[Track 3] Apocalypse - Xuzhao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Pairing: Nobody x Smoggy, học sinh cuối cấp (lớp 12).

*Warning: từ ngữ tục tĩu, OOC nặng, mature, self-harm, u tối, mental health, có nhắc đến hành vi bị làm dụng tình dục, drugs. Dưới 18 tuổi vui lòng clickback.

*Notes: track này có chiều hướng khá nặng nề và có thể sẽ gây tranh cãi nếu là fanfiction, KHÔNG áp đặt lên thực tế, OOC nặng. Nếu cảm thấy fic hơi quá đà, xin vui lòng comment lại bên dưới và tớ sẽ xóa ngay lập tức, tiếp thu ý kiến trước nên vui lòng không đem lên cfs.

------------

Đôi lúc cứ nghĩ cuộc đời đã thôi bầm dập, nhưng hoá ra chỉ là vài phút giải lao cho một cuộc chiến sắp xảy ra.


"Tuyệt đấy, lần sau tao lại tới. Tiền của mày đây."

Tên tóc vàng choai choai trong bộ đồng phục học sinh cấp 3 nhàu nhĩ cài lại 2 cúc áo bên dưới, rồi tung những tờ tiền đang nắm trong tay lên không trung. Không khí trong nhà kho để dụng cụ còn vương đầy mùi tình dục, có lẽ chẳng cần phải nói thì ai cũng rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra. Gã nhếch mép cười cợt nhìn Trương Chiêu vẫn còn đang quỳ rạp dưới đất, áo quần xộc xệch, tóc tai rối bời, miệng hé mở cố hớp lấy từng ngụm không khí với đôi môi sưng đỏ. Hèn hạ, rách nát và dơ bẩn, hệt như một con chó.

Nhưng con chó này rất biết cách phục vụ chủ nhân, khoang miệng ấm nóng khi nãy vừa bao trùm lên dương vật gã, cái lưỡi xinh xắn liếm láp dọc theo chiều dài, uốn lượn quanh lỗ tiểu. Hay cả nhịp điệu ra vào, cách đôi môi xinh đẹp đỏ hồng kia siết chặt để đón nhận từng dòng tinh nóng hổi cũng khiến gã trai chìm trong cơn mê. Một cái miệng hoàn hảo như sinh ra để bị chịch, một gương mặt tuyệt mỹ như tác phẩm điêu khắc lôi kéo người ta sa lầy vào tội lỗi. Nhất là khi đôi mắt xinh đẹp trên khuôn mặt ấy ngước lên nhìn gã từ phía dưới, và dù đang thực hiện những hành vi đồi truỵ nhất, đôi mắt ấy vẫn trong suốt, lặng yên, giống như vạn vật trên đời này chỉ là phù du, không đáng được đặt vào. Gã có cảm giác mình đang vấy bẩn một thiên thần, hay chỉ là một con ác quỷ núp dưới bóng nai tơ?

Bỏ ra chút tiền tận hưởng màn blowjob ấn tượng như vậy của người đẹp, hoàn toàn xứng đáng.

"Chậc!" Gã trai tiếc nuối, một con điếm hoàn hảo như vậy mà được chịch chắc sướng lắm. Đã làm điếm còn giả bộ thanh cao, chỉ nhận blowjob chứ không cho chịch. Gã liếc nhìn Trương Chiêu lần nữa, liếm môi rồi quay đi, chân đạp lên những tờ tiền đang nằm rải rác trên mặt đất.

Cho tới khi tên con trai ấy khuất bóng, Trương Chiêu mới lồm cồm bò dậy, nhặt từng tờ tiền vương vãi, phủi sạch rồi gấp gọn, nhét vào túi quần. Nó chỉnh lại cổ áo, cài lên cả nút đầu tiên và vò tung mái tóc bết dính cho tơi, bước ra khỏi cái nơi ô uế ấy như chưa từng có gì xảy ra.

Mặc dù đã là giờ tan trường nhưng từng tốp học sinh vẫn tụ tập sôi nổi tham gia các hoạt động ngoại khoá, xung quanh hình như ai cũng có bạn, chỉ một mình nó lạc lõng cô đơn. Dọc đường trở về lớp, những ánh mắt khinh bỉ, những cái chỉ trỏ bàn tán hướng sự công kích về phía Trương Chiêu vẫn vang lên không ngừng. Cũng như mọi ngày.

"Con đĩ dơ bẩn."

"Nó bán thân đấy mày ạ. Dây vào nó là hỏng cả người."

"Khiếp, tao mà là cha mẹ nó chắc sẽ nhục nhã lắm."

"Nghe nói kỹ năng tốt lắm, mặt còn yêu nghiệt thế, bảo sao bọn con trai cứ chết mê chết mệt. Khéo sinh ra để làm đĩ."

Đã sớm quen với những lời cay độc, nó bước từng bước thật dài trên hành lang, gần như là chạy thật nhanh về lớp học. Phòng học đã chẳng còn ai, chỉ còn chiếc balo bị vẽ nguệch ngoạc của nó nằm trỏng trơ trên bục giảng, đồ đạc bên trong mỗi thứ một nơi, vài cây bút còn gãy vụn thành từng mảnh. Trương Chiêu chẳng để tâm, nó gom hết mọi thứ còn lại vào trong balo, khoác lên vai mang về.

Bước vào cái nơi trên danh nghĩa là nhà ấy, từng âm thanh dơ bẩn, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ ưỡn ẹo của một con đàn bà nào đó đã truyền vào tai nó, vọng ra tận hành lang bên vào. Nó lướt nhanh tới cầu thang, lúc đi ngang qua cánh cửa phòng đóng chặt còn cố tình đá thật mạnh vào đấy ra hiệu rồi bỏ đi. Tên cha dượng nát rượu của nó lại dắt một con điếm nào đó mà lão ta dụ được bên ngoài về nhà, làm tình trong chính căn phòng của lão và mẹ nó, trong khi người đàn bà mà nó gọi là mẹ kia đang trầm mê trong cái sòng bạc nhỏ nằm ở phía cuối con phố. Một gia đình thối nát.

"Nhà" là một cụm từ nực cười với Trương Chiêu. Nó không có nhà, đó chỉ là nơi mà nó dùng để sống tạm bợ và ngủ qua ngày, tránh cái kiếp nạn vất vưởng lang thang đầu đường xó chợ, nay đây mai đó. Kể từ ngày cha nó mất, nơi đó đã chẳng còn là nhà của Trương Chiêu, một nơi chẳng có tiếng cười và sự hạnh phúc, thậm chí còn chưa từng cho nó một bữa cơm đàng hoàng.

Cha Trương Chiêu mất từ khi nó mới học tiểu học. Nó không còn nhớ gì nhiều về cha, những hình ảnh sót lại trong kí ức nó là một người đàn ông cao gầy với làn da đen sạm, dáng vẻ khắc khổ, lam lũ nhưng luôn mỉm cười dịu dàng và nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của nó, gọi nó là "Chiêu Chiêu". Ông có thể không giàu sang để mua cho nó những món đồ chơi mới như các bạn, nhưng ông là một người cha tốt, sẵn sàng mài mặt ở công trường 18 tiếng một ngày chỉ để kiếm từng đồng tiền lẻ về nuôi vợ con. Cha nó mất vì tai nạn lao động, chủ thầu chạy trốn, không ai chịu đền bù. Ngày cha nó mất, mẹ nó còn chẳng thèm rơi một giọt nước mắt mà bỏ đi đánh bài ngay khi lễ tang vừa kết thúc.

Cha dượng Trương Chiêu là một tên nát rượu và mê gái, lão ta đến với mẹ nó và ở chung trong căn nhà chật hẹp này khi cha nó chỉ mới mất chưa đầy 3 tháng. Lão ta là một kẻ ấu dâm, và nó là nạn nhân rất nhiều lần của một hành vi suy đồi đạo đức.

Mẹ Trương Chiêu chưa bao giờ lắng nghe nó, bà ta đánh đập nó chỉ vì tức giận khi thua bài, chửi mắng rằng nó xấu xa tồi tệ như thế nào khi dám bịa đặt cho cha dượng nó. Những lời lẽ cay độc nhất một con người có thể thốt ra lại đang hướng đến đích là một đứa trẻ.

"Giá mà mày chết đi theo thằng cha mày."

Mẹ Trương Chiêu có một sạp thuốc lá con con trước nhà và một mảnh đất nhỏ cho thuê mà ông nội nó để lại cho cha nó trước khi chết, đây là hai nguồn thu nhập chính nuôi sống cả gia đình nó, trừ đi những khoản tiền ra vô bất thường mỗi khi mẹ nó đánh bạc, hoặc cha dượng nó nhận giao thuốc lá lậu cho người ta. Số tiền Trương Chiêu dùng để đi học đến tận bây giờ, mẹ nó ghi lại từng ngày trong một cuốn sổ nợ. Người đàn bà ấy mỗi ngày sẽ lôi ra tính toán, rồi cay nghiệt sỉ vả nó từng câu, bắt nó lớn lên phải trả cả gốc lẫn lãi.

You've been hiding them in hollowed-out pianos

Left in the dark

Sinh ra trong một gia đình như vậy, Trương Chiêu biết tiền quan trọng hơn tất thảy những thứ trên đời. Nó muốn tích góp một khoản đủ để trả sạch số nợ mà mẹ nó vẫn lải nhải mỗi ngày, tốt hơn thì dư thêm một ít để nó có thể đi thật xa, rời khỏi địa ngục trần gian này, cắt đứt với hai con quỷ đội lốt người ấy. Ngày nhỏ để đủ tiền đi học, nó phải phụ các cô đầu ngõ bưng bê dọn dẹp, chạy vặt giao hàng hay ai nhờ gì thì làm nấy. Xóm nó ở tuy chẳng khá giả gì nhưng cũng nhiều người tốt, người ta tạo công ăn việc làm cho nó kiếm vài đồng lẻ, lâu lâu còn cho nó cái bánh viên kẹo, tính ra bọn họ nuôi Trương Chiêu còn nhiều hơn người sinh ra nó.

Vốn nó có thể sống như vậy thêm vài năm nữa để chờ đủ tuổi thành niên và xin đi làm thêm, nhưng người ta nói đúng, nghèo thường hay xui.

Mọi chuyện phải kể lại về việc Trương Chiêu từng có 2 mối tình, một mối tình xảy đến khi nó chỉ 14 tuổi. Tại thời điểm ấy, Trương Chiêu vẫn là một đứa nhóc non nớt, nhưng từng đường nét trên khuôn mặt nó đã xinh đẹp diễm lệ đến chừng nào. Việc nó được bạn bè chung trường quý mến dù là trai hay gái cũng chẳng có gì lạ, con người vốn dĩ sinh ra đã có bản tính ham mê cái đẹp. Và Trương Chiêu yêu một bạn nam cùng lớp, một tình yêu trong sáng, ngây ngô và bình thường. Nhưng xã hội thì không xem nó là bình thường, khi đồng tính vẫn bị xem là căn bệnh thì những người như Trương Chiêu được coi như mầm bệnh có khả năng lây lan.

Tạm gạt qua vấn đề về giới tính, ở cái độ tuổi trẻ thơ đấy thì mối tình của Trương Chiêu chẳng có gì đặc biệt, có chăng lý do 2 đứa nhóc chia tay là vì phụ huynh bạn nam thấy gia cảnh của Trương Chiêu bết bát và không tương xứng, bà ta đã dùng những lời lẽ cay độc để mắng chửi một thằng nhóc 14 tuổi là dụ dỗ con trai bà ta vào con đường sai trái, còn ngụ ý ám chỉ Trương Chiêu muốn tiền của gia đình bà. Là con bà ta thích con trai, là con bà ta yêu Trương Chiêu trước, nhưng cuối cùng thì nó lại là người sai. Ngôn từ của một người đàn bà kiêu căng ngạo mạn và thất học.

Hậu quả kéo theo là gì? Trương Chiêu bị mẹ nó đánh cho một trận thừa sống thiếu chết vì tội "làm ô nhục danh dự gia đình", mà vốn dĩ cái nhà này làm gì có điều đó. Và cũng như xã hội này, bà ta phát rồ phát dại khi đứa con mình đẻ ra lại là một thằng đồng tính.

Trương Chiêu vẫn nhớ rõ buổi tối hôm ấy, khi gã đàn ông dơ bẩn mang danh nghĩa cha dượng ra để dạy dỗ nó. Gã ta siết chặt cổ họng nó, nhấn mạnh nó xuống giường và ra vào trong người nó như một con thú động dục, trong khi cả cơ thể nó còn đang đau nhức bởi những vết đòn roi vẫn rỉ máu.

"Mày đúng là loại đĩ điếm thiếu chịch nên mới dám đi kiếm thằng khác, tao không khiến mày thỏa mãn sao hả chó con?" Dơ bẩn, biến thái và đê tiện, làm thế nào mà lão ta vừa có thể kì thị lại vừa cứng lên mà chơi nó như những con đàn bà lão thường dắt về nhà nhỉ?

Tất cả những gì Trương Chiêu có được sau cuộc tình ngây thơ ấy chỉ là một tấm thân tàn tạ, những vết sẹo dài hằn sâu trên cơ thể sẽ theo nó suốt cuộc đời này, cùng với những tổn thương tâm lý không thể xóa nhòa.

Câu chuyện không lớn cũng chẳng nhỏ, đủ để khiến lũ trẻ trong trường tránh xa Trương Chiêu như dịch bệnh, tuyên truyền lẫn nhau cái tư tưởng rằng nó là mầm mống của căn bệnh đồng tính. Cuối cùng thì nó chẳng còn đứa bạn nào cả, dù chỉ là giả dối. Cái độ tuổi mà đáng ra nó phải ra đường chạy nhảy với bạn bè sau mỗi giờ học thì Trương Chiêu tất bật kiếm từng đồng tiền, may mắn phần nào khi những người trong khu phố đã quá già để quan tâm về căn bệnh của nó.

Nó cũng bắt đầu mất ngủ nhiều đêm.

Dạo ấy Trương Chiêu hay bắt gặp một con chó nhỏ với bộ lông đen mượt quanh nhà. Con chó gầy rộc, gần như chỉ có da bọc xương. Nó quấn Trương Chiêu lắm, lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo chân. Trương Chiêu gọi con chó ấy là Tiểu Hắc, nó để Tiểu Hắc bên mình và nuôi lớn từng ngày. Nhưng lắm lúc con chó ấy biến mất không thấy dạng một thời gian, Trương Chiêu cũng chẳng lo, vì bao nhiêu lần như vậy thì Tiểu Hắc vẫn quay về.

Nhiều khi trong những đêm đen mù mịt khi Trương Chiêu đang ngồi trước thềm nhà, Tiểu Hắc đến dụi vào chân nó và còn dẫn theo vài đứa bạn. Bọn chúng sẽ vây lấy Trương Chiêu, cố gắng xoa dịu tâm trạng hỗn loạn của nó. Lúc đó chắc là khoảng thời gian hiếm hoi mà tâm trí nó được thả lỏng, mơ màng. Lâng lâng.

Filming helicopters crashing in the ocean from way above.



Có lẽ may mắn trên cuộc đời nó đã dùng hết vào việc nó vào được một trường cấp 3 nội trú cách xa nhà, vậy nên những trận đòn và những lần xâm hại mới dần rời bỏ Trương Chiêu.

Khi thiếu thốn tình cảm, con người ta càng dễ sa vào tình yêu hơn. Trương Chiêu quen người yêu sau khi nó vừa lên lớp 11. Nó quen tên khốn nạn đó trong một lần đến sân bóng hỗ trợ giáo viên. Trong cái độ tuổi 16, Trương Chiêu đẹp mơn mởn như bông hoa vừa hé nụ, sắc sảo, lạnh lùng và thanh tao. Người ta chỉ nhìn thấy bên ngoài nó hệt như một đóa sen trắng khiến họ khó kìm lòng mà muốn vấy bẩn, nào biết rằng những cánh hoa bên trong đã sớm úa vàng, dập nát.

Những gì tên người yêu Trương Chiêu làm với nó còn khốn nạn hơn trăm ngàn lần người cha dượng đồi bại kia. Gã chuốc thuốc Trương Chiêu, quay lại những thước phim khi nó trầm mê trong hoan lạc, thậm chí còn đánh thuốc mê nó để chia sẻ với "vài" người "bạn thân". Gã trắng trợn gái gú truớc mặt nó, nhưng vẫn ngọt nhạt an ủi Trương Chiêu. Gã coi Trương Chiêu như vật sở hữu, và gã là chủ nhân của vật phẩm ấy.

Mọi người trong trường cũng dần nghe tiếng đồn về một con hàng mới, những tên đốn mạt ăn chơi bắt đầu tìm đến Trương Chiêu như gái gọi bên ngoài, trên danh nghĩa là để giải toả áp lực của bọn học sinh bị nhốt trong trường như cầm tù. Có lẽ sự cố gắng duy nhất còn sót lại cứu vớt cái tôi của Trương Chiêu là chỉ bán miệng chứ không bán thân, nó phục vụ những tên khốn ấy đổi lấy tiền, cố suy nghĩ giữ chút sạch sẽ cuối cùng cho thân thể này.

Có người từng nói, dấu hiệu của việc có quá nhiều tổn thương tâm lý từ hồi nhỏ là khi bạn cố gắng thuyết phục người tổn thương bạn hãy quan tâm và yêu thương bạn, thay vì rời đi. Chẳng biết Trương Chiêu tìm được niềm tin và hy vọng từ đâu trong những lời nói sáo rỗng của gã, nó níu giữ gã như thể đó là sợi dây sinh mệnh cuối cùng.

Phút giây duy nhất mà Trương Chiêu cảm thấy hạnh phúc là khi nó được trở về phòng cùng với Tiểu Hắc. Phải, Trương Chiêu giấu diếm đem Tiểu Hắc vào kí túc xá. Tiểu Hắc đã lớn hơn sau 2 năm, nó không còn là con chó bé tí chỉ bằng 2 nắm tay ngày trước khi Trương Chiêu mới gặp, và có lẽ con chó ấy cũng đủ khôn để chưa bao giờ phát ra tiếng động lớn nào để cả hai bị bắt. Con chó ấy được Trương Chiêu chăm sóc chu đáo, tắm rửa kĩ càng nên lúc nào cũng thơm tho sạch sẽ. Trương Chiêu dùng cho Tiểu Hắc những loại xà phòng tốt nhất giúp giữ cho bộ lông nó luôn thơm tho và mượt mà, để khi Trương Chiêu vùi đầu vào ấy mà hít một hơi, mùi hương ngọt ngào sẽ đi sâu vào trong não nó như một chất gây nghiện. Mê mẩn.

Vương Sâm Húc là biến số duy nhất trong cuộc đời tăm tối của Trương Chiêu. Nó chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình có thể đón nhận được thứ ánh sáng rực rỡ và ấm áp đến thế.


"Không sao chứ?"

Giọng nói trầm thấp của tên phục vụ quán vang lên bên tai khi Trương Chiêu đang cúi rạp người, ôm lấy bồn cầu mà nôn hết cả ruột gan sau khi bị ép uống hơn chục ly rượu mạnh. Nó ngước mắt lên, tầm nhìn mơ hồ và cái đầu đau như muốn nứt ra từng mảnh không giúp Trương Chiêu mấy trong việc xác định danh tính đối phương, chỉ lờ mờ nhận ra thông qua hình bóng rằng đây là một thanh niên trẻ cao gầy, vẫn còn mặc trên người bộ đồng phục nhân viên.

"Có cần tao đỡ mày không?"

Trương Chiêu hơi nhíu mày. Có vẻ xưng hô như vậy với người lạ trong lần gặp mặt đầu tiên hình như hơi sỗ sàng. Nó cố chống tay đẩy người dậy, nhưng chất cồn đang chiếm cứ đầu óc Trương Chiêu dễ dàng đánh gục khiến nó gần như trượt hẳn xuống sàn, rơi vào vòng tay chờ sẵn của tên phục vụ. Trương Chiêu bỗng thấy hơi hoảng sợ, liệu có phải tên phục vụ này cũng đang nhăm nhe chờ nó gục ngã rồi đem về làm chuyện kia? Sự ám ảnh khi bị cưỡng hiếp từ nhỏ tới lớn khiến tâm lý Trương Chiêu hoảng loạn, nó vùng ra, quỳ sụp xuống, chủ động ôm lấy đùi muốn kéo quần người kia xuống cho một màn blowjob, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Tao thổi kèn cho mày, làm ơn đừng chịch tao. Đau lắm...."

"Trương Chiêu! Tao là Vương Sâm Húc, bạn cùng lớp với mày, tỉnh táo lại đi!" Vương Sâm Húc giật mình đẩy mạnh đầu Trương Chiêu ra khỏi nơi đó của mình, hắn nắm chặt bả vai nó lắc mạnh, mong muốn khơi gợi chút tỉnh táo của Trương Chiêu.

"Vương Sâm Húc...." Trương Chiêu biết Vương Sâm Húc. Còn hơn cả biết, Vương Sâm Húc là ánh trăng sáng mà nó chẳng bao giờ dám mơ đến. Hai đường thẳng song song.

Vương Sâm Húc học cùng lớp với Trương Chiêu, gia cảnh bình thường, học lực cũng chỉ ở mức khá, nhưng thứ làm Trương Chiêu luôn vô thức chú ý tới là năng lượng tích cực tỏa ra từ hắn. Vương Sâm Húc có chiều cao và gương mặt nam tính khá nổi trội, cộng với việc chăm chỉ chơi thể thao, hắn được con gái trong trường theo đuổi rất nhiều, thầy cô cũng quý mến. Tính tình hắn cũng thuộc dạng tươi sáng hòa động, nhẹ nhàng ga lăng với phái nữ, sòng phẳng khí khái với bạn bè.

Vương Sâm Húc cũng giống như Trương Chiêu, sống trong một gia đình không đầy đủ khi cha của hắn mất từ lúc Vương Sâm Húc còn chập chững tập đi, mẹ hắn ở vậy một mình nuôi con khôn lớn. Người ta bảo mẹ Vương Sâm Húc là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng và uyên bác, bà xuất thân bình thường nhưng luôn toát ra phong thái của một tiểu thư đài các, điềm đạm và khoan thai. Mặc dù làm kinh doanh buôn bán nhỏ, đối với nhiều người thì gọi đây là dân chợ búa, nhưng mẹ Vương Sâm Húc là một người thích đọc sách. Bà đọc nhiều, hiểu rộng, và đã nuôi dạy nên một đứa trẻ tốt đẹp như Vương Sâm Húc.

Có đôi lúc Trương Chiêu không hiểu, đều là con người, đều sinh ra trong một gia đình vắng bóng người đàn ông trụ cột, tại sao cuộc sống của Vương Sâm Húc và nó lại cách biệt như thế. Vương Sâm Húc có thể không được trải tơ tằm trên con đường hắn đi, nhưng hắn được bao bọc bởi tình thương và sự ủng hộ của người mẹ, sự yêu quý của những người xung quanh. Con đường Vương Sâm Húc bước đi ngập tràn hoa cỏ, còn Trương Chiêu thì ngụp lặn giữa bùn lầy.

Nó đờ đẫn nhìn chằm chằm người đang đỡ lấy mình, sự phòng bị giảm hơn phân nửa cũng là khi não bộ hoàn toàn bị cồn chiếm đóng, nắm quyền kiểm soát. Trương Chiêu cảm thấy mắt mình díp lại, cả cơ thể trở nên nặng nề, mùi hương trên người Vương Sâm Húc cũng rất dễ chịu, thanh mát vị cỏ cây, khiến nó vô thức muốn hít thật sâu. Thật sạch sẽ.

"Tao không có nhà..." là tất cả những gì Trương Chiêu nói được trước khi gục xuống ngủ mất. Kí túc xá trường cách quán nhậu này khá xa, nếu bắt xe cũng phải mất hơn 40 phút, còn vốn dĩ nơi ngày trước nó ở cũng chẳng thể gọi là nhà. Hôm nay đúng ra là một buổi hẹn hò giữa Trương Chiêu và người yêu, chỉ là nó không ngờ gã còn rủ theo bạn bè cùng vài em gái khối dưới, cuối cùng dẫn đến tình trạng nó bị ép uống tới say khướt như thế này.






Trương Chiêu thức dậy trong một căn phòng xa lạ, khi ánh nắng từ khe rèm chiếu thẳng vào mắt nó. Nó nằm im, mở to mắt nhìn ngó xung quanh. Một căn phòng nhỏ, quanh phòng chất đầy nội thất và những vật dụng cá nhân nhưng không mang cảm giác bê bối, trái lại còn tràn ngập hơi thở con người. Hầu hết đồ dùng trong phòng đều đơn sắc, tổng thể đơn giản và rất hợp mắt, trong phòng còn thoang thoảng mùi hoa nhài thơm mát. Giống hệt mùi Trương Chiêu ngửi được trên người Vương Sâm Húc tối qua.

Cạch!

"Mày dậy rồi à? Có muốn xuống ăn sáng không rồi tao đưa về trường." Trong lúc Trương Chiêu còn đang mải suy nghĩ thì Vương Sâm Húc bước vào. Hắn ăn mặc rất thoải mái, chỉ áo phông quần đùi ngang gối, năng động sảng khoái đầy sức trẻ. Trương Chiêu đờ đẫn ngồi dậy, lắc rồi lại gật.

"Trong nhà vệ sinh có bàn chải và khăn mặt mới, mày đánh răng rửa mặt đi cho tỉnh. Tao xuống chờ trước." Vương Sâm Húc không hỏi nó về chuyện tối qua, chỉ bật cười khi thấy nó ngơ ngác, tóc tai rối bù như ổ quạ ngồi giữa giường. Hắn dặn dò Trương Chiêu xong thì cũng xoay người rời đi, không quên khép lại cánh cửa.

Lúc Trương Chiêu bước xuống nhà, Vương Sâm Húc và mẹ hắn đã ngồi trên bàn ăn chờ sẵn. Mẹ Vương Sâm Húc thoạt nhìn còn khá trẻ, gương mặt đầy đặn phúc hậu, mái tóc đen được bà búi gọn sau đầu tạo cảm giác như một quý phu nhân thanh nhã. Vương Sâm Húc đang kể cho mẹ hắn nghe một câu chuyện gì đấy khiến bà bật cười, tiếng cười giòn giã lanh lảnh như tiếng chuông. Nắng sớm qua khung cửa sổ chiếu tới bàn ăn, bao phủ cả 2 người, cảm giác ấm áp và hạnh phúc ngập tràn ngôi nhà nhỏ. Gia đình.

Trương Chiêu chợt thấy ngại, nó không muốn bước xuống phá hỏng khung cảnh yên bình này. Một buổi sáng nhẹ nhàng như thế, nó vốn chưa bao giờ được trải qua. Nhận thấy mình là người lạ thừa thãi, Trương Chiêu dợm bước lên lại. Nhưng mẹ của Vương Sâm Húc lại đúng lúc quay qua, nhác thấy bóng nó, bà cười hiền rồi cất tiếng gọi.

"Trương Chiêu hả con? Xuống cùng ăn sáng với dì và Sâm Húc nè."

Cả hai mẹ con Vương Sâm Húc đều đang nhìn chằm chằm Trương Chiêu bằng ánh mắt lấp lánh khiến nó không còn cách nào khác ngoài bước thẳng đến bàn ăn. Bàn ăn hình vuông nhỏ đặt sát cửa sổ chỉ có 3 ghế ngồi, bắt được trọn vẹn thứ ánh nắng ấm áp bên ngoài. Trên bàn đặt 3 đĩa đồ ăn, 2 mặn 1 rau cùng vài cái chén con, trông vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho cái bụng vốn trống rỗng còn chứa toàn cồn từ tối qua của Trương Chiêu sôi lên sùng sục.

"Con chào dì..." Trương Chiêu lí nhí trong cổ họng, nó kéo cái ghế còn lại sát tường ra, ngồi xuống thật nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, hai tay đặt gọn trên đùi. Nó cúi đầu nhìn mặt bàn, chẳng dám ngước lên đối mặt với hai người họ.

"Con cứ thoải mái coi đây là nhà. Bạn Sâm Húc thì cũng như là con cái dì thôi." Dì Vương đẩy nhẹ cái chén con đã xới đầy cơm đến trước mặt nó, nhét một đôi đũa mới vào tay Trương Chiêu. Mùi thơm của gạo mới nấu xộc lên mũi, khói nóng bốc lên làm mờ mắt kính nó. Trương Chiêu cầm đũa, chọc chọc vào chén cơm trắng.

"Dì nghe Sâm Húc nói con tên là Trương Chiêu, dì gọi con là Chiêu Chiêu nhé? Con ăn đi rồi muốn về nhà thì để Sâm Húc nó chở về, hôm nay cuối tuần đừng về trường vội làm gì"

"Con không có nhà ạ."

Câu trả lời ráo hoảnh của Trương Chiêu ấy mà làm dì Vương khựng lại mấy nhịp. Bà bối rối quay sang nhìn Vương Sâm Húc cầu cứu, chỉ để thấy hắn lắc đầu, tay đặt lên mu bàn tay của mẹ mình mà bóp nhẹ, tỏ ý không sao.

Vương Sâm Húc không thân thiết gì với Trương Chiêu, nhưng với cương vị là bạn cùng lớp đến năm thứ 3 của nó, hắn đã sớm được nghe những đồn đãi xoay quanh Trương Chiêu. Vương Sâm Húc tiếp xúc với sách vở và khoa học từ sớm qua lời giảng của mẹ, hắn biết đồng tính không phải là bệnh, hắn không ghét, và cũng chẳng để tâm. Đối với Trương Chiêu, Vương Sâm Húc đơn thuần chỉ cảm thấy tội.

"Dì xin lỗi, dì không có ý-"

"Không sao đâu ạ." Trương Chiêu cắt ngang lời bà. Nó ngước mặt nhìn người phụ nữ dịu dàng trước mắt, trông bà có vẻ hối lỗi khi đã lỡ đào lên vết thương lòng của người khác. Nó cười mỉm, mắt cong cong. "Con không sao."

Dì Vương thở dài, bà cũng biết ý mà không hỏi thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng đẩy mấy dĩa đồ ăn về phía Trương Chiêu. "Con ăn nhiều vào, nếu không chê thì có thể ở lại nhà dì chơi với Sâm Húc tới khi nào chán rồi về."

Dì Vương cũng là một người mẹ, nhìn đứa nhóc bằng tuổi con trai mình lại gầy chỉ bằng một nữa, gần như chỉ có da bọc xương mà xót xa. Và mặc dù Trương Chiêu đang mặc cả bộ quần áo dài tay, những vết sẹo trên mu bàn tay và cổ của nó vẫn lấp ló lộ ra bên ngoài.

Trương Chiêu xin phép rời đi ngay khi bữa sáng kết thúc. Vương Sâm Húc chủ động lấy xe, khăng khăng đòi chở nó về trường. "Bắt xe tốn tiền, để tao chở mày đi cho nhanh, tiện ghé phòng lấy đồ để quên."

Lý do vô cùng hợp tai khiến nó không thể từ chối. Vương Sâm Húc chạy xe rất vvữn, tốc độ đều đều khiến gió lùa vào thổi tung cái áo khoác mà hắn vừa dúi cho nó mặc trước khi đi. Yên xe không quá lớn khiến nó phải ngồi sát vào trong, mùi hương của Vương Sâm Húc lại quanh quẩn nơi đầu mũi, hệt như mùi thuốc mà nó từng dùng. Tiếng gió thổi tán cây xào xạc bên tai, sự mát mẻ mơn man trên gò má tạo nên cảm giác yên bình mà đã lâu Trương Chiêu không còn cảm nhận được. Chẳng biết vì sao chỉ mới gần gũi Vương Sâm Húc từ tối qua đến giờ, nhưng cứ mỗi lần có hắn bên cạnh, nó lại cảm giác như thế giới quay chậm hơn.

"Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa, lỡ mày gặp người xấu thì toi." Vương Sâm Húc thả nó trước cửa kí túc xá, chuẩn bị chạy qua bãi xe. Trước khi nó kịp bước đi, hắn vẫn với theo vài câu dặn dò.

"Tao biết rồi."

"À mà lần sau nếu có gì khó khăn mày cứ kiếm tao, nếu mày không chê thì để tao làm bạn. Trên lớp cũng vậy, năm cuối rồi mày đừng ngủ nữa. Tuy tao không giỏi nhưng chắc có thể giúp mày phần nào." Vương Sâm Húc nói xong cũng chẳng chờ Trương Chiêu đáp lời, hắn rồ ga phóng vọt đi.

"Cảm ơn...." Lời cảm ơn lí nhí trong cổ họng của Trương Chiêu bị cơn gió lớn ngang qua che lấp mất. Nó đứng đó nhìn chằm chằm cho đến khi bóng Vương Sâm Húc nhỏ dần rồi khuất hẳn. Trương Chiêu quay người về phòng, nó nhớ Tiểu Hắc rồi.

Tiểu Hắc vẫn ở trong phòng. Nó ngồi đó giữa căn phòng tối om, bộ lông đen ẩn thân trong bóng tối. Như một lính gác ma quái, sự hiện diện đơn thuần của nó tạo ra một tấm màn che phủ căn phòng, khiến không khí tràn ngập một sức nặng ngột ngạt. Đôi mắt của con chó ấy lại như là thứ duy nhất đang phát sáng trong căn phòng này, nhìn đăm đăm vào Trương Chiêu, xoáy sâu vào sự hỗn loạn bên trong, phản lại những tiếng vang từ âm thanh của sự hoang tàn.

Đầu Trương Chiêu bỗng thấy đau như búa bổ khi trở lại nơi trống rỗng vốn thuộc về bản thân này. Nó vơ vội vài viên thuốc trên bàn rồi nuốt xuống. Trương Chiêu quẳng mình lên cái ghế lười cũ đã xẹp bông mà nó vác về để ở góc phòng. Ngay khi những viên thuốc tan ra và ngấm vào trong máu thịt, nỗi đau trở thành một ký ức xa vời, bị át đi bởi nhịp đập của con tim. Từng viên thuốc như chiếc chìa khóa phá giải xiềng xích, giải thoát cho Trương Chiêu, mang đến cảm giác hưng phấn nhẹ nhàng. Đắm chìm.

Cigarettes on the table, empty glass on the couch

Headaches from day to day and every day is the same.




Vương Sâm Húc luôn làm đúng như những gì hắn nói.

Sau ngày hôm đó, Vương Sâm Húc chủ động tiếp cận Trương Chiêu trong lớp. Hắn đề nghị xin được đổi chỗ mặc cho bạn bè khuyên can, cũng thường xuyên bắt chuyện, chỉ bài cho Trương Chiêu. Tính ra thì Trương Chiêu học cũng không đến nỗi tệ, hay có thể nói là năng lực hiểu bài của nó khá tốt. Trương Chiêu cũng đã từng có chí học hành nên mới quyết định bôn ba kiếm tiền để đi học, nhìn chung học lực cũng không gọi là quá khó coi.

Ngày bé, Trương Chiêu từng học khá tốt, nó mơ đến một tương lai tươi sáng, một cơ hội để đổi đời và rời khỏi cái nơi tăm tối như địa ngục kia. Nhưng rồi quá nhiều chuyện xảy ra, thế giới bận vùi lấp con người nó, tiện tay dập tắt luôn ngọn lửa hy vọng bên trong. Thêm vào tác dụng phụ từ những loại thuốc an thần mà nó sử dụng mỗi khi căng thẳng, Trương Chiêu dần trở nên khó tập trung, lúc nào cũng lơ đễnh và buồn ngủ. Nó sống như người trên mây, hoặc vốn dĩ là thể xác nó ở đây nhưng linh hồn nó vẫn luôn trôi dạt đâu đó.

Trong tấm thảm cuộc đời, có những linh hồn hiếm hoi bước vào sự tồn tại của chúng ta như những tia nắng xuyên qua tầng mây, soi sáng con đường của chúng ta bằng sự ấm áp và trí tuệ của họ. Vương Sâm Húc là ngọn đèn dầu lay lắt trong đêm đen, đến và cố thắp sáng cuộc sống của Trương Chiêu. Giống như ngọn hải đăng hy vọng giữa biển cả đầy bất trắc, hắn dang rộng bàn tay muốn kéo Trương Chiêu ra khỏi vũng lầy. Và Trương Chiêu, trong một lần hiếm hoi chủ động vươn tay ra nắm lấy sự ấm áp mà mình đã từng ngưỡng mộ ấy.

Chẳng biết từ khi nào, giữa hai người đã có thể có những mẩu chuyện ngoài lớp học. Vương Sâm Húc sẽ kể cho Trương Chiêu những chuyện vặt vãnh ở nhà hắn, ở câu lạc bộ bóng rổ, hay chia sẻ cho nó mấy mẩu bánh nóng hổi mà dì Vương làm mỗi sáng. Trương Chiêu chẳng mấy khi đáp lời hắn, nó cũng chẳng có mấy câu chuyện để kể lại cho Vương Sâm Húc nghe, nhưng Trương Chiêu thích cảm giác được ngồi bên cạnh, lắng nghe chất giọng trầm trầm của hắn, cảm nhận mùi hương thoang thoảng trong không khí.

Từ dạo quen thân với Vương Sâm Húc, chỉ sau 2 tháng, tần suất sử dụng thuốc an thần của Trương Chiêu giảm dần. Nó đã bớt đi những cơn đau đầu bất chợt, chỉ tìm tới thuốc khi cơ thể nó thực sự không chịu nổi vào những đêm muộn trống vắng. Dạo ấy Tiểu Hắc cũng bỏ đi đâu đó chơi, Trương Chiêu hiếm khi nào thấy nó trong phòng. Trương Chiêu cũng không còn nhận những kèo cuộc vui chóng vánh kiếm tiền kia nữa, nó được Vương Sâm Húc xin vào chung trong quán rượu mà hắn làm thêm.



Chẳng ai nói với Trương Chiêu rằng sắc đẹp là một tội ác. Hay phải chăng một đứa con trai sinh ra với nhan sắc như nó vốn dĩ là họa?

Giây phút quần áo nó bị xé bỏ, bị đè chặt xuống sàn, từng dòng chất lỏng được bơm vào người nó trong tiếng cười khả ố vang vọng xung quanh, Trương Chiêu cảm thấy tâm hồn mình vụn vỡ. Cả người nó nóng ran, cơ thể nhũn ra thành nước, tầm nhìn mơ hồ chỉ đủ để thấy bóng dáng tên khốn mà nó gọi là "người yêu" đang ngồi trên một cái thùng sắt phía góc nhà kho, đếm từng tờ tiền trong tay, mặc cho nó ở đây bị vấy bẩn từ trong ra ngoài.

Trong nhà kho vô tội thiếu ánh sáng, Trương Chiêu thấy mình bị mắc kẹt trong mạng lưới rối rắm của lòng người. Giống như một con tàu đơn độc vượt qua vùng nước nguy hiểm, nó lênh đênh trôi dạt trong biển cả, gần như bị nhấn chìm bởi con sóng dữ. Trương Chiêu cố gắng nhưng chẳng thể phát ra tiếng, cổ họng nó đang phải gánh chịu từng cú thúc chặn đứng âm thanh. Một bản giao hưởng của sự im lặng, nỗi đau, mùi máu, mồ hôi và nước mắt.

Trương Chiêu chẳng biết được thời gian đã qua bao lâu, nó ngất đi từ lúc, chỉ biết khi mở mắt ra, xung quanh đã chẳng còn bóng người. Một mình nó nằm đó, trần truồng với một cơ thể nhuốm màu tình dục, những vết bầm tím loang lổ, giữa những mảnh vải vụn nát từ bộ đồng phục nhân viên. Chẳng biết Tiểu Hắc làm sao tìm được nó, con chó ấy đang liếm láp khắp mặt của Trương Chiêu. Chỉ mới vài tháng ít gặp mà nó đã lớn hơn một vòng, con chó ấy giờ đã trưởng thành, trông vừa to lớn vừa hung dữ.

Empty, and numb

Still can't get past all the sadness, and crumbs I left



"Vì sao một tuần rồi mày không đi học? Sao mày lại xin nghỉ chỗ làm?"

Vương Sâm Húc cuối cùng cũng tìm thấy Trương Chiêu ngồi co ro một mình trong công viên gần trường lúc 11 giờ đêm. Đã một tuần rồi nó không đi học. Chính xác là một tuần sau sự kiện đó.

Trương Chiêu không trả lời, cũng chẳng đưa mắt lên nhìn hắn. Nó chỉ ngồi đó, siết chặt thêm vòng tay đang ôm lấy đôi chân mình, co cụm lại thành một quả bóng. Thời tiết buổi tối rét lạnh nhưng nó vẫn mặc áo ngắn tay, dường như chẳng hề hấn gì với cơn gió đang thổi qua. Thứ lạnh lẽo nhất là lòng người mà Trương Chiêu còn chịu được.

Chỉ mới một tuần mà Vương Sâm Húc dường như không nhìn ra Trương Chiêu nữa. Gương mặt xinh đẹp của nó hóp lại, ánh mắt vô hồn đờ đẫn, nó dường như gầy hơn trước. Lần đầu tiên Vương Sâm Húc thấy Trương Chiêu mặc áo tay ngắn, tay áo chỉ dài qua khuỷu tay một ít, để lộ cẳng tay trắng đến mức như bạch tạng, chồng chéo những vết cắt ngắn dài, nông sâu. Hắn còn để ý thấy trên cổ tay ấy có rất nhiều vết cắt mới, thậm chí còn chưa kịp đóng vảy. Xót xa là tất cả những gì Vương Sâm Húc có thể nghĩ.

Vương Sâm Húc mím môi, nhìn cái cách mà Trương Chiêu đang cố thu mình lại nhỏ xíu, như muốn tự biến mình thành cái chấm để biến mất trong màn đêm. Hắn nắm lấy cổ tay nó, kéo mạnh, ôm vào lòng. Trương Chiêu còn gầy hơn cả vẻ ngoài mà nó thể hiện. Khi cánh tay Vương Sâm Húc vòng qua người Trương Chiêu, hắn cảm nhận được sự mỏng manh trong khung hình của nó, xương trên người nó thậm chí còn nhô ra, đâm vào người hắn đến phát đau. Vương Sâm Húc vươn tay vuốt ve từng vết sẹo lộ ra ngoài trên cánh tay Trương Chiêu, mỗi đường cắt là một minh chứng cho sức nặng của cuộc đấu tranh cho sự sống, là lời nhắc cho sự tổn thương trầm trọng mà nó đã gặp trong cả cuộc đời mới chỉ vỏn vẹn hơn 17 năm.

Vương Sâm Húc không dám hỏi, đặc biệt là trong thời điểm như thế này. Hắn không dám cạy ra lớp vảy của vết thương chưa bao giờ lành trong lòng Trương Chiêu. Hắn sẽ chờ đến khi Trương Chiêu có thể tự mở cánh cửa lòng ra để giãi bày tất cả. Giữa tiết trời buổi tối cuối thu se lạnh, hai bóng người lặng lẽ ôm nhau.

"Tao đưa mày về nhà tao nhé."

Vương Sâm Húc thì thầm bên tai Trương Chiêu nhưng chẳng nhận được phản hồi. Thứ duy nhất hắn cảm nhận được là dòng nước nóng hổi đang làm ướt vai áo mình, và cánh tay run run của Trương Chiêu đang bấu chặt vào lưng áo hắn. Khóc được là tốt.

Got the music in you, baby, tell me why

Trương Chiêu lại một lần nữa tỉnh dậy trong căn phòng của Vương Sâm Húc. Nhưng lần này, nó thức dậy với cơ thể nóng hầm hập và cái đầu nặng trĩu đang nhói lên từng cơn. Nó cố nhúc nhích thử vài cái thì chợt nhận ra bàn tay mình đang bị nắm chặt. Vương Sâm Húc ngồi đó, tựa lưng vào đầu giường, một tay giữ chặt tay nó, tay còn lại lật từng trang sách đặt trên đùi.

Thoáng thấy nó tỉnh, Vương Sâm Húc đóng sách lại đặt lên đầu giường. Hắn cúi người nhìn nó, áp tay lên cái trán nóng hừng hừng của Trương Chiêu hỏi nhỏ. "Mày ổn không?"

Trương Chiêu không hay khóc. Có lẽ cuộc sống này đã khốn nạn đến mức bào mòn hết đi cảm xúc trong người nó, chỉ để lại một cơ thể trống rỗng như đang tồn tại. Nó chưa bao giờ thực sự sống. Vốn dĩ nó chẳng định khóc, nhưng con người chính là một loài động vật kì lạ, họ sẽ bùng nổ cảm xúc ngay khi cảm nhận được sự quan tâm. Và nó òa khóc như một đứa trẻ, nấc lên từng hồi.

Trương Chiêu khóc cho tất cả những năm tháng nó tồn tại trên đời, khóc cho tất cả những sự việc đã dồn nén nó bấy lâu. Lần đầu tiên, nó đem hết tất cả những chuyện xưa cũ từ thời tấm bé ra phơi bày cho một người khác nhìn ngắm. Thậm chí dù nước mắt nước mũi làm nó sặc đến nghẹn, cơn nấc ngăn không cho nó nói trôi chảy cũng không thể khiến Trương Chiêu kìm lại.

Sharing all your secret with each other

Since you were kids

Vương Sâm Húc chỉ ngồi đó lắng nghe mà không xen vào câu nào. Hắn dùng đôi tay gầy vuốt nhẹ mái tóc Trương Chiêu từng hồi. Hắn không nghĩ mọi thứ lại tồi tệ với Trương Chiêu đến thế. Đột nhiên Vương Sâm Húc thấy lòng nhoi nhói, vừa đau đớn xót xa, vừa tiếc thương cho một bông hoa đáng ra nên nở rộ rực rỡ. Vương Sâm Húc cũng là con người, hắn cũng ham mê cái đẹp, nhưng có những người yêu cái đẹp qua sự nâng niu, lại có những người chỉ muốn tự tay mình bóp nát nó.

Vương Sâm Húc cúi xuống sát hơn, đưa tay lau từng giọt nước mắt đang ướt đẫm trên khuôn mặt Trương Chiêu. Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn dường như bị người đẹp rơi lệ kia mê hoặc mà cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Trương Chiêu. Khi môi Vương Sâm Húc chạm vào trán nó, Trương Chiêu mở to đôi mắt đẫm lệ long lanh nước, nhìn chằm chằm khuôn mặt góc cạnh gần trong gang tấc.

Kissed on the foreheads of the lovers

wrapped in your arms

Cơn sốt đã hun nóng đầu óc Trương Chiêu, nó chẳng còn nghĩ được gì ngoài sự tủi thân cho những câu chuyện vừa kể ra. Rồi Trương Chiêu vươn tay, vòng qua ôm lấy cổ Vương Sâm Húc, kéo nhẹ xuống.

Dường như thời gian ngừng lại, cho phép vũ trụ nín thở chờ đợi sự hiệp thông thiêng liêng này. Với mỗi lần chạm môi, có sự trao đổi giữa tôn kính, trân trọng và tổn thương, sự hòa quyện của trái tim trong một cuộc trò chuyện thầm lặng. Vượt qua ngôn ngữ bằng lời nói, mỗi lời an ủi của Vương Sâm Húc đều thông qua cái hôn ấy mà gửi đến Trương Chiêu.

Your lips, my lips

Apocalypse.

Có những cảm xúc và những câu chuyện khó có thể diễn tả bằng lời, cũng không ai biết được nó bắt đầu như thế nào. Tần suất Vương Sâm Húc mời nó về nhà mỗi cuối tuần và số lần Trương Chiêu đồng ý ngày càng tăng. Không chỉ vi nó thích Vương Sâm Húc, mà nó còn thích cái cảm giác đến một nơi có không khí gia đình. Dì Vương tốt với nó lắm, bà thương nó như con ruột, nhất là sau khi nghe được quá khứ của nó, bà lại càng thương Trương Chiêu.

Trương Chiêu đã chia tay với người yêu cũ sau chuyện kia, nó cũng dần mở lòng hơn để chia sẻ với Vương Sâm Húc. Nó kể cho Vương Sâm Húc nghe về những câu chuyện ngày bé, về sự tích về mỗi vết cắt trên cánh tay nhỏ gầy của nó trong khi Vương Sâm Húc đang lặng lẽ vuốt ve từng đường. Trương Chiêu cũng kể về Tiểu Hắc, con chó nhỏ mà nó nuôi từ hơn 3 năm trước bây giờ đã to đến cỡ nào. Vương Sâm Húc chưa từng thấy con chó nào bên cạnh Trương Chiêu, hắn tò mò muốn xem thử nhưng Trương Chiêu cũng chẳng biết tung tích của Tiểu Hắc ở đâu, bởi hành tung của con chó ấy còn bí ẩn hơn cả siêu trộm, thoắt ẩn thoắt hiện. Dạo này Trương Chiêu chẳng mấy khi gặp nó.

Trương Chiêu lại một lần nữa đắm chìm vào tình yêu, nhưng nó không dám tiến một bước để bày tỏ với Vương Sâm Húc. Trương Chiêu vẫn sợ hãi và có những ác mộng về người yêu cũ, về những tổn thương thời thơ ấu. Dù nó biết Vương Sâm Húc khác với bọn họ, nhưng nỗi ám ảnh là những thứ chẳng thể rời bỏ con người ta trong ngày một ngày hai. Trương Chiêu cũng không biết Vương Sâm Húc có phải loại người giống nó, hay chỉ đơn thuần muốn thử, nó không biết những hành động Vương Sâm Húc làm có thể được gọi là tình yêu hay không. Và hơn hết, Trương Chiêu thấy bản thân mình quá dơ bẩn cho một người nên sống trong nắng sáng như Vương Sâm Húc.

Dì Vương là một người tinh tế, có vẻ như bà biết chuyện giữa Trương Chiêu và Vương Sâm Húc. Là một người có học thức và đọc sách, tìm tòi nhiều, bà dễ dàng chấp nhận chuyện đó dù không nói ra thành lời. Dù không nói, nhưng Trương Chiêu có thể cảm nhận được sự yêu thương và tôn trọng của dì Vương dành cho mình khi bà vẫn luôn đối xử với nó như với bất kì người bình thường nào khác. Một điều đơn giản mà nó luôn mơ ước đến. Buổi sáng sau ngày nó phát sốt và khóc như mưa ấy, người phụ nữ dịu dàng này đã đặt vào tay nó một cuốn sách, và khi nó mở ra trang đầu tiên, những dòng chữ nắn nót nghiêng nghiêng khiến cho hốc mắt nó đỏ bừng. "Ai đã ở trên đời thì người đó xứng đáng được sinh ra con ạ. Con cũng thế."

Suốt cả cuộc đời Trương Chiêu, đây là quãng thời gian nó hạnh phúc nhất. Vương Sâm Húc và nó vẫn không xác định mối quan hệ, có vẻ như cả hai đang chờ cho đến một thời điểm đặc biệt. Nhưng giữa họ luôn có những cái nắm tay, những cái hôn vụng trộm giấu sau tầm mắt, và Trương Chiêu thấy đủ với điều đó. Sinh hoạt của Vương Sâm Húc và Trương Chiêu cứ bình bình như thế, sáng học hành tối về ký túc xá, đôi lúc sẽ đi dạo chơi và cuối tuần ghé nhà Vương Sâm Húc. Dì Vương đang muốn nhận nó thành đứa con thứ hai rồi, bà đôi khi còn thiên vị Trương Chiêu hơn con ruột.

Trương Chiêu cũng đã xin được việc làm tại một quán trà sữa cách trường khoảng 30 phút, hơi xa nhưng ít nhất có thể tránh được phần lớn ánh mắt của đám học sinh trong trường, và cũng đủ để nó kiếm chút tiền trang trải sinh hoạt phí. Mọi thứ đều tuyệt khi Trương Chiêu có thể mặc kệ ánh nhìn của người khác và lần đầu tiên sống cuộc đời của mình.

Đó là cho đến khi người mà nó gọi là mẹ tìm đến tận nhà Vương Sâm Húc.

Tháng 6 là khoảng thời gian bắt đầu vào hè, trời nóng như đổ lửa, đối với đám học sinh cuối cấp như Trương Chiêu hay Vương Sâm Húc lại càng là lúc phải chạy nước rút cho kì thi quan trọng nhất đời người. Cuộc sống của nó đáng lẽ có thể bước sang một trang mới nếu Trương Chiêu thành công bước vào cánh cổng đại học, mở ra cơ hội cho bản thân.

Nhưng số của nó hình như sinh ra để trả nghiệp, người đàn bà dùng cả tuổi thơ để vùi dập nó không biết hỏi được ai mà tìm được đến nhà Vương Sâm Húc, trong một buổi trưa cuối tuần nó đang phụ giúp dì Vương nấu cơm.

Cha dượng nó bị bắt trong lúc giao thuốc lá lậu cho người ta. Mẹ Trương Chiêu thì đang bị xã hội đen đòi giết khi số nợ bà ta đang mang đã lên đến con số hàng chục vạn do bài bạc.

Người đàn bà điên ấy gào thét chửi rủa Trương Chiêu bằng những lời lẽ thô tục nhất. Bà ta đay nghiến đứa con bất hiếu và biến thái bệnh tật của mình như thể sinh ra nó là nỗi xấu hổ lớn nhất mà bà ta phải trải qua. Đối với người lịch sự và tử tế như đi Vương, bà bàng hoàng khi lần đầu chứng kiến những từ ngữ đó được thốt ra từ miệng của một người làm mẹ.

Còn Trương Chiêu, nó đứng đó nhìn mẹ nó phát rồ phát dại từng cơn trong sự nhục nhã. Nó không muốn ai thấy mẹ nó như thế, thấy được cách mà cái gia đình thối nát của nó vận hành, cái cuộc sống mà nó phải trải qua để lớn lên. Đặc biệt là Vương Sâm Húc và mẹ hắn, Trương Chiêu sợ như điên cái cảm giác mà bọn họ sẽ nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ dè chừng, sẽ ái ngại khi tiếp xúc một đứa xuất thân hèn hạ trong gia đình thất học như nó. Trương Chiêu đột nhiên thấy đầu đau nhói, nó cần lắm những thứ thuốc mà nó đã tạm ngưng không sử dụng.

I'm only 18 and I feel like I'm dying

Trương Chiêu hoảng hốt, nó dường như thấy ảo giác rằng có hàng chục hàng trăm người đang vây lấy nó, họ chỉ trỏ, sỉ vả và ném rất nhiều những thứ dơ bẩn vào người nó. Còn Trương Chiêu đang ở giữa vòng tròn ấy, không một mảnh vải che thân, co người ôm lấy đầu và cúi gằm mặt xuống đầu gối, cuộn tròn như một quả bóng. Nó dường như chẳng thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Và hình như Trương Chiêu nhác thấy bóng Tiểu Hắc đằng xa nơi đầu ngõ.

Nó đột nhiên hét lớn, chạy như bay ra ngoài nắm tay mẹ nó kéo đi. Trong giây phút nó lướt ngang Vương Sâm Húc, nó thấy hắn đang vòng tay ôm lấy mẹ mình, nhìn nó bằng ánh mắt xót xa và thương hại. Trương Chiêu không cần ai thương hại nó!

You've been locked in here forever

And you just can't say goodbye.



Rốt cuộc thì mục đích mà người nó gọi là mẹ ấy làm khùng làm điên không ngại mất mặt, chỉ là để đem nó về nhà định gán nó cho bọn xã hội đen. Mà cho dù thật sự gán nó đi, bà ta cũng chỉ được khất nợ thêm một thời gian chứ chẳng ai xoá, và thân thể của đứa con trai bà ta đứt ruột đẻ ra chỉ đáng vài tháng khất nợ thôi sao?

Tia sáng le lói cuối cùng trong cuộc đời nó cũng bị cướp đi, Trương Chiêu dù đã trèo gần tới đỉnh vẫn một lần nữa bị đẩy mạnh xuống vực.

Đáng ra nó không nên hy vọng. Không hy vọng thì sẽ chẳng thất vọng.

Đáng ra nó không nên thử. Không thử thì sẽ không lại thất bại lần nữa.

Đáng ra nó không nên trèo lên. Không trèo lên thì khi ngã sẽ đỡ đau hơn.

Đáng ra nó không nên tồn tại.

Trương Chiêu sinh ra vào mùa hè nắng gắt giữa tháng 6, và nó cũng chọn rời đi vào đúng ngày ấy năm nó 18 tuổi, khi chỉ còn 1 tháng nữa là nó có thể bước qua một cánh cổng mới, một kì thi giúp nó đổi đời.

Nó chọn ra đi vào đúng ngày sinh nhật của mình, để nối lại thành vòng tròn cho một cuộc đời khốn khổ, giam giữ sự tồi tệ ở bên trong. Buổi sáng ngày Trương Chiêu rời đi là một ngày nắng đẹp, nó chọn cách từ bỏ thế gian độc ác, tìm về một vùng trời mới bình yên. Nó chọn từ bỏ người mà nó có nằm mơ cũng muốn ở cạnh, trả người ta cho sự bình yên và sạch sẽ, thứ dơ bẩn như Trương Chiêu, không nên chạm tới.

Trương Chiêu từng có một giấc mơ, nó mơ rằng khi tỉnh giấc, những cơn đau sẽ biến đi, chẳng còn gì có thể tổn thương nó. Chỉ tiếc là lần này, nó vẫn mơ, nhưng sẽ không tỉnh lại. Đôi khi cái chết cũng là một sự giải thoát cho con người.





Chẳng có con chó nào tên Tiểu Hắc tồn tại cả, chỉ có một Trương Chiêu với căn bệnh trầm cảm lớn dần theo từng năm, cùng những vết sẹo ngang dọc minh chứng cho mỗi lần tự tử bất thành. Ở khuỷu tay nó, người ta thấy vô số những vết kim tiêm li ti đã thâm tím lâu ngày.

Họ cũng tìm được rất nhiều những viên thuốc khác nhau quanh nơi nó ở, từ an thần, giảm đau, thuốc ngủ cho tới cocain, ma tuý đá, và cuối cùng là những ống tiêm rỗng ruột.

Một kẻ nghiện ma tuý, trầm cảm, và đồng tính. Một nạn nhân cho những tổn thương tâm lý và những hành vi đồi bại.

Phải chăng chết là lựa chọn giải thoát tốt nhất mà nó có thể nghĩ ra?

Apocalypse.

The End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro