Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

111.

Sanada Nanako thất tình tựa như một trái bom tạc nổ tennis bộ chính tuyển. 

Kirihara Akaya mặt đỏ bừng lúng túng bị Sanada Nanako ôm chặt, động đậy một chút cũng không dám. 

Tiểu học đệ lần đầu tiên tiếp xúc thân cận như vậy với phái nữ, mặt mũi đỏ bừng, tay chân luống cuống không biết đặt đâu, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ từ phía các học trưởng nhà mình. 

Đáng tiếc đám người chính tuyển đều là một đám vô lương tâm, hoàn toàn đem tiểu học đệ ném đến sau đầu, tò mò hứng thú vây quanh Sanada Nanako, không ngừng hỏi thăm chuyện này. 

Đặc biệt là Marui Bunta, ngồi bên cạnh Sanada Nanako, hớn hở hỏi.

"Nanako, Nanako, ngươi có người thích rồi sao? Đó là ai vậy? Chúng ta có quen không?" 

Hắn vui sướng biểu hiện ra mặt, đối lập với vẻ mặt khóc tang của Sanada Nanako, quả thực chính là một trời một vực. Kuwahara Jackal nhìn không được, vội vàng che miệng hắn lại, ngại ngùng nói: "Marui, không được như vậy, chuyện này là chuyện riêng tư của Nanako, như vậy thật không lễ phép." 

Marui bị che miệng, không vui 'ưm ưm' vài tiếng, trong mắt tràn đầy bất mãn. 

Gì chứ, rõ ràng Jackal cũng muốn biết chuyện này, vì sao lại ngăn cản hắn chứ? 

Niou xem hai người kia, ngón tay nhẹ cuốn lấy bím tóc, cười gian xảo dựa vào người Yanagi, đem tâm tư của Jackal vạch trần. 

"Nga, Kuwahara rõ ràng cũng muốn biết người Nanako thích là ai, cần gì phải dấu chứ, puri." 

Bị hắn vạch trần như vậy, Kuwahara Jackal có điểm xấu hổ, may mắn làn da hắn vốn đen thui, cho nên những người khác không phát hiện hắn đã đỏ mặt. 

Bọn họ đùa bỡn nhau vui vẻ vô cùng, đối lập với Sanada Nanako cùng Kirihara Akaya đầy trời mù mịt, tựa như hai khung cảnh khác nhau, làm cho Sanada Nanako vốn ủy khuất lại càng không vui.

Nàng liếc nhìn bọn họ, lại nhìn ba người đang ngồi ở một góc ăn uống vô cùng vui ở kia, thâm tâm nhỏ máu. 

Sanada Kentarou dựa vào người Sanada Genichirou, há miệng chờ cơm. Mà Sanada Genichirou cùng Yukimura Seiichi thì vô cùng thuần thục thay phiên đút đồ ăn cho hắn. Ba người ngồi một góc ăn uống vui sướng, xung quanh có bong bóng màu hồng như ẩn như hiện, Sanada Nanako nhìn mà ê cả răng. 

Nhìn xem, có khác nào hoàng đế và các phi tần không?!! Trái ôm phải ấp đến đương nhiên như vậy, hoàn toàn đem đứa em gái này ném ra sau đầu! 

Cái đám người vô tâm này, cũng chỉ có tiểu học đệ là nhớ đến vị học tỷ đáng thương của hắn. 

Nghĩ nghĩ, Sanada Nanako lại ôm chặt lấy Kirihara Akaya, khóc không ra nước mắt. 

112. 

Mặc dù không thể hiện ra, nhưng mà đám người tennis bộ vẫn rất quan tâm vị giám đốc này của mình. Yanagi Renji trầm mặc nhìn một đám đồng bạn vô lương tâm đem toàn bộ trọng trách tìm hiểu thực hư sự việc ném cho hắn, âm thầm đem huấn luyện của chính tuyển nâng lên gấp hai. 

Hắn chính là mang thù như vậy, có giỏi thì thử phản bác xem! 

Quân sư Yanagi không hổ là quân sư, không quá một ngày đã đem toàn bộ mọi chuyện nắm rõ trong tay. 

"Kurosaki Saiko?!!" 

Marui Bunta kinh ngạc đến mức suýt tí nữa đem cả dĩa bánh kem yêu thích ném xuống đất, nhịn không được quay sang hỏi cộng sự nhà mình lần nữa: "Jackal, ta không có nghe nhầm chứ?" 

Kuwahara Jackal cũng có điểm sững sờ, có điều lương tâm duy nhất của Rikkaidai vẫn vô cùng nghiêm túc gật đầu, hơn nữa còn săn sóc đưa tay cầm lấy dĩa bánh trên tay Marui, bảo toàn nó trong mấy giây nữa. 

Quả nhiên, khi thấy Jackal gật đầu, Marui lập tức như bị sét đánh, ôm đầu không ngừng kêu than: "Ai ai ai ai! Sao lại là Kurosaki Saiko chứ? Nanako nhất định sẽ bị nàng đánh chết!" 

Niou lần đầu tiên không có cười nhạo Marui, mà là cứng đờ sờ bím tóc, cười mất tự nhiên lẩm bẩm: "Đúng là đáng sợ, puri..." Cơn ác mộng suýt tí bị cắt bím tóc vẫn là nỗi đau không thể nói của hắn, nói thật, giờ chỉ cần nhắc đến Kurosaki Saiko, Niou liền cảm thấy bím tóc đau đau. 

Sanada Genichirou nhìn Yukimura Seiichi đang cười rực rỡ đến đáng sợ bên cạnh, trầm mặc kéo kéo mũ, theo thói quen nói: "Thật quá lơi lỏng!"

Tất cả thành viên chính tuyển đều tỏ thái độ lớn như vậy, chỉ có mỗi Kirihara Akaya tiểu học đệ là cái gì cũng không biết, lại chẳng ai nói cho hắn, liền không vui nhíu mày.

"Uy, rốt cuộc Kurosaki Saiko là ai? Sao các học trưởng đều kinh ngạc như vậy?"

"Đúng rồi, nàng thời gian trước bận việc ở nhà, xin tạm nghỉ một thời gian, Akaya đương nhiên chưa gặp qua Kurosaki Saiko." Marui bình tĩnh nhai kẹo cao su, sắc mặt vẫn có điểm không ổn: "Ngươi biết hậu viên đoàn của Kentachan không?" 

Hậu viên đoàn của Sanada Kentarou, hậu viên đoàn lớn nhất trong các hậu viên đoàn, cũng là hậu viên đoàn đáng sợ nhất. 

Hậu viên đoàn nhà người ta đều mong cùng thần tượng nhà mình nói chuyện yêu đương, hậu viên đoàn nhà Kentarou lại chỉ chăm chăm làm ca ca tỷ tỷ tốt, thậm chí có người còn muốn làm fan mụ mụ fan ba ba của Sanada Kentarou, hận không thể bảo bọc chăm sóc hắn thật tốt. 

Chuyện này vốn dĩ không có gì là xấu, bọn họ cũng rất thích Sanada Kentarou, cũng nguyện ý có thêm người chăm sóc hắn. Mà hậu viên đoàn của Sanada Kentarou cũng vừa lòng với chuyện này, đem Sanada Kentarou chăm đến béo tốt, cái gì cũng không cần làm. 

Có điều chuyện này ngày càng quá đà. 

Vốn từ chăm sóc bình thường, hậu viên đoàn thăng cấp thành chăm sóc luôn việc tư của Sanada Kentarou, kiên quyết đem chuyện tình cảm của hắn xem đến gắt gao, tuyệt không để cho người khác nhúng chàm đệ đệ/ hài tử nhà mình. 

Sanada Kentarou dù sao có đáng yêu thế nào cũng là một nam nhân, đương nhiên sẽ có người ái mộ, mà những người ái mộ Sanada Kentarou đều bị hậu viên đoàn phát hiện, sau đó cảnh cáo một chút, nếu như thức thời thì không sao, nếu không thì đừng trách bọn họ sử dụng biện pháp mạnh.

Sanada Genichirou cùng Yukimura Seiichi ban đầu cũng đồng ý với chuyện này, Kentarou còn nhỏ, bọn họ không muốn hắn tiếp xúc quá sớm với chuyện yêu đương nam nữ, vì vậy ngầm đồng ý chuyện này, có điều cũng nhắc nhở qua hậu viên đoàn không nên làm quá mức. 

Chuyện này vốn dĩ không có gì to lớn, nhưng mà khi Kurosaki Saiko đến Rikkaidai, hậu viên đoàn của Sanada Kentarou liền thay đổi.

113. 

Nữ nhân này, nhìn qua có vẻ đáng yêu dễ gần, bản chất lại là một người điên. 

Đương nhiên, đối với Sanada Kentarou, nàng vẫn luôn duy trì hình mẫu ôn nhu tỷ tỷ của mình, đem Sanada Kentarou hống đến không biết trời nam đất bắc, dẫm lên mọi người thượng vị, trở thành một trong những người mà Sanada Kentarou thích nhất. 

"Kurosaki Saiko là một người điên." Marui Bunta dường như nhớ lại cái gì, sắc mặt càng khó coi: "Hậu viên đoàn vốn dĩ đã khá điên cuồng, lúc Kurosaki Saiko lên làm hội trưởng liền càng không nể nang gì, không những xử lí những người có ý đồ không thuần khiết với Kentachan, những người hơi chút đụng chạm, hoặc vô tình đắc tội Kentachan đều bị nàng tính sổ." Thời gian đó đúng thật là chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra khắp nơi, người bị đánh ngày nào cũng có, đặc biệt là ở tennis bộ, mấy vị đàn anh lợi dụng kinh nghiệm chèn ép Kentarou đều bị người của hậu viên đoàn chiêu đãi cẩn thận. 

"Ban đầu chỉ là những trò đùa dai, sau đó liền đến hành hung, cuối cùng có mấy đàn anh ở tennis bộ bị người của hậu viên đoàn đánh vào viện, đời này cũng đừng mong chạm vào vợt tennis." Mặc dù lúc ấy bọn họ cũng không ưa gì mấy đàn anh cậy già lên mặt kia, nhưng mà cũng chỉ muốn dạy cho mấy người kia một bài học, chứ không ác độc đến mức đem cuộc đời tennis của các đàn anh hủy hoại. 

Các thiếu niên năm đó đơn thuần vô cùng, bởi vì chuyện này mà sinh thành kiến với Sanada Kentarou, có một khoảng thời gian hắn bị mọi người âm thầm cô lập, đương nhiên, Sanada Genichirou, Yukimura Seiichi cùng Yanagi Renji ban đầu phát hiện chuyện này, liền cẩn thận đem Sanada Kentarou bảo hộ chặt chẽ, cùng hắn lên lớp, trò chuyện, hoàn toàn không cho Sanada Kentarou phát hiện chuyện bản thân bị người trong tennis bộ cô lập. 

Mà với EQ thấp đến đáng thương kia của Sanada Kentarou, cũng không hề biết chuyện này. Tiểu hài tử vui sướng hưởng thụ sự che chở của mọi người, ăn ngon ngủ yên, còn béo mấy cân. 

Hậu viên đoàn của Sanada Kentarou càng ngày càng quá đà. 

Tựa như hít phải thuốc lắc vậy, điên cuồng vô cùng, ngoài mặt liền đem Sanada Kentarou chăm sóc từng ly từng tí, tựa như muốn phủng sát thằng nhãi này, muốn đem hắn biến thành một người vô dụng vậy. Đương nhiên, bình thường hắn cũng đã đủ vô dụng rồi.

"Gì chứ, Marui học trưởng cũng không cần phải nói quá đáng như vậy." Kirihara có điểm bất bình phản bác: "Kenta học trưởng cũng chưa có vô dụng đến mức đó, hắn đánh tennis rất giỏi, hơn nữa còn có thể tự đi đường, tự ăn đồ ăn..." Càng nói càng nhỏ giọng, tiểu học đệ không thể không thừa nhận, vị học trưởng này của mình đúng thật là có điểm vô dụng.

Đi đường buồn ngủ có người khác cõng, ăn cơm có phó bộ trưởng cùng bộ trưởng đút, thậm chí lau miệng rửa mặt cũng có người khác làm dùm. 

Kirihara Akaya càng nghĩ càng cảm thấy Sanada Kentarou hoàn toàn không còn thuốc nào cứu chữa được, sinh hoạt thường ngày bị nuông chiều đến quá đáng. 

Marui mắt cá chết nhìn tiểu học đệ, cũng không thèm chấp nhặt, nói tiếp: "Bề ngoài thì chăm sóc hắn tử tế, sau mặt lại âm thầm đi xử lí những người xung quanh Kentachan, một đám đều như người hai mặt, một giây trước còn có thể ôn nhu xoa đầu Kentachan, một giây sau liền tàn nhẫn đem người đánh vào viện." 

Mà Kurosaki Saiko chính là người đã dung túng cho bọn họ làm chuyện này.

114. 

Nàng càng ngày càng quá đáng, thậm chí còn âm thầm đem Sanada Kentarou cô lập với mọi người, muốn đem hắn chiếm làm của riêng, ngay cả Sanada Genichirou, Yukimura Seiichi cùng Yanagi Renji đều bị nàng ngáng chân. 

Chỉ bằng nửa học kì của năm, Kurosaki Saiko liền đem Rikkaidai giảo đến long trời lở đất, khắp nơi mù mịt. 

Đỉnh điểm của chuyện này chính là việc Sanada Genichirou bị đánh. 

"Phó bộ trưởng bị đánh?!!" Kirihara kinh ngạc đến trố mắt, lập tức quay sang nhìn phó bộ trưởng đang đen mặt, sợ đến run chân: "Là người của hậu viên đoàn đánh sao?" 

Mỗi lần nhớ đến chuyện này, Sanada Genichirou liền giận đến run người, hắn kéo kéo mũ, nghiến răng hô một câu 'thật quá lơi lỏng', mặt đen đến đáng sợ. 

Marui thổi bong bóng, có điểm tiếc nuối nói: "Ta không biết, chỉ biết là phó bộ trưởng bị người đánh vào viện, sau đó bộ trưởng liền tức giận cùng Kurosaki Saiko xô xát một trận, cuối cùng thì chuyện này vẫn bị Kentachan biết đến. Cũng không biết hắn làm thế nào, Kurosaki Saiko liền ngừng tay, mà hậu viên đoàn cũng bắt đầu bình thường trở lại, ít nhất sẽ không vô duyên vô cớ đem người đánh vào viện hoặc là hành hung người khác." 

Hắn vừa nói xong, một đám con mắt liền xoay sang nhìn chằm chằm Sanada Genichirou, trong mắt lóe lên hai chữ 'bát quái'. 

Cuối cùng vẫn là tiểu học đệ không sợ chết mở miệng: "Phó bộ trưởng, có thể..." Đáng tiếc hắn còn chưa nói xong đã bị Sanada Genichirou trừng một cái, ánh mắt tràn đầy sát khí, đem tiểu học đệ sợ đến chân mềm. 

Yukimura mỉm cười vỗ vỗ vai bạn thân của mình, trêu đùa nói: "Genichirou, đừng nên căng thẳng như vậy." Sau đó mới quay sang nhìn những thành viên khác trong tennis bộ, thu lại mỉm cười, nghiêm túc nói: "Chuyện này chúng ta đều không muốn nhắc lại, mọi người cũng không cần tò mò." 

Bộ trưởng đã nghiêm túc lên tiếng, bọn họ cũng không tiện tìm tòi, chỉ đành tiếc nuối thu lại ánh mắt. Marui vỗ vỗ vai Kirihara, khuyên một câu: "Nói chung Kurosaki Saiko cực kì nguy hiểm, ngươi sau này đừng đắc tội nàng." 

Thân là một vị học trưởng tốt, hắn cũng chỉ có thể nhắc nhở tiểu học đệ vài câu mà thôi.

115.

Sanada Genichirou nhìn mọi người đều rời đi, sắc mặt càng không tốt. Yukimura lắc lắc đầu, an ủi hắn: "Genichirou, Nanako sẽ biết giải quyết chuyện này."

Nói thật, lúc ban đầu biết chuyện người mà Sanada Nanako thích lại là Kurosaki Saiko, hắn cũng vô cùng giật mình. Đương nhiên không phải vì chuyện Nanako thích con gái, mà là chuyện nàng thích Kurosaki Saiko. 

Sanada Genichirou chỉ có thể gật đầu, mắt lại nhìn về phía tay phải của mình, không biết suy nghĩ cái gì.

Năm đó, hắn bởi vì biết chuyện Kurosaki Saiko muốn cô lập đệ đệ, liền tức giận đem Kentarou kéo về nhà, yêu cầu đệ đệ tránh xa nàng ra. Sau đó, Kurosaki Saiko liền tìm đến hắn, hai người cùng nhau đánh một trận. Bởi vì Sanada Genichirou không đánh nữ nhân, cho nên ban đầu bị nàng đánh thật thảm, sau đó mới ngoan tâm cùng nàng động thủ. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là hắn bị đánh nằm viện, còn làm cho Kentarou lo lắng. 

Lúc ấy, Kurosaki Saiko là thực sự muốn đem tay phải của hắn phế đi. 

'Nếu như không phải ngươi là ca ca của Kentarou, ta nhất định sẽ đem cánh tay của ngươi bẻ gãy!' 

Nữ nhân kia, thật đúng là người điên! 

Lúc trước là Kentarou, hiện tại lại là Nanako! 

Thật đúng là âm hồn không tán! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro