Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế nhưng đã quá muộn, trong điện thoại di động truyền đến nụ cười Kang Daniel trầm thấp nhưng mang theo sủng nịch: "Bảo bối, đang ở ngoài, anh lại biết gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì không?"

"Không. . . . . ." Ong Seongwoo thanh âm bỗng nhiên trở nên khô khốc, cổ họng cơ hồ không cách nào phát âm như bình thường, nín nửa ngày mới nói ra được một câu, "Cảm mạo của cậu đã đỡ chưa?"

"Nha, cái kia. . . . . ." Kang Daniel ý tứ sâu xa nở nụ cười, "Nếu như anh là lo lắng, yên tâm, hoàn toàn không sao rồi, sau đó lại làm như vậy mấy lần, tôi là đảm bảo sẽ trở nên tăng cường sức đề kháng."

Ý tứ ám muội trong lời nói khiến Ong Seongwoo suýt chút nữa đem điện thoại di động ném đi, anh nhịn một chút, đông cứng nói: "Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, gặp lại."

"Này! Không cần lãnh đạm như thế mà, thân ái." Kang Daniel trong điện thoại vội vàng la lên một tiếng, "Đến, nói cho tôi biết, anh ở bên ngoài quay chụp thế nào? Có bị ai gây khó dễ không? Ăn hợp khẩu vị không? Ngủ có ngon hay không? A, để tôi đoán đoán, anh là không phải lại không ăn cơm tối?"

Ong Seongwoo giật mình liền quên mất mình đang nói dối, vội thốt ra: "Cậu làm sao biết?"

"Ha ha, tôi tuy rằng người không bên anh, ánh mắt và tâm tình lại vẫn nhìn anh, có tin hay không?" Kang Daniel cười nói, âm thanh từ từ hạ thấp, bên trong là ôn nhu không thể che dấu, "Anh căng thẳng sẽ ăn không ngon, ngày hôm nay gọi điện thoại cho tôi, có phải là đã nháo cả một ngày? Không sốt sắng mới là lạ."

Ong Seongwoo chăm chú cắn răng, muốn cho chính mình bình tĩnh lại. Không như mong muốn, tim của anh nhưng càng nhảy càng nhanh, cả người đột nhiên biến thành con nhím, ngồi nằm đứng làm sao cũng không tốt. Cơ thể bởi vì Kang Daniel thanh âm dịu dàng mà run rẩy, như có dòng điện chạy qua, anh nắm chặt điện thoại di động, một câu đều nói không ra.

"Sao lại im lặng rồi?" Kang Daniel vui vẻ trêu chọc anh, "Mỗi lần nói chuyện chỉ cần có chút tốt đẹp anh liền không mở miệng? Kế sách đối phó gì thế này? Sách, thật là vô phương với anh."

Hơi hơi dừng một chút, thanh âm hắn mang theo từ tính cùng ôn nhu ở vang lên bên tai: "Ong Seongwoo, tôi rất nhớ anh."

"A. . . . . ."

"Chỉ ' a ' sao? Anh cũng nên nói câu gì đó êm tai với tôi chứ." Kang Daniel oán giận nói, "Tới nói, nói anh rất muốn tôi, một mình rất cô quạnh, rất trống vắng, rất cô đơn. Nói anh muốn sớm một chút trở lại bên cạnh tôi. . . . . . Nói a."

Đã thành thói quen nghe theo hắn ra lệnh, Ong Seongwoo há miệng, lại phát hiện thanh âm của mình lần thứ hai mất đi. Anh một chữ đều nói không ra, không phải không đồng ý. . . . . . Càng không phải là căm ghét, mà là đột nhiên một loại thống khổ ngọt ngào xâm chiếm lấy cổ họng của anh —— Kang Daniel nói "Tôi rất nhớ anh. . . . . ."

'Tôi rất nhớ cậu, tôi một người rất cô quạnh. . . . . .' Tuy rằng tất cả những thứ này hết thảy đều là do cậu tạo thành, mặc dù là cậu đem tôi biến thành một tên đồng tính luyến ái lưu luyến nam nhân nhiệt độ, thế nhưng, không thể phủ nhận, tôi cũng nhớ cậu. . . . . .

"Không nói a? Thực sự là khó chiều." Kang Daniel có chút thất vọng thở dài, "Vốn là tôi vẫn còn muốn tiếp tục nói thêm mấy lời yêu đương, hảo hảo cho anh cảm nhận được tình cảm của mình. Thế nhưng tối hôm nay còn có chút sự tình, thật xin lỗi, bảo bối, chờ anh trở về, tôi sẽ để anh biết tôi có bao nhiêu yêu anh ."

Ong Seongwoo nhạy bén nghe thấy trong điện thoại di động tiếng nhạc từ đâu vang vọng, không biết Kang Daniel tối hôm nay lại đi nơi nào. . . . . . Sẽ không lại là Thiên Thượng Nhân Gian chứ? Tên bại hoại này, dù sao đi đâu cũng không phải nơi tốt đẹp gì.

"Tôi cúp điện thoại đây, chờ anh trở lại hẵng nói. Bye bye, bảo bối, nhớ tôi yêu anh." Kang Daniel cuối cùng còn không quên ngả ngớn huýt sáo. Trong điện thoại truyền đến tiếng cúp máy, Ong Seongwoo còn chặt chẽ nắm chặt điện thoại di động, mãi cho đến mấy phút sau, mới kêu thảm một tiếng đem điện thoại di động ném ra ngoài, chính mình trực tiếp chui vào chăn.

Anh lại gọi điện thoại cho Kang Daniel! Đúng là điên! Chẳng lẽ còn chê cùng hắn dây dưa chưa đủ sao? ! Tên khốn kia! Quả thực là chính mình tự tạo nghiệt! Mình đã không có thuốc nào cứu được sao? !

***

"Daniel?" Jisung đứng bên cạnh khó hiểu nhìn Kang Daniel thu hồi điện thoại di động bước xuống xe, dương dương tự đắc cười cợt, không nhịn được hỏi: "Em không sao chứ?"

"Không có chuyện gì không có chuyện gì!" Kang Daniel vẫy tay, "Tâm tình trước giờ chưa từng tốt như hôm nay!"

Jisung nhún nhún vai, thấp giọng nói: "Đúng là mấy đứa đang yêu thằng nào cũng là thằng ngốc." Nói qua đi về phía trước hướng về cửa lớn quán bar.

"Này, Jisung ca nói thầm cái gì? Cái gì mà thằng ngốc?" Kang Daniel nhíu mày hỏi.

Jisung một bước thay hắn kéo cửa lớn:

"Không có gì, không phải em bảo chúng ta tìm một người sao? Hiện tại là đang ở trong đó uống rượu với một tên mặt trắng. . . . . . Anh nghe nói nàng trên danh nghĩa là có hôn ước với em? Thật tốt, Daniel, đợi lát nữa là đứt tay hay gãy chân, đều chỉ cần em nói một câu! Dám chạm nữ nhân của lão đại, không muốn sống chăng!"

Kang Daniel cả kinh, hộp thuốc lá trên tay suýt chút nữa rơi mất, trừng mắt nói mò: "Em nhắc nhở anh, đừng dại mà đi chọc giận nữ nhân kia! Nàng biến chúng ta thành thái giám còn là nhẹ."

"Òa!" Jisung khâm phục nói, "Nữ nhân vừa ý lão đại, thật quá tàn nhẫn."

"Bớt nói lung tung, anh ngậm miệng lại là được!" Kang Daniel thấp giọng nhắc nhở. Đứng ởquán bar lối vào, quả nhiên, ở quầy bar rất xa bên kia, Jeon Somi đang cùng một nam tử cao lớn mặc âu phục vai sóng vai ngồi cùng một chỗ, một tay chống đầu, một cái tay khác đung đưa chén rượu, khi thì híp mắt nở nụ cười, khuôn mặt hơi lộ ra ủ rũ nhìn qua lại có mấy phần quyến rũ phong tình. Cùng trong công ty cái kia nữ chủ quản hình tượng mạnh mẽ vang dội sát phạt quyết đoán tuyệt nhiên không giống.

Âm thầm ở trong lòng huýt sáo, Kang Daniel sãi bước đi qua, rất quen thuộc mà lấy tay chống trên quầy bar, đồng thời một cái tay khác quàng qua vai Jeon Somi: "Này, thật là khéo a."

Jeon Somi bị giật mình, thân thể đột nhiên căng thẳng, nhưng sau khi nghe được tiếng nói của hắn lập tức thanh tĩnh lại, cũng không quay đầu nói: "Xin đem bỏ tay ra, cảm tạ."

"Mỹ nữ yêu cầu, ta đương nhiên là lập tức vâng theo." Kang Daniel cười híp mắt nói, thừa cơ ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Jeon Somi, vỗ tay cái độp: "Một ly Martini."

Hắn đã hoàn toàn thấy rõ vị nam sĩ bên cạnh Jeon Somi. Tướng mạo đoan chính, khoảng gần ba mươi tuổi, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào mà không phải là hàng hiệu, khí thế trầm ổn hiếm thấy, còn có thể áp bức người. Hành xử lịch sự bên trong có chứa một luồng uy nghiêm, đối với cái này đột nhiên tới khách không mời, hắn không có làm ra bất luận biểu thị gì, hai con mắt vẫn chuyên chú nhìn về phía Jeon Somi.

Bầu không khí nhất thời phi thường kì quặc, Jeon Somi bị kẹp ở giữa hai người đàn ông này, thanh tú lông mày phiền chán nhíu lại, không thể không giới thiệu: "Vị này chính là M.NET Phó tổng - Kang Daniel, vị này chính là NUEST Phó tổng – Park Sungwoo."

"Ngưỡng mộ đã lâu, nay mới có cơ hội diện kiến." Kang Daniel đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của đối phương, "Đỉnh đỉnh đại danh NUEST, năm ngoái trên bảng xếp hạng công ty truyền thông nhảy lên vị trí thứ tư, thực sự là ——"

"Thứ 3." Jeon Somi lạnh lùng sửa lại, Kang Daniel cười ha hả rút tay trở về, Park Sungwoo lộ ra một cái tự nhiên mỉm cười: "Kang Phó tổng, ngưỡng mộ đã lâu."

Ba người lại lâm vào trầm mặc, Kang Daniel khóe môi nhếch lên thần bí mỉm cười, uống một hớp rượu không nhanh không chậm mở miệng: "Vào lúc này Park Phó tổng ở quán bar theo chúng ta Jeon Giám đốc thân mật tâm sự như vậy, tha thứ tôi hiếu kỳ một chút, các người đang nói cái gì đây? Tại sao tôi vừa đến, sẽ không lên tiếng?"

"Không có quan hệ gì với cậu." Jeon Somi thái độ so với ở trong công ty càng ác liệt, chỉ có Park Sungwoo mỉm cười lịch thiệp trả lời: "Tôi cùng Jeon Somi là bạn học thời đại học, sau khi tốt nghiệp tôi liền sang Mĩ, năm ngoái mới vừa về nước. Đã lâu không gặp, ngày hôm nay ngẫu nhiên gặp gỡ, cùng nàng nói chuyện cũ thời đại học thôi."

Kang Daniel cười nhún nhún vai: "Như vậy a, tôi còn tưởng rằng quý vị đang ở đây chào mời nhân viên cấp cao của M.NET nha."

Đối với hắn khiêu khích rõ ràng như thế, Park Sungwoo vẫn cứ chỉ là mỉm cười đối mặt, đúng lúc Jeon Somi cười lạnh một tiếng, không cam lòng yếu thế nói: "Kang Phó tổng nếu biết, vậy đang muốn ngăn cản hay là vỗ tay hoan hô hai tiếng?"

"Tất nhiên là phải tận lực ngăn cản rồi, M.NET chúng ta làm sao có thể thiếu Jeon Giám đốc."

Kang Daniel cố tình mà cúi đầu, "Xin nữ vương bệ hạ dặn dò."

Jeon Somi khịt mũi coi thường, đối với bartender vẫy tay: "Thêm một ly."

Park Sungwoo khách khí đối với Kang Daniel gật đầu một cái: "Kang Phó tổng, ngày hôm nay rất hân hạnh được biết cậu, nhưng tôi bảo đảm, cùng Jeon tiểu thư trong lúc nói chuyện không hề liên quan đến công việc, chỉ là bạn học cũ gặp mặt mà thôi, tôi không quấy rầy hai vị, gặp lại." Nói qua, nhẹ nhàng lấy tay đặt lên trên Jeon Somi mu bàn tay, ôn hòa nói: "Đừng uống quá nhiều, về nghỉ ngơi sớm một chút."

Ngón tay Jeon Somi nắm chặt ly rượu bỗng nhiên khẽ động, con mắt cũng không nhìn hắn, lung tung đáp ứng một tiếng, Park Sungwoo lúc này mới chậm rãi rời đi.

Kang Daniel con ngươi sắc sảo như chim ưng chặt chẽ tập trung bóng lưng của người kia, xác định hắn đã đi xa, mới như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: "Không phải là tôi quấy rối các ngươi chứ?"

Jeon Somi cười lạnh một tiếng: "Cậu cũng tự biết như vậy, thật làm tôi bất ngờ đấy."

"Được rồi, Jeon Giám đốc, đừng hẹp hòi như vậy. Đến, tôi mời cô một ly, chúng ta liền nở nụ cười quên hết thù oán." Kang Daniel búng tay, "Một chai Whisky, hai cái ly, thêm đá."

Jeon Somi nghiêng đầu xem hắn, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích: "Có biết hay không thời điểm tôi mới vừa tốt nghiệp, vì muốn đài truyền hình đáp ứng phát sóng chương trình của công ty chúng ta, đã từng một hơi uống hết một bình Bạch Cửu? Đừng tưởng rằng chỉ có cậu tính tình đại thiếu gia mới có máu liều lĩnh. Cậu từ hắc đạo muốn gia nhập vào giới giải trí, còn thiếu một chút đầu óc nữa."

Kang Daniel mỉm cười, tự mình rót một cho nàng: "Đúng vậy, đúng vậy a, vì lẽ đó tôi đây không phải là đang hướng về cô học tập kinh nghiệm sao, tiền bối? Mời uống rượu."

"Cậu?" Jeon Somi cầm lấy ly rượu, dứt khoát uống một hớp lớn, "Tôi xem cũng không cần lãng phí thời gian lẫn nhau, nói thẳng đi, cậu tới có chuyện gì?"

"Cũng không có chuyện gì, chính là xin lỗi cô. Lần trước thái độ của tôi có hơi ác liệt, ánh mắt của tôi thiển cận, hành vi của tôi thô lỗ. . . . . ." Kang Daniel nói một hơi, Jeon Somi khịt mũi tỏ thái độ xem thường, thật nhanh chuyển tới đề tài chính, "Vì biểu đạt sự áy náy của tôi, không chỉ hoạt động cần thiết, kinh phí hoàn toàn không có vấn đề. Tôi còn dự định tự mình tham dự cái này tuyển trainee mới hoạt động, để đạt đến hiệu quả tốt nhất."

Cánh tay thon dài chỉ nhẹ nhàng đung đưa chén rượu, nhìn bên trong khối đá đụng nhẹ vào thành ly, Jeon Somi suy tư một hồi mới nói:

"Tôi làm sao không rõ dụng ý của cậu, có điều không liên quan, tôi xưa nay cũng không quan tâm những hư danh này. Đối với tôi M.NET vẫn là quan trọng, chỉ cần cậu không làm ra những việc có hại, tôi không có vấn đề."

"Ai ai! Jeon Somi! Ở trong mắt cô, tôi chính là một Phó tổng vô năng, vô trách nhiệm, chỉ biết xài tiền sao?" Kang Daniel không biết nên khóc hay cười nói

"Ở trong lòng anh ta, cô là ưu tú nhất, điểm này mãi mãi cũng sẽ không thay đổi, chớ đem tôi nghĩ hư như vậy, tôi chỉ là muốn theo dõi tiến độ công việc thôi, dù sao cũng là M.NET Phó tổng , không thể đối với những chuyện này một chữ cũng không biết."

Jeon Somi hoài nghi mà nhìn hắn, nhún nhún vai: "Tùy cậu, kỳ thực cậu đường đường là Phó tổng, muốn làm gì thì làm, cần gì phải hỏi qua ý kiến của tôi."

"Đây là tôn trọng cô a, Jeon Giám đốc." Kang Daniel nửa đùa nửa thật nói, cầm chai rượu lên rót rượu cho nàng, "Nơi này cô thường đến a? Không gian rất tốt, rất yên tĩnh."

"Ừ, tôi thường tan tầm đến đây uống chút rượu, thả lỏng một chút." Jeon Somi hiển nhiên không muốn nói nhiều với hắn, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cầm lấy bên dưới quầy bar cặp đựng giấy tờ, "Hôm nay chỉ tới đây thôi, có chuyện gì ngày mai tới công ty lại nói."

Nhìn nàng muốn đứng lên, Kang Daniel vội vàng đưa tay ngăn cản: "Chờ một chút được không? Tôi còn có muốn nhờ."

Jeon Somi miễn cưỡng ngồi xuống, một tay đem hắn đưa tới ly rượu đẩy ra: "Cảm tạ, xin mời nói mau."

Kang Daniel lại đột nhiên trở nên trầm mặc, nửa ngày mới nói: "Tôi có cái yêu cầu quá đáng, không biết cô có thể hay không đáp ứng. . . . . . Không, Jeon Somi, tôi coi trọng cô là một nữ nhân có cả tài lẫn nân cách, mặc kệ cô có đáp ứng hay không, tôi hi vọng. . . . . . Cô có thể biết chuyện này."

"Nghe tới rất quan trọng." Jeon Somi ngưng thần nhìn hắn, "Liên quan tới M.NET sao?"

Kang Daniel lắc đầu một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: "Từ sau khi tôi đưa ra giải trừ hôn ước, này tựa hồ là cô lần thứ nhất nhìn thẳng nhìn tôi a."

"Cậu còn một phút." Jeon Somi xem ra rất không thưởng thức cái chuyện cười này, sừng sộ lên nghiêm túc nói.

"Được được được." Kang Daniel nhấc tay đầu hàng, "Là liên quan đến một nghệ sĩ M.NET. . . . . . Tôi không muốn nói tên của anh ấy. Được rồi, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, tôi yêu thích anh ta, đồng ý vì anh bất luận cái nào nguyện vọng cũng dốc hết toàn lực, mà trước mắt nguyện vọng lớn nhất của anh, chính là có được giải thưởng Nghệ sĩ Vàng."

"Ong Seongwoo, đúng không?" Jeon Somi dùng một dao rạch ra bí mật của hắn, cầm lấy ly rượu từ chối trước đó, uống một hơi, lạnh nhạt nói:

"Không cần ngạc nhiên, đời sống riêng tư của cậu, tôi chưa bao giờ quan tâm không có nghĩa là không biết. Như vậy ý của cậu là cái gì? Yêu cầu tôi thay cậu hoàn thành điều tâm nguyện này sao?"

"Thỉnh cầu, là thỉnh cầu." Kang Daniel sửa lại lời nói

"Cô là Bàn tay Vàng trong giới giải trí. Không sai, tôi là có thể tạo ra tất cả điều kiện có lợi cho anh ấy, thế nhưng nếu có sự giúp đỡ của cô, như vậy hi vọng thành công sẽ lớn hơn nhiều, vì lẽ đó, tôi muốn nhờ cô, xin cô hỗ trợ."

"Thật là kỳ quái." Jeon Somi cười lạnh nói:

"M.NET chẳng phải đều là của Kang gia sao, cần gì phải nhờ vả? Trực tiếp đem công tác đưa cho tôi là được, hà tất còn muốn phí thời gian đến đây nịnh nọt tôi?"

Kang Daniel không nói lời nào, nắm ly chính mình cụng một cái ly rượu của nàng, uống một hơi cạn sạch, thở dài một hơi: "Tôi nguyên lai cho là chúng ta ít nhất có thể trở thành bằng hữu."

"Tôi chưa bao giờ cùng đồng sự kết bạn, chớ nói chi là cấp trên." Jeon Somi trực tiếp từ chối

"Mà lại nói, tôi cũng không muốn đáp ứng ngươi cái này hoang đường thỉnh cầu, Ong Seongwoo, đúng không? Như mặt trời ban trưa top 3 siêu sao, tiến vào công ty ba năm, trừ ra những kia giải thưởng nhỏ không đáng kể, cơ bản có sức ảnh hưởng cúp thưởng đều sở hữu. Hai lần Diễn viên mới xuất sắc nhất, lại là Ca sĩ ở MTV long hổ phong vân bảng được hoan nghênh nhất liên tục hai năm, một giải thưởng Nghệ sĩ Vàng đối với hắn mà nói trọng yếu như vậy sao? Cái kia thưởng vốn là có trình tự, bốn mươi tuổi đạt được cũng không chậm, thường là nghệ sĩ có được 10 giải Album Bạch kim cùng một vài giải khác mới có được, Ong Seongwoo có bao nhiêu album Bạch Kim? Năm cái?"

"Sáu cái. . . . . ." Kang Daniel thở dài một hơi thật sâu

"Tôi cũng biết rõ cái ý niệm này có hơi nóng vội, thế nhưng. . . . . . Anh ấy yêu thích là tốt rồi, Jeon Somi, cô có từng có cảm giác như vậy, coi như trả giá bao nhiêu cũng không đáng giá, chỉ cần người kia cao hứng là tốt rồi. . . . . . Được rồi, lại như cô nói, hiện tại giải thưởng này trước sau gì cũng sẽ đến tay, nhưng là, ở trong lòng anh ấy, tựa hồ rất lưu ý, vì lẽ đó, tôi liền muốn thay anh đạt thành mục tiêu, đây là việc duy nhất tôi có thể vì anh ấy làm."

Dưới ánh đèn lờ mờ, bên môi của hắn ý cười hiện lên, trong tròng mắt đen xẹt qua vô tận nhu tình, thấp giọng lập lại một lần: "Việc duy nhất tôi có thể vì anh ấy làm. . . . . ."

Jeon Somi kinh ngạc mà nhìn hắn, phảng phất không tin lời nói như vậy dĩ nhiên xuất từ miệng Kang Daniel. Không biết nhớ ra cái gì đó, con mắt dần dần ướt át. Đột nhiên nàng ý thức được chính mình thất thố, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, uống từng ngụm lớn Whisky, che giấu nở nụ cười: "Tôi không biết, nguyên lai cậu cũng thật là cái tình thánh đây."

"Thật sao? Chính tôi cũng không biết đối với anh ấy cảm tình này có phải là ái tình chân chính." Kang Daniel nhún nhún vai nói

"Ngược lại cảm giác này ở bất luận trên người người nào khác cũng sẽ không có. Tôi muốn anh ấy, có thể đem anh giữ ở bên người, bỏ ra cái giá gì cũng đều đồng ý. Anh muốn cái gì tôi liền cho anh cái đó. . . . . . Như vậy hẳn là đối xử tốt với anh ấy rồi chứ? Tuy rằng xưa nay xem ra anh ấy cũng không phải dáng vẻ rất cao hứng."

"Thực sự là. . . . . . Cậu tên này. . . . . ." Jeon Somi không làm gì được liền lắc đầu, "Nghe thấy có vẻ nhân gia cũng không phải quá để ý cậu, cậu thì lại cứ nhất quyết không buông. Nếu không phải với thân phận Phó tổng M.NET, có chết Ong Thiên Vương cũng sẽ chẳng buồn để ý đến cậu đâu."

"Ha ha, cũng có điểm đúng, nhưng cô sai một việc." Kang Daniel đắc ý nở nụ cười, "Thân thể của anh ấy đã không thể rời bỏ tôi."

Jeon Somi khuôn mặt đỏ lên, lập tức sừng sộ:

"Ok, tôi đáp ứng cậu, ngày mai đem kế hoạch đưa đến phòng làm việc của tôi. Tôi muốn một lần nữa sắp xếp lại hoàn mỹ." Nói qua nàng đứng lên, "Ngày hôm nay liền dừng tại đây được rồi, gặp lại."

"Tôi đưa cô về" Kang Daniel cũng đi theo, ân cần hỏi, bị Jeon Somi nguýt một cái, lạnh nhạt nói: "Không cần, tôi cũng không có phúc phần này."

Kang Daniel theo nàng đi ra cửa quán bar, lành lạnh gió đêm thổi một hơi, đầu óc nhất thời thanh tỉnh không ít. Hắn đưa tay xoa xoa mặt của mình, xem Jeon Somi không tự chủ được lôi kéo cổ áo, đi xuống bậc thang gọi tắc xi, không nhịn được lần thứ hai kêu lên: "Tôi đưa cô về, Jeon Somi, lúc này, một mình cô nữ hài tử về nhà không an toàn."

Jeon Somi căn bản cũng không quay đầu, thân ảnh đơn bạc quật cường thẳng tắp. Rõ ràng là mảnh khảnh nữ tử như vậy, nhưng chặt chẽ chống đỡ bầu trời của chính mình, một bước cũng không thoái nhượng, bất luận bao nhiêu sóng to gió lớn, nàng đều lấy như thế gầy yếu thân thể thản nhiên đối mặt, không có nàng nỗ lực, M.NET căn bản sẽ không có cục diện hôm nay. Thế nhưng như thế một nữ nhân xinh đẹp thông minh tháo vát, vào lúc tan việc, cũng chỉ có cô quạnh ở trong quán rượu một mình uống rượu, giết thời gian. . . . . . Bất luận ban ngày nàng làm sao quần lâm thiên hạ sát phạt quyết đoán, ở lúc ban đêm, vĩnh viễn là cô đơn một người về nhà. . . . .

Kang Daniel đầu óc nóng lên, vẫn lắng đọng vào lúc này thốt ra mà ra: "Cô đây là cần gì chứ? Hắn vĩnh viễn sẽ không đáp lại tình cảm của cô, không cần lãng phí thời gian, hảo hảo tìm nam nhân gả cho đi!"

Jeon Somi bóng lưng đột nhiên cương trực, nàng quay đầu lại, tóc đen ở trong gió bay lượn, che đậy nửa bên thanh tú trắng xám gò má. Không thấy rõ vẻ mặt, chỉ có cặp mắt kia, toát ra quá nhiều đau thương cùng xem thường, ngay ở Kang Daniel hối hận đến muốn cắn đầu lưỡi mình thời điểm, nàng lạnh lùng mở miệng: "Cậu thật sự còn không hiểu ái tình, Kang Phó tổng."

Hết chương 6.

Ong Seongwoo thân thể căng cứng.... "Tôi yêu cậu.... Tôi yêu cậu!"

Thiếu niên trên mặt tỏ vẻ xem thường, vươn ngón tay chỉ vào Kang Daniel nói: "Nhớ kỹ tên của tôi..."

Ế hê hê, các nàng nghĩ sắp có chuyện vui gì xảy ra a =)))). Comment bàn tán nào~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro