Chương 27: Tàn phế tiểu thư (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hina_love_BB

Re_up: Yasushi Mine

~~~~~~~~~~

Phùng Thanh Thanh khuôn mặt đỏ hồng, nhẹ giọng nói: "Tiểu nữ Phùng Thanh Thanh, gia phụ Phùng Thái sư, quả thật là một trong những tú nữ trúng cử."

Nguyên Thần nghe xong không khỏi vui mừng, vỗ tay liên thanh nói, "Hảo hảo hảo, này vũ chỉ thiên, nhân gian khó có người gặp được, Phùng Thái sư dạy con thật tốt! Người tới, ban thưởng!"

Hoàng đế đều mở miệng khen ngợi, đủ loại quan lại cũng lập tức cười reo hò, cùng kêu lên xưng hiệu.

Phùng Thái sư ánh mắt sáng lên, nỗ lực bình ổn lại sự vui sướng, lập tức đứng dậy hướng cầu thang quỳ xuống, tất cung tất kính mà hành lễ, "Hoàng Thượng quá khen!"

Rồi sau đó đã xảy ra cái gì Tô Quỳ không thèm quan tâm, tay nhỏ linh hoạt sử dụng đồ tách cua, đem một con cua màu mỡ tách ra, tinh tế đem thịt cua lấy ra rồi bỏ vào cái đĩa nhỏ. Sau đó đẩy đến trước mặt lão phu nhân.

Lão phu nhân lực chú ý vẫn còn ở trên người cha con Phùng gia, hừ lạnh một tiếng, "Nữ nhân hồ ly, quả nhiên cùng di nương nàng chẳng khác gì!"

Tô Quỳ nghe xong âm thầm gật đầu, xác thật là rất giống Tứ di nương, tính cách giảo quyệt, giỏi về ngụy trang, tâm kế thâm sâu.

Nhưng cũng bởi vì những điều này, nàng mới có thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu.

Ở cái triều đại này, tính cách như thế cũng không có cái gì không tốt, chỉ tiếc ーー

Các nàng là đối nghịch, trò hay đã bắt đầu, cuối cùng phải đấu đến ngươi chết ta sống mới được.

"Tổ mẫu, nếm thử thịt cua này đi, là đích thân con gỡ." Tô Quỳ đánh gãy tâm tư trầm trọng của lão phu nhân, sợ nàng sinh khí, lại đem cái đĩa đựng đầy thịt cua đưa tới trước mặt nàng.

Lão phu nhân nghe nói, tâm vội vàng thu liễm, hiền lành cười, "Nhiên Nhi lột, tất nhiên là tốt nhất."

Nàng cầm lấy chiếc đũa gắp một ít, khen ngợi không thôi.

Nhìn Tô Quỳ giống như ngây thơ bộ dáng, lão phu nhân thở dài một hơi, Nhiên Nhi của nàng, về sau phải làm sao bây giờ đây!

Phùng Thanh Thanh đã sớm lọt mắt hoàng đế, thăng chức là chuyện không cần bàn cãi, lão phu nhân rõ ràng. Lấy thủ đoạn của Phùng Thanh Thanh, ở trong hậu cung âm mưu quỷ kế không ngừng, cũng nhất định có thể hảo hảo sống sót.

Chỉ là khổ Nhiên Nhi của nàng....

Nàng này tuổi già sức yếu, còn có thể bảo vệ được cô bao lâu đây?

Tô Quỳ trong lòng biết lão phu nhân khẳng định có tâm sự, ngoài mặt làm bộ cua thịt có bao nhiêu ngon, kỳ thật, thân là Thái sư phủ lão phu nhân, cái dạng gì sơn hào hải vị gì còn chưa hưởng qua?

Còn không phải vì muốn cô vui vẻ, lão phu nhân đối Phùng Yên Nhiên yêu thương đến vậy làm Tô Quỳ cảm thấy rất ấm áp.

Bên kia Phùng Thái sư lãnh thưởng xuống, nhìn mọi người xung quanh đỏ mắt nhìn liền biết ban thưởng khẳng định không nhỏ.

Càng khiến Tô Quỳ kinh ngạc chính là, Phùng Thanh Thanh cư nhiên liền như vậy được sắc phong?

Tuy rằng chỉ là một cái mĩ nhân, nhưng là nữ tử còn chưa tổng tuyển cử liền đã được hoàng đế coi trọng mà nói, tiền đồ có thể nói là không thể hạn lượng, chưa kể Phùng Thanh Thanh còn được ban tặng một cái danh hiệu.

Nhu Mỹ nhân ーー

Đang trong lúc mọi người ồ lên, hâm mộ, ghen tị, hận, rất nhiều, đột nhiên một thanh âm trầm thấp phi thường lỗi thời vang lên.

"Chúc mừng Hoàng Thượng mừng đến mỹ nhân, bổn vương có cái yêu cầu quá đáng, thỉnh Hoàng Thượng đáp ứng?"

Bổn vương.......

Tô Quỳ âm thầm bĩu môi, ở trước mặt hoàng đế xưng bổn vương, trừ bỏ Quân Mạc ra thì chẳng còn ai.

Nguyên Thần trong mắt xẹt qua một mạt tối tăm, mau chợt lóe rồi biến mất, cơ hồ không ai chú ý tới. Hắn nắm chặt nắm tay, có thể cảm nhận rõ ràng được đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn, trong lồng ngực bộc lên nồng đậm sát khí, một ngày nào đó ーー

Một ngày nào đó, hắn muốn này giang sơn chỉ quan thượng hắn một người danh!

Trên mặt gợi lên một tia mỉm cười bài xích, Nguyên Thần tươi cười vô tội, "Vương thúc khách khí, ngài nghĩ muốn cái gì, trẫm đều cho ngươi!"

Quân Mạc khoanh tay, mắt phượng hẹp dài khẽ nheo làm cho Tô Quỳ cảm thấy hắn tựa hồ đang nhìn chăm chú vào cô.

"Ta muốn nàng, không biết Hoàng Thượng có thể đáp ứng?"

~~~~~~~~

01/08/2019

Lại đến đầu tháng rồi. Khụ..khụ... Có vẻ ta lặng hơi lâu nhỉ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro