nine - cậu ấy sốt rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

quán cafe nằm gọn trong một con phố nhỏ, lối vào rợp bóng cây, vài tia nắng xuyên qua kẽ lá, nhảy múa trên nền đất lát gạch. mỗi lần bước vào quán, mùi hương ngọt ngào của cà phê mới pha trộn lẫn với hương gỗ cũ kỹ từ những chiếc bàn ghế đã nhuốm màu thời gian luôn khiến lòng tôi cảm thấy nhẹ nhàng. không gian nơi đây mang lại cảm giác ấm áp và quen thuộc, giống như một góc riêng của hai chúng tôi giữa thế giới đầy bộn bề. nơi đây không quá đông đúc, chỉ có vài người khách quen, ai cũng lặng lẽ tận hưởng thời gian của mình.

góc quán yêu thích của chúng tôi là một chiếc bàn nhỏ, gần cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời luôn chiếu vào mỗi buổi sáng sớm. những chiếc rèm trắng mỏng manh bay nhẹ trong làn gió, mang theo cái lạnh dịu của buổi sáng mùa thu. ánh nắng nhạt vàng lọt qua cửa kính, chiếu xuống chiếc bàn gỗ đã nhuốm màu thời gian. những đường vân gỗ sờn cũ dưới bàn tay tôi, như lưu giữ cả những kỷ niệm của bao người từng ngồi đây.

hôm ấy là một sáng thứ bảy, một trong những ngày cuối tuần mà chúng tôi đã hẹn nhau đến quán để ôn tập. người ta hay gọi vui những buổi như thế là study date, và với tôi, điều đó cũng không sai chút nào. giữa những trang sách chất chồng và bài kiểm tra liên miên, có phuwin bên cạnh khiến tôi cảm thấy mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. chúng tôi chọn ngồi ở góc khuất, tránh xa tiếng ồn ào của những cuộc trò chuyện xung quanh. phía trên, chiếc đèn vàng hắt ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, bao phủ lên mọi thứ một sắc màu ấm áp và yên bình.

bên cạnh tôi, phuwin đang cắm cúi vào quyển sách lịch sử, đôi mắt cậu ấy chăm chú, hàng lông mày khẽ nhíu lại đầy tập trung. tôi lặng lẽ ngắm nhìn, cảm nhận sự yên tĩnh và thoải mái lan tỏa trong không gian. từng trang sách lật nhẹ, tiếng cà phê nhỏ giọt từ phía sau quầy bar, và cả tiếng thở đều đều của cậu ấy, tất cả đều hòa quyện thành một giai điệu êm dịu.

nhưng hôm nay, có gì đó khác lạ. phuwin liên tục đưa tay lên trán, đôi mắt cậu ấy dần lờ đờ, và mỗi lần cậu ấy cố gắng tập trung vào bài học, tôi đều thấy cậu ấy như đang phải gắng gượng.

“phuwin, không sao chứ?” tôi hỏi, giọng lo lắng, mắt không rời khỏi cậu ấy.

phuwin ngước lên, nở một nụ cười yếu ớt. “tớ chỉ thấy hơi chóng mặt một chút, có lẽ là do thức khuya quá.”

tôi khẽ cau mày, nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của cậu ấy. ánh nắng hắt nhẹ lên làn da nhợt nhạt, càng làm nổi bật vẻ mệt mỏi của phuwin. không chần chừ, tôi đặt tay lên trán cậu ấy. cảm giác nóng hổi truyền qua tay khiến tôi càng thêm lo lắng.

“cậu sốt rồi đấy. chúng ta về thôi, không cần phải ép bản thân nữa.”

phuwin khẽ lắc đầu, đôi mắt cậu ấy ánh lên sự quyết tâm mà tôi đã quen thuộc. “nhưng kỳ thi sắp đến rồi... tớ không muốn lãng phí thời gian.”

tôi nhìn cậu ấy, trong lòng vừa thương vừa bực. làm sao mà cậu ấy có thể cứng đầu đến thế chứ? tôi đặt tay lên vai cậu ấy, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “không có sức khỏe thì làm sao học được chứ? tớ sẽ đưa cậu về, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta sẽ ôn lại sau.”

phuwin nhìn tôi, đôi mắt cậu ấy dao động, nhưng cuối cùng cũng chịu gật đầu. khi chúng tôi rời khỏi quán, ánh nắng đã lên cao hơn, len lỏi qua những tán cây, rọi xuống con đường lát đá. tôi dìu phuwin đi từng bước chậm rãi, lòng không ngừng nghĩ về việc làm thế nào để giúp cậu ấy hồi phục nhanh nhất có thể.

trên đường về, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa cỏ thoang thoảng. phuwin dựa nhẹ vào tôi, hơi thở cậu ấy dường như khó nhọc hơn. trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, không phải lúc nào chúng tôi cũng mạnh mẽ như mình tưởng. có những lúc, chúng tôi cũng cần phải chậm lại, để chăm sóc bản thân và lẫn nhau.

khi về đến nhà, tôi không ngần ngại đề nghị ở lại chăm sóc cậu ấy, dù phuwin có phản đối thế nào. tôi gọi cho mẹ, báo rằng tối nay sẽ không về, rồi quay lại bên giường, nhìn cậu ấy nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể mỏng manh dưới lớp chăn mỏng. trong ánh đèn mờ, gương mặt phuwin trông yếu ớt và mệt mỏi, trái ngược hẳn với sự mạnh mẽ thường ngày của cậu ấy. tôi nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cậu ấy, cảm nhận hơi ấm từ người cậu ấy truyền sang.

“tớ sẽ không để cậu một mình đâu.” tôi thì thầm, như một lời hứa với chính bản thân mình.

đêm đó, tôi ngồi bên cạnh phuwin, lắng nghe từng nhịp thở đều đều của cậu ấy. ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng bạc dịu. tôi không thể rời mắt khỏi phuwin, lòng đầy lo lắng và yêu thương. cậu ấy là tất cả đối với tôi, và tôi sẽ không bao giờ để cậu ấy chịu đựng một mình.

sáng hôm sau, khi cơn sốt đã hạ, phuwin trông khỏe khoắn hơn nhiều. đôi mắt cậu ấy đã lấy lại được sự tươi sáng, và nụ cười đã trở lại trên môi.

“cảm ơn cậu... pond.” phuwin nói, giọng đầy cảm kích khi chúng tôi chuẩn bị quay lại quán cafe.

tôi chỉ mỉm cười, rồi mở sách ra khi chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc. ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống bàn, tạo thành những mảng sáng tối đan xen trên những trang sách mở. tiếng máy xay cà phê đều đặn từ phía sau, hòa với tiếng chim hót ngoài cửa sổ tạo thành một bản nhạc nền yên bình.

“không có gì, cậu phải giữ sức khỏe để còn chiến đấu nữa chứ. không được để tớ một mình đâu đó!” tôi nói, giọng trêu chọc nhưng cũng đầy quan tâm.

phuwin nhìn tôi, đôi mắt cậu ấy ánh lên sự dịu dàng. trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được một sự gắn kết mạnh mẽ giữa chúng tôi, một sự đồng điệu mà không lời nào có thể diễn tả được. chúng tôi cùng nhau ôn tập, cùng nhau vượt qua những áp lực của kỳ thi, và cùng nhau chia sẻ những lo âu, hy vọng về tương lai.

mỗi lần phuwin nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy như muốn nói rằng cậu ấy rất biết ơn vì sự quan tâm của tôi. và mỗi lần như vậy, lòng tôi lại cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. những giờ phút cùng nhau ngồi trong quán café yên tĩnh, với mùi hương dễ chịu của cà phê và gỗ, đã trở thành những kỷ niệm đẹp mà tôi sẽ mãi mãi trân trọng.

những ngày qua đi, chúng tôi tiếp tục động viên lẫn nhau, cùng nhau ôn tập và cùng nhau chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng trước mắt. dù áp lực vẫn đè nặng, nhưng có phuwin bên cạnh, tôi luôn cảm thấy vững tin hơn bao giờ hết. chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cả về kiến thức lẫn tinh thần. và trong lòng tôi, luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng, cùng nhau, chúng tôi sẽ vượt qua mọi thử thách phía trước.

trước ngày thi, chúng tôi gặp lại nhau tại quán cafe, như một nghi thức cuối cùng trước khi bước vào trận chiến lớn. ánh nắng chiều nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, nhuộm vàng không gian quán. chúng tôi ngồi đối diện nhau, tay chạm nhẹ lên những trang sách cuối cùng. phuwin khẽ mỉm cười với tôi, đôi mắt cậu ấy ánh lên niềm tin và hy vọng.

“dù kết quả thế nào, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, đúng không?” phuwin hỏi, giọng nói trầm ấm và chân thành.

...

tôi phải đáp lại sao nhỉ?

“đúng vậy.” tôi đáp, không chút do dự. ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ giữa cả hai.

“không chỉ trong lần thi này, mà cả trong tương lai nữa, tụi mình sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ.”

phuwin mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đựng rất nhiều ý nghĩa. tôi biết, cậu ấy cũng đang nghĩ giống như tôi – rằng bất kể kết quả thế nào, tình yêu và sự đồng hành của chúng tôi sẽ không thay đổi. chúng tôi đã đi cùng nhau qua biết bao thử thách, và tôi tin rằng chúng tôi sẽ còn tiếp tục đồng hành trong những chặng đường tiếp theo của cuộc sống.

khi ánh nắng dần tắt và quán café chìm vào màu vàng ấm áp của buổi chiều, chúng tôi thu dọn sách vở, chuẩn bị ra về. phuwin đột nhiên dừng lại ở cửa, quay sang tôi với một nụ cười đầy ẩn ý.

“pond, cảm ơn cậu nhé. nhờ có cậu, tớ mới có thể trở nên vững vàng như thế này.”

tôi nhìn phuwin, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.

phuwin lặng lẽ bước đến bên tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. cái nắm tay ấm áp ấy khiến tim tôi đập mạnh. “hứa với tớ, dù sau này chúng ta có ở đâu, làm gì, cũng sẽ không quên những ngày này, những khoảnh khắc cùng nhau.”

“hứa đó.” tôi đáp, giọng chắc chắn.

chúng tôi rời khỏi quán café, bước ra con đường lát đá mà ánh hoàng hôn đang nhuộm vàng. gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa cỏ thoang thoảng. tay trong tay, chúng tôi bước đi, để lại phía sau những kỷ niệm đẹp của một thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và hy vọng.

kỳ thi đang đến gần, nhưng với phuwin bên cạnh, tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ đơn độc trong cuộc hành trình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro