Chương 8 : Khoảng cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phổ Minh không động đậy, cứng người nhìn Lê Nhã Phong. Anh trừng mắt nhìn cậu, phảng phất như khống chế toàn bộ không gian có cậu, khiến Phổ Minh buộc phải hít thở không khí có mùi vị của anh. Sự tồn tại vừa chân thực vừa hư ảo của Lê Nhã Phong từng bước xâm nhập vào ý chí của Phổ Minh, làm cho cậu không có chỗ trốn tránh, trong lòng càng hỗn loạn hơn.

Lê Nhã Phong nhìn Phổ Minh, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng xuất hiện tia bỡn cợt. Nước nóng xuối xuống khiến Phổ Minh khó lòng mở mắt. Lê Nhã Phong ép sát vào người Phổ Minh. Chiếc áo sơ mi trắng anh vừa mặc cũng ướt sũng, bó sát vào thân hình rắn chắc quyến rũ ngay trước mắt Phổ Minh.

Lê Nhã Phong cúi đầu, tiến gần vào mặt Phổ Minh, cậu cảm nhận thấy hơi thở nóng hổi của anh. Ánh mắt và lời nói của anh ẩn dấu sự mất kiên nhẫn: "Đây có phải là cách đối xử mới nhất của em với đàn ông, chiêu lạt mềm buộc chặt?

"Lê Nhã Phong!"

Phổ Minh nghiến răng, quên cả nỗi sợ hãi hãy ban đầu, cậu vừa tức vừa bực. Lê Nhã Phong nghiêng đầu đáp lại lời cậu: "Gì?".

Đúng vậy, cậu có thể làm gì? Biết rõ Lê Nhã Phong là phần tử nguy hiểm, sau khi may mắn thoát khỏi sơn trại, Phổ Minh nên định rõ ranh giới với anh ta, nhưng cậu chẳng hiểu vì sao lại đuổi theo anh ta, cứu mạng anh ta đồng thời hại chết đồng nghiệp Tae. Tất cả mọi chuyện đều do cậu tự đâm đầu vào lưới, bây giờ cậu còn có thể trách ai?

"Anh đã giết Tae?"

Lời nói của Phổ Minh tan vào không khí. Lê Nhã Phong nhìn cậu, ánh mắt thẫm lại. Căn phòng đột nhiên trầm mặc, chỉ có tiếng nước chảy. Cái chết của Tae luôn dày vò tâm trí Phổ Minh. Vì một đáp án gần như có lời giải, Phổ Minh cuối cùng cũng mở miệng chất vấn Nhã Phong. Nhưng anh ta chỉ nhìn cậu mà không trả lời.

"Thế thì sao nào?", đáy mắt Nhã Phong lướt qua một tia tàn nhẫn: "Tôi giết anh ta, còn em định giết tôi để trả thù cho anh ta hay sao?

Lòng Phổ Minh chùng xuống. Cậu không thể không thừa nhận, bản thân vẫn mang một tia hy vọng không bao giờ có. Hy vọng cái chết của Tae chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, không liên quan gì đến Lê Nhã Phong. Bây giờ, nghe chính miệng anh ta thừa nhận sự thật, trái tim cậu như chìm hẳn vào vùng tăm tối.

"Tôi là hạng người gì, em còn không rõ?". Lê Nhã Phong mỉm cười: "Em gặp tôi trong hoàn cảnh nào? Lẽ nào em còn mang mộng tưởng ngây thơ với tôi hay sao, Hạt mưa nhỏ?".

"...Tại sao..."

Đôi môi Phổ Minh tím tái, cậu bất giác đặt câu hỏi không đầu không cuối. Người đàn ông xa lạ trước mặt...Không, từ đầu đến cuối không phải anh ta xa lạ, mà cậu hoàn toàn không hiểu gì về anh ta, cậu áp đặt sự lương thiện lên người anh ta, quan sát Lê Nhã Phong thông qua hình tượng định sẵn trong mắt cậu, mà quên đi bản chất thật sự của anh ta..

"Không tại sao cả".

Lê Nhã Phong lại một lần nữa bộc lộ sự mất kiên nhẫn. Ngón tay dài của anh bắt đầu xâm nhập vào nơi mềm mại sâu kín trên cơ thể Phổ Minh: "Đây chẳng phải là chuyện em muốn hay sao?" Anh ta ác ý liếm nhẹ lên vành tai Phổ Minh, cất giọng khàn khàn: "Tôi sẽ cố gắng hết sức...thỏa mãn em ở mức độ cao nhất...".

Phổ Minh cứng người, anh ta nghĩ cậu là gì? Tại sao anh ta lại nói cậu tả tơi như vậy. Lẽ nào, cậu đuổi theo anh ta, là vì ham hố nhục thể của anh ta hay sao? Phổ Minh không cầm được giọt lệ, nhưng nước mắt nhanh chóng bị nước nóng cuốn trôi đi mất. Trong lòng cậu bắt đầu cảm thấy vô cùng hối hận.

Là lỗi của cậu, cậu sai rồi, sai hoàn toàn. "Cậu mở chiếc hộp Pandora, không ngờ thả ra một ác ma".

Một bàn tay Lê Nhã Phong xoa nhẹ từ cổ Phổ Minh đến trước ngực cậu. Ngón tay thành thạo dụ dỗ từng tấc da Phổ Minh, dịu dàng đến mức lý trí của Phổ Minh sắp vỡ vụn. Thân thể Phổ Minh bắt đầu đông cứng, nhưng nhưng nhanh chóng mềm ra dưới sự chăm sóc của bàn tay Nhã Phong. Cậu nhấc tay, vòng ra đằng sau vỗ nhẹ lên lưng Nhã Phong, khiến anh không khỏi rúng động. Tay Phổ Minh từ từ kéo lên vai Nhã Phong, rồi dần hạ xuống trước ngực anh.

Một nỗi đau khôn cùng ập tới, Lê Nhã Phong phát tiếng kêu rồi lập tức cúi người lùi lại phía sau. Trong phút chốc, anh không thể thở nổi. Người con trai ra tay tàn nhẫn, cậu lấy hết sức bình sinh đấm vào vết thương cũ trên ngực Nhã Phong, đồng thời nhấc chân thúc mạnh vào hạ bộ của anh. Phổ Minh vơ vội quần áo, lao ra ngoài. Cậu không để ý đến tình trạng của Lê Nhã Phong, cố gắng chạy ra khỏi căn nhà gỗ, leo lên chiếc xe Jeep với tốc độ nhanh nhất.

Người đàn ông vẫn cắm chìa khóa xe Jeep ở trên xe. Phổ Minh run rẩy, hai tay mở khóa rồi khởi động xe. Phổ Minh không biết Lê Nhã Phong có thể gắng gượng bao lâu sau đòn tấn công của cậu, có thể anh sẽ đuổi theo chỉ trong vài giây. Phổ Minh cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng, cậu đã nổ được máy. Cùng lúc đó, bóng dáng Lê Nhã Phong xuất hiện ở cửa nhà. Phổ Minh vội nhấn ga, chiếc xe lao xuống núi như một con ngựa hoang đứt dây cương.

Cả đời Phổ Minh chưa bao giờ lái loại xe này, cậu nắm chặt hai tay vào tay lái. Cuối cùng, chiếc xe cũng lao với một tốc độ có thể gây ra án mạng từ trên đường núi xuống bãi cát. Phổ Minh mặc vội quần áo, thậm chí không tắt máy, cậu đẩy cửa , lảo đảo bước xuống và đi về phía du thuyền.

Thủy triều dâng cao. Phổ Minh không biết cậu đang ở hòn đảo nào, hôm qua đến đây vào lúc đêm tối nên cậu không nhìn rõ lắm. Phổ Minh nhanh chóng nhảy vào trong du thuyền. Cậu là người thích môn lặn biển, lúc học lặn biển, huấn luyện viên từng dạy cậu lái du thuyền. Tuy Phổ Minh không thông thạo, ở hoàn cảnh hốt hoảng như thế này lý thuyết quên tám chín phần, nhưng cậu chỉ muốn nổ máy, rời khỏi nơi có người đàn ông nguy hiểm kia, dù có chết trên biển, cậu cũng bằng lòng.

Ông trời phù hộ Phổ Minh, cậu thuận lợi khởi động du thuyền. Phổ Minh nắm chặt bánh lái. Du thuyền có vẻ dễ lái hơn cậu tưởng, đuôi thuyền tạo ra một đường nước trắng xóa. Đến khi hòn đảo nhỏ nhanh chóng chỉ còn lại một chấm xanh phía xa xa, Phổ Minh mới từ từ bình ổn hô hấp. Đảo Phuket có mấy chục hòn đảo nhỏ, chỉ cần tiến về nơi tập trung nhiều đảo nhỏ, thế nào cũng tìm thấy đội du thuyền và đội lặn biển, có thể trở về thuận lợi.

Mặc dù tự an ủi, nhưng trong lòng Phổ Minh vẫn cảm thấy không chắc chắn lắm. Cậu còn chưa dám tin mình đã thật sự thoát khỏi người đàn ông đó, bởi vì sự việc xảy ra quá dễ dàng, dễ như được sắp đặt từ trước. Phổ Minh nhìn mặt biển bao la, nắm chặt tay lái đưa con thuyền về nơi tập trung nhiều ngọn núi xa xa. Phổ Minh tự nhủ, sẽ gặp con người ở đây, khu vực này nhiều du khách như vậy, nhất định sẽ gặp ai đó.

Mặt trời đã lên cao, chiếu ánh nắng chói chang xuống mặt biển. Từ một nơi xa bỗng truyền đến từng hồi chuông đinh tai nhức óc, Phổ Minh ban đầu còn tưởng cậu bị ảo giác. Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện, hồi chuông đến từ khoang thuyền. Phổ Minh ngừng lái tàu, chậm chạp bước vào trong khoang, trên bàn đặt một điện thoại vệ tinh đang réo liên hồi.

Phổ Minh cứng người, nhìn chiếc điện thoại như nhìn thấy rắn độc. Cậu biết chắc chắn là do Lê Nhã Phong gọi đến. Phổ Minh lấy hết dũng khí nhấc điện thoại. Quả nhiên, đầu dây bên kia là giọng nói trầm khàn quen thuộc, ngữ khí dịu dàng phảng phất như ở ngay bên tai Phổ Minh: "Hạt mưa nhỏ! Em có nghĩ đến hậu quả không khi làm như vậy không?".

"Lê Nhã Phong! Tôi không nợ nần gì anh cả. Tôi cũng chẳng có ý gì với anh".

Phổ Minh cố giữ bình tĩnh, lạnh nhạt mở miệng. Hai người trầm mặc một lúc: "Em vội vạch rõ đường ranh giới với tôi như vậy sao? Tôi là người không bao giờ bắt ép người đẹp. Có điều...", giọng nói Lê Nhã Phong đột nhiên lạnh băng: "Nếu em muốn đi, thì hãy biến mất một cách triệt để, đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, vĩnh viễn!".

Đặt điện thoại xuống, Phổ Minh vẫn chưa hết run rẩy. Cậu ngây người một lúc, rồi chợt nghĩ ra dùng điện thoại cầu cứu. Phổ Minh nhanh chóng bấm máy gọi đội cấp cứu bờ biển. Một lúc sau, đội cấp cứu bờ biển đến nơi. Hóa ra, chỗ Phổ Minh dừng lại không cách xa đảo chính là bao, du thuyền dừng ngay ở khu vực lặn biển.

Lời đe dọa của Lê Nhã Phong giống như cơn ác mộng đối với Phổ Minh. Anh ta biết rõ nơi ở và chỗ làm việc của cậu, Phổ Minh không thể tiếp tục sống ở Chiang Rai. Sự việc trải qua lần này khiến Phổ Minh cảm thấy bất an cực độ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu nhanh chóng quyết định xin nghỉ việc và trở về nước.

Có lẽ chỉ rời khỏi Thái Lan, Phổ Minh mới vĩnh viễn rời xa Lê Nhã Phong, anh ta mới triệt để biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Phổ Minh đã sớm quên lý do tại sao cậu lại đến Thái Lan học tập, công tác và định cư. Về nước cũng tốt, Phổ Minh có thể thư giãn tinh thần, dần quên đi những chuyện khủng khiếp cậu từng trải qua và bắt đầu cuộc sống mới. Quê Phổ Minh ở thành phố Hàng Châu, vùng đất non xanh nước biếc. Trần gia là một gia tộc sống ở đây hơn 100 năm. Cả gia tộc mười mấy người cùng chung sống trong khu nhà do tổ tiên để lại, có sân lớn và tường đá màu xanh, ở nhà cả ngày xuất hiện tiếng nói cười ồn ã.

Việc Phổ Minh đột ngột về nhà khiến mọi người đều bất ngờ. Tuy nhiên, những người thân của cậu, đặc biệt là bố mẹ Phổ Minh rất vui mừng. Hai ông bà đều là giảng viên đại học về hưu, họ chỉ có một cậu con trai, con trai lại đi tận đất nước xa xôi học tập, sau lại định cư ở đó. Hai ông bà còn tưởng cả đời này gặp con trai là chuyện khó khăn, nào ngờ, con trai quyết định về quê cha đất tổ, coi như là "áo gấm về làng".

Phổ Minh trở về gây náo động nho nhỏ ở địa phương. Nơi cậu ở là phố cổ toàn người dân sống lâu đời, ra ngõ ngẩng mặt là gặp người quen. Phổ Minh về nước là chuyện đại sự, Trần gia tất nhiên phải mở tiệc chúc mừng. Người nhà làm theo lời dặn của ông bà, bày bàn tiệc đầy sân, mời khách ăn uống trong ba ngày, náo nhiệt hơn cả đám cưới. Ở hoàn cảnh như vậy, Phổ Minh không thể thư giãn đầu óc. Thời gian còn ở Thái Lan, cậu luôn sống một mình quen rồi. Về đến nhà, cả ngày đối mặt với một đám người, hơn nữa, phòng Phổ Minh còn chưa dọn dẹp, cậu đành phải ở cùng phòng với em trai họ.

Cậu em họ rất tò mò về cuộc sống của Phổ Minh ở Thái Lan, tối nào cũng bám lấy cậu hỏi chuyện đến nửa đêm rồi lăn ra ngủ như chết, ngủ say còn nghiến răng, chảy nước dãi, đạp chân bừa bãi.

Thế nhưng, Phổ Minh lại cảm thấy rất an toàn.

Tuy nhiều lần nửa đêm mở mắt, Phổ Minh tưởng mình còn đang ở Thái Lan, nhưng cậu tỉnh lại rất nhanh. Sự náo nhiệt và đón tiếp nhiệt tình của mọi người ở nhà khiến Phổ Minh về mặt tiềm thức từ chối nghĩ đến người đàn ông đó.

Phổ Minh quyết tâm đem Lê Nhã Phong phong kín ở một nơi bí mật trong lòng mình. Nghe nói, tư duy của con người rất lạ. Nếu bạn cố tình quên một người nào đó, đến một lúc nào đó, bạn thật sự quên mất anh ta, dù có hồi tưởng, cũng không thể nhớ nổi. Về mặt y học, lý luận này gọi là tự thôi miên, chỉ xuất hiện ở những người nhân cách phân liệt.

Phổ Minh lại là người có thần kinh bình thường, nên thật sự rất khó quên đi. Dù Phổ Minh cố gắng khống chế, cũng không thể đảm bảo cậu sẽ quên anh ta. Vì vậy, Phổ Minh chỉ còn biết khích lệ bản thân mỗi ngày, nhất định cậu phải kiên cường hơn.

Đây là nhà của cậu, đây là nơi an toàn nhất.

Sự ồn ào rồi cũng qua đi, người nhà của Phổ Minh bắt đầu chuyển sang hướng quan tâm khác. Với học lực và kinh nghiệm làm việc của Phổ Minh, tìm việc làm tại một bệnh viện tốt nhất ở địa phương không phải quá khó khăn. Phổ Minh sắp 30 tuổi mà vẫn còn độc thân. Vì vậy, chỉ vài ngày sau, người nhà Phổ Minh đã tìm ra đối tượng coi mắt cho cậu.

Vì một nguyên nhân không rõ, Phổ Minh ngầm từ chối, nhưng các bậc trưởng bối ở Trần gia không đồng ý. Do đó, Phổ Minh buộc phải miễn cưỡng nghe lời ông nội, lần đầu tiên trong đời đi coi mắt dưới sự hộ tống của cậu em họ.

Có lúc, Phổ Minh cảm thấy, tiết tấu cuộc sống ở trong nước nhanh hơn ở nước ngoài nhiều. Mặc dù hồi còn làm ở phòng cấp cứu bên Thái Lan, cậu bận tối mắt tối mũi, nhưng ít nhất, thời gian còn lại đều thuộc về bản thân. Ở quê nhà, tất cả thời gian hầu như chia sẻ cùng người khác, nào là người thân, bạn bè, thậm chí cả hàng xóm láng giềng.

Nghe nói đối phương là một nhân viên công chức (người nhà nước). Trên đường đi, cậu em họ cứ bám lấy hỏi chuyện về Grateai (người chuyển đổi giới tính ở Thái). Thằng bé chưa đến hai mươi tuổi, nhưng đặc biệt có hứng thú những chuyện như thế này. Phổ Minh đành phải ậm ừ cho qua, nói cậu không rõ lắm. Cậu chuyển đề tài sang nam diễn viên nổi tiếng người Thái Tik Jadsadaporn. Khó khăn lắm mới đến điểm hẹn, cậu em họ họ cuối cùng cũng ngậm miệng.

Buổi coi mắt hẹn ở quán trà bên cạnh cầu Gongchen. Được biết, báo chí hơn 100 năm trước ghi chép có ngôi trà lầu mở bên cầu Gongchen. Vài năm nay, Hàng Châu phát triển với tốc độ nhanh, nhiều nhà cao tầng mọc lên, nên quán trà cổ tạo thành phong cảnh đặc biệt trong thành phố.

Hai người bước lên tầng hai theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ. Quán trà này có ba tầng, được xây theo phong cách cổ xưa. Bên ngoài ban công hết sức náo nhiệt, nhiều người dân nhàn rỗi tụ tập vừa ngồi uống trà, vừa bàn chuyện trời chuyện đất. Bên trong càng náo nhiệt hơn, có thể thấy mức độ nổi tiếng của quán trà này, đâu đâu cũng xuất hiện tiếng cười sảng khoái của khách hàng.

Cầu thang không rộng lắm, nhân viên phục vụ lễ phép nghiêng người dẫn đường. Khi một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trên lối xuống cầu thang, Phổ Minh không để ý lắm. Người đàn ông bước xuống vài bước, lúc hai bên gần chạm mặt, đối phương giơ tay kéo cổ áo rộng rồi đột nhiên sờ ra đằng sau lưng. Động tác này quen thuộc đến nỗi Phổ Minh vô ý thức dừng bước, ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Ánh mắt người đàn ông tỏa ra sát khí lạnh lùng.

Gần như cùng lúc với việc anh ta giơ tay, một người đàn ông theo sát đằng sau Phổ Minh cùng lên lầu đột nhiên chồm tới. Người đàn ông bên trên lập tức che chắn Phổ Minh, giơ tay vặn chặt cổ tay của người đàn ông phía sau và đẩy mạnh. Phổ Minh chỉ nghe thấy tiếng kêu răng rắc. Người đàn ông bên trên nhanh chóng lao xuống, đỡ lấy khẩu súng trong tay đối phương bị rơi ra rồi đút ngay vào bụng, nhân tiện đẩy mạnh vai đối phương xuống bên dưới. Người đàn ông quay lại nắm tay Phổ Minh và nói một câu tiếng Thái "Đi thôi!".

Cả quá trình chỉ diễn ra trong vài chục giây, nhanh đến mức người khác không nhìn rõ. Tên bị đẩy mạnh ngã xuống tầng một, làm vỡ một cái bàn gỗ, khiến quán trà trở nên hỗn loạn. Phổ Minh bị người đàn ông lạ mặt lập tức kéo ra khỏi quán trà, ấn người cậu vào một chiếc xe ô tô con đỗ bên lề đường, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

"Anh là ai? Muốn làm gì hả?"

Phổ Minh hoảng hốt, qua kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy em trai họ chạy ra khỏi quán trà, nhớn nhác tìm cậu. Người đàn ông lạ mặt không trả lời, chỉ tập xung lái xe với tốc độ cao. Qua vài ngã rẽ, người đàn ông đột ngột dừng xe, xuống xe kéo Phổ Minh ra ngoài rồi lại lên xe phóng đi mất.

Phổ Minh đứng ngẩn người ở đó, cậu bị bỏ lại ở một khu thương mại đông đúc. Người đàn ông thần bí vừa nãy và chiếc xe của anh ta đã mất dạng từ lâu. Phổ Minh vẫn đứng yên một chỗ, một bóng đen chưa biến mất hoàn toàn xuất hiện trở lại đè nặng lên tâm trí Phổ Minh.

Có lẽ, cậu chưa bao giờ thoát khỏi tầm mắt của người đàn ông tên Lê Nhã Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro