Chương 5 : Lễ hội té nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạt mưa nhỏ đừng sợ!".

Lê Nhã Phong vỗ nhẹ lên bàn tay Phổ Minh đang nắm chặt lấy vạt áo anh: "Tiếng vừa rồi là của ma, ma nữ. Nó cô đơn lạnh lẽo trong mê cung bao năm nay. Dù có tìm người kéo xuống nước làm bạn cũng tìm đàn ông đẹp trai. Em lại xinh đẹp như thiếu nữ thế này, nên sẽ an toàn thôi. Đừng nghĩ ngợi nhiều".

Hồi nãy vẫn còn hoảng sợ, nghe câu nói của Lê Nhã Phong, Sơ Vũ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cơ hồ cậu cũng là đàn ông con trai, cao ráo, khỏe mạnh, sao lại ví như phụ nữ vậy. Trong lòng nghĩ là vậy nhưng cậu không dán phản bác lại hắn. Phổ Minh khóc dở mếu dở nhìn Lê Nhã Phong. Cậu bắt đầu nghi ngờ, không biết thần kinh của người đàn ông này làm bằng gì. Đối diện với chuyện kỳ bí, sắc mặt anh ta vẫn không hề thay đổi.

Đáng tiếc là thần kinh của Phổ Minh thả lỏng chưa được bao lâu, tiếng khóc lại nổi tiếng, càng lúc nghe càng rõ, như ở ngay trước mặt.

Phổ Minh sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn. Lúc còn học ở trường y, để rèn luyện thần kinh của sinh viên, thầy giáo từng bắt cậu ở nhà xác thông đêm. Thái Lan tuy là đất nước Phật giáo, nhưng có rất nhiều câu chuyện về ma quỷ kỳ bí. Học ngành Y, Phổ Minh luôn kiên định cậu là người theo chủ nghĩa duy vật. Cậu luôn cảm thấy mình khá dũng cảm, cho đến bây giờ...

Theo tiếng khóc càng lúc càng gần. Trước mặt đột nhiên lao đến một bóng đen cực lớn, bay vút qua đầu họ với tốc độ rất nhanh. Lê Nhã Phong phản ứng nhanh né người sang một bên, tay kéo Phổ Minh vào lòng. Mặc dù sự việc xảy ra trong giây lát nhưng Phổ Minhcũng kịp nhìn thấy, đó là một con chim màu xám rất lớn.

Mê cung yên tĩnh trở lại. Lê Nhã Phong buông Phổ Minh ra: "Đi thôi".

Phổ Minh bước nhanh theo anh ta. Lê Nhã Phong cúi đầu liếc nhìn cậu, rồi mở miệng: "Mê cung này có một loài chim ký sinh, tên là Tago. Nghe nói, nó cùng họ với loài cú mèo, thân hình cực kỳ to lớn. Tiếng kêu của nó giống người tiếng khóc phụ nữ. Loài chim này không tấn công con người. Từ lâu đã tồn tại tin đồn mê cung có ma. Thật ra, nguyên nhân đều từ loài chim này".

Hóa ra, anh ta đã biết từ trước. Phổ Minh một mặt tự đáy lòng miệt thị bản thân không kiên định chủ nghĩa duy vật, mặt khác càng miệt thị hành vi lừa đảo của Lê Nhã Phong. Đợi cậu sợ chết khiếp, anh ta mới giải thích, không phải lừa đảo thì là gì?

"Anh chưa từng đến đây bao giờ. Tại sao lại biết rõ về mê cung như vậy?"

Phổ Minh nắn bóp bên vai bị đau trong lúc né tránh, ngẩng đầu hỏi Nhã Phong. Anh liếc nhìn cậu: "Hạt mưa nhỏ, em không biết trên thế giới này có một thứ gọi là vi tính, là nguồn tài nguyên cộng hưởng hay sao?".

Phổ Minh nhíu mày. Lê Nhã Phong thoải mái đi dẫn đường ở phía trước: "Trên thế giới có một nhóm người thích mê cung. Họ đi hết các mê cung kỳ quái, sau đó vẽ bản đồ và gửi lên mạng. Họ còn đăng kèm bản giới thiệu về từng mê cung cụ thể. Tuy tôi chưa từng vào đây bao giờ, nhưng bản đồ mê cung này tôi đã thuộc lòng". Lê Nhã Phong quay đầu nhìn Phổ Minh: "Em thấy yên tâm rồi chứ?".

Phổ Minh không nói gì, lặng lẽ bước theo Nhã Phong. Anh ta quả nhiên thông thuộc nơi này. Rẽ vài lần là đến cuối đường. Lối đi trước mặt bỗng xuất hiện một cổng sắt lớn.

Cổng sắt không đóng, cầu thang đá bên trong âm âm u u như không có tận cùng. Nơi này chắc là mộ địa trung tâm mê cung. Dòng chữ khắc tên tuổi và thân phận của chủ nhân trên cổng sắt đã bào mòn theo năm tháng. Lê Nhã Phong dừng bước trước cổng sắt. Anh ta cúi đầu hút điếu thuốc, trầm mặc không nói lời nào.

Bên trong mộ địa tỏa ra luồng không khí lạnh, hoàn toàn khác với thời tiết nóng bức ở bên ngoài. Nhiệt độ ở đây chắc chỉ vài độ. Phổ Minh cảm thấy cánh tay đông cứng. Lê Nhã Phong hút xong điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn Phổ Minh, rồi đưa tay kéo cậu vào lòng.

Phổ Minh cứng người. Nhưng Nhã Phong không có hành động tiếp theo. Anh chỉ đơn thuần ôm cậu để sưởi ấm. Bên tai Phổ Minh, Nhã Phong cất giọng nói trầm ấm: "Em hãy ở lại đây, đừng đi xuống dưới. Nếu em nghe thấy bên trong có tiếng súng nổ. Em hãy lập tức chạy ra bên ngoài. Mỗi khi gặp ngã rẽ, em nhớ rẽ sang trái. Em đừng sợ lạc đường. Dù em có bị nhốt ở đây, cũng sẽ có người đến cứu em. Tuy nhiên, em hãy nhớ kỹ, phải luôn luôn rẽ trái".

Lê Nhã Phong dùng sức ôm chặt cậu một lát, rồi xách va ly bước xuống cầu thang. Phổ Minh đứng ở lối vào mộ địa, cậu định mở miệng nhưng không biết nói gì. Lê Nhã Phong quay đầu nhìn cậu một lát, rồi bóng dáng anh nhanh chóng mất hút trong bóng tối.

Mê cung chỉ còn lại Phổ Minh, ngoài tiếng tim đập là hơi thở của cậu. Phổ Minh đứng ở lối vào mộ địa chờ đợi, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Phổ Minh đi đi lại lại, một mặt để đè nén bất an trong lòng, mặt khác để chống khí lạnh. Không biết Phổ Minh đi được bao vòng, bên trong đột nhiên phát ra tiếng động lớn.

Phổ Minh ngây người trong giây lát, mới nhận ra chính là tiếng súng nổ. Theo lời dặn của Nhã Phong, Phổ Minh quay đầu chạy. Không như khi chạy bình thường, mê cung như một hàm răng quái vật lớn, những hình bóng quái dị từ mọi ngõ ngách lao về phía cậu.

Phổ Minh nhớ lời dặn của Nhã Phong, gặp ngã rẽ cậu đều quẹo sang bên trái. Cuối cùng, Phổ Minh tới một ngõ cụt. Cậu dừng bước thở hổn hển, cảm giác mỗi hơi thở cào cấu đau đớn trong lá phổi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Phổ Minh vừa dừng bước chưa kịp lấy lại hô hấp. Ánh đèn mù mù trong mê cung bỗng dưng tắt phụt. Bóng tối bao phủ hoàn toàn, Phổ Minh toát mồ hôi lạnh. Không có đèn chiếu sáng, cậu tuyệt đối không thể ra khỏi mê cung này. Còn Lê Nhã Phong nữa?

Anh ta nói, cậu hãy chạy ngay khi nghe thấy tiếng súng, có nghĩa là anh ta đã biết trước tình thế nguy hiểm? Anh ta nói sẽ có người đến cứu cậu. Như vậy, anh ta cố ý để cậu ở lại bên ngoài mộ địa?

Đầu óc Phổ Minh rối như tơ vò. Cậu chỉ biết mò mẫm sờ vào thành tường đá rồi từ từ ngồi xuống, bó gối ôm chặt bản thân.

Cuối cùng, Phổ Minh đã lấy lại tỉnh táo. Ở hoàn cảnh này kỵ nhất là thiếp đi. Nếu thật sự có người đến cứu cậu, có thể cậu sẽ bỏ lỡ tiếng gọi của đối phương trong khi ngủ. Thời gian dường như trôi qua rất lâu, Phổ Minh không biết mình có thể thoát ra. Cậu cũng không khỏi lo lắng cho Lê Nhã Phong. Rất lâu sau đó, trong bóng tối cuối cùng có tiếng bước chân. Tiếng chân hình như ở bên ngoài tường. Vài phút sau, có ánh đèn chiếu vào. Ánh đèn sáng rực làm chói mắt Phổ Minh. Trước mắt cậu hiện ra một đội quân trang bị đầy đủ súng ống. Mấy người lính này bước tới nhìn Phổ Minh dưới ánh đèn, rồi quay lại nhìn nhau gật đầu. Một người nói vào bộ đàm: "Báo cáo chỉ huy, đã tìm thấy con tin rồi!".

Phổ Minh được mấy người lính kéo ra khỏi mê cung. Bên ngoài ánh nắng chói chang. Máy bay trực thăng của Lê Nhã Phong và đối phương, xe đỗ ở bãi đất trống trước mê cung hoàn toàn mất dạng. Trên khoảng đất trống có một máy bay trực thăng quân dụng. Bên trên có một người nhảy xuống, đỡ Phổ Minh lên máy bay: "Bác sỹ Trần, không sao rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa cậu về Chiang Rai".

Máy bay đỗ xuống Chiang Rai. Phổ Minh được đưa về bệnh viện nơi cậu công tác để kiểm tra toàn thân. Phổ Minh bỗng ý thức mình đã được cứu thoát. Đột nhiên, nỗi vui mừng vì tự do đâm thẳng vào lòng cậu.

Thông qua người ở bệnh viện, Phổ Minh mới biết tin đồn bên ngoài về cậu. Họ nói cậu bị bắt làm con tin trong cuộc xung đột, chính phủ cử quân đội đi giải cứu cậu sau 5 ngày. Để giúp Phổ Minh ổn định tâm trạng, cũng thông cảm với việc cậu bị bắt làm con tin mới thoát ra, bệnh viện phá lệ cho cậu nghỉ phép ba ngày ở nhà tĩnh dưỡng.

Năm ngày? Có nghĩa là Phổ Minh bị nhốt trong mê cung tròn hai ngày.

Ở nhà nghỉ ngơi xem tivi toàn tin tức về cuộc xung đột mới đây. Bản tin buổi tối là việc Phổ Minh bị bắt cóc và được giải cứu, kết luận đây là hành vi của một nhóm vũ trang phản chính phủ.

Tin tức trên truyền hình và những tin đồn ở bệnh viện khác xa sự thật. Đám Kim Gia làm nghề gì? Lê Nhã Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong mê cung ngày hôm đó? Phổ Minh cảm thấy sự việc không hề đơn giản, nhưng cậu cũng không có câu trả lời.

Phổ Minh rất muốn biết, Lê Nhã Phong đã xảy ra chuyện gì. Lúc được cứu, cậu đã dò hỏi người sỹ quan nhưng đối phương không nói gì. Sau khi về đến bệnh viện, Phổ Minh thông qua nhiều nguồn, tìm hiểu tin tức về người đàn ông này. Tuy nhiên, Lê Nhã Phong đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của Phổ Minh. Anh để lại hồi ức cuối cùng cho cậu, là ánh mắt anh nhìn cậu trước lúc quay người đi xuống mộ địa.

Phổ Minh thậm chí còn không thể chứng minh, người đàn ông tên Lê Nhã Phong từng xuất hiện trong cuộc đời cậu.

Cuộc sống của Phổ Minh dần dần khôi phục lại những ngày tháng yên tĩnh như hồi đầu. Ngày nào cậu cũng túi bụi với cuộc chiến giành sự sống ở phòng cấp cứu, liên tục làm việc trong hơn 70 tiếng đồng hồ. Thân thể mệt mỏi khiến tinh thần tê liệt, nhưng Phổ Minh thậm chí còn mong mình bận rộn hơn. Chỉ như vậy, cậu mới không nghĩ đến người đàn ông bí ẩn đó.

Thấm thoát đã hai tháng trôi qua. Đến lễ hội té nước ngày 13 tháng 4.

Trong ngày lễ vui vẻ này, Phổ Minh được nghỉ làm. Từ sáng sớm, vài đồng nghiệp có quan hệ tốt đã tìm đến nhà, giúp cậu chuẩn bị. Do hôm nay là một ngày đặc biệt, nên các cô gái mặc bộ đồ bơi bên trong. Bên ngoài mặc áo ngực và váy dài. Dưới sự giúp đỡ của các đồng nghiệp, mái tóc của Phổ Minh đã được chải chuốt đẹp mắt, gọn gàng. Cậu vốn có khuôn mặt khả ái người nhìn người mê, dù là con trai nhưng dáng người thon gầy, chỉ cần thay đổi một chút kiểu tóc và trang phục cũng đã làm nổi bật vẻ đẹp lạ mắt trong đám người.

Mặc dù mặt trời mới vừa mọc nhưng trên đường phố đã hết sức náo nhiệt. Đàn ông mặc quần đùi, áo ba lỗ, cưỡi voi. Trẻ con tay cầm súng nước và những cái xô, tùy tiện hắt nước đi mọi nơi.

Không biết là ai bắt đầu, cả thành phố đột nhiên biến thành hải dương vui vẻ. Phổ Minh bị nước "tấn công" từ bốn phương tám hướng. Chỉ vài phút sau, cả người cậu đã ướt rượt.

Nhà cửa hai bên lề đường đều mở ra, người địa phương và người nước ngoài đến tham gia lễ hội té nước hòa trộn vào nhau. Trong hoàn cảnh hỗn loạn đó, Phổ Minh lạc mất đồng nghiệp. Để tránh sự "tấn công" mỗi lúc một mạnh hơn, Phổ Minh chạy đến đứng dưới một mái hiên thở hắt ra, nhân tiện tìm hình bóng các đồng nghiệp từ trong dòng người.

Sau đó, Phổ Minh thuận theo dòng người đến lối rẽ vào phố buôn bán. Phổ Minh đứng lên cao ngó nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, ánh mắt cậu chạm phải hình bóng khiến tim thắt chặt. Tuy chỉ trong giây lát, người đàn ông đó nhanh chóng biến mất ở lối cửa vào của Pub đối diện, nhưng Phổ Minh có thể 100% chắc chắn, người đàn ông đó chính là Lê Nhã Phong.

Trước khi lý trí mách bảo Phổ Minh nên làm gì, Phổ Minh đã vượt qua dòng người chạy sang bên kia đường. Trong hoàn cảnh hỗn loạn, qua đường không phải là chuyện dễ dàng. Khi sang đến bên kia, Phổ Minh càng thảm thương hơn, bộ đồ của cậu ướt sũng, bó sát người, để lộ đường cong đẹp đẽ. Đứng trước cửa Pub, Phổ Minh chỉ do dự trong một giây rồi bước thẳng vào bên trong.

Pub vẫn đang kinh doanh. Từ bên ngoài vào nơi ánh đèn tối, Phổ Minh bị quáng mắt trong giây lát. Bên trong, âm nhạc mở rất lớn. Một số thanh niên ở đây vui chơi chứ không ra ngoài té nước nhìn thấy cậu, bất giác huýt sáo gọi mời.

Phổ Minh bỗng cảm thấy hối hận. Vừa rồi, chưa chắc cậu đã nhìn đúng người. Hơn nữa, bây giờ ở đây lại hỗn loạn như vậy. Dù người đó là Lê Nhã Phong đi chăng nữa, cậu làm sao có thể tìm thấy anh ta.

Phổ Minh quay người định đi ra ngoài. Đám thanh viên bao vây cậu, vừa nhảy vừa chạm vào người cậu. Phổ Minh ra sức né tránh, bị họ càng đẩy vào bên trong. Phổ Minh khó khăn lắm mới thoát khỏi đám người vô duyên đó, mới phát hiện cậu bị đẩy đến tận nhà vệ sinh ở đằng sau sàn nhảy. Phổ Minh bước vào trong, đứng trước bồn rửa mặt nhìn bộ dạng của mình qua gương.

Phổ Minh cảm thấy hành vi của cậu rất hoang đường. Cậu tạt nước vào mặt cho tỉnh táo. Khi ngẩng đầu nhìn lên, tim cậu gần như ngừng đập. Qua chiếc gương, Phổ Minh có thể thấy Lê Nhã Phong đang đứng ở cửa nhà vệ sinh đằng sau, yên lặng nhìn cậu.

Phổ Minh vừa quay người, Lê Nhã Phong đã bước đến hôn cậu cuồng nhiệt . Anh đẩy cậu vào tường nhà vệ sinh và tiện tay khóa trái cửa. Lê Nhã Phong ôm chặt lấy Phổ Minh đến mức cậu không thể thở nổi.

Lê Nhã Phong dùng sức bế Phổ Minh lên, lưng cậu dựa vào bức tường đá lạnh toát, hai chân kẹp chặt vào hông rắn chắc của người đàn ông.

Động tác của Lê Nhã Phong rất cuồng bạo. Anh không ngừng hôn và cắn Phổ Minh, để lại những vết mờ ám hồng hồng trên da thịt Phổ Minh. Bàn tay Nhã Phong không ngừng du ngoạn trên thân thể Phổ Minh, khiến thân thể cậu bỗng chốc nóng rực không thể khống chế nổi.

Phổ Minh nghe thấy tiếng thở hổn hển phát ra từ cuống họng mình. Người đàn ông bá đạo đến mức khiến cậu không thể tỉnh táo suy nghĩ. Bên ngoài dường như có người bước tới. Phổ Minh đưa tay lên cắn, nhằm ngăn bản thân phát ra âm thanh kỳ cục. Lê Nhã Phong kéo tay Phổ Minh rồi nắm chặt. Anh ta cúi đầu trước nơi mềm mại trên ngực cậu. Lúc đỉnh nhọn bị anh ta ngậm lấy, Phổ Minh bất giác phát ra tiếng rên khẽ. Lê Nhã Phong ác ý chà sát nơi nhạy cảm từ bên ngoài lớp áo, khiến lý trí của Phổ Minh ngày càng sụp đổ.

Có lẽ nghe thấy tiếng động ở bên trong, người bên ngoài dừng lại một lát rồi bỏ đi. Lửa dục vọng của Lê Nhã Phong dần nguội tắt. Hai cánh tay ôm Phổ Minh cũng không còn thít chặt, đôi môi đang hôn cậu lạnh hẳn đi. Bàn tay Phổ Minh đang ở trên vai Lê Nhã Phong theo quán tính rơi xuống bỗng sờ thấy một thứ gì dính nhơm nhớp. Do bộ đồ của cậu bị ướt nên từ đầu, cậu không phát hiện ra. Cảm giác dính nhơm nhớp quen thuộc này đánh thức lý trí của Phổ Minh trong tức khắc.

Phổ Minh đẩy Lê Nhã Phong ra. Gương mặt anh trắng bệch. Nhã Phong nhìn Phổ Minh bằng ánh mắt sắc bén: "Cậu bé ngốc này, em theo tôi vào đây làm gì?".

Phổ Minh không trả lời, cúi đầu nhìn xuống tay mình. Cậu đột nhiên thở dốc, kinh hoàng nhìn bàn tay đã nhuốm đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro