Ngoại truyện 1: Nữ nhi Đế gia Tấn Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng, Đế gia luôn trang nghiêm bỗng hỗn loạn, mới sớm tinh mơ đã không yên bình. Đám người hầu nín thở đứng ngoài đại sảnh, khuôn mặt thật thà chất phác lộ ra vẻ thấp thỏm bất an.

Tĩnh An Hầu ngồi trong đại sảnh, ánh mắt hơi trầm, không giận mà uy.

Quản gia Đế An dẫn vài thị vệ đi vào, cẩn thận bẩm báo "Hầu gia, tiểu nhân vừa đến Lạc phủ, tiểu thư cũng không ở đó."

Tĩnh An Hầu thở dài một hơi, vẻ mặt không thay đổi, xua tay.

Đế An vội vàng lui xuống, liếc mắt nhìn đại tổng quản nội thị Triệu Phúc đang cúi đầu ngoài sảnh, trong lòng không khỏi kêu khổ.

Bệ hạ phái đại tổng quản nội thị đích thân đến đón tiểu thư vào kinh, đủ để thấy ân sủng của Bệ hạ với Đế gia, nhưng vào lúc quan trọng này, tiểu thư lại biến mất. Tiểu thư nhà mình là Thái tử phi do Thái tổ khâm định, không biết có bao nhiêu cặp mắt ở kinh thành đang nhìn chằm chằm vào Đế gia, nếu tin tức tiểu thư bỏ trốn truyền đến kinh thành cũng không biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió.

Hai ngày nay, phu nhân đang chăm sóc tiểu công tử bị bệnh ở hậu viện, chuyện tiểu thư mất tích đã bị Hầu gia đè xuống, phu nhân vẫn chưa biết chuyện.

Trong đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng Triệu Phúc ở ngoài đại sảnh vẫn là dáng vẻ nhân hậu, mặt mũi hiền lành, không hề có điệu bộ ngang ngược của hoàng gia. Khi Tĩnh An Hầu đứng dậy bước ra ngoài, hắn thậm chí còn khom người hành lễ, dịch chuyển cơ thể để nhường đường.

"Triệu tổng quản, tiểu nữ ..."

Đôi ủng đen tuyền dừng trước mặt Triệu Phúc, ngay lúc Tĩnh An Hầu định lên tiếng, Triệu Phúc nhướng mắt cười nói "Lúc nô tài còn ở trong cung có nghe nói Đế tiểu thư hoạt bát hiếu động, thích cùng phu nhân du ngoạn núi sông nhất, chắc là mấy ngày nay tiểu thư và phu nhân đã đi chơi rồi. Nô tài là một người nhàn rỗi trong cung, ở trong phủ từ từ đợi tiểu thư về là được."

Những năm đầu, Triệu Phúc luôn theo bên cạnh Thái tổ, cũng xem như có chút tình nghĩa cũ với Đế gia. Chân mày Tĩnh An Hầu hơi giãn ra, vẻ mặt càng ôn hòa, mang theo bất lực trong ánh mắt, chắp tay nói.

"Con bé trước giờ thích càn quấy, sau này vào kinh, vẫn mong Triệu tổng quản chăm sóc con bé nhiều hơn."

Triệu Phúc sửng sốt một chút, tuy hắn là tổng quản nội thị, thân cận với Thiên tử, nhưng quyền thế và danh tiếng của Đế gia cũng rành rành trước mắt, nhớ đến lần gặp mặt vội vã với hai cô cháu Đế gia ở Thương thành năm đó, trên mặt không khỏi mang theo ý cười chân thành.

"Hầu gia yên tâm, Bệ hạ cũng yêu thương Đế tiểu thư, nô tài sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư."

Đế Vĩnh Ninh nghĩ đến Thiên tử ở kinh thành, trong lòng cảm động, mỉm cười gật đầu.

Đế Vĩnh Ninh dắt ngựa khỏi phủ, tiểu tử Lạc gia cưỡi một con ngựa con nóng lòng đứng trước cổng. Có lẽ do Đế An đến Lạc phủ tìm Tử Nguyên, nên làm thằng bé hay tin.

"Hầu gia!" Lạc Minh Tây nhảy xuống ngựa, hành lễ với Đế Vĩnh Ninh "Có tìm được chưa ..." hắn nhìn Cấm vệ quân trong cung trước cổng, vẻ mặt lo lắng ngập ngừng.

Đế Vĩnh Ninh lắc đầu, Lạc Minh Tây vẫn còn nhỏ, không mấy bình tĩnh bằng Đế Vĩnh Ninh, thấp giọng lo lắng nói "Trong quân doanh và nhà con cũng không có. Hầu gia, Tử Nguyên có thể đi đâu được?"

Đế Vĩnh Ninh khoát tay với cậu "Đừng lo, tuy nha đầu này lỗ mãng nhưng cũng biết chừng mực." ông nói rồi vỗ vỗ vai Lạc Minh Tây "Về Lạc phủ đi. Chờ con bé về phủ ..." Đế Vĩnh Ninh dừng lại, rồi thở dài "Con bé sắp phải vào kinh, lần đi này e là sẽ khó có cơ hội trở về thành Đế Bắc nữa."

Từ khi còn nhỏ, tâm ý của tiểu tử Lạc gia đối với Tử Nguyên đã không hề che giấu, năm đó ông định hôn ước, lại vô tình tạo nên cục diện hiện tại. Đế Vĩnh Ninh luôn áy náy với hai cha con Lạc gia.

Sắc mặt Lạc Minh Tây u ám, lắc lắc đầu "Con cùng Hầu gia đi tìm, khi tìm được Tử Nguyên, con sẽ về phủ."

Đế Vĩnh Ninh hết cách, đành phải gật đầu với tiểu tử bướng bỉnh này.

Đế gia nằm ở phía Bắc thành Đế Bắc, Đế Vĩnh Ninh híp mắt nhìn toàn cảnh thành trì, ánh mắt quét qua quân doanh, Lạc phủ, thậm chí dừng lại ở tiệm bánh Chiết Vân ở thành Tây, rồi chậm rãi di chuyển, ông đột nhiên nghĩ tới một nơi, quay đầu nhìn từ đường Đế gia ở phía Bắc. Đó là một dãy núi trải dài hàng trăm dặm, là nơi phước lành của thành Đế Bắc, núi Cửu Hoa.

Đế Vĩnh Ninh lên ngựa vung roi, dẫn Lạc Minh Tây và một đội hộ vệ tiến về núi Cửu Hoa.

Trên đường núi quanh co hiểm trở, một bóng người nhỏ bé đang leo lên trên. Đó là một bé gái khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, đôi mắt cực kỳ linh động. Leo hết nửa ngày, cô bé mới lên được lưng chừng núi. Cô bé nhìn thoáng qua đỉnh núi không thể tới được, mím môi cố chấp buộc chặt vạt áo, không nản lòng đi về phía trước.

Một lúc sau, cô bé chưa kịp đi được một trăm bước, thì sau lưng đã có tiếng vó ngựa truyền đến. Nơi đường núi hiểm trở như vậy, có thể cưỡi ngựa thay vì đi bộ, trong cả thành Đế Bắc cũng chỉ có cận vệ bên cạnh phụ thân mới có thể làm được.

Biết mình bị tìm thấy, cô bé không vội vàng, chỉ liếc nhìn đỉnh núi Cửu Hoa đầy tiếc nuối. Chắc cũng đã mệt lả người, cô bé chép chép miệng, tìm một tảng đá sạch, phủi phủi lau lau rồi ngồi xếp bằng trên đó.

Tĩnh An Hầu phi nhanh lên núi, khuôn mặt căng thẳng giãn ra khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia đang khoanh chân chờ đợi, tức giận cũng biến mất. Ông luôn nghiêm khắc với đứa con trai nhỏ nhưng lại rất cưng chiều cô con gái lớn, nếu không Đế Tử Nguyên mới bảy tuổi đã không hình thành tính khí coi trời bằng vung như vậy.

Lạc Minh Tây theo sau ông, từ xa nhìn Đế Tử Nguyên bình an, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cuối cùng cũng ổn định lại.

Còn cách bóng dáng nhỏ bé trăm bước, Tĩnh An Hầu xuống ngựa, vó ngựa phi cuốn đầy bụi, ông không muốn cô con gái quý giá của mình bị sặc bụi. Ông bước nhanh đến tảng đá, nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trước mặt.

Đế Tử Nguyên không chút sợ hãi khi bị bắt quả tang làm chuyện xấu, cô bé mở to mắt nhìn phụ thân, trên mặt lộ ra vẻ bướng bỉnh.

"Tẫn Ngôn nhiễm phong hàn, mẫu thân con vẫn chưa biết con lẻn ra ngoài. Nếu biết, còn không biết sẽ đau đầu đến mức nào."

Tĩnh An Hầu trầm giọng nói, ông yêu thương con gái, nhưng ông cũng biết lần này con bé đã to gan càn quấy, nếu tổng quản nội thị và Cấm vệ quân đến đón truyền tin con bé bỏ trốn về kinh thành, nếu bị truy cứu thật thì sẽ là đại tội xem thường hoàng gia.

"Con không muốn vào kinh!" Đế Tử Nguyên tránh ánh mắt khiển trách của Tĩnh An Hầu, nhưng rất nhanh ngẩng đầu, không chút rụt rè.

"Lệnh của Thiên tử, không thể không tuân."

Thân hình cao lớn của Tĩnh An Hầu đã che chắn cho Đế Tử Nguyên khỏi ánh nắng thiêu đốt, làm cô bé đang mệt mỏi cảm thấy mát mẻ, nhưng lời nói ra lại kiên quyết dứt khoát, không hề nhân nhượng.

"Phụ thân, thành Đế Bắc là nhà của con. Nếu con đi rồi, con sẽ không bao giờ được gặp lại người, mẫu thân và Tẫn Ngôn nữa! Thiên hạ rộng lớn như vậy, tại sao lại cứ chọn con làm Thái tử phi? Con muốn ở lại Tấn Nam, con không muốn đến kinh thành!"

"Làm càn! Ngôi vị Thái tử phi của con là do Thái tổ khâm định, những lời càn quấy này không được nhắc đến nữa." ánh mắt Tĩnh An Hầu trầm xuống, xua tay chắp sau lưng.

Lạc Minh Tây thấy hai cha con giương cung bạt kiếm, không ai chịu nhượng bộ, hắn lo lắng nhưng biết mình không thể xen vào, liền dẫn cận vệ lùi lại mười bước.

Tĩnh An Hầu cúi người nhìn cô con gái hai mắt đỏ hoe "Con không muốn làm Thái tử phi, nên mới đến núi Cửu Hoa."

Đế Tử Nguyên mím môi cúi đầu "Lúc trước mẫu thân có nói, cô tổ mẫu ở ẩn trên núi Cửu Hoa. Con muốn cầu xin cô tổ mẫu hủy hôn sự giữa con và Thái tử."

Đường nhỏ giữa núi im lặng đến ngột ngạt, một lúc lâu sau Tĩnh An Hầu mới vẫy tay với cô con gái "Cha đưa con lên núi?"

Đế Tử Nguyên chợt ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc không thể tin được, cô bé bật cười, thuần khiết rạng rỡ, từ trên tảng đá nhảy lên, nắm tay Tĩnh An Hầu, kinh ngạc gọi "Phụ thân!"

"Cha sẽ đưa con lên đỉnh núi Cửu Hoa. Khi lên đó rồi, nếu con còn không muốn vào kinh, cha hứa với con, sẽ cố gắng hết sức giữ con ở lại Tấn Nam."

Đế Tử Nguyên nặng nề gật đầu, kéo vạt áo của Tĩnh An Hầu, sốt ruột đi về phía đỉnh núi.

Lạc Minh Tây nhìn họ bước đi. Đoạn đối thoại vừa rồi của hai người lọt vào tai, hắn nhìn về phía đỉnh núi Cửu Hoa.

Nơi đây có mộ phần tổ tiên Đế gia, có tin đồn rằng sau khi Thái tổ băng hà, Đế gia chủ ở ẩn tại đây. Nếu lão tổ tông bằng lòng ra mặt, Tử Nguyên có phải không cần gả đến kinh thành nữa? Lạc Minh Tây siết chặt dây cương, nhìn lên đỉnh núi với tia hy vọng mờ nhạt trong mắt.

Liệu người tài năng cái thế từng nắm giữ thiên hạ có phải là hy vọng duy nhất của hắn?

Tĩnh An Hầu dẫn Đế Tử Nguyên từng bước lên đỉnh núi, mãi đến hoàng hôn mới tới nơi. Ngay khi lên đến, Đế Tử Nguyên liền buông tay Tĩnh An Hầu, chạy tới căn nhà trúc duy nhất ngoài mộ phần Đế gia.

"Cô tổ mẫu!"

Cô bé vui mừng đẩy cửa vào, nhưng đột nhiên lại dừng bước.

Trong nhà trúc không bóng người, dụng cụ pha trà phủ đầy bụi, thoáng nhìn đã rõ không ai sống ở đây mấy năm rồi. Cô bé quay lại, nhìn Tĩnh An Hầu ngoài nhà trúc.

"Phụ thân, cô tổ mẫu không ở đây!"

"Không ở đây." Tĩnh An Hầu bình tĩnh đáp, phỏng chừng đã biết chuyện này từ lâu.

"Rõ ràng mẫu thân nói cô tổ mẫu đang ở trên núi Cửu Hoa!" giọng nói lanh lảnh của Đế Tử Nguyên vang lên đầy tức giận buồn bã vì bị lừa dối.

Tĩnh An Hầu bước đến cạnh nhà trúc, lần lượt bái lạy phần mộ tổ tiên Đế gia, cuối cùng đứng trước phần mộ người cha Đế Già Kỳ quá cố của mình.

"Sau khi Thái tổ băng hà, cô tổ mẫu của con về Tấn Nam tế bái tổ tiên, từng sống một thời gian ngắn trên núi Cửu Hoa. Sau đó, người đã đi ngao du thiên hạ, chưa từng quay về, tính ra người rời Tấn Nam cũng bốn năm rồi."

"Vậy tại sao lại nói cô tổ mẫu vẫn ở trên núi Cửu Hoa?" dù Đế Tử Nguyên thông minh, nhưng cô bé vẫn quá nhỏ để hiểu được mối quan hệ đặc biệt giữa hai nhà Hàn Đế và sự cân bằng quyền lực trên triều đình.

"Đế gia chúng ta nắm trọng binh trong tay, hùng cứ Tấn Nam, vẫn luôn là nghi kị của Thiên tử. Cô tổ mẫu của con có công nhường nửa giang sơn, có ân với thiên hạ, chỉ cần người ở đây, Đế gia ta mới có thể cùng Hàn gia chung sống yên ổn."

Triều đình mười năm biến hóa, Đế Vĩnh Ninh thấy rõ thiếu niên ở Thương thành năm đó ngày càng thâm trầm và sống nội tâm, ông biết năm tháng và quyền lực cuối cùng đã thay đổi Hàn Trọng Viễn.

Hàn Trọng Viễn là quân, ông là thần. Dù ông chưa từng có lòng bất trung, nhưng vì dân chúng và Đế gia ở Tấn Nam, ông phải học cách trở thành thần tử, tất cả những đánh đổi và hi sinh để làm lắng xuống nghi ngờ và lo lắng của đế vương trong kinh thành.

"Một ngày nào đó, cô tổ mẫu của con cũng sẽ qua đời, quyền thế của Đế gia quá cao, cũng vì cô tổ mẫu của con công cao hơn chủ mà trở thành mối họa cho hoàng thất. Dù Bệ hạ có tin Đế gia ta, thì hoàng tộc Hàn thị cũng sẽ không tin Đế gia. Chỉ khi con gả cho Thái tử, hai nhà Hàn Đế có quan hệ tốt, ngày sau mới có thể đảm bảo bình an của đất Tấn Nam chúng ta."

Đế Vĩnh Ninh nhìn về phía Bắc, như thể đang nhìn cung đình lầu các nơi kinh thành qua biển mây.

"Năm đó, cô tổ mẫu con đích thân dạy dỗ Thái tử, Thái tổ ban hạ thánh chỉ phong con làm Thái tử phi, cũng là vì bình yên của hai nhà Hàn Đế. Chỉ khi hai nhà Hàn Đế chung sống hòa bình thì vương triều Đại Tĩnh mới ổn định, thiên hạ thịnh thế không dễ gì có được mới có thể tồn tại lâu dài."

Đế Tử Nguyên nghe đến mơ hồ, cô bé mím môi, bướng bỉnh nói "Phụ thân, con được sinh ra là vì hòa bình của hai nhà Hàn Đế và yên ổn của thiên hạ sao?"

Đế Vĩnh Ninh cúi đầu nhìn cô con gái y phục dính đầy bụi. Cô bé có đôi mắt cực kỳ linh động kiên quyết, rất giống cô cô Đế Thịnh Thiên của ông.

Đế Vĩnh Ninh bật cười "Không phải."

"Cha đã nói, sau khi lên đỉnh núi Cửu Hoa này, nếu con vẫn không muốn vào kinh, chúng ta sẽ không vào kinh."

Đế Tử Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu "Phụ thân!"

"Tước vị quyền thế chỉ là thoáng qua. Cha chỉ có con và Tẫn Ngôn, nếu con không muốn, cả đời này cha sẽ không ép buộc con, cho dù đó là thánh chỉ của Thái tổ." Đế Vĩnh Ninh ngồi xổm trên đất, ánh mắt ngang tầm với Đế Tử Nguyên. Ông phủi bụi trên mặt cô bé "Từ quan buông bỏ binh quyền, ẩn cư phía Bắc, rời khỏi Tấn Nam, cả nhà chúng ta đoàn tụ, cũng sẽ bình an cả đời."

Trên đỉnh núi Cửu Hoa, Tĩnh An Hầu nhìn cô con gái lớn, ấm áp nói, như thể buông bỏ không phải quyền thế đương triều, mà chỉ là gông cùm xiềng xích.

Đế Tử Nguyên sững sờ nhìn phụ thân, hai mắt đỏ bừng, nhào vào vòng tay của Tĩnh An Hầu.

"Cha!" cô bé lớn lên trong thế gia, kể từ khi có ký ức, cô bé đã phải tuân theo các quy tắc của gia tộc, chỉ gọi Đế Vĩnh Ninh là 'phụ thân'. Giọng Đế Tử Nguyên nghẹn ngào, dựa vào vòng tay rộng lớn của phụ thân, ánh mắt rơi xuống thành Đế Bắc dưới chân núi.

Trời đã gần xế chiều, khói bếp lượn lờ trong thành, ánh đèn mờ ảo ở hàng nghìn hộ gia đình, tràn ngập niềm vui an bình.

Dưới chân là dân chúng, sau lưng là tổ tiên, trước mặt là người thân của cô bé.

Dù vẫn chưa hiểu gì, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Đế Tử Nguyên thật sự cảm nhận được ý nghĩa của chuyện là nữ nhi Đế gia.

"Cha, chúng ta về nhà thôi."

Đế Tử Nguyên đứng dậy khỏi vòng tay của Đế Vĩnh Ninh, nắm lấy tay Tĩnh An Hầu, lên tiếng với đôi mắt đỏ hoe.

Tĩnh An Hầu không nói gì, đi theo bước chân cô con gái xuống núi.

"Cha, khi con không ở nhà, cha phải về nhà, ở bên mẹ và Tẫn Ngôn thường xuyên hơn. Tiểu tử Tẫn Ngôn đó rất nghịch ngợm, một mình mẹ không thể giữ được nó."

"Được." giọng Tĩnh An Hầu nghẹn ngào khó nhận thấy.

"Cha, Hàn Diệp được cô tổ mẫu dạy dỗ, chắc sẽ không ăn chơi trác táng đúng không?" giọng nói trong trẻo hơi lo lắng.

Tĩnh An Hầu dường như nhớ đến Thái tử nhỏ tuổi ở kinh thành, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện "Xằng bậy, Thái tử là trữ quân một nước, sau này không được gọi thẳng tên như vậy. Cổ tổ mẫu con từng nói Thái tử ôn hòa nhân hậu, bao dung cơ trí đều được thừa hưởng từ người."

"Cô tổ mẫu thật không biết xấu hổ, sao có thể tự khen mình thế chứ." Đế Tử Nguyên khá hài lòng với câu trả lời này, nhếch miệng nói.

"Cha." Đế Tử Nguyên đột nhiên nhớ tới chuyện gì, ngẩng đầu nhìn phụ thân.

"Vị Hoàng thượng ở kinh thành đó sẽ thích con sao?" bản thân Đế Tử Nguyên cũng không nhận ra cảm giác thấp thỏm bất an khi hỏi câu này.

Con dân Đại Tĩnh luôn kính trọng và yêu mến Thiên tử, ngay cả Đế Tử Nguyên bảy tuổi cũng vậy.

Tĩnh An Hầu dừng bước, ông nhìn về hướng Thương thành, ánh mắt thoáng qua hồi ức. Đế Vĩnh Ninh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô con gái, cuối cùng cúi đầu cười.

"Hàn thúc thúc của con là bậc đế vương anh minh cơ trí. Thúc ấy và cha là huynh đệ tốt, khi con ra đời ở kinh thành, thúc ấy còn từng ôm con nữa. Sau khi con vào kinh, thúc ấy sẽ là người thân thiết nhất với con, con phải kính trọng thúc ấy như với cha vậy."

Đế Tử Nguyên thành thật gật đầu, trong một khoảng thời gian rất dài, cô bé đã khắc cốt ghi tâm những lời của phụ thân.

Nhiều năm sau đó, mỗi khi nàng nhớ đến bóng dáng của phụ thân đã khuất trước từ đường Đế gia, luôn cảm thấy số phận thật sự là một trò cười vô cùng lớn với bản thân.

Thiên tử đáng tin trong lời của phụ thân, cuối cùng trở thành kẻ săn linh hồn của một trăm hai mươi ba mạng người Đế gia nàng.

Ngày thứ hai, Cấm vệ quân hộ tống xe ngựa khởi hành từ thành Đế Bắc, Triệu Phúc nhìn viên minh châu của Đế gia trong xe, thầm thở dài than nhẹ. Ánh mắt rơi vào đội trưởng đội hộ tống do Đế gia phái tới, gắng gượng nở nụ cười, mang theo vài phần tâm trạng muốn xem kịch hay.

Nữ nhi Đế gia được đón vào kinh thành bằng lễ nghi của Công chúa, nhưng lại mang theo tiểu công tử Lạc gia làm hộ vệ thân cận, cũng không biết sẽ gây ra sóng gió gì ở kinh thành.

Gió thổi qua, một góc màn xe bị thổi bay, để lộ ra cô gái nhỏ trong xe.

Triệu Phúc tò mò liếc nhìn, liền bắt gặp một đôi mắt đen láy linh động lại rực rỡ xán lạn. Trong lòng hắn chợt nghĩ đến người đã hằn sâu trong kí ức của mình.

Cô gái nhỏ nhìn hắn cong khóe miệng, nở một nụ cười hiền hòa.

Hắn nắm chặt phất trần trong tay, dời đi tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào nữ nhi Đế gia trong xe.

Đế gia đã có một Đế Thịnh Thiên ngạo nghễ thiên hạ, sẽ không bao giờ có người thứ hai.

Trong lòng Triệu Phúc đã nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro