Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày, Kang Daniel đều ở lại trong Tinh Uyển. Hắn căn bản là không muốn đi công ty cũng không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì, trực tiếp đến trung tâm thể hình tập luyện đến mồ hôi nhễ nhại cũng không có ý muốn dừng lại, mãi đến tận khi cú điện thoại của Kang Dongho bất ngờ xuất hiện, gọi hắn nhanh chóng đến công ty.

Lúc bước vào sảnh lớn của M.NET, tóc của hắn vẫn còn chưa hoàn toàn khô ráo, mái tóc đen ướt được vuốt ngược ra sau, lộ ra gương mặt đẹp như tạc, âu phục trên người không những không che bớt bá khí của hắn mà còn thêm vào vài phần quyền quý. Dọc đường không biết có bao nhiêu ánh mắt lộ liễu dán lên người hắn, hắn thế nhưng xem như không khí, trực tiếp tiến vào thang máy.

Thời điểm bước ra cửa thang máy, vừa vặn nhìn thấy Jeon Somi từ một thang máy khác đi ra, nhíu nhíu mày nhìn hắn: "Tôi tới không đúng lúc sao? Cô có hẹn với Dongho hyung trước sao?"

"Xin chú ý lời nói một chút. Ở đây thân phận của cậu là Phó tổng M.NET, " Jeon Somi sửa lại lời nói của hắn, "Nếu như Kang Phó tổng có chuyện cần gặp Kang tổng thì tôi xuống dưới chờ."

"Kang Phó tổng, Jeon Giám đốc." Giọng nói nhẹ nhàng lịch thiệp của vị thư kí làm việc cho Kang Dongho vang lên, "Kang tổng mời cả hai vị cùng vào."

Kang Daniel nhanh chân đi trước, không quên mở cửa cho Jeon Somi, đợi cô bước vào mới đóng cửa, sau đó cố tình gọi một tiếng: "Tổng giám đốc." Kang Daniel không khách khí thả mình nằm thoải mái trên chiếc ghế sô pha, Jeon Somi vẫn lễ phép đứng gần cửa, mang theo ba phần không vui cất tiếng hỏi: "Kang tổng, xin hỏi tìm tôi là có chuyện gì sao?"

"A, ha ha, đều đến rồi, mau ngồi đi." Kang Dongho vẫn mang khuôn mặt tươi cười hiền lành, "Có muốn uống gì hay không?"

Jeon Somi trong đầu hiện lên dự cảm không tốt, mỗi lần Kang Dongho tươi cười như vậy, chính là có chuyện muốn nhờ đến nàng giải quyết, giống như sáu năm trước. . . . . . Nàng cảm thấy lông tơ gáy trên đều dựng hết lên, tư thế ngồi cũng biến thành cứng ngắc: "Không cần, Kang tổng, cuối cùng có chuyện gì vậy?"

"Đúng vậy hyung, có chuyện nói nhanh một chút. Tốn thời gian của em thì không nói, nhưng Jeon Giám đốc một ngày kiếm bạc tỷ, mấy phút vừa rồi, phỏng chừng công ty chúng ta tổn thất liền lên đến ngàn vạn rồi."

Kang Daniel thờ ơ nói, bị Kang Dongho trừng mắt im lặng, Kang Dongho cười híp mắt như thường lệ nói: "Kỳ thực. . . . . . Cũng không có chuyện gì."

Jeon Somi suýt chút nữa ở trong lòng mắng lên: 'Không có chuyện gì anh kêu tôi tới đây làm gì?!' Thế nhưng câu nói tiếp theo của Kang Dongho khiến nàng cảm thấy kinh ngạc: "Là vấn đề phát triển sau này của công ty, vì thế muốn bàn với các ngươi một chút."

Vẻ kinh ngạc hiện rõ trong ánh mắt của Jeon Somi khiến Kang Dongho bỗng thấy thoải mái, cười thành tiếng: "Sao vậy? Em là cảm thấy Tổng giám đốc hữu danh vô thực như tôi cuối cùng cũng làm được việc đúng đắn đúng không?"

Kang Daniel khịt mũi coi thường: "Ông anh già! Nói trọng điểm đi! Nếu như ngươi muốn mở đại hội cổ đông thì cứ việc chờ sang năm thôi!"

"Ôi, đứa nhỏ này lúc nào cũng gấp gáp như vậy, tương lai công ty nằm trong tay em thì không biết sẽ thế nào đây." Kang Dongho thở dài, Jeon Somi đối với ý tứ trong lời nói này cũng không cảm thấy kinh ngạc. Cổ phần của M.NET đa phần đều nằm trong tay của Kang Dongho, mà Kang Daniel lại là người thân duy nhất còn lại của hắn, để cho Kang Daniel thừa kế là chuyện hợp tình hợp lẽ, chỉ là, tại sao phải gọi mình tới đây? Không lẽ lại muốn diễn một màn "Ủy thác trước khi lâm chung" trong truyền thuyết? Thật là phiền phức mà.

Kang Dongho ho khan một tiếng, ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêm túc nói: "M.NET là đế chế một tay ta tạo dựng, ban đầu chỉ là làm theo ý thích, bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc. Thế nhưng M.NET đã phát triển vượt bậc, trở thành một đế chế rộng lớn, có quá nhiều người sống dựa vào nó. Vì thế, cho dù ta biết bây giờ Daniel vẫn còn chưa đủ chín chắn, nhưng ta vẫn muốn đem mọi chuyện sau này giao cho nó."

"Hyung là muốn giao lại chuyện hậu sự của mình cho em lo liệu phải không?" Kang Daniel không kiêng kỵ nói, Kang Dongho vẫn duy trì nụ cười, ngược lại Jeon Somi bỗng nhiên đứng lên: "Phó tổng! Xin chú ý lời nói của cậu!"

Kang Daniel giơ tay đầu hàng, ngậm miệng không nói nữa. Kang Dongho phất tay một cái: "Jeon Giám đốc, bình tĩnh ngồi xuống nào. Thằng nhóc này tính tình là thế, dù sao ta cũng gần đến độ tuổi nghỉ ngơi rồi. Mấy năm qua, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty, các ngươi đều xử lý rành rỏi hơn ta, ta ở đây cũng không có đóng góp gì to lớn. Thật ra, ta vốn có suy nghĩ muốn làm một chuyến du lịch quanh Châu Âu, đến nước Ý thưởng thức đồ ăn, hoặc là đến Pháp mua một vườn nho cũng được, đến lúc đó, nhất định sẽ để hai người các ngươi nếm thử rượu do chính ta làm."

"Kang tổng, ngài muốn vể hưu thật sao?" Jeon Somi vẻ ngoài là thực bình tĩnh, chỉ có ánh sáng lóe ra nơi đáy mắt tố cáo tâm trạng bất an của nàng.

"Đúng vậy, đúng vậy a. Ta vốn dĩ giờ đã mệt mỏi với thương trường, với lại, công ty có các ngươi thì ta đã quá yên tâm rồi." Kang Dongho cười híp mắt nói, "Vốn dĩ là ta đã có ý định về hưu trong năm nay rồi, thế nhưng chẳng phải Jeon Giám đốc còn có kế hoạch tuyển chọn thực tập sinh sao? Ta là muốn ở lại cho đến hết kế hoạch này, vạn nhất có chuyện không may xảy ra thì có thể thay các ngươi dàn xếp ổn thỏa. Lần này tốt rồi, hiện tại cũng có thể thấy được kế hoạch này rất thành công. Hơn nữa còn có ưu thế về thời gian hiệu quả, ít nhất trong vòng mười năm nữa, vị thế của M.NET không cần ta phải lo rồi."

Jeon Somi cúi đầu, cười cợt: "Kang tổng thì ra còn coi tôi là người mới vào công ty mà không tin tưởng sao? Kế hoạch tôi đề xuất, chưa từng thất bại."

"A, tất nhiên tất nhiên, là ta quá cẩn thận thôi, xin lỗi." Kang Dongho vội vàng an ủi Jeon Somi, "Cho nên, ta hiện tại cũng có thể yên tâm đi hưởng thụ cuộc sống nhàn rỗi, ta biết Daniel cũng hạ quyết tâm rời xa hắc đạo, trở về kế thừa công ty, điểm ấy ta rất vui mừng a."

Kang Daniel nắm tóc, lầm bầm thấp giọng nói một câu cái gì mà "Lão hồ ly, em còn là không đấu lại hyung", Kang Dongho cười đến càng vui vẻ: "Đây là thứ anh để lại cho em, không muốn cũng phải lấy a. Thật ra, ban đầu anh cũng rất lo lắng, không biết em có chống chọi nổi trong thế giới giải trí khắc nghiệt này không? Nhưng đến bây giờ, xem ra là anh lo thừa rồi. Hơn nữa, còn có Jeon Giám đốc, có các nhân viê tài ba ở lại hỗ trợ cho em. Anh là cực kì yên tâm"

Hắn nhìn Jeon Somi một chút, cầm lấy mấy tờ giấy trước mặt: "Đây là bản photo phần có liên quan đến cô phần công ty trong di chúc của ta. . . . . . Đừng nhìn ta như vậy, lập di chúc là việc làm đúng đắn cuối cùng của mỗi người nha, ngày hôm qua luật sư Choi có nói với ta như thế, ha ha. Những phần cổ phiếu của M.NET ngoài phần có trên thị trường ra, trong đó 25% là thuộc về các vị cổ đông, Daniel, Somi, các ngươi cũng biết bọn họ không có chút dã tâm gì , chỉ cần cuối năm đều đặn chia phần thì họ sẽ không tạo ra bất cứ uy hiếp nào. 75% là của ta, đầu tiên, ta lấy ra 15% thành lập tổ chức cá nhân, hàng năm tiền thu được sẽ được chuyển vào để làm việc từ thiện, còn dư lại 60%. . . . . ."

Hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn hai người đang không hề để tâm, bất đắc dĩ cười khổ: "Các ngươi cho ta chút mặt mũi, chịu khó nghe xong có được hay không?"

Jeon Somi miễn cưỡng làm bộ chăm chú lắng nghe, Kang Daniel thì lại ngáp một cái, Kang Dongho hết cách rồi, tiếp tục nói: "Ta đã ký tên quyền nắm cổ phần, số cổ phần đó đã được chuyển nhượng, ngay hôm nay liền có hiệu lực, 30% ở trong di chúc để cho Daniel, 30% là cho Somi."

Kang Daniel dừng cái ngáp đã được một nửa lại, quay đầu nhìn Jeon Somi, trong ánh mắt không phải phẫn nộ hoặc là khiếp sợ, mà là ý cười trên sự khó chịu của người khác. So sánh với đó, Jeon Somi phản ứng kịch liệt hơn nhiều, rầm một tiếng đứng lên, trên gương mặt xinh đẹp biến đổi, phút trước là kinh ngạc ngay sau đó là tức giận, cả người căng ra như một con báo hoang sẵn sàng chiến đấu, âm thanh cũng trở nên sắc bén hơn: "Tại sao? !"

"Ế?" Kang Dongho cũng đứng lên, hai tay xua xua nỗ lực động viên tâm tình của nàng.

"Somi, đây là quyết định mà ta đã phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều, chuyện này đối với em mới có lợi. . . . . . Em không nên kích động, ta không có ý gì khác, em vì công ty cực khổ rồi nhiều năm như vậy, cẩn trọng cẩn thận tỉ mỉ, đây là những gì em xứng đáng được hưởng."

"Đây là những gì tôi xứng đáng được hưởng?" Jeon Somi nắm chặt song quyền áp sát bàn làm việc của hắn, ánh mắt như dao găm muốn cắt phăng người trước mặt, "Thì ra ngài cũng biết là tôi bán mạng cho công ty đến thế nào, ngài biết vì sao tôi lại cố sức như thế không? Tôi vốn dĩ nghĩ ngài không biết, nhưng thật ra ngài lại hiểu rất rõ!"

"Jeon Giám đốc, Somi, em ngồi xuống, có chuyện từ từ nói." Kang Dongho đứng sau cái bàn cũng thất thần lui về sau một bước, "Ta đương nhiên biết em đối với công ty cống hiến rất nhiều. . . . . . Ta. . . . . ."

"Tôi còn tưởng rằng ngài không biết. . . . . . Tôi cho là ngài không biết. . . . . ." Jeon Somi lập đi lập lại, kích động đến mắt đều nổi lên tơ máu, nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Nếu như ngài chỉ là muốn khen thưởng cho tôi, vậy thì tùy tiện làm gì cũng được. Tăng lương, tăng chức, thêm tiền thưởng hay ngày nghỉ gì đó cũng được. Ngài chỉ cần coi tôi là một nhân viên bình thường mà thưởng thôi. Tại sao? Tại sao lại cho tôi món quà đó?"

"Cái kia. . . . . . Somi, em không phải là nhân viên bình thường, em ngồi xuống, ngồi xuống trước đã. . . . . ."

Hàm răng trắng như tuyết của Jeon Somi gắt gao cắn vào đôi môi hồng đến mức chảy máu, nàng cứ như vậy trừng mắt nhìn Kang Dongho, phảng phất như cả một thế kỉ trôi qua mới mở miệng: "Tôi cho là ngài không biết. . . . . . Ngài rõ ràng biết tất cả mọi chuyện. . . . . . Ngài cũng không có thể coi tôi là một nhân viên bình thường? Vậy ngài còn cho tôi những thứ kia làm gì?"

Nàng tàn nhẫn mà đánh mạnh lên bàn, cõi lòng tan nát la lớn: "Tôi làm tất cả là vì ngày hôm nay sao? Chỉ là để có trong tay 30% cổ phần sao? Cố gắng của tôi tám năm qua, tôi liều mạng trả giá tất cả là để có phần thưởng này sao? Đúng, ngài là ông chủ, ngài chỉ coi tôi là nhân viên, tôi vẫn luôn tự nói với bản thân mình như vậy. . . . . . Tôi chết tâm, tôi sớm đã hết hi vọng a! Vậy mà hôm nay ngài lại nói với tôi, ngài không coi tôi chỉ là một người nhân viên, nhưng ngài lại cũng không thể cho tôi thứ tôi muốn! Ngài nói đi!"

"Jeon Somi!" Kang Dongho kêu nàng một tiếng, ngữ điệu trầm thấp mà uy nghiêm khiến Jeon Somi đang cuồn loạn cũng phải dừng lại động tác, chính hắn trái lại có chút lúng túng, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, "Ta nói lại lần nữa, cổ phần chuyển nhượng cho em không có bất kỳ lý do gì. Ta chỉ là muốn cám ơn em, cám ơn em những năm gần đây đều vì công ty, vì ta làm tất cả, đương nhiên, M.NET và Daniel sau này, đều phải nhờ vào em."

Jeon Somi thân thể không nhúc nhích, từ từ, ánh lửa trong đôi mắt đều trở nên ảm đạm, một lát sau, nàng buông thõng hai tay, bình tĩnh mà nói: "Đầu tiên, tôi không nhận, thứ hai, tôi từ chức."

Nói xong, nàng không quay đầu lại hướng thẳng về phía cửa lớn đi đến, lưng thẳng tắp, bước chân kiên định, không hề lưu luyến. Kang Daniel vẫn ngồi im lặng ở trên sô pha, chờ Jeon Somi sau khi rời đi, hắn nhảy lên một cái, chỉ vào Kang Dongho nói: "Ông anh già, anh thảm rồi! Anh đem Thần cứu trợ tương lai của em bức đi mất rồi! Công ty hỗn loạn này em cũng không thèm nữa, anh đừng hòng được nghỉ hưu, cứ chết dí ở đây đi."

Nói xong, hắn vài bước vọt tới cửa phòng, đuổi theo Jeon Somi.

Buổi chiều, bộ phận lập kế hoạch vẫn bận bịu như mọi khi, người đến kẻ đi, có mấy nhân viên chờ Jeon Somi ở cửa văn phòng đến mất kiên nhẫn, bỗng nhiên nhìn thấy Giám đốc đại nhân bọn họ nổi giận đùng đùng từ hành lang bên kia đi tới. Gương mặt xinh đẹp phủ đầy nước mắt, khiến tất cả mọi người trong phòng đều đứng hình, mắt mũi trợn tròn nhìn chằm chằm vị nữ nhân vốn mạnh mẽ này.

"Jeon Somi! Jeon Somi! Cô nghe tôi giải thích! Jeon Somi!" Tình cảnh xuất hiện đằng sau càng làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt, Phó tổng công ty Kang Daniel thở hồng hộc từ cầu thang thoát hiểm chạy tới, Jeon Somi căn bản không nghe thấy tiếng nói của hắn, trực tiếp đẩy ra cửa phòng làm việc của mình, Kang Daniel quýnh quáng vội đưa tay giữ lại cánh tay nàng: "Xin lỗi, tôi ——"

"Đùng!" Jeon Somi xoay người một cái, đánh một cái mạnh mẽ lên tay của Kang Daniel, âm thanh vang dội khiến ai cũng giật mình.

Kang Daniel cũng choáng váng vội thu tay về, Jeon Somi không thèm nhìn, vọt vào phòng làm việc của mình đem cửa mạnh mẽ đóng lại.

Trước khi tan sở, tin tức này được truyền đi khắp các phòng ban.

"Ôi! Ôi cuối cùng cũng kết thúc rồi" Ahn Hyungseob vặn vẹo eo, nhìn đồng hồ trên tay liền kêu lên một, "Mười hai giờ rưỡi rồi ! Gay go! Ngày mai còn muốn dậy sớm!"

"Để tự hyung lái xe về, em trực tiếp về nhà đi." Ong Seongwu mỉm cười với đối với chuyên gia trang điểm, trợ lý, stylist cùng tất cả nhân viên trên trường quay đã cùng mình vất cả cả một ngày cúi chào từ biệt, cuối cùng đối với quản lý của mình nói, "Nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Không được không được." Ahn Hyungseob lắc đầu liên tục, "Lúc này hyung mới là đối tượng trọng yếu cần được bảo vệ a. Nếu như lỡ trong thời gian quảng bá mà anh xảy ra chuyện gì, thì em chết cũng không hết tội mất. Để em đưa anh về, thuận tiện anh có thể tranh thủ nghỉ ngơi một lát trên xe"

Ong Seongwu cười khổ, nghỉ ngơi một lát trên xe sao? Chờ đợi mình ở nhà là gì? Là một Kang Daniel tức giận. Mà cách để hắn hết giận chỉ có một cách, đó chính là tiết dục ở trên người mình. Tâm tình đột nhiên phiền muộn đi rất nhiều, cộng thêm thân thể cũng đã mệt mỏi, anh không tranh cãi với Ahn Hyungseob nữa, mà chỉ là gật nhẹ đầu đồng ý.

Ahn Hyungseob vội vàng nói anh đứng chờ cậu một lát, sau đó nhanh chóng chạy đi thu thập đồ đạc. Ong Seongwu thu mình vào trong chiếc áo khoác dày, ngồi nhắm mắt tịnh tâm trên chiếc ghế nhựa nhỏ. Cho đến khi anh cảm thấy bên cạnh mình có người, nghĩ là Ahn Hyungseob quay lại, anh mở mắt định đứng lên thì chợt có một bàn tay đặt lên vai.

"Tiền bối đang mệt mà, ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, Ong Seongwu lờ mờ nhận ra gương mặt trắng trẻo trẻ tuổi kia.

"Cậu là cậu nhóc bị phá mất trang phục diễn hôm trước?"

"Tiền bối nhận ra em sao? Em vui quá. Xin chào tiền bối, em tên là Park Jihoon."

Hết chương 15.

Hiuhiu, lần này tui tự thấy mình làm việc có trách nhiệm và nhanh chóng hơn rất nhiều rồi đó nha TT^TT, khen tui đi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro