Tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng chuông báo thức vang lên từ góc phòng, kéo Hin ra khỏi những giấc mơ lơ mơ. Cô với tay tắt đồng hồ, đôi mắt vẫn nhắm hờ như đang nấn ná thêm vài giây nữa trước khi phải chính thức đối mặt với ngày mới. Căn phòng nhỏ vẫn tối mờ, ánh nắng ngoài cửa sổ chưa kịp len vào, nhưng Hin đã biết hôm nay là một ngày không giống những ngày bình thường.

Cô nằm yên trên giường, suy nghĩ về tất cả những điều mà năm học lớp 12 sẽ mang lại. "Ngày hôm nay, mình sẽ biết lớp 12 của mình là lớp nào," cô thầm nghĩ, cảm giác hồi hộp pha chút lo lắng xâm chiếm lấy tâm trí. Lớp 12 - năm cuối cùng của thời học sinh, cũng là năm quyết định cho tương lai của cô. Đã từng có những đêm, Hin tưởng tượng ra hàng trăm kịch bản khác nhau: liệu cô có được xếp vào lớp với những người bạn thân không? Giáo viên chủ nhiệm sẽ như thế nào? Và liệu cô có đủ sức đối mặt với áp lực học hành trong năm cuối hay không?

Hin ngồi dậy, cảm nhận hơi mát lạnh của sàn nhà dưới chân khi cô bước xuống giường. Nhìn vào chiếc đồng hồ, chỉ mới 6 giờ sáng, nhưng Hin biết mình không thể ngủ thêm. Cô tiến đến bên cửa sổ, kéo rèm sang một bên, ánh sáng ban mai nhẹ nhàng tràn vào phòng, soi rõ từng góc cạnh của căn phòng thân thuộc.

"Đây là ngày mình phải trưởng thành thật sự," Hin thì thầm với chính mình, cảm nhận một chút căng thẳng lẫn niềm hy vọng dâng lên trong lồng ngực.

"Con dậy chưa, Hin? Nhanh lên, mẹ chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng rồi đấy. Không thì muộn giờ mất!" Giọng mẹ vang lên từ dưới nhà, vừa nhẹ nhàng vừa thúc giục.

"Con dậy rồi mẹ!" Hin trả lời, nhưng âm giọng có vẻ không đủ thuyết phục ngay cả với chính cô. Cô ngáp dài, thả mình xuống chiếc ghế cạnh bàn học, lặng lẽ nhìn cái đồng phục đã được treo sẵn từ tối hôm trước. Bộ áo dài trắng muốt, là thẳng nếp mà cô vẫn luôn tự hào, hôm nay dường như trông nặng nề hơn bao giờ hết. Năm lớp 12 - cảm giác như nó gánh trên vai cô cả một bầu trời kỳ vọng.

Sau khi thay đồ và chuẩn bị xong xuôi, Hin vội vàng xuống nhà. Mẹ đã đứng sẵn ở cửa, cầm theo chiếc nón bảo hiểm và một chiếc cặp màu đen mà Hin dùng suốt từ lớp 10.

"Con ăn nhanh cái bánh mì này rồi đi. Mẹ chở đến trường cho kịp giờ," mẹ vừa nói vừa giục Hin cầm lấy đồ ăn sáng.

Hin nhai nhanh vài miếng bánh mì, không thực sự cảm thấy vị, rồi nhanh chóng leo lên yên sau xe máy của mẹ. Chiếc xe lăn bánh, băng qua những con đường quen thuộc, nơi người dân đang bắt đầu ngày mới với những quán ăn sáng, những người bán hàng rong và học sinh tấp nập.

Gió buổi sáng mát lạnh lướt qua khuôn mặt, nhưng Hin cảm thấy một chút uể oải khó tả. Trong lòng cô, không phải là sự phấn khởi của một buổi sáng mới, mà là sự lo lắng mơ hồ. Những suy nghĩ về ngày học đầu tiên, những bài kiểm tra, những áp lực vô hình khiến cô không thể thả lỏng. Cô tự hỏi liệu có ai đó cũng cảm thấy như cô, chông chênh giữa việc mong chờ và sợ hãi.

Chiếc xe của mẹ chạy qua con đường rợp bóng cây, những tán lá xanh mướt lao vun vút qua tầm mắt. Hin nhìn quanh, cố gắng tìm sự quen thuộc trong khung cảnh yên bình, nhưng vẫn không thể xua đi cảm giác nặng nề trong lòng. Hôm nay, cô sẽ bước vào một năm học mới, một chương mới của cuộc đời. Nhưng hiện tại, tất cả những gì cô cảm nhận chỉ là sự mệt mỏi và uể oải.

Khi chiếc xe máy của mẹ dừng trước cổng trường, Hin nhanh chóng tháo nón bảo hiểm và bước xuống. Cô cúi chào mẹ rồi bước vào trường trong tâm trạng vẫn còn lơ mơ, những suy nghĩ về lớp mới và áp lực của năm cuối cứ lởn vởn trong đầu.

Vừa bước vào sân trường, Hin vội rút điện thoại từ trong cặp ra để kiểm tra. Màn hình sáng lên và một tin nhắn chờ từ Mỹ Mỹ - cô bạn thân từ lớp 11 - hiện rõ ngay đầu tiên. Hin không thể nhịn được cười khi nhìn thấy tên Mỹ Mỹ với biểu tượng trái tim đỏ to tướng bên cạnh.

Mỹ Mỹ: "Tới lớp chưa mày? Tao đến lớp nãy giờ rồi nè, chừa chỗ cho mày kế bên tao luôn. Nhanh lên đi, lớp 12A11 đó nha!"

Hin thở phào nhẹ nhõm. Có bạn thân chờ sẵn khiến cô cảm thấy bớt căng thẳng hơn phần nào. Hin vừa đi vừa nhắn lại.

Hin: "Đang vô trường nè, đợi xíu nha. May quá có mày chừa chỗ cho tao."

Bước chân của cô bỗng nhanh hơn. Dù không rõ lớp 12A11 sẽ như thế nào, nhưng ít ra việc ngồi cạnh Mỹ cũng khiến Hin có cảm giác quen thuộc và an toàn hơn. Mỹ Mỹ luôn là người kéo Hin ra khỏi những lo lắng của cuộc sống. Lớp 11, nếu không có Mỹ, chắc hẳn Hin sẽ không vượt qua được những tháng ngày học hành căng thẳng.

Hin cất điện thoại vào cặp, cố gắng hòa mình vào đám học sinh đang tấp nập tiến về lớp học. Một phần trong cô vẫn còn lo lắng, nhưng nhờ có Mỹ, cảm giác ấy đã vơi đi rất nhiều. Cô tự nhủ mình sẽ cố gắng bước vào năm học cuối này với một tinh thần tốt nhất, ít nhất là trong tầm kiểm soát của mình.

Khi Hin bước vào lớp 12A11, cô cảm nhận được sự náo nhiệt trong không khí. Những tiếng nói cười xen lẫn niềm phấn khởi và hồi hộp của các học sinh, phần lớn là những người bạn mới đến từ các lớp khác nhau, khiến căn phòng trở nên sôi động hơn. Cô nhìn quanh, cố gắng tìm một gương mặt thân quen giữa đám đông xa lạ.

Ở góc cuối lớp, Hin nhìn thấy Mỹ Mỹ – người bạn thân thiết từ lớp 11 của cô. Mỹ luôn được mọi người gọi là "học bá" vì cô ấy dường như chẳng bao giờ gặp khó khăn trong bất kỳ môn học nào, từ Toán đến Văn, luôn giữ phong thái bình tĩnh và ôn hòa.

Như đã hứa từ tin nhắn, Mỹ đã chừa cho Hin một chỗ bên cạnh. Khi thấy Hin bước vào, Mỹ khẽ nở một nụ cười nhẹ, gật đầu ra hiệu cho cô đến ngồi.

"Ở đây nè, tao chừa chỗ cho mày rồi," Mỹ nói, giọng điềm đạm nhưng vẫn đầy sự quan tâm.

Hin thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước về phía cuối lớp và đặt cặp xuống ghế. "Cảm ơn mày nhiều nha, nếu không có mày chắc tao lạc lõng lắm," Hin nói với vẻ biết ơn.

Mỹ khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn nhẹ nhàng trên môi. "Không có gì đâu. Tao nghĩ ngồi cạnh nhau sẽ tiện hơn, học hành cũng dễ trao đổi. Năm nay khó đấy, nhưng tao tin là mày sẽ làm được," cô nói, giọng không chút hào hứng, nhưng luôn chân thành và trầm tĩnh.

Hin cảm thấy dễ chịu hơn hẳn khi nghe những lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục của Mỹ. Dù Mỹ không phải kiểu người nói đùa hay chọc cười, sự điềm tĩnh và tự tin trong từng lời nói của cô luôn khiến Hin cảm thấy an toàn. Mỹ không bao giờ tỏ ra khoa trương về việc mình giỏi, nhưng ai cũng biết rằng cô ấy là một trong những học sinh xuất sắc nhất trường.

"Có mày ngồi cạnh thì tao yên tâm rồi," Hin cười, ngồi xuống bên cạnh Mỹ. Cô cảm nhận được sự tin tưởng và động lực từ cô bạn thân, người luôn giữ vững tinh thần học hành nghiêm túc và không bao giờ phàn nàn về bất cứ điều gì.

Mỹ gật đầu, tiếp tục lặng lẽ mở sách vở ra chuẩn bị cho buổi học. "Cố gắng lên, chúng ta cùng học tốt nhé," cô nói, ánh mắt vẫn hướng vào quyển sách nhưng giọng nói thể hiện sự kiên quyết và đồng hành.

Hin ngả người ra ghế, nhìn quanh lớp một lần nữa. Dù có nhiều gương mặt lạ lẫm, nhưng với sự hiện diện của Mỹ bên cạnh, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Năm học cuối cùng này có thể sẽ đầy thách thức, nhưng với Mỹ ở đó, Hin biết mình sẽ có người đồng hành đáng tin cậy.

Hin ngồi xuống ghế, đôi mắt khẽ liếc qua từng khuôn mặt mới trong lớp. Cảm giác lạ lẫm và mệt mỏi lại len lỏi vào tâm trí cô, làm cho sự hứng khởi ban đầu dần tan biến. Cô không thể phủ nhận rằng, dù năm học lớp 12 đã bắt đầu và đây là giai đoạn quyết định cho tương lai, nhưng trong thâm tâm, Hin vẫn luôn cảm thấy uể oải, chán chường.

Thú thật, Hin chưa bao giờ thực sự yêu thích việc học. Cô luôn có cảm giác lười biếng, chỉ muốn bỏ qua mọi thứ để được tự do. Nhưng lạ kỳ thay, điểm số của cô lúc nào cũng ổn định. Không phải vì cô học chăm chỉ, mà bởi cô có một khả năng tiếp thu tự nhiên, đủ để vượt qua các kỳ thi mà không cần quá nhiều nỗ lực. Hin đã đậu vào các trường giỏi chỉ với mức đầu tư ít ỏi, và điều đó khiến cô càng thêm chán nản với chuyện học hành – vì dường như mọi thứ diễn ra quá dễ dàng, không thách thức.

Cô thở dài, cảm nhận sự mệt mỏi bao trùm lấy mình. Trong khi Mỹ Mỹ đã sẵn sàng bắt đầu một năm học mới với tinh thần nghiêm túc, Hin chỉ cảm thấy đây là một cuộc chiến mà cô không thực sự muốn tham gia. Cô lơ đãng nhìn quanh lớp, cố gắng tìm chút gì đó thú vị để xua đi sự nhàm chán trong lòng.

Ánh mắt của cô bỗng nhiên dừng lại ở một người ngồi bàn ngay cạnh. Cậu ấy không thuộc nhóm bạn quen thuộc, và cũng không phải ai mà cô nhận ra từ những lớp trước. Có điều gì đó ở cậu ta – sự trầm lặng, điềm tĩnh nhưng lại thu hút một cách kỳ lạ – khiến Hin bất giác chú ý. Cậu ngồi tựa vào ghế, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng có vẻ như tâm trí lại đang lơ lửng ở một nơi xa xăm nào đó.

Hin ngồi im, đôi mắt tiếp tục dõi theo cậu bạn ngồi cạnh Mỹ. Cô nhận ra chỗ bên cạnh cậu vẫn còn trống, chưa có ai ngồi. Dường như cậu ấy cũng không mấy quan tâm đến điều đó, bởi cậu đang trò chuyện với vài người bạn khác ở gần đó.

Ánh nắng buổi sáng chiếu qua khung cửa sổ, lấp lánh trên mái tóc cậu, làm nổi bật dáng vẻ thư sinh và lạnh lùng của cậu ta. Khuôn mặt sáng sủa, nét đẹp trai có phần nghiêm nghị nhưng không quá xa cách, khiến Hin cảm thấy cậu ấy toát ra một sức hút riêng biệt. Không phải kiểu nổi bật vì ngoại hình hay phong thái sôi nổi, mà là sự tĩnh lặng, điềm đạm, nhưng lại tỏa ra một thứ ánh sáng khiến người khác khó mà rời mắt.

Cậu ấy nói chuyện với nhóm bạn của mình, không nhiều lời nhưng từng câu từng chữ phát ra đều rõ ràng, mạch lạc. Giọng nói trầm ấm, phong thái tự tin và trí thức toát lên từ cách cậu chọn từng từ ngữ, không hề vội vàng. Cả trong lời nói và cách cậu ấy di chuyển, tất cả đều thể hiện sự điềm tĩnh đến kỳ lạ. Không ồn ào, không gây chú ý, nhưng lại có sức hút ngầm, như thể mọi ánh nhìn đều bị cuốn về phía cậu mỗi khi cậu lên tiếng.

Hin cảm thấy một ấn tượng mạnh mẽ đang dần hình thành trong lòng mình. Cậu ấy khác biệt so với tất cả những người xung quanh – không phải vì vẻ bề ngoài, mà chính là sự thông minh và trí thức toát ra từ cách cậu cư xử. Lạnh lùng nhưng không kiêu ngạo, kín đáo nhưng vẫn gây ấn tượng mạnh. Cô cảm nhận rõ ràng rằng đây không phải là kiểu người dễ dàng bị quên lãng hay mờ nhạt trong đám đông.

Hin khẽ hít một hơi, cố gắng không để bản thân nhìn cậu ấy quá lâu. Nhưng trong thâm tâm, cô biết rằng sự tò mò về người bạn này đã len lỏi vào đầu cô, và cảm giác đó chỉ ngày càng lớn dần. Cậu ấy là ai? Và tại sao lại khiến cô không thể rời mắt như thế?

Trong lúc Hin còn đang mải mê suy nghĩ về cậu bạn điềm đạm bên cạnh, một ý nghĩ bỗng dưng xẹt qua đầu cô như một tia chớp. Hơi bối rối trước sự liều lĩnh của chính mình, nhưng không thể cưỡng lại sự hài hước và phấn khích dâng lên, cô quay sang bàn bên cạnh với nụ cười tinh nghịch.

"Bạn ơi, bạn làm bạn trai mình không?" Hin nói, giọng điệu đầy hài hước nhưng cũng không kém phần dễ thương. Cô biết điều này có phần ngớ ngẩn và liều lĩnh, nhưng cô cảm thấy như mình đang ở trong một bộ phim hài lãng mạn, và điều đó khiến cho khoảnh khắc này trở nên thú vị hơn bao giờ hết.

Mọi ánh mắt trong lớp dường như chợt dồn vào cô, và có cả tiếng cười khúc khích vang lên từ nhóm bạn gần đó. Mỹ bất ngờ quay sang nhìn, đôi mắt mở to ngạc nhiên, không hiểu cô bạn thân của mình đang nghĩ gì.

Cậu bạn ngồi cạnh Mỹ khẽ ngẩng đầu, đôi mày hơi nhướn lên, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng nhưng cũng không kém phần thú vị. Ánh mắt của cậu dừng lại ở Hin, và trong khoảnh khắc ấy, Hin cảm thấy như thời gian ngừng lại. Cô không biết cậu ấy sẽ phản ứng ra sao, nhưng sự tự tin bất chợt dâng trào khiến cô không thể không nói ra.

Nụ cười của Hin lúc này không chỉ đơn thuần là một trò đùa, mà còn là một cách để cô thử thách giới hạn của chính mình, để xem liệu cậu bạn ấy có thể cảm nhận được sự chân thành và sự hóm hỉnh trong câu nói của cô hay không. Có thể đây là cách để cô tìm hiểu thêm về người mà mình vừa bị thu hút, hay chỉ đơn giản là một phút bốc đồng của tuổi trẻ?

Cảm giác hồi hộp dâng lên, cô chờ đợi phản ứng của cậu bạn bên cạnh, lòng đầy hy vọng và không ít lo lắng.

Cậu bạn ngồi cạnh Mỹ, với đôi mắt hơi mở to và nét mặt ngỡ ngàng, đã đáp lại câu hỏi của Hin bằng một câu trả lời đơn giản: "Được." Một nụ cười mỉm xuất hiện trên môi cậu, pha chút buồn cười như không thể ngờ rằng có một cô gái lại dám nói ra điều đó. Không khí trong lớp bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn, nhưng Hin chỉ chú ý đến ánh mắt của cậu.

Cảm giác hồi hộp và phấn khích lấp đầy trong lòng cô. "Thật không? Vậy thì... mình có thể chuyển sang ngồi cạnh bạn không?" Cô nói, không giấu được sự hứng khởi trong giọng điệu.

"Được thôi," cậu bạn đáp lại, nụ cười vẫn trên môi. Ánh mắt cậu lấp lánh như thể đang tìm hiểu thêm về cô, như thể một cánh cửa mới vừa mở ra giữa họ.

Hin không kìm được niềm vui, cô nhanh chóng đứng dậy, lấy cặp sách và di chuyển sang bên cạnh cậu. Cô cảm nhận ánh mắt của các bạn học xung quanh dõi theo từng bước đi của mình, và có chút hồi hộp xen lẫn hào hứng. Khi ngồi xuống cạnh cậu, Hin cảm thấy như mình vừa vượt qua một thử thách nhỏ. Nhưng ngay sau khi ngồi xuống, sự ngại ngùng bắt đầu bao trùm lấy không gian giữa hai người.

Cả hai đều im lặng, không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng xì xào và cười đùa của những bạn khác trong lớp. Hin cảm thấy hơi đỏ mặt, không biết nên bắt đầu cuộc trò chuyện như thế nào. Cô lén nhìn cậu, nhưng cậu ấy cũng đang chăm chú vào bàn học, vẻ mặt điềm tĩnh như lúc đầu. Ánh mắt của cậu thỉnh thoảng lướt qua sách vở, nhưng không một lời nào được thốt ra.

Một cảm giác căng thẳng len lỏi trong không khí. Hin tự hỏi có nên nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này không. Nhưng khi mở miệng, câu hỏi hay câu chuyện lại không thể thoát ra khỏi lòng. Thay vào đó, cô chỉ biết ngồi đó, lòng tràn đầy những suy nghĩ hỗn độn.

Cuối cùng, Hin quyết định tìm một điều gì đó để nói, nhưng sự ngại ngùng lại tràn về, như thể một lớp màn chắn không cho cô vượt qua. Cô không thể ngừng tự hỏi về những gì cậu nghĩ về cô – về câu đùa lúc nãy và về việc chuyển chỗ này. Sự im lặng kéo dài, tạo nên một khoảng không gian tĩnh lặng đầy hồi hộp giữa hai người.

Sau một hồi suy nghĩ, cảm giác ngại ngùng dần dần biến thành quyết tâm. Hin biết rằng nếu cứ để im lặng kéo dài, không khí giữa họ sẽ ngày càng gượng gạo hơn. Cô hít một hơi sâu, lấy hết can đảm và quyết định mở lời.

"À, bạn tên gì vậy?" Hin hỏi, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên nhất có thể.

Cậu bạn bên cạnh ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên một chút trước câu hỏi của cô. "Thái An," cậu đáp, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Nhưng ngay sau đó, cậu tiếp tục với một giọng điệu nghiêm túc hơn, "Mà vì chúng ta đã là người yêu rồi, nên hãy gọi tớ là anh đi."

Lời nói của Thái An khiến tim Hin bỗng hẫng lại một nhịp. Cô không thể tin vào những gì vừa nghe thấy. Cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong lòng, như thể một giấc mơ đẹp đang diễn ra ngay trước mắt. "Có phải mình đang mơ không?" Cô thầm nghĩ, cảm giác thật kỳ lạ và vô thực.

Hin cố gắng không để cảm xúc bộc lộ ra mặt, nhưng sự ấm áp và hạnh phúc trong lòng khiến cô không thể kiềm chế. Từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ rằng một câu nói đơn giản lại có thể tạo ra cảm giác mãnh liệt đến vậy. "Anh... ư?" Cô lặp lại, cố gắng kiểm soát giọng nói của mình, mặc dù bên trong lại đang dậy sóng.

Thái An chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt của cậu không rời khỏi cô, tạo nên một sự kết nối kỳ diệu giữa hai người. Hin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, và không gian xung quanh như được phủ một lớp ánh sáng lung linh, tất cả chỉ vì một câu nói mà Thái An vừa thốt ra.

Khoảnh khắc ấy kéo dài, như thể thời gian ngừng lại, và Hin không thể ngừng mỉm cười. Dù chưa biết rõ về Thái An, nhưng trong giây phút này, mọi thứ dường như đều thật hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#love