Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máu tươi nhỏ từng giọt trước nha phủ, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, tướng sĩ dẫn đầu lấy ra tờ giấy nhàu nát trong ngực, giơ lên cao.

"Mạt tướng Chung Hải, một là tố cáo trưởng tử Trung Nghĩa Hầu cưỡng đoạt dân nữ."

Hoàng Phổ đang muốn nhận cáo trạng, nào ngờ Chung Hải lại lấy ra một tờ giấy khác, giọng vang vọng như tiếng chuông "Hai là tố cáo Trung Nghĩa Hầu bao che trưởng tử, tiêu hủy chứng cứ, hại chết nữ tử này."

Hoàng Phổ sững sờ, hít một hơi khí lạnh, cưỡng đoạt dân nữ, giết người diệt khẩu, Trung Nghĩa Hầu là thế tộc quyền quý, lại làm chuyện ác độc như vậy!

Chung Hải cúi đầu, dù cách xa mấy mét, nhưng dân chúng bên cạnh cũng có thể nhìn thấy đôi tay đang giơ cáo trạng kia hiện lên gân xanh, run rẩy không ngừng.

"Phụ mẫu Chung Hải mất sớm, chỉ còn một tiểu muội nương tựa nhau mà sống, ba tháng trước, tiểu muội đã đính ước với binh sĩ của hạ quan là Ngô Phong ..."

"Ý tướng quân là ..." Hoàng Phổ ngạc nhiên.

Chung Hải đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sẫm "Nửa tháng trước, khi hạ quan từ quân doanh trở về, tiểu muội đã thắt cổ tự vẫn trong phòng, chỉ để lại một bức di thư, đại nhân, tiểu muội của hạ quan tuyệt đối sẽ không treo cổ trước mặt huynh trưởng vào ngày hạ quan về nhà, nhất định là có người hại muội ấy, mạt tướng là khổ chủ, mong đại nhân làm chủ."

Giọng Chung Hải vừa dứt, trong mười vị tướng sĩ phía sau có một người mài đầu gối tiến lên, nhìn thẳng Hoàng Phổ cùng dân chúng khắp phố, đôi mắt người trẻ tuổi kiên cường lộ ra sự đau lòng không muốn sống.

"Đại nhân, một tháng sau là ngày thành thân của hạ quan với Tiểu Cảnh, hạ quan anh dũng giết địch trên chiến trường, chỉ vì muốn để nàng được vẻ vang gả vào cửa, nhưng nay người đã vĩnh viễn cách xa, cầu xin đại nhân nhận trạng, trả lại công bằng cho hạ quan!"

Gần như ngay lúc lời nói đau buồn của tướng sĩ trẻ tuổi lắng đọng trong nước mắt, thì cảm xúc giận dữ của dân chúng đang im lìm cũng khiến cả con phố sôi sục.

Huynh trưởng dẫn binh bên ngoài, tướng sĩ vì muốn cho người mình yêu vẻ vang gả vào cửa, thiếu nữ đang hạnh phúc đợi gả lại chết một cách oan uổng, không ai có thể nhẫn nhịn được chuyện bi thảm như vậy lại xảy ra với một tướng sĩ bảo vệ biên cương.

Hoàng Phổ thấy dân chúng bất bình như vậy, hắn là người phụ trách trị an, tuyệt đối không thể để một phủ Trung Nghĩa Hầu làm đảo lộn kinh thành, vô cùng nghiêm nghị bước lên "Mời hai vị đứng dậy, Đại Lý Tự phụ trách xử lý chuyện bất công của mọi người, mời tướng quân theo bổn quan vào phủ, nếu chứng cứ rõ ràng, bổn quan tuyệt đối sẽ không vì lợi riêng mà làm trái luật, trả lại công bằng cho người đã khuất! Vương Hổ, đi mời một đại phu giỏi về đây."

Hoàng Phổ nói xong, dặn dò nha sai, nhận lấy tờ cáo trạng trong tay Chung Hải, đỡ hai người đi vào Đại Lý Tự. Trước nha phủ Đại Lý Tự vừa nãy còn rất trang nghiêm, bây giờ chỉ còn lại vết máu đỏ sẫm, dân chúng vây quanh hồi lâu cũng không muốn rời khỏi.

Trong quán trà đối diện, Uyển Cầm pha một tách trà cho Nhậm An Lạc, vẻ mặt bình tĩnh, giọng cảm khái "Tiểu thư, Hoàng đại nhân là một vị quan tốt, ban đầu tiểu thư chọn vào Đại Lý Tự, chính là vì muốn nâng đỡ ngài ấy."

Nhậm An Lạc nhấp một ngụm trà, đôi mắt trong veo nhìn Đại Lý Tự "Dùng giáo của kẻ thủ tấn công khiên của kẻ thù, cho đến khi ngọn giáo này được mài đến vô cùng sắc bén, chúng ta có thể sử dụng nó. Uy quyền thế tộc có lớn thế nào cũng không địch nổi miệng lưỡi dân chúng, hoàng tộc cao quý đến đâu cũng không dám khiêu chiến bất bình của dân chúng. Phủ Trung Nghĩa Hầu tôn quý ... tận số rồi."

Giọng nàng trầm xuống, quân cờ trong tay bị ném lên bàn xoay tròn phát ra âm thanh giòn giã.

Ngày hôm nay, quán trà đối diện nha phủ Đại Lý Tự chật kín người, dân chúng vây xem không chịu nổi nắng nóng đã bỏ ra vài lượng bạc chiếm vị trí thuận lợi để theo dõi sát sao diễn biến vụ án, cho đến tận chiều, cửa lớn phủ nha Đại Lý Tự lần nữa mở ra, mọi người tận mắt nhìn thấy vẻ mặt trang nghiêm của Đại Lý Tự Khanh bỏ cả kiệu mềm, phóng ngựa chạy nhanh về phía hoàng cung, lúc này bọn họ mới thấy yên lòng.

Trong thư phòng Đông cung, Triệu Nham lòng đầy căm phẫn bẩm báo lại chuyện này, phẫn nộ nói "Một nhà bẩn thỉu, lần trước nhi tử phủ Trung Nghĩa Hầu gian lận thi cử, lần này tới huynh và cha làm ra chuyện người người căm phẫn như vậy, uổng phí phủ Trung Nghĩa Hầu thuộc hàng thế tộc!"

Hàn Diệp đang xem tấu chương, nghe xong trầm giọng nói "Tướng sĩ kia dám rời thành vượt ngàn dặm xa xôi vào kinh cáo trạng, hẳn là đã có đầy đủ chứng cứ, xem ra vận số phủ Trung Nghĩa Hầu đã tận."

Triệu Nham gật đầu, cảm thán nói "Thủ vệ thành Thành Nam cũng là người cương trực, tự phạt ba mươi roi trước Đại Lý Tự, ai da, những tướng sĩ trên chiến trường này, khó chịu nhất là bị ức hiếp ...."

Hàn Diệp cau mày, tay đang lật tấu chương dừng lại "Ngươi nói tướng thủ thành kia đến từ đâu?"

"Thành Thanh Nam do Trung Nghĩa Hầu quản lý, nhưng Thái thú là trưởng tử Cổ Tề Huy, vào kinh cáo trạng lần này là phó tướng Chung Hải ở thành Thanh Nam, nghe nói võ công người này rất giỏi, đối đãi nồng hậu với tướng sĩ trong quân, khá có danh tiếng ở Tây Bắc, lần này hắn vào kinh, có tận mười tướng sĩ theo hắn, lẽ nào Điện hạ biết người này?"

Hàn Diệp lắc đầu "Tùy tiện hỏi thôi." nói xong, lại cúi đầu phê duyệt tấu chương, nhưng không chú tâm như lúc nãy, ngược lại có hơi không yên lòng.

"Điện hạ." Triệu Nham đang chuẩn bị ra ngoài, chợt nhớ một chuyện, đột nhiên lên tiếng, dáng vẻ hơi do dự.

Hàn Diệp ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Nham.

"Hai ngày trước, thần đã gặp Công chúa An Ninh ở trường săn ..."

"An Ninh làm sao?"

"Thần thấy sắc mặt Công chúa không được tốt lắm, liền hỏi quản sự trường săn, mới biết hai ngày nay, sáng sớm Công chúa đã vào trường săn tập bắn cung, đến khi mặt trời lặn mới trở về, cả ngày không nghỉ ngơi, thần sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể Công chúa sẽ không chịu nổi." chính thất quận chúa Tố Phân của Triệu Nham có giao tình khá tốt với Công chúa An Ninh, nên hắn mới nhiều lời một chút.

Trong mắt Hàn Diệp thoáng qua một tia nghi hoặc, phất tay với Triệu Nham.

Thấy Triệu Nham ra ngoài, hắn mới xoa xoa thái dương, tính tình An Ninh kiêu ngạo như vậy, có chuyện gì khiến muội ấy để trong lòng sao?

Trong thượng thư phòng, Triệu Phúc tiễn Đại Lý Tự Khanh vào cung xin chỉ, trở lại thư phòng thấy Gia Ninh đế lạnh lùng ngồi trước bàn, cẩn thận trấn an nói "Bệ hạ, bản thân Trung Nghĩ Hầu làm việc sai trái không giấu được mới khiến dân chúng bất bình, người chỉ hạ chỉ để Hoàng đại nhân chủ trì công bằng, không niêm phong hầu phủ là đã cho hầu phủ thể diện rồi, không cần vì chuyện của hầu phủ mà tổn hại long thể."

"Trung Nghĩa Hầu đứng vững trong triều mười mấy năm, sẽ không dễ dàng chịu sự khống chế của người khác." Gia Ninh đế vuốt nhẫn ngọc ở ngón tay, vẻ mặt thờ ơ "Triệu Phúc, lúc nãy Hoàng khanh nói tướng sĩ kêu oan từ đâu tới?"

Triệu Phúc sững sốt, trả lời "Bệ hạ, Hoàng đại nhân nói người này là phó tướng Chung Hải ở thành Thanh Nam."

"Thành Thanh Nam ..." trong mắt Gia Ninh đế hiện lên ý nghĩ không rõ "Năm nay, phủ Trung Nghĩa Hầu thị phi quá nhiều."

Những vụ án xảy ra trong vòng một năm đã khiến cho phủ Trung Nghĩa Hầu từng nắm quyền ở Tây Bắc hơn mười năm từ từ tan rã, đến bây giờ đã hoàn toàn suy tàn, nếu thật sự là do vận số phủ Trung Nghĩa Hầu đã tận thì không sao, nhưng nếu ...

Gia Ninh đế nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh "Triệu Phúc, nếu Trung Nghĩa Hầu cầu kiến, lập tức chặn lại cho trẫm."

Triệu Phúc tiến lên, chậm rãi nói "Bệ hạ, nếu là Cổ chiêu nghi ..." Cổ chiêu nghi đang mang long thai, nếu nhất quyết xông vào, hắn chỉ là nô tài, không gánh nổi tội làm hại huyết mạch hoàng gia.

"Ai cũng chặn." giọng Gia Ninh đế hơi nặng nề, thờ ơ nói.

"Vâng." Triệu Phúc cúi đầu nhận lệnh, lui ra ngoài.

Đợi thượng thư phòng đóng lại, hắn mới thở dài một hơi, thành Thanh Nam ... là biên giới giữa Bắc Tần với Đại Tĩnh, năm đó tám mươi ngàn đại quân Đế gia đều chôn xác ở ngoài thành núi Thanh Nam, khó trách Bệ hạ để ý đến phó tướng cáo trạng như vậy.

Triệu Phúc nhìn về hướng Đại Lý Tự ngoài hoàng thành, vẻ mặt u ám không rõ.

Vụ án Đại Lý Tự tiếp nhận đang rất xôn xao, không hiểu sao phải đến khi Hoàng Phổ vào cung xin chỉ, Trung Nghĩa Hầu Cổ Vân Niên mới nghe tin.

Trong sảnh, ông hung hăng ném mạnh chiếc ly trong tay xuống đất, giận dữ quát lớn quản gia đang quỳ dưới đất "Ngươi làm việc thế nào lại để một chuyện nhỏ như vậy náo đến tận Đại Lý Tự!"

Quản gia Cổ Túc tầm bốn mươi tuổi, dáng vẻ nhìn trung hậu, nhưng bình thường lại là người rất độc ác. Lúc này, gã đang run lẩy bẩy quỳ trên đất, không nói được lời nào.

Một tháng trước, gã cùng lão hầu gia đến thăm Đại công tử ở thành Thanh Nam, Đại công tử say rượu làm loạn, cưỡng đoạt tiểu muội của phó tướng, lão hầu gia sau khi biết chuyện, dặn gã xử lí sạch sẽ mọi chuyện, gã thật sự đã xử lí sạch sẽ, những người biết sự thật đều đã bị giết, thậm chí gã còn căn dặn hạ nhân ở lại đó nửa tháng, đợi đến ngày Chung Hải trở về thì dàn cảnh Chung Cảnh thắt cổ tự vẫn trong nhà, chuyện này xử lý không có sơ sót, gã mới yên tâm hồi kinh, nào ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện chấn động kinh thành, Chung Hải vậy mà lại dẫn theo tướng sĩ đến Đại Lý Tự cáo trạng, nói ra chân tướng, còn liên lụy luôn cả hầu phủ.

"Lão gia, nô tài đáng chết!" Cổ Túc ngã quỵ xuống đất, biết mình đã không thể thoát tội, nếu Chung Hải vào kinh, tám phần là đã tìm được nhân chứng.

Cổ Vân Niên âm hiểm nhìn Cổ Túc hồi lâu, đột nhiên lạnh nhạt nói "Ngươi vốn luôn rất trung thành với bổn hầu, bổn hầu tin ngươi. Cổ Túc, ngươi phải biết, chỉ khi phủ Trung Nghĩa Hầu được an toàn, thì ngươi mới có thể bảo vệ người mà ngươi muốn bảo vệ."

Cổ Túc sắc mặt tái nhợt, cả nhà gã đều dựa vào hầu phủ, nếu phủ Trung Nghĩa Hầu suy tàn, vậy hai đứa nhỏ nhà gã ... gã mạnh mẽ dập đầu với Trung Nghĩa Hầu "Lão gia, chuyện này không liên quan gì đến lão gia, tất cả mọi chuyện đều là tiểu nhân tự mình quyết định, sẽ không làm liên lụy đến hầu phủ, chỉ là Đại công tử ..."

Vẻ mặt Trung Nghĩa Hầu cứng ngắc, trầm giọng nói "Nghịch tử phạm tội quá nặng, sau này phải xem vận số của nó."

Cổ Túc hít sâu một hơi, cúi đầu đáp "Tiểu nhân đã biết."

Tuy Đại công tử là thứ tử, nhưng mấy năm qua cũng được Hầu gia yêu thương, không ngờ vì hầu phủ, Hầu gia nói bỏ liền bỏ.

Giọng nói hai người vừa dứt, liền có một tiểu tư chạy vào "Lão gia, nha sai của Đại Lý Tự đến, nói có vụ án muốn mời đại tổng quản đến nha phủ thẩm vấn."

Theo sau tiểu tư có vài nha sai Đại Lý Tự dáng vẻ nghiêm túc, vẻ mặt Trung Nghĩa Hầu tối sầm lại, Hoàng Phổ dám ngang nhiên vào hầu phủ bắt người, chắc hẳn đã vào cung xin được thánh chỉ, ông nhìn Cổ Túc một cái thật sâu, mới phất tay nói "Ngươi đi đi."

Cổ Túc dập đầu một cái, đứng lên với vẻ ảm đạm nặng nề, bị nha sai của Đại Lý Tự dẫn đi.

Gần tối, Trung Nghĩa Hầu bị Triệu Phúc mặt đầy ý cười chặn trước thượng thư phòng, lúc này sắc mặt mới thật sự khó coi.

"Lão hầu gia, Bệ hạ nói chuyện này đã giao cho Hoàng đại nhân xét xử, nếu Chung Hải chỉ nói lời bịa đặt, cố ý hãm hại hầu phủ, Bệ hạ chắc chắn không tha, sẽ trả lại thanh danh cho hầu phủ ..." ý cười của hắn càng sâu "Còn nếu án này là thật ... người xem ta ăn nói hàm hồ này, hầu phủ một đời thanh danh hiển hách, sao có thể làm ra loại chuyện này. Bệ hạ đã phái Binh bộ Thị lang đến núi Thanh Nam mời Đại công tử về, đợi Đại công tử hồi kinh, án này dĩ nhiên được làm rõ, còn đến mười ngày nửa tháng, Hầu gia cứ yên tâm hồi phủ đợi tin."

Cổ Vân Niên ngẩn người, chợt hiểu ra, chắp tay với Triệu Phúc "Đa tạ công công chỉ bảo." nói xong liền vội vàng rời đi.

Cổ Tề Huy còn nửa tháng mới hồi kinh, phủ Trung Nghĩa Hầu ở kinh thành làm ăn mấy năm, trong nửa tháng có thể làm được rất nhiều chuyện.

Nguyên Thủy các ở Đông cung, Đế Thừa Ân đang ngồi trước bàn chép kinh Phật, nghe tiếng bước chân, thấy thị nữ Tâm Vũ đi vào, hơi lo lắng "Thế nào rồi?"

"Tiểu thư." Tâm Vũ đi vào, nhỏ giọng trả lời "Ta đã sai người vào Lạc phủ cầu kiến Lạc công tử, Lạc công tử nói hiện giờ thân phận tiểu thư cao quý, không nên tiếp kiến ngoại thần."

Vẻ mặt Đề Thừa Ân trầm xuống "Y còn nói gì nữa?"

Tâm Vũ cụp mắt, che giấu cảm xúc trong mắt "Công tử còn nói ... số mệnh tiểu thư là do trời định, chuyện gặp gỡ lúc nhỏ, tiểu thư hãy quên đi."

Tay cầm bút của Đế Thừa Ân run lên, một giọt mực lớn rơi trên tờ kinh mới chép, từ từ lan nhòe.

Do trời định? Khóe miệng nàng cong lên một nụ cười giễu cợt, thiên đường hay địa ngục, chỉ một câu của Lạc Minh Tây ngươi là có thể quyết định, trời cao nào định đoạt chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro