Hanahaki * Cánh hoa tàn !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi thứ nhất: Pavel

***

"Hanahaki là một căn bệnh sinh ra từ mối tình đơn phương. Lồng ngực của người mắc bệnh sẽ sản sinh ra những cánh hoa và tự giải phóng chúng ra theo đường miệng, như nôn hoặc ho và kèm theo đó là máu trong suốt thời gian bị giày vò bởi thứ tình cảm không bao giờ được hồi đáp ấy.

Hanahaki khá hiếm gặp, với tỉ lệ là 1/1.000.000 người.

Bệnh có thể được chữa khỏi nhờ phẫu thuật nhưng tất cả những xúc cảm nồng nhiệt kia cũng sẽ biến mất theo đó.

Có một cách khác cũng có thể chữa khỏi căn bệnh này mà không cần phải giải phẫu, đó là khi tình cảm của người bệnh được đối phương đáp lại.

Nhưng nếu hanahaki mãi không được chữa lành, người bệnh sẽ chết."

"Haha trên đời này làm gì có loại bệnh kì quái đấy. P'Pavel đang đọc tiểu thuyết cho em nghe đấy à?" - Pooh cười ngặt nghẽo khi nghe tôi kể về căn bệnh hanahaki.

"Nếu nó có thật thì sao?" - Tôi cúi xuống nhìn em đang gối đầu trên đùi tôi, năm ngón tay tôi đan vào tóc em vuốt nhẹ.

"Thì cũng chẳng bao giờ xảy ra với em." - Đôi mắt Pooh không mở, lười biếng lên tiếng.

Nhưng nó xảy đến với anh...
Pavel dùng bàn tay còn lại vuốt nhẹ nơi ngực trái của mình, cảm nhận có một sự sống thực vật bên trong đang bao bọc lấy trái tim.

Chiều hôm nay trời rất đẹp, không nắng, gió thổi nhè nhẹ mang đến cho ta cảm giác rất khoan khoái.

Pooh và tôi đang ở trên sân thượng của trường. Cả ngôi trường hiện vắng lặng đến yên ả, nếu cố gắng để ý sẽ nghe được tiếng giảng bài của thầy cô vọng lên.

Thầy cô đang dạy nhưng vì sao chúng tôi lại ở đây à? Vì Pooh cúp học nên tôi cũng cúp theo, thế thôi.

Pooh nhỏ hơn tôi hai tuổi nhưng cả hai lại học chung một lớp. Chẳng phải vì em giỏi nên học vượt và cũng chẳng phải tôi ngu ngốc bị học lại. Đơn giản là tôi cố tình thi rớt để lưu ban. Tôi muốn học cùng với Pooh, muốn ở bên em ấy.

Vì sao tôi lại muốn ở bên Pooh?
Vì tôi yêu Pooh chứ sao nữa.

Tôi cũng chẳng biết tình cảm ấy xuất hiện từ bao giờ. Tôi cứ ngỡ rằng mình chỉ xem Pooh như là em trai thôi.

Cho đến một ngày tôi nhìn Pooh vui vẻ cùng một cô gái khác, lòng tôi bỗng dưng chẳng còn bình yên nữa. Tự dưng lại giận, tự nhiên lại không vui, rồi lại để nước mắt tủi thân tuôn thành dòng.
Khi đó, tôi nhận ra rằng mình đã yêu em.

May mắn là Pooh và người kia chỉ cảm nắng nhau thôi, còn chưa kịp tiến xa hơn cùng nhau thì đã đường ai nấy đi rồi. Bởi vì tôi đã âm thầm dập tắt mối tình ấy từ trong trứng nước rồi. Mọi người đừng nghĩ là tôi xấu xa hay ích kỉ. Một khi đã yêu, sẽ chẳng có ai đủ rộng lượng để nhìn người mình yêu vui vẻ bên cạnh người khác. Cảnh tưởng ấy khiến tim tôi đau và nhức nhối lắm, không thể yên lặng chịu đựng được đâu. Nên là khi giải quyết được một mối nguy hại, lòng tôi trở nên bình yên hẳn.

Ba năm cấp ba, tôi và Pooh luôn ở cạnh nhau. Vui buồn hay khó khăn đều cùng nhau san sẻ, thậm chí cả những bí mật thầm kín nhất cũng nói cho nhau. Và đương nhiên, em biết rằng tôi yêu em.

Ngày mà tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với Pooh, em không hề tỏ thái độ gì, còn thản nhiên cười đáp: ''Em biết anh Pavel thích em lâu rồi.''.

Rồi em hỏi: ''Mặc dù em chưa thích anh Pavel, chưa thể đáp lại tình cảm ấy nhưng chúng ta vẫn là bạn chứ?''

Cố gắng nặn một nụ cười tự nhiên nhất có thể, tôi nửa đùa nửa thật đáp: ''Tất nhiên rồi. Nếu không làm bạn với Pooh nữa thì anh biết chơi với ai bây giờ.''

Có vẻ như em rất hài lòng với câu trả lời của tôi, em cười rất tươi, còn hào phóng nói một câu khiến tôi nhớ mãi: ''Anh Pavel đợi em nha. Mặc dù chưa thể đáp lại tình cảm của anh nhưng em sẽ cố gắng. Chỉ cần chút thời gian thôi! Nên là anh không được thích ai khác đâu đấy. Nhất định phải đợi em.''

Đợi ...

Đợi muốn héo cả thanh xuân. Đợi đến mức tôi bị hanahaki luôn. Tôi cũng không ngờ rằng tình cảm của mình dành cho Pooh lại lớn đến mức có thể phát triển cả một cây hoa trong lồng ngực. Ngoại trừ những lúc ho ra máu và những cánh hoa đã úa tàn thì cũng chẳng có gì khác biệt. Tôi vẫn khỏe mạnh, vẫn tràn trề sức sống và vẫn yêu Pooh. Chỉ là không biết... đến bao giờ thì tôi mất đi cái mạng sống này thôi.

Từ lúc em nói tôi đợi cho đến thời điểm hiện tại là đã ngót nghét hai năm rồi. Chúng tôi đang là học sinh cuối cấp, chỉ còn ba tháng nữa thôi là thi đại học. Lúc nộp hồ sơ đăng ký nguyện vọng, tôi hỏi Pooh muốn vào trường nào, em lắc đầu. Pooh nói rằng em muốn tham gia casting, đam mê của em là diễn xuất và em muốn trở thành diễn viên. Còn tôi, tôi là đứa con trai duy nhất trong nhà nên niềm kì vọng của bố mẹ đều đổ dồn lên đôi vai tôi, vì thế tôi phải vào đại học. Tôi đăng ký vào một trường đại học ở Pattaya, còn Pooh, chắc em sẽ ở lại Bangkok để tìm kiếm cơ hội tỏa sáng.

Vậy là vì định hướng khác nhau mà chúng tôi phải tách khỏi nhau.

Thời gian đúng là điều đáng sợ Pooh nhỉ? Mới ngày nào chúng ta vừa bước vào ngưỡng cửa cấp ba, vẫn còn lâu lắm mới đến ngày phải nói lời tạm biệt. Vậy mà giờ đây, khoảnh khắc ấy đã kề sát rồi.

Đột nhiên tôi thấy sợ và cả hồi tiếc nữa.

Ba năm ấy cứ ngỡ dài rộng, hóa ra lại ngắn ngủi đến thế. Để giờ đây khi giật mình nhìn lại, chúng tôi sắp xa nhau rồi.

Thanh xuân của chúng ta thật đẹp khi có nhau.

Phải không?

Hay chỉ mình tôi cảm thấy vậy?

Tôi đã từng mường tượng về tương lai phía trước, nơi tôi và Pooh ... có thể chung đường. Tôi từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ bên nhau thật dài và thật lâu. Thế nhưng câu chuyện ấy mãi là câu chuyện của riêng tôi. Vì chúng tôi làm gì còn câu chuyện sau này nữa.

***

Đã hai năm trôi qua kể từ khi tôi tới Pattaya học. Hai năm nay, ngày nào tôi cũng nhớ Pooh da diết. Vào năm đầu tiên, ngày nào tôi và em cũng gọi điện cho nhau suốt đêm, nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, nói cho thỏa nỗi nhớ. Nhưng kể từ năm thứ hai, các cuộc gọi ngày càng ít đi. Vài ngày mới nói chuyện với nhau một lần, có khi là cả tuần chả nói được với nhau câu nào. Không phải là tôi không gọi mà bởi vì Pooh không nghe máy. Điện thoại cứ báo bận suốt. Tôi có một dự cảm không tốt. Hoặc là em đang cố trốn tránh tôi, hoặc là em đang có một ai khác bên cạnh. Dù là vì lí do gì đi nữa thì cũng khiến tôi rất buồn.

Chẳng lẽ Pooh đã quên mất đi tình cảm của tôi? Chẳng lẽ đã quên từ ''đợi'' năm ấy.

Kỳ nghỉ hè đến. Tôi vội vàng thu xếp đồ đạc rồi lên máy bay trở về Bangkok. Vừa về đến nhà, tôi để lại đống hành lý ngổn ngang trong phòng rồi chạy ra ngoài đi tìm Pooh. Lần này về tôi không có nói trước cho em biết, tôi muốn tạo sự bất ngờ.

Tôi nhớ Pooh rất nhiều, rất rất nhiều.

Mang tâm trạng háo hức chạy đến chỗ câu lạc bộ nhảy để tìm em. Tôi biết chắc là Pooh ở đó, vì em đã nhiều lần kể với tôi rằng hầu như chiều nào em cũng đến câu lạc bộ để tập nhảy cùng bạn bè

A, tôi nhìn thấy Pooh rồi. Em đang nói gì đó và cười rất tươi cùng những người bạn. Dù đang đứng nhìn em từ xa nhưng lòng tôi hạnh phúc đến lạ. Còn vài bước nữa thôi là tôi được chạm vào em rồi.

Nhưng mà... cô gái kia là ai?

Tại sao cô ta lại ôm em?

Tại sao em lại hôn cô ta !?

Một dòng chất lỏng ấm nóng tanh tưởi bất ngờ trào dâng lên cổ họng. Tôi nhanh chóng rút chiếc khăn tay luôn mang theo bên người ra, kề sát lên miệng và ho sặc sụa. Cổ họng tôi nóng rát. Nhìn đống hỗn hợp máu và cánh hoa trong chiếc khăn, tôi cảm thấy chua xót quá. Tôi biết, hanahaki đã bước vào giai đoạn cuối rồi, hình như là từ nửa năm trước. Tôi có thể làm phẫu thuật cắt bỏ cái cây để duy trì mạng sống của mình nhưng tôi quyết định không làm vậy.

Vì sao à?

Vì một từ ''đợi'' của Pooh.

Tôi cảm thấy cái chết đang gần kề rồi. Chắc vài tháng nữa thôi, hoặc là vài ngày, cũng có thể chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa. Bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể rời xa thế gian này.

Nâng đôi mắt đượm buồn nhìn Pooh và cô gái kia, tim tôi đau lắm.

Tôi và em gắn kết với nhau bằng thứ tình cảm vô hình suốt 5 năm. Thời gian ấy như sợi dây, theo từng năm sẽ cũ kỹ hơn, bào mòn đi một chút. Mỗi lần nhìn lại, tôi nhận ra khoảng cách chúng tôi ngày một xa, kỷ niệm cũng rơi rớt dần.

Thế đấy! Có những thứ mình không hề muốn buông bỏ mà vẫn phai nhạt theo tháng ngày. Chúng tôi ai rồi cũng có một người khác trong đời, phủ lấp đi những điều đã cũ.

Phải thế không nhỉ?

Nhưng tôi bị hanahaki thì làm gì còn có ai khác ngoài Pooh !

Cả thanh xuân dài như vậy, tại sao tôi lại chỉ tìm kiếm mỗi hình bóng của Pooh trong dòng người tấp nập?

Cả thanh xuân dài như vậy, tại sao tim tôi lại lỡ nhịp khi Pooh lướt qua?

Cả thanh xuân dài như vậy, tại sao tôi lại chỉ yêu mình Pooh?

***

Hai tháng sau

Pooh đứng trước bia mộ nhỏ ở nghĩa trang, giọng nói đã khàn trầm từ bao giờ: ''Em đã bảo anh đợi mà. Anh Pavel biết không? Hai năm qua, em thử tiến tới với hết người này đến người khác nhưng em chẳng có cảm giác với bất kỳ ai cả. Khi ở bên những người đó, trong đầu em chỉ toàn là hình bóng của anh thôi. Vậy mà anh chẳng chịu đợi em gì cả. Em đã bắt đầu thích anh rồi mà.''

Pooh để lại một chiếc hộp mở nắp, đựng đầy cánh hoa mềm mại bên trong. Chúng đỏ thẫm và đã héo úa. Chiếc hộp đó được chị gái Pavel tìm thấy trong đống hành lý của anh.

Pooh khuỵu một chân quỳ xuống, áp môi mình lên tấm ảnh người con trai trên bia mộ. Một dòng chất lỏng chảy ra từ khóe mắt, thấm vào miệng cậu, mặn chát.

Pooh đứng dậy, lau đi giọt nước mắt óng ánh nơi mắt mình rồi nở một nụ cười đậm vị đau thương và rời đi.

Gió thổi bay những cánh hoa, phủ lên ngôi mộ xanh mướt màu cỏ.

Bức ảnh trên bia một là gương mặt một chàng trai đang nở nụ cười rạng rỡ. Ngay phía dưới là dòng chữ được khắc đậm:

Naret Promphaopun

***

Cả hai đều yêu nhau nhau.
Chỉ tiếc là không cùng thời điểm.
Rõ ràng là Pavel yêu Pooh trước, giờ lại thành Pooh đơn phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro