Chương 10 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Tiệc rượu


Edit: Shaiyao






Buổi tiệc mới được nửa canh giờ, từ sáng sớm bản công tử đã chưa được ăn gì, ta không chịu nổi đói khát, liền chạy vào bếp kiếm đồ ăn. Bếp trưởng của Lạc thị tửu lâu Vương bá và đầu bếp trong nhà Hác đại thúc đang rất bận rộn nấu gì đó. Ta đi vào lấy trộm bánh nướng và một đĩa tương thịt bò về phòng.


Tân nương tử vẫn còn ngoan ngoãn ngồi trên giường, ta bỏ thịt bò lên hai cái bánh nướng, nghĩ một chút liền nhét một cái bánh nướng cho bác gái, để tránh nàng đói bụng tính tình sẽ kém đi. Đang lúc muốn ăn thì Mặc Yên thì lại vội vàng mở cửa, nói là có rất nhiều quan viên đến đây, cha gọi ta lập tức ra ngoài.


Ta buông bánh nướng đi ra, lại quay vào dùng giấy thấm dầu bọc lấy hai cái bánh nướng, nhét vào trong lòng ngực bác gái tân nương, còn nói khẽ với nàng: "Ta đi ra ngoài tiếp khách, ngươi nếu đói bụng thì ăn một chút gì đi, ta bọc lại cho ngươi, không thôi sẽ nguội. Ta thấy che khăn voan mãi sẽ rất ngộp, nếu không thoải mái thì bỏ khăn ra đi! Khi ta về sẽ gõ cửa trước, đến lúc đó hãy che khăn lại, mũ phượng cũng lấy xuống đi! Đội nặng đầu lắm đấy." Thấy nàng hơi hơi gật đầu, ta nhanh chân chạy ra ngoài.


Ta mới vào phòng khách thì Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng tới, khiến tất cả mọi người đều quỳ xuống. Hoàng Thượng dượng hiển nhiên tâm tình rất tốt, "Các khanh bình thân, trẫm hôm nay không phải lấy Hoàng Thượng thân phận tới, mà là thân phận dượng tới chúc mừng cháu của mình, mọi người không cần câu nệ." Hoàng Thượng dượng hôm nay ăn mặc đơn giản, cùng Hoàng Hậu di nương một thân quần áo nhẹ nhàng, cứ như ngày thường bọn họ tới tìm cha mẹ ta nói chuyện phiếm vậy.


Hoàng Thượng Hoàng Hậu đều đã đến nên yến hội bắt đầu, ai nấy đều ăn uống linh đình, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu lại ban thưởng rượu đối ẩm với ta, cha mẹ cũng cười vui mừng thoải mái, cứ như nỗi lo trong lòng bọn họ đã không còn vậy.


Ta đứng trong đại sảnh, cùng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, cha mẹ mời rượu mọi người, hôm nay rượu rất ngon, còn có rượu Nữ Nhi Hồng hai mươi năm. Ta ngửi thấy mùi rượu liền ứa hết nước miếng, lúc này cha thình lình giẫm lên chân ta, khiến ta đau đến cắn môi dưới, sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng.


Cha đến gần thấp giọng nói: "Hôm nay ngươi nếu còn dám uống rượu, lão tử sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà."


Uy hiếp! Uy hiếp một cách trần trụi a! Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cha, ta vô lực giãy giụa, lập tức phải khuất phục.


Cha nháy mắt với Mặc Yên, Mặc Yên hiểu ý, đưa cho ta một vò rượu, ta ngửi ngửi, bên trong chỉ là nước. Ây da! Đúng là không để cho ta con đường sống mà, uống hết thứ nước này không phun mới là lạ!


Khi đi mời rượu, ta chỉ có thể cố gắng tươi cười, uống hết ly nước này đến ly nước khác, phảng phất nước trong đó còn có nước mắt của ta, đang thương tâm tưởng nhớ Nữ Nhi Hồng.


Hoàng Thượng cười nói: "Ngươi phải đối đãi Tuyệt Ca cho tốt a! Nàng giao cho ngươi đấy."


Ta còn đang hoảng thần, mơ màng lớn tiếng đáp: "Được! Nhưng Hoàng Thượng, Tuyệt Ca là ai a?"


Toàn bộ phòng lập tức im lặng, sau đó vang lên một trận cười vang, tiếng cười như sóng thuỷ triều tràn vào Lạc phủ, ta nghĩ nóc nhà Lạc phủ có thể bị sụp vì tràng cười này. Ngay cả cha bình thường rất đứng đắn cũng cười đến gập bụng. Gì chứ? Không biết ta hỏi một chút không được a?


Mẹ cười quay đầu ta lại nói: "Tuyệt Ca chính là vợ con a." Thì ra ta là người đi thuyền mà không biết thuyền trưởng là ai. Ngày đó ta uống rượu nên chẳng biết tờ giấy kia ra sao, lại cũng không có ai nói cho ta biết nàng tên là Tuyệt Ca a! Tất cả mọi người đều đang chê cười ta, toàn ý xấu cả, đúng là không phúc hậu!

Chương 11

Uống có mỗi chén rượu mà tay cũng run rẩy


Edit: Shaiyao






Cười đùa xong rồi, nháy mắt đêm cũng tới, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều uống đến mờ cả mắt, được người dìu về cung. Cha lúc này ngắt eo ta, ý bảo ta giả vờ say về phòng, khách còn lại bọn họ sẽ chịu trách nhiệm tiễn khách.


Ta nghĩ thầm, "Cha, người có thể nhẹ tay chút không? Người có còn nhớ ta là nữ nhân không vậy? Dì cả tra tấn ta còn chưa chấm dứt đâu! Vùng eo mảnh khảnh của ta lại bị người ngắt."


Ta giả say không còn biết gì, vui vẻ ngã xuống đất dựa vào người Mặc Yên, cha liền đứng dậy nói với mọi người. "Tiểu nhi không thắng được rượu lực, xin phép về phòng trước. Chư vị không cần khách khí, cứ từ từ dùng bữa!"


Mặc Yên đỡ ta vào phòng, khi sắp đến hắn đột nhiên ném ta xuống đất, "Đại công tử, ngươi cũng không phải thật sự say, dựa vào người ta nặng quá!"


"Cơ thể bản công tử đạt tiêu chuẩn, dáng người nhẹ nhàng mỹ thiếu niên, làm sao nặng được a! Ngươi dìu ta một chút sẽ chết à?" Ta không để ý tới Mặc Yên nữa, tự lết tới cửa, dùng sức gõ cửa ba cái, sau đó mới đẩy cửa vào. Mặc Yên không đi theo, chỉ im lặng đóng cửa lại.


Bản công tử tuy rằng biếng nhác lười biếng, nhưng đi theo Hoàng Thượng và cha mãi thì sự tình gì cũng đều được chứng kiến. Quay mắt nhìn bác gái sẽ cùng giường cộng gối với mình mà đáy lòng bản công tử hơi khó chịu, lòng bàn chân run lên. Nếu ta vén khăn voan lên, bác gái liền bổ nhào lại thì ta nên làm gì đây? A! Lạc Dương Trần, chớ sợ chớ sợ! Ngươi không sợ bác gái! Kiên nghị quả cảm, phải thu phục tất cả.


Ta đi đến bên giường, nhìn khăn voan trên đầu tân nương, mũ phượng đã ở cạnh tân nương, cái mũ nặng đến mức tra tấn người khác, hay là trước ăn một chút, giấy dầu nhét trong tay nàng đã không thấy đâu, chắc nàng ăn rồi.


Ta hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vén khăn voan lên.


Đang chăm chú nhìn mặt nàng, ta lại hít sâu một hơi nữa, vừa mới hít đã ho khan. Chắc vì thấy ta ho dữ quá, nàng vươn tay giúp ta vỗ vỗ lưng thuận khí, nhưng ta vẫn ho không dứt, nàng bèn đứng dậy rót chén trà, ta vội vàng uống một hơi, rốt cục cũng hít thở bình thường lại, còn sống thật là tốt quá.


Nàng thật sự rất đẹp, rất đẹp, rất rất đẹp, hình dung như thế cũng hư ảo quá, ta nghĩ nếu ta không nói rõ ràng, các vị khách quan sẽ mắng ta là rác rưởi mất.


Là như vầy! Bản công tử lang thang Phong Nguyệt không phải chỉ một ngày hai ngày, mỹ nữ ta thấy nhiều lắm, nếu như trước đây Hoàng Thượng tặng cho ta các bức họa nữ nhân đều là mỹ nữ, thì hoa khôi ba năm liên tiếp của Ỷ Hương lâu Vân Yên chính là tuyệt thế mỹ nhân.


Mà người trước mắt ta đây không phải là một bác gái lớn tuổi, mà thoạt nhìn cũng là một tuyệt thế đại mỹ nhân như bản công tử đây. Lông mi dài nhỏ, đôi mắt hút hồn nhưng rất tự chủ, lông mi thật dài làm nổi bật đôi mắt hai mí của nàng, làn da trắng nõn hồng nhạt, mũi cao thẳng nhưng rất tinh xảo, miệng cứ như đang mỉm cười, ta nghĩ nếu nàng cười thật chắc chắn sẽ sặc sỡ loá mắt. May là bản công tử tuấn mỹ vô trù, vậy mà cũng không tránh được nhìn người trước mắt không chớp mắt, người như vậy Hoàng Thượng sao có thể đày nàng vào lãnh cung chứ?


Tuy rằng bản công tử thần hồn điên đảo vì mỹ nhân trước mắt, nhưng vẫn không quên mời đại mỹ nhân ngồi xuống ghế, định uống chén rượu giao bôi với nàng, tiếc rằng tay bản công lại không nghe lời, lo nhìn nàng mà tay run run. Ta liếc qua một chút, quả nhiên là tay phải hư thân kia, ta vội vàng lắc lắc nó, hy vọng nó không run nữa, nhưng chỉ trong chớp mắt nó đụng phải tay nàng, ta cảm thấy cả người mình run rẩy, uống xong một ngụm Nữ Nhi Hồng hai mươi năm này, đột nhiên làm cho ta cảm thấy ngán ngược, rượu ngon đến mấy cũng không tinh tế bằng người trước mắt này được a.

Chương 12

Thành thực khiến người khác đứng ngồi không yên


Edit: Shaiyao






Mẹ ta sợ tân nương đói bụng, bèn sai người tặng một bàn đầy thức ăn vào. Ta cố gắng phục hồi tinh thần lại, nhếch mép nhếch miệng với nàng, "Ăn trước đi! Đừng để bị đói."


Sau đó ta giả vờ vùi đầu xuống ăn cơm, không dám liếc nhìn nàng cái nào nữa, nếu cứ nhìn ta sợ không có cách nào dời mắt đi được. Cha ta có dạy nhìn chằm chằm người khác là không lễ phép, vì thế ta hạ thủ dưới bàn ngắt bắp đùi của mình để giữ vững sự thanh tỉnh của ta, ngàn vạn lần không thể để bị đại mỹ nhân làm hoa mắt.


Sau đó ta cúi đầu ăn cơm, qua một lúc lâu, nàng có vẻ hơi khó hiểu mà nhìn ta, "Phu quân, ngươi đói bụng lắm sao?"


Ta chỉ vì câu "Phu quân" của nàng mà tâm tình lại nhộn nhạo lên, ta có cảm giác mình cứ như đang chạy trốn ra biển, trong tay cầm một chiếc khăn lụa trắng, dương dương tự đắc như gió biển, miệng còn phối hợp cười "ha ha". Ân, quả nhiên ngay cả cảnh ta cười dưới gió biển cũng đẹp như thế.


Có thể vì ta thất thần quá độ nghiêm trọng nên tay nàng liền đáp trên lưng, lắc lắc, khiến ta hồi thần lại, nhưng lại thấy một đại mỹ nhân trước mắt. Bản công tử vì muốn duy trì sự kiên định của mình mà không lưu tình chút nào tự nhéo chân mình, đúng là khi tâm hoảng thì chân gặp tai ương a.


"Khụ, ân, ta không sao. Ta chỉ muốn tâm sự với ngươi một chút thôi." Mọi người cứ chờ chút đi, làm quen trước vẫn tốt hơn.


"Tâm sự chuyện gì?" Nàng để đũa xuống, chăm chú nhìn ta.


"Kỳ thật... Ta là nữ." Đây không phải là bí mật không thể nói sao? Sao lại bị sắc đẹp trước mắt ma xui quỷ khiến mà tự khai vậy nè? Lạc Dương Trần, sự kiên định của ngươi biến đi đâu rồi a? Ta vốn chỉ muốn tâm sự với nàng thôi mà! Không được, Lạc Dương Trần ngươi phải bình tĩnh, nói cũng nói rồi, có chết cũng không được xuống tinh thần, lo mà chuẩn bị tinh thần đối diện với mưa rền gió dữ sắp tới đi!


Nàng nhìn ta, tựa hồ đang muốn xác định những lời ta nói có thật không. Ta kiên định nhìn nàng, không khí im lặng vài giây, khiến trán ta không ngừng chảy mồ hôi, mãi một lúc lâu nàng mới nở nụ cười."Phu quân, ngươi thực là hài hước."


Cái gì gọi là đại mỹ nhân? Đây là đại mỹ nhân a! Dung mạo đã nghiêng nước nghiêng thành, cười lên đẹp đến mức có thể sánh ngang với yêu nghiệt hại nước hại dân, ngươi cười đẹp thế hại tim ta đập gia tốc, ngươi đừng cười như vậy nữa được không? Ngươi cười với ta khiến ta không thể hảo hảo nói chuyện với ngươi a! Cứu mạng a!


Ta âm thầm đưa tay xuống nội sườn, đem hết khí lực mà nhéo nó lần nữa mới có thể khôi phục lại bản sắc anh hùng của bản công tử đây, đúng là bản sắc anh hùng luôn phải lấy cơn đau để đổi lấy a.


"Ta không nói đùa, là thật." Ta nắm tay nàng đặt trước ngực mình, nàng khẽ ấn một chút, vẻ mặt bán tín bán nghi.


Ta sợ nàng không tin nên vội vàng cởi quần áo ra. Nàng hơi giật mình, "Ngươi..."


Ây da! Vị này quả là tiểu thư con nhà gia giáo, "Ta không phải muốn vô lễ với ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi xem vải quấn ngực của ta thôi."


Ta càng cởi càng nhanh, nàng nhìn ta không sợ hãi chút nào, lúc này ta đã cởi trần trụi, để lộ bả vai, xuống dưới là băng vải quấn ngực, tuy ngực bản công tử rất nhỏ, nhưng bản công tử vẫn là nữ a.


Không khí có phần quỷ dị, ta cứ nghĩ khi nàng nhìn thấy hẳn sẽ bị hù dọa, la hét chói tai, sau đó lập tức muốn ta viết tả hưu thư (8), hoặc là thực kích động nói liên hồi: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...", sau đó ngất xỉu. Nhưng nàng không rơi vào trường hợp nào cả, chỉ nhẹ nhàng kéo quần áo của ta lên, thản nhiên nói: "Mặc vào đi! Đừng để bị lạnh." Giọng nói của nàng rất nhẹ, hoàn toàn không giống như ta nghĩ.


Bầu không khí rất ‧ kỳ ‧ quái.


Ta nghe lời nhặt quần áo lên mặc vào, nàng thì nhìn chằm chằm động tác của ta, cứ như muốn nhìn thấu con người ta vậy. Ánh mắt kiểu đó khiến ta có cảm giác bất an, ta khoác áo ngoài vào xong, chờ đợi phản ứng của nàng.






(8): Giống như đơn ly dị

Chương 13

Một đầu đầy mồ hôi, đêm dài dần trôi


Edit: Shaiyao






Nàng không nói gì cả, ngược lại hỏi, "Ngươi không mặc áo khoác vào sao?"


"Ta không biết cách mặc, mỗi ngày đều phải nhờ nha hoàn Điệp Thúy tới giúp ta mặc áo khoác." Lớn như vậy vẫn không biết mặc áo khoác, mặt bản công tử không chịu thua kém đỏ ửng lên.


Nàng gật gật đầu, tiện đà lại hỏi: "Chuyện này có bao nhiêu người biết?"


"Cha, mẹ ta, Vân Yên và ngươi." Ta vừa kể vừa dùng ngón tay để đếm.


"Vân Yên?"


"Ác! Vân Yên là một bằng hữu của ta."


"Ngươi thành thân với ta là bởi vì ngươi thích nữ nhân?"


Ta đang uống trà liền phun hết ngụm trà trong miệng ra, dính hết vào tấm thảm đáng thương phía dưới. "Ta chưa từng thích nữ nhân, cho nên không biết có phải vậy không." Nói thực ra bản công tử cũng chưa từng thích nam nhân, chậc chậc!


Nàng nhíu lông mày, "Vậy vì sao ngươi lại thành thân với ta?"


"Cái này..." Ta kể hết từ đầu chí cuối chuyện của Hoàng Thượng, khiến bản công tử mồ hôi chảy ròng ròng, đây là cơn ác mộng mà ta không muốn hồi tưởng lại.


"Ngươi làm vậy là khi quân, không sợ ta nói với Hoàng Thượng phái người tới điều tra ngươi sao?" Nàng lớn tiếng hỏi.


"Ta không nghĩ tới chuyện đó, ta chỉ không muốn lừa gạt ngươi thôi, nếu như ngươi nói với Hoàng Thượng thật thì ta đây cũng đành chấp nhận, chỉ hy vọng đừng liên luỵ đến những người khác trong nhà thôi, chỉ cần mình ta chịu là đủ rồi."


Ta rất hoảng hốt, tuy giọng nói bình tĩnh vô cùng, nhưng mồ hôi của bản công tử đang tuôn ra như suối, ta chỉ biết là mình chết chắc rồi!


Chết thì chết, Lạc Dương Trần, không phải sợ! Nhưng cặp đùi đang run lên điên cuồng lại phản bội ý chí của ta...


"Lừa ngươi thôi, ăn cơm đi!" Nàng lập tức đổi sắc mặt, cười tươi như hoa, chẳng lẽ đây là tuyệt chiêu biến sắc mặt thần sầu lưu truyền trong chốn giang hồ đã lâu sao? Ta muốn học, rất muốn học a!


Ây da! Cô nãi nãi a! Ta là người nhát gan a, làm ta sợ muốn chết, tổ tông phù hộ đừng sợ. Ta húng hắng yết hầu, "Vậy ta xin lỗi ngươi, ở lãnh cung đã đủ khó chịu, vậy mà phải lấy một nữ nhân như ta, nhất định sẽ khiến ngươi càng khó chịu. Vậy thì vậy đi, ta đáp ứng ngươi, nếu ngươi sau này để mắt đến những người khác, muốn tái giá với họ thì ta thì lập tức viết tả hưu thư, tuyệt đối không làm khó dễ ngươi."


Nàng dùng ánh mắt sáng ngời nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch, không nói gì cả, lại cúi đầu ăn cơm. A! Ta coi như ngươi ngầm đồng ý rồi a! Bản công tử biết mình rất tuấn tú, nhưng nếu ngươi cứ nhìn ta như vậy thì không tốt cho tim của bản công tử đâu, hồn nếu bay đi rồi sao mà thu lại được chứ.


Nàng ăn không nhiều lắm, chỉ ăn một chút lại bỏ bát xuống. Ta thấy rất lạ, từ sáng sớm đã phải đi cả ngày, sao nàng sao ăn ít như vậy, không thoải mái sao?


Ta cũng buông chén đũa xuống, dùng bàn tay đặt lên trán của nàng.


"A? Không bệnh a! Không bệnh sao lại ăn ít như vậy? Hay ngươi không khỏe chỗ khác?" Nàng bị bàn tay đột nhiên tới của ta dọa.


"Ngươi có đưa bánh nướng cho ta ăn mà."


A! Đúng rồi, trải qua màn tự giới thiệu vừa rồi khiến ta sợ đến mức hồ đồ, tuy rằng sự thật là bản công tử thường ngày cũng hồ đồ thế, nhưng đó chỉ là một dấu hiệu của sự phong lưu phóng khoáng thôi, khó trách đại mỹ nhân dùng ánh mắt sáng ngời vậy nhìn ta.


Nàng đứng lên đi ra phía sau bình phong, chắc là muốn tắm rửa thay quần áo đây, hắc hắc! Cả một bàn đầy thức ăn ngon lành và cả rượu ngon, bản công tử sẽ không khách khí đâu. Ta cười ha hả mà ăn, ăn uống no đủ mới phát triển tốt được.


Thỏa mãn vỗ bụng, buông bát đũa vạn ác khiến người ta phì ra xuống, ta gọi người ở trước cửa vào. Nha hoàn của Lạc gia động tác nhanh nhẹn vào phòng thu dọn, làm việc hiệu quả luôn là yếu tố được đặt lên hàng đầu.


Bụng ăn no mí mắt lại sụp xuống, hơn nữa bụng dưới đau đớn cả ngày, bây giờ mới giảm bớt được một chút, ta mệt mỏi rã rời, không muốn tắm rửa, cũng chưa bàn với đại mỹ nhân bên trong chuyện phân chia giường, bây giờ nhất định không thể nằm chung trên giường, ta liền quyết định gục xuống bàn ngủ một chút.


Chương 14

Đêm tân hôn


Edit: Shaiyao






Ân? Ai đang lay ta, đừng làm phiền, ta muốn ngủ.


"Đứng lên đi! Vào tắm rửa một chút." Ta mở to mắt, là tuyệt thế đại mỹ nhân đang lay ta. Ta dụi mắt, đứng lên muốn bước về phía trước, nhưng không biết có phải là sáng phải cưỡi ngựa, hay là vì bị dì cả tập kích, hay tư thế ngủ vừa rồi không thoải mái, tóm lại là chân bản công tử đột nhiên bị chuột rút!


Bản công tử anh tuấn hoa lệ lại té ngã, lại còn đụng trúng tân nương bản công tử vừa mới lấy hôm nay, môi lại dán trên môi nàng, đầu nàng đập xuống đất. Nàng trừng mắt, chứng minh lúc này nàng cực kỳ tức giận. Hai tay ta muốn dùng sức đứng lên, nhưng lão thiên gia a! Vì sao tay ta không chống trên đất, mà lại chống trên ngực nàng vậy? Đôi mắt đẹp vô cùng của nàng cố sức nén giận, ta cảm thấy mình không sống qua được đêm nay đâu. Cha! Mẹ! Con bất hiếu, đi trước một bước!


Ta cảm thấy nàng dùng sức đẩy ta ra, ta ngã chỏng vó xuống đất, miệng cũng vì cú va chạm mạnh kia mà chảy máu, nhưng môi của nàng thực mềm, hôn lên thật thú vị. Lạc Dương Trần ngươi đang suy nghĩ gì vậy a a a a a! Trấn tĩnh lại coi, mau giải thích rõ ràng với người ta a!


Môi của đại mỹ nhân cũng chảy máu, nàng thở hồng hộc nhìn ta, không nói nên lời, có vẻ đang chờ ta giải thích.


"Chân ta bị chuột rút, xin lỗi, ngươi không sao chứ! Môi ngươi chảy máu rồi, để ta lau cho ngươi." Ta cố gắng rặn ra một nụ cười vô hại lấy lòng, nhưng mắt nàng vẫn hừng hực lửa giận, xoay người đi tới cạnh giường. Bản công tử đã phải trải qua một ngày bi thảm nhất đời còn chưa đủ, chẳng lẽ đây là phận hồng nhan đầy bi ai hay sao a?


Chân ta tạm thời không thể đứng vững được, ta xoay người, ngửa mặt lên trời, quỳ xuống đất, hai tay bò dưới mặt đất, đi đến sau bức bình phong cách đó không xa, nghĩ thầm không biết ai chăm chỉ như vậy, còn chuẩn bị hai thùng nước tắm và hai thau nước ấm, ta không khỏi cảm thấy tự hào vì hạ nhân Lạc gia!


Tắm rửa khiến người ta khoái hoạt cỡ nào a, thả lỏng thể xác và tinh thần mệt mỏi, một nguyên nhân nữa đưa ta lên hàng công tử anh tuấn phong hoa tuyệt đại là ta rất thích tắm rửa, mặc dù lúc này ta mệt đến mức ngủ quên luôn trong bồn.


Sáng sớm đại mỹ nhân kêu ta dậy, bản công tử dĩ nhiên đã quên việc mình mới cưới vợ, vừa tỉnh dậy đã thấy một đại mỹ nhân trước mắt, hại ta thiếu chút nữa đã hét ầm lên. Không ngờ đại mỹ nhân này còn có sở thích nhìn trộm nữ tử tắm rửa, bèn vội vàng che Đông che Tây ngồi sụp xuống dưới nước.


"Ngươi ngủ cả đêm trong này sao?"


"Ngươi đừng nói đã sáng rồi a!" Đáng chết, nước nguội ngắt rồi, ta nhảy mũi liền hai cái.


"Ngươi bị thương?" Nàng nhíu mày.


"Không có a! Ta vẫn khỏe mà."


"Vậy ngươi..." Sắc mặt nàng đột nhiên ửng đỏ, bước nhanh ra ngoài, ta mơ hồ nghe thấy nàng phân phó Điệp Thúy lấy một thau nước ấm.


Ta không rõ nguyên nhân mà nhìn xuống, rốt cục cũng hiểu vì sao đại mỹ nữ muốn nước ấm, bản công tử đã quên mất dì cả rồi a! Những thời khắc trọng yếu đều làm ra chuyện mất mặt, còn để người ta trông thấy dáng vẻ thê lương của bản công tử, lúc này ta thật muốn bật khóc a...


Chương 15

Giường của bản công tử quái dị vậy sao?


Edit: Shaiyao






Đại mỹ nhân đúng là một người tốt tuyệt đỉnh, không những nàng không so đo chuyện ta không cẩn thận vô lễ với nàng, mà còn tự tay giúp ta đổ nước ấm vào trong thùng, để ta tắm lần nữa, đồng thời ta lại thấy nàng lấy ra một khối vải trắng. Nàng cắn chặt răng, cứ như đang ra một quyết định trọng đại, đưa nó cho ta để ta lau người.


Ta nhận khối vải, nàng liền ra ngoài, đợi cho ta mặc quần áo xong đi ra, nàng lại đi vào phía sau bình phong. Ta đang tìm áo khoác trong ngăn tủ, vừa quay đầu lại thì thấy nàng rất nhanh đặt một cái gì đó lên giường. Ta ba chân bốn cẳng lấy áo khoác, đang định kêu Điệp Thúy vào giúp thì đại mỹ nhân hảo tâm đi tới giúp ta mặc áo khoác. Ách! Tuy rằng thê tử này là giả, nhưng nàng đúng là một tri kỷ tốt, tâm địa lại rất tốt, khiến mắt ta sáng ngời ngời mà nhìn nàng chăm chú!


Khi Điệp Thúy vào thì bản công tử đã mặc áo xong, ánh mắt Điệp Thúy mở to đến mức không thể to hơn được.


"Công tử, ngươi tự mặc quần áo sao?" Khóe mắt Điệp Thúy dường như còn có nước mắt, ta chỉ không biết mặc áo khoác thôi, ngươi có cần thương cảm như vậy không? Còn lộ ra vẻ mặt "Mẹ thực vui mừng vì con đã trưởng thành". Hừ! Nhưng cha có dạy là làm người không thể tùy tiện cướp đi công lao của người khác.


"Là Tuyệt Ca giúp ta mặc." Ta đúng là một người khiêm tốn, không muốn chiếm công lao của người khác.


Điệp Thúy thu hồi ánh mắt lệ quang, nhìn đại mỹ nhân đầy hâm mộ, "Thiếu phu nhân đúng là cứu tinh của công tử a!" Nói xong lập tức đi lại giường khom người nhặt đồ đạc lên, cười hì hì rời khỏi phòng.


Nếu ánh mắt ta không có nhìn lầm thì mặt đại mỹ nhân không biết vì cái gì lại ửng đỏ, sáng sớm rời giường tất cả mọi người đều có vẻ thần bí, giường của bản công tử quái dị vậy sao? Lúc đó ta lo nghĩ mà đã hoàn toàn quên so đo với việc Điệp Thúy chưa có sự cho phép của ta đã đến gần giường.


"Tuyệt Ca, tuy rằng chúng ta không là vợ chồng thật, nhưng hẳn vẫn nên diễn trò trước mặt mọi người, ủy khuất cho ngươi rồi, chúng ta đi bái kiến cha mẹ trước, tối nay còn phải tiến cung, ngươi có thể chứ?"


Đại mỹ nhân không nói một câu, trên mặt cũng không có biểu cảm, ta coi như nàng đã đồng ý.


Ta cố lấy dũng khí kéo tay đại mỹ nhân tới thỉnh an cha mẹ, đại mỹ nhân kính trà cho hai lão. Cha mẹ cười mị mị đưa cho đại mỹ nhân hai khúc vải đỏ thẫm.


"Tuyệt Ca, nghịch tử của ta không ra hồn, ngươi hãy tha thứ cho nó a!" Lạc lão tiên sinh, tốt xấu ta cũng là nữ nhân của ngươi, có cần ở đêm tân hôn chê ta trước mặt thê tử không?


"Có thể lấy được Tuyệt Ca đó là phúc khí của Dương Trần, hắn nếu có gì không tốt thì ngươi cứ thẳng tay dạy hắn!" Mẹ, ta từ trước đến giờ cứ nghĩ người hiểu ta nhất, không ngờ mới cưới vợ về chưa đến một ngày người lại thay đổi, bản công tử khóc không ra nước mắt, bất đắc dĩ lắm a!


"Không đâu, phu quân đối đãi với con tốt lắm, nếu Tuyệt Ca có điểm nào không tốt, xin phụ thân phụ mẫu chỉ dạy." Ây da ngươi xem xem, đại mỹ nhân ngoài tâm địa thiện lương còn rất lễ phép nữa a.


Lạc lão tiên sinh mỉm cười hòa ái, ngay cả mẹ ta cũng cười đến trăm hoa đua nở, nhất định đây là ảo giác, hù ta sợ muốn té xỉu!


Bữa sáng hôm nay khá phong phú, ngoài ta và đại mỹ nhân ra, Dật Trần và Phi Trần cũng dẫn theo vợ mình tới dùng cơm. Hai cô em dâu nhìn thấy đại mỹ nhân, ánh mắt đăm đăm, không dám nhìn thẳng.


"Đại tẩu, tỷ thật là một mỹ nhân xuất trần."


"Hơn nữa khí chất của đại tẩu rất hảo."


"Các muội đừng chê cười ta, tuy rằng ta trên danh nghĩa là đại tẩu của các muội, nhưng lại vào nhà này sau cùng, nếu có điểm gì không tốt, ngàn vạn lần hãy nói cho ta biết a!"


Xem thần sắc hai cô em dâu, ta biết bọn họ đã bị lời ngon tiếng ngọt của đại tẩu thu phục. Trên thế giới này quả nhiên chỉ cần là mỹ nhân thì nàng giảng một câu còn hơn người thường giảng một trăm câu a!


Khi bản công tử còn đang bận cảm thán, Dật Trần và Phi Trần nháy mắt liên tục với ta, ta lơ đi ánh mắt hỏi thăm đó của bọn chúng, cúi đầu ăn no cơm, chút nữa còn phải tiến cung gặp thánh thượng nữa!


Chương 16

Địch trong tối ta ngoài sáng


Edit: Shaiyao






Ăn no rồi đại mỹ nhân kéo tay áo của ta, ý bảo nàng no rồi. Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, ta lên xe trước, kéo màn ra, thuận thế vươn một bàn tay muốn giúp đại mỹ nhân lên, nhưng tay vừa duỗi ra ta đã hối hận, ta sợ nàng còn tức vì chuyện hôm qua. Đang miên man nghĩ thì nàng bất ngờ nắm lấy tay ta. Ta thi triển nụ cười quyến rũ đã tập không dưới mấy trăm lần trước gương đồng, hy vọng nàng nhìn sẽ quên đi những việc làm bản công tử mất mặt xấu hổ.


Lên xe xong tay nàng nhanh như chớp rụt trở về, bản công tử đột nhiên sinh phiền muộn, tay đại mỹ nhân nắm sướng như vậy, tiếc là nàng không cho ta nắm nhiều. Dù sao trên đường đi cũng nhàn rỗi, không bằng đến nói chuyện phiếm với nhau đi!


"Này... Tuyệt Ca, xin hỏi ngươi họ gì?"


"Duẫn." Nàng cười như không cười nhìn ta, khiến trong lòng ta lạnh run, không biết vì mặt ta anh tuấn quá, hay ta lớn lên giống một loài thú trân dị nào đó mà nàng nhìn ta chằm chằm như vậy. Ách! Đúng rồi, nhất định là vì mặt bản công tử hôm nay vẫn tỏa sáng như cũ nên hấp dẫn được ánh mắt của đại mỹ nhân.


"Ngươi không biết họ của ta mà dám lấy ta?" Nàng thấy ta không đáp, bèn hỏi.


"Kỳ thật ta đến lúc dự tiệc mới biết tên của ngươi." Ta ngập ngừng.


"Ngươi không thấy tên ta trên giấy hôn ước sao?" Nàng hỏi tiếp.


"Giấy? Không có a! Buổi tối ta về sẽ xem." Ta cảm thấy thật nhức đầu.


"Ngươi cũng chưa kí tên lên đó?" Vì sao khi nàng hỏi câu này ta lại có cảm giác mình không phải ký giấy hôn ước, mà là ký giấy ước bán mình thế này?


"Ta ký, ta ký!" Đối tượng là đại mỹ nhân, có bán mình ta cũng ký!


"Vậy ngươi đến tột cùng biết những gì về ta?" Nàng thở dài.


"Hoàn toàn không biết gì cả." Ta cứ thành thực trả lời.


Ta đột nhiên có cảm giác trên khuôn mặt hoàn mỹ của đại mỹ nhân dường như xuất hiện vô số hắc tuyến, có thể qua không lâu nữa nàng sẽ hóa đá. Ta quyết định cứu nàng, tránh để đại mỹ nhân biến thành tượng chim đá ngàn năm.


"Ta tên là Lạc Dương Trần, năm nay mười chín tuổi..." Vừa mở miệng nàng đã đưa tay, ngăn ta lại. Ta không hiểu nên nhìn nàng.


"Chuyện của ngươi ta biết hết rồi."


Tuy rằng bản công tử không thích đọc sách, nhưng ít nhiều cũng có xem qua một ít, tình huống này binh pháp có dạy là "Địch trong tối ta ngoài sáng". Ta đột nhiên cảm thấy lo âu vì nhân sinh mờ mịt của mình phía trước.


Khi ta đang bận lo âu, miên man suy nghĩ thì xe ngựa đã dừng ngoài cung, ta bước xuống xe trước, vén màn lên, lần này đại mỹ nhân chủ động nắm tay ta không buông khiến bản công tử không khỏi phấn khởi, ta quả nhiên là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a.


Có lẽ do tâm trạng đang rất tốt nên những bước chân đi vào Hoàng cung của ta thật nhẹ nhàng, chúng ta đi thẳng vào ngự thư phòng. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đang ngồi bên trong nói chuyện phiếm, ánh mắt Hoàng Thượng sắc bén lướt qua chúng ta, sau đó dừng trên người ta, rồi lại dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn đại mỹ nhân, ánh mắt cuối cùng dừng trên đôi tay đang giao nhau của chúng ta.


Hoàng Thượng quay đầu lại nhìn Hoàng Hậu, hai người có vẻ rất hài lòng, hắn mỉm cười vuốt ve chòm râu, vui mừng nói: "Tiểu vợ chồng mới tân hôn tình cảm tốt như vậy, không tồi, không tồi. Miễn quỳ ban tọa, hôm nay chúng ta là người nhà của nhau, không cần đa lễ."


Đại mỹ nhân kéo tay ta đi có lẽ là để Hoàng Thượng nhìn thấy? Nhưng không sao, bản công tử vẫn tâm hoa nộ phóng (9) vì diễn xuất đó của nàng!





(9): Như mở cờ trong bụng


Chương 17

Thân thế đại mỹ nhân


Edit: Shaiyao






Kỳ thật ta vẫn chưa hiểu, đại mỹ nhân rõ ràng là một phi tử xinh đẹp sáng ngời, theo lý mà nói thì phải được chiều chuộng sủng ái, sao lại bị đày vào lãnh cung chứ? Hại bản công tử còn tưởng đại mỹ nhân là một bác gái. Còn nữa, nếu đã đày vào lãnh cung thì tại sao lại muốn đem nàng tái giá cho người khác, không phải nàng là người của Hoàng Thượng sao? Nhưng khi gả nàng đi hắn lại cười đến không thấy mắt, rốt cuộc là đạo lý gì a?


Bản công tử hôm nay rỗi rãnh vẫn cứ nghĩ mãi về việc này, càng nghĩ càng rối rắm, càng nghĩ càng không hiểu, quả nhiên Hoàng gia tâm sâu không lường được, loại tiểu nhân như bản công tử đây càng không thể phỏng đoán bừa bãi.


Hoàng Thượng Hoàng Hậu hàn huyên với chúng ta, sau đó Hoàng Hậu kéo đại mỹ nhân đi, nói là muốn vào tẩm cung nói chuyện riêng với nàng. Khi hai người rời khỏi ngự thư phòng xong, Hoàng Thượng mới thu hồi vẻ mặt không đứng đắn lại, trong ngự thư phòng giờ chỉ còn lại có mỗi mình ta và Hoàng Thượng.


"Dương Trần, lời trẫm muốn nói sau đây ngươi phải nghe cho kỹ. Tuyệt Ca là nghĩa muội của trẫm."


Nghĩa muội? Nghĩa muội vì sao không phong cho nàng là công chúa hay quận chúa? Hơn nữa Hoàng Thượng dượng ngươi lấy nghĩa muội của mình không phải là phạm pháp sao! Mà đã lấy rồi còn gả cho ta?


"Chuyện này phải kể bắt đầu từ phụ thân ta."


Ngươi đừng nói đại mỹ nhân là con rơi con rớt của lão phu tử nha! Ây da! Nếu là như vậy thật chắc ta phải viết cuốn Hoàng gia mật sử đem bán lấy tiền quá.


"Khi Tiên Hoàng dấy binh khởi nghĩa, thái phó Duẫn đại nhân của tiền triều Thái Tử lúc bấy giờ có cảm giác triều chính hủ bại, thời cuộc hỗn loạn, hơn nữa tiền triều Hoàng Đế mà người từng dạy lại trở nên bạo ngược hoang dâm. Duẫn đại nhân cảm thấy thất vọng, vì thế từ quan, dẫn người nhà về quê hương. Tiên Hoàng nghe tin muốn giữ Duẫn đại nhân lại, Duẫn đại nhân là một người đọc sách có lễ nghĩa, tuy rằng không thích tiền triều Hoàng Đế, nhưng vẫn nhã nhặn từ chối không muốn hiệp trợ Tiên Hoàng nữa. Tuy Duẫn đại nhân kiên quyết không đồng ý, nhưng Tiên Hoàng vẫn thường xuyên không từ bỏ ý định."


"Khi chiến sự kéo đến năm thứ tám, tiền triều Hoàng Đế cho rằng Duẫn đại nhân có thể sẽ hiệp trợ cho quân của ta, nếu để người sống sẽ là một mối họa, vì thế tiền triều Hoàng Đế phái sát thủ, giết sạch người nhà Duẫn đại nhân. Đêm đó Duẫn đại nhân ôm cháu gái Tuyệt Ca mới một tuổi đi thăm hỏi bạn bè mới tránh được kiếp nạn đó. Khi về đến nhà lại thấy mười mấy thi thể bị giết sạch trong nhà. Tiền triều Hoàng Đế quá tàn bạo khiến Duẫn đại nhân hoàn toàn cạn tình với hắn, người chịu đựng nỗi đau đớn mai táng cho người thân, đưa cháu gái nhờ chúng ta chăm sóc, đồng ý hiệp trợ Tiên Hoàng khởi nghĩa, cũng nguyện ý dạy dỗ người thân của Tiên Hoàng."


Không nhờ nhà của Đại mỹ nhân lại phát sinh một việc thê lương như thế, tiền triều Hoàng Đế quả là đại hôn quân, không tốt một chút nào, ta khinh!


"Lão sư tính tình rất tốt, luôn cười mị mị với các tướng sĩ, nhớ hết tên của tất cả mọi người, còn luôn thân thiết ân cần thăm hỏi bọn họ, có đôi khi còn đích thân săn sóc những tướng sĩ bị thương. Ai nấy cũng tín nhiệm người, thỉnh thoảng cũng nhờ người tham mưu chiến lược. Thậm chí trên chiến trường, dưới rừng tên bay đầy trời, lão sư vẫn mạo hiểm tánh mạng cõng Tiên Hoàng và cả huynh đệ của trẫm về doanh trại trị liệu, ngay cả trẫm cũng được lão sư cứu hai lần. Lão sư tuy nghiêm khắc, nhưng đối xử rất bình đẳng với tất cả con cái của Tiên Hoàng, vừa nghiêm khắc, vừa từ ái với chúng ta. Nhìn người, trẫm thật sự cảm nhận được khí chất của một sĩ tử, một vị sư trưởng. Ân cứu mạng cũng như dạy học của lão sư luôn khắc sâu trong lòng chúng ta, không lúc nào quên được."


Hoàng Thượng dượng mông lung nhìn phía trước, vẻ mặt vừa sùng kính vừa hâm mộ, ta dường như cũng có thể cảm nhận được khí khái vĩ đại của Duẫn đại nhân, đại mỹ nhân kế thừa huyết thống của người này thật khiến người khác nhiệt huyết sôi trào!


Chương 18

Hoàng Thượng kể lại chuyện xưa


Edit: Shaiyao






"Đáng tiếc lão sư lại không chờ được đến lúc Tiên Hoàng công thành thành công, trong một trận vây bắt, huynh trưởng Tề vương của trẫm bị quân địch dồn vào chân tường, lão sư liền chạy tới giải vây cho Tề vương. Trên đường về bị quân địch truy giết, lão sư vì cõng Tề vương nên không tránh được, bị thương nặng. Lão sư nhịn đau đưa Tề vương về doanh trại, đao vẫn còn cắm trong ngực người.


Tề vương được cứu sống nhưng bị bán tàn phế, lão sư lại tránh không khỏi kiếp nạn này, người bị thương quá nặng, hơn nữa sốt cao không lùi. Lúc sắp chết, người xin Tiên Hoàng ba việc: Thứ nhất, hy vọng Tiên Hoàng và Hoàng Thượng đời sau nhất định phải yêu dân như con; Thứ hai, người mong cháu gái của mình nếu có thể thì đừng để nàng có quan hệ gì với giới quan lại, đặc biệt là Hoàng gia, chỉ cần nàng sống một cuộc sống bình thường mà lớn lên là được rồi; Thứ ba, lão sư công đạo trẫm nhất định phải nhắn với Tề vương là hắn không cần áy náy, phải hảo hảo sống cho tốt.


Tiên Hoàng và trẫm đều đáp ứng những yêu cầu của người, ngày người qua đời, toàn bộ tướng sĩ quỳ xuống đất bật khóc. Tề vương không cần người đỡ, tự đi ra doanh trại khóc lóc dập đầu vái trước bài vị của lão sư, thề rằng hắn nhất định sẽ sống thật tốt. Khi đó tiểu Tuyệt Ca nghe tin gia gia qua đời, nàng không khóc, cơ thể run run, cắn môi, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống đất dập đầu, nói là mình nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của gia gia, nhất định sẽ là một nữ nhân thật tốt của Duẫn gia."


Hoàng Thượng dượng nói đến đây, hốc mắt hắn đỏ lên, bản công tử cũng cảm thấy mắt mình ươn ướt. Không ngờ trên đời vẫn còn một lão nhân như thế, lúc sắp chết, ngoài thân nhân duy nhất ── tiểu cháu gái của hắn ra, hắn vẫn còn lo nghĩ cho thiên hạ và đứa nhỏ bị thương hắn cứu về a! Đại mỹ nhân tuổi còn nhỏ đã kiên cường như thế, ta đột nhiên cảm thấy đau xót vì nữ hài tử kia. Lúc nàng còn nhỏ đã không có thân nhân săn sóc, nàng làm thế nào chống đỡ tới bây giờ được? Có phải ai cũng có những khúc mắc trong lòng mà không thể nào kể ra không?


"Vì tâm nguyện của lão sư mà trẫm không thể phong Tuyệt Ca là công chúa hay quận chúa được, cũng không thể gả cho con cháu quan lại, càng không thể gả cho Hoàng gia. Khi Tiên Hoàng đăng cơ, vì muốn hoàn thành tâm nguyện của lão sư mà xem Tuyệt Ca như nghĩa nữ. Trẫm, huynh trưởng Tề vương, muội muội Sở Dương công chúa ai cũng xem Tuyệt Ca là nghĩa muội, nhưng lại không thể làm một nghi thức xác nhận công khai. Lúc ấy khi mới đăng cơ Tiên Hoàng vẫn chưa hoàn toàn nắm hết mọi sự ủng hộ của bọn quan viên, nên có giao nàng cho ai cũng không yên tâm. Còn nếu giao Tuyệt Ca cho bằng hữu trong tình hình thời cuộc chưa ổn định thì cũng rất nguy hiểm, nên cứ tạm thời để Tuyệt Ca trong cung, nhưng lại không thể tùy tiện dẫn người vào cung, nhất định phải có danh phận mới được. Tiên Hoàng và trẫm nghĩ muốn nát đầu làm sao vừa có thể bảo vệ Tuyệt Ca, vừa hoàn thành tâm nguyện của lão sư, rất khó a. Cuối cùng nghĩ ra một cách tạm thời cho Tuyệt Ca ở trong hậu cung, Tiên Hoàng giả vờ gả Tuyệt Ca tuổi còn nhỏ cho Thái Tử là trẫm, trên danh nghĩa là tiểu thiếp, nhưng luôn được ta và Thái Tử phi nuôi nấng, bảo hộ. Đợi đến khi Tuyệt Ca trưởng thành sẽ hôn phối cho người khác, vì không có hôn lễ chính thức nên không đăng ký cho Tông Nhân phủ. Đến khi Tuyệt Ca có đối tượng kết hôn, Tông Nhân phủ sẽ không thể xen vào, như vậy có thể thuận lợi cắt bỏ quan hệ của Tuyệt Ca với Hoàng gia."


Muốn nuôi một đứa nhỏ mà gặp nhiều trắc trở như thế, báo ân quả nhiên không đơn giản. Muốn chăm sóc cháu gái của ân nhân thật tốt, lại phải lo lắng đủ điều, còn phải áp dụng những phương pháp tiêu cực, đúng là làm khó Tiên Hoàng và Hoàng Thượng quá a. Nhưng quả thật hai người này nghĩ thật chu đáo, nhưng dù cho có cắt được quan hệ, thì liệu có cắt đứt được nghĩa tình bao năm không?


Tuy rằng mọi việc được giải thích rất ăn khớp, nhưng bản công tử vẫn còn một nghi vấn lớn: nếu mọi người thương yêu cưng chiều đại mỹ nhân như thế thì đày nàng vào lãnh cung làm gì?


Chương 19

Phi tử ở lãnh cung


Edit: Shaiyao






"Ngươi nhất định sẽ rất thắc mắc vì sao trẫm lại để Tuyệt Ca ở trong lãnh cung!"


Ta gật gật đầu. Tuy rằng khi bản công tử gật đầu nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra ta sợ như mới thấy quỷ! Vì sao ngay cả Hoàng Thượng dượng cũng biết được ta đang nghĩ gì, còn có để cho người ta sống hay không a! Bản công tử kiếp trước ăn trúng cái gì mà kiếp này giun trong bụng nhiều thế này!


Ta oán thầm Hoàng Thượng dượng, thử xem hắn có nghe được hay không!


Hoàng Thượng dượng không có phản ứng, có vẻ đang muốn nói tiếp, ta thở phào, trong bụng không có giun đũa cảm giác thật sảng khoái! Hô!


"Tiên Hoàng dâng nàng làm phi tử cho trẫm cũng là bất đắc dĩ, từ trước đến nay, dù là triều đại nào, việc tranh quyền ở hậu cung là khó có thể trừ khử được hoàn toàn, mặc dù Hoàng Hậu quản lý hậu cung khoan dung độ lượng, mặc dù trẫm tận lực cố gắng đối xử công bình với tất cả mọi người, nhưng cũng khó cam đoan sẽ xóa đi hết dã tâm của các phi tử. Tựa như ba năm trước đây xảy ra một chuyện, cho tới bây giờ trẫm nhớ tới vẫn còn sợ, nếu lúc ấy người Thành phi đối phó là Tuyệt Ca thì chẳng phải trẫm sẽ làm lão sư thất vọng sao? Khi xong xuôi mọi chuyện, trẫm và Hoàng Hậu đều cảm thấy may mắn là đã sớm đưa Tuyệt Ca vào lãnh cung."


Chuyện ba năm trước đây ta cũng biết, Hoàng Thượng dượng có một phi tử xinh đẹp như hoa là Cận phi, ngoài dung mạo xinh đẹp ra thì gia đình nàng cũng rất giàu có. Cận phi tính tình hào phóng hiền hoà vì thế nhân duyên rất tốt. Hoàng Hậu di nương từng nói Cận phi là tỷ muội tốt nhất của nàng. Nhưng Cận phi tốt như vậy đương nhiên sẽ có người đố kỵ, Thành phi chính là người đó, nàng ngoài mặt chung sống yên bình với Cận phi, nhưng lại ngầm giở trò, sai người đưa điểm tâm cho Cận phi, hạ độc trong thức ăn, khiến Cận phi từ đó về sau chỉ có thể ô ô a a không nói được nữa. Hoàng Thượng lúc ấy tức giận vô cùng, sai người áp giải Thành phi vào thiên lao, mùa thu năm sau sẽ xử trảm. Dù Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mời đủ danh y, dùng đủ linh dược cũng không chữa khỏi được cho Cận phi.


"Tuyệt Ca từ nhỏ đã được trẫm và Hoàng Hậu nuôi nấng, mặc dù là nghĩa muội, nhưng chẳng khác nào tiểu nữ nhân được che chở trong lòng bàn tay. Trẫm và Hoàng Hậu không thể để có chuyện gì xảy ra với Tuyệt Ca được, chỉ cần là việc nguy hiểm với nàng, trẫm và Hoàng Hậu đều phải lo lắng chu đáo, tránh để nàng gặp phải. Lãnh cung không có ai ở cả, trẫm và Hoàng Hậu thương lượng xong, quyết định tìm đại tội nào đó, đẩy Tuyệt Ca vào lãnh cung, giả vờ là Tuyệt Ca không được sủng ái. Từ xưa đến nay phi tử ở lãnh cung không thể tranh quyền đoạt thế, vì thế sẽ không có ai để mắt đến nàng. Lãnh cung bên ngoài ngụy trang tan hoang, nhưng bên trong được trẫm cho người sửa sang lại, cái gì cũng có; trẫm tự chọn lựa ám vệ Hoàng gia canh gác ở lãnh cung; Hoàng Hậu tự tay huấn luyện cung nữ hầu hạ, thái giám và đầu bếp. Những người này là những người trung thành nhất, Tuyệt Ca ở lãnh cung tuyệt đối không chịu bất cứ ủy khuất nào. Khi trẫm bắt đầu dâng thêm phi, Tuyệt Ca đã học cầm kỳ thi họa rất ưu dị, khi bị đẩy vào lãnh cung, Tuyệt Ca một lòng một dạ chăm chỉ học tập nên trí lực rất cao, trừ kỹ năng cưỡi ngựa ra, nàng ngày càng có được khí tiết phong độ của lão sư."


Người trong Hoàng gia tâm tư quả nhiên vô cùng phức tạp, cách phức tạp thế mà Hoàng Thượng dượng và Hoàng Hậu di nương cũng nghĩ ra, khiến bản công tử kinh ngạc vạn phần!


Nếu gọi là bị đày vào lãnh cung, chỉ sợ đây sẽ là lãnh cung xa hoa nhất trong sử sách, còn có cả lão sư dạy riêng, có phòng riêng, còn có rất nhiều hạ nhân, còn có cả đầu bếp riêng, cùng với một đống hộ vệ luôn bảo vệ chu đáo. Nếu đãi ngộ trong lãnh cung tốt như vậy, khắp thiên hạ hẳn sẽ có không ít nữ tử đều muốn tranh nhau vào lãnh cung a!


Nhưng bọn họ lo lắng cũng không phải không có đạo lý, việc của Thành phi đã khiến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sợ hãi không ít.



Chương 20

Chỉ cần nàng muốn, bằng mọi cách mình phải làm được


Edit: Shaiyao






"Khi Tuyệt Ca trưởng thành thì trẫm và Hoàng Hậu cũng già rồi. Đêm trước ngày nàng xuất giá trẫm trằn trọc không ngủ được, vốn tưởng chỉ có trẫm như vậy, không ngờ Hoàng Hậu cũng mất ngủ giống trẫm. Nàng giống như đứa nhỏ bảo bối của trẫm và Hoàng Hậu, một nhà của trẫm nợ ân của lão sư nhiều như thế, dù chúng ta có chăm sóc Tuyệt Ca chu đáo đến đâu cũng thấy không đủ. Dương Trần, ngươi là chất nhi của trẫm, cũng không kém Tuyệt Ca mấy tuổi, lại phù hợp với điều kiện lão sư đưa ra, vừa không phải là con quan viên, cũng không phải là người Hoàng gia, lại có gia cảnh phú hậu có thể cho Tuyệt Ca sống những ngày bình yên đến suốt đời. Tuyệt Ca gả cho ngươi trẫm thực sự yên tâm. Trẫm nói với ngươi nhiều như vậy là lấy danh nghĩa huynh trưởng và phụ thân, hy vọng ngươi đối đãi với Tuyệt Ca cho tốt, ngươi có thể đáp ứng trẫm được không?"


Hoàng Thượng nhìn thẳng vào mắt ta, hy vọng ta cho hắn một câu trả lời thuyết phục.


"Chỉ cần nàng muốn, Dương Trần sẽ có thể làm được."


"Nếu ngươi có thể làm được, trẫm dù có xuống Cửu Tuyền cũng có thể nhìn mặt lão sư rồi."


"Nhưng Hoàng Thượng dượng, ta còn một vấn đề." Bản công tử nghe kể xong chuyện xưa, đột nhiên phát hiện chuyện này còn một vấn đề mấu chốt.


"Cứ nói!"


"Theo Hoàng Thượng nói thì ta phù hợp với điều kiện Duẫn đại nhân đưa ra, vậy tại sao từ trước đến giờ Hoàng Thượng sai người đưa danh sách và bức họa tới nhà của ta lại chưa bao giờ có tên Tuyệt Ca?"


Tuy bản công tử không muốn kết hôn, nhưng người ta tình nguyện đưa bức họa của mỹ nữ tới, ngốc mới không nhìn a! Đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy nếu có thấy qua nhất định sẽ có ấn tượng, ta chắc chắn chưa từng thấy bức họa của nàng. Ngươi nhìn đi! Việc này có phải rất trọng yếu, rất kỳ quái không?


"Tuy rằng ngươi là một hảo hài tử, nhưng xét tính tình của ngươi trẫm làm sao dám giao Tuyệt Ca cho ngươi?" Hoàng Thượng mỉm cười.


Lời này cũng đúng, mặc dù bản công tử rất tuấn tú, nhưng sẽ chẳng ai muốn đem con gái gả cho thanh niên hay đi thanh lâu cả, câu này ta hiểu được, Hoàng Thượng dượng đúng là cưng chiều nàng quá mức, đến mức giống phụ thân hơn nghĩa huynh, nhưng...


"Vậy tại sao sau bây giờ lại muốn ta lấy Tuyệt Ca?" Ngay từ đầu không cho ta lấy, sau lại ép ta lấy nàng, phải nói đạo lý một chút chứ!


"Việc này thì trẫm không tiện nói, tự ngươi hỏi Tuyệt Ca đi!" Hoàng Thượng thừa nước đục thả câu.


A! Hoàng Thượng, ngươi chơi ta! Bản công tử đến ngày thành thân mới biết được tên đại mỹ nhân, vừa rồi ở trên xe ngựa mới biết được họ của nàng, bản công tử căn bản cái gì cũng không biết, lại không quen, vậy mà còn bắt ta đi hỏi nàng. Chẳng lẽ bắt ta phải đến hỏi đại mỹ nhân là: "Vì sao Hoàng Thượng để ta lấy ngươi?" Vấn đề này ai dám hỏi ra miệng a? Hoàng Thượng, ngươi gian trá, ngươi rất gian trá!


"Bây giờ đến trẫm hỏi ngươi một việc."


"Hoàng Thượng cứ nói."


"Đêm qua ngươi có gì với bảo bối nghĩa muội của ta không?" Hoàng Thượng vừa uống trà vừa nhướng lông mày.


"Gì là gì?" Ta nhức đầu quá, Hoàng Thượng ngươi không thể hỏi rõ ràng một chút sao.


"Động phòng."


Cằm ta muốn rụng xuống đất, có cần hỏi thẳng vậy không a? Hoàng Thượng sợ khắp thiên hạ người ta không biết ngươi là dâm loạn đại thúc sao? Hơn nữa vấn đề này ta biết đáp sao đây! Đáp có thì ta lại khi quân khi giấu diếm nữ nhân thân lần thứ hai; đáp không thì Hoàng Thượng chắc chắn sẽ hỏi cho tới, để hắn hỏi ra chân tướng rồi liệu bản công tử hôm nay còn có thể bình yên xuất cung được sao? Rốt cuộc phải đáp sao đây?


"Dương Trần không cần thẹn thùng, trẫm hôm nay đã thấy mảnh vải Lạc phủ đưa tới rồi. Sớm sinh quý tử a!" Hoàng Thượng vỗ vai ta ha hả cười.


Vải? Vải gì? Chẳng lẽ là miếng vải kia? Ta suy nghĩ lại một chút! Thì ra đại mỹ nhân không phải hảo tâm đưa vải trắng cho ta lau người, mà vì nguyên nhân này. Khó trách khi ta tắm xong nàng lại đi vào sau bình phong lần nữa, khó trách Điệp Thúy khi đến giường của ta lại cười thành vẻ mặt đó, cái đó gọi là lần đầu a? Nhưng sao mọi người luôn bí hiểm với bản công tử thế này, thiên lý ở chỗ nào a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro