Chương 7 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào nơi nhạy cảm dưới lớp quần tây, cảm giác này quá mới lạ với cậu, bàn tay anh xoa nhẹ vào nơi đó mang theo cảm giác vừa kích thích lại khiến cậu không hiểu được mà ngại ngùng, việc cậu có thể làm lúc này là chăm chú nhìn từng hành động của người yêu.

Cảm giác châm chích khó chịu khi bị lớp vải cọ xát, động tác của anh càng nhanh thì cậu lại càng khó chịu, lúc này cậu chỉ muốn vứt phăng chiếc quần vướng víu để giải thoát bản thân khỏi cảm giác bứt rứt này nhưng anh lại không cho, anh ngăn cậu lại nhưng tay thì lại không ngừng sờ nắn như muốn trêu chọc giới hạn của cậu.

"Pavel em khó chịu anh cho cởi đi mà"

Cậu đành lên tiếng cầu xin mong anh thương xót mà cho cậu thoát khỏi sự bứt bí này.

"Pooh ngoan, ngoan thì anh thương nhé"

"Vậy Pooh phải làm gì mới được"

Nụ cười nhẹ nở trên môi anh làm cậu khó chịu, anh cứ trêu cậu mãi. Nhưng đâu thể để chỉ bản thân chịu thiệt cậu đánh liều dùng tay nhắm ngay vào đũng quần anh mà sờ còn nắn nhẹ vào, có vẻ không phải chỉ có mình cậu đang chịu khổ nhỉ, Pavel nhỏ của anh cũng đang chào cậu đây này.

"Bé hư rồi đấy, anh còn chưa dạy mà đã muốn học hành chăm chỉ thế à...Uhm" Pavel muốn trêu cậu một tý thôi nhưng đâu ngờ người phát ra âm thanh ngại ngùng này trước lại là anh.

"Pavel cũng có phản ứng như em này, có phải anh cũng đang khó chịu hay không, nếu vậy em cũng giúp anh nhé"

Giọng nói của Pooh lúc này không mang nét trẻ con như bình thường, chúng trầm ấm như rót cả hủ mật vào tai anh, cậu muốn dụ dỗ anh vâng lời, đảo chủ thành khách nhanh đến mức anh tự nghĩ chắc cũng chỉ có Pooh mới khiến anh không tự khống chế như lúc này.

Không nhanh không chậm như bị thôi miên bởi giọng nói ấy Pavel tự nhích mông bản thân để cởi lấy chiếc quần vướng víu của bản thân đến khi chỉ còn lại chiếc quần nhỏ đang cố che đậy Pavel nhỏ đang lấp ló bên trong, Pavel nhỏ không chịu được không gian hẹp mà có nhô ra bên ngoài mang theo chút màu hồng nhạt, anh nhìn cậu đang nhìn mình một cách say đắm như thể ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật, anh chẳng đành mà trêu cậu nữa, không phụ lòng của cậu cuối cùng chiếc quần cũng được chính tay anh tháo xuống vứt sang một bên.

'Chết tiệt...còn chưa cương hoàn toàn mà đã thế này'

Ý nghĩ chạy trốn vụt ngang qua đầu, thề là anh không nghĩ được cái kích cỡ kia sao lại tồn tại ở Pooh của anh, 18 tuổi thì nó cũng bằng số tuổi luôn à, nếu mà làm đến bước cuối thì anh không liệt cũng phải tịnh dưỡng mấy hôm mất.

'Nhưng sao mình lại tự đưa mình vào kèo dưới chứ'

'Pavel ơi là Pavel mày tự đưa mình vào thế khó rồi'

Anh khựng cũng đã 1 phút rồi đấy, không phải bảo giúp nhau sao, cậu khó chịu cậu muốn anh sờ sờ vào Pooh nhỏ, nhưng sao anh lại nhìn Pooh nhỏ lâu thế chứ có phải vì nó xấu xí hay vì nó bé quá. Cậu không nghĩ mình quá nhỏ đâu ít nhất có vẻ hơn của anh mà vậy là có vấn đề gì nhỉ.

Có trời mới biết cảm giác anh lúc này, cậu bé của anh không bé như anh nghĩ mất rồi. Lớn thế này mà nãy giờ chen chúc trong quần vì anh nhất quyết không cho cởi, anh không cho cởi thì không cởi đúng là nghe lời mà tự chịu khổ thật đấy.

Giữa lúc anh còn ngây ra vì không trở tay kịp với sự bất ngờ cậu chủ động tiến đến ôm anh vào lòng, bỏ mặc cảm giác khó chịu bên dưới, tủi thân như bị ai bắt nạt mà rúc vào cổ anh dụi dụi, thứ không nhỏ kia vì cái ôm chặt mà cạ qua cạ lại đùi anh, chỉ là lúc này anh đã cảm nhận được nó nóng và cứng như thế nào nếu anh cứ mặc cậu thì nó sẽ nổ tung mất.

"Đừng cạ nữa để anh dùng tay cho em, hôm nay không thể làm đến cuối đâu"

Cậu không hiểu nhưng lại ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, bây giờ anh nói gì cậu cũng sẽ nghe sẽ vâng lời.

Trước mắt anh nên dùng tay thôi nếu không chuẩn bị gì anh chắc chắn không ăn nổi đâu, cố thì bội thực không ăn thì đói còn anh một người biết lượng sức mình anh lựa chọn nếu muốn bữa ăn thật ngon thì nguyên liệu và cách chế biến nên được nghiên  cứu thật kĩ.

Thật may trong nhà có Gel, đổ một lượng anh cho là đủ để mọi thứ trơn tru hơn, sự hỗ trợ này sẽ giúp họ nhiều hơn là sự khô ráp của đôi tay trần. Nhưng thật không may anh lại chẳng ngờ anh lại phải mua loại bao khác rồi chồng nhỏ của anh chắc hẳn không vừa với thứ có sẵn trong nhà.

"Hãy cho em giúp nữa, cho em chạm vào anh" Pooh vươn tay san sẻ lượng gel, cậu không chắc lắm những thứ mình đang làm nhưng cậu sẽ học để anh được thoải mái nhất.

Lột bỏ tất cả đến khi phần dưới trần trụi của cả hai đã ép sát vào nhau không khẽ hở, Pooh đẩy nhẹ anh xuống giường, Pavel nắm lấy tay cậu hướng dẫn cậu dùng tay nắm trọn lấy cả hai, cố gắng giúp Pooh học cách vuốt nhẹ từ ngọn đến gốc, tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang lại khoái cảm từng tất da thịt, đến khi đôi tay anh đã dẫn dắt cậu chạm đến một thiên đường khác cảm giác rợn từ sống lưng khiến cậu phải ững người đón nhận, chúng căng tràn như hai quả bóng được thổi phồng, anh giúp cậu nắn nó trong tay lại như chơi đùa hai quả bóng nhỏ, khoái cảm như cơn sóng dập từng nhịp khiến cậu gồng lên mà đón nhận. Tuy đang chìm đắm vào khoái cảm nhưng cậu sẽ không bỏ quên anh, thật không hổ danh là học bá vừa học đã thành tài cậu cũng thật thành thạo mà giúp anh vuốt ve thứ cứng rắn không hề bỏ quên hai quả bóng căng tràn bên dưới của anh, đôi tay hai người không ngừng nghỉ vuốt ve nhau đưa nhau đến cảm giác khoái cảm mạnh mẽ.

Dính, ẩm ướt, nóng bỏng và căng tràn mỗi xúc cảm đều là lần đầu của cậu, thoải mái nhưng chưa thỏa mãn là đều cậu cảm giác ngày lúc này. Chúng thôi thúc cậu chiếm lấy nhiều hơn càng muốn đi thêm nhiều bước nữa để có thể chạm lấy đều mà cậu có thể cho là bước cuối cùng mà anh nói.

"Hôn anh đi Pooh"

Giọng anh kèm theo tiếng thở dốc khiến cậu nhộn nhạo chúng như có đôi tay đang cào vào lòng cậu khiến cậu ngứa ngáy khiến tim cậu loạn nhịp, khiến cậu cảm thấy mình lại yêu anh thêm thật nhiều.

Cậu chiếm lấy môi anh, bao nhiêu khát khao đều muốn trao hết cho anh, mút lấy đôi môi ấy chiếm lấy chúng như muốn đoạt lấy từng hơi thở. Chiếc lưỡi nhỏ luồn vào khuôn miệng anh mà khuấy động, chiếc lưỡi hư hỏng lướt qua hàm răng rồi lại nhẹ nhàng mà liếm lấy đôi môi căng mọng của anh.

"Đau... đừng cắn chứ cún con"

Đúng là cún con thích nhất là cắn người, cậu không nghe lời, càng nói cậu càng cắn nhiều hơn không chỉ là môi, cậu di chuyển mà gặm cắn lấy cổ anh để lại những dấu vết mờ ám mà anh nhìn vào cũng sẽ biết họ vừa trải qua hoạt động vô cùng nóng bỏng.

"Anh thật thơm Pavel, thơm quá"

Hoạt động nhiệt tình làm cả hai đổ rất nhiều mồ hôi, trộn lẫn với hương vị tình dục vừa được khai phá khiến Pavel của cậu thơm đến đầu óc cậu lâng lâng mà sinh ra  suy nghĩ muốn nuốt anh vào bụng, anh thật thơm...muốn nuốt lấy anh quá...muốn anh là của mình mãi mãi...mùi hương này của anh cũng sẽ chỉ có một mình cậu được ngửi thấy...tất cả của anh ngay lúc này và mãi sau này cậu cũng sẽ không nhường cho bất kì ai.

"Đến...Ahhh...anh đến"

"Cùng nhau...hãy cùng nhau...uhmm...Pooh"

"Gọi tên em đi ạ...Pooh gọi Pooh đi"

"Pooh...Pooh"

"Uhmm..."

"Pooh..hôn anh...anh...không chịu nổi nữa"

" Yêu dấu của em, em cũng sắp hết chịu nổi...anh ơi..."

"Cùng ra...cùng anh...cứ bắn lên người anh"

Thật là cậu bé ngoan được anh ngỏ lời cậu liền gia tăng tốc độ tay để cả hai cùng đến, lần đầu của cậu nên cậu chỉ có thể nghe theo chỉ dẫn của anh, cậu thật sự sợ làm dơ anh, cậu sợ mình đi ra gì đó lên người anh nhưng anh có vẻ chẳng để tâm đến nó, cậu chẳng kiềm nổi mà bắn cùng một lúc với anh, dịch trắng dính đầy lên thân thể đang đỏ lên của anh. Pooh gượng hết nổi mà đổ gục xuống người Pavel, mặt áp hẳn lên ngực ạnh.

Pavel thở lấy từng hơi nặng nề, môi anh không thể khép lại mà mở thật lớn để bổ sung thêm không khí cho bản thân, ngực thì bị cậu đè lên lại càng khó thở nhưng lại chẳng đành đẩy cậu ra cứ thể để mặc cậu nằm lên.

"Pooh ơi" Pavel kêu nhỏ để gọi cậu, anh nghĩ nên tách ra một chút để lấy lại sức cứ dính nhau chặt thế này anh sẽ chẳng thể thở mất, Pooh của anh không nhẹ cho lắm đâu.

"Anh ơi, Anh ơi...em...em muốn"

"Đừng mà" Thứ phía dưới kia lại chọt vào anh rồi chưa được 5 phút đâu đấy.

"Anh không thương Pooh...anh nói giúp Pooh"

"Em...được rồi...anh chịu thua em"

Anh nào có ngờ anh vừa khai phá một con quái vật trên giường đâu cơ chứ, là anh tự làm tự chịu cũng chính anh thì anh phải chịu trách nhiệm, anh không trốn đi đâu được, anh thua em, anh thua từ lúc anh gặp em mất rồi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

28/06/24

Khó quá khó đi đọc của người ta thì được tự mình thì bí....cứu tôi đi

Hãy cho mình nhiều ý kiến để hoàn thiện hơn nữa nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro