X

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, chiến trường trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Sau nhiều ngày chờ đợi, thời khắc quyết định đã đến. Đúng 3 giờ chiều, các đại đoàn nhận được lệnh khẩn cấp từ ban chỉ huy:

"Không cần đợi trời tối, lập tức mở cuộc tổng công kích vào Mường Thanh. Đơn vị phía đông đánh thẳng vào khu vực trung tâm, đơn vị phía tây giáp công sang, cùng tiến vào Sở chỉ huy của địch."

Các chiến sĩ dũng cảm chuẩn bị cho cuộc tấn công cuối cùng, vũ khí và chiến lược sẵn sàng. Trong bối cảnh hỗn loạn đó, Thư Nguyên cùng đồng đội dấn thân vào cuộc chiến ác liệt với quyết tâm cao nhất. Giữa bối cảnh hỗn loạn ấy, một viên đạn bất ngờ tìm đến lồng ngực trái của Thư Nguyên. Cơn đau nhói khiến cô ngã quỵ xuống mặt đất, máu rỉ ra từ vết thương, làm cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt. Khi ý thức dần mờ nhạt, trong tâm trí của Thư Nguyên, hình ảnh những người quan trọng nhất vẫn hiện lên rõ nét.

Những đồng đội của Thư Nguyên không thể kịp phản ứng hay chạy đến dìu cô vì đợt pháo kích tiếp theo của địch đã đến. Những quả pháo rít lên trên không trung rồi rơi xuống như mưa, làm cho mặt đất rung chuyển và xé nát mọi thứ trên đường đi của chúng. Lớp đất đá từ những trận pháo kích đổ xuống dày đặc, chôn vùi thân thể của Thư Nguyên, hòa lẫn với những mảnh vụn và bùn đất.

Dưới cơn mưa pháo, Thư Nguyên chỉ còn cảm nhận được sự đau đớn và sự lạnh lẽo

Cô nghĩ về gia đình của mình – hình ảnh bố mẹ và người em gái đã mất trong sự kiện năm ấy. Những ký ức về họ, những kỷ niệm ngọt ngào và nỗi đau mà cô đã trải qua hiện lên như một bức tranh không thể phai nhòa. Những lúc họ cùng nhau quây quần bên nhau, dù khó khăn, vẫn luôn là nguồn động viên cho cô trong suốt những năm qua.

Cô nghĩ về chỉ huy của mình, người bố nuôi, người đã đặt niềm tin vào cô và giao cho cô những nhiệm vụ quan trọng. Trong tâm trí của Thư Nguyên, hình ảnh chỉ huy như một người dẫn đường, động viên cô trong từng bước đi trên chiến trường.

Cuối cùng, Thư Nguyên nghĩ về Lưu Nhiên – người đã trở thành điểm tựa tinh thần vững chắc trong những lúc khó khăn. Những kỷ niệm về những giờ phút bên nhau, sự quan tâm và tình yêu của Lưu Nhiên, làm cho trái tim cô ấm áp hơn trong những giây phút cuối cùng này.

Trong một khoảnh khắc, Thư Nguyên chỉ còn đủ sức để thầm thì những lời yêu thương và lời chia tay với những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Những suy nghĩ cuối cùng của cô dừng lại ở hình ảnh Lưu Nhiên, khuôn mặt tươi cười và ánh mắt tràn đầy niềm tin. Trong khoảnh khắc cuối cùng, Thư Nguyên chỉ có thể thì thầm trong lòng một lời xin lỗi sâu sắc và một lời hứa không bao giờ được thực hiện. Và rồi, như một ngọn nến trước gió, sinh mệnh của cô tắt ngóm dần, lặng lẽ và thanh thản

Nhưng chỉ ngay sau đó một lúc, thời khắc thiêng liêng của dân tộc đã đến. Lá cờ chiến thắng được kéo lên từ nóc hầm chỉ huy, tung bay trong gió, phản chiếu ánh sáng mặt trời và trở thành biểu tượng của sự thành công vang dội của chiến dịch.

Dưới bầu trời hứa hẹn của ngày chiến thắng, Thư Nguyên, trong độ tuổi thanh xuân rực rỡ, đã lặng lẽ rơi vào cõi hư vô như một vì sao lạc trong hoàng hôn cuối cùng. Trong khoảnh khắc ấy, sự tươi đẹp của tuổi trẻ và mọi niềm hi vọng về tương lai đã bị xé nát bởi cơn đau thấu tim, máu đỏ thấm đẫm tấm áo như dấu ấn của số phận. Những giấc mơ về chiến thắng của Thư Nguyên bị chôn vùi dưới lớp đất đen, bị phủ kín bởi làn mưa đạn và pháo kích, như một bức tranh hoàn hảo bị xóa nhòa. Nỗi đau và tình yêu của cô như những giọt mưa lặng lẽ rơi vào lòng đất mẹ, hòa quyện vào giấc mơ bất tận của quê hương, nhưng vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Thư Nguyên nằm lại giữa lòng chiến trường Điện Biên, như một vì sao vĩnh cửu tắt lịm trong ánh sáng của một ngày chưa đến.

Sau khi chiến thắng được thiết lập, không khí trong căn cứ tràn ngập niềm vui và sự hân hoan. Lưu Nhiên đứng giữa đám đông, ánh mắt ngóng về phía chiến trường, chờ đợi từng giây từng phút để đón nhận tin vui từ Thư Nguyên. Cô nở nụ cười đầy hy vọng, tưởng tượng đến cảnh tượng Thư Nguyên trở về, cùng nhau ăn mừng chiến thắng và chuẩn bị cho cuộc sống mới.

Tuy nhiên, khi sự hân hoan của chiến thắng dần lắng xuống, niềm vui của Lưu Nhiên trở nên lạc lõng khi không thấy Thư Nguyên xuất hiện. Cô bắt đầu cảm nhận được sự thiếu vắng của Thư Nguyên trong niềm vui chung, lòng dạ bồn chồn không yên.

Chiều muộn, một nhóm binh sĩ bị thương được đưa về hầm bệnh xá. Lưu Nhiên hối hả chạy ra đón, ánh mắt không ngừng tìm kiếm hình bóng quen thuộc của Thư Nguyên. Nhưng cô không thấy Thư Nguyên đâu.

"Thư Nguyên đâu? Có ai thấy Thư Nguyên không?"

Một người lính, khuôn mặt nhợt nhạt và đầy bụi đất, nhìn Lưu Nhiên với ánh mắt buồn bã.

"Lưu Nhiên, Thư Nguyên đã hy sinh rồi. Cô ấy bị trúng đạn khi đang chiến đấu. Chúng tôi không thể mang cô ấy về cùng được..có lẽ phải chờ ngày mai"

Những lời nói ấy như sét đánh ngang tai Lưu Nhiên. Cô cảm thấy đất trời như sụp đổ, chân đứng không vững, phải bám vào tường để không ngã quỵ. Nước mắt tuôn trào không kìm nén được.

"Không, không thể nào... Thư Nguyên không thể rời đi như vậy được..."

Các đồng đội cố gắng an ủi Lưu Nhiên, nhưng nỗi đau trong lòng cô không thể nguôi ngoai. Cô gục xuống, cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng.

"Thư Nguyên, tại sao lại bỏ chị đi như thế? Chị còn chưa kịp nói với em rằng chị yêu em nhiều như thế nào..."

Tú Hiền đứng lặng lẽ giữa đám đông, mắt mờ lệ và tâm trạng nặng trĩu. Dù chiến thắng đã được tuyên bố, niềm vui chung không thể làm vơi đi nỗi đau trong lòng cô. Cô nhớ lại những lời dặn dò của Thư Nguyên trước khi ra trận, từng câu chữ như những nhát dao cứa vào trái tim cô. 

Cô bước về phía Lưu Nhiên, ánh mắt chất chứa sự đồng cảm và nỗi buồn. Khi đến gần, Tú Hiền nhẹ nhàng đặt phong bì vào tay Lưu Nhiên, giọng Tú Hiền run run, cố gắng không cho nước mắt rơi

"Chị Nhiên, đây là... bức thư của Nguyên. Con bé đã dặn em phải đưa lại cho chị, nếu... nếu có điều gì không may xảy ra."

Cô từ từ mở bức thư ra, đọc từng chữ một với đôi mắt dần mờ đi vì những giọt lệ. Mỗi câu chữ, mỗi lời viết đều chất chứa nỗi niềm sâu sắc và tình cảm chân thành của Thư Nguyên. Lưu Nhiên cảm thấy như trái tim mình bị siết chặt, từng nhịp đập như nghẹn lại khi đọc những lời thật lòng của người mình yêu

"Gửi Lưu Nhiên của em,

Nếu bức thư này đến được tay chị, thì có lẽ linh cảm của em đã trở đúng, bởi em luôn có một cảm giác bồn chồn trước trận đấu này. Dẫu vậy, em không muốn chị phải đau lòng quá nhiều vì em. Em không muốn mình trở thành gánh nặng trong cuộc sống của chị, và điều em mong mỏi nhất là chị sẽ tìm được hạnh phúc thật sự khi trở lại thủ đô, một niềm hạnh phúc mà được xã hội chấp nhận.

Nếu có thể, chị hãy sống một cuộc đời tràn đầy niềm vui và tìm kiếm những điều mới mẻ để làm cho cuộc sống của chị thêm phần rạng rỡ. Em tin rằng chị xứng đáng với một hạnh phúc mới, và chỉ có như vậy, em mới có thể yên lòng.

Hãy để những kỷ niệm của chúng ta là những ngôi sao sáng trong ký ức của chị, để mỗi khi chị cảm thấy đơn độc, chị có thể nhớ về những lúc chúng ta đã cùng cười, cùng an ủi nhau trong những cái ôm. Những khoảnh khắc ấy sẽ mãi là nơi em sống và tồn tại.

Yêu chị rất nhiều,

Thư Nguyên"

Đêm đó, Lưu Nhiên không thể chợp mắt. Cô ngồi bên ngọn đèn dầu, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, lòng nhớ về Thư Nguyên. Những kỷ niệm đẹp đẽ giữa họ hiện lên rõ ràng, từng nụ cười, từng ánh mắt, từng cái nắm tay ấm áp, hơi ấm từ vòng tay của Thư Nguyên mỗi khi Lưu Nhiên căng thẳng

"Em ở đâu, Thư Nguyên? Em có biết chị nhớ em đến nhường nào không?"

Cơn gió đêm thổi qua, mang theo cái lạnh buốt. Lưu Nhiên cảm nhận được sự cô đơn và mất mát sâu thẳm trong lòng.

Dưới cái nhìn của thời gian, Thư Nguyên rời bỏ thế gian khi mùa xuân rực rỡ nhất vừa mở ra, để lại Lưu Nhiên và đồng đội đứng bên bờ chiến thắng trong những ngày cuối cùng của cuộc kháng chiến. Thân xác của cô, hòa cùng lớp bụi và tiếng nổ của cuộc chiến, đã chìm lấp dưới lớp đất đạn bom, như một nhành hoa ngả nghiêng vào lòng đất mẹ. Trong khoảnh khắc đó, tình yêu của Lưu Nhiên được gửi gắm vào lòng đất, hòa quyện với mọi tinh hoa của quê hương, làm thành một bài ca vĩnh cửu về lòng trung thành và hy sinh.


Kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro