chương 65-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65

Mang kiếm xông vào phủ

“Triều Cẩm nàng tránh ra!” Tử Thanh dùng hết toàn lực đẩy Triều Cẩm ra, còn mình thì lảo đảo gục xuống: “Vân Châu không thể mất được, khụ khụ, ta không muốn lại nhìn thấy ai đó bị giết một cách oan uổng, ai bị….Nàng cũng không thể lại làm việc gì ngốc nghếch được! Ta còn không trả được cho nàng! Còn chưa trả nổi cho nàng!”

“Tiểu tử…” Ma Ô giậm chân, tiến lên muốn đỡ Tử Thanh dậy: “Tối nay nói gì lão tử cũng không đánh, thắng cũng thật sự là mất mặt lão tử, tạm thời lui binh, ngày khác chúng ta lại ước chiến!”

“Trận quyết đấu này còn chưa xong!” Bỗng nhiên, Tử Thanh lật người ngồi dậy, trường kiếm trong tay dừng trên cổ Ma Ô: “Ngươi thua –!”

Ma Dịch nhịn không được hét lớn một tiếng: “Tiểu tử, ngươi giở trò dối trá! Ta chém ngươi!”

Ma Ô vội đè lại Ma Dịch ở một bên: “Đại ca, không thể!” Lắc đầu nhìn Tử Thanh: “Tiểu tử, luận quyền cước, lão tử có thể dễ dàng đánh chết ngươi, nhưng mà luận liều mạng, lão tử không bằng ngươi…Người Đột Quyết chúng ta kính trọng nhất là dũng sĩ, lão tử thích loại quyết tâm kiên định này của tiểu tử ngươi!”

Cười nhẹ, Tử Thanh bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất: “Ma Ô tướng quân, khụ khụ, ngày đó Khánh Ân mới tới Vân Châu, có ít nhiều mạo phạm, còn thỉnh tướng quân thông cảm…” Vô luận thế nào cũng phải để cho người này xuống thang, Vân Châu không chịu nổi loạn lạc thêm nữa, ta không biết đến tột cùng còn có thể chống đỡ bao lâu?

Triều Cẩm vừa kinh sợ vừa đau lòng nhìn Tử Thanh, chàng quả nhiên trưởng thành lên không ít, giờ khắc này còn có thể nghĩ ra mà nói những lời như thế.

Ma Dịch cùng Ma Ô đều kinh ngạc nhìn Tử Thanh, tựa hồ không thể tin được vào lỗ tai mình.

“Còn có Ma Dịch tướng quân, Khánh Ân quá mức xúc động, khiến tướng quân bị thương, nếu trong lòng tướng quân còn tức giận khó tiêu, vậy có thể dùng thanh kiếm này lấy mạng ta!” Tử Thanh run rẩy cởi bỏ mảnh vải quấn trên tay, hai tay đem trường kiếm nâng lên.

“Tiểu tử ngươi…”

“Nếu như…khụ khụ…oán giận trong lòng nhị vị tướng quân đã tiêu, không bằng cùng ta về Vân Châu, chúng ta thống khoái uống một chén!” Tử Thanh run run phất tay, tầm mắt dần dần có chút mơ hồ, phải chống đỡ, Yến Tử Thanh, phải chống đỡ, trăm ngàn lần không thể gục ngã!

“Tử Thanh chàng thật sự không muốn sống nữa sao?!” Triều Cẩm rơi lệ ôm lấy Tử Thanh, liên tục lắc đầu: “Chàng phải trị thương a!”

Tay trái chộp lấy tay Triều Cẩm, Tử Thanh nhẹ nhàng thấp giọng nói một câu: “Đỡ ta đứng lên, vở diễn này còn chưa diễn xong…”

“Chàng…” Triều Cẩm đau lòng đỡ thân mình đầy máu của Tử Thanh, nhịn không được giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, nhất định chàng rất đau, Tử Thanh…Ánh mắt chạm đến thanh loan đao cắm nơi xương sườn đầm đìa máu chảy của nàng, Triều Cẩm run run dùng thân thể mình đỡ lấy thân mình Tử Thanh: “Tử Thanh gắng lên…”

“Ta…không có việc gì!” Tử Thanh cắn răng thẳng lưng, cứng rắn mỉm cười.

“Ngươi tiểu tử này!” Ma Dịch thầm sợ hãi than: “Được, bản tướng cùng ngươi uống một ly này! Nhưng mà, không phải tối này! Ngươi vẫn nên mau mau trở về thành chữa thương đi, ba ngày sau ta cùng với tam đệ sẽ thiết yến, chúng ta ba người hảo hảo uống một chén!”

“Ý của ngươi là…”

Ma Dịch vung đại thủ lên: “Lui binh!”

“Vậy Triều Cẩm…” Nhìn Ma Ô, Tử Thanh lắc đầu: “Đánh cuộc cho trận quyết đấu của chúng ta…”

Ma Ô cười ha ha: “Vốn lão tử không dùng quỷ kế cũng có thể thủ thắng, dùng một nha đầu đổi lấy một huynh đệ dũng sĩ, lão tử cũng buôn bán lời rồi! Ba ngày sau, lão tử ở chỗ này chờ tiểu tử ngươi!”

“Hảo!” Tử Thanh gật đầu: “Ba ngày sau, không say không về!”

“Hảo!”

Nhìn Ma Dịch, Ma Ô mang binh rời đi.

Thân mình Tử Thanh lắc lư, vội vàng bắt lấy thân mình Triều Cẩm: “Đừng để ta ngã xuống, Triều Cẩm, đỡ ta về Vân Châu.”

“Lục công tử.” Man Tử lệ nóng doanh tròng nhìn nàng, nghẹn ngào không biết nói gì cho phải.

“Vân Châu có Lục công tử là phúc của Vân Châu!” Bỗng nhiên trong lúc đó, tướng sĩ Vân Châu đều quỳ xuống.

Tử Thanh miễn cưỡng cười: “Triều Cẩm, nhìn xem, khụ khụ, kỳ thật ta cược thắng rồi…”

Chương 66

Trái tim nữ nhân

Hôn mê một ngày một đêm, ban đêm canh ba, rốt cục Tử Thanh từ từ tỉnh lại.

“Công tử, rốt cục người đã tỉnh!” Đỗ y quan hưng phấn kêu to một tiếng: “Lão nô…lão nô đi nói cho phu nhân!”

“Đừng…khụ khụ!” Tử Thanh cả kinh gọi giật Đỗ y quan lại: “Ta không sao…Cũng đừng đi quấy nhiễu các nàng….Hiện tại ta chỉ nghĩ một chuyện…Mau đỡ ta đứng lên.”

“Công tử trong người có thương tích, người không thể loạn động a!” Đỗ y quan đè thân mình Tử Thanh lại.

“Ta sẽ trị thương…” Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “Có một vài lời, không thể lại giữ ở trong lòng, ta muốn nói với Nhã nhi…”

“Công tử! Ngươi a…” Bất đắc dĩ lắc đầu, Đỗ y quan cũng thực không biết phải làm sao, tâm bệnh thì cần tâm dược chữa trị. Nâng Tử Thanh dậy, không quên dặn dò một câu: “Công tử ngươi nói thì nói, nhưng đừng quá kích động mà làm rách vết thương, ta cứu không được đâu.”

“Yên tâm…”

Đỗ y quan đẩy cửa ra, giúp đỡ Tử Thanh đi ra ngoài, thị vệ nha hoàn ở ngoài cả kinh: “Công tử người đây…”

“Suỵt…” Tử Thanh ý bảo bọn họ không cần kêu to, lo lắng khiến cho nữ nhân trong nội viện bị tiếng ồn đánh thức.

Nhất nhất im lặng, nhìn Đỗ y quan dìu Tử Thanh đến ngoài phòng Nhã Hề.

“Ngươi! Quả thực hồ nháo!” Mới vừa thay dược cho Nhã Hề, uống thuốc, Hoắc Hương mở cửa ra liền thấy Tử Thanh cười đứng ngoài cửa, giận dữ nói: “Ngươi không muốn sống nữa à?”

“Hoắc cô nương cớ giận…Ta chỉ là muốn nhìn nàng…”

“Ngươi!” Hoắc Hương chỉ có thể thở dài cảm thán: “Hai người đều không làm cho người ta bớt lo được, mới dỗ nàng nghỉ ngơi trước, để mai hẵn gặp ngươi, ngươi liền xuất hiện, aish…” Dịch người khẽ nhường: “Thôi vậy, ta đi trước điều phối thêm một ít thuốc cầm máu, xem ra thuốc này một lát nữa lại phải đổi.”

“A…” Tử Thanh hoạt kê cười: “Cám ơn ngươi.”

“Tử Thanh…” Nhã Hề ở trên giường nhìn thấy Tử Thanh đồng dạng cũng trắng bệch, liền vừa mừng vừa sợ.

Đỗ y quan dìu Tử Thanh đến bên giường, cẩn thận để nàng ngồi bên cạnh: “Lão nô lui xuống trước.” Nói xong liền cùng Hoắc Hương rời khỏi phòng, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

“Nhã nhi…” Ôn nhu gọi một tiếng, Tử Thanh đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng, đau lòng nhìn vết thương trên trán: “Còn đau không?”

Nước mắt đột nhiên chảy xuống, Nhã Hề chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đau.”

“Nhã nhi…” Thì thào gọi, Tử Thanh bỗng nhiên hôn lên đôi mắt đang rơi lệ của nàng: “Ta không muốn nàng khóc, không bao giờ muốn nàng khóc nữa…”

Một đôi bàn tay mềm bỗng nhiên vòng lên cổ Tử Thanh, khuôn mặt Nhã Hề gần trong gang tấc, chỉ quyến luyến nhìn Tử Thanh, mạt đỏ ửng trên khuôn mặt tái nhợt lại có vẻ phá lệ rõ ràng.

Lòng Tử Thanh bắt đầu nóng lên, nhìn nàng không rời mắt, cảm giác được trái tim cuồng loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chương 67

Tửu yến Vân Châu

Mây đen dày đặc, tựa hồ tùy thời trời đều có thể đổ mưa.

Vân Châu, phủ nha.

Đoạn phu nhân lo lắng giúp Tử Thanh mặc y giáp: “Miệng vết thương còn chưa tốt, con đi ra ngoài sẽ mạo hiểm, con hài tử này, khi nào có thể để nương an tâm đây?”

Tử Thanh cười nhẹ: “Chính vì chưa khỏe nên mới càng phải ra khỏi thành, tửu yến lần này nhất định phải đi.” Nói xong liền đi vài bước, chỉ cảm thấy động đến vết thương khiến một trận đau như xé, bất giác đầu đã đầy mồ hôi lạnh.

“Tử Thanh!” Triều Cẩm đột nhiên đi vào phòng, lo lắng nhìn nàng: “Không bằng để ta đi uống đi, tửu lượng ngươi vốn không khá, huống hồ trên người còn có thương tích, vốn không nên uống rượu.”

Tử Thanh chỉ lắc đầu: “Ta cũng không thể để ngươi một cô nương đi uống rượu với hai hán tử được!”

Đoạn phu nhân không khỏi kéo kéo góc áo Tử Thanh, nữ nhi ngốc, chẳng lẽ con không phải cô nương sao? Lời đoạn phu nhân muốn nói, Tử Thanh biết, nhưng rượu này vẫn phải uống.

Trong lòng Triều Cẩm liền thấy ấm áp: “Yên tâm, ta không có việc gì.”

“Lục công tử, ngoài thành hai vị tướng quân Đột Quyết đang quát to muốn đem rượu vào thành, chúng ta để họ vào hay không?” Man Tử bỗng nhiên vội vã tiến vào hồi báo.

Tử Thanh cười: “Vào thành cũng tốt, ta lại có thể không cần đi nhiều, Man Tử đại thúc, mở cửa đi, xem sắc trời hôm nay thì cũng không thích hợp uống rượu ngoài thành, vạn nhất mưa một chút, phá vỡ hứng thú thì không khỏi tiếc nuối.”

Triều Cẩm gật đầu: “Vào đây cũng tốt, ta đi phân phó đầu bếp làm chút đồ ăn nhắm rượu.” Chỉ cần bọn họ vào thành thì cho dù lại có biến cố gì cũng có thể ngay tức khắc bắt hai người đó, đại quân ngoài thành có nhiều đi nữa cũng có thể bình yên.

Rốt cục Ma Dịch cùng Ma Ô mang theo mấy trăm vệ sĩ tiến vào thành Vân Châu.

Tử Thanh nhịn đau ra trước phủ nghênh đón, hàn huyên một phen, thỉnh đại quân vào phủ, một hồi tửu yến náo nhiệt bắt đầu.

Cho dù tửu lượng không ổn, Tử Thanh vẫn lại muốn cứng rắn chống đỡ tiếp tục, qua vài chén, Tử Thanh liền cảm thấy choáng váng, liền không dám nói thêm cái gì, sợ nói ra điều gì không nên nói.

Biết tửu lượng của Tử Thanh, Triều Cẩm liền lặng yên tráo đổi bầu rượu của nàng, tự mình rót rượu, đưa qua: “Tử Thanh, uống này.”

Lòng Tử Thanh biết rõ ràng, khẽ mỉm cười, nâng chén kính Ma Dịch cùng Ma Ô: “Hai vị tướng quân, nào, ta kính các ngươi.”

“Hảo! Đến đây!”

Một ngụm trà thơm ngát tiến vào miệng, Tử Thanh cười nhìn Triều Cẩm, cứ như vậy mà uống mấy ngàn chén thì cũng không say một phần.

Triều Cẩm nhẹ nhàng gật đầu, lại rót đầy rượu cho Tử Thanh.

Một trường tửu yến, uống thẳng đến đêm mới ngừng lại.

Phân phó thị vệ đem Ma Dịch cùng Ma Ô say khướt vào trong nội phủ nghỉ ngơi, Tử Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cười với Triều Cẩm: “Cảm ơn nàng, Triều Cẩm.”

Triều Cẩm lắc đầu cười: “Còn không mau đi uống thuốc nghỉ ngơi?”

Tử Thanh hít một hơi thật sâu, thản nhiên cười: “Triều Cẩm, nay nguy hiểm lớn nhất với Vân Châu đã kết thúc, ta nghĩ đây là thời điểm ta nói với nàng một việc.”

“Muốn nói gì cũng được, nhưng mà, tối nay quan trọng nhất chính là dưỡng thương thế của ngươi  cho tốt.” Triều Cẩm ưu sầu đẩy Tử Thanh: “Nếu ngươi không dưỡng thương cho tốt, Nhã nhi của ngươi sẽ đau lòng đến chết mất.”

“Được…Ta dưỡng thương trước.” Tử Thanh nặng nề thở dài, lòng nàng, chắc hẳn cũng không vui vẻ gì.

Nhìn Tử Thanh hơi ngẩn ra, Triều Cẩm đã đỡ nàng dậy: “Còn đứng đực ra đấy làm gì? Đi, trở về phòng nghỉ ngơi.” Nói xong liền dìu Tử Thanh xoay người đi về nội viện.

Chương 68

Lang bản hồng nhan

(Hồng nhan lại là sói)

“Đỗ y quan, đợi lát nữa người mau chóng tới giáo trường tìm Man Tử đại thúc mang rơm cỏ ở khắp nơi đến, bó thành người cỏ, mặc giáp của tướng sĩ vào, toàn bộ dựng trên đầu tường thành Vân Châu.” Tử Thanh vội vàng dặn dò xong, đột nhiên chặn Đỗ y quan đang quấn băng bàn tay bị thương của mình: “Băng chặt một chút, như vậy ta sẽ không có cảm giác đau.”

“Công tử, nếu mảnh vải này quấn vết thương quá chặt, rất dễ bị dính vào vết thương, ngày khác thay thuốc tất nhiên sẽ càng đau.”

“Phải xem có mạng để đổi dược hay không mới được.” Tử Thanh cười khổ sở: “Còn có, Đỗ y quan, chuẩn bị ba cỗ xe ngựa, sáng sớm ngày mai ta muốn mang gia quyến xuất du. Về phần bách tính Vân Châu, tiếp theo nhất định phải đánh thức từng nhà, lặng yên rời đi.” Đột nhiên, Đỗ y quan hung hăng thắt nút dây vải, cơn đau truyền tới từ vết thương không khỏi khiến Tử Thanh hít một hơi.

“Lão nô làm đau công tử?”

“Không có việc gì, nhớ lấy, hết thảy đều phải âm thầm tiến hành, không thể kinh động tới thị vệ Hằng vương cùng binh sĩ Đột Quyết trong thành, nếu không, chúng ta chỉ có một đường chết.”

“Vâng, lão nô lui trước.”

Tử Thanh thở dài, Triều Cẩm, hiện tại sợ nhất chính là nàng không chịu rời đi a. Thay thanh bào thật dài, Tử Thanh gắt gao siết chặt đai lưng, cắn chặt răng, lặng yên rời khỏi phủ, đi về phía đại lao.

Tối nay mây đen đầy trời, cơn mưa dai dẳng suốt một ngày, vẫn không hề ngớt.

Đại lao Vân Châu, khắp nơi đều tràn ngập một cỗ hương vị mục nát, ánh nến mờ nhạt lúc sáng lúc tối, giống như những đốm lửa u minh trên con đường xuống Hoàng tuyền, có vẻ phá lệ âm lãnh.

Ngồi dựa vào một góc đại lao, Triều Cẩm hai tay ôm đầu gối, thản nhiên cười: “Tử Thanh…Nếu chàng an bình, ta cũng không hối tiếc…”

“Nhưng mà ta có tội.” Thanh âm Tử Thanh bỗng nhiên vang lên, mỉm cười: “Nếu nàng chết oan trên tay ta, ta thật sự liền nghiệp chướng nặng nề.”

“Tử Thanh! Sao lại là chàng?” Triều Cẩm kinh hãi, đứng dậy vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.

“Ta đến đưa nàng đi.” Tử Thanh vừa nói, một bên mở khóa sắt ra, vươn tay: “Đi, theo ta!”

Triều Cẩm lắc đầu: “Không được, ta không thể đi! Nếu không Vân Châu khó giữ được, ai ai cũng đều lo lắng cho tính mệnh!”

“Hiện tại ta muốn bảo vệ tính mệnh của nàng!” Tử Thanh tiến lên, giữ chặt tay nàng: “Đi!”

“Tử Thanh…” Muốn tránh né khỏi tay Tử Thanh, nhưng vừa nghĩ tới thương tích trên người nàng, Triều Cẩm lại chỉ có thể dùng lực thật nhẹ, tùy ý để nàng lôi ra khỏi đại lao.

Mới vừa đi đến cửa đại lao, Tử Thanh liền quay đầu nói với người canh gác: “Tối nay ta muốn thẩm vấn nghi phạm, ngày mai sẽ đem nàng trở lại.”

“Rõ!”

Một đường giữ chặt Triều Cẩm đi đến trước cửa nam, xa xa liền thấy Man Tử đang đứng trực ở cửa thành.

“Man Tử đại thúc!”

“Lục công tử! Ngài đây là?”

Tử Thanh hơi xua tay: “Giờ này ta muốn ngươi giúp ta làm hai việc, thứ nhất, mau chóng tìm cho ta hai con ngựa, thứ hai, sau khi Đỗ y quan dựng lên người cỏ trên mỗi tường thành, ngươi liền để vài dân chúng hoặc tướng sĩ Vân Châu ra khỏi thành, ghi nhớ trách nhiệm, phải đi thật xa, thẳng đến khi phong ba ở Vân Châu lắng xuống rồi hẵn trở về.”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Man Tử bối rối.

“Hiện tại không kịp nói cho ngươi, Man Tử đại thúc, phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp.”

Chương 69

Nhẫn cỏ, kết tóc

“Khụ khụ.” Tử Thanh nhẹ xoa môi mình, nhịn không được trong tâm trào lên một trận thống khổ, Triều Cẩm, chúc nàng một đường bình an, qua ngày mai, nếu ta còn mạng thì ta sẽ trả cho nàng. Không tự chủ được, hai hàng lệ nóng nổi chảy dài trên má, Tử Thanh chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn.

Một cỗ mùi tanh trào lên cổ họng, Tử Thanh xoay người lên ngựa, nhìn về hướng Vân Châu, ngày mai, còn có một hồi chiến đấu, lúc này chỉ có nàng chân chính một mình tác chiến.

“Giá!” Tử Thanh thúc ngựa phi về Vân Châu.

Cưỡi ngựa tuần tra Vân Châu một vòng, lòng Tử Thanh tràn đầy mệt mỏi, cưỡi ngựa trở lại phủ.

Ôm vết thương, Tử Thanh run rẩy đi đến trước cửa phòng mình, vừa định đẩy ra, liền cảm thấy một cỗ ấm áp truyền tới từ phía sau.

“Nhã nhi…” Mày Tử Thanh nhẹ nhàng giãn ra: “Đã trễ thế này rồi, còn không nghỉ ngơi đi?”

Nhã Hề lại ôm chặt nàng, không muốn buông tay: “Sử tiểu thư đã bình yên li khai, phải không?”

Tử Thanh gật đầu, xoay người lại, nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, sáng sớm ngày mai ta tính mang mọi người ra khỏi thành đi chơi một chút, giờ nếu nàng không nghỉ ngơi đi, chỉ sợ sáng mai lại lười biếng.”

“Tử Thanh, ta muốn nàng làm một việc.” Nhã Hề nhìn Tử Thanh thật sâu.

“Cái gì?” Sủng nịnh cười, Tử Thanh khẽ gạt những sợi tóc vương trên trán nàng.

“Ta muốn nàng tết tóc cùng ta.”

“Được, để ta làm cho nàng.” Nói xong liền kéo Nhã Hề vào phòng, tìm kéo cắt xuống một mớ tóc dài của mình.

Nhã Hề thản nhiên cười, lấy cây kéo trong tay Tử Thanh ra, cũng cắt xuống một đám tóc đen dài. Nhận lấy tóc Tử Thanh, Nhã Hề còn nghiêm túc đem hai phần tóc dài tết với nhau, nắm chặt trong lòng bàn tay, quỳ xuống trước cửa sổ: “Thượng thiên minh giám, bất luận ngày mai phu quân Tử Thanh sống hay chết, Nhã Hề sinh là người Yến gia, chết là quỷ Yến gia.”

“Nhã nhi…” Vô cùng khiếp sợ nhìn Nhã Hề, Tử Thanh chỉ cảm thấy lòng nóng lên, đỡ lấy thân mình Nhã Hề: “Nhã nhi ngốc.”

“Ta biết ngày mai cái gọi xuất di kỳ thật là trốn thoát khỏi Vân Châu.” Nhìn lệ quang trong mắt Tử Thanh, Nhã Hề cười nhẹ: “Tối nay, ta không khóc, bởi vì đêm nay là khoảnh khắc tươi đẹp của ta, cùng người kết tóc, đời này không phản bội.”

“Tối nay ta không kịp chuẩn bị hoa đường hỉ chúc, Nhã nhi, như vậy thật ủy khuất nàng.” Tử Thanh lắc đầu, kéo nàng vào trong lòng.

Nhã Hề mặt đối mặt nàng, những ngón tay thon dài trắng nõn cùng Tử Thanh mười ngón tương khấu, thanh âm bắt đầu có chút nghẹn ngào: “Tử Thanh, đáp ứng ta, mặc kệ ngày mai phát sinh chuyện gì, nàng đều phải hảo hảo còn sống, trở về còn nắm lấy tay ta như thế này.”

“Được…” Tử Thanh gạt đi lệ trên khóe mắt: “Nhã nhi, ngày mai sau khi ra khỏi thanh, nhớ rõ, phải chiếu cố mẫu thân cho tốt.”

“Vâng.”

Chương 70

Kim thiền thoát xác

“Thực xin lỗi, ta không thể làm tổn thương nàng!”

“Có lẽ, có một ngày ta sẽ xúc phạm tới Nhã nhi, xúc phạm tới nàng…”

“Nếu thực sự có một ngày như vậy, nàng cũng sẽ không cần ta giống như thế.”

“Nàng cũng không thể lại làm việc gì ngốc nghếch được! ta không trả nổi cho nàng! Không trả nổi cho nàng!”

“Để nàng đi theo giúp ta mạo hiểm, đó mới chân chính là tàn nhẫn với nàng!”

…..

Một Tử Thanh khiêm tốn quân tử, một Tử Thanh lòng giấu bí mật, một Tử Thanh mày nhăn mặt nhíu, một Tử Thanh lấy tính mạng để bảo vệ, một Tử Thanh có gan gánh vác hết thảy…Đến tột cùng ta ở khắp nơi làm cái gì? Việc Tử Thanh ngươi làm, như thế nào lại là một chuyện hoang đường đến thế? Thích một nữ tử như vậy, thật sự là hoang đường sao?

Triều Cẩm đang phóng như điên bỗng nhiên ghìm cương ngựa, nâng tay xoa xoa đôi môi mình, run rẩy rơi lệ…

“Tử Thanh…” Vội ôm lấy ngực, trái tim Triều Cẩm như thể bị đao cắt.

“Biết nàng không có việc gì thì tốt rồi.”

Khuôn mặt tươi cười bình yêu của Tử Thanh hiện ra dưới đáy lòng Triều Cẩm, Triều Cẩm bừng tỉnh đại ngộ, ngươi là đang ép ta đi phải không? Thế nhưng ta lại ngốc đến nỗi ngay cả cái kế đơn giản ấy cũng đều không nhìn ra!

“Cho dù người trong thiên hạ không cần ngươi, Sử Triều Cẩm ta cũng sẽ không không cần ngươi!”

Triều Cẩm bịt chặt hai tai, liên tục lắc đầu, sao ta có thể quên được những lời nói của chính mình, có thể nào lại quên đây?

“Nữ tử yêu thương nữ tử, có gì không thể?”

Bỗng nhiên nghĩ tới một câu Lí Nhược từng nói, toàn thân Triều Cẩm run lên, có gì không thể? Có gì không thể? Lại nhớ tới những tổn thương khúc mắc giữa Nhã Hề cùng Tử Thanh mấy ngày trước đó, Nhã Hề, ngươi cũng biết thân phận Tử Thanh, phải không? Ngay cả ngươi cũng đều có thể hết mình thâm tình như vậy, vì sao ta còn cố tình chấp nhất như thế?

Ghìm ngựa quay đầu, Triều Cẩm thê lương cười: “Yến Tử Thanh, cả đời này, cho dù chết đi ngươi cũng đừng mơ thoát  được ta! Giá!” Tuấn mã chạy như bay, phóng như điên về phía Vân Châu.

***

Sắc trời mờ mịt, Tử Thanh lặng lẽ đánh thức tất cả mọi người trong phủ, cuối cùng đã đến lúc đi rồi.

“Hôm nay mây đen dày đặ, con hài tử này, trời còn chưa sáng, thế nhưng con đã nghĩ đi chơi?” Đoạn phu nhân nghi hoặc nhìn Tử Thanh.

Tử Thanh cười nhẹ, kéo tay áo Đoạn phu nhân: “Nương, ngày mưa cũng có cái đẹp của ngày mưa mà, chúng ta cũng nên đi ra ngoài một chút.”

“Được rồi.”

“Tốt! Tốt! Tử Thanh ca ca, ta cùng tiểu Tình tử cũng phải đi!” Lí Nhược vỗ tay.

Tử Thanh lạnh lùng nhìn Tô Tình bên cạnh Lí Nhược, ảm đạm thở dài, vì sao ngươi phải hãm hại Triều Cẩm?

“Tốt, ta đã chuẩn bị xe ngựa rồi, mọi người đều cùng đi.” Nói xong, Tử Thanh liền gọi Man tử: “Man Tử đại thúc, mau dẫn các nàng lên xe đi.”

“Rõ!”

“Thỉnh lão phu nhân cùng các vị tiểu thư đi bên này.”

Chương 71

Bốn bề thọ địch

“Tử Thanh….Tử Thanh….”

Nước mưa điên cuồng quất lên người Triều Cẩm, thành Vân Châu trống rỗng, một bóng người cũng không có.

Trái tim mãnh liệt co thắt lại, Triều Cẩm thúc ngựa tìm khắp đầu đường đến cuối phố, nhưng mà bất luận thét gọi thế nào, đáp lại nàng cũng chỉ có tiếng mưa rơi rào rào.

“Ngươi ở đâu? Rốt cuộc ngươi ở đâu?” Triều Cẩm thúc ngựa trở lại cửa nam, lắc đầu, muốn để mình tính táo lại, Sử Triều Cẩm, ngươi không thể loạn, trấn tĩnh, trấn tĩnh, trấn tĩnh, nơi này không có vết máu, khẳng định Tử Thanh bình yên, nàng không có việc gì, tất nhiên không có việc gì.

Rời khỏi Vân Châu, nơi bọn họ có thể đi chỉ có…chỉ có Lạc Dương…Phương hướng hẳn là hướng đó…

Triều Cẩm hít thật sâu mấy hơi, ghìm ngựa phóng về phía Lạc Dương, cúi đầu liền thấy dấu vó ngựa hỗn độn còn chưa bị mưa to xóa hết, một đường này phương hướng đúng là Lạc Dương.

Nhìn dấu vó ngựa loang lổ, rõ ràng là thiết kỵ đại quân Đột Quyết, nếu Tử Thanh bị đuổi theo…Triều Cẩm đột nhiên lắc đầu, không có khả năng! Không có khả năng! Tử Thanh không có việc gì, không có việc gì!

“Tử Thanh!” Thê lương hô lên, Triều Cẩm quất mạnh ngựa, dọc theo dấu vó ngựa hỗn loạn một đường đuổi theo.

Tử Thanh, chờ ta, chờ ta…

***

Sơn cốc xanh um tươi tốt, dưới mưa to có vẻ đặc biệt xanh ngắt.

Vó ngựa tung bay, Tử Thanh một khắc cũng không dám chậm lại.

Tiếng hò hét ở phía sau càng ngày càng gần, mưa to làm cho con đường trong sơn cốc trơn trượt, tuấn mã chạy càng ngày càng chậm.

“Vút!”

Đột nhiên, một sợi dây thừng xuất hiện dưới vó ngựa Tử Thanh, con ngựa mệt mỏi bị sợi dây ngáng, đột nhiên ngã lộn ra đất, Tử Thanh bị quăng thật xa ra ngoài.

Cảm giác được vết thương bị rách truyền đến cơn đau như xé, Tử Thanh cắn răng một cái đứng lên, toàn thân không khỏi run rẩy.

“Ngươi chạy không thoát được đâu.”

Tử Thanh kinh hãi quay đầu, chỉ thấy hơn mười thị vệ của Hằng vương đã sớm mai phục tại chỗ này, giờ một đám cao thủ tay cầm đại đao, chờ lấy tính mạng nàng.

“Điện hạ đã sớm tính được ngươi sẽ đi qua sơn cốc này, đi đường tắt để đuổi theo xe ngựa, nên đặc biệt lệnh cho ta ở đây chờ An lục công tử đã lâu.”

Nắm chặt hai nắm đấm, Tử Thanh đột nhiên bật ra một tràng cười lạnh thê lương: “Ha ha, thì ra ta đã bốn bề thọ địch…” Năm đó Bá vương Hạng Vũ cũng có tâm tình như vậy sao? Thê lương, tuyệt vọng lại không cam lòng, không nỡ, Ngu Cơ bình yên ra đi, có lẽ Bá vương mất đi còn thanh thản hơn ta, mà Nhã nhi…Chẳng lẽ không thể chạy thoát khỏi bàn tay tên súc sinh kia? Không! Ta không chấp nhận số mệnh này, phải xông ra, xông ra!

Tử Thanh đột nhiên hung hăng cắn răng, rút ra bội kiếm bên hông: “Đến đây đi!”

Một đạo tia chớp xé rách bầu trời, một tiếng sấm kinh thiên vang vọng khắp nơi.

***

“Lộp cộp –!” Con ngựa dưới thân Triều Cẩm hí dài một tiếng, đột nhiên bốn vó mềm nhũn, ngã gục xuống, kịch liệt thở dốc.

Chương 72

Nghe thấy tin dữ

“Tử Thanh — !” Trái tim bỗng nhiên đau nhói, Nhã Hề không khỏi thất kinh nhìn hướng Vân Châu, chẳng lẽ…

Chiếc nhẫn cỏ nơi ngón áp út bàn tay phải bỗng nhiên đứt đoạn, nước mắt Nhã Hề cũng chảy xuống trong nháy mắt.

“Nhã Hề, ngươi làm sao vậy?” Hoắc Hương vội vàng cầm tay nàng, giúp nàng bắt mạch: “Ngươi…sao ngươi lại đột nhiên hoảng loạn như vậy?”

“Nàng…Tử Thanh nàng…” Nhã Hề rơi lệ lắc đầu, không nói nên lời, cũng không dám nói ra lời, Tử Thanh…Nàng…Nàng thật sự đã xảy ra chuyện sao? Sẽ không…sẽ không…Nàng sẽ trở về…Ta tin tưởng nàng sẽ trở về!

Hoắc Hương cả kinh: “Đúng rồi, vì sao  giờ Yến công tử còn chưa đuổi kịp chúng ta?”

“Nàng…” Nhã Hề đột nhiên ôm chặt Hoắc Hương: “Hoắc cô nương, nàng…nàng là cố ý ở lại Vân Châu, giữ chân đại quân Đột Quyết để cho chúng ta bình yên rời đi!”

“Cái gì?” Hoắc Hương đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ vì sao trước đó Tử Thanh lại đột nhiên nói với nàng những lời kia.

“Ta rất sợ…rất sợ…” Đột nhiên, cảm thấy toàn thân mình lạnh như băng, Nhã Hề bi ai nói.

“Người tốt sẽ có báo đáp, Yến công tử sẽ không có việc gì đâu…”

“Lộp cộp! Lộp cộp!…”

Đột nhiên bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng vó ngựa.

“Ngươi xem, không phải đã trở lại sao?” Hoắc Hương thở phào nhẹ nhõm, vội vén rèm, vẻ tươi cười chợt cứng lại.

“Tử…” Nhã Hề ngẩn ra, sắc mặt kinh hãi, sao lại là hắn!!

Vó ngựa bay nhanh, Hằng vương cười nhìn Nhã Hề: “Nhã Hề cô nương, nhìn thấy tiểu vương, không vui sao?”

“Đi mau! Đừng ngừng lại!” Nhã Hề hoảng sợ buông màn xe.

“Các ngươi muốn chạy sao?” Thanh âm Hằng vương trầm xuống, binh mã vương phủ đông nghìn nghịt đã ở phía trước ngăn xe ngựa lại.

“Ha ha…” Hằng vương thả chậm vó ngựa: “Lúc này thật sự là không đi được.” Ngẩng đầu nhìn mưa to đầy trời: “Các ngươi xem, ngay cả trời cũng giúp tiểu vương giữ người lại.”

“Điện hạ! Ngươi ngăn chúng ta lại, đến tột cùng là muốn làm gì đây?” Đỗ y quan cưỡi ngựa tiến lại, ôm quyền hỏi.

Chương 73

Cùng sói đánh cuộc

“Điện hạ thật lớn giọng!” Đỗ y quan đột nhiên lấy từ trong lòng ta một lệnh bài vàng kim: “Chẳng lẽ ngay cả Đông cung cũng không áp chế nổi ngươi?”

“Ha ha, ngươi quả nhiên là một trong những tâm phúc của thái tử, quỷ y Đỗ Phương.” Hằng vương lạnh nhạt cười: “Đáng tiếc, cho dù thân phận ngươi có sáng tỏ, tiểu vương cũng không sợ ngươi nửa phần! Bởi vì tiểu vương ngay cả thái tử hoàng huynh còn không sợ, sao có thể sợ ngươi đây?”

“Nếu là Quảng An công chúa thì sao?” Đoạn phu nhân đột nhiên mở miệng, ngạo nghễ nhìn Hằng vương: “Năm đó hoàng đệ còn không biết được hoài thai trong bụng vị phi tử nào, nay trưởng thành, cánh cứng rắn, ngay cả thái tử cũng không để vào mắt sao?”

“Quảng An công chúa?” Hằng vương giật mình, bỗng nhiên cười to một tiếng: “Nguyên lai là người trước kia cùng kẻ khác bỏ trốn, hoàng tỷ khiến cho hoàng thất náo loạn mất hết cả mặt mũi? Ha ha, thật sự là buồn cười, đường đường là công chúa Đại Đường, thế nhưng lại làm cơ thiếp của tên vừa xấu vừa mập An Lộc Sơn kia, ha ha, cho dù hôm nay tiểu vương giết ngươi, phụ hoàng cũng sẽ không trách ta nửa phần!”

Một câu nói khiến cho Đoạn phu nhân không đáp được gì, lại khiến mọi người ở bên đều kinh ngạc nhảy dựng.

“Thì ra Tử Thanh ca ca cũng là con cháu Hoàng thất, thế nhưng ngươi lại dám giết hại chất nhi nhà mình, nếu rơi vào tai Thánh thượng, ngươi cũng không sống được bao lâu!” Lí Nhược giật mình.

“Nếu các ngươi đều thành người chết thì sao? Còn ai sẽ nói ra ngoài đây?” Hằng vương ngửa đầu cười to, nhìn Nhã Hề: “Nàng đi hay không đi?”

“Nhã Hề tỷ tỷ không cần đáp ứng hắn!” Lí Nhược nói xong liền giơ tay đánh về phía Hằng vương: “Ta đánh chết tên bạch nhãn lang nhà ngươi!”

“Ngươi tưởng tiểu vương không biết võ công sao?” Hằng vương bỗng nhiên vững vàng bắt lấy tay Lí Nhược, năm ngón dùng sức, Lí Nhược không nhịn được hét thảm một tiếng.

“Ngươi buông nàng ra…” Nhã Hề đột nhiên mở miệng, vẫn không nhúc nhích nhìn Hằng vương.

Hoắc Hương giữ chặt tay áo Nhã Hề: “Ngươi không thể đáp ứng hắn, hắn đích thị là loại tiểu nhân nói chuyện không giữ lời!”

“Con là con dâu của ta, không thể đồng ý với hắn!” Đoạn phu nhân cũng cuống quít giữ chặt tay Nhã Hề, lắc đầu liên tục: “Thanh nhi nay sinh tử không rõ, ta không muốn lại mất thêm một hài tử nữa!”

Lệ nóng doanh tròng, Nhã Hề vừa cười nước mắt vừa rơi: “Nương, có những lời này của người là đủ rồi…” Tử Thanh, ta đã đáp ứng với nàng, ta sẽ làm được, giờ đây, chuyện nàng đã đồng ý với ta, trăm ngàn lần đừng nuốt lời…

“Nhã Hề…Nhã Hề tỷ tỷ, đừng để ý đến ta, ngươi không thể đáp ứng hắn!” Lí Nhược đau đến đổ mồ hôi.

“Buông ra! Buông ra!” Tô Tình mãnh liệt đập vào tay Hằng vương, lại bị hắn hung hăng hất ra, khiến cả Lí Nhược cũng ngã xuống thật xa.

“Lòng kiên nhẫn của tiểu vương có hạn, Nhã Hề, nàng không trách ta được!”

“Thả bọn họ, ta đi theo ngươi!” Thanh âm Nhã Hề kiên định vang lên.

Hằng vương cười ha hả: “Tốt lắm Nhã Hề, hảo, tiểu vương cam đoạn, tuyệt đối sẽ không động đến một người bọn họ!”

“Điện hạ, Nhã Hề muốn là không có ai động đến bọn họ, chứ không phải chỉ có ngươi không động.” Nhã Hề thê lương cười: “Nếu ta với ngươi vừa đi, ngươi liền hạ lệnh thương tổn đến họ, cũng không tính là trái lời phải không?” Tử Thanh, vô luận thế nào ta cũng sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt…Cho nàng thấy một ta thật kiên cường.

Kinh ngạc nhìn nàng, đáy lòng Hằng vương không khỏi lạnh lẽo: “Tiểu vương thật ra không ngờ thế nhưng nàng lại nói ra những lời như vậy.”

“Nếu điện hạ không đáp ứng, Nhã Hề tình nguyện cùng mọi người chết ở chỗ này!”

Chương 74

Tâm như tro tàn

Phạm Dương, tháng tư, mặt trời chiếu rọi.

“Tử Thanh, chúng ta đã trở lại.” Ôm một hộp gỗ nhỏ, Triều Cẩm bước vào đại môn Sử gia, đập vào mắt là chữ hỉ đỏ thẫm, lại khiến lòng Triều Cẩm chợt lạnh.

“Tiểu thư đã trở lại! Đại nhân, tiểu thư đã trở lại!” Gia đinh ngoài cửa thấy khuôn mặt gầy yếu của Triều Cẩm liền hoảng hốt vội vàng chạy vào phủ.

Vạn vạn lần không nghĩ tới, người chạy ra sớm nhất lại dĩ nhiên là Sử tiểu muội kia.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái bụng hơi nhô cao của nàng, Sử tiểu muội kích động tiến lên giữ chặt tay Triều Cẩm: “Tỷ tỷ người trở lại là tốt rồi, toàn bộ bọn họ đều bức ta phải bỏ hài tử, ta không muốn, không muốn, ta không muốn lại vì lợi ích gia tộc mà gả cho ai nữa, ngươi thay ta gả lần này đi, được không?”

“Bọn họ muốn ngươi gả cho ai?” Triều Cẩm thản nhiên hỏi.

“Đột Quyết vương tử A Sử Na Côn.” Sử tiểu muội hoảng sợ lắc đầu: “Hài tử này vô tội!”

“Vương tử?” Triều Cẩm lạnh lùng cười: “Có bao nhiêu vạn binh sĩ?”

“Nghe nói là mười vạn…” Sử tiểu muội trong mắt lấp lánh nước mắt, mặc kệ giờ phút này nàng đến tột cùng là diễn trò hay thật sự luyến tiếc hài tử trong bụng, Triều Cẩm cũng không muốn đoán nhiều.

Triều Cẩm lắc đầu: “Tiểu muội, yên tâm đi, lần này sẽ không có ai lại ép buộc ngươi nữa, mặc kệ hài tử trong bụng là của Lăng Trọng hay Trịnh Nguyên Hoán, đúng như lời ngươi nói, đều vô tội, an tâm sinh hạ đi.”

“Tỷ tỷ…” Thật không ngờ Triều Cẩm thế nhưng sẽ nói như vậy, Sử tiểu muội kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ.

“Lớn bé có thứ tự, cho dù phải gả thì cũng không tới phiên ngươi.” Triều Cẩm không hề nhìn nàng, chỉ hờ hững đi vào nội đường, mười vạn…Tốt…Liền bắt đầu từ mười vạn binh Đột Quyết này đi…Tử Thanh, nàng cứ chờ xem ta từng bước từng bước báo thù cho nàng.

“Nguyên lai là muội muội đã trở lại a, ta còn sợ muội muội đã cùng An lục công tử đơm hoa kết trái, không muốn trở về gặp chúng ta.” Sử Triều Nghĩa cười tươi ra đón.

“Cha ở đâu?” Triều Cẩm lạnh lùng mở miệng.

“Triều Cẩm, như thế nào ngươi lại có thể ngay cả ca ca cũng không gọi một tiếng?” Sử Triều Nghĩa nhìn gương mặt lạnh như băng của Triều Cẩm, không hiểu sao cảm thấy có chút bất an, đột nhiên trở về, còn ôm một cái hộp gỗ kỳ quái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?, “Trên tay ngươi là cái gì?”

“Đây là tính mạng của ta, ai cũng không thể đụng vào!” Triều Cẩm hất tay hắn ra: “Ta muốn gặp cha.”

“Ngươi!”

Chương 75

Giấc mộng ngàn năm

Tiếng chuông ở Bạch Mã Tự vẫn thuần tịnh như thế, tiếng chuông đồng dưới mái hiên chùa vẫn thanh thúy như ngày ấy.

Một nam tử cả người lam lũ ôm một nữ hài quỳ rạp xuống trước mặt lão hòa thượng: “Sư phụ, con đã trở về.”

“Tình là nghiệt chướng, ngươi đã nhìn rõ chưa?” Lão hòa thượng nhắm mắt lại, bình tĩnh mở miệng.

“Ái tình có là nghiệt chướng thì cuộc đời này con cũng không hối hận.” Lưng nam tử phá lệ thẳng tắp: “Chỉ là ấu nữ vô tội, giang sơn Đại Đường quá nhiều huyết lệ, con chỉ cầu xin sư phụ có thể để cho hài tử này thoát ly khổ hải.”

“Hài tử này…”

“Là hài tử của con và công chúa, tên Tử Thanh…”

“Ngươi thật sự vẫn không chịu phá vỡ hồng trần?” Lão hòa thượng trợn mắt tiếp lấy nữ anh, thở dài: “Nếu không phá vỡ được  nghiệt chướng của ái tình, vậy thủy chung sẽ phải nhận ác báo.”

“Công chúa ở đâu không rõ, đời này nếu không tìm thấy nàng, vậy trần chướng* trong lòng sẽ vạn vạn lần không thể phá.”

(*trần: cõi trần, trần tục; chướng: bức màn à bức màn che cõi trần)

“Ai, kiếp này vẫn là không tránh khỏi a.”

“Đa tạ sư phụ, Yến Thông xin đi.”

“Đi đi. Nữ oa này, số mệnh cũng có tình kiếp, quả thật không thể ở lại Đại Đường, vi sư biết nên để cho nàng đi tới nơi nào.”

“Đa tạ sư phụ.” Nam tử đi xa rồi, lão hòa thượng liền ôm hài tử đi tới cái giếng bên cạnh.

“Lão lừa ngốc, ngươi tưởng có thể cắt đứt được thân duyên* của người khác sao?” Gió nhẹ thổi qua, một lão ẩu bỗng nhiên xuất hiện bên miệng giếng.

(*thân: người thân; duyên: nhân duyên)

“A di đà phật, ta không muốn nữ oa này cũng trải qua tình kiếp như phụ thân nàng.”

Lão ẩu lắc đầu: “Ngươi quả nhiên là tên đầu gỗ ý chí sắt đá! Năm đó như thế, này vẫn như vậy!”

“A di đà phật, nhân yêu* mến nhau vốn đã là sai, thiên đạo luân thường, há có thể vi phạm?”

(*nhân yêu: gay)

“Nếu ta có thể chứng minh ngươi đã sai rồi thì sao?”

“Ta sẽ không sai!”

“Vậy chúng ta đánh cược đi, nếu ngươi sai thì phải tự tay tìm nữ anh này về, hơn nữa hoàn tục đi theo ta! Nếu ta sai, vậy tất nhiên ta sẽ chặt đứt tình chướng, mặc ngươi dốc lòng tu phật, chuyện cũ trước kia, một mực sẽ không nhắc tơi!”

“Được! Chúng ta liền đánh cược, xem liệu trên thế gian này có thể có nữ tử cùng nữ tử bạch đầu giai lão hay không? Sinh tử không thay đổi!”

“Ngươi!” Lão ẩu hung hăng trừng mắt với lão hòa thượng: “Ngươi đây là đang làm ta khó xử!”

“Nếu ngươi buông tay, vậy cũng coi như ngươi thua.”

“Ta sẽ không bỏ cuộc! Ta tin tưởng, ái tình có thể vượt qua hết thảy!” Lão ẩu kiên định cười: “Lão lừa ngốc, ta sẽ khiến cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro