sj

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một ngày chủ nhật đầy nắng.

bạn nhàn rỗi ngồi trên ghế sopha êm ái ở phòng khách, ngón tay liên tục bấm chuyển kênh, chủ nhật gì đâu mà chương trình chán phèo, bạn làu bàu một hồi lâu thật là lâu rồi cũng nhấn nút tắt, mùa lạnh năm nay có vẻ hơi kéo dài so với thường niên thì phải, bạn ngồi nghĩ ngợi linh tinh những việc mà mình cần làm trước khi ánh nắng gay gắt lại quay về seoul nhưng mãi cũng chẳng nhớ rõ mình quên cái gì và cần cái gì cả, khi người ta đang ở trạng thái nghỉ ngơi thoải mái như thế này thì đúng là khó có thể nghĩ đến những thứ lằng nhằng như vậy mà. bầu trời ngày cuối tuần cứ như đang xầm xì chuyện gì đó buồn bực, chẳng chút nắng ấm nào xuyên qua chiếc màn màu mỏng màu hồng nhạt đang khẽ đung đưa chắn bớt chút hơi lạnh, có lẽ vì thế mà mọi sự xung quanh như ngưng đọng, chẳng tìm thấy bất kì sự náo nhiệt nào bên ngoài từ mấy bà cô hàng xóm hay đi chợ sớm, mấy đứa nhóc ồn ào hẳn là đang ngủ vùi trong chăn ấm nệm êm, âm thanh duy nhất rơi vào căn phòng chỉ là tiếng giấy báo va chạm vào nhau trên bệ cửa sổ quên không khép và cả tiếng thở đều đều từ anh, không gian nhỏ lại được dịp rơi vào một khoảng lặng im đầy dễ chịu.

hít hà mùi tươi mát của mấy chậu bông mới tưới ngoài ban công, bạn còn tìm ra được chút thơm nhẹ gắt lên từ mấy bông hoa nhài bé xíu còn đẫm hơi sương mà anh vừa lén ngắt sớm nay từ nhà hàng xóm trong lúc hai người tranh thủ chạy bộ buổi sáng, cả mẻ bánh táo anh làm cũng bắt đầu tỏa hương ấm sực từ tận trong bếp ra tới ngoài phòng khách, bạn khẽ khàng cà nhẹ lòng bàn tay vào mái tóc mềm vẫn vương vấn mùi thuốc nhuộm hơi hăng của anh, mấy sợi nâu nhàn nhạt bắt sáng bất chợt ánh lên màu lung linh trong trẻo. đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng lại cong lên ý cười, bạn được dịp ngắm kĩ hơn hàng mi dài đáng ghen tị, lại tiếp tục làu bàu làm anh chỉ có thể phì cười, bàn tay to lớn tóm lấy đôi tay đang nghịch ngợm giày xéo mái tóc anh, khẽ ấn nó vào phía ngực trái. qua lớp vải mỏng, nhịp tim chầm chậm rải đều, truyền hơi ấm của anh qua bàn tay lạnh ngắt của bạn.

hình như tại không gian ở đây quá mức tĩnh lặng, bạn nghe rõ được từng nhịp đập của cả hai như đang sánh đôi vậy, khớp rơ và hòa hợp một cách kì lạ.

anh đan những ngón tay của hai người vào nhau, hơi siết một chút khi bạn tỏ ra không hợp tác, một cuộc chiến ngầm diễn ra, vẫn không ai có hứng cắt ngang khoảng yên bình từ lúc đầu, cho đến khi anh nắm lấy tay bạn rồi chầm chậm rải những nụ hôn ngắn lên từng đầu ngón tay, dịch một xíu lên mu bàn tay rồi mới mở mắt ra nhìn bạn.

anh đói.

bạn cười cười trêu chọc khi nghe thấy tiếng gì kì lạ lắm nhưng cũng đã quá quen thuộc kể từ cái ngày về đây góp gạo ba bữa cùng anh, đôi mày nhướn lên như muốn hỏi thì sao làm anh phải với lên cho bằng được để bẹo má bạn ra vẻ đe dọa.

gớm, bày đặt ngại ngùng nữa cơ.

nhưng mà đáng yêu. bạn xoa xoa lên vùng bụng phẳng và săn chắc, cảm nhận được nó hơi rung nhẹ vì tiếng kêu âm ỉ bí ẩn nào đó, trong đầu vừa cười cợt lại có ý ghen tị vì sao người này ăn uống được mà lại có cơ bụng sờ đã tay đến thế.

tiếng ting ting từ trong bếp kêu lên, anh nhanh chóng rời khỏi chiếc gối êm ả (cũng là đôi chân đang tê rần hết cả lên của bạn) đứng dậy nhảy chân sáo vào bếp, nhoắng một phát đã thấy hương táo và nước sốt thơm bừng cả gian phòng như muốn khuấy đảo khướu giác của bạn vậy, mùi ấm nồng này hòa quyện cùng thứ êm dịu của sớm chủ nhật khiến bạn có chút mụ mị, tuy vậy vẫn chẳng thể ngưng hít hà, bạn không thực sự thích bánh táo nhưng trong phút chốc lại cảm nhận được cơn thèm cồn cào trong lòng.

phần đệm bên cạnh bạn lún xuống thật sâu, bạn chưa kịp nhoài người tới chiếc bánh vẫn đang tỏa thứ mùi ấm sực thơm lừng kia thì anh đã nhanh lẹ đẩy nó ra xa, mà tay bạn lại ngắn hơn tay anh một chút, đủ để không thể với tới được. bạn lại đảo mắt, biết tỏng tên người yêu này lại sắp bày trò vòi vĩnh gì nữa rồi.

hôn anh một phát thì mới được ăn.

bạn chớp mắt nhìn anh tới vài giây như kiểu đang dòm một đứa bé mẫu giáo đang vòi vĩnh, nhưng anh đã (lại) nhanh chóng nhắm mắt lại rồi chìa mặt ra về phía bạn, đôi môi dày dặn còn vương chút bột bánh (hẳn là vừa lén nhấm nháp gì đó trong bếp trước rồi thì phải) hơi chu ra chờ đợi.

bạn hôn chụt một phát vào đôi má vẫn còn đang ửng chút nắng hồng (mà rõ ràng là trời âm u như sắp mưa chứ làm gì có nắng) làm anh gần như ngay lập tức mở mắt với biểu cảm hụt hẫng như vừa bị ai lừa một cú to lắm không bằng, miệng hơi há ra như thể sắp sửa khiếu nại cái trò chơi xấu của bạn nhưng không kịp rồi, bạn nhanh chóng nhổm dậy và ôm lấy đĩa bánh ngon nghẻ trước mắt. tiếc thay, anh người yêu lại phản ứng khá nhanh nhạy, vội chộp lấy rồi ôm vào lòng, đôi mắt nhìn bạn đầy thách thức.

seokjin, em đói.

bạn cố gắng mè nheo hay ra vẻ đáng yêu nhưng hoàn toàn thất bại, anh lại còn thản nhiên cầm lấy một miếng bỏ vào mồm rồi nhai nuốt nhồm nhoàm khiến bạn điên tiết mà la oai oái lên. bạn nhìn miếng bánh to oành được anh đưa hết hẳn một lần vào trong miệng rồi nhai nuốt đầy mãn nguyện và nhanh chóng thì không kiềm được mà gào toáng lên làm mấy con sóc đang mải đu đeo trên dây điện ngoài đường cũng giật mình mà chạy biến đi mất.

yah AHJUSSI.

mọi chuyển động của người kia chợt đông cứng trong nửa giây trước khi anh trợn hai mắt lên mà trân trối nhìn bạn, khuôn mặt nghệch ra làm bạn phải phì cười vội sáp lại gần để phủi đi vệt nước sốt bóng loáng dính trên má anh, và cũng nhanh chóng như vậy, giật lại bánh táo và lủi ra góc bên kia của ghế sopha. bạn sợ anh lại lên cơn trẻ con nên vội vàng bắt chước tên đó mà tọng vào họng một miếng bánh to đùng, cuối cùng lại thành ra bị nghẹn. seokjin có vẻ đã hoàn hồn lại sau khi bị gọi là ông chú, anh nhìn bạn vẻ thấu hiểu rồi mới chạy vào bếp lấy nước.

nhưng mà (bằng một cách thần kì nào đó), sau khi anh quay lại thì đã thấy bánh táo thơm ngon hết sạch. nhìn tên người yêu nhăn nhó đến phát tội nhưng bạn vẫn không thể ngăn được sự hả hê mà cười nhăn nhở với đôi má phồng lên, hai bên mép lại dính đầy bột bánh, nhìn tệ hại không sao tả nổi. nhưng mọi thứ không diễn êm đẹp được lâu như thế, seokjin đột nhiên tiến lại gần bạn, dùng ngón tay chùi đi bánh táo còn sót lại rồi tiện thể kéo bạn vào lòng và bắt đầu cù vào eo bạn, lải nhải đầy bất mãn.

kì lạ, trước đây làm gì thích táo đâu, bây giờ lại còn giành với em cơ đấy.

thấy seokjin trầm ngâm không có vẻ gì là muốn mở lời, bạn dẩu môi không thèm chấp nhặt, còn nhớ trước đây khi bạn còn phải chật vật đeo đuổi con người dở hơi này thì đã từng bị anh chửi một trận lên bờ xuống ruộng chỉ vì lỡ lén lút nhét bánh táo vào ngăn tủ của anh. bạn còn nhớ lúc đó đã sửng sốt thế nào khi tận mắt chưńg kiến con người luôn tỏ ra xa cách và không quan tâm đến những chiêu trò nhằm gây chú ý thường ngày mà đột dưng hôm đó lại nổi cơn lên vậy, tệ đến mức bạn muốn bỏ cuộc rồi cơ, ai dè tự dưng mấy ngày sau lại thấy hắn lò dò vác mặt tới tận phòng làm việc với vẻ lo lắng. cũng phải, tự dưng khi không mất tiêu một cái đuôi phiền phức cơ mà. hừm. tóm lại bạn là một con người mê trai không có tiền đồ, vừa thề thốt sẽ dừng ngay cái việc crush kẻ cộc cằn đó thôi mà chỉ cần anh chạy lại ôm cứng lấy bạn là mọi tội đồ của người kia đều tự dưng bị xóa sạch.

thiệt tình.

seokjin vẫn tiếp tục nhìn bạn trong im lặng cùng một điệu cười mỉm khó hiểu, anh chỉ để bạn vùi mặt vào chiếc áo thun trắng của anh rồi thơm nhẹ lên tóc bạn, cái mùi dầu gội y chang của anh, một cảm giác vô cùng mãn nguyện kéo khóe môi anh lên cao hơn.

cứ như một sự liên kết nhè nhẹ, nhưng lại rõ rệt hơn tất thảy.

một căn hộ nhỏ nhắn nhưng ấm cúng, mọi ngóc ngách đều tìm được nụ cười như nắng hạ rực rỡ, trên chiếc móc treo gần cửa là đôi áo lạnh của anh và bạn, cả hai đều có màu hồng nhạt y hệ nhau, đến bản thân hai người còn chẳng nhớ cái nào là của mình nữa cơ, mà họ cũng chẳng bao giờ bận tâm, trừ khi đột nhiên seokjin thò tay vào trong túi để tìm lấy kem bôi tay thì lại móc phải mấy viên chocolate rượu thơm lừng, ánh mắt anh lại rải qua cánh cửa phòng ngủ khép hờ đủ để thấy được chiếc giường bằng gỗ ấm áp còn ngổn ngang chăn mền chưa kịp gấp, chú gấu brownie hẳn là đêm qua đã bị anh tranh thủ đạp xuống giường để xích vào gần hơn cô người yêu bé nhỏ đang say ngủ chẳng hay trời hay đất gì, rồi cốc cà phê nguội ngắt uống vội bằng sứ đặt cạnh li sữa uống dở trên bàn bếp, mấy mẩu chì thừa vẫn nằm trên những bản nhạc cổ điển đặt xen kẽ vài chiếc thẻ ghi nhớ từ vựng, nhìn xuống chân mình, chân trái xỏ chiếc dép hình chú heo hồng còn chân phải thì lọ xọ khuôn mặt ngờ nghệch của ryan, rồi còn tấm thảm lót sàn màu be mềm mượt mà bạn ôm về bằng tháng lương đầu tiên, vệt màu cà phê vẫn chưa chịu phai nhờ cái tính hậu đậu của cô nàng ham thức khuya với mấy thứ ngữ pháp rối ren. nhỏ nhắn, ấm áp, và thuộc về riêng hai người, chính là nhà.

mọi thứ của hiện tại còn hơn cả giấc mơ của cậu nhóc gần mười năm trước bỏ lại nơi miền quê nghèo nàn. lời xin lỗi vì phải rời xa chẳng dám cất lên thành câu mà phải gửi gắm vào chiếc bánh táo thơm lừng. chỉ là không ngờ rằng người tìm thấy anh giữa biển người bất tận lại là bạn. anh đã hoảng sợ thật sự khi nhận lại chiếc bánh táo đó, mười năm sau. dù có hơn thế đi chăng nữa, anh vẫn không thể quên được ý nghĩa của nó, cũng như nụ cười như hút hết sạch những dải nắng vô tình ghé ngang, cả đôi mắt luôn nhìn về anh thật kiên định. vì thế mà anh quyết định gạt hết tất thảy những nỗi sợ hãi, nhưng do dự ngu ngốc để không còn phải đưa ra bất cứ lời xin lỗi chia xa nào nữa.

hương táo tan dần trong không khí chỉ để lại vài vệt nhẹ nhàng thoáng qua đôi môi mềm của bạn, anh nhìn vào sắc hồng đượm đang hé mở, tự nhiên thu hẹp lại khoảng cách giữa hai đứa lại cho đến cánh mũi hai đứa chạm nhẹ vào nhau, bạn đột nhiên nâng cằm anh lên bắt anh phải nhìn thẳng vào mắt bạn, đôi mắt to tròn chớp nhẹ vài cái, mang đầy sự tội lỗi và an ủi đồng thời khiến trong lòng anh đột nhiên lại thấy nôn nao khó tả.

có gì đó kì lạ ở đây.

bạn ghé sát về phía anh hơn, chóp mũi sượt qua gò má anh và đôi môi thì thầm thật nhẹ vào tai anh.

xin lỗi nha ahjussi, lỡ chùi nước sốt vào cái áo trắng mới rồi.

đến khi anh định thần lại thì chỉ kịp nghe được tiếng cửa khóa lách cách đằng sau tai mà thôi.

con nhỏ này.. aish







0708170125




____________

 Trong tiếng Hàn Quốc, danh từ quả táo (사과) và động từ xin lỗi (사과하다) là hai từ đồng âm, thế nên khi muốn xin lỗi nhau thì người ta hay dùng quả táo để thay lời muốn nói.

à để kỉ niệm cho việc năm tiếng sau là mình chính thức hết được nghỉ hè nên mình trồi lên xíu:))




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro