thuật vì vậy mà trong tâm hồn của em lúc nào cũng hừng hực đam mê và ý chí với những cái đẹp. Từ khi còn rất nhỏ em đã luôn ôm lấy những chiếc máy ảnh kỹ thuật số cũ, máy ảnh cơ hay máy ảnh film. Lớn hơn một chút là khi đi học, em sẽ luôn mang theo ít nhất một cái máy ảnh và chìm đắm vào nó mỗi giờ ra chơi.

Mẹ của em là một nghệ sĩ piano nổi tiếng của nhạc viện, một lần đi diễn của bà catxe lớn đến mức đủ để chi trả cho một tấm vé máy bay khứ hồi hạng thương gia từ châu Á đến châu Mỹ. Trong một lần đi diễn ở Áo mẹ và ba gặp nhau, khi ấy ba đi xem nhạc để tìm thấy cảm hứng cho bộ phim mới và rồi bị cảm nắng tiếng đàn piano của mẹ.

Gia đình của Phuwin từ rất lâu đời đều hướng đến nghệ thuật, vì vậy ba của Phuwin ở thời điểm đó đang là giám đốc nghệ thuật cho tập đoàn của ông nội, nơi có những công ty nhỏ hay các chi nhánh khác làm về các chuyên ngành như thời trang, điện ảnh, phim ảnh, thiết kế và truyền thông.

Sinh ra và lớn lên trong môi trường đào tạo nghệ thuật tốt như vậy, Phuwin cũng rất thuận lợi trở thành một nhiếp ảnh gia cho một nhánh nhỏ của tập đoàn của ông nội và ba.

"Phuwin, tuần này có muốn nhận thêm job nào không?" quản lý của em là Prim người bạn đã lớn lên cùng em từ thuở nhỏ, gia đình Phuwin không tin tưởng giao em cho người ngoài chăm sóc liền lôi Prim vào làm quản lý cho em. Mặc dù Prim bận học muốn chết, nhưng cô chú đã nhờ nên đành phải vừa cân bằng việc học vừa chạy theo Phuwin.

Phuwin giờ thì thảnh thơi hơn cô bạn đồng niên này bởi vì em đã tốt nghiệp được một năm rồi. Em đã học vượt để có thể nhanh chóng tốt nghiệp và theo đuổi đam mê.

"Khôngggg, lười muốn chết."

Phuwin vừa vào phòng nghỉ của mình ở công ty liền nhẹ nhàng đặt túi máy ảnh sang một bên rồi nằm ườn ra ghế sofa. Em là vừa chụp xong một bộ ảnh ngoại cảnh nên giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

"Thế tao đi nhé, trường còn bài tập." Prim nghe xong liền sáng mắt gấp nhanh quyển sổ của mình vào rồi chạy biến.

"Ra chỗ khác nằm thằng chó con." Giọng nói này chính là của tên anh họ đáng ghét, rõ là một kiến trúc sư nhưng ông anh này cứ xuất hiện ở phòng nghỉ của em suốt.

"Anh về công ty của mình đi đồ xấu xa." Phuwin vừa nằm xuống chưa ấm lưng đã phải ngồi dậy hậm hực nhường chỗ cho ông anh của mình.

"Anh đến đây để mang mày đi ăn, ba bảo mày lười ăn nên ông đây mới là người phải quản lý bữa ăn cho mày nhé!"

Phuwin nghe xong liền lè lưỡi sau đó chạy ra ngoài cửa.

"Ôi thằng quỷ con." Metawin nhăn mặt rồi ôm đầu, tại sao công việc của anh bận muốn chết mà cứ phải đi theo chăm bẵm cái đồ trẻ trâu này vậy?

Anh đang phải thầu một công trình ở ngoài ngoại ô, mà đã là ngoại ô thì thời gian di chuyển tốn cũng kha khá thời gian. Thế mà vì Phuwin nên anh ngày nào cũng đúng giờ ăn trưa và giờ ăn tối xuất hiện ở phòng làm việc của em để lôi em đi ăn. Anh sẽ sớm già mất thôi nếu cứ phải chạy theo thằng quỷ con kia. Trong khi em trai Mick của anh ở nhà ngoan ngoãn gần chết thì Phuwin lớn đùng rồi cứ như thằng trẻ trâu, thích nghịch ngợm, thích chạy nhảy và đặc biệt bất cứ nơi đâu cũng đều phải lôi máy ảnh theo.

Ba và ông nội của Phuwin rất bao bọc em vì vậy trừ những mối quan hệ cực thân thiết thì họ hầu như đều không muốn ai tiếp cận. Họ cưng Phuwin như cưng trứng, làm sao nỡ để tiểu công tử này chịu khổ, chịu đau chứ.

Phuwin vừa chạy ra khỏi phòng liền đi quanh công ty ngắm nghía tiến độ của mọi người một chút. Em không phải giám đốc điều hành hay gì đó ở đây, nhưng với cương vị là cháu trai của chủ tập đoàn mọi người cũng đều phải nể nang như giám đốc thôi.

"Có chuyện gì vậy p'Dunk?" Dunk là một người anh thân thiết của cậu trong công ty, ở bên bộ phận kịch bản và điều hành quay phim cho các đoàn phim.

Thấy Dunk đang đùn đẩy qua lại công việc Phuwin liền không tránh khỏi tò mò mà chạy lại.

"Nè, anh đang thầu một bộ phim cho cậu diễn viên Naravit này, hiện tại công ty chủ quản bên đó muốn tìm người chụp cho cậu này một bộ ảnh trang sức, mà bị cái bộ phận quay phim chụp ảnh bên mình đang đắm chìm vào các dự án phim ảnh rồi quảng cáo khác rồi, họ không có thời gian." Dunk vừa giơ chiếc ipad trong đó là hình ảnh cậu diễn viên kia vừa than thở với Phuwin.

Vừa nói xong Dunk liền mở to mắt như vừa nghĩ ra sáng kiến gì đó, sau đó liền cười rất tươi hoàn toàn rũ bỏ khuôn mặt than trời than đất vừa rồi mà quay sang Phuwin.

"Hehe, Phuwin cưng hiểu ý anh mà." Dunk vừa xoa đầu cậu vừa cười hì hì.

Nhận giúp anh job này đi làm ơn.

"Em lấy đắt đấy!" Phuwin bĩu môi, nhận cũng được, em đâu có khổ, Prim mới là người khổ kìa. Nó vừa chạy về trường để hoàn thành bài xong.

"Ôi Phuwin em giả ngu hay bị ngu thật vậy? Pond Naravit đang nổi như cồn đây, đi chụp cho cậu này tiền chụp có khi còn cao hơn tiền một tháng em nhận job vặt đó cưng." Dunk nghe Phuwin nói về giá tiền liền bất ngờ.

Pond Naravit ở thời điểm hiện tại rất nổi tiếng, là thời kì đỉnh cao luôn đó. Mặt đẹp, dáng chuẩn cộng thêm background suốt ba năm vật lộn trong ngành giải trí sạch bong không một vết nhơ. Quá là hợp tiêu chuẩn trở thành chồng quốc dân của các chị em.

"Èo, chả biết, nói chung là muốn em chụp thì nhắn Prim ấy". Phuwin là kiểu người chỉ thích đắm chìm vào nghệ thuật, em có một tài khoản mạng xã hội chuyên update những bức hình hoặc sản phẩm của em.

Tin tức các thứ Phuwin còn chẳng thèm để tâm đến. Vì vậy mà tài khoản instagram của em ngoài các bài đăng luôn được cập nhật liên tục cùng số người theo dõi khủng ra thì số người Phuwin theo dõi là con số 0 tròn trĩnh.

"Thằng quỷ con, đi ăn ngay lập tức!" Win đi khắp công ty để tìm thằng em họ của mình cuối cùng lại thấy cậu đứng suy tư trong studio của Dunk liền lớn giọng mà chạy lại.

"Em muốn ăn lẩu kim chiiiii." Phuwin vừa nhìn thấy Metawin liền reo lên, thèm lẩu ghê.

"Gì cũng được."

Phuwin nghe vậy liền nhanh nhanh chóng chóng đi xuống hầm đi xe của toà nhà và tìm ra ngay chiếc xe BMW X4 của anh họ.

"Aaaa, BMW." Phuwin chính là cực mê dòng xe đó thế nên nhìn thấy anh họ đi chiếc này liền không ngần ngại lao đến.

Metawin đi đằng sau ấn mở xe rồi nhíu mày nhìn thằng em họ mình.

Có thật là 22 tuổi rồi không?

Xe vừa lăn bánh ra khỏi tầng hầm thì Phuwin và Win bắt gặp một đoàn người, có lẽ là người hâm mộ của ai đó? Nhưng mà của ai mới được vì đây là công ty làm về truyền thông mà. Làm gì có người nổi tiếng nào ở đây chứ?

"Ai đến công ty vậy anh?" Phuwin tiện tay kéo cửa sổ ra rồi thò đầu ra ngoài vì muốn xem nhân vật làm náo loạn công ty truyền thông của em là ai.

"Phuwin đóng cửa sổ!" Win nhắc nhở Phuwin, thò đầu ra ngoài cửa kính ô tô rất nguy hiểm. Anh thầm thở dài, vì sao anh phải dính tới thằng trẻ trâu này tử nhỏ tới lớn vậy chứ?

"Anh, ai vậy?" Phuwin chui đầu vào trong xe rồi cũng đóng cửa sổ nhưng em vừa kịp nhìn được từ trong chiếc xe đen chở nghệ sĩ kia có một chàng trai cao khoảng 1m85 (?) bước xuống nên chỉ vào.

"Pond Naravit, chắc đến để bàn hợp đồng với Natachai, cậu ấy đang làm nhà sản xuất chính cho bộ phim mới nhất của Naravit." Metawin vừa đánh xe để thoát ra khổi đám người hâm mộ vừa trả lời Phuwin.

"Ô, p'Dunk bảo em chụp cho tên này nè." Phuwin nghe đến cái tên xong liền nhớ ra đây là nhân vật mà Dunk muốn em chụp cho.

"Tên này cái gì chứ? Pond Naravit bằng tuổi anh mày đây, diễn viên, người mẫu và blogger nổi tiếng ở thái hiện giờ đấy. Tương tác của cậu này khủng lắm, tuần trước vừa thấy được mời đi show thời trang ở tận ý." Metawin vừa lái xe vừa giải thích cho Phuwin đang ngơ ngác ngồi bên cạnh.

Công việc của Win bận bịu là thế nhưng anh không có mù mạng xã hội và tin tức như Phuwin, cái đứa trẻ cả ngày chỉ cắm mặt vào máy ảnh không thì cũng là đi khắp các store máy ảnh trên toàn quốc để săn được cái máy ảnh mới nhất.

"Ồ, nhưng p'Dunk bảo em chụp trang sức, hình như em chưa từng chụp trang sức thì phải." Phuwin vừa đặt tay lên cằm vừa suy nghĩ về việc mình đã từng chụp trang sức chưa.

"Mày chụp rồi!"

"Hồi nào?" Em nhớ là mình chưa từng chụp trang sức nha.

"Chụp cho Off Jumpol còn gì, không nhớ à?"

"Ủa, ai vậy? Hồi nào cơ?" Phuwin nghe đến cái tên Off Off gì đó liền ngơ ngác, em còn không biết mặt người kia vậy thì em chụp hồi nào cơ?

Phuwin mù tin tức một cách nặng nề, thật đấy!

Metawin nhìn thằng em mình cứ ngơ ngơ ngồi thừ ra để suy nghĩ về cái tên Off Jumpol cảm thấy bất lực vô cùng. Anh quá quen với hình ảnh này rồi.

"Hừ, ông đây không biết đấy là ai." Phuwin nghĩ mãi một hồi không biết nên giận dỗi.

Phuwin được Metawin chăm bẵm từ bé đến lớn nên cậu cũng sinh ra hư đốn. Win dù lúc nào cũng cau mày và kêu ca Phuwin đủ thứ như bừa bộn quá, nghịch ngợm quá, lười biếng quá nhưng trên thực tế hành động của anh luôn đi ngược lại, anh luôn là người chăm sóc cho Phuwin chu toàn nhất.

__

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro