PT 2 khổ sau vội vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm nhận về thời gian of XD trong đoạn “xuân đg tới..chẳng baoh nữa”

“Xuân đg tới, nghĩa là xuân đg qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ of nhân gian, Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại! Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâg tôi tiếc cả đất trời, Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi, Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt, Con gió xinh thì thào trong lá biếc, Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi? Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa? Chẳng bao h, ôi!Chẳng baoh nữa...”

XD là người luôn khát khao giao cảm vs đời, XD viết văn, làm thơ rồi đến vs CM rất tự nhiên, chân thành và nồng nhiệt. Ông đã tham gia mặt trận VIệt Minh. Sau CMT8, ông hăng hái tham gia hđ trong các lĩnh vực nghệ thuậ gắn bó cả đời vs sự nghiệp. Sự nghiệp stác of XD rất phong phú trong nhiều lĩnh vực: stác thưo, văn xuôi, phê bình VH...song thơ ca chính là cây cầu giao cảm linh diệu nhất đã bắt nhịp cho trái tim thi sĩ đến vs cđời. Trc’ cm, XD đc. Coi là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới, bởi nguồn cxúc dạt đào trẻ trung, sôi nổi vs quan niệm nhân sinh mới mẻ giữa n~ cách tân đầy stạo. Vội vàng đc. In trong tập “Thơ thơ” – tập thơ đầu tay của XD. “vội vàng” là 1 trong n~ bài thơ tiêu biểu nhất của XD trc’ CMT8. Bài thơ đã thể hiện quan niệm mới mẻ of XD về TN, c/s, đặc biệt là t/g.

Tgian  tự nhiên, tgian khách quan thì muôn đời vẫn thế. Nhưg quan niệm về t/gian, sự cảm nhận về t/gian mỗi thời đại, mỗi cá nhận mỗi khác. Sự khác nhau này có thể do trình độ KH, trình độ triết học, thẩm mĩ khác nhau. Trong đoạn thơ này, XD đã đưa ra 1 quan niệm mới of mình về t/gian. Cách thức của XD là tranh cái lại qniệm xưa. Đồng thời bộc bạch về qniệm of mình = cxúc sôi nổi, nồng nhiệt. Nghĩa là = 1 dạng ý thức triết học đã đc. Thấm nhuần cảm xúc. Giọng điệu chính of đthơ là giọng tranh luận, biện bác. Nhịp điệu sôi nổi, khẩn trg. Đoạn thơ có n~ câu thơ đầy mĩ cảm về cảnh sứac TN trong đó có chứa đựng cảm nhận về tgian. Qniệm cũ về tgian mà XD m’ tranh cãi là t/gian tuần hoàn, nghĩa là tgian đc. Hình dung như 1 hình vòng tròn, tái diễn hết 1 vòng lại quay về đ? Xuất phát, cứ trở đi r' trở lại mãi mãi, mà đã là tuần hoàn thì n~ thời khắc thời đoạn of nó có ra đi rồi cũng sẽ quay trở lại. Qniệm này xphát từ cái nhìn tĩnh có phần siêu hình, lấy sinh mệnh vũ trụ làm thc’ đo tgian nên n' nhà thơ trug đại qniệm tgian tuần hoàn là vĩnh cửu. Thời ấy cá nhận còn chưa tách khỏi cộng đồng, con ng' ocnf gắn làm 1 vs vũ trụ, cho nên ng' ta vẫn đinh ninh ng' chết chưa hản là hư vô, có thể cùng vs + đồng và đất trời tuần hoàn. Đến thế hệ các nhà thơ mới đo đc. Thức tỉnh về ý thức cá nhân, qniệm về t/g như vậy đã hoang toàn đổ vỡ. XD cảm nhận về tgian khác vs qniệm tgian tuần hoàn of ng' xưa. Với XD, tgian là tuyến tính, nghĩa là t/g đc. Hình dung như 1 dòng chảy xuôi chiều, 1 đi ko trở lại, vì thế mỗi khoảnh khắc trôi qua là mất đi vĩnh viễn. Vũ trụ ko ngừng vđộng, t/gian luôn luôn chảy trôi. Qniệm này xuất phát từ cái nhìn “động” rất biện chứng về vũ trụ và tgian. “xuân đương..già” XD lấy sinh mệnh cá nhân làm thc’ đo t/g, tức là lấy quỹ t/g hữ hạn of đời rồi để đo đếm t/g vũ trụ, thậm chị lấy quãng ngắn nhất, giàu ý nghĩa nhất trong sinh mệnh con ng' là tuổi trẻ để làm thc’ đo. Dẫu vũ trụ có thể vĩnh viễn, tg có thể tuần hoàn nhưng “tuổi trẻ chẳng 2 lần thắm lại...” “mà xuân hết..đất trời”. Do ý thức sâu sắc về sự chảy trôi quá nhanh chóng, 1 đi ko trở lại của tgian, nên cảm nhận về tgian of tgiả là cảm nhận đầy tính mất mát. Qua cái nhìn độc đáo of XD. Mỗi khoảnh khắc trôi qua là 1 sự mất mát, chia lìa. Đó là 1 fần đời trong sinh mệnh, cá thể đã mất đi vĩnh viễn. Thấm thía hơn là 1 phần vô cùng quý giá of tuổi trẻ mình đã mất đi “mùi năm tháng..tiễn biệt”. Mỗi khoảnh khắc đang lìa bỏ hiện tại để trở thành qkhứ, khoảnh khắc nào cũng là chia lìa, mất mát. Dòng t/gian đc. Nhìn như 1 chuỗi vô tận of n~ mất mát, chia phôi, cho nên t/gian thấm đẫm nỗi chia lìa và dậy lên khắp sông núi là lời than thở tiễn biệt. Đó là lời thở than of vạn vật là ko gian đang tiễn biệt tgian mà sâu xa hơn, mỗi sự vật Tn đag ngậm ngùi vinĩh biệt 1 phần đời của chính nó. N~ phần đời of chính mình đang ra đi ko thể nào cưỡng lại. Nó tạo nên sự trôi chảy ko ngừng, nó tạo nên sự phai tàn of từng cá thể.

“Con gió xinh..”

Cách cảm nhận về tgian như vậy nói cho cùng là xuất phát từ ý thức sâu xa về gt of sự sống cá nhân. Mỗi khoảnh khắc trong đời sống cá thể đều vô cùng quý giá. Nó quý giá bởi vì 1 đã mất đi là mất đi vĩnh viễn, qniệm ấy khiến con ng' biết quý n~ giây phút đời mình và biết làm cho khoảnh khắc đời mình tràn đầy ý nghĩa. Có thế mới là biết sống, biết nâng niu từng giây, gừng phút cuộc đời, nhất là năm tháng tuổi trẻ. Đây là cơ sở sâu xa về thái độ sống vội vàng, thời gian chảy trôi nhanh chóng, 1 đi ko trở lại, ko thể níu giữ t/gian. Chỉ còn 1 cách thôi, đó là :hãy mau lên, hãy vội vàng lên để tận hưởng n~ giây phút tuổi xuân of mình, để tận hưởng n~ gì cđời đã ban cho mình. Đó chính là niềm khát khao sức sống mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro