Chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có phải Woojin?

Woo...Woojin, là Woojin đang ngồi gục đầu xuống bàn chắc lại ngủ. Youngmin thắc mắc tự dưng hôm nay đến trường còn lạ hơn là còn vào lớp nhỉ?

Youngmin không chần chừ, chắc chắn là người khác vì mái tóc này có phần không giống.

Từng bước thận trọng, tiếng lại gần sống mũi cao tì lên tay, lông mày dù nhìn nghiêng cũng biết cậu hơi nhíu lại có vẻ như không bằng lòng với bất cứ thứ gì.

Không sai, là Woojin.

Vì lớp Jinyoung cách lớp Youngmin một lớp nên dễ gọi.

- Đi sang lớp tao, có hiện tượng lạ.

- Có gì mà lạ.

- Đi rồi biết.

Jinyoung theo chân Youngmin, đứng ngoài cửa phòng, Youngmin nhìn mặt Jinyoung đang ngơ ngác rồi chỉ tay về phía cuối lớp, rồi xem biểu hiện của Jinyoung xem có giống mình không. Quả nhiên..

Choáng ngợp.

Jinyoung mồm há hốc, ngạc nhiên hết mức, tay cũng chỉ chỉ mồm lắp bắp

- Nó...ó không phải thằng Woojin sao?

- Bingo! Mày thấy có lạ không?

- Có...-Jinyoung gật đầu ngốc nghếch.

Hai anh chàng nhìn nhau rồi lại nhìn Woojim với bao nhiêu thắc mắc trong đầu. Sao Woojin lại đến lớp học, thường thì chỉ khi nào có hội giảng quan trọng của trường anh mới đến, còn ngày thường tuyệt nhiên không đến, mà có đến thì cũng là lên phòng y tế ngủ, vào phòng thanh nhạc của trường, hoặc là lên sân thượng. Nhưng hôm nay là ngày gì???? Là ngày rất rất bình thường nhưng cậu ấy lại xuất hiện ở đây chắc chắn có chuyện.

Vừa lúc hai người đang ngơ ngác nhìn nhau thì

"Vèo!!!"

Là Hyungseob, để đến lớp mình cậu phải đi qua lớp Kinh tế nhân tiện ngó xem có Woojin, Hyungseob lao "vèo!" cái vào lớp Kinh tế.

- Cái gì nó vừa lao qua vậy.- Youngmin hỏi.

- Bão? Lốc?

Hai người đưa mắt tìm kiếm cơn lốc vừa đổ bộ, rồi thở dài đồng loạt

Hyungseob đang tiến đần bàn Woojin, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn trước của Woojin, quay mặt lại với Woojin rồi còn chống cằm nhìn dáng nằm nghiêng, mắt không ngừng nhấp nháy hình trái tim. Phải chăng Hyungseob là sao "bự" của Woojin?

Trịnh Kim sẽ là người của Ahn Hyungseob này, không ai được đụng vào bảo bối xinh đẹp này của mình...kể cả Im Youngmin - tên biến thái siêu cấp nhìn thì cũng được đấy nhưng sai lầm lớn nhất của hắn là đặt Jinie của mình làm mục tiêu"

Ánh mắt Hyungseob đằng đằng sát khí

Youngmin bỗng rùng mình khi phát hiện ra ánh mắt của Hyungseob, Youngmin nuốt nước bọt. Ánh mắt cộng với khuôn mặt không biểu cảm này nhìn quen quen, trong đấy chắc chắn ẩn chứa một kế hoạch gì đó mà không thể nào đoán nổi

- Thôi tao về lớp, có tin gì "hot" nhớ báo anh em nhé.

- Ờ.

- Bạn mới ở thư viện về à.

Vừa thấy Youngmin vào ngồi chỗ cạnh Woojin, Hyungseob nở nụ cười mê hồn nói với Youngmin, gật đầu chào hỏi cho có lệ.

Nhưng Youngmin thay vì trả lời câu hỏi bắt chuyện của Hyungseob thì cậu lại bơ đi làm cho Hyungseob cũng trở nên gượng gạo.

"Tên đáng ghét tưởng mình hay lắm đấy à"

Nghe tiếng nói, Woojin ngẩng đầu dậy, nhíu mày rồi dựa lưng tránh ánh mắt trước mặt quay qua nhìn Youngmin đang lôi sách từ balo ra:

- Mày vừa đi đâu về vậy.

- Thư viện.

"Đúng là đồ thái giám, mình biết ngay mà mình hỏi thì không thèm nói một câu còn Jinie chỉ hỏi mấy từ đã lập tức vui vẻ hồi đáp ngay"

"Phải tách hắn ra mới được"

- Jinie à, cậu mới tỉnh ngủ có đói hay khát nước không để Hyungseob ra căng tin mua gì đó cho cậu lót dạ nhé.

- Không cần.

Phải thế chứ người anh em. tốt nhất cho thằng nhỏ này đi luôn đi.

- Vậy thì thôi. Mà trường sắp có đợt đi tham quan đấy cậu có tham gia không.

Woojin khẽ lắc đầu, đầu bắt đầu ong ong, nên tạo quan hệ tốt với bạn bè nên Woojin miễn cưỡng trả lời bằng cử chỉ cho qua chuyện.

- Cậu tham gia đi nhé mọi người cũng đi hết mà Jinyoung này, Youngmin này, cả Jihoon nữa cậu không đi còn gì là vui nữa.

Nghe có tên mình trong danh sách Youngmin lên tiếng

- Ai bảo cậu là tôi đi.

- Thì tớ đoán vậy. - Hyungseob miệng cười cười nói nói nhưng trong lòng đang ngầm ghi mối hận thù với Youngmin.

- Vậy... đi cũng được.

Hyungseob nghe xong, không ngờ mình thuyết phục một câu mà Woojin đã đồng ý đi luôn. Miệng cười tươi rạng rỡ không ngừng nói.

- Hay quá Jinie à tớ cũng đi.

- Tớ về đây hẹn thứ 7 nhé.

Youngmin ngạc nhiên không kém, Woojin là người không thích ồn ào từ bao giờ đã trở thành như thế này. Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khiến Youngmin không kịp thời thích nghi được.

Hyungseob vừa ra khỏi lớp miệng đã nở nụ cười nham hiểm.











.............

- Thưa chủ tịch đây là lí lịch của thiếu gia tương lai.

Một người đàn ông mặc bộ vest đen, khuôn mặt bầu bĩnh cúi đầu đưa lí lịch cho người phụ nữ ngồi ở chiếc ghế sopa. Bà vắt chéo chân lên điệu bộ nho nhã.

- Anh đọc cho tôi luôn đi.

- Vâng thưa chủ tịch.

Người đàn ông thu lại tờ giấy bắt đầu đọc to dõng dạc.

+ Tên: Park Jihoon

+ Tuổi: 20

+ Nghề nghiệp : sinh viên cùng khoa với thiếu gia.

+ Ngoại hình : Trung bình.

+ Tài năng : Không có.

- Thưa chủ tịch ba của thiếu gia tương lai có mối quan hệ rất tốt với bà Kang , em chủ tịch ạ. Lúc trước ông Kang có đính ước với ông Park bố của cậu Jihoon, là sẽ cho cậu Daniel và cậu Jihoon cưới nhau, nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột cậu Jihoon và cậu Woojin yêu nhau và đòi cưới. Xin hết ạ.

Người đàn ông đặt tập hồ sơ xuống bàn rồi xin phép lui.

Bà Park cười mỉm cầm tập hồ sơ lên, nét mặt thoáng ngạc nhiên rồi cười rạng rỡ.

- Mình à, em biết rồi.

- ...

- Biết con "dâu" tương lai ấy ạ.

- ...

- Em đang cầm lí lịch của con "dâu" đấy, thằng bé này mình đã gặp trong lễ Hallowen rồi đó.

- ...

- HaHa... Là bé xác ướp mình à. Thôi em phải họp cổ đông tí em bay về sẽ đưa cho mình coi.

- ...

- Ok. Yêu mình.

Bà Park cúp máy rôi cầm tấm hình trên tay lên, chống tay vào cằm một tay xem

- Bảo bối, muốn dấu mẹ à, phải biết mẹ là ai chứ.

Bà Park và ông Park thật ra là những người không hề đơn giản, ông bà chỉ tỏ ra "dễ thương" và "thoải mái" trước mặt đứa con "vàng" của hai người mà thôi. Hồi bé vì công việc ông bà đã không chăm sóc tử tế, toàn gửi về bà ngoại hoặc cho ở nhà với dú nuôi.

Lại nói đến bà Park và ông Park họ là những người có tiếng về sự nghiêm túc trong quản lí nhân viên, điều hành nhân sự, là những người cực kì nghiêm khắc và tôn trọng người làm. Trong công việc hai người cực kì cần thận và kĩ tính hai ông bà cặm cụi làm và không tin tưởng bất kì ai. Ai cũng biết hai vợ chồng bởi lẽ họ vừa quá trẻ so với tiền tài và những gì người khác chưa đạt được. Phải là những người cực kì có óc phán đoán và nghiêm khắc mới gầy dựng được cơ ngơi này.

Bà Park xoa nhẹ bàn tay lên màn hình máy tính, một cậu nhóc đang cười toe toét hồi bé thân hình mũm mĩm mắt híp lại cười, tay cầm núm sữa định cho lên miệng, còn nửa bên kia màn hình là hình một chàng trai khôi ngô tuấn tú, gương mặt hoàn hảo có vẻ mặt như không muốn chụp nhưng khoé miệng lại hơi cười.

- Ta sẽ cài người theo dõi hai con nhân tiện sẽ thử con "dâu" tương lai xem mới được.

-----------------------------
Tada tui đã trở lại sau gần 1 tuần mất tích...
Đến khổ với việc đăng kí tín chỉ, tui phải dành mấy ngày trời xếp lịch học thật đẹp đẽ 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro