Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Craig mơ hồ chạy dưới mưa. Mọi tế bào trong con người anh đều cảm thấy sợ hãi. Anh vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện vang vọng trong tâm trí mình. “Craig, cậu phải xuống Bệnh viện Hell's Pass ngay bây giờ.” Craig đã trả lời bằng một câu 'má mày' , khiến người gọi gần như gầm gừ, “Tweek đã cố tự sát! Họ không biết liệu cậu ấy có sống được hay không!”

Điện thoại tuột khỏi tay anh, loa ngoài vẫn đang nói chuyện nhưng anh không thể hiểu được lời nói. Cú sốc khiến anh tê liệt và phải mất vài giây để xử lý những gì người kia đã nói. Tweek đã cố tự sát? Sau đó, chân anh bắt đầu di chuyển và anh lao ra khỏi cửa trước trong cơn mưa lạnh giá. Một phần trong anh vẫn đang phủ nhận. Làm thế nào, tại sao, Tweekers của anh ấy lại cố gắng tự sát? Làm sao Craig có thể bỏ qua những dấu hiệu mà cậu chắc chắn phải có?

Khi anh đến bệnh viện, Stan đang đợi anh. Craig sốt ruột đợi số phòng và khi lấy được, anh lại lập tức chạy đi. Trong lúc vội vã đến đó, chàng trai tóc đen ấy suýt chạy qua căn phòng, nhưng anh đã cố gắng dừng lại và bước vào phòng. Cha mẹ của Tweek đang ở đó nhưng khi Craig bước vào, họ rời đi và đóng cửa lại sau lưng. Đôi mắt xám xanh đầy hoài bão nhìn xuống Tweek, người bạn thân nhất trên đời của anh. Cậu bé với mái tóc vàng trông còn nhỏ bé hơn dưới tấm chăn mỏng, cơ thể của cậu thậm chí còn gầy hơn so với trí nhớ của Craig. Nhưng nó không phải là thứ nổi bật nhất.

Đó là những dải băng trắng bắt đầu từ cổ tay và quấn quanh khuỷu tay của cậu. Họ sẽ không quấn băng nếu cậu có làn da trần không tì vết phải không? Anh có thể nhìn thấy một đường tối mờ bên dưới lớp băng trông rất giống máu bắt đầu thấm qua. Trời ơi, trời ơi Tweek đã thực sự cố gắng để tự sát. "Tại sao?!" Craig hỏi và giọng anh khàn đi.

Tất nhiên Tweek đang vô thức không đưa ra câu trả lời. Craig nắm lấy bàn tay lạnh giá của cậu bé tóc vàng kia và cúi đầu. "Có phải là lỗi của tôi không?" Có phải vì tôi đã phớt lờ cậu không? Chàng trai tóc đen tự hỏi trong tiếng thì thầm đứt quãng. “Tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa. Tôi sẽ ở đây cả đêm, không sao đâu.”

When it rains I don’t mind
Let me stand here all night
Did she take her own life
Let me know she's alright

Mưa gõ vào cửa sổ theo nhịp điệu đều đặn khiến thời gian như ngừng trôi. Một ký ức cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Craig. Đó là một ngày giống như hôm nay và hai thiếu niên đang ở trong nhà của Tweek. Cha mẹ cậu đã đi công tác và Craig đang đấu tranh với cảm xúc của bản thân. Vấn đề của chuyện này là Craig Tucker không thực sự có bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự tức giận và thờ ơ, nếu sự thờ ơ thậm chí còn được coi là một cảm xúc. Vì vậy, lý do khiến tim anh đập nhanh và đôi má anh ửng hồng, đôi mắt anh trở nên dịu dàng và cảm thấy rộn ràng ở bụng anh là một điều bí ẩn đối với anh. Ồ phải, Craig biết cảm xúc này được gọi là gì vì anh đã xem nhiều phim để nhận ra nó.

Điều anh không hiểu là làm sao anh có thể cảm nhận được điều đó. Đặc biệt là không phải với cậu bé tóc vàng đang cuộn tròn bên cạnh anh trên chiếc ghế dài với đầu tựa vào ngực Craig. Họ đang xem Phù thủy xứ Oz giống như họ vẫn làm mỗi khi trời mưa to đến mức không thể ra ngoài. Anh thích truyền thống này và thời gian cá nhân mà anh có với Tweek. Chỉ riêng sự chấp nhận này đã đủ để làm nảy sinh những lá cờ đỏ nhỏ trong tâm trí anh. Vì lý do nào đó, anh ấy không thể nói không với cậu bé ngốc nghếch nhỏ bé. Điều đó cũng khiến những lá cờ đỏ chết tiệt đó mọc lên.

“Này Craig?” Tweek ngước nhìn anh với đôi mắt nai vàng óng. Craig ậm ừ đáp lại. “Cậu nghĩ mưa đến từ đâu?” Đôi khi Tweek làm anh ngạc nhiên khi đưa ra một chủ đề không liên quan đến bất cứ điều gì đang diễn ra. Ngay khi anh chuẩn bị giải thích về chu kỳ thời tiết, Tweek chen vào, “Ý tôi là, có thể nào thực sự là thiên thần đang khóc không?”

Craig đã cười nhạo sự ngu ngốc của cậu bé tóc vàng kia. Tweek phồng má như một con sóc chuột giận dữ cho đến khi Craig dừng lại. “Tất nhiên không phải Tweek, điều đó thật ngu ngốc. Thiên thần không tồn tại và nếu có thì tại sao họ lại khóc? Sẽ phải có hàng tỷ người khóc cùng một lúc và không thể nào họ có thể khóc được nhiều nước mắt như vậy.” Sau đó, họ quay lại xem phim trong sự im lặng không giống như trước khi Tweek đặt câu hỏi. Và Craig đã không nghĩ gì về sự thật là đôi mắt nai vàng to đẹp đó đã ướt đẫm nước mắt.

And every time it rains
I feel her holding me
And everytime it rains
Are the angels crying

“Tôi yêu cậu, Tweekers. Và tôi đúng là một thằng ngốc vì đã không nói với cậu.” Craig thì thầm. Đôi mắt xanh xám của anh lại dán vào miếng băng và cổ họng anh thắt lại. Máu đang nhanh chóng biến băng trắng thành màu đỏ thẫm. "Bác sĩ! Ai đó giúp cậu ấy đi!”

Khi anh gọi, các y tá và bác sĩ hối hả chạy vào. Craig bị Stan, Kenny, Token và Clyde kéo ra khỏi phòng. Anh mơ hồ nhớ lại mình đã hét đi hét lại “Tôi yêu cậu” khi họ lôi anh ra khỏi phòng của cậu thiếu niên bất tỉnh. Sau đó, âm thanh tồi tệ nhất từng đến tai Craig và anh cảm thấy trái tim mình vỡ ra thành hàng ngàn mảnh vụn. Anh ngừng giãy dụa và được thả chỉ để rồi khuỵu xuống. Không có giọt nước mắt nào rơi nhưng điều đó không có nghĩa là sự tuyệt vọng của anh đã vơi đi. Đến cuối cùng, Tweek Tweak đã ra đi, và điều đó đủ khiến Craig chìm trong tuyệt vọng.

Anh muốn hét lên nhưng điều đó có ích gì? Những giọt nước mắt và lời chửi rủa của anh có ích gì? Không có gì có thể mang Tweek trở lại. Đôi mắt hoài bão kìm nén cảm xúc và khóa chặt vào cửa sổ. Mưa bằng cách nào đó lại hợp với hoàn cảnh này. Craig và Tweek đã có những khoảnh khắc thân mật nhất khi trời mưa. Và tất nhiên nó phù hợp với tâm trạng ảm đạm.

Craig thậm chí còn chưa kịp nói lời tạm biệt với Tweek. Khi anh nhận ra rằng mình đang có tình cảm với cậu bé tóc vàng kia. Craig, cuối cùng anh đã cắt đứt nó. Đó là một quá trình, một quá trình chậm rãi, đã mang lại nhiều đau khổ không đáng có cho cậu bé bị nghiện cà phê không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Craig cũng không bao giờ đưa ra lời giải thích nào. Anh để Tweek tin vào bất cứ điều gì mà đầu óc điên rồ của cậu nghĩ ra mà không nói một lời nào về việc khẳng định hay ngược lại. Nghĩ lại, anh tự hỏi tại sao anh lại là một thằng khốn nạn đến như vậy. Nhưng anh cho rằng nó giống như việc các chàng trai ném đá vào cô gái mà họ phải lòng. Ngoại trừ điều này làm tổn thương Tweek hơn nhiều.

Craig yêu cậu là lỗi của Tweek. Nếu Craig không yêu Tweek thì cậu bé tóc vàng sẽ không bị phớt lờ. Nếu anh không phớt lờ cậu thì Tweek đã không tự sát. Đúng không? Tweek là một thằng khốn khi nói quá lên về hầu hết mọi thứ nhưng bằng cách nào đó cậu đã vượt qua được nỗi sợ hãi nào mà cậu lẽ ra phải cảm thấy. Đó có phải là cách Craig làm tổn thương cậu? Tệ đến mức Tweek quyết định rằng thà tự rạch cánh tay của mình còn hơn là sống thêm một giây trong đau đớn?

Craig kéo mình ra khỏi suy nghĩ sâu thẳm đó. Lãnh thổ xa lạ, giống như toàn bộ trải nghiệm này với Tweek. Anh đứng dậy và vấp phải cửa sổ. Nước mắt thiên thần, không. Có lẽ là nước mắt của Tweek. Bởi vì nếu cậu ở trên thiên đường thì cậu phải thổn thức trước bi kịch của Craig Tucker và Tweek Tweak. Craig sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy mưa mà không nghĩ đến Tweek và tình yêu mà anh đã vứt bỏ.

I'll stay strong, I'll be fine
Carry on with my life
I still stare at the sky
Pray for rain, all the time
Why'd you run? Did you hide
Why'd you leave, no good bye
When the clouds, take the sky
Does the storm give you life?

Sau cái chết của Tweek, trời mưa suốt một tuần liền. Craig tham dự đám tang nhưng chỉ đứng ở phía sau và không tiến lên phía trước để xem thi thể của bạn mình. Anh bị ám ảnh bởi những ký ức về anh ấy và Tweek. Tất cả trong số chúng, cả hai đều hạnh phúc mặc dù Craig đôi khi là một thằng khốn nạn và Tweek thì hoang tưởng. Anh rất vui khi được ở gần Tweek và bảo vệ cậu không bị thương. Tiếp xúc cơ thể là hành động chỉ dành riêng cho cậu bé tóc vàng co giật. Họ đã dành nhiều thời gian cho nhau và Craig có thể đếm được trong cái ôm của họ, mặc dù vào thời điểm đó Craig chưa bao giờ thực sự chú ý.

“Tweek...cậu sẽ phải ngừng khóc vào một lúc nào đó.” Craig thì thầm với những đám mây trút mưa trên đầu. Đó là một đám tang ngoài trời theo yêu cầu của anh. Một ý nghĩ khác đến với anh. “Cậu cũng không cần phải khóc vì tôi. Tôi sẽ ổn thôi." Khômg một câu nói thật lòng nào được thốt ra.

And every time it rains
I feel her holding me
And everytime it rains
Are the angels crying
And every time it rains
I feel her holding me
And everytime it rains
All the angels cry for me

Kể từ ngày Tweek qua đời, Craig không còn như trước nữa. Anh không bao giờ xem một bộ phim trừ khi đó là bộ phim mà anh và Tweek đã xem. Anh bắt đầu uống cà phê đen và ăn bánh quy vào bữa sáng. Khi trời mưa, Craig đến thăm mộ của Tweek và sẽ ở đó cho đến khi tạnh mưa. Vì lý do nào đó, anh dường như không thể cài khuy áo sơ mi của mình một cách chính xác nữa và đi đôi tất không giống nhau. Anh đã nhận công việc của Tweek trong quán cà phê. Craig nhanh chóng trở nên chống đối xã hội và ít nói.

I'll never be the same
I'll never be the same
be the same
be the same
be the same

Craig vừa mới nhắm mắt thì anh bắt đầu mơ. Tweek đã ở đó với hai vết sẹo dài trông rất khó chịu chạy dọc hai bên cẳng tay. Cậu bé tóc vàng mỉm cười và ôm lấy anh không chút do dự. “Tôi rất xin lỗi.” Craig thì thầm. Anh cảm thấy những giọt nước mắt thấm đẫm áo mình và càng ôm chặt lấy cậu bé tóc vàng đang khóc. "Tôi yêu cậu rất nhiều."

And every time it rains
I feel her holding me
And everytime it rains
Are the angels crying
And every time it rains
I feel her holding me
And everytime it rains
Are the angels crying

_____End_____


  Chữ in nghiêng là đoạn được trong bài hát Rain Song của Cold nên mình sẽ khôg dịch và để nguyên vì mình nghĩ dịch sẽ có vài chỗ không hay hoặc mất nghĩa, mọi người có thể nghe thử bài hát nếu muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro