PVH_song cung van tue 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ mộ, đã được biết là phân ra mấy cái bộ phận, người thủ mộ tuần tra hành lang cùng tầng trên của mộ thất.

Tiến vào mộ thất, phía dưới tất nhiên là Địa Cung cùng Tử Môn.

Hành lang của người thủ mộ là thông đạo tuần tra dài hình chữ "Hồi", phỏng chừng ôm trọn lấy đỉnh núi hơn nửa vòng, đừng nói đi hết, chính là từ lối vào đi vào tầng trên của mộ thất cũng đã đi mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Không khí là ngưng đọng, nhưng vẫn hô hấp như thường. Trong thông đạo không có ánh sáng, ba người Khải Mỹ Tư, Lục Minh cùng Cảnh Hàn chuẩn bị đèn pin cầm tay, thậm chí còn đèn của thợ mỏ, thay phiên nhau sử dụng.

Thông đạo vẫn như cũ là cong lên, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, quanh co ngoằn ngèo như hình con rắn.

Lục Minh mơ hồ cảm thấy, thông đạo dưới chân mình đi hơi uốn lượn hướng về phía bên phải, tựa hồ làm thành một cái hình cánh cung cực lớn.

Tới lối vào tầng trên của cổ mộ, khắp nơi vốn là đường hầm do đất vàng tạo nên, dần dần biến thành đường hầm đất đá, cuối cùng lại thành đá tinh khiết cấu thành.

Ba người, tại trong đường hầm đá do nhân công xây thành đi vài phút, bỗng nhiên thông đạo có một khôn gian nho nhỏ, một bức tường lớn xuất hiện tại trước mắt, tường cao hơn mười mét, rộng hơn mười mét, dùng một loại cự thạch màu đen than chì xây chồng xếp mà thành, mỗi khối đều nặng từ mười tấn đến hơn trăm tấn, nối lại chặt chẽ, không cách nào dùng kim châm vào. Trên vách tường có đồ án kỳ quái rất lớn, tựa như rồng có cánh, phi thường cổ quái phi thường.

Tại phía dưới tường, có cửa nhỏ tiến vào, cao không được hai mét, chiều rộng thì hai người song song khó đi.

Từ cửa nhỏ tiến vào, lại đi mấy mét mới đi ra khỏi phạm vi của tường.

Phía sau vẫn là thông đạo bằng đá, cũng không giống như thông đạo lúc trước nhẵn bóng ngay ngắn như vậy mà theo núi đá đi vào, cát bụi đá vụn do đào móc ra rơi lả tả khắp nơi.

Lại đi thêm khoảng trăm mét, Lục Minh bỗng nhiên phát hiện, có một cái thềm đá lớn kéo dài dưới chân. Thềm đá từ từ dẫn xuống phía dưới. Khi Cảnh Hàn giả bộ thắt dây giầy thì không chú ý làm ba lô rớt ra một quả bóng cao su nhỏ mà trẻ con hay chơi. Quả bóng vẫn nhảy lăn về phía trước. Lấy thính lực của Lục Minh mà thật lâu vẫn chưa nghe thấy tiếng nó dừng lại. Trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Ba người đi cũng không biết bao lâu mới đi đến một cái thạch thất rông lớn trống trơn không có gì .

Đây là tầng trên của mộ thất, vốn hẳn là có rất nhiều vật phẩm. Nhưng có lẽ là bị đội trộm mộ vận chuyển đi ra hết rồi. Chỉ thấy thạch thất còn lưu lại rất nhiều vết tích sau khi dọn dẹp. . . Bởi vì người trộm mộ đã mang đi, gian thạch thất lớn này quả thực tựa như dùng nước lau sạch. Trống không một vật.

"Lố vào của Địa Cung ở đâu?" Lục Minh thấy thạch thất chỉ có một lối vào, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ còn phải mở cái cơ quan gì mới có thể tiến vào Địa Cung?

"Lối vào ngay tại dưới chân." Khải Mỹ Tư tóc đỏ ra hiệu bảo Lục Minh, Cảnh Hàn đi qua, ba người đứng ở trước một viên gạch không đáng để vào mắt, bỗng nhiên hơn mười mét vuông xung quanh viên gạch ngầm rớt xuống, lộ ra một cái thông đạo có thềm đá đen nhánh.

Thềm đá của thông đạo này rất nhỏ, lại đi xuống phía dưới mấy chục mét, dần dần chậm lại.

Lục Minh bỗng nhiên lấy đèn pin chiếu tới thì phát hiện, có một cây cột đá cực lớn phải tới hơn mười ngươi ôm, dựng đứng ở trước mắt.

"Địa Cung tổng cộng có chín cây cột, có Đông, Đông Nam, Nam, Tây Nam, Tây, Tây Bắc, Bắc, Đông Bắc ở tám cửa thông đạo xuống phía dưới , bên trong có cơ quan trùng trùng, bẫy rập vô số, độc tiễn độc đinh, dao thép chùy sắt, đá rơi, thủy ngân, cái bẫy gì cần có cũng đều có. Mấy thế hệ người trộm mộ chẳng biết đã chết bao nhiêu người, mới lộ ra bảy thông đạo, mỗi thông đạo đều liền với một cái Địa Cung nhỏ của mộ giả . . . Mà ở thông đạo thực sự, sau khi phá giải xong cơ quan bẫy rập, mọi người phát hiện có một cánh cửa lớn đúc bằng đồng rất dày rất nặng. Vô sô Mạc Kim Giáo Úy, Bàn Sơn Đạo Nhân, Tá Lĩnh Lực Sĩ cùng Phát Khâu Tương Quân, luân phiên ra trận, đều không thể mở ra được cái Tử Môn này. Mặt trên có chi chít các ký hiệu, trong đó có đồ án tôi cho anh xem, nó cũng là đồ án trên cánh cửa đồng cực lớn cùng trên cột đá." Khải Mỹ Tư dẫn Lục Minh cùng Cảnh Hàn đi qua cột đá, đi tới một cái thông đạo tiếp nữa.

Dọc theo đường đi, phát hiện có cơ quan bẫy rẫy bị phá hủy còn chưa có hoàn toàn dọn đi, mơ hồ lưu lại mùi máu tươi, không tiếng động nói lên sự tàn khốc khi mở thông đạo này ra.

Trên vách thông đạo cũng có mũi tên to màu đen thui kỳ quái lưu lại, Lục Minh tùy ý cạo ra một chút, hơi ngửi một chút.

Nhận ra, ở mặt ngoài những mũi tên này có bôi khoáng vật kịch độc.

Cuối cùng đã tới Tử Môn rồi.

Cả phiến cửa đồng đúc bằng đồng thuần chất, cao tám mét, rộng bốn mét, trên mắt điêu khắc đủ loại đồ án án ký hiệu kỳ lạ, xung quanh là đá lớn xây thành, không ít địa phương đều có vết khoan phá của ngườ trộm mộ, thế nhưng vách thông đạo bằng đá này có đủ biến thái, có một cái hõm do mạnh mẽ đào vào hai mét nhưng vẫn không thấy đầu tận cùng.

"Không mở được Tử Môn, căn bản không cách nào đi vào." Khải Mỹ Tư khẽ thở dài: "Chẳng biết bao nhiêu cao thủ trộm mộ đành nhìn cửa mà than thở."

"Đó là bọn hắn!" Lục Minh ha hả cười nói.

"Tôi dùng phương pháp anh nói, di động các khối vuông trên đồ án trên cửa, nhưng căn bản không được!" Khải Mỹ Tư tóc đỏ lấy đèn pin chiếu lên cánh cửa đồng cực lớn, ở đó có ba hàng chín cột, có khắc đồ án mà nàng cùng Sâm ca đã cho Lục Minh xem qua . Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Từng đồ án, đều là hình vuông, lại phi thường thần kỳ, lại có thể giống như hình ma di động tại trên cánh cửa bằng đồng.

Tại trong ba hàng chín cột, có một trăm lẻ tám khối vuông đồ án hoàn toàn không giống nhau, cũng có một trăm lẻ tám khối chỗ trống bằng đồng hoàn toàn giống nhau. Bây giờ không ít người đã thử phá giải, lợi dụng đủ loại phương thức tổ hợp, tiến hành ghép tổ hợp thành đôi. Tại trên cơ quan của ba hàng chín cột, một mảnh mất trật tự, chỉ có tổ hợp Lục Minh đã nói cho Khải Mỹ Tư, mới có mấy cái hợp cùng một chỗ. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Còn lại đều bởi vì các loại trở ngại, không cách nào tổ hợp.

,

"Cô tổ hợp không được, đó là cô quá ngốc." Lục Minh vỗ vỗ đầu của Khải Mỹ Tư tóc đỏ: "Tôi không trách cô, ngốc là trời sinh ."

"Mau ra tay, mở Tử Môn, bằng không tôi, tôi, tôi liền cắn chết anh!" Khải Mỹ Tư tóc đỏ phẫn nộ cho Lục Minh một quyền, trong cuộc đời mình chưa thấy qua người nào kiêu ngạo như vậy, dám can đảm vuốt đầu của mình nói quá ngốc, nếu như không phải cầu hắn mở cửa đã thiến sống hắn rồi.

"Đừng nên gấp gáp, chúng ta trước tiên chờ người phía sau một chút." Lục Minh đứng ở bên cạnh cánh cửa đồng lớn mà nhìn một hồi, cũng không động thủ, trái lại thoải mái mà ngồi xuống.

Khải Mỹ Tư tức giận đến muốn phát điên, thừa dịp người ở phía sau chưa kịp đuổi theo, mau mau đi vào mới tốt, lại phải chờ?

Nếu là như vậy, việc gì phải một đường vội vã chạy tới chứ?

Có điều là nàng cuối cùng vẫn là người thông minh, trong lòng nghĩ lại một chút, tiểu tử Lục Minh này nói phải đợi người phía sau đến mới mở cửa, chắc có dụng ý đặc biệt của hắn. Nhìn Cảnh Hàn không tiếng động theo sát hắn, trong mắt tràn ngập tín nhiệm, trong lòng an tâm một chút, hắn có biện pháp, cũng không phải kéo dài thời gian lừa gạt mình. Đợi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, đám người Sâm ca phía| sau rốt cục chạy đến. Lúc này, Lục Minh sớm đã hoàn thàn một giấc ngủ mỹ mãn, hắn nghe thấy tiếng bước chân ầm ĩ, lười biếng ngồi lên, duỗi lưng ra, lẩm bẩm: "Thực sự là ầm ĩ, làm cho người ta căn bản không có biện pháp ngủ ngon được."

Mọi người điên cuồng toát mồ hôi, cửa này, không phải chỗ ngủ chứ?

Có điều là không ai có thể mở cửa, chỉ có hy vọng tiểu tử này có biện pháp, cho nên hắn có phong thái gì, mọi người cũng giả bộ phát hiện ra.

"Lục Minh huynh đệ, có thể phá giải bí mật của Tử Môn ?" Sâm ca một khi mở miệng, liền mượn hơi quan hệ cùng Lục Minh, mở miệng ngậm miệng nói là "huynh đệ" .

"Cái bí mất của Tử Môn này sao!" Lục Minh chậm chạp nói, kéo dài âm điệu, đem tâm thần của mọi người đều kéo đến căng ra, lại mang chút kỳ quái cười hỏi: "Thứ đơn giản như vậy , các ngài hẳn là cũng biết mới đúng, tôi thân là một hậu sinh tiểu bối, tại trước mặt các vị lão đại, là trăm triệu lần không dám múa búa trước cửa Lỗ Ban. Cho nên tôi đợi mọi người tới thi triển diệu thủ, nhẹ nhàng mà mở cánh cửa đồng này ra."

". . ." Bọn Sâm ca, Cửu gia khô gầy, nam tử mập mạp "Hắc Cảnh" nghe xong, không nói gì một hồi.

Chính là bởi vì không ai mở được, mới để đến bây giờ.

Nếu như mọi người có thể nhẹ nhàng mở cái cửa đồng này, thì cần hắn làm chuyện gì?

Sâm ca vừa muốn mở miệng, mỹ phụ sườn xám Bạch Tú Quân bỗng nhiên cười duyên nói: "Lục Minh công tử quá khách khí rồi, bí mật của Tử Môn, Sâm ca đã từng nói, ai có thể tự tay mở ra, sau này đoạt được bảo tàng, sẽ được chia một phần năm, xin mời Lục Minh công tử ra tay thần kỳ , giúp mọi người mở cửa này." Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Tôi không đồng ý!" David tóc vàng như sư tử cố hết sức phản đối: "Lâm Sâm đáp ứng chia hắn một phần năm, tôi kiên quyết không đồng ý!"

". . ." Mọi người nghe xong, lại không nói gì một hồi.

Đó chỉ là nói một chút mà thôi, tên quỷ Tây dương này còn coi là thật sao? Tiến vào bên trong, là cái tình huống gì còn chưa biết, bây giờ, chỉ có thể hứa hẹn với tiểu tử kia, làm cho hắn mở cửa, nếu như cửa cũng đều không thể mở, cổ mộ lớn như vậy nhà cũng đều không mở được, còn nói chuyện gì chia bảo vật gì chứ? Cho nên nói tên quỷ Tây dương này đầu ngốc nghếch, não toàn cỏ cây mà, một câu hứa hẹn miệng lưỡi cũng không đồng ý, muốn người khác ra tay mở cửa, đó là chuyện không có khả năng.

Hắc Cảnh mập mạp ha hả cười, hoà giải nói: "Lục Minh tiểu huynh đệ, xin yên tâm mở cửa, lời Sâm ca nói , chính là lời Tiểu Hắc nói, cũng là Cửu thúc nói ."

Kê Cửu hừ lạnh: "Các ngươi câm miệng, Lục Minh công tử xin an tâm mở cửa."

David tóc vàng như sư tử kia còn muốn mở miệng, vừa nhìn thấy vẻ mặt mọi người khác thường, trong lòng nghĩ lại, đành nghiêm mặt, không phản đối nữa .

"Chỉ là một phần năm sao? Cũng được, thế cũng tốt." Lục Minh đi đến đứng trước cánh cửa đồng cực lớn, rất thong thả vận khởi khối vuông đồ án tới, nhìn thấy hắn không chút phí lực đem từng cái khối vuông, trước sau tới lui, chợt cao chợt thấp, lại điều chỉnh hướng trái phải, cuối cùng thuận lợi mà đem một khối đặt tới chỗ góc trái. Hắn đặt một cái như thế , mọi người thấy trước mắt rực sáng, khối vuông đồ án cổ quái này lúc đầu tại trong một trăm lẻ tám khối không lọt vào mắt, nhưng trải qua sắp xếp của hắn, tất cả mọi người lại có loại cảm giác cực kỳ thích hợp.

Chính là như vậy, đặt như vậy là phi thường chuẩn xác.

Mọi người không thể nói rõ vì sao, nhưng sau khi nhìn kết quả này, là có thể bừng tỉnh đại ngộ.

Kế tiếp hẳn là làm sao? Lại kéo một khối kia? Trong một trăm linh bảy khối còn lại, nên dặt ở chỗ nào nữa chứ? Mọi người trong lòng âm thầm suy đoán lên, nhưng cảm giác một khối cũng không được, không thể làm gì khác hơn là lại mong đợi Lục Minh, nhất tề nhìn hắn.

Lục Minh lấy tay, rất tùy ý nhấn một cái, xác định một khối.

Mọi người mới nhìn thì cực kỳ khó hiểu, này thật sự là đúng? Thực sự không có tính sai sao? Trong lòng thậm chí muốn nhắc nhở hắn hiểu rõ rồi hãy đặt, David tóc vàng như sư tử càng muốn phản đối cái tổ hợp này, rất rõ ràng, này không phải đáp án chính xác. . . Chờ khi Lục Minh lại chợt cao chợt thấp điều chỉnh, đem một khối vuông đồ án kia phân loại đến gần khối thứ nhất, lại chăm chú dán sát cùng một chỗ thì, mọi người kinh ngạc phát hiện, hoá ra còn có tổ hợp như vậy!

Chương 412 

Trí lực của ông rất thấp, rất thấp! (2)

Sau khi trải qua sự tổ hợp của Lục Minh, khối thư nhất cùng khối thứ hai hoàn toàn kề sát hòa hợp cùng một chỗ, phi thường hợp lý. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mọi người trong lòng âm thầm xấu hổ, bọn Sâm ca cùng Kê Cửu càng cảm thấy không bằng ....

Nhãn lực của tiểu tử này, đích xác đủ thần kỳ!

Lục Minh như nước chảy mây trôi điều chỉnh lưu loát năm sáu mươi khối, cũng đem chúng nó phân đến ba hàng trái phải trong góc trên mặt đất, hình thành một bức đồ án lớn chưa hoàn thành lại có chút dấu hiệu. Nhìn hắn làm dễ dàng như vậy, tất cả mọi người có chút đố kị, đầu của tiểu tử này là làm bằng cái gì a? Tổ hợp mà người khác cũng đều không xếp được, hắn chỉ mất hơn mười phút đã hoàn thành phân nửa.

David tóc vàng như sư tử, móc ra súng, muốn bắn chết Lục Minh, sau đó mình tiếp nhận.

Bây giờ hắn đã nhìn ra một chút quy luật. . . Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Có tâm lý giống như hắn, còn có đám Sâm ca, Kê Cửu cùng Hắc Cảnh, mang theo một người có bàn tay thần kỳ đi tầm bảo, như vậy khẳng định bất lợi cho mình. Nhưng mà vấn đề là tại trước khi chưa hoàn thành tới cùng, mọi người tuy rằng nhìn ra một chút quy luật, nhưng vẫn không có nắm chắc hoàn thành.

Tốc độ Lục Minh hoàn thành rất nhanh, hoàn thành khoảng chừng chín thành, hắn bỗng nhiên mỉm cười nói: "Tiểu tử múa búa trước cửa Lỗ Ban, hoàn thành non nửa, còn xin mọi người chỉ điểm. Tiểu tử là hậu sinh tiểu bối, không dám kể công, không bằng thỉnh một vị cao thủ khác đi ra, hoàn thành cái đồ án này. Nếu như hắn có thể thuận lợi hoàn thành, như vậy quyền lợi độc chiếm một phần thành, tiểu tử tuyệt không có ý!

"Ta tới!" David tóc vàng như sư tử đã chờ những lời này thật lâu rồi.

Hắn đã sớm muốn nổ súng giết chết Lục Minh, lại giành hết công lao hoàn thành cái đồ án trên cánh cửa bằng đồng lớn này.

Bây giờ cho dù là kẻ ngu si, cũng biết điểm quy luật, nếu phối hợp đồ án tiếp, muốn hoàn thành mười khối còn lại tin tưởng cũng không khó.

Cẩm y đại hán muốn mở miệng ngăn cản, nhưng vừa nhìn thấy Kê Cửu nhăm mắt đứng đó, không rên một tiếng, trong mắt dư quang nhìn lén phía Sâm ca bên kia, cũng thấy hắn không lên tiếng, đành cúi đầu, tránh đường, để David đang kiêu ngạo tiến lên.

"Mời." Lục Minh vừa nhìn thấy hắn chen thân tiến đến, hắn lập tức nhường đường, trở lại đứng bên người Khải Mỹ Tư tóc đỏ cùng Cảnh Hàn, vỗ tay nói: "Chúng ta hoan nghênh Sư Tâm Vương David đại triển quyền cước, mở Tử Môn cho chúng ta!"

"Cái này rất đơn giản, đừng tưởng rằng chỉ mày mới có thể!" David nghe xong cười lạnh một tiếng, hắn đem một khối đồ án vuông, rất thuận lợi đẩy đến một bên.

Động tác của hắn mặc dù không thể nhanh hơn so với Lục Minh, nhưng cũng là nhanh.

Rất nhanh, liền chỉ còn lại năm khối đồ án.

Trải qua một lúc tự hỏi, tại vô số chỗ trống vuông, hắn nghĩ hồi lâu, lại hoàn thành một khối.

Một khối tiếp đó, hắn chau mày, thoáng cái liền khép lại bà hàng bốn cột, chỉ đẩy qua một khối vuông nữa là được. Hắn rất đắc ý, hướng về phía Lục Minh kiêu ngạo cười to: "Thế gian này không có thứ gì có thể làm khó được trí tuệ của kỵ sĩ Đại Anh Quốc chúng ta, thế gian, không có bất luận cái thứ gì, có thể làm khó được Sư Tâm Vương David ta!"

"Ông thật thông minh, bội phục!" Lục Minh hướng hắn giơ một ngón tay cái.

"Hừ, các ông nhìn xem, xem tôi mở cửa ra làm sao!" David ra vẻ tinh vi đem một khối vuông đẩy hướng thích hợp một loạt, tất cả mọi người đều biết, ba khối còn lại nên là sắp hàng như thế nào, trừ phi là kẻ ngu si, bằng không ba khối đồ án vuông cuối cùng này, không có ai là không biết xếp ra sao.

Trong lòng đám người cẩm y đại hán có chút hối hận, vừa rồi mình làm sao lại không đứng ra ngoài sắp hàng chứ?

Để cho tên quỷ Tây dương này chiếm được tiện nghi, lãng phí .

Sắc mặt mọi người đều hơi kích động, lập tức là có thể mở Tử Môn, bảo tàng ngay trước mắt! Không ít người len lén thò tay, đặt tại súng bên hông, chuẩn bị tùy thời nổ súng. . .

Chỉ có khóe môi của Cảnh Hàn mới lộ ra một tia châm biếm.

Nàng biết, Lục Minh tuyệt đối sẽ không đem cơ hội nhường cho người khác, hắn tuyệt đối là trêu đùa quỷ Tây dương, mới chơi đùa chiêu thức ấy !

Quả nhiên, mười giây sau, David đem khối đồ án vuông kia hợp đến một góc, lại kinh ngạc phát hiện ra, khối vuông đồ án này là dù thay đổi tới, cũng không cách nào tương ứng cùng đồ án trước. . . Hắn lại dùng đường khác di chuyển một lần, phát hiện khi hợp lại, là một mặt khác xoay ngược lại, cũng không cách nào ăn khớp, ai? Cái này không phải chỉ là thay đổi của sao? Trong lòng hắn thẳng hận đến không thể dùng sức, đem khối đồ án này mạnh mẽ hợp với đồ án ở chính diện, làm cho nó cùng chõ dối ứng ăn khớp lại. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Khối nay không được, thử lại một khối khác, khối thứ ba cũng đều bị vấn đề này.

Ba khối cuối cùng có thể đến được chỗ tương ứng, nhưng không cách nào ăn khớp, chúng nó đều là thay đổi tới được, lại không cách nào cấu thành một bức đồ án trọn vẹn hoàn chỉnh.

Mọi người thấy thấy David đẩy thế nào cũng không được, mỗi người nhất thời đầu đầy mồ hôi. . .

Thứ nhìn như giản đơn, không nghĩ tới lại khó như vậy!

Trước đó, mọi người thật đúng là coi nhẹ đầu óc của Lục Minh! Tất cả mọi người cho rằng rất đơn giản, thật không ngờ, không có hắn, thật đúng là không được!

Cẩm y đại hán âm thầm lau mồ hôi, may là vừa rồi mình không có nốộc chạy ra sắp để bêu xấu, bằng không bây giờ mất mặt sẽ không phải là David, mà là mình !

"Khốn kiếp, mày đã động tay chân vào cái gì?" David xoay hồi lâu, làm như thế nào cũng không được, hắn đầy người đều là mồ hôi, cuối cùng thở ra hồng hộc, phát hận đánh vài quyền lên cánh cửa đồng lớn, lại hướng về phía Lục Minh phẫn nộ quát: "Nhất định là mày, nhất định là mày giở trò quỷ!"

"Nếu như trí lực thiếu nghiêm trọng, như vậy ông nên thừa nhận, không nên đi ra tự làm mất mặt xấu hổ!" Lục Minh mỉm cười nói: "David tiên sinh, xin chú ý, ông đang ở nói với một người trí lực cao, xin chú ý thái độ cùng ngôn ngữ của ông."

"Mày nói cái gì?" David bạo rống như sư tử, hận không thể bóp nát Lục Minh.

"Tự ông phát hiện đến xem, có thể biết được, trí lực của ông rất thấp, rất thấp, rất thấp. . ." Lục Minh mỉm cười.

Nam nhân ít nhất có hai thứ là không thể bị địch nhân tùy tiện khinh thị cùng làm nhục, một là khả năng đàn ông của hắn; hai là trí lực của hắn!

Một người nam nhân có thể không có thân thể cao to, có thể không có hình dạng anh tuấn, có thể không có tiền tài giàu có, có thể không có sức mạnh đấu tranh anh dũng mười bước giết một người. . . Thế nhưng, nếu như hắn bị người ta nói thành là vô năng, như vậy tin tưởng cho dù là người lương thiên nhất hiên hòa nhất, cũng sẽ liều mạng với người khinh thị hắn!

Nếu như một người nam nhân bị người nói thành là một kẻ ngu si thiểu năng, như vậy cho dù là người không thích so bì, cũng tuyệt đối không chịu nổi trào phúng như vậy!

Đặc biệt tại sau khi thất bại, bị người vô tình chế nhạo, càng là tâm lý nhỏ máu!

Giống như là Sư Tâm Vương David bây giờ!

Hắn tình nguyện để Lục Minh hung hăng dánh lên mặt hắn một cái bạt tai, cũng không nguyện ý để Lục Minh nói trí lực của hắn thiếu nghiêm trọng. . . David nghe Lục Minh dùng điệu bộ đặc biệt ra vẻ, bảo mình là "trí lực thấp" cần phải lễ phép hướng tới hắn "trí lực cao", càng làm lòng kiêu ngạo của hắn đau đớn thật sâu!

"Tao giết mày!" David phẫn nộ giơ súng, chỉ vào Lục Minh, chuẩn bị đem đầu hắn mở ra một bông hoa.

"Ông hình như mới vừa ở vườn bách thú chạy đến phải không?Tôi rất hoài nghi ông là không biết được cách sử dụng súng lục."

Lục Minh liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Giết, tao muốn giết thằng kiêu ngạo mày. . ." David tức giận đến thiếu chút nữa mạch máu nổ tung, khuôn mặt vẹo vọ của hắn liều lĩnh hướng về phía Lục Minh nổ súng!

"Pằng. . ." Tiếng súng vang lên! 

Chương 413 

Kinh hãi, nguy hiểm, kỳ quái, nghi ngờ trùng điệp

Đám người Kê Cửu vội vàng tiến lên ngăn lại. Mọi người ba chân bốn cẳng đem họng súng của David hướng lên trên một cái.

"Phanh. . ."

Đạn bắn bay ra, văng lên cánh cửa đồng cực lớn trên tường, rồi va đập chiết xạ trên cánh cửa đồng nhẵn bóng, trong nháy mắt bắn văng ngược trái phải về mấy phía mới có một tiếng động. Tuy rằng không ai bị thương, nhưng tất cả mọi người đị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Tại chỗ này nổ súng lung tung , vậy đó quả thực chính là muốn chết!

David tức khí không chịu được. Nhưng bây giờ mọi người không để cho hắn có cơ hội phát biểu. Một là nổ súng lung tung dễ ngộ thương. Hai là tuyệt đối không thể giết Lục Minh!

Cuối cùng, tất cả bọn họ tự nói mình kém cỏi, cầu xin Lục Minh xuất thủ.

Lục Minh lúc này tỏ vẻ rất thông minh cười ha hả: "Thứ đơn giản như vậy lại có thể làm khó trí tuệ của kỵ sĩ Đại Anh Quốc . Thực sự là. . ." Hắn trước tiên đem tất cả bộ phận mà David sắp xếp phục hồi lại như cũ. Khi tất cả trở lại như lúc hắn mời mọi người xuất thủ, lại đem ba khối cuối cùng không cách nào sắp hàng phân loại trước để tới một bên. Sau khi không ngừng xoay vòng tròn di chuyển vị trí, hai tay hắn tựa như chơi đùa các khối vuông vậy, liên tục luân động mấy khối đồ án vuông kia.

Động tác của hắn càng về sau càng nhanh, cuối cùng quả thực hoa cả mắt.

Khi hắn ngừng tay, mọi người phát hiện chỉ có một khối đồ án còn chưa có trở về vị trí cũ.

Có điều là, khoảng cách chân chính của nó trở về vị trí cũ, chỉ còn lại có mọt bước cuối cùng. Bây giờ, cho dù là đứa ngốc cũng biết làm như thế nào! Chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái là phiến cửa này có thể mở .

Mọi người âm thầm toát mồ hôi. Hoá ra tiểu tử này trước đó là người sắp đặt. Hắn làm ra một cái biểu hiện giả dối rồi rút lui. Phương pháp thực sự, hẳn là loại phương pháp giống như cuối cùng này. Chỉ vì David tham lợi trước mắt nên thành vật hy sinh để hắn tạo uy. Bây giờ hắn dừng lại. Là có ý tứ gì? Còn muốn đùa một lần nữa sao?

"Tiểu tử là hậu sinh vãn bối. Không dám kể công. . ." Lục Minh lại xin mời một người đi tới hoàn thành một khối cuối cùng.

"Không không. Hay là xin mời Lục Minh công tử xuất thủ, mở cửa mà vào." Không có ai ngốc như vậy nữa. Bây giờ chạy ra đi đem một khối đồ án cuối cùng trở về vị trí cũ là quá ấu trĩ.

Mọi người bây giờ đều đã rõ ràng . Nếu như làm lung tung náo động tại trước mặt tiểu tử này. Đó là muốn chết. Hắn đã tính toán từng bước. Không ai có thể chiếm được tiện nghi trước mặt của hắn. Đám Kê Cửu trong lòng càng hừ một cái. Nếu như có tên ngốc thực sự đi tới thì tin tưởng sẽ thành vật hi sinh trước cơ quan bẫy rập. Đã có bao nhiêu người chết cơ quan bẫy rập? Hằng hà xa số. Nếu nói cánh cửa đồng cực lớn này không có bộ phận cơ quan. Cho dù là đánh chết cũng không tin! Đám người Kê Cửu không những không dám tới gần cánh cửa đồng cực lớn, trái lại cố hết sức mà tránh xa ra một chút.

Khải Mỹ Tư tóc đỏ nhẹ nhàng đẩy Lục Minh một cái. Ý bảo hắn mau mở lên một chút.

Lục Minh cười cười, hướng tới Cảnh Hàn làm một cái thủ thế.

Cảnh Hàn lập tức nhảy đến đạp lên trên vác tường. Mấy cái nhào lộn, đã hướng xa xa chạy vội đi. Mọi người kinh ngạc rồi mới kịp phản ứng, lập tức xoay người theo đuôi Cảnh Hàn chạy vội đi.

Ba lão đại Sâm Ca cùng Cửu gia, Hắc Cảnh mập trắng liếc mắt nhìn nhau cực nhanh, sắc mặt đại biến, lập tức theo đoàn người chạy vội hướng ra phía ngoài. Có điều là cũng phân ra một điểm tâm thần lưu ý ở lại phía Lục Minh cùng tóc đỏ Khải Mỹ Tư đang ở bên cánh cửa đồng cực lớn.

Lục Minh đem một cái khối đồ án cuối cùng đẩy lên trên. Toàn bộ đồ án to lớn đã được hoàn thành. Là một cái con rồng bốn cánh có hoa văn rồng ở xung quanh. Có chín tổ đồ án tổ hợp thành văn tự cực lớn. Trong nháy mắt văn tự cùng hoa văn hoàn thành, tựa hồ hơi có chút lóe lên giống như ảo giác. Có điều là cánh cửa đồng cực lớn phát ra tiếng trầm vang cổ quái. Chính là người điếc cũng nghe thấy rõ. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cái loại thanh âm này như sấm, càng lúc càng vang.

Cuối cùng, cả thông đạo chấn động vài lần như muốn tan vỡ.

Tóc đỏ Khải Mỹ Tư cùng Lục Minh bay tới đá vào tường, cực nhanh nhảy bật ra trốn trước mọi người, lại nhảy một cái nữa đã vượt xa qua mọi người.

"Ầm ầm ù ù oành oành. . ." Tiếng nổ truyền ra tới, vang khắp bầu trời. Có người không chịu nổi chấn động vang ra, thống khổ ôm lấy cái lỗ tai, cố hết sức hướng ra phía ngoài chạy trốn.

Thẳng đến khi cái loại rung động này qua đi, tiếng nổ vẫn ngân nga không dứt tại trong thông đạo. Không biết bao lâu, Sâm ca đứng lên, mỹ phụ sườn xám Bạch Tú Quân mặt mày biến sắc. Nhìn lại thủ hạ của mình Còn may, tuy rằng bị thương nhẹ nhưng toàn bộ đều trốn được ra tới .

Kê Cửu cùng Hắc Cảnh béo trắng cũng vội vàng kiểm kê nhân số một chút, phát hiện không thiếu một ai. Chỉ là không thấy đám quỷ Tây dương.

Do David chỉ huy có mười hai người.

Trước đó một người bị Lục Minh giẫm nát trứng nên bị hủy. Còn lại mười một người. Bọn họ vẫn chạy tại phía sau cùng của mọi người. . . Làm sao lại không thấy?

Sâm Ca nhìn Lục Minh. Lục Minh cùng Khải Mỹ Tư chạy ra cuối cùng. Hắn nghĩ hai người khẳng định thấy một chút gì đó.

"Bọn họ tại sau khi chúng ta dừng lại, đã đi trước một bước, quay lại đi vào trong cửa rồi." Lục Minh mỉm cười nói: "Những đại liệt kỵ sĩ này thật phi thường dũng cảm. Thấy nạn nhưng vẫn đón khó khăn mà tiến lên. Ta đích xác nhìn thấy bọn họ quay đầu chạy vào. Nhưng không tiện ngăn cản tinh thần mạo hiểm cùng tấm lòng vẻ vang của bọn họ. Cho nên không có mở miệng. Các vị yên tâm đi. Thượng đế sẽ phù hộ cho bọn họ!"

". . ." Vừa nghe Lục Minh nói như vậy. Tất cả mọi người cảm thấy lạnh cả người. Xem ra đám quỷ Tây dương này muốn giành trước. Nhưng mà mạng nhỏ thì dữ nhiều lành ít.

Lại trở vào không tới 50 mét, liền thấy mặt sau một tảng đá lớn có nhiều hố bẫy.

Tại mỗi một đoạn hố vùi lấp, đều có một vết nứt nghiêng ra rộng nửa mét, thống nhất hướng từ ngoài nghiêng vào phía trong.

Hai bên vách tường, lưu lại khoảng nửa mét lề đứng thẳng .

Cẩn thận bước vào hơn mười thước.

Cẩm y đại hán phát hiện có một tên quỷ Tây dương đang gắt gao chộp vào vết nứt trơn truột ở miệng hố trong tình trạng kiệt sức .

Vốn mép đá kia cũng đủ trơn truột, kơn nữa lại nghiêng bốn mươi lăm độ. Ngón tay tóm vào, cũng không thể chịu lực quá nhiều. Quan trọng nhất là những khối đá bản này mỗi khối đều dày hơn mấy mét. Muốn ôm lấy cự thạch cũng không có khả năng. Chỉ có thể dùng lực ngón tay gắt gao chống đỡ vào mép đá. Tên quỷ Tây dương kia không đợi mọi người nghĩ biện pháp cứu thì kKhí lực đã tiêu tán tới cực điểm. Ngón tay trơn một cái, tại trong tiếng hét kinh hoàng thất thố chói tai, rơi xuống trong miệng hố.

Sâm ca có kinh nghiệm nghe thấy thanh âm của hắn khi rơi xuống, suy đoán khoảng cách ngã xuống ít nhất có trăm mét. Sắc mặt chợt biến đổi.

Cẩn thận đi qua đám hố bẫy, mọi người lại về tới phía trước cánh cửa bằng đồng lớn.

Cánh cửa bằng đồng cực lớn đã nảy lên, lộ ra thông đạo.

Nhưng từ cánh cửa đồng cực lớn, đi không được mười mét. Ở vách tường bắn ra một thanh đao dày, đem tên cơ bắp đầu bóng lưỡng trong đám Tây dương chia thành hai nửa trên dưới. Thậm chí người này còn chưa chết. Môi run run. Chẳng rõ muốn nói cái gì.

"Hắc Cảnh" mập trắng khua tay ra hiệu, bảo hai người cho tên đầu bóng lưởng cơ bắp này một cái chết thống khoái.

Hai người vừa đến gần nam tử đầu bóng lưởng. Bỗng nhiên thấy ánh mắt hắn khác thường, nhất thời kinh ngạc.

Trên mặt kẻ cơ bắp lộ ra nụ cười dữ tợn, trong tay lộ ra một quả lựu đạn bốc khói."Ầm ầm" một tiếng nổ vang lên. Hai người hảo tâm đi giúp hắn ngã lăn vào trong đám nổ. Trong đó một cái cánh tay "ba" một cái rơi tại trước mặt Hắc Cảnh làm hắn tức giận đến mặt lúc xanh lúc đỏ. . . "Hắc Cảnh" giận dữ hét: "Các huynh đệ. Đám quỷ Tây dương là sói không thuần, nếu như có loại tình huống này nữa. Lập tức giết chết!" Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hắn lại nhìn Khải Mỹ Tư tóc đỏ, vội vàng lại thở dài nói: "Ngại quá. Vừa rồi lửa giận vào tim, nói sai rồi. Tôi cũng không có ý đó với cô."

Lại cẩn thận truy tung hơn mười mét về phía trước, phát hiện một nam tử bụng bị một cây trường mâu xuyên qua hướng mọi người phất tay cầu cứu.

"Pằng!"

"Hắc Cảnh" lập tức móc súng ra bắn chết tên kia.

Còn không có tới bước thềm, trong bóng đêm phía trước bỗng nhiên có tiếng “Đát đát đát” nhỏ vang lên, tiếp đó mấy người ở phía sau kêu lên thảm thiết . Hai trăm nhân ở phía sau bối rối tản ra bốn phía.

Thân hình Kê Cửu chợt lóe, dùng bàn tay khô gầy già nua cầm lấy lựu đạn nơi tay, ném về phía trước.

Trừ bỏ cực ít người bị hoa mắt, phần lớn mọi người vội vàng tránh ra.

Sau đó, mọi người thật cẩn thận tiến lên bước vào bên trong, phát hiện mặt trong còn có một nam tử cao lớn hai chân bị một cây trường mâu xuyên qua. Trong bóng đêm hắn trực tiếp bị lựu đạn nổ làm hôn mê. Cẩm y đại hán “pằng” thưởng cho hắn một viên đạn.

Bây giờ quỷ Tây dương không phải là bạn cùng mạo hiểm, mà là địch nhân. Đây không phải là là quan trọng nhất, bọn họ có lẽ là cái loại địch nhân liều mạng đoạt bảo muốn giết người càng làm cho mọi người không chịu được rồi...... Đám Sâm Ca cùng với Kê Cửu thương lượng hai phút. Sắp xếp ba đội mỗi đội lưu lại mười người để chăm sóc người bị thương, cũng đề phòng thủ hạ của David chạy trốn.

Về phần Lục Minh cùng với Cảnh Hàn, vẫn đứng ở phía sau cùng của đội ngũ, từ từ nhàn nhã đi tới.

Phía trước chỗ rẽ ngang có một cái động. Bên trong có một bức tượng cao to kỳ quái.

Vốn là màu đen nhánh, mọi người còn tưởng rằng đây là tượng đá. Không nghĩ tới khi cẩm y đại hán tiến lên nhẹ nhàng dùng đao chạm một cái, lại phát ra thanh âm kim loại va chạm. Lại dùng tiểu đao sắc bén chem, một cái ở phía dưới chân thần tượng, lộ ra màu vàng chói mắt...... Mọi người nóng nảy, lại vạch thử ở đồ án trên vách tường cạnh thần tượng một cái. Lóe ra màu vàng kim chói mắt...... Mọi người đều có kiến thức rộng rãi, hít một hơi không khí thật mạnh.

Trời ạ. Đây là thần tượng bằng vàng ròng!

Nếu như đem chỗ ngồi cùng thần tượng vượt qua ba mét này dọn sạch đem ra ngoài bán đi. Chỉ đơn giản lấy giá vàng ra mua, cũng đều là vô giá!

Ba phương lại lưu mười người ở chỗ này trông chừng. Đợi khi người tiến vào đi ra thì lại nghĩ biện pháp vận chuyển. Trước thần tượng nhất định còn có một chút vật phẩm trang sức bằng vàng. Ví dụ như một chút bát vàng chén vàng chân nến vàng. Đám Sâm Ca phỏng đoán là David vội vàng vơ vét .

Bởi vì tại chỗ ngóc ngách còn phát hiện một cái chén vàng rơi lại.

Kê Cửu gia nhìn Lục Minh một chút. Phát hiện bây giờ hắn rất quái. Hình dạng không giống tìm bảo vật, trái lại dường như là tới du ngoạn.

Lục Minh nắm tay của Cảnh Hàn, nhìn đông nhìn tây. Không hề đề cập tới chuyện phân chia lợi ích khi thành chuyện. Khải Mỹ Tư như hữu ý vô ý đi theo hắn. Nếu như Lục Minh rời khỏi chỗ nào. Như vậy Khải Mỹ Tư sẽ lập tức rời khỏi chỗ đó.

Lại di khoảng năm mươi mét, có một chỗ ngoặt. Lại có một thần tượng được thờ cúng.

Kế tiếp, tại trong khoảng cách không tới hai km, lại có thể phát hiện gần mười bức thần tượng đủ loại kiểu dáng . Những bức thần tượng này đều có hình thù kỳ quái. Có đầu người thân chim. Có đầu chim thân người. Có thân người đầu thú . . Các tượng tương đối giống người phi thường ít. Chỉ có một thần tượn có con mắt thứ ba trên trán dài là tương đối giống người. Nhưng hắn cũng không phải Nhị Lang Thần thần thoại. Bởi vì hắn sử dụng chùy. Hơn nữa phía sau lưng có cánh.

Tại trong hang động có bức tượng ba mắt cuối cùng, cẩm y đại hán phát hiện ra chén vàng cùng chân nến vàng mà bọn David vứt bỏ lại.

Chừng hơn mười người, bọn họ cực khỏ cay đắng vác hồi lâu, mệt muốn chết. Nhưng mà tầm bảo chỉ vừa mới bắt đầu. Không thể không đem chúng nó vứt bỏ đi để bảo tồn thể lực. Bọn David đem toàn bộ chén vàng trên lưng vứt bỏ lại. Mục đích chính là tranh thủ thời gian. Chạy đến trước mọi người, đoạt lấy bảo vật tốt nhất .

"Xem. Nơi này có một người đã chết. . ." Cẩm y đại hán đi đấu, phát hiện một khối tử thi đầu óc vỡ toang máu thịt mơ hồ.

" Đó là tên vừa rơi từ trên kia xuống!" Sâm Ca hơi nhíu nhíu mày

Mọi người đem đen pin hướng lên bầu trời đảo qua, phát hiện cực cao, không nhìn thấy đỉnh. Loáng thoáng có thể thấy quầng sáng mờ mờ. Trong lòng mạnh mẽ phát rét! May mà mình chạy trốn nhanh, mới không từ chỗ cao như vậy ngã xuống. . . Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Kê Cửu cao gầy nói: "Các vị. Lấy tốc độ như này mà đuổi tiếp nữa. Tin là có cái thứ tốt gì đều bị bọn David cầm đi, chúng ta phải nâng tốc độ lên nhanh hơn!"

Lục Minh đứng ở sau cùng của đội ngũ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Không. Chúng ta phải tận lực đi chậm một chút."

"?" Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn về phía hắn.

"Không biết mọi người đã xem "Trộm mộ mê thành" chưa? Tất cả các cổ mộ có bảo vật, thông thường ngoại trừ bộ phận cơ quan, bẩy rập. Còn có thể bày đặt các loại vật đáng sợ gì đó tới làm thủ hộ. Có thể là quái vật rắn rết sâu bọ không rõ! Bất luận cái thứ gì cũng đều có thể. Càng là chỗ có trọng bảo thì càng là đáng sợ! Tử Môn gần như chỉ là một phiến cửa, đi tới sau một chút thì đã có bẩy rập như vậy. Huống gì bên trong? Tôi đề nghị. Cẩn thận tìm tòi đi tới. . ." Lục Minh còn chưa có nói xong. Từ cực xa phái trước truyền ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tại trong hang động vang vọng không dứt.

Mọi người vừa nghe. Sắc mặt đại biến.

Lời đồn về cái loại thủ hộ linh đáng sợ này, mỗi người đều đã nghe nói qua không dưới một trăm lần.

Không có ai gặp qua. Nhưng trong truyền thuyết, tất cả người từng vào mộ đều sẽ mất mạng. Bao gồm cả người trộm mộ thành công đi ra ngoàii. Tựa như đám người trộm mộ năm đó đánh cắp thi thể cổ mộ Pha-ra-ông, hay bất luận là nam nữ giáo chức hoặc là nhân công xây mộ bình thường, trước sau đều chết bởi các loại nguyên nhân không rõ ràng. Khủng bố quỷ dị.

Chẳng lẽ cổ mộ này cũng có linh?

Cho dù chỉ có mộ linh như côn trùng giáp xác giống như một con đại xà nuốt não người như " Trộm mộ mê thành". Vậy cũng đã hù chết người!

Nghe được Lục Minh nhắc nhở, lại có tiếng kêu thảm thiết phía trước cảnh cáo, dù là đứa ngốc cũng sẽ không liều lĩnh đuổi theo.

Khi đi tới chỗ có người ạặp chuyện không may, phát hiện có máu. Nhưng dù thế nào cũng không tìm được thi thể.

Sâm Ca cùng Kê Cửu nghiêm mặt. Chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

"Hắc Cảnh" lại nhỏ giọng nguyền rủa. . . Lúc này, Lục Minh lại mở miệng : "Các vị. Tôi ngửi thấy được hơi nước. Phía trước chắc có đầm nước hoặc là sông ngòi gì đó. Vật đo có khả năng ăn nấp tại trong nước!" Hắn vừa nói lời này dọa cho tất cả mọi người đều móc súng đem ra. Ngay cả Khải Mỹ Tư tóc đỏ cũng không ngoại lệ. Lục Minh nhìn thấy mọi người đều co đầu rút cổ không đi tới trước. Có đi cũng chậm như ốc sên. Hắn liền nhẹ nhàng lôi kéo tay của Cảnh Hàn, đi nhanh tới trước, đi ở trước mọi người .

Khải Mỹ Tư một tay mang súng. Một tay cầm cây roi ngựa kia, theo sát phía sau Lục Minh .

Tiếp đó là Sâm ca cùng mỹ phụ sườn xám Bạch Tú Quân mặt tái nhợt, Lương Trung Hoa, Kê Cửu, cẩm y đại há, Hắc Cảnh .

Về phần đám thủ hạ, thấy lão đại bước đi. Cả đám người túm tụm lại , cẩn thận đi tới. Tinh thần mỗi người đều khẩn trương tới cực điểm rồi. Đường theo thế núi càng lúc càng lớn. Dần dần đã không có vết tích của sức người .Trái lại như là tự nhiên hình thành vô cùng khéo léo .

Cực lớn. Động rộng tới vô tận. Dùng đèn pin dò xét không chiếu tới được hết.

Yên lặng mà nghe. Có thể nghe có tiếng nước ào ào. Mọi người đến gần, phát hiện dưới chân tất cả đều là cát ẩm ướt. Lạiđi về phía trước một chút. Một dòng suối nhỏ chảy từ xa mà đến, lại kéo dài đi tới.

"Dưới đó thực sự có mộ? Mọi người trộm mộ chỉ cần hơi có thường thức đều biết một điểm quan trọng. Mộ phải không thấm nước. Bằng không thi thể sẽ bị ăn mòn, quan tài mục nát, vật bồi táng ô uế. Đừng nói có lượng lớn hơi nước. Cho dù chỉ có không khí mới mẻ cũng là không được. Ở trên các cơ quan then chốt, thông thường cổ nhân đều rót thủy ngân vào. Không thể dùng nước tới bảo vệ mộ .

Hơn nữa, một dòng suối nhỏ có thể bảo vệ cái gì?

"Hay là đi lầm đường. Đây là một mộ giả. Lối vào mộ thật sự hẳn là tại phía sau một thần tượng. Lại hoặc là di chuyển thần tượng, dẫn phát một cái cơ quan gì đó." Hắc Cảnh cẩn thận dự đoán.

"Mặc kệ là đúng hay sai. Tôi quyết định tiến về phía trước thăm dò. Nếu như các ngài có thể tìm được lối vào mộ chân chính. Như vậy chúc mừng các ngài." Lục Minh khẽ cười một tiếng.

"Mọi người cùng nhau đi. Trước tiên dò xét xong ở đây đã. Rồi lại tìm kiếm lối vào cổ mộ cũng không trễ!" Sâm Ca giảng hòa.

Trên thực tế, tất cả mọi người đều không hy vọng Lục Minh tự đi đường mình.

Nam tử này có thể tùy tiện mở ra Tử Môn . Tuyệt đối có nhiều tin tức từ trên cánh cửa đó. Hắn nhất định biết chỗ của cổ mộ chân chính ! Đi cùng hắn nhất định không sai!

Cẩm y đại hán cùng Lương Trung Hoa to gan đi vào trong suối nước, phát hiện nước suối vô cùng mát lạnh, lại rất nông, chỉ hơi quá cổ chân, liền an tâm hướng mọi người bắt chuyện: "Nước rất cạn. Tựa hồ không có nguy hiểm. Mọi người ba người một tổ thành hình quạt tìm tòi. Đặc biệt chú ý tên David đánh lén. . ." Mạc Kim Giáo Úy Lương Trung Hoa còn chưa có nói xong. Bỗng nhiên từ xa xa lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương.

Càng làm cho mọi người kinh hoảng tái mặt, tay chân rét run chính là, tiếng kêu thảm thiết lấy tốc độ phi thường nhanh dần dầni xa. Tựa hồ người kêu thảm bị vật gì đó cực nhanh cắn lấy tha đi giống nhau. . .

Chẳng lẽ, trong cổ mộ này có quái vật?

Tất cả mọi người nhìn về phía Lục Minh. Mong muốn hắn cho ra một đáp án !

Chương 414 

Dự Cảm 

"Thế này cũng không giống do cơ quan gây nên... Có điều là, trái lại giống như David hắn phái người làm chúng ta sợ, ngăn cản chúng ta đi tới!" Lục Minh tại trong sự nhìn kỹ của mọi người, vô cùng tiêu sái cười: "Tiếng kêu thảm thiết, từ gần hướng ra xa, vượt hơn mười giây, tiếng kêu vẫn duy trì rõ ràng, ý đồ cực kỳ rõ ràng cố ý để cho chúng ta nghe rõ .Nếu như thủ hạ của David bị quái vật to lớn tập kích, như vậy tin tưởng trong vài giây ngắn ngủi, sẽ bị đập chết. Thế nhưng, tiếng kêu thảm thiết lại từng hồi, không có tiếng gầm rú cùng giãy dụa , mọi người chú ý, đây không phải đóng phim, một người bị quái vật tập kích, không có khả năng "a a" vẫn kêu la được, trước tiên hắn phải là móc ra súng hoặc là chủy thủ, phát ra tiếng rống giận, thực sự không địch lại mới có thể thống khổ kêu to, khi đó, hắn đã mất đi sức chiến đấu, rất nhanh sẽ chết đi, tiếng kêu thảm thiết là không có khả năng kêu lâu dài được!"

"Cho nên, Lục Minh công tử cho rằng đối phương cố ý làm chúng ta sợ, đúng không?" Kê Cửu nói, đại biểu cho tiếng lòng của mọi người .

"David cũng là người, không có khả năng để mất một đồng bọn, nếu như thực sự gặp quái vật gì, như vậy bọn họ nhất định sẽ hoảng loạn nổ súng, mỗi người đều có ý thức tự bảo vệ mình mà." Lục Minh phân tích rất rõ ràng, mọi người đều âm thầm gật đầu.

Đúng vậy, vừa rồi ngay ca một tiếng súng vang cũng không có.

David không có khả năng bỏ rơi đồng bọn, cũng không có khả năng mắt mở trừng trừng nhìn đồng bạn bị quái vật tha đi mà cái gì cũng không làm.

Giải thích duy nhất, chính là hắn muốn hù dọa mọi người, cản trở mọi người đi tới.

"Nói như vậy, bọn David họ cũng không có gặp phải quái vật, cái cổ mộ này cũng không có bất cứ quái vật gì!" Hắc Cảnh ha hả cười, hắn âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, rất nhiều người cũng thoáng thả lỏng tâm thần, súng trong tay cũng đều buông xuống tới. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Sai." Lục Minh lại xua xua tay.

"Ân?" Khải Mỹ Tư tóc đỏ hiếu kỳ nhìn hắn, tất cả mọi người phi thường khó hiểu, vừa rồi Lục Minh không phải nói không có quái vật tập kích sao?

"Tôi không biết trong cổ mộ có quái vật hay không, nhưng có loại dự cảm không tốt lắm. Tôi đưa ra một giả thuyết, nếu như cổ mộ thật sự có quái vật thủ hộ, hoặc là mộ linh ..., như vậy chúng nó nhất định sẽ bởi vì người ngoài xông vào mà thức tỉnh.

Bọn David xông vào rất ít người, hơn nữa thời gian rất ngắn, chúng nó có lẽ là vừa tỉnh lại, còn đang rình. Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, có thể sẽ dẫn phát thú tính cùng cuồng tính của chúng nó, từ bây giờ trở đi, mọi người phải chuẩn bị hoàn toàn tinh thần tỉnh táo! Cho dù cổ mộ không có quái vật, cũng có cơ quan bẩy rập, lại hoặc là bọn David đánh lén. Cho nên nói, mọi người không chỉ cẩn thận, hơn nữa phải đặc biệt cẩn thận rồi lại cẩn thận, lợi dụng sức mạnh của quần thể chúng ta để tự bảo vệ mình, thủ thắng." Lục Minh còn chưa có nóng, trong lòng mọi người nhất thời phát rét, vội vàng đem súng trường súng lục giơ lên.

Bây giờ, trước sự sống chết, không ai dám đem tính mệnh của mình ra nói giỡn.

Ở chỗ xa xa trong bóng tối, David nhìn đồng bạn đang nhanh chóng chạy tới, hỏi: "Đái Duy Tư, thế nào rồi?"

Nam tử cao gầy mang kính mắt kia gật đầu: "David, kế sách của chúng ta thành công, đám người hán ngu xuẩn nàyđều sợ hãi, đều buông lỏng chậm lại bước chân, từng bước mộ tìm tòi đi tới, xem ra, chúng ta tranh thủ được càng nhiều thời gian."

David tóc vàng như sư tử cố sức vung lên cánh tay, ý bảo tất cả mọi người mau chóng đuổi kịp, đi về phía trước tìm tòi.

Bọn họ không dùng đèn pin, mà là đội thiết bị dò xét hồng ngoại, bước nhanh đi về phía trước.

Tại sau một phút bọn họ rời khỏi, trong một đống đá mà bọn họ đi qua, bỗng nhiên có một thứ cổ quái giống như tảng đá, bỗng nhiên mở mắt, lóe lên lân quang yếu ớt.

Nó chậm rãi mở ra cái miệng khổng lồ, tựa hồ phát ra một loại hô hoán không tiếng động ...

Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đứng ở trong suối nước, tâm thần Lục Minh kịch chấn, đèn pin "ba" một cái rơi vào trong suối nước, con mắt bình tĩnh nhìn đăm đăm, hắn nghe thấy được một loại thanh âm không thể tưởng tượng nổi .

Khải Mỹ Tư tóc đỏ vẫn chú ý phản ứng của hắn nhất.

Vừa nhìn, lập tức cảnh giác nhìn phạm vi chung quanh, về phần Cảnh Hàn, đã cùng Lục Minh lưng dán sát tựa cùng một chỗ, hình thành thế canh gác qua lại. Đám Sâm ca cùng Kê Cửu tự nhiên cũng chú ý Lục Minh nhất, vừa thấy hắn thất thần, đèn pin cũng rớt xuống, phán đoán khẳng định là tiểu tử thần kỳ này đã phát hiện ra cái gì đó.

Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng trong suối nước róc rách này có quái vật tồn tại, sợ đến không dám lộn xộn, hỏi Lục Minh: "Cậu phát hiện ra cái gì thế?"

"Tôi nghe thấy được một loại thanh âm, đây là thanh âm mà tôi chưa từng nghe qua, hy vọng đó chỉ là ảo giác." Lục Minh nghiêm mặt nói.

"Cẩn thận, mọi người trước tiên không nên cử động." Sâm ca bị dọa trong lòng phát lạnh.

Ngoại trừ Lục Minh, vừa rồi ai đều không nghe thấy thanh âm.

Nhưng hắn cũng không hoài nghi!

Lục Minh không có ác ý hoặc là địch ý, nếu như hắn nghĩ được bảo tàng, chỉ dựa vào hai người hắn cùng với Cảnh Hàn, cho dù có thể thuận lợi phá giải cơ quan then chốt, cũng là không có khả năng tùy tiện đem hét bảo tàng mang đi ra ngoài. Nếu như thật sự có rất nhiều quái vật, hắn phải mượn sức mạnh của đoàn đội, trước khi tìm được bí bảo của cổ mộ, hắn tuyệt đối sẽ không cùng mọi người là địch.

Bây giờ cổ mộ chân chính vẫn còn chưa có tìm được, hắn còn phải cần lực lượng của đoàn thể.

Cho nên, cảnh cáo của hắn khẳng định là thiện ý .

Mọi người ngây người hồi lâu, mới dám từ từ một chút dần đi tới, nhưng mà trong bóng tối, vật gì cũng không có... Ngoại trừ dấu chân mà cẩm y đại hán phát hiện ra!

Vết chân của bọn David lưu lại, có chút mất trật tự, nhưng có thể đơn giản phán đoán, hắn đang dẫn đội hướng cái phương hướng kia mà đi tới.

"Chúng ta đuổi theo!" Cẩm y đại hán nghĩ thầm, rốt cục tìm được dấu vết của những tên quỷ Tây dương này, xem bọn hắn còn có thể chạy trốn tới nơi đâu! Hơn hai trăm người nhìn thấy hàng vết chân có bảy vết dấu giày, càng thêm khẳng định đội ngũ David cũng không bị quái vật tập kích, bọn họ còn có bảy người! Lúc đầu, a đội ngũ của David có mười hai người, một người bị giẫm nát trứng mà bị phế đi, còn lại mười một người, vừa rồi một người ngã chết, lại thêm kẻ cơ bắp bị bộ phận cơ quan chém eo, với một người bị cơ quan phóng ra trường mâu bắn thủng bụng, và cuối cùng là một người bị bắn thủng hai chân vẫn hướng tới công kích, bị mọi người đánh chết.

Đội ngũ của David, hẳn là còn lại bảy người.

Bây giờ, có bảy loại vết giày khác nhau, như vậy chứng minh bọn họ không có giảm quân số, hai tiếng kêu thảm thiết lúc trước đều là giả!

Lục Minh nhắm mắt lại, cảm ứng chung quanh một hồi... Hắn chậm rãi mở mắt, từ từ lắc đầu: "Rất xin lỗi, tôi sẽ không lựa chọn cái phương hướng này để đi tới."

"Ý tứ của cậu là gì? Đường này là đường chết sao?" Mạc Kim Giáo Úy Lương Trung Hoa khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn trộm mộ đã nhiều, nhưng chưa từng có gặp cổ mộ khủng bố như thế này, cổ mộ khi ra, chỉ cần đốt lên ngọn nến, lạy thi thể, rồi co thể mang bảo vật đi. Nhưng mà chưa từng thấy cái cổ mộ nào khủng bó như vậy, hắn tình nguyện thấy người chết băng lãnh từ đâu mò lấy chân mình, cũng không muốn giống như bây giờ, không tìm được mộ chân chính, một mực tìm kiếm trong lòng đất vô cùng rộng này.

"Tôi không biết là cát hay là hung, nhưng tôi sẽ không đi." Lục Minh chỉ vào một cái phương hướng khác nói: "Tôi sẽ đi bên này, ai nguyện ý theo tôi đi, nếu như tìm được bảo vật, thì chia theo nhu cầu, mọi người thương lượng cho tốt. Về phần đi bên này, nếu tìm được bảo vật, tôi tự nhận vô duyên, không lấy một xu."

"..." Hắn vừa nói, làm cho mọi người rơi vào trong hai cái khó.

Nên đuổi theo David?

Hay là theo Lục Minh hắn đây?

Trong tay bọn David có một quyển sách chỉ bảo rách nát của người thủ mộ, hơn nữa cũng có địa đồ của người thủ mộ, nói không chừng còn có tư liệu quan trọng hơn.

Vì sao bọn họ có thể một đường thuận lợi xông vào cổ mộ chứ? Cực có thể là bởi vì bọn họ biết được một phần bí mật của cổ mộ, bọn họ đã dùng số tiền lớn từ trong một kẻ phản bội trong đám con cháu của người thủ mộ chiếm được tin tức quan trọng.

Cho nên bọn họ mới dám mạo hiểm tranh tới đằng trước mọi người, một đường chạy đi cướp bảo vật

Bằng không, cho dù là bọn họ đi ở đằng trước mọi người, cũng chỉ là vô dụng.

Mà sự thần kỳ của Lục Minh, mọi người đều thấy rõ như ban ngày, vạn nhất dự cảm của hắn lần này cũng đúng, như vậy lựa chọn theo hắn thì tốt rồi.

"Đại Bằng, cậu mang một trăm người đuổi theo David... Nhìn thấy bọn họ thì giết hết không cần hỏi! Nếu như tìm được cổ mộ, lập tức phái người hồi báo, làm cho tốt, khi ta đi ra ngoài sẽ truyền vị cho cậu, đem tất cả "Ti Thần Môn" đều giao cho ngươi, ta sẽ thoái ẩn giang hồ, hưởng những tháng ngày nhãn rỗi ung dung." Kê Cửu bỗng nhiên xúc động vỗ vai vỗ cẩm y đại hán : "Ta đối đãi với cậu như thế hệ con cháu, rất nhanh, ta sẽ bách niên quy lão, sau này phải dựa vào cậu trọng chấn Ti Thần Môn."

"Dạ, Cửu thúc, nếu như tôi làm không tốt, sẽ đem đầu tới gặp!" Trong lòng cẩm y đại hán mừng như điên.

Bây giờ quan tọng nhất không phải là có bảo tàng, mà là có người.

Chỉ cần trong tay mình có người, như vậy dù có thể tìm được bảo tàng hay không, đều có thể được phân một chén canh!

Sâm ca cùng Hắc Cảnh mập mạp cũng không cam chịu yếu kém, cũng đồng dạng phân người đi ra ngoài. Sâm ca phái ra chính là một sư đệ, Bàn Sơn Đạo Nhân Kim Vinh Phúc, có điều là bởi vì nhân số ít, chỉ mang hai mươi người. Hắc Cảnh phái ra một người nam tử tên hiệu là "Hoa Kiểm", thủ hạ của hắn nhiều nhất, phái một trăm ba mươi người đi ra ngoài. Còn lại không tới hai trăm người, đều là nhân vật tương đối tinh anh, theo đuôi tại phía sau của Lục Minh.

Lúc chia ra, Lục Minh cùng Cảnh Hàn nhắc nhở mọi người đuổi kịp, sau đó chạy đi rất nhanh, giống như đang tránh né cái gì đó rất đáng sợ quái dị.

Chạy hơn mười phút, đi tới phía dưới một chỗ nước cạn, mới thoáng dừng lại thở hổn hển.

Cạnh đó, là thạch bích lồi lõm kỳ quái.

Dưới chân là bãi cát ẩm ướt, ngẫu nhiên có thể thấy được suối nước cong cong chảy qua, mọi người đi lâu như vậy, cái vật gì cũng không có, ngay cả tôm cá cũng không có một con.

"Lục Minh công tử, bây giờ nên đi như thế nào? Ở đây vật gìy cũng không có, tôm cá cũng không có một con, thực sự có quái vật gì sao?" Hắc Cảnh mập mạp có chút tức giận, hắn rất hoài nghi Lục Minh cũng là hù dọa mọi người, chọn dùng chiến thuật chia rẽ đem binh lực của mọi người phân tán ra từng chút một, sau đó từ đó đắc lợi. Hắn nhiều lần chú ý xung quanh, cũng không có phát hiện bất cứ một tia dị dạng gì, lẽ ra nhiều người như vậy mà chạy trốn lâu như vậy, có quái vật thủ mộ gì, hẳn là đã sớm giật mình tỉnh giấc mới đúng.

Ở chỗ xa xa còn có một đội khác, cho dù không nhìn thấy người, nếu như bọn họ gặp quái vật gì, tiếng súng cũng có thể sẽ truyền tới.

Bây giờ, cái gì cũng không có.

"Bây giờ tôi không muốn đi, ở tại chỗ này nghỉ ngơi, trước tiên chờ thêm một đoạn thời gian, biết rõ ràng tình huống hơn nữa." Lục Minh vừa nói, Hắc Cảnh càng thêm tức giận , hoá ra tiểu tử này muốn dùng người khác làm kẻ chết thay a! Tiểu tử này muốn chờ người khác tìm ra bảo tàng, tại lúc chém giết lẫn nhau, lại ngòi làm ngư ông thủ lợi.

"Lục Minh công tử, nếu như ngươi không ngại, huynh đệ tôi đi đầu một chút, đợi khi tìm được cổ mộ, chúng ta lại phái người trở về thông báo." Hắc Cảnh mỉm cười nói.

Kẻ ngu si cũng biết Hắc Cảnh nói là lời vô ích, tìm được cổ mộ rồi mà hắn không chiếm bảo tàng làm của riêng mới là lạ, làm sao phái người trở về thông báo.

Có điều là ai cũng không đâm chọc lời nói dối này, mặc kệ không lên tiếng, chỉ nhìn Lục Minh.

Lục Minh cũng chắp tay mỉm cười: "Hắc huynh, tất cả phải cẩn thận!"

Hắc Cảnh bé trắng bước đi, hắn mang theo hơn tám mươi người, bây giờ còn lại chưa tới một trăm năm mươi người, mỗi người đều nhìn Sâm ca cùng Kê Cửu . Có số ít người có ý tham trong lòng, cũng muốn rời khỏi, bỏ lại Lục Minh một mình ngây ngốc ở chỗ này.

Nhưng sau khi Sâm ca cùng Kê Cửu liếc nhau, lại phất tay bảo cho mọi người tìm địa phương nghỉ ngơi.

Không ít người trong lòng oán hận Lục Minh, bảo tàng tốt như vậy không đi tìm, lại tin tưởng cái dự cảm chó má gì đó, thực sự là một tên quỷ sợ chết !

Tại đây trong một mảnh ẩm ướt chỗ nước cạn này, tìm được chỗ khô ráo để dừng chân chính là không dễ dàng, mấy vị trí tốt nhất, đã bị mấy người lão đại chiếm, đặc biệt là Khải Mỹ Tư tóc đỏ, nàng độc bá một tảng đá lớn hở ra trên mặt đất, ngoại trừ Lục Minh cùng Cảnh Hàn ngồi lên thì không có ý kiến, còn lại cho dù là Sâm ca cùng Kê Cửu muốn cùng nhau ngồi lên, nàng cũng đều giơ súng hướng tới. Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhiều người cảm thấy ở đây cực kỳ an toàn, đều tán ra tìm chỗ ngồi xuống.

Trong đó có một người gầy cùng đồng bạn của hắn thì thầm với nhau, đang bắt tay vào làm tìm một chỗ có thể nghỉ ngơi, bỗng nhiên, hắn cảm thấy trên đầu tựa hồ có cái gì đó bay qua .

Trong lòng hắn kinh ngạc, bắt đầu còn tưởng rằng đòng bọn ngồi trên tảng đá đùa giỡn, cũng không cho là đúng.

Mới vừa lên đỉnh tảng đá ngồi xuống, lại nghe thấy âm thanh gió lay động.

Cái này khiến cho không chỉ hắn, mà ngay cả đồng bọn của hắn cũng đều sợ đến nhảy dựng lên. Đèn pin hướng phía bầu trời có động tĩnh kia đảo qua... Mọt cái bóng rất lớn chợt lóe qua, bởi vì ánh sáng của đèn pin, tựa hồ làm kinh động cái bóng kia, nó bỏ rơi xuống một thứ gì đó, "ba" một cái rơi tại trong dòng suối nhỏ.

Người gầy cùng đồng bạn kinh hoàng thất thố hét rầm lêm: "Có quái vật, oa, thật lớn!"

Bọn họ vội vã chạy trốn tới bên cạnh bọn Kê Cửu, sợ đến hồn lìa khỏi xác, toàn thân run rẩy. Kê Cửu vừa nghe báo cáo, cả kinh nói: "Nhanh đi nhìn rõ!" Hắn tự mình mang đội, mang theo thủ hạ, cùng với hủ hạ của Sâm ca cùng nhau lấy ra súng lục cẩn thận đi qua tìm tòi, cuối cùng tới suối nước vừa nhìn, mỗi người đều cảm thấy da đầu tê dại, tâm hồn run rẩy.

Đây là một cái đùi người, cực kỳ mới, vết thương vừa bị xé rách, trên cái chân còn đi giầy.

Từ giầy thì có thể nhận ra là thủ hạ của Hắc Cảnh.

Nhưng không ra được rốt cuộc là ai.

Chẳng lẽ bọn Hắc Cảnh vừa rời khỏi đã bị vô thanh vô tức tập kích? Bọn họ đều bị quái vật làm cho biến mất?

Nếu như bọn họ bị tập kích, làm sao lại không có tiếng súng đánh trả?

"Lục Minh công tử, vừa rồi quái vật trên bàu trời là cái gì?" Kê Cửu cũng rung động trong lòng, nếu như quái vật chạy, vậy cũng được liễu, nhưng nếu như biết bay, vậy thực sự... Hai cái đùi làm sao chạy trốn hơn được quái vật bay? Nếu như quái vật có thể vô thanh vô tức tiêu diệt hơn 80 người của Hắc Cảnh, vậy hơn mười người kia, chỉ sợ cũng sẽ lành ít dữ nhiều.

"Có lẽ là một loại dơi, nhưng tôi vẫn là lần đầu tiên thấy con dơi lớn như vậy!" Lục Minh lắc đầu: "Con dơi này tuy rằng rất lớn, nhưng bị chiếu một chút ánh sáng liền bị dọa chạy, hẳn là không phải uy hiếp chủ yếu của chúng ta. Mọi người bình tĩnh lại, hình thành thứ tự chiến đấu hình quạt, chúng ta trước tiên tự bảo vệ mình. Sau khi hiểu rõ tình huống, chúng ta lại quyết định tiếp. Cẩn thận, phía trước có thứ gì đó đang rình chúng ta..." Lục Minh hướng tới một cái phương hướng dùng đèn pin chiếu tới, cột sáng nhoáng lên, mọi người thấy rõ ràng, trong bóng tối có một cái bóng đen to lướn chợt lóe qua, vô thanh vô tức, nhanh như thiểm điện.

Cái này làm da đầu của mọi người đều tê rần.

Hoá ra quái vật sắp đến bên người, mọi người còn chưa có phát hiện.

Tất cả mọi người sợ đến tự động tập kết lại, chăm chú kề vai cùng một chỗ, bảo vệ qua lại, lại vây thành đoàn trận đi theo vách núi, họng súng hướng ra phía ngoài.

Tại khi thần kinh của mọi người như sắp đứt đoạn, bỗng nhiên, từ chỗ xa xôi truyền ra một tiếng súng rất vang, làm mọi người sợ đến ngón tay run run, người người đều thiếu chút nữa không khống chế được cướp cò súng. Trong bóng tối xa xôi, tiếng súng kịch liệt vang lên, cực kỳ dày đặc, nhưng chỉ qua một hồi, dường như bị cái gì đó chặt đứt .

Đừng nói thủ hạ, cho dù là Sâm ca cùng Kê Cửu bình tĩnh nhất trán cũng đầy mồ hôi.

"Bên kia, hình như có động tĩnh!" Đèn pin của Lục Minh quét về phía một cái phương hướng, mọi người đều giơ súng nhắm vào, đang muốn nổ súng thì bỗng nhiên nghe tháy tiếng của Hắc Cảnh từ cực xa kêu rên: "Cứu mạng a... Có quái vật! Cứu mạng a..."

Chương 415 

Chúng ta chỉ là qua đường 

Hắc Cảnh trốn trở về?

Bọn Lương Trung Hoa muốn hành động, nhưng mà Sâm ca lại giơ tay ngăn cản, nếu như phía sau hắn có quái vật đuổi theo, mọi người cứ như vậy đi tiếp hắn, đó là muốn chết!

Bây giờ địa phương an toàn nhất, chính là ở thạch bích này.

Thạch bích này là Lục Minh cẩn thận chọn đi ra , hơi lõm đi vào, mọi người quây quần cùng một chỗ, phía sau an tâm không lo, có thể toàn lực đối phó địch nhân trước mặt. Hơn nữa trước vết lõm là Lục Minh ở trên tảng đá, hắn đứng ở trên cao, có thể dùng "Thần Nhãn" sớm phát hiện tình hình địch nhân. Nếu như bây giờ chủ động buông tha một cái địa hình dễ dàng phòng thủ, đi ra nghênh tiếp Hắc Cảnh, như vậy là hành động ngu xuẩn nhất.

Kê Cửu càng là thét ra lệnh cho thủ hạ không được hành động, Khải Mỹ Tư tóc đỏ lấy ra thiết bị dò xét bằng hồng ngoại nhìn tới phương hướng mà Hắc Cảnh cầu cứu.

Nàng vừa nhìn, thân thể chấn động, cả kinh kêu lên: "Ba quái vật, Dị Hình, trời ạ, cái cổ mộ có Dị Hình!"

Mọi người nghe xong, sắc mặt trắng bệch.

Dị Hình?

Chỉ cần có xem qua phim "Dị Hình". Như vậy đều biết nói Dị Hình là vật gì vậy. Đó là một loại sinh vật khủng bố. Là sinh vật khủng bố mà căn bản không phải loài người dùng vũ khí hạng nhẹ có thể chiến thắng! Có điều là. Đó là thứ mà điện ảnh hư cấu đi ra. Làm soa lại có thể tồn tại trong cái cổ mộ này?

Hồng Khải Mỹ Tư cầm ống kính nhìn đêm trong tay đưa cho Lục Minh, ý bảo hắn đến xem.

Lục Minh nhìn ra ngoài một hồi, lắc đầu nói: "Đó không phải Dị Hình. . ." Mọi người nghe xong trong lòng buông lỏng. Cũng may, nếu như thật sự gặp phải cái loại quái vật khủng bố Dị Hình này. Vậy mọi người nhất định mất mạng. Nhưng một câu nói kế tiếp của Lục Minh lại đem mọi người ở toàn trường dọa chết khiếp. Người nhát gan thiếu chút nữa tiểu ra quần. Bởi vì hắn nói: "Nhưng thà tôi chống lại ba Dị Hình còn tốt hơn!"

Sâm ca cũng không chú ý nhiều như vậy, vội vàng đoạt lấy kính nhìn đêm đưa tới trước mắt, vừa nhìn bỗng cảm thấy da đầu tê dại.

Ở chỗ xa ước chừng có hơn ba mươi bóng người áo màu cát vàng đang hướng bên này chạy tới. Ở phía sau bọn họ có mấy cái bóng cổ quái di động, vẫn đuổi đánh theo đuôi ở sau người. Tốc độ nhanh như thiểm điện. Mỗi lần công kích là nhất định giết một người. Càng khủng bố hơn là những quái vật này khi tĩnh, là không có phản ứng nhiệt ,giống như là tàng hình dưới cái nhìn của thiết bị dò xét hồng ngoại. Chỉ có tại khi làm ra công kích cực nhanh thì mới vẽ tơ nhiệt lượng đỏ như máu.

Mỗi lần chúng nó công kích, tựa như máu đỏ giống nhau, tại trên bầu trời vẽ ra tàn ảnh thật dài.

Mỗi khi giết một người, lại đem con mồi tha đi.

Sau đó lẳng lặng chờ đợi công kích lần thứ hai, chúng nó cực kỳ kiên trì chờ đợi, tất cả những người có ý đồ di chuyển xạ kích, đều bị ưu tiên giết chết!

Quả thực tựa như mèo vờn chuột, chúng nó không sợ súng lục một chút.

Tốc độ càng nhanh như thiểm điện, bất luận là kẻ nào nổ súng trước, đều có thể giống như tia chớp màu đỏ máu tránh thoát đạn bắn ra . . .

Loại sinh vật cổ quái này, có một chút giống sử tử, nhưng so với sư tử càng cao lớn hơn gấp mấy lần, hình cũng càng thêm hung ác, răng nhọn rầm rạp, có một cái đuôi như cái roi rất dài.

Kê Cửu đoạt lấy thiết bị nhìn đêm, sau khi nhìn, sắc mặt cũng xám như màu đất.

Đám người Hắc Cảnh ở bên cạnh dưới sự chỉ dẫn của cột sáng đèn pin, một đường liều mạng chạy trốn, tại sau khi đi mà quay về, tám mươi người còn sót lại không tới hai mươi người.

Vũ khí của bọn họ hoàn toàn biến mất, kinh hoàng lúng túng chạy trốn, tên lợn béo Hắc Cảnh mập mạp kia không ngờ lại có tốc độ nhanh nhất, đặc biệt tại khi tiến vào trong vòng tầm bắn của mọi người, càng giống cơn gió tăng tốc, bỏ lại tất cả thủ hạ, chạy ào vào trong vòng phòng ngự của đoàn người. Cả người hắn chảy máu đầm đìa, thở hồng hộc cả kinh kêu lên: "Quái vật a, quái vật khủng bố. . . Căn bản không sợ đạn, chúng ta hãy mau chạy đi!" Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Chờ một chút !" Một người chạy tại mặt sau cùng, tại khi chạy tiến vào phạm vị chiếu sáng của đèn pin mọi người, bỗng nhiên bị một cái bóng cực nhanh chợt hiện lên đẩy ngã.

Hắn quay cuồng té lăn trên đất, giãy dụa, muốn đứng lên, lại phát hiện chân nhỏ bị thương.

Cái bóng chợt hiện lên không xuất hiện lần thứ hai, nhưng Khải Mỹ Tư mang kính nhìn đêm lại phát hiện bây giờ ở phía sau người kia, ba quái vật đều mai phục tại cách đó không xa, lẳng lặng chờ đợi, tựa hồ đang chờ đợi người khác đi nghĩ cách cứu viện con mồi bị thương này.

Nàng tâm niệm khẽ động, nhất thời lưng toát ra liễu mồ hôi lạnh. . . Quái vật có trí tuệ!

Không ai dám đi cứu nam tử bị thương kia, hắn vừa sợ vừa đau, cả tiếng hét lên: "Mọi người cứu mạng a, cứu giúp tôi, van cầu các người, cứu tôi với!"

Nhưng mà, lại có ai dám đi cứu hắn?

Cứu hắn bằng là chịu chết, ba quái vật đều mai phục tại cách đó không xa phia sau hắn, lấy hắn làm mồi.

Cho dù quái vật không có mai phục, bây giờ bảo mọi người giải trừ trạng thái phòng ngự, đi ra ngoài cứu hắn, đó cũng không có khả năng, ai biết được trên bầu trời, lại hoặc là trong bóng tối bên kia, còn có quái vật nào đang rình hay không chứ?

Những con quái vật này nếu như bất động, liền giống hệt tượng đá, dùng thiết bị dò xét hồng ngoại căn bản là không dò được, ai cũng sẽ không ngu xuẩn đi ra ngoài chịu chết vô ích!

"Người cứu mạng, người cứu mạng a! Cứu tôi, cứu tôi với!" Nam tử bị thương kia bởi vì quá mức kinh hoảng, "băng" té lăn trên đất, càng cực kỳ tuyệt vọng vươn tay ra hướng mọi người kêu cứu, khí lực của hắn đã hao hết, vừa rồi là tinh thần miễn cưỡng cầm cự chạy trối chết, bây giờ một khi ngã sấp xuống xuống, cũng không đứng dậy được nữa.

"Cho hắn một cái chết thống khoái đi! Tôi không thể nhìn thấy hắn bị quái vật dằn vặt." Hắc Cảnh trong miệng nói đàng hoàng, kỳ thực hắn là sợ thủ hạ đưa tới ba quái vật, hắn đoạt lấy súng lục của một người, đang hướng thủ hạ bị thương kia nhắm vào.

Bỗng nhiên, có một bàn tay to ngăn thân súng lại, hắn ngẩng đầu vừa nhìn, là Lục Minh. Lục Minh xua xua tay, đứng lên, hướng về phía mọi người nói: "Các người ai cũng đừng nhúc nhích, ai cũng đừng nhúc nhích! Tại trước khi tôi ra lệnh, cũng không được nổ súng, hiểu chưa? Nếu như các người muốn sống, bây giờ đều phải nghe tôi chỉ huy, bằng không, tôi khó đảm bảo được an toàn tính mạng của các người."

". . ." Tất cả mọi người đồng thời gật đầu, đều mong đợi nhìn lên trên người Lục Minh, mong muốn hắn đem mọi người mang đi ra ngoài.

Bây giờ, bảo tàng đã không còn quan trọng.

Làm sao sống sót, làm sao đi ra ngoài, mới là khát vọng lớn nhất trong lòng mọi người.

Lục Minh nhảy xuống tảng đá, bước đi chậm rãi hướng tới nam tử bị thương kia mà đi qua đi, Sâm ca cùng Kê Cửu đều muốn khuyên can Lục Minh không nên có lòng dạ đàn bà, dưới tình huống như vậy, đây không phải lúc phô trương anh hùng .

Liền ngay cả Hắc Cảnh cũng không niệm tình nghĩa huynh đệ tay chân, Lục Minh hắn là một người ngoài, hà tất phải để ý sống chết của tên kia.

Có điều là bọn họ không khuyên Lục Minh, dù sao bất luận là cái cử động này của hắn làm được là sai hay là đúng, đều không có thương tổn tới bọn họ, nếu như hắn thành công, có thể khích lệ sĩ khí, nếu như thất bại, như vậy tin tưởng tại trước khi hắn chết cũng sẽ dùng bom làm cho ba quái vật bị thương nặng. Đám Sâm ca nhìn chằm chằm Lục Minh, tâm niệm không được chuyển động, mỹ phụ sườn xám Bạch Tú Quân lại lộ ra thần sắc sùng bái kích động!

Mọi người sợ đến trên mặt cắt không còn giọt màu, mà duy nhất một mình hắn, lại dũng cảm đi trước!

Nam nhân như vậy, mới xứng được gọi là nam nhân chân chính!

Khải Mỹ Tư tóc đỏ cũng khẽ gật đầu, trong lòng nàng có loại cảm giác, hắn sẽ không có việc gì, sẽ không bị quái vật giết chết, trái lại sẽ thành công cứu nam tử bị thương kia trở về. Hắn không phải đứa ngốc, nếu như hắn không có nắm chắc, như vậy khẳng định sẽ không làm như vậy!

Nàng quay đầu nhìn Cảnh Hàn, cô gái cùng hắn thân cận nhất này, nàng lại có thể chẳng biết từ lúc nào đi tới, đứng ở trước tiên của đội ngũ.

Cô gái có vẻ mặt lạnh giá này, quan hệ với hắn quả nhiên không tồi.

. . .

"Ô a a, ô ô a!" Nam tử thấy Lục Minh đi nhanh mà đến, cảm động đến gào khóc lớn lên.

Lòng của hắn, sớm đã thành tuyệt vọng!

Bằng hữu, thân thích cùng lão đại của mình, đều bỏ mình chạy trốn, mặc cho mình kêu gọi thế nào, bọn họ đều giống như điếc. Khi toàn bộ thế giới đều muốn vứt bỏ mình, nam tử xa lạ này lại đi tới, tại một ngày trước, hắn cùng với mình không quen biết, mà vài giờ trước, mình còn từng hướng quỷ Tây dương mật báo, lòng dạ hiểm độc thu tiền, chỉ cho quỷ Tây dương chỗ của nam tử xa lạ này ở, làm cho tên quỷ Tây dương David đi tìm hắn gây phiền phức. . . Mình không phải người, là tên cặn bã, nhưng mà hắn còn mạo hiểm tính mạng, tới cứu mình. . . Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Đừng tới đây, không nên cứu tôi, ô ô ô, tôi là Giun Đen, người lúc trước hướng quỷ Tây dương mật báo chính là tôi, ô ô, tôi không đáng cho cậu cứu! Cậu trở về đi, tôi chết là báo ứng! Ô a!" Gã có tên hiệu là Giun Đen kia gào lên khóc lớn, lại liên tục đấm đất, biết vậy đã chẳng làm.

"Khóc cái rắm, mau đứng lên, rời khỏi đây!"

Lục Minh đi tới trước mặt của Giun Đen, giơ tay đưa hắn kéo tới, lại hướng phía sau đẩy một cái.

Cái bóng màu đen chợt lóe lên, kình phong đập vào mặt.

Mọi người kinh sợ nhìn thấy, một trong ba quái vật, như điện chớp nhào tới chỗ cách Lục Minh không đủ hai mét, mở ra cái miệng khổng lồ có thể nuốt người tràn đầy răng nhọn.

"A!" Nam tử bị thương kia trực tiếp bị dọa ngất đi i. . .

"Quả nhiên là bẩy rập!" Tất cả mọi người trí tuệ của quái vật, chúng nó quả nhiên bố trí bẩy rập, lợi dụng Giun Đen bị thương, dụ tới càng nhiều người hơn.

Cảnh Hàn bỗng nhiên chạy nhanh tới, Sâm ca cùng Kê Cửu âm thầm giẫm chân, lại một người nữa! Bây giờ mặc kệ là bao nhiêu người đi tới đều là chịu chết, nếu như Lục Minh muốn an toàn thoát thân là ít khả năng, hắn tối đa là nổ bom, cùng ba quái vật đồng quy vu tận. Nếu như Cảnh Hàn chạy đi, như vậy chỉ là tặng không thêm một mạng người. Nàng chạy sắp đến trước mặt của Lục Minh thì, một cái bóng đen vụt nhào ra, căặn ở trước mặt của nàng .

Mọi người giật nảy mình, tốc độ của loại quái vật này thực sự quá nhanh.

Lục Minh kêu lên: "Đứng đó, đừng lộn xộn. Buông khẩu súng ra, bỏ lại bên hông, hai tay thả xuống, ngừng thở!"

Cảnh Hàn làm theo, con quái vật kia chỉ đi vòng quanh Cảnh Hàn nửa vòng, bỗng nhiên lại hướng về phía Lục Minh đang chậm rãi đi tớimà mở ra cái miệng khủng bố khổng lồ. Lục Minh bước tới liên tục, trên mặt còn mang theo vẻ mỉm cười, một bên nói: "Chó ngoan, chúng ta không có ác ý, sẽ không thương tổn mày, để cho ta đi qua, nàng là bạn gái ta, mày không nên hù dọa nàng !Ngoan nào!"

Hắn không chỉ đi qua trước mặt con quái vật kia, còn giơ tay lên không xoa đầu con cự thú so với chính mình còn cao to hơn gấp bội.

Giống như đó thực sự là một con chó nhỏ dễ thương !

Mọi người sợ đến cả tim cũng muốn rớt ra, cái miệng khổng lồ của quái vật kia, chỉ cần cắn một cái, tin tưởng Lục Minh cả đầu khớp xương cũng không còn. Nhưng mà hắn lại không sợ, còn mang theo vẻ mỉm cười trên mặt, dám giơ tay lên muốn xoa đầu đối phương, gan thực sự là so với trời còn lớn hơn!

Cảnh Hàn vừa nhìn Lục Minh đi tới, lập tức nhào tới, chăm chú ôm chặt lưng của hắn.

Ba con quái vật kia lập tức làm thành nửa vòng, trừng mắt nhìn Lục Minh cùng Cảnh Hàn, tùy thời muốn công kích, nhưng Lục Minh một tay che chở Cảnh Hàn, một tay giơ cao: "Ba con mèo nhỏ, phải ngoan chứ, chúng ta chỉ là qua đường, đừng căng thẳng!" Mọi người nghe xong toát mồ hôi, đối với loại quái vật này mà nói qua đường gì đó, vậy không phải là đàn gảy tai trâu sao? Ba con quái vật càng ngày càng gần, cuối cùng mở ra cái mồm lớn, lộ ra răng nhọn chi chít muốn đụng tới Lục Minh . Mọi người phi thường căng thẳng giơ súng, nhằm vào ba quái vật . . Nếu không phải Lục Minh đã nói trước, không có mệnh lệnh của hắn tuyệt đối không nên nổ súng, thì như vậy mọi người đã sớm không nhịn được rồi.

Mong muốn, trời cao sẽ đánh xuống kỳ tích đi!

Bây giờ mọi người thấy rất rõ ràng, ba con quái vật hoàn toàn giống nhau, cực xấu, cũng cực hoành tráng, tựa như sư tử lại tựa như hổ, vô cùng cao to. Đầu chúng nó dữ tợn đáng sợ, răng nhọn chi chít, trong đó có một con, trên đỉnh đầu còn sinh ra một sừng, chúng nó cùng bất cứ sinh vật gì trên thế gian này cũng đều không giống, mười phần là quái vật.

Hắc Cảnh béo trắng giơ tay lên, đã muốn hạ lệnh công kích, Khải Mỹ Tư giơ súng chỉ vào đầu của hắn: "Ai đều đừng nhúc nhích, bằng không, tôi trước tiên tiễn hắn xuống địa ngục!"

Ba con quái vật hướng về phía Lục Minh, há mồm muốn cắn, lại không khép lại miệng, duy trì một hồi lâu.

Cuối cùng, từ chỗ cực xa xôi truyền lại một tiếng súng mơ hồ, làm cho chúng nó ba lập tức thay đổi đầu, nhìn về phía thanh âm truyền đến kia.

"Con mèo nhỏ, chúng ta làm chống đẩy - hít đất rồi sẽ đi, bên kia còn có người chờ bọn mày chơi trốn tìm đó!" Lục Minh ha hả cười, không biết là bởi vì những lời làm cho người ta toát mồ hôi này hay vì cái gì, cả ba con quái vật khi nghe thấy tiếng súng, như thiểm điện xoay người rời khỏi. . . Chúng nó tại trong kính nhìn đêm của Khải Mỹ Tư chợt lóe vài lần, vẽ ra vài ia máu đỏ rồi biến mất tại trong bóng tối xa xôi.

"Cảnh Hàn, anh đoán được rồi, những con quái vật thu hộ này, chỉ làm ra phản ứng đối với có sinh vật có địch ý cùng hành động nhanh." Tại sau khi mọi người hoan hô, Lục Minh nắm tay nhỏ bé của Cảnh Hàn, nhẹ giọng nói: "Lần sau phải nghe lời, vừa rồi chính là làm cho anh bị dọa nhảy dựng lên."

"Em tin tưởng anh, nhất định sẽ không có việc gì." Cảnh Hàn dùng thanh âm cực nhỏ trả lời: "Bất luận ra làm sao, chúng ta đều phải cùng một chỗ. . ."

Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"A!" Lục Minh lộ ra dáng tươi cười hạnh phúc.

Mọi người kích động đến không cách nào tự kiềm chế nổi, toàn bộ chạy đi ra, nghênh tiếp hắn cùng Cảnh Hàn trở về, cũng có bằng hữu thân thích của Giun Đen, vội vàng mà đem Giun Đen cứu trở về.

Hồng Khải Mỹ Tư xông vào trước mặt, giơ tay cho Lục Minh một quyền: "Tôi biết, nhất định anh sẽ không có việc gì!"

Lục Minh ra vẻ oai phong: "Đương nhiên, ba con quái vật đối với tôi mà nói, chỉ là ba con mèo nhỏ thôi!" Nếu bình thường mà mọi người nghe được lời rắm thối như thế, khẳng định sẽ vươn ra ngón giữa, hét ra tiếng"mẹ kiếp", có điều là bây giờ, tất cả mọi người kích động hoan hô, vì hành động kỳ tích này của Lục Minh cùng kêu lên hoan hô. Chỉ cần có hắn ở đây, như vậy cho dù có quái vật cũng không lo!

Hắn, quả thực tựa như thần minh trong truyền thuyết có thể đơn giản thu phục quái vật giống nhau!

Hắc Cảnh thấy Giun Đen khi tỉnh lại rơi lệ đầy mặt dập đầu trước Lục Minh, trong lòng không rõ là tư vị gì, mở miệng hỏi : "Lục Minh công tử, kiến thức cậu rộng rãi, có biết loại quái vật này là cái gì không?"

Hắc Cảnh vừa hỏi, lòng hiếu kỳ của mọi người cũng bị câu lên.

Loại quái vật khủng bố lại to lớn này, rốt cuộc là cái gì chứ? Chúng nó rõ ràng không phải động vật có thể tồn tại trên thế gian, như vậy tại đây trong cái cỏ mộ không có cái gì ăn, làm sao có thể sống đến bây giờ ? Chúng nó vì sao khi bất động thì cho dù dùng thiết bị hồng ngoại cũng không thấy nhiệt năng chứ?

Chẳng lẽ, chúng nó là động vật máu lạnh như rắn? Nhưng mà dù là loại động vật máu lạnh như rắn, cho dù trong lúc ngủ đông , cũng có thể lộ ra ở chỗ trái tim là màu vàng nhạt, nhưng những sinh vật này rõ ràng tại trước mặt, vì sao thiết bị dò xét hồng ngoại tuyến tựa như thấy tảng đá, không hề có nhiệt năng chứ? Vừa rồi Hắc Cảnh nói đạn vô hiệu đối với chúng nó, loại sinh vật lì lợm khủng bố này đến tột cùng là cái tính mạng gì chứ?

Mọi người sống sót sau tai nạn, tại khi nguy hiểm qua đi, lòng hiếu kỳ cũng đều bắt đầu nổi lên. . . Bọn họ cả đám nhìn về phía Lục Minh, phải nói, thói quen là nhìn về phía Lục Minh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro