Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đã không tham gia bất kì bộ phim nào trong một năm qua.

Chuyện này cũng không có gì quá phức tạp như người ngoài tưởng tượng. Đầu năm ngoái, anh lâm vào tình trạng bế tắc, không hài lòng với bất kì cảnh diễn nào, thoát không được cái vòng luẩn quẩn này, cho nên mất ngủ cả ngày lẫn đêm.

Vào lúc trạng thái kém cỏi nhất thì làm chuyện gì cũng không tốt.

Cho nên sau đó tình hình nghiêm trọng đến mức chỉ cần đối mặt với màn ảnh là anh cảm thấy lo âu.

Cuối cùng là lựa chọn nghỉ ngơi, gần một năm trôi qua, Tiêu Chiến cảm thấy giai đoạn bế tắc này vẫn không đến hồi kết, nhưng mà sự lo âu khi đối mặt với màn ảnh cũng có chuyển biến tốt đẹp.

Né tránh việc chụp ảnh chung với Mã Hạo Nhiên thuần tuý chỉ là phản xạ có điều kiện của cơ thể.

Tiêu Chiến lại trì độn, mãi tới khi Lưu Thiến Thiến thay anh giải vây lần thứ hai mới phục hồi tinh thần, nhận thấy ánh mắt Mã Hạo Nhiên nhìn mình hình như có chút kỳ quái.

Đương nhiên sau khi nhận ra điểm kỳ quái này, Tiêu Chiến càng không thể ở lại, đành kiếm cớ trở về phòng khách sạn trước.

Xa xa phía sau vẫn còn có những người bạn đang cuồng hoan. Tiêu Chiến chậm rãi rời khỏi nơi náo nhiệt, con đường nhỏ bên trong khu nghỉ dưỡng càng lúc càng yên tĩnh, âm thanh của Vương Nhất Bác phát ra từ trong điện thoại nghe vừa lười biếng vừa tuỳ ý.

Tiêu Chiến ngơ ngẩn đứng tại chỗ, đem tin nhắn thoại này nghe tới năm lần, cảm giác không đúng lắm, lại sợ mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng anh không nhìn thấu con người Vương Nhất Bác, do dự hồi lâu mới nhắn tin trả lời.

Vương Nhất Bác đợi hơn năm phút mới nhận được tin nhắn trả lời của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nói chuẩn bị đi ngủ rồi.

Hắn nhướng mày nhìn mấy chữ này, không thèm để bụng mà cười một cái, cũng không bấm vào khung thoại, khoá màn hình, lắc lắc mấy cái rồi ném lên chiếc gối đầu.

Tiêu Chiến chậm rãi đi về phòng, mãi cho đến khi chìm vào giấc ngủ vẫn chưa nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác.

Cho nên cái tin nhắn thoại kia là như thế nào, gửi sai người, hay là có chuyện gì muốn tìm anh, Tiêu Chiến căn bản không hiểu nguyên nhân.

Mà người khởi xướng là Vương Nhất Bác vừa cảm thấy thoải mái là ngủ tới tận hừng đông.

Vào ngày về nước, Tiêu Chiến cùng Lưu Thiến Thiến, Mã Hạo Nhiên đi cùng một chuyến bay. Mã Hạo Nhiên xung phong nhận việc đưa hai người về nhà.

Dọc đường đi, Mã Hạo Nhiên đều chủ động tìm đề tài, nghe thấy Tiêu Chiến nói địa chỉ thì dùng ngữ khí vui đùa  nói: "Cách công ty tôi rất gần, hôm nào rảnh rỗi thì mời anh ra ngoài ăn một bữa cơm nhé."

Tiêu Chiến không nói được, cũng không nói không được, chỉ hỏi lại xem công ty của Mã Hạo Nhiên là công ty gì.

Mã Hạo Nhiên có vẻ cao hứng, bởi vì Tiêu Chiến chủ động hỏi, vì thế liền bật máy hát, nói mình làm nhà tư vấn đầu tư cho nhiều lĩnh vực kinh doanh như tín dụng gia đình, di dân, ... lại nói mình quen biết Từ Đình chính là do trước đây có giao dịch làm ăn.

"Nghe Fiona nói anh là diễn viên, tôi cảm thấy anh rất thích hợp với nghề này, chính là ông trời thưởng cho bát cơm, Vương Nhất Bác cũng vậy."

Nghe thấy tên Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngẩn người, trong đầu vô thức mường tượng ra bộ dạng của Vương Nhất Bác.

Mã Hạo Nhiên lại tiếp tục hỏi: Đúng rồi, anh có quen Vương Nhất Bác không? Các anh cũng có thể coi là đồng nghiệp, không phải nói giới giải trí là một vòng tròn sao?"

Tiêu Chiến có chút chột dạ, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hồi lâu mới không mặn không nhạt đáp: "Cũng không quen lắm."

Mã Hạo Nhiên là người giỏi khuấy động bầu không khí, mà cái Tiêu Chiến không hiểu nhất là ứng phó với người như vậy, cho nên dọc đường đều câu nệ và khách khí.

Lưu Thiến Thiến có vẻ mệt mỏi, nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, nghĩ thầm Mã Hạo Nhiên thể hiện tích cực như vậy, nhưng Tiêu Chiến vẫn là bộ dạng tường đồng vách sắt, dầu muối không ăn.

Đợi hai ngày nữa Fiona trở lại, cô nhất định phải đem chuyện Mã Hạo Nhiên nhàm chán như thế nào kể cho Fiona biết.

Lần nữa nhìn thấy Vương Nhất Bác là một đêm mưa to.

Buổi tối trước hôm đó, Tiêu Chiến nhận được tin nhắn Wechat của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mời Tiêu Chiến đến dự tiệc tân gia, nói rằng cả Fiona và Từ Đình cũng đến, đều là người quen, còn gửi cả địa chỉ.

Tiêu Chiến đứng trước cửa sổ, trán tì lên cánh tay, nhìn ra khoảng không bên ngoài cửa sổ, gió to thổi tới khiến cây cối trong tiểu khu đều nghiêng ngả, không khí xung quanh cũng trở nên tươi mát.

Nhìn vào địa chỉ trên khung chat, là cùng tiểu khu với anh, thậm chí đi bộ chỉ cần năm phút.

Anh do dự hồi lâu nhưng vẫn đồng ý.

Nhà mới của Vương Nhất Bác là ở biệt thự Thượng Nguyệt, Tiêu Chiến cũng sống ở tiểu khu này.

Năm trước Vương Nhất Bác có mua một căn hộ ở biệt thự Thượng Nguyệt, nhưng mà bỏ không hơn một năm vẫn chưa dọn vào ở.

Tuần trước đoàn phim có cho hắn nghỉ ngơi một ngày, hắn liền đi tới câu lạc bộ, tình cờ nghe thấy Mã Hạo Nhiên nói Tiêu Chiến ở biệt thự Thượng Nguyệt.

"Sao anh lại biết anh ấy ở đó?" Vương Nhất Bác cúi đầu nghịch chiếc mũ bảo hiểm mới mua, thản nhiên hỏi.

Mã Hạo Nhiên không nhìn ra vẻ mặt của Vương Nhất Bác, chỉ nghĩ là nói chuyện phiếm bình thường, cho nên thành thật đáp: "Ngày đó sau khi từ đảo Bali trở về, tôi có hỏi anh ấy ở chỗ nào, sau đó tìm cớ nói tiện đường đưa về nhà, cho nên biết được anh ấy ở biệt thự Thượng Nguyệt, cách công ty tôi rất gần." Nói đến đây, Mã Hạo Nhiên rõ ràng rất đắc ý, "Có lẽ đây chính là duyên phận."

Nghe thấy hai chữ duyên phận này, Vương Nhất Bác mới từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Mã Hạo Nhiên, không biết nghĩ cái gì, sau đó phát ra một tiếng cười thật nhẹ, người khác khó có thể phát hiện ra đó là cười nhạo.

"Hôm đó tôi còn hỏi anh ấy có quen biết anh không, dù sao thì hai người cũng coi như là đồng nghiệp." Mã Hạo Nhiên mở một chai nước khoáng để uống, đứng ngay bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Anh ấy nói thế nào?"

"Anh ấy nói không quen, tôi còn tưởng hai người quen nhau cơ đấy."

Vương Nhất Bác nghe vậy thì trầm mặc liếc mắt nhìn Mã Hạo Nhiên một cái, không nói gì đã xoay người đi ra ngoài.

Mã Hạo Nhiên bị hắn lườm thì không hiểu lý do, quay về hỏi Từ Đình, "Hôm nay thành tích của Vương Nhất Bác không tốt à?"

"Sao lại không tốt? Ai nói? Cậu ta đã tự mình phá kỉ lục của chính mình đấy."

Từ Đình chỉ vào khuôn mặt Vương Nhất Bác trên màn hình, lớn giọng cảm thán, "Cậu ta là người sao? Ngày nào cũng đóng phim, không có thời gian huấn luyện, vậy mà còn lợi hại như thế."

Mã Hạo Nhiên thật ra không quá thân thuộc với Vương Nhất Bác, anh ta là thông qua Từ Đình mới biết Vương Nhất Bác, cho nên cũng không hiểu rõ tính tình của hắn, lại nghi hoặc hỏi Từ Đình: "Vừa rồi sắc mặt anh ta rất tệ."

Từ Đình xua tay nói không phải, có thể là cậu ấy không thân với cậu thôi.

Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, việc đầu tiên Vương Nhất Bác lên xe là nói với Tạ Văn, muốn chuyển nhà đến biệt thự Thượng Nguyệt.

Tạ Văn ngồi ghế trước quay đầu hỏi hắn, "Sao đột nhiên lại muốn chuyển nhà?'

"Sống ở đây chán quá."

"Cậu thôi đi, cậu ở nhà được mấy ngày, quanh năm suốt tháng đều ở trong đoàn phim. Hinh tỷ nói rồi đó, sáu tháng cuối năm, cả sang năm nữa, lịch trình của cậu đều đã kín rồi."

"Nói ít thôi, tuần này sắp xếp giúp em việc này đi."

"Được được được, cậu muốn thế nào thì là thế đó."

Hiệu suất làm việc của Tạ Văn rất cao, trong vòng ba ngày đã xử lý xong chuyện chuyển nhà, còn gọi điện báo cho Vương Nhất Bác việc này.

Vương Nhất Bác ở đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây mới nhớ ra: "Ồ, Văn ca, anh gửi địa chỉ cụ thể qua cho em một chút, còn nữa, thiết lập mật mã cửa giống như trước giúp em. Cảm ơn."

Tạ Văn quả thực cạn lời, nhà không phải là cậu nói muốn chuyển sao? Nghe giọng điệu giống như không nhớ rõ chuyện này, đến cả nhà mình mua ở đâu cũng không biết.

Vương Nhất Bác quả thật đã đem chuyện này vứt ra sau đầu, lúc Tạ Văn gọi điện thông báo, hắn mới nhớ ra mình không biết nhà mới ở đâu.

Cùng ngày, hắn liền gửi tin nhắn Wechat cho Tiêu Chiến, mời anh ngày mai tới nhà hắn dự tiệc tân gia.

Đồng thời cũng gọi mấy người Từ Đình tới.

Lúc Tạ Văn đặt bánh ngọt và đồ ăn giúp Vương Nhất Bác còn nghĩ, thật là được mở rộng tầm mắt, Vương Nhất Bác cũng có lúc muốn làm tiệc tân gia, một đám người ở trong nhà cậu ta cãi cọ ầm ĩ, cậu ta không đen mặt đã là lạ rồi.

Quả thật không thể hiểu được.

Từ chỗ Tiêu Chiến ở đến nhà Vương Nhất Bác là gần nhất, cho nên cũng là người đến sớm nhất.

Sau khi ấn chuông cửa thì đợi hơn một phút, Vương Nhất Bác mới ra mở cửa, tóc ướt sũng, trên người còn mặc áo tắm, dây lưng áo tắm thắt thành một nút kết đơn giản, dựa vào cửa chào hỏi Tiêu Chiến.

"Anh tới nhanh vậy, bọn họ đều chưa tới."

"Tôi sống trong tiểu khu này, cho nên đến khá nhanh." Tiêu Chiến liếc nhìn cậu một cái, ngượng ngùng đứng ở cửa.

"Thật sao?" Vương Nhất Bác giả vô kinh ngạc, "Hoá ra anh cũng sống ở tiểu khu này à? Chúng ta vậy là hàng xóm rồi. Vào đi, đừng đứng đó nữa."

Vương Nhất Bác cầm một đôi dép lê mới đặt trước mặt Tiêu Chiến, sau đó quay người đi vào nhà, "Anh cứ tự nhiên nhé, tôi đi sấy tóc thay quần áo."

Vứt lại Tiêu Chiến một mình, giống như hai người đã thân thuộc từ lâu lắm.

Tiêu Chiến thay dép lê đi vào, nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy ngôi nhà mới này có chút trống trải, là một căn hộ rộng rãi hai tầng, bốn phòng ngủ, chỉ có một ít đồ đạc cơ bản.

Giống như chủ đầu tư bày ra một căn hộ mẫu cho người ta đến xem, không có một chút ấm áp, cũng không giống một ngôi nhà.

Anh đem chai rượu mình đem đến đặt lên bàn trong phòng ăn, sau đó trở lại phòng khách, an phận chờ chủ nhân của căn nhà ra.

Vương Nhất Bác thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy trên bàn ăn đặt một chai rượu, biết rõ còn cố tình hỏi có phải Tiêu Chiến mang đến hay không.

Tiêu Chiến ngượng ngùng cười nói: "Không biết tặng cái gì, vì thế mang cho cậu chai rượu."

"Cảm ơn, tôi nhận trước nhé." Vương Nhất Bác cũng không hề khách khí, thoải mái nhận lấy chai rượu Tiêu Chiến đưa, còn đặt lên tầng cao nhất trên quầy rượu.

Đám người Từ Đình gần như là cùng nhau đến, vừa vào cửa, Mã Hạo Nhiên đã nhìn thấy Tiêu Chiến, sau khi đem quà tân gia đưa cho Vương Nhất Bác thì chủ động ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.

Mã Hạo Nhiên còn chưa kịp chào hỏi, Tiêu Chiến đã giả vờ bình tĩnh đứng dậy, không chút sơ hở mà đi qua chỗ Fiona, khen khí sắc của Fiona sau khi từ đảo Ba li trở về thì cực kỳ tốt, càng ngày càng xinh đẹp.

Fiona khoác tay anh, vui vẻ cười, "Đi nào đi nào, chúng ta đi tham quan nhà mới của Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến được giải cứu, cũng không rảnh để lo xem chủ nhà có đồng ý hay không, lôi kéo Fiona đến phòng ăn của Vương Nhất Bác.

Fiona liên tục xuýt xoa khi nhìn thấy quầy rượu của Vương Nhất Bác, còn nói đêm nay nhất định phải uống sạch mấy bình rượu quý này.

Vương Nhất Bác không biết là cố ý hay vô tình nhìn về phía Tiêu Chiến, lại khiến Tiêu Chiến vô cớ cảm thấy thấp thỏm, nhanh chóng né tránh ánh mắt hắn, nhưng sau đó lại nghe thấy Vương Nhất Bác khẽ cười nói: "Được chứ, cứ tuỳ tiện mà uống, nhưng chai trên cùng thì không được."

Tiêu Chiến ngẩn người vài giây, khi quay đầu lại đã thấy Vương Nhất Bác đi ra ngoài phòng khách.

Bánh ngọt là Tạ Văn đặt mua, ông chủ chỉ dặn mua một chút đồ để mừng tân gia, Tạ Văn không biết mua cái gì, đành mua đại, dù sao thì ông chủ cũng hoàn lại tiền cho anh ta.

Thời điểm Lưu Thiến Thiến hỗ trợ cắt bánh ngọt thì lơ đãng, đứng không vững, cái bánh trong tay văng lên bàn, kem bắn vào quần áo của người ngồi bên cạnh cô là Tiêu Chiến.

Cô nhanh chóng cầm vài tờ khăn giấy lau cho anh. Tiêu Chiến khẽ bảo cô không sao cả, còn tươi cười hỏi cô tối hôm qua có phải lại đi đến quán bar uống rượu hay không mà bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Lưu Thiến Thiến híp mắt cười, bộ dạng đúng là cậu hiểu mình nhất.

Vương Nhất Bác ngồi đối diện với Tiêu Chiến đột nhiên lên tiếng: "Anh đến toilet gột qua đi, cứ để như vậy sẽ rất khó chịu."

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, nói được, đồng thời hỏi toilet ở đâu.

Vương Nhất Bác đứng lên, nói để hắn dẫn anh đi.

Tiêu Chiến không nói câu nào, đứng dậy đi theo Vương Nhất Bác tới toilet bên cạnh phòng ngủ chính, bước vào rửa mặt và gột qua vết bẩn trên quần áo.

Khi ra đến cửa liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang dựa vào tường, tay khoanh trước ngực, dường như là đặc biệt chờ anh, còn gọi tên anh.

"Có việc gì sao?" Không biết vì cái gì, ánh mắt của Vương Nhất Bác lại làm Tiêu Chiến cảm thấy hoảng loạn.

Tiêu Chiến không tiếp tục đi về phía trước, thậm chí còn muốn lùi ra sau, nhưng cổ tay anh đột nhiên bị giữ lấy. Anh không hiểu lý do, vội vàng nhìn về phía Vương Nhất Bác, muốn tránh nhưng không kịp, đã bị Vương Nhất Bác kéo đến phòng ngủ chính.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa hoàn toàn đóng lại, âm thanh này bị tiếng nhạc trong phòng khách át đi.

Mọi chuyện phát sinh thật sự đột ngột.

"Vương Nhất Bác!" Trong này quá tối, Tiêu Chiến không thể thấy rõ được mọi thứ trong phòng ngủ, cũng không nhìn thấy rõ Vương Nhất Bác.

Ngoài cửa là tiếng trò chuyện cười đùa của những người bạn tới dự tiệc tân gia của Vương Nhất Bác, qua một lớp cửa, âm thanh truyền vào có chút mơ hồ.

Tiêu Chiến chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít chen vào qua khe cửa sổ sát đất không đóng chặt, đó là dấu hiệu của cơn mưa to sắp tới.

Mà gần đó trong gang tấc, Vương Nhất Bác dán vào chóp mũi của anh, cố gắng bình tĩnh lại hơi thở.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy dây thần kinh toàn thân đều căng thẳng, tim đập rất nhanh, cũng rất hoảng hốt. Anh xuyên qua bóng tối, cố gắng nhìn rõ Vương Nhất Bác, tay vẫn bị Vương Nhất Bác gắt gao nắm chặt, đầu óc hỗn loạn.

"Vương Nhất Bác!"

"Hửm?" Vương Nhất Bác tiến đến gần, hạ giọng xuống một chút.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Mã Hạo Nhiên đang theo đuổi anh."

"Cái gì cơ?"

"Mã Hạo Nhiên đang theo đuổi anh, anh biết không?"

"Tôi không biết." Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu, Vương Nhất Bác dùng ngữ khí chất vấn này khiến anh thấy khó chịu, muốn tránh thoát khỏi tay hắn.

Nhưng mà sức lực của anh không thể so sánh với Vương Nhất Bác, đương nhiên là phí công, cho nên chỉ có thể ôn tồn nói: "Cậu buông tay ra đã."

Vương Nhất Bác không nói lời nào, cũng không buông tay, Tiêu Chiến bị hắn nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên.

"Vương Nhất Bác, cậu làm gì vậy!"

"Tiêu Chiến?"

Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện tiếng của Mã Hạo Nhiên, từ xa tới gần, gọi tên Tiêu Chiến, khiến trái tim Tiêu Chiến gần như ngừng đập.

Mã Hạo Nhiên thấy Tiêu Chiến đi toilet rửa mặt lâu như vậy mà vẫn chưa trở về trở về phòng khách, vì thế mới lại đây tìm.

Tầm mắt Tiêu Chiến dần dần thích ứng với bóng tối trong phòng ngủ, hình dáng khuôn mặt Vương Nhất Bác cũng trở nên rõ ràng, cùng lúc đó, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân đều lâm vào trạng thái khẩn trương, cả lỗ tai cũng trở nên cảnh giác với âm thanh bên ngoài cánh cửa.

Mã Hạo Nhiên gõ gõ vào cánh cửa mà bây giờ anh đang dựa lưng vào, thử gọi, "Tiêu Chiến, anh ở bên trong sao?"

Không có ai trả lời.

Vương Nhất Bác nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy trái tim của mình hoảng loạn đến mức sắp nhảy cả ra ngoài.

Anh không biết mình vì sao lại phải cùng Vương Nhất Bác trốn tránh trong phòng ngủ, giống như đang làm chuyện gì mờ ám; cũng không biết tại sao mình không thể nhúc nhích, giống như con mồi đã bị Vương Nhất Bác túm lấy cổ.

Ngay vào khoảnh khắc Mã Hạo Nhiên gõ cửa gần nữa.

Môi Vương Nhất Bác đột nhiên hạ xuống.

Tiêu Chiến mở to hai mắt, sợ tới mức một câu cũng không nói nên lời, thậm chí còn quên cả chống cự, hai tay gắt gao để trước ngực Vương Nhất Bác.

Sau khi phản ứng lại, anh cũng không dám giãy giụa quá mạnh, là bởi vì sợ người khác nghe thấy động tĩnh, nếu vậy thì anh thật sự hết đường chối cãi.

Không nhận được phản hồi, tiếng bước chân của Mã Hạo Nhiên bên ngoài càng lúc càng xa. Đây là nhà người khác, Mã Hạo Nhiên không thể mở từng căn phòng một để tìm người, chỉ có thể quay trở về phòng khách.

Trong phòng lại yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của hai người.

Động tác hít thở của Tiêu Chiến rất lớn, ngực phập phồng, muốn đẩy Vương Nhất Bác ra, nhưng Vương Nhất Bác lại cắn mạnh vào môi dưới của anh, mang theo một loại cường thế không cho phép phản kháng, một bàn tay luồn ra phía sau bóp vào gáy Tiêu Chiến, không cho anh bất kì cơ hội nào để né tránh.

Môi Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác cắn xé, tức giận đến mức hoảng loạn, nhấc chân đạp mạnh vào cẳng chân Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ăn đau, hít một hơi, ý cười nơi đáy mắt càng sâu, sau khi lui về phía sau một chút, ngón tay cái lại dùng sức ấn mạnh vào môi trên của Tiêu Chiến.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến, cười nói: "Sao tính tình lại khó chịu như vậy? Lúc ở đảo Bali, không phải anh muốn làm như vậy sao?"

Tiêu Chiến sửng sốt, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác.

Cơn mưa lớn kéo đến rào rạt nện vào cửa sổ kính, tiếng gió cũng càng lúc càng lớn.

Mưa to cái gì, gió lớn cái gì, Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác điên rồi mới đúng.

-----

tbc.

Nhật ký của mèo nhỏ:

Sợ quá, cậu ta đang nói cái gì vậy, sao mình nghe hoàn toàn không hiểu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro