SÁT PHÁ LANG: PHIÊN NGOẠI 11 + 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 11

- Phùuuu - Thẩm Dịch vừa chạy tới vừa thở hổn hển: - Tử Hi! Tử Hi!

Cố Quân cầm thiên lý nhãn, đáp "Ừm" một tiếng mà không quay đầu lại. Ánh mắt y cứ nhìn đăm đăm theo đội thám báo người Man vừa mới rời đi trong im lặng.

- Hơn mười xe tử lưu kim lớn, vết bánh xe trên mặt đất sâu cả gang tay. Giỏi! Giỏi cho một giáo úy tám quận phía Bắc, há mồm to lắm, to gan lắm!

Đó là năm Nguyên Hòa thứ hai mươi bảy, Cố Quân nhận mật chỉ đi Bắc Cương thăm dò tìm kiếm tứ hoàng tử lưu lạc trong dân gian.

Mẹ đẻ của tứ hoàng tử là người Bắc Man, Cố Quân hỏng cả hai mắt từ thuở nhỏ chính là nhờ tộc Bắc Man ban tặng. Không một ai trong ba bộ Huyền Thiết dám động vào vảy ngược của y, thế nhưng lão già hoàng đế thì lại dám.

Ý của Nguyên Hòa Đế rất rõ ràng: Tiểu hoàng tử đã lưu lạc trong dân gian nhiều năm, gặp phải thay đổi đột ngột ắt sẽ khiến nó nghi ngờ bất an. Ngài bảo Cố Quân đi hộ tống nó cũng là kết một cái thiện duyên, dìm hết ân oán đời trước ở đời trước đi.

Lão già hoàng đế ấn đầu bắt "kết thiện duyên", Cố Quân kháng chỉ không tuân thì cũng không tiện. Thế là y bèn làm việc theo kiểu chây lười được chăng hay chớ, phái người đi "hỏi thăm tìm kiếm" trớt quớt câu được câu không. Nếu không phải nhận ra đám người Bắc Man có hành động dị thường thì y còn đang nghênh ngang tọa trấn ở Tây Vực kia. Một thằng nhóc hoàng tử chưa biết tròn méo ra làm sao, tuyệt đối không thể nào bắt y phải dời đại giá sang đây được.

- Quý Bình, ngươi tới đúng lúc lắm. - Cố Quân còn chưa nhược quán nhếch miệng cười xấu xa, rồi ném thiên lý nhãn vào lòng Thẩm Dịch: - Mai ngươi trở về đi, điều một đội huyền ưng từ doanh Huyền Thiết sang đây.

Thẩm Dịch vã mồ hôi đẫm trán:

- Đừng nói cái này vội, tiểu hoàng tử.

Cố Quân đang ở độ tuổi thiếu niên ngông cuồng. Lúc này đây, tất cả đám võ tướng ở biên giới phía Bắc không chịu nghe y điều động coi như đều đắc tội y cả. Trong đầu y lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc ra oai phủ đầu bọn họ như thế nào mà thôi. Y nói:

- Không cần túm lũ giáo úy tám quận phía Bắc này vội. Chúng ta cứ ở đây một thời gian, để cho đám người Man kia đổ ra thêm tí máu đi. Ta muốn xem xem kế hoạch "đục khoét tử lưu kim" của bọn chúng có thể "đục" ra bao nhiêu sâu mọt. Đến lúc chín muồi sẽ tung lưới bắt hết một mẻ, rồi mang sung công đống tử lưu kim ấy là vừa chuẩn.

Thẩm Dịch bước nhanh đuổi theo y, định bụng nói chen vào:

- Tiểu hoàng tử...

- À, thì cứ bảo là chưa tìm thấy chứ sao! - Cố Quân nói điêu không chớp mắt: - Cứ để cành vàng lá ngọc ấy mọc ở đất hoang này thêm ít lâu. Dù sao nó cũng lớn đầu thế rồi, chờ thêm nửa năm một năm cũng chẳng sao đâu, cần gì phải nóng ruột thế. Không có nó thì ta lấy danh nghĩa gì mà chạy lên phương Bắc mãi? Ta nhận mật chỉ, đám ngự sử đài còn chưa nói nhảm xong đâu.

Thẩm Dịch nhịn hết nổi, bèn dĩ hạ phạm thượng nắm vai Cố Quân kéo lại.

Cố Quân:

- Ngươi làm cái trò gì đấy?

Thẩm Dịch:

- Không thấy tiểu hoàng tử đâu cả!

Cố Quân nhếch lông mày đầy bất nhẫn:

- Không thấy? Không thấy thì phái người đi tìm chứ, cằn nhằn gì với ta nào?

Thẩm Dịch:

- Huyền ưng nghe ngóng được hình như đứa bé kia chạy đến quan ngoại một mình rồi!

- Chẹp, - Cố Quân quay đầu nhìn về phía chân trời xa xôi đen kịt, biên cương phía Bắc thời tiết khắc nghiệt tựa hồ lại sắp đón một trận tuyết lớn. Y cau mày: - Phiền chết đi được, đừng có bị sói thịt mất đấy.

Thẩm Dịch phát sợ cái miệng quạ đen của tên này luôn:

- Tổ tông ơi, ngươi nói cái gì tốt lành một tí được không?

- Đi, đi xem thử xem thế nào.

Tuyết lớn rơi rất mau, chỉ trong nháy mắt thôi mà đất trời đã mênh mang một màu trắng xóa. Áo choàng lông cáo thật dày cũng không ngăn nổi gió bấc thấu xương. Cố Quân ra sức trợn mắt lên nhìn, chớp rơi vụn tuyết trên khóe mi, y hớp một ngụm rượu cho ấm người, trong lòng bực mình nghĩ thầm: "Nhóc ranh, muốn chết hay sao?"

- Đại soái, - Một huyền ưng đáp xuống trong gió tuyết: - Từ đây đi thêm bốn dặm về phía Tây Bắc có đàn sói do người Man thuần dưỡng. Nhờ có gió tuyết nên tôi mới dám bay thêm một đoạn, vì sợ họ phát hiện nên không dám đến gần.

- Nuôi sói? - Thẩm Dịch sửng sốt: - Chỉ có quý tộc Bắc Man mới có thể nuôi sói. Đám quý tộc Man tộc ấy chỉ hận không thể tránh xa biên cảnh Đại Lương ta vạn dặm, sao lại thả đàn sói ở nơi này?

- À, ta thì lại nghe thấy một lời đồn. - Cố Quân như có điều suy nghĩ, đoạn nói: - Hình như thế tử Bắc Man... cái tên Gia Lai Huỳnh Hoặc ấy có gian tình với thần nữ tộc bọn họ. Không biết có phải là thật không.

- ... Tứ điện hạ là con của thần nữ và hoàng thượng. - Thẩm Dịch biến sắc: - Nếu Gia Lai Huỳnh Hoặc biết tiểu điện hạ đã rời khỏi tầm mắt của Hồ Cách Nhĩ, thì có khi nào...

- Úi chà, - Cố Quân hóng náo nhiệt cảm thán một tiếng: - Sóng biếc trời xanh, một màu lục biếc nha ~

Thẩm Dịch tức mình bảo:

- Đại soái, nói tiếng người coi!

- Bên cạnh bầy sói thể nào cũng có chủ nhân, đừng có tụ hết lại đây không họ phát hiện ra, để ta đi xem. - Nói đoạn, Cố Quân kẹp chặt bụng ngựa rồi lao vụt đi.

Gió tuyết mỗi lúc một to, thốc thẳng vào mũi miệng của người đang ra sức tiến về phía trước, tràn vào đau tức trong khí quản. Cố Quân và Thẩm Dịch ra roi thúc ngựa, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng sói tru thê lương luồn trong tiếng gió.

Thẩm Dịch run lên một chút, thầm nghĩ: "Một thằng nhóc mười một mười hai tuổi, lỡ may mà rơi vào trong đàn sói thật thì..."

Thì có còn mạng nữa không?

Nhưng mà nó là hoàng tử đấy!

Hắn không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn Cố Quân. Cố Quân mặc áo choàng lông cáo trắng xóa, áo ngoài trắng xóa, đến cả con ngựa y đang cưỡi cũng một màu trắng xóa, một thoáng hoảng thần, dường như cả người cả ngựa đều tan biến trong tuyết phủ mênh mang. Ngựa phi nhanh nhưng chẳng hề chao đảo. Trong nháy mắt ấy, Thẩm Dịch bỗng nhiên ý thức được, sau biến cố Huyền Thiết doanh mười hai năm về trước, đứa nhóc phá của ăn hại của Hầu phủ ngã ra khỏi gấm vóc lụa là chỉ trong một đêm, trong lòng y làm sao có thể không có khúc mắc gì với thằng con của người đàn bà Man tộc kia được? Có lẽ bây giờ Cố Quân chịu đi xem thử chỉ là để đối phó với lệnh vua mà thôi, có lẽ y chẳng mảy may để ý hoàng tử kia sống chết thế nào đâu.

Nếu đứa bé kia xui xẻo chết yểu ở đây, thì y chẳng qua cũng chỉ phải kiếm ra một cái cớ trước mặt hoàng thượng mà thôi.

Hoàng thượng chung quy đang già nua dần đi, mà hạng ưng lang trẻ tuổi đã nôn nóng để lộ nanh vuốt đúc từ huyền thiết, muốn quấy tung trời Tây Bắc một hồi gió tanh mưa máu. Một thiếu niên nho nhỏ trong không có nhà mẹ, ngoài không có thế lực, cho dù có huyết mạch hoàng tộc...thì có thể dựa bao nhiêu vào sự chiếu cố xa xôi và hư vô của người cha kia cơ chứ?

Đúng lúc này, tiếng sói tru thê thiết vang ầm bên tai Thẩm Dịch. Hắn giật mình hồi phục tinh thần.

Cố Quân:

- Quý Bình!

Mấy con sói đực lông bóng mượt đứng trên chỗ cao cảnh cáo hai kẻ khách không mời mà tới đang đến gần, thế rồi tung người nhảy xuống chiến đấu. Tuy hai người đang mặc đồ bình thường nhưng ngựa cưỡi lại là ngựa chiến. Chúng không hề sợ hãi đàn sói mà cất tiếng hí vang, nhấc cao móng trước đá tung lên. Có người Man ở gần đó, Thẩm Dịch không tiện để lộ cát phong nhận, bèn cúi người kéo đôi đạp chân bằng sắt bên hông ngựa kêu lên xoang xoảng. Tiếng kim loại va chạm truyền ra mấy dặm trên mảnh đất quan ngoại trống trải, đám sói khát máu sợ hãi oằn mình.

Thẩm Dịch hạ giọng hỏi:

- Tử Hi, giết nhé?

- Giết cái gì mà giết? Chúng ta là hai thư sinh văn nhược đi ngang qua đây thôi. - Cố Quân rặn ra vài chữ từ khóe miệng, dứt lời thì nói to lên: - Đại ca ngươi đừng sợ, chẳng phải mình có bột thuốc đuổi sói hay sao? Ngươi chống đỡ chút đi, ta đi tìm người tới cứu ngươi đây!

Thẩm Dịch:

- ...

Cố! Tử! Hi!

Sao thằng cha này sắm vai tiểu bạch kiểm lâm trận bỏ chạy như thật thế? Y như là đã luyện cả trăm ngàn lần rồi vậy!

Bão tuyết quan ngại đổi hướng thường xuyên, lúc này đang ở nơi thuận gió, tận dụng thời cơ, Thẩm Dịch không đấu võ mồm với họ Cố kia nữa. Hắn nâng tay lấy ra một gói thuốc rồi ném giữa không trung, dùng roi ngựa quất rách ra. Gió bấc lồng lộng thổi bột thuốc bốc mùi gay mũi bay xa, đổ ập về phía đàn sói.

Đàn sói kêu thảm thiết rồi lùi lại đằng sau. Mà tên người Man trốn trong chỗ tối chắc cũng nhìn ra ở đây có hai cái gậy chọc cứt, hôm nay chỉ sợ không xong việc rồi. Tiếng còi dụ sói vang lên phía xa, bây sói cắp đuôi rút lui, để lại mặt đất hỗn độn và....một bóng hình nhỏ xíu.

Thẩm Dịch thắt cả lòng lại, nhưng chưa đợi hắn nhìn cho rõ thì thấy một trận gió vụt qua người, Cố Quân đã giục ngựa đi tới đó rồi.

- Thế nào?

- Còn thở. - Cố Quân duỗi tay về phía hắn: - Đưa bầu rượu đây.

Thẩm Dịch sáp lại gần thì thấy một đứa bé trai khoảng mười một mười hai tuổi gầy yếu trơ xương, nhỏ xíu xiu xiu, được Cố Quân ôm vào trong lòng. Cả người đứa bé dính đầy máu, một cánh tay mềm rũ buông thõng có vẻ như đã gãy xương rồi, tay còn lại nắm chặt một cây đao chẳng chịu buông ra.

Cố Quân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cầm đao của thằng bé, nó tỉnh thần lại ngay, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tướng quân trẻ tuổi, hệt như hai hòn đá lửa vẫn ngậm ánh hồng, đến tận khi sắp chết vẫn không chịu lụi tắt.

Cố Quân sửng sốt.

- Rượu!

Thẩm Dịch ném bầu rượu qua. Cố Quân hồi thần, đón lấy, đưa đến bên miệng đứa bé:

- Há miệng ra.

Chẳng biết thằng bé có hiểu hay không, lúc Cố Quân dốc bầu rượu vào miệng nó thì nó cũng không cự tuyệt mà ngoan ngoãn nuốt xuống.

Thẩm Dịch nhanh chóng kiểm tra những vết thương trên người nó:

- Còn may, sau lưng bị sói cào một phát, trên đùi bị cắn một phát, đều không nặng lắm, còn lại có thể là bị ngã khi đang chạy.... sao mà lại nhiều máu thế này?

Cố Quân:

- Máu sói đấy.

- Hả?

Cố Quân không nói nữa mà bọc đứa bé vào trong áo choàng:

- Đi, đi Nhạn Hồi.

Cố Quân vừa mới dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên. Đứa bé được bao bọc trong lòng y buông lỏng tay, thanh đao dính đầy máu sói rơi xuống. Sau đó, nó giãy dụa một chút, vươn bàn tay e dè nơm nớp nắm lấy vạt áo của Cố Quân.

"Tin tưởng ta đến thế ư? Ngươi có quen biết gì ta đâu?" Trong lòng Cố Quân chẳng hiểu sao lại nảy ra ý nghĩ như thế. Y cúi đầu nhìn đứa bé xa lạ rồi ngầm ước lượng: "Nhẹ quá đi."

Nghĩ vậy, y bất giác nhẹ tay đi hẳn, dường như sợ rằng mình sẽ bóp nát tấm thân nhỏ bé trong lòng.

...

Rất nhiều năm sau, khi Vương Bá trong phủ An Định Hầu sắp xếp lại đồ vật cũ thì móc ra được một đôi bao cổ tay bằng da. Nó được làm thô sơ như bao cổ tay của đám thợ săn dân dã, nhìn qua đã biết là không phải đồ của Hầu phủ rồi. Vương Bá không dám ném bừa, bèn chờ khi Cố Quân nhàn hạ rồi đem đi hỏi y.

- Cái này ấy à? - Cố Quân vừa nhìn thấy nó thì đã nở nụ cười: - Là của một thằng nhóc nhà quê cắn nhau với sói tặng cho ta đấy. Con sói kia chết rõ là thảm, tấm da sói đang đẹp thì bị nó chém như chó gặm, cuối cùng chỉ còn mỗi một tí dùng được, vừa đủ để làm một đôi bao cổ tay... ấy, làm gì thế?

Đúng lúc ấy thì Trường Canh đi qua. Hắn liếc nhẹ cái đã nhận ra ngay cái của thủ công trông nhức mắt này là do ai làm, bèn vươn tay ra cướp, bị Cố Quân tránh được.

- Mấy thứ rách nát thế này mà người cũng giữ. - Trường Canh nói: - Ném đi, đợi chuyến săn mùa thu năm nay con lấy một bộ da hoàn chỉnh làm cho người cái khác đẹp hơn.

- Nghe được đó. - Cố Quân vừa nói vừa ôm đôi bao cổ tay kia vào lòng: - Cái đó là đại mỹ nhân tặng, cái này là tiểu mỹ nhân tặng ta.

Trường Canh:

- ...

- Tiểu mỹ nhân dễ thẹn lắm cơ, lúc tặng đồ cho ta còn nói lắp ba lắp bắp. - Cố Quân vươn ngón tay mất nết nâng cằm của hoàng đế đương triều lên rồi nói với vẻ ghét bỏ lắm: - Không giống vị này, quản trời quản đất, da mặt còn dày hơn cả da sói nữa.

Trường Canh "xí" một tiếng, bắt lấy tay y, không bắt được thì bèn nhào tới:

- Không phải của người đâu, đưa đây con! Năm đó rõ ràng con tặng cho Thẩm tiên sinh cơ mà...

Cố Quân:

- Tặng ai cơ? Ngươi nói lại lần nữa nghe thử.

Vương Bá cười ha hả lui ra, không quấy rầy hai vị chủ nhân nghịch nhau nữa.

- Bệ hạ, năm đó ngươi cầm chặt thanh đao kia, hung hăng như thể thà chết cũng không buông, sao vừa mở mắt ra nhìn thấy ta thì đã ném đao đi thế?

- Có lẽ là vì đại soái anh tuấn hơn chó sói một chút chăng.

- Ngươi ngứa đòn phải không?

- Anh tuấn hơn chó sói nhiều, nhiều lắm, nhiều ơi là nhiều, thế đã được chưa?

Cũng có lẽ là...

Tướng quân của ta, cũng có lẽ là... duyên phận giữa hai ta định mệnh đã an bài, chỉ thoáng nhìn thôi, thì đã chẳng trốn đi đâu được nữa.

----------------------------

Phiên ngoại 12

Ngày mười sáu tháng Giêng, năm thứ hai sau khi tân hoàng Lý Mân kế vị, trong biệt viện ôn tuyền ở Bắc hành cung đèn đuốc sáng trưng.

Đám tướng sĩ Bắc đại doanh không phải trực ban đều chạy tới hết, Thẩm tướng quân vào kinh báo cáo công việc thì cố ý ở lại thêm mấy ngày, ngay cả bệ hạ vẫn luôn cần cù chăm chỉ cũng tìm lý do để bãi triều một hôm. Có bệ hạ tọa trấn, đám phiền phức muốn mượn danh nghĩa "mừng thọ" để tới nịnh hót chẳng dám thò đầu ra. Trong Bắc hành cung chỉ còn lại toàn người một nhà, vừa vui vẻ lại vừa tự tại.

Sau khi dùng xong bữa tiệc nhà, các tướng sĩ Bắc đại doanh không tiện rời khỏi cương vị quá lâu đều trở về doanh trại. Tiếng sênh ca trong biệt viện lắng xuống, Tào Xuân Hoa sợ không khí không đủ náo nhiệt bèn đề nghị cả nhà chơi "Đánh trống truyền hoa".

- Làm thơ à? - Vừa nghe thấy tên trò chơi thì Cát Thần đã tái mặt xua lấy xua để: - Ta không chơi, ta có biết làm thơ đâu, để ta đánh trống cho mọi người chơi là được rồi.

Cố Quân nói tiếp luôn:

- Thế thì xem ra ta đành làm hoa cho các ngươi thôi.

Thẩm Dịch ngồi bên móc mỉa:

- Này đại soái, ngươi làm ăn thế mà coi được à? Ngươi được thái phó trong cung dạy dỗ từ nhỏ, đám nịnh hót ngày nào cũng tung hô ngươi là nho tướng, còn dám mang cái bùa quỷ chữ như gà bới ngươi tiện tay bôi ra lúc say bán mấy ngàn lượng nữa đấy...

Cố Quân đập đứng bật dậy:

- Đứa khốn nạn nào đem bán? Sao ta lại không thu được cắc nào?

Phụng Hàm Công tùy mặt gửi lời, thấy Cố soái có ý muốn treo ấn từ quan để ở nhà vẽ tranh chữ thì vội vàng nói lảng sang chuyện khác:

- Uống rượu ngâm thơ thì phong nhã thật đấy, thế nhưng lại kém phần thú vị chẳng khác gì nhã nhạc tiên âm, không cần phải câu nệ đâu, ta thấy ca hát hay làm phú cũng rất là phóng khoáng...

Cố Quân cười nói:

- Phụng Hàm Công nói hay lắm! Ta...

Vừa nghe thấy Cố soái muốn "ca hát" thì tất cả mọi người giật bắn mình. Ai nấy đều thấy đầu nhức bưng bưng như vừa bị Bạch Hồng bắn nổ huyệt Thái Dương tập thể.

Trường Canh vội vàng gắp một miếng thịt mềm nhét đầy miệng Cố Quân:

- Ăn nhiều vào, nói ít thôi. Vết thương của người còn chưa khỏi đâu, tiết kiệm hơi sức chút đi, quên hết lời dặn của thầy thuốc rồi à?

Trần cô nương nghiêm trang hát bè:

- Đúng đấy, đại soái bị thương phế phủ, không thể lấy hơi tùy tiện được đâu.

Thẩm Dịch biết co biết dãn, nói năng rất chi là dè chừng:

- Thật... thật sự là không cần đâu đại soái. Cả nhà đều biết ngài rất giỏi mà, ngài cứ nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa đi.

Cát Thần chết run chết rét:

- Ta phải đi khoác thêm cái áo mới được.

Có một đại sát khí ngồi lù lù ở đây, thành ra hát cũng không được. Bàn tới bàn lui, cuối cùng đám trụ cột nước nhà đang ngà ngà say quyết định chơi một trò chơi rất chi là độc đáo: khoét rỗng cầu hoa đủ để nhét một bàn tay vào, hoa truyền tới tay ai thì người ấy phải rút túi gấm ra trả lời câu hỏi, không trả lời được thì phạt ba chén rượu.

Trường Canh nghe xong thì ngay lập tức nâng tay che kín cái chén bên cạnh Cố Quân:

- Y không thể uống rượu.

Cố soái vừa thẳng lưng lên lại mềm xìu xuống, nói với giọng lười biếng:

- Tuân chỉ, bệ hạ, thế thì ta đây có thể nói hươu nói vượn rồi.

Bệ hạ nghĩ ngợi một tí rồi gọi nội thị tới, bỏ nhỏ vài câu. Nội thị chạy bước nhỏ đi, chẳng bao lâu sau đã ôm về một khay sứ và một vò nhỏ. Cả nhà nghển cổ lên nhìn. Vừa mới mở nắp vò ra thì mùi chua nồng nặc đã phả ngay vào mặt.

- Rượu không được, thế nhưng vài ngụm giấm chua thì được đó. - Trường Canh cười nói: - Dù sao cũng đều là gạo ngâm ra cả ấy mà.

Cố Quân:

- ...

Y và Thẩm Dịch cũng đều làm từ thịt đây, nhưng chỉ nhìn riêng cái mặt thôi đã biết là không phải cùng loại rồi hiểu không hả?

Cố Quân không thích ăn ngọt, càng không thích ăn chua. Trước đây y chỉ cần ngửi thấy mùi giấm trong mâm cơm thôi là đã làm loạn lên rồi, sau này bị lão hầu gia dần cho nhừ tử thì không làm loạn nữa, nhưng cũng phải miễn cưỡng lắm mới ăn.

Đến khi nhìn thấy thứ trong khay sứ, rốt cuộc Cố Quân cũng tái mặt:

- Đang giữa mùa đông, hương xuân ở đâu ra thế này?

- Ở trong hầm đông lạnh của hoàng cung đấy, mang ý nghĩa là "ý xuân trường tồn". Làm sao con có thể để người uống giấm chua không được? Đương nhiên phải ăn thêm cái gì lót dạ chứ. - Bệ hạ cười tủm tỉm gắp một miếng: - Để con nếm thử giúp người xem có tươi hay không nha.

Cố Quân nhanh chóng né xa người nào đó ba thước, trong thời gian ngắn y không muốn đến gần hắn một xíu nào.

Lượt trống thứ nhất dừng lại, cầu hoa rơi vào tay của Tào Xuân Hoa. Tào Xuân Hoa vỗ ngực, lắc đầu, vẫy đuôi, mân mê nửa ngày trời mới lấy túi gấm bên trong ra. Chưa đợi y xem thì Cát Thần đã thò tay cướp mất rồi đọc tướng lên:

- Đưa đây ta xem nào, câu hỏi là... "Trong cuộc đời, thứ mà ngươi không nỡ dứt bỏ nhất là cái gì?"

Tào Xuân Hoa lập tức chắp tay hướng về phía Trường Canh rồi nói:

- Trung nghĩa ạ!

Bệ hạ không tán thành, cười nói:

- Dẹp đi, ta không tin, uống rượu!

Cát Thần giơ tay muốn rót, Tào Xuân Hoa vắt giò lên cổ chạy trối chết:

- Đừng đừng đừng, từ từ, ta nói lại! Ta nói lại! Là vẻ đẹp!

- Nói điêu. - Bệ hạ thốt ra lời vàng ý ngọc: - Phạt!

Tào Xuân Hoa xinh đẹp bị thánh chỉ bắt nạt, đành phải ngoan ngoãn há mồm cho Cát Thần dốc đủ ba chén.

Cố Quân nằm suốt từ khi ở chiến trường Lưỡng Giang trở về, vừa mới được thả ra khỏi cửa, đừng nói là rượu, ngay cả bã rượu y cũng chưa được ăn một miếng nào. Bây giờ nhìn Tào Xuân Hoa mà hâm mộ ghen tị hận.

Cơ mà hâm mộ cũng chẳng có ích gì. Trước mặt y chỉ có mỗi hương xuân ngâm giấm tỏa ra mùi xác sâu chua cay mà thôi.

Có lẽ là con sâu thèm ăn trong bụng y cảm động đến trời xanh, cho nên lượt thứ hai thì cầu hoa rơi ngày vào tay y.

Thế nhưng từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Cố soái có biết bốn chữ "chơi đẹp đúng luật" viết thế nào đâu. Để trốn hương xuân trộn giấm chua, ngay khi tiếng trống dừng, Cố Quân đã lặng lẽ bắn ra một phát trúng ngay khuỷu tay của nội thị. Nội thị tê rần gân tay, cả người lao về phía trước, trống vang "tùng" thêm một tiếng. Cố Quân bèn nhân cơ hội dúi cầu hoa vào tay Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch:

- ...

Thế quái nào mà hắn lại ngồi ngay cạnh Cố Tử Hi vậy hả?

Túi gấm mà Thẩm Dịch rút ra cũng rất hợp thời. Tờ giấy trong ấy ghi câu hỏi: "Trong đời ngươi đã ăn roi bao giờ chưa? Lí do của trận đòn gần đây nhất là gì?"

Thẩm Dịch chỉ phắt vào Cố Quân:

- Ăn đòn rồi, chính vì y.

Cố Quân chống tay lên trán cười phớ lớ, cứ như là vinh dự lắm không bằng.

Trường Canh bèn hỏi:

- Là lần bỏ thuốc xổ tiên sinh dạy học đấy à?

Thẩm Dịch nhìn Cố Quân với ánh mắt khiếp sợ, ánh mắt ngập tràn câu lên án: "Sao ngươi nói hết cả việc xấu ra thế hả? Không thấy mất mặt à?"

- Chuyện đó lâu quá rồi. - Cố Quân nói: - Tên Thẩm Quý Bình này gan nhỏ từ bé, nếu không có ta kéo hắn đi chơi thì hắn đã đọc sách đến ngu luôn từ lâu rồi.

Thẩm Dịch cười lạnh bật lại:

- Ta chơi với ngươi mà chưa bị cha ta đánh ngu là coi như ông ấy nương tay rồi đấy.

Cả nhà bèn giục hắn kể.

- Nói ra thì cũng từ hơn mười năm trước rồi. - Thẩm Dịch nghĩ một lát rồi kể: - Chuyện đó xảy ra trước khi Tây Vực làm phản lần đầu tiên, chắc là hồi bọn ta mười sáu mười bảy tuổi.

Đám Trường Canh mười sáu mười bảy tuổi đã theo Lâm Uyên Các đi dạo chơi tứ phương. Nay nghe thấy Thẩm tướng quân lão luyện chín chắn mà còn ăn đòn ở tuổi đó thì cả ai nấy đều nghển cổ lên hóng hớt.

- Tiên đế Nguyên Hòa chỉ định cho hắn một hôn ước, là con gái nhà Quách đại học sĩ... - Thẩm Dịch cố ý chơi đểu Cố Quân, bèn nói tiếp: - ...xinh đẹp như hoa, thông minh tao nhã. Nàng và thái tử phi năm đó, chính là thái hậu nương nương bây giờ, được mệnh danh là một đôi...

Cố Quân ngắt lời hắn một cách đầy cảnh giác:

- Nói nhảm vừa thôi, làm như ngươi nhìn thấy nàng ta rồi vậy, ta còn chưa thấy đây này.

Nói xong, y nương theo động tác châm trà len lén liếc nhìn bệ hạ. Trường Canh ngồi dưới ánh đèn, đường mi nét mắt dịu dàng hơn hẳn so với thường khi. Nghe thấy câu này, hắn nửa như cười lại nửa như không, chạm nhẹ Cố Quân dưới bàn rồi gắp thêm một miếng hương xuân.

- Có tin vỉa hè là Quách tiểu thư được rất nhiều người ngưỡng mộ. - Thẩm Dịch nói: - Một vài người trong số đó nghe thấy tin tức về cuộc hôn nhân này thì rất bất bình, ghen ăn tức ở mắng y là đồ ăn chơi đàng điếm. Đương nhiên những kẻ mắng y thì cũng là phường ăn chơi đàng điếm cả thôi, không thì lấy đâu ra thời gian rảnh thế. Kẻ cầm đầu hội này là con trai của Tả thừa tướng. Vị nhân huynh ấy tự xưng là kinh thành đệ nhất phong lưu tài tử. "Tài" ở đâu thì không ai biết, thế nhưng ai cũng biết lúc rảnh rỗi hắn thích chơi bời phong nguyệt. Một ngày nọ vị này đi Hương Vân Các gặp hồng nhan tri kỉ, vừa mới cởi được quần ra thì Hương Vân Các cháy, lại cháy đúng nhã gian của hắn. Trong lúc cấp bách, cậu ấm con nhà Tả thừa tướng ấy không tìm được đai lưng, bèn túm quần đạp khói phi ra ngoài, từ đó có danh hiệu là "Phi Vân công tử". Vì việc này mà Tả thừa tướng không dám ngẩng mặt nhìn ai, cuối năm đó đã cáo lão về quê.

Trần cô nương chưa nghe ra làm sao, bèn hỏi phu quân chưa cưới:

- Thế thì vì sao huynh phải ăn đòn?

Cố Quân cười váng lên:

- Vì tên này không chịu nghe ta, đốt lửa xong không dám đi cửa chính mà cứ đòi nhảy cửa sổ hậu viện để chạy cơ. Đúng lúc ấy thì gặp phải Thẩm lão gia đang gặp bạn bè ở đó. Ha ha ha, hắn đã cải trang dấm dúi nhưng vẫn không lọt được mắt cha ruột.

Hương Vân Các nằm ngay sau lưng Khởi Diên Lâu, rất có phẩm cách, không ít văn nhân mặc khách hội tụ ở đây, đồ ăn cũng là số một. Thế nhưng cho dù nó có phẩm cách đến mấy thì chung quy vẫn là chốn trăng hoa. Cha ruột gặp bạn bè ở đây bị con trai bắt được, dù ông chẳng làm gì thì vẫn xấu hổ thẹn quá hóa giận, huống hồ thằng con này còn đang bày trò mèo.

Tuy vừa nghe đã biết trò châm lửa đốt nhà thất đức ấy là do Cố Quân đầu têu, thế nhưng Thẩm lão gia không đánh được An Định Hầu. Thế là ông đành trút hết lửa giận lên thằng con nhà mình, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, liệt giường cả tháng.

Thẩm Dịch phẫn uất dúi cầu hoa cho Cố Quân:

- Đền một câu đi.

Cố Quân ngạc nhiên hỏi lại:

- Dựa vào đâu hả?

- Dựa vào chuyện đó là kế hoạch do một tay ngươi bày ra, mà phải kể tiếp, đại soái đúng là lắm mưu nhiều mẹo ngay từ thuở nhỏ, cả địa hình và hoàn cảnh của Hương Vân Các đều....

Cố Quân vội vàng nói:

- Đền đền đền, ta đền là được chứ gì, Quý Bình Huynh, mau dừng lời đi.

Thế là trước ánh nhìn mang theo vô vàn ý nghĩa sâu xa của bệ hạ, Cố Quân lẳng lặng gắp một miếng hương xuân rồi nuốt như nuốt vàng.

Mãi đến lượt trống thứ ba mà Cố Quân vẫn chưa nuốt hết miếng hương xuân nọ. Nín thở đến là khổ sở, y nhét cầu hoa choThẩm Dịch rồi thò tay đi sờ chén trà.

Ai ngờ ngay sau đó, Thẩm Dịch vốn nên truyền cầu cho Trần cô nương lại ném trả lại vào lòng Cố Quân với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Cố Quân đang súc miệng suýt nữa thì phun đầy nước trà vào vạt áo trước, ngẩng đầu lên rất đỗi mù mờ.

Tùng!

Tiếng trống ngừng bặt.

Cố Quân:

-...

Thẩm Dịch:

- Ha ha ha ha!

Cố Quân không tiện lao vào cào mặt Thẩm Dịch trước cả đám bà con làng xóm, đành phải vung tay lên ra chiều rộng lượng:

- Có cái gì mà không nói cho người khác biết được cơ chứ? Ta đây...

Y rút tờ giấy trong túi gấm ra, chỉ thấy trên ấy viết: "Trong cuộc đời này, niềm an ủi lớn nhất của ngươi khi gặp cảnh cùng đường mạt lộ là gì?"

Mọi người thấy đại soái chém gió được nửa câu bỗng nhiên ngưng bặt thì ngạc nhiên lắm. Thẩm Dịch rướn người qua:

- Hỏi gì đấy?

Cố Quân nắm chặt tay giấu nhẹm tờ giấy đi, sau đó nghiêng đầu nhìn Trường Canh. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của y chợt xa xăm thăm thẳm, thế rồi không biết y nhớ tới chuyện gì mà bỗng nở nụ cười.

Trường Canh không hiểu gì cả, bèn trợn mắt nhìn rồi hỏi:

- Rốt cuộc là tờ giấy ấy viết cái gì?

Đôi mắt của vị vua trẻ tuổi trong suốt lấp lánh, dường như ánh đèn đuốc rực rỡ trong Bắc hành cung đều đọng lại cả trong đôi mắt ấy.

"Viết tên ngươi đấy, đồ ngốc ạ." Cố Quân nghĩ thầm: "Thôi, sá gì."

Sau đó y gắp từng miếng từng miếng "xuân ý trường tồn" trong đĩa mà ăn cho bằng hết.

Ôi, mùi vị chẳng ra sao, ăn lấy may thôi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro