6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin như không tin vào mắt mình, không tin vào những điều vừa diễn ra. Hai người này bảo họ là cha mẹ của cậu? Là cha mẹ ruột của cậu? Phuwin bần thần rơi nước mắt. Ai nói cho cậu chuyện gì đang xảy ra có được không? Cậu chưa thể tiếp thu những gì đang xảy ra. Hai người gọi là cha mẹ cậu ngồi xuống ôm cậu vào lòng. Họ khóc, đứa con trai của họ tại sao lại ở đây? Tại sao lại trong bộ dạng thê thảm như vậy chứ? Cha Phuwin tự hỏi em trai mình đâu sao để Phuwin ra nông nổi này? Không phải vừa về nước họ đã gấp rút cho người điều tra rằng Phuwin vẫn ổn sao?

- Con trai của mẹ. Cục cưng của mẹ. Mẹ nhớ con lắm, mẹ nhớ Phuwin bé nhỏ của mẹ. Xin lỗi con, xin lỗi vì ngày đó đã rời bỏ con.

- Thật...thật sự là cha mẹ sao?

- Thật. Chúng ta đã về rồi, về với Phuwin của chúng ta.

Phuwin ôm chầm lấy họ khóc nức nở. Cha mẹ của cậu đây rồi, cha mẹ của cậu đã trở về, vậy là từ giờ cậu không phải mong mỏi cha mẹ mình nữa. Họ dìu cậu lên xe xót xa nhìn đứa con trai nhỏ toàn thân là băng bó, cơ thể yếu ớt xanh xao. Họ đưa cậu đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát. Phuwin mượn họ chiếc điện thoại để gọi điện cho Dunk. Phía Dunk vừa đến sân bay Joong đang chuẩn bị làm thủ tục để lên máy bay.

" Anh ơi là Phuwin đây ạ. "

" Phuwin ngoan chờ anh thêm chút nữa anh đang chuẩn bị bay đến Chiang Mai đón em "

" Không cần đâu anh, anh về nhà nghỉ ngơi báo lại với ba mẹ là em đã ổn và em sẽ về sớm thôi, báo với ba mẹ rằng cha mẹ em trở về rồi anh nhé. "

" Em nói sao? Cha mẹ em? "

" Vâng ạ. Cha mẹ em trở về rồi, khi về em sẽ nói rõ với mọi người, anh không cần cực khổ đến đây nữa, chờ em "

" Em chắc chứ Phuwin ? "

" Vâng ạ "

Sau đó kết thúc cuộc gọi, Dunk gọi Joong trở lại không cần làm thủ tục nữa quay về nhà nhưng là nhà của cha mẹ Dunk. Joong không nói gì chỉ nghe theo Dunk cùng cậu ra xe chạy ngược về nhà cha mẹ Dunk.

Bên đây lão quản gia bước vào nhà, cả căn nhà âm u không tí sức sống, ông nhìn đến phần ghế sofa giữa phòng khách, thấy Pond ngồi trầm tư ở đấy thì ông đi lại mở lời trước.

- Chắc cậu chủ đã thấy những việc tôi làm, tôi sẽ không xin cậu tha tội vì cố ý thả người, cái mạng già này sống cũng không được bao lâu nữa. Tôi đã không thể cứu sống con trai mình ngày đó nên trước khi qua đời tôi muốn làm điều gì đó an ủi vong hồn con trai tôi nơi chính suối.

- Bác, bác nói con phải làm sao đây bác?

Lão quản gia sững người, thái độ của Pond khác xa với tưởng tượng của ông, ông đã nghĩ mình sống đến đây là đủ không ngờ sự việc lại đi theo hướng như thế này.

- Ý cậu là?

- Con rất hận Phuwin nhưng con cũng rất yêu em ấy. Bác, có phải là con đã sai không? Sai khi đối xử với em ấy như vậy? Con, con cũng không hiểu nổi mình nữa.

- Cậu chủ...

- Con luôn tự thắc mắc rằng tại sao ngày đó em ấy chọn cách từ bỏ con, chỉ đơn giản là con không có tiền thôi sao? Con vẫn không nghĩ em ấy là người như vậy. Con...con muốn hỏi rõ em ấy về tất cả nhưng con không thể kiềm chế cơn nóng giận và thù hận của mình khi thấy em ấy vui vẻ như vậy. Tại sao con thì ôm đau khổ ôm thương nhớ suốt từng ấy năm còn em ấy thì vẫn vui vẻ?

- Tôi nghĩ cậu chủ đã sai rồi. Có thể cậu đã không biết....

- Không biết?

- Tôi biết mình không thể giấu cậu được nữa rồi, thật ra mọi chuyện năm đó như thế này......

Sau khi kiểm tra xong bác sĩ đã nói rõ và đưa tờ xét nghiệm tình trạng của Phuwin sau đó rời đi.

- Cậu ấy hiện tại không có gì đáng ngại. Các vết thương khá nặng nhưng đều được xử lí kịp thời trước đó nên bây giờ chỉ cần xử lí lại nên không bị nhiễm trùng. Chỉ có điều sức đề kháng của cậu ấy rất yếu và tinh thần đang rất xấu. Người nhà nên bồi bổ cho cậu ấy và tránh những việc có thể tác động tâm lí của cậu ấy, hãy giúp cậu ấy trở nên thoải mái, vui hẻ hơn.

- Chúng tôi cảm ơn bác sĩ.

- Ừm, không có gì thì tôi đi trước. Xin phép cả nhà.

Vị bác sĩ cùng y tá đi ra khỏi cửa. Họ còn phải xem xét các bệnh nhân khác không thể nán lại quá lâu.

- Phuwin thấy thế nào rồi con?

- Con ổn rồi ạ.

Phuwin mỉm cười nhẹ để cha mẹ mình an tâm sau đó cậu đề nghị họ cho cậu xuất viện.

- Con muốn xuất viện về lại Bangkok ạ. Anh Dunk và ba mẹ có lẽ đang mong con trở về lắm. Con không thể ở lâu hơn.

- Được được con trai ngoan, sau khi truyền xong túi nước biển này chúng ta sẽ quay về được chứ.

- Con cảm ơn ạ.

=========

- Con nói sao?

- Đúng vậy ạ, Phuwin điện báo với con em ấy đã ổn, em ấy sẽ sớm trở về cùng cha mẹ em ấy.

- Vậy thì tốt quá rồi.

Cha mẹ Dunk nghe vậy thì không khỏi vui mừng. Em trai và em dâu của họ đã trở về. Họ xa nhau mất liên lạc đến nay cũng 20 năm rồi. Phuwin đã lớn đã trở thành một thanh niên tràn đầy sức sống. Nói chuyện vui vẻ cùng cha mẹ xong, Dunk cùng Joong lên phòng nghỉ ngơi, nằm trên giường Dunk tựa vào ngực Joong hỏi chuyện làm cậu tò mò từ lúc trên xe.

- Joong.

- Anh nghe đây em nói đi.

- Anh nói bạn anh tên Pond?

- Đúng vậy có chuyện gì sao?

- Em không chắc có trùng hợp đến thế hay không nhưng người yêu cũ của Phuwin cũng tên Pond.

- Thật?

- Đúng vậy, 2 người họ chia tay nhau 4 năm trước.

- 4 năm trước?

- Ừm. Lí do chia tay vô cùng cứng nhắc, mẹ của Pond đến tìm Phuwin...

Nói đến đây Dunk chợt thở dài. Sau đó tiếp tục mạch chuyện của mình.

- Bà ấy cầu xin Phuwin hãy rời xa Pond, bà ấy bảo bà cần có cháu, Pond là con trai cả lúc đó em Pond còn quá nhỏ để tiếp quản tất cả nên bà ấy cần Pond. Trước khi gặp Phuwin, bà với cậu ấy hình như có cãi nhau nên Pond dọn đến sống cùng Phuwin.

- Sau...sau đó thế nào?

Joong thầm mong hai người bọn họ khác nhau, hắn hi vọng chỉ là tên trùng tên, nếu không....

- Hmm... hình như sau hôm định mệnh đó Phuwin có gặp em và khóc rất nhiều. Em ấy bảo mẹ Pond tìm găp em ấy yêu cầu em ấy rời xa Pond, bà cần cháu mà em ấy là con trai đương nhiên không thể sinh cho Pond một đứa con không thể cho bà ấy đứa cháu nối dõi. Ban đầu Phuwin không đồng ý thì bà liền khóc lóc trước mặt ẻm nói bản thân từng tuổi này chỉ mong được nhìn Pond lập gia đình đàng hoàng có vợ có con. Điều này đánh vào tâm lí của Phuwin , em ấy lương thiện như vậy không thể để ai khóc trước mặt mình nên sau một hồi đau đớn suy nghĩ, em ấy quyết định bỏ lại đoạn tình cảm này vì phía trước Pond tương lai của anh đang rộng mở không thể vì mình mà từ mặt gia đình như vậy.

- Phu....phuwin dùng cách nào để rời xa Pond?

- Vì Pond quá tốt và yêu thương em ấy, Phuwin không có lí do dừng lại nên quyết đinh rời xa Pond vì Pond không có tiền.

Dunk nói đến đây thì Joong lôi nhanh điện thoại ra bấm dảy số quen thuộc căng thẳng chờ đầu giây bên kia kết nối. Lúc đầu dây đã được kết nối truyền đến tay Joong chỉ là sự im lặng và tiếng gió thổi mạnh hình như anh đang ở một nơi rất cao tiếng gió chợt rít lên ù ù như có trận cuồng phong ở đó, sự im lặng đến từ Pond dọa anh sợ hãi.

" P...Pond, mày đang ở đâu? "

" .... "

" Pond mày nghe tao nói gì không? "

" Tao sai rồi "

" Mày bình tĩnh lại đi "

" Tại sao? Tại sao chứ? "

" Mọi chuyện đều có cách giải quyết, mày đừng suy nghĩ lung tung "

" Mẹ tao, người tao luôn kính trọng lại là người đẩy tao vào con đường tội lỗi này. "

" Nghe tao, trước hết mày nên về lại Bangkok gặp mẹ mày để nói rõ mọi chuyện, hãy cho bà ấy trả lời thắc mắc của mày "

Sau một hồi lâu khuyên giải Joong cũng tạm an tâm vì Pond đã nghe theo anh mà quay về Bangkok. Dunk như ngờ ngợ ra mọi chuyện mà nhìn Joong chờ lời giải thích. Joong thấy người yêu ngước mắt nhìn mình thì thở dài vuốt tóc cậu sắp xếp lại ngôn từ chậm rãi nói.

- Đúng vậy, Pond người yêu Phuwin và Pond bạn anh là một.

Dunk không trả lời chỉ cuối xuống không nhìn người yêu nữa dụi vào lòng hắn chờ nghe tiếp.

- Vào buổi sáng của 4 năm trước nó đến tìm anh. Nó bảo nó và người yêu đã chia tay. Nó cùng anh đi uống rượu đó là lí do vì sao hôm đấy anh không đến tìm em vì anh sợ nó sẽ suy nghĩ bậy bạ. Vừa uống nó vừa bình thảng kể lại mọi chuyện. Người yêu nó phản bội nó đi theo một kẻ có nhiều tiền hơn chỉ vì hiện tại nó đang bị từ mặt các loại thẻ tín dụng của nó dưới danh nghĩa Naravit Lertratkosum đều bị mẹ nó khóa nên nó không còn tiền. Trong cơn say nó nói rằng hi vọng ông trời đừng cho nó gặp người nọ nếu không nó thề nó sẽ không tha thứ cho người ta. Một tuần nay theo như anh biết nó đang ở....Chiang Mai.

- Vậy...vậy có nghĩa?

- Ừm, lúc anh gọi điện cho nó nhờ giúp tìm Phuwin thì nó nói nó đang ở Chiang Mai nó gặp lại người cũ, sau khi tìm thấy định vị của Phuwin ở Chiang Mai anh còn thấy may mắn có thể nhờ Pond tìm hộ nhưng sau khi nghe em kể anh biết có chuyện đã xảy ra và đúng như vậy thật...

- Chờ....chờ Phuwin về. Chờ Phuwin về trước.

Dunk trong lòng không yên, lúc gọi điện em kêu cậu cứu em vậy có nghĩa em đang gặp chuyện. Dunk một lần nữa lo lắng cồn cào được Joong ôm vào lòng dỗ dành, Dunk không sao yên tâm ngủ được. Cậu cứ trằn trọc mãi sau đó được Joong nhẹ nhàng vuốt lưng thêm mệt mỏi suy nghĩ cậu cùng dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro