Chap 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kuanlin cố ý nói như vậy là để Woojin không đi nhưng ai ngờ tác dụng ngược lại so với dự tính. Tuy khó chịu nhưng cậu vẫn không tỏ ra mặt mà thay vào đó là thái độ điềm nhiên.

Bà chủ nhà thầm quan sát mọi nhân vật. 1 lúc lâu mới lên tiếng:

- Các cậu biết đường đi không?

Jihoon lắc đầu. Bà ta tiếp:

- Vậy để tôi đi cùng.

- Vâng.

Bà mau chóng dọn chén đũa trên bàn, vừa lúc Woojin cũng đi tới. Cả 4 cùng ra ngoài.

Vì hội chợ cũng khá gần với nhà bà chủ nên chỉ cần đi bộ. 4 người đến đó nhanh chóng. Ở đây lễ hội đốt lửa nhảy muá rất vui. Ánh sáng của lửa bao trùm một khoảng không gian lung linh huyền ảo, mọi người thi nhau nhảy muá bên đóm lửa bập bùng.

Đã thấy nhiều trên tivi những vụ này nhưng đây là lần đầu tiên Jihoon được tận mắt thấy, ánh mắt nhìn họ tỏ ra rất hứng thú.

Bà chủ nhà lên tiếng:

- Mọi người cùng vào tham gia thôi.

Bà kéo tay Jihoon đi trước hai anh đẹp trai cũng từ từ đi sau. Jihoon được bà chủ nhà đưa vào vòng nhảy, những tiếng reo hò rộn rã cả vùng trời tiếng cười, tiếng nói liên hồi. Mới đầu Jihoon còn ngượng lóng ngóng không biết theo nhịp, một lúc sau mới bắt chước được một vài điệu của họ. Jihoon vừa cười vừa vui đùa.

Woojin cũng như Kuanlin chỉ đứng bên ngoài xem chứ không vào bên trong tham gia. Mọi người bên ngoài xem thì chỉ có nhiệm vụ vỗ tay theo nhịp riêng Woojin thì chỉ đứng im khoanh tay. Kuanlin thì vừa vỗ tay vừa nhìn Jihoon cười trìu mến. Cử chỉ đó lọt ngay vào mắt Woojin cậu chỉ khẽ cười nhạt rồi nhìn họ reo hò tiếp.

Nhảy được một lúc Jihoon mệt quá chạy ra ngoài chỗ hai cậu đứng. Ngay lúc đó có một chàng trai bước đến dang hai tay ôm Jihoon trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả hai người con trai đứng cạnh và ngay chính bản thân Jihoon cũng bất ngờ. Cậu ta buông Jihoon ra rồi nhoẻn miệng cười:

- Xin chào. Bạn tên là gì chúng ta có thể làm quen chứ. Tôi rất thích bạn.

Ôi choáng. Jihoon say sẩm mặt mày khi người thanh niên nói một tràng ra với mình. Jihoon cười cười trừ nhìn cậu ta. Woojin định lên tiếng nói gì thì Kuanlin đã đi trước một bước:

- Anh à. Lần sau nên biểu lộ cảm xúc bằng lời nói thôi chứ đừng hành động như vậy nhé.

- Hành động gì cơ? - Người thanh niên hỏi lại như tạt nước vào mặt Kuanlin.

Cậu không hiểu người thanh niên này là ngờ nghệch thật hay giả nữa. Kuanlin không còn biết nói gì thêm, Woojin thẳng thắn nói ngay:

- Đừng ôm người khác như vậy.

- À. Đấy chỉ là chào hỏi thân thiện của nơi này thôi mà. - Chàng trai bỗng bật cười à lên một tiếng rồi tiếp

Woojin lẩm bẩm "Phong cách Tây à" rồi quay mặt đi không nói gì nữa. Chàng trai lại quay lại vấn đề nhìn Jihoon hỏi:

- Bạn là khách đến đây chơi đúng không.

Jihoon cười gật đầu.

- Chúng ta nói chuyện sau nha. Tôi ra kia với mọi người. Hẹn gặp lại.

Chàng trai định dơ tay ôm Jihoon lần nữa. Woojin nhanh chân bước sang ngang đứng trước mặt Jihoon làm cậu ta hụt hẫng, hai tay nguyên hiện trạng.

Woojin mỉm cười nhẹ giọng nói:

- Chào nhé.

Người thanh niên đành gật đầu cười rồi chạy về phía mọi người. Jihoon khẽ cười tủm vì hành động của Woojin, nó làm Jihoon cảm thấy Woojin như đang bảo vệ mình khỏi những người con trai khác.

Woojin quay lưng đi. Jihoon vội vàng lách người đi theo Woojin mà quên mất có cả Kuanlin đang đứng một góc chờ mình.

Jihoon đuổi kịp Woojin, cười nói:

- Mai là về rồi chơi tí làm gì khó chịu vậy.

- Ai khó chịu.

- Mặt cậu lúc nào cũng nhăn nhó vậy.

Woojin chững bước lại, quay người sang đối diện với Jihoon. Woojin đột nhiên nhoẻn miệng cười rồi lại tắt ngấm đi:

- Cậu thích tôi thế à.

Jihoon gật gù vô tư nhận xét:

- Công nhận nhìn mặt cậu lạnh cũng đẹp trai thật nhưng mà cười lên có phải hay hơn không.

Woojin lắng nghe Jihoon nhận xét mà thầm hài lòng, cậu vẫn thờ ơ đáp:

- Vậy à.

Hai người vừa đi vừa nói không hay đến nhà từ lúc nào. Jihoon mới sực nhớ ra:

- Thôi chết. Kuanlin đâu rồi.

- Quan tâm thì đi tìm đi.

Jihoon cũng định vậy. Jihoon vừa có ý định đấy thì Kuanlun cũng từng bước đi đến một mình. Kuanlin cố cười như bình thường nhìn Jihoon. Jihoon thờ phào khi thấy Kuanlin không dỗi mình vì đã bỏ mặc cậu.

Woojin quay người bỏ vào nhà lên thẳng phòng.

Jihoon cũng định về phòng thì Kuanlin bước tới ôm Jihoon từ đằng sau. Jihoon mở bừng mắt, người đứng khựng lại...

Bà chủ nhà cũng đã đứng ngoài nhanh tay ghi lại những hình ảnh này bằng chiếc điên thoại mới của mình....

==========================
Xin chào mọi người mình đã thực sự trở lại rồi đây 💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro