Gia đình (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu là một thứ gì đó mà trong cuộc đời tôi, tôi khẳng định tôi không có nó cũng chẳng sao. Tôi không hiểu vì sao mọi người cứ mãi chạy đi tìm một thứ gọi là nửa kia. Nó thật sự cần thiết sao?  Thật sự sẽ có một tâm hồn đồng điệu với chính mình sao? Ai mở miệng ra cũng sẽ nói ta là phiên bản duy nhất trên thế giới, nhưng lại tự mình tìm kiếm một người hòa hợp với bản thân và xem người đó là nửa kia. Nó chẳng khác gì một điều ngụy biện cả và ta đang làm trái lại những gì ta đã nói.

Tôi đã từng mang suy nghĩ ngốc nghếch đó cho tới lúc tôi gặp em- mối tình đầu tiên và cũng chính là mối tình cuối cùng của tôi. Tuy thế, nó không phải là mối tình viên mãn, tôi và em đã lựa chọn kết thúc khi cùng nhau bước tới ngưỡng cửa của năm thứ năm. Tôi chẳng trách cứ gì, xem như duyên hai chúng tôi đến đó là hết.

Chiếc xe dừng lại khi đã tìm được chỗ đỗ hợp lý dưới tầng hầm, tôi vội vàng mở cửa xe chạy ngay đến thang máy bấm tầng số ba. Thang máy lên bấy nhiêu tầng thì nỗi lo lắng của tôi cũng theo thế mà tăng, đứng trước quầy y tá, khuôn miệng tôi run run mà hỏi phòng bệnh của mẹ. Nhận câu trả lời, tôi không kịp nói gì ngoài lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi. Mẹ làm ơn đừng có mệnh hệ gì, nếu không tôi ân hận cả đời mất.

Cánh cửa phòng bệnh VIP số 207 bật mở, tôi tiến vào quỳ xuống bên cạnh chiếc giường bệnh, nắm lấy bàn tay người mẹ tôi hết mực thương yêu. Mẹ cũng nhìn lấy tôi mỉm cười, nâng đôi bàn tay còn lại ôm trọn một bên má tôi.

" Pond... Cuối cùng con cũng đến rồi, mẹ không sao hết đâu, đừng lo lắng nhé con yêu "

Nghe mẹ nói những lời này, trong tôi lại càng cuộn trào cảm giác tội lỗi, tôi xoa bàn tay mẹ như cách mẹ đang dịu dàng xoa má tôi. Mẹ bị như vầy là do tôi, tự trách bản thân mình rất nhiều, sao có thể vì công việc mà quên đi gia đình như thế?

" Mẹ, Tawin nói với con rồi, mẹ là lo buồn vì con nên mới trở bệnh thế này, con xin lỗi mẹ, con xin lỗi "

Đã bao tháng rồi tôi chưa trở về căn nhà nuôi tôi khôn lớn, đã bao lần rồi tôi từ chối lời gọi về nhà của mẹ, đã bao lúc rồi tôi vì công việc mà lãng quên đi hai tiếng gia đình. Bây giờ nhìn mẹ, tôi mới biết mình đã làm ra cái loại tội gì rồi, tôi chẳng biết nói chi khác ngoài việc chỉ biết tuôn ra những lời xin lỗi vô nghĩa.

Không phải tôi không coi trọng gia đình, chỉ là khi bị quấn vào vòng xoáy xã hội, buộc có những cái tôi phải chấp nhận quên đi. Điều đó càng không chứng tỏ tôi không yêu gia đình, tôi làm trăm công ngàn việc cũng là vì họ. Nhưng theo dòng chảy thời gian, tôi không còn nhớ đến cái lý do vì sao mình lại bắt đầu.

Con người chúng ta là thế đó, khi chúng ta đã đi quá xa, trèo quá cao; chúng ta thường sẽ không nhớ cái lý do tại sao chúng ta bắt đầu. Vì thế chỉ hy vọng rằng, cho dù có đang đi gần hay đi xa, làm ơn hãy luôn nhớ rằng, đôi lúc chúng ta cũng phải quay đầu nhìn lại chứ không phải cứ nhắm thẳng mà bước.

" Không phải lỗi của Pond đâu mà, là mẹ không biết chăm lo cho bản thân thôi, con đừng có tự trách mình biết chưa? Thấy Pond của mẹ khỏe là mẹ vui rồi "

Ngày hôm nay, tôi mới nhận ra tình yêu của mẹ dành cho tôi nó vô hạn tới mức nào. Nếu hôm nay mẹ không trở bệnh, tôi liệu có tự mình nhận ra điều đó không? Dĩ nhiên là không rồi, một đứa con vô tâm như tôi thì sao mà nhận ra được chứ. Tôi ôm chặt lấy mẹ, cố nén xuống những giọt nước mắt trực chờ muốn tuôn. Mẹ hiểu tâm trạng của tôi nên vuốt lưng vỗ về, đối với mẹ, tôi dường như vẫn là một đứa con nít thì phải.

" P'Pond tới rồi hả? "

Tôi buông mẹ ra khi nghe giọng em trai tôi, kéo cái ghế gần đó ngồi lên xong tôi mới nhìn ra phía cửa. Vị bác sĩ đứng bên cạnh Tawin khiến tôi thoáng ngỡ ngàng trong chốc lát, gương mặt này đã mấy năm rồi tôi chưa được nhìn lại nhỉ? Gương mặt làm tôi thương nhớ một thời và cho đến hiện tại, sự thật này vẫn chưa được thay đổi. Ký ức khi xưa chợt ùa về nơi tâm trí, từng mảng từng mảng tôi hằng khắc ghi chẳng thể nào quên.

" Xin chào! Lâu rồi mới gặp lại, Pond "

Giọng nói trong trẻo của em vang lên thành công kéo tôi ra khỏi đống hỗn loạn trong đầu, em nở một nụ cười chào hỏi tôi. Nụ cười ấy vẫn như những ngày đầu khi chúng tôi quen biết nhau, vẫn rực rỡ như ánh dương chói lọi và đặc biệt, vẫn khiến trái tim tôi đập vang cả lồng ngực.

" Xin chào ạ! Có thể cho em ngồi cùng được chứ? "

Hôm ấy là một buổi mưa xối xả, mưa trút nước không ngừng; trong một quán cà phê tĩnh lặng, tôi đang yên vị cùng quyển sách mới mua thì một giọng nói nhẹ nhàng phát ra phía trên tôi. Tôi ngẩng mặt, đập vào mắt tôi chính là nụ cười xinh đẹp của em, nó làm tôi đơ một lúc, nếu em không gọi tôi lần thứ hai thì có khi tôi cứ vậy mà ngồi đần ra rồi.

" Em ngồi cùng được chứ ạ? "

Em lặp lại câu hỏi thêm lần nữa, tôi hơi chút lưỡng lự trước lời đề nghị của em, đảo mắt nhìn vòng quanh quán một vòng, hết chỗ thật rồi. Thường ngày quán chẳng bao giờ đông khách thế cả bởi nó chỉ là một tiệm nhỏ trong hàng trăm tiệm cà phê lớn ngoài kia, nơi đây chỉ thích hợp cho học sinh sinh viên thôi; nhưng theo tôi nghĩ, chắc vì trời đang mưa nên mọi người mới tấp vào đây để trú thôi.

" Được, em ngồi đi "

" Cảm ơn anh ạ "

Em tiếp tục cười, nụ cười này còn rạng rỡ hơn nụ cười trước. Tôi tự hỏi, đã từng có ai cười đẹp hơn em chưa? Nụ cười của em là cái gì đó tôi không thể nói thành lời, chỉ biết là, nó như một tia nắng ấm áp rọi thẳng vào nơi lạnh lẽo nhất trong trái tim tôi, sưởi ấm nơi đó từng đợt. Như kiểu, mỗi lần em cười là mỗi lần tôi vui.

" Em là Phuwin nhé ạ! Phuwin Tangsakyuen "

Phuwin là tên em sao? Có phải tôi bị điên không khi ngay cả tên em tôi cũng thấy nó rất đẹp. Trước ánh mắt mong chờ của em, tôi lịch sự giới thiệu tên của mình.

" Anh là Pond Naravit "

Tôi thường tránh né việc tiếp xúc cùng người lạ, ngay cả khi nó có lợi cho các mối quan hệ xã hội. Phần lớn thời gian tôi dành cho bản thân nhiều hơn, lúc nào cũng chỉ muốn ở một mình. Dĩ nhiên nhiều lúc vẫn cảm thấy cô đơn nhưng đó là cách tốt nhất để tránh khỏi cái xã hội đầy cạm bẫy này. Lý do chính cho việc tôi lưỡng lự trước em ban nãy cũng là vấn đề trên, cùng những vấn đề đã xảy ra với tôi, tôi không tin rằng người khác sẽ muốn làm bạn cùng tôi.

Tôi là một đứa mồ côi cha, ngay từ bé đã chỉ sống cùng mẹ và em trai. Từ những ngày đầu đi học của năm cấp một, tôi luôn bị bạn bè trêu chọc và lánh xa vì điều đó, cho đến năm cấp hai cũng không khác gì. May mắn một chút là lên cấp ba, gia đình tôi chuyển đi nơi khác, đồng nghĩa với việc tôi không còn gặp lại những người bạn cũ nữa. Nhưng nó chẳng giúp tôi là bao, tôi vẫn là dần dần xây dựng một bức tường thành cho bản thân thôi, sẽ chẳng ai phá vỡ được bức tường thành đó cả.

" Cảm ơn anh Pond nhé ạ! Nếu không có anh em sẽ phải ngồi đất mất "

Tôi biết em đang đùa nên đành miễn cưỡng cười một ngụm, sự lễ phép của em là điều làm tôi ấn tượng thứ hai, em cảm ơn tôi hai lần rồi đó. Quyển sách bây giờ không còn thu hút tôi bằng người ở phía đối diện nữa, dáng vẻ tập trung làm bài của em như tạo ra một cái nam châm hút ánh mắt của tôi vào. Những tưởng lần đó chỉ là hai con người xa lạ lướt ngang qua nhau, chẳng nghĩ rằng nó là khởi đầu cho mối quan hệ của tôi và em sau này.

Mối quan hệ mang hình thức gắn bó cả đời.

Ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán cây rợp bóng, bên cạnh tôi là Phuwin với chiếc áo blouse em hằng mong ước. Còn nhớ những năm quen nhau, em luôn miệng nói bên tai tôi rằng muốn mau chóng được khoác lên mình chiếc áo blouse. Nhìn xem, mong ước đó của em đã thành sự thật rồi, áo blouse với em trông thật sự rất hợp nhau.

" Pond biết đúng không? Mae Kae có tiền sử bệnh nhồi máu não, anh nghĩ thế nào nếu sau này mẹ tiếp tục bị tăng huyết áp và ngất như hôm nay? Nó sẽ rất nguy hiểm đó Pond, mẹ sẽ có nguy cơ bị đột quỵ mất. Em biết những lời em sắp nói sau đây là chuyện của gia đình anh, nhưng xin lỗi, vì sức khỏe của mẹ, em nhất định phải nói "

Phuwin quay người bốn mươi lăm độ, nắm lấy hai vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi và bắt đầu nói ra những điều em chuẩn bị.

" Em biết anh đã và đang làm việc chăm chỉ như thế này là vì ai, nhưng Pond à! Anh từng hứa với mẹ làm sao, anh hứa anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho mẹ và Tawin mà, sao bây giờ khi có được mọi thứ rồi anh lại quên đi vậy hả? Pond, trong cuộc sống của anh, anh tuyệt đối không được quên hai điều, tuyệt đối không được quên gia đình và bản thân anh. Pond rõ chưa? "

Tôi chú ý câu cuối Phuwin hơi giảm nhẹ thanh lượng, tôi không trách em bởi những lời em vừa nói ra, tôi chỉ trách bản thân mình mà thôi. Phuwin nói rất đúng, chẳng một chữ nào là sai. Tôi hiện giờ đủ sức làm chỗ dựa cho mẹ rồi, nhưng khi mẹ dựa vào tôi, hình như tôi lại vô tình đẩy mẹ ra mất.

" Pond đừng tự trách bản thân, thay vì tự trách mình thì hãy thay đổi đi. Đừng nói xin lỗi với mẹ mà hãy nói cảm ơn, nói để mẹ biết rằng anh luôn coi trọng và thương yêu mẹ rất nhiều. Ngoài mẹ ra, Pond cũng hãy cảm ơn những người đã ở đằng sau làm hậu phương cho anh nữa, họ đã bên cạnh anh rất lâu đó "

Tôi vẫn không nói tiếng nào, chỉ ngồi trầm ngâm suy nghĩ lời của Phuwin. Em trưởng thành rồi, tôi vừa vui lại vừa buồn. Em giờ đây có thể một mình đối mặt với thế giới khắc nghiệt này rồi, nhưng theo đó cũng chẳng cần sự bảo bọc của tôi nữa. Để chín chắn thế này, em rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì mà tôi không biết.

Đang thất thần, bỗng bóng dáng bên cạnh đứng lên, tôi vội đưa tay níu lấy bàn tay em, cất tiếng nói đầu tiên kể từ lúc gặp lại. Phải, từ khi ở trong phòng bệnh, ngay cả lúc em chào hỏi tôi, tôi vẫn chưa hề nói lời nào với em.

" Phuwin... Cảm ơn em "

Nhìn nét ngờ nghệch trên gương mặt em, tôi liền biết em chưa hiểu ý tứ của mình. Chẳng rõ vì sao bản thân khi nghe em nói phải cảm ơn những người đã làm hậu phương cho tôi, tôi lập tức muốn nói điều đó với em. Mặc dù quãng thời gian tôi khó khăn không hề có em bên cạnh. Nhớ lại những năm tháng khởi nghiệp, bên cạnh tôi khi đó cũng chỉ có gia đình và bạn thân, không hiểu tôi đã kiên cường thế nào để vượt qua lúc đó nữa.

" Em là một trong số những người anh muốn cảm ơn "

Dù sao trước khoảng thời gian đó, em cũng đã ở bên tôi năm năm dài ròng rã, cảm ơn em vẫn là không thừa. Phuwin hiểu ý tôi, em mỉm cười nhẹ nhàng đáp một câu nhưng tôi đảm bảo, đối với hai người chúng tôi, lời nói đó chẳng khác gì một tảng đá cả.

" Anh không cần cảm ơn em đâu, chúng ta dù gì cũng là trước đó mà thôi "

Bầu không khí giữa hai chúng tôi nhanh chóng trở nên sượng hơn khi nãy, bàn tay tôi bơ vơ giữa khoảng trống của không khí mà chẳng biết em đã rút tay ra từ lúc nào. Chúng tôi chia tay đều là trong sự chấp thuận của cả hai, không có bất kỳ mâu thuẫn gì, cũng chẳng giấu nhau điều gì. Nhưng khi nhắc lại chuyện này, dường như chẳng có gì là vui vẻ hết.

" Em đi trước, có ca phẫu thuật rồi. Tạm biệt anh "

Phuwin nhanh chân rời đi, ở lại cùng cái bầu khí này chúng tôi cũng chẳng thể nói thêm chuyện gì. Dunk nó từng hỏi tôi, sao tôi có thể bỏ một người tài sắc vẹn toàn như Phuwin, nhưng tôi làm lơ câu hỏi đấy của nó. Chúng tôi kết thúc là trong sự đồng ý của cả hai, không bắt nguồn từ tôi cũng chẳng bắt nguồn từ Phuwin. Cái lý do chia tay của cả hai chúng tôi không biết có nên gọi là lãng xẹt hay không.
___________________________________________

Lần đầu tiên viết truyện, nếu có sai xót mong mọi người bỏ qua 🙇‍♀️
Với lại, đọc truyện zui zẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro