5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mất một thời gian để họ đến condo của Pond vì Phuwin không kiềm được cảm xúc và bắt đầu một tràng lời xin lỗi khác. Cậu chưa bao giờ cảm thấy nhỏ bé, yếu đuối như vậy. Cậu vẫn cảm nhận được sự chạm nhẹ của Pond, Pond đã chiến đấu vì cậu suốt thời gian qua. Ngay cả khi Phuwin bảo anh đi đi và để cậu yên.

Những suy nghĩ này bởi vì sự ngu ngốc của chính mình, cậu có thể mất đi một người không chỉ là người bạn thân nhất của mình, mà còn người con trai mà cậu yêu. Cậu cảm thấy rất có lỗi.

Pond dẫn Phuwin vào condo và đặt cậu lên ghế, sau đó cúi xuống trước mặt cậu, nắm lấy tay Phuwin và đợi, đợi Phuwin nói điều gì đó, điều gì đó hơn chỉ là lời xin lỗi liên tục. Một vài phút sau đó, đôi chân của anh bắt đầu mỏi, nhưng anh vẫn tiếp tục nắm lấy tay Phuwin, vuốt ve nhẹ nhàng.

"Phu-" Pond cuối cùng cũng lên tiếng, sự im lặng áp đảo cậu.

"Pond, em thật sự xin lỗi. Em nên nói cho anh biết, em nên nói cho mọi người biết, em nên dũng cảm như anh và không cố gắng giải quyết vấn đề một mình. Em thật ngu ngốc..."

"Chúng ta đều ngốc" Pond buông một trong hai tay của mình ra khỏi tay Phuwin và nâng đầu cậu lên để cậu nhìn vào mắt mình.

"Chúng ta đều mắc sai lầm,  được không? Nhưng bây giờ chúng ta cùng nhau, chúng ta có thể nói cho nhau biết mọi thứ, không có bí mật. Có được không, Winnie?"

Phuwin gật đầu và nhìn vào đôi mắt màu hạt dẻ của Pond, nhìn thấy trong đó là sự đau đớn mà cậu đã gây ra cho anh. Cậu vô thức đặt tay lên mặt Pond vuốt ve má của anh nhẹ nhàng, Pond nhắm mắt và chôn mặt vào tay của cậu. Phuwin thở một hơi và cậu nói nhữnh thứ cậu đã giữ trong lòng: "Cô ấy đã gửi tin nhắn cho em liên tiếp trong vài tuần, vài tin mỗi ngày, ảnh và cuộc trò chuyện riêng tư của chúng ta, các bản ghi âm và video và đe dọa sẽ chia sẻ tất cả nếu em không nói chuyện với cô ấy. Em hiếm khi trả lời cô ấy, hầu hết tin nhắn của em là yêu cầu cô ấy dừng lại."

Cuối cùng, một tuần trước đây, em viết rằng nếu cô ấy không ngừng những gì cô ấy đang làm, em sẽ thông báo cho luật sư. Cô ấy im lặng. Em nghĩ... em thực sự nghĩ rằng cô ấy đã dừng lại. Và sau đó em thấy anh và một cô gái nào đó..." Phuwin dừng lại, nhìn Pond với sự áy náy. "Em không nhận ra rằng cô ấy đã ngừng làm phiền em vì cô ấy đang nhắm vào anh."

"Cô ấy đã gửi cho anh những bức ảnh chụp màn hình của một số cuộc trò chuyện của em. Cô ấy nói rằng một nụ hôn sẽ khiến cô ấy quên mọi thứ, và anh ngu ngốc tin vào điều đó". Pond ngồi xuống sàn, mệt mỏi cúi xuống và chôn mặt vào tay của Phuwin. "Anh không biết em đến gặp anh, anh muốn nói cho em biết mọi thứ vào ngày hôm sau, nhưng mọi thứ đã trở nên hỗn loạn."

Phuwin cảm thấy như Pond sắp sụp đổ, vì vậy cậu trượt khỏi ghế và nằm sát vào cơ thể partner của mình. Cậu cố gắng mang lại sự gần gũi mà cả hai cần và khi cậu cảm nhận Pond ôm lấy mình, cậu biết rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.

"Khi em biến mất, anh đã gọi Dunk và Joong và kể cho họ mọi thứ" Pond thì thầm vào cổ Phuwin. "Họ bảo anh nên đến gặp P'Jack và nói chuyện về vụ việc này. Họ nói anh phải giải thích cho por, cho cả hai chúng ta. 5 phút sau đó, por bắt đầu lo mọi thứ. Anh chưa bao giờ thấy por như vậy."

"Cảm ơn anh, Pond. Cảm ơn anh đã chiến đấu cho chúng ta khi tất cả những gì em có thể là chạy trốn" nước mắt rơi trên má Phuwin, nhưng cậu không quan tâm, cậu chỉ muốn ở gần Pond hơn. Họ dành vài phút như vậy, ôm nhau, khóc trong vòng tay của nhau. Mối quan hệ của họ trở nên mạnh liệt hơn, mặc dù cả hai đều ước rằng tình huống này không xảy ra.

"Chúng ta sẽ phỏng vấn vào ngày mai", Pond nói và rời khỏi sau cái ôm với Phuwin, nâng niu lấy mặt cậu trong lòng bàn tay. "Mọi người sẽ biết rằng chúng ta bị tống tiền, có người có thể đoán được cách và những gì cô ấy đã cố gắng tiết lộ."

Phuwin nhìn Pond với sự bối rối, cố gắng hiểu những gì người lớn đang cố gắng nói. "Winnie, mọi người sẽ biết rằng những tư liệu cô ấy có cho thấy chúng ta là một đôi... Đúng, chúng ta là một đôi."

"Một đôi?" Phuwin hỏi, miệng của cậu mở to. "Pond! Chúng ta không thể... chúng ta..."

"Anh yêu em, Phuwin! Điều đó không đủ sao?"

"Đủ, nó hơn cả đủ! Em cũng yêu anh, nhưng..." Phuwin ngừng lại, cố gắng tập trung suy nghĩ. "Còn gia đình chúng ta, còn công ty, còn... nghĩa là... chúng ta thậm chí còn chưa..."

"Em đang suy nghĩ quá nhiều," Pond cố gắng ngắt lời của Phuwin. "Đưa anh điện thoại của em, chúng ta sẽ gọi cho bố mẹ em và mẹ anh và nói với họ rằng chúng ta là người yêu và vấn đề đã qua đi."

"NHƯNG ĐÓ LÀ VẤN ĐỀ! Chúng ta thậm chí còn không phải đôi!"

Cả hai im lặng, sau đó Phuwin nhìn Pond và bắt đầu cười. Pond cũng cười sau một lúc, tiếng cười của anh vang lên trong căn hộ. Phuwin nhìn anh với sự kinh ngạc và lắng nghe âm thanh mà cậu biết mình đã nhớ rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro