139 + 140. Tạo hình tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Mặc?

Sau khi cô gái nhìn thấy nghi ngờ trong mắt tôi thì bình tĩnh nói: "Đó là tên của cậu ấy! Lần đầu tiên lúc gặp cậu ấy, cậu ấy đã nói cho tôi biết, trừ lần đó ra cái gì tôi cũng không biết. Cô và người đàn ông tóc dài kia xuất hiện ở đó, chắc chắn là nhắm vào cậu ấy, nhưng tôi sẽ không cho các người dẫn cậu ấy đi đâu? Tôi không tin mấy người, trừ khi mấy người nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện? Tất cả mọi chuyện về cậu ấy."

Thật ra tôi cũng không để ý thái độ thù địch của cô ta. Nhìn từ góc độ của cô ta, chúng tôi đột nhiên xuất hiện ở đó, cô ta nghĩ chúng tôi là người xấu muốn bắt Dương Mặc đi, nên mới đề phòng bọn tôi, đây là chuyện bình thường, nhưng nếu cô ta đã tới đây, vậy chứng mình chuyện này có cơ hội xoay chuyển, cũng không có nát như trong tưởng tượng của tôi.

"Chuyện này nói ra thì dài lắm, tôi tên là Mạc Thất, nếu cô sẵn lòng, sau khi tan học tôi sẽ nói cho cô biết một phần."

Cô gái khẽ đắn đo, rồi gật gật đầu nói: "Tôi tên là Ninh Nghi, buổi trưa gặp!"

Việc học của học kỳ đầu tiên ở đại học vẫn còn nghiêm ngặt và nặng nề, cả một buổi sáng, chỉ lên lớp ghi chép thôi mà đã cực kỳ bận rộn rồi, khỏi nói nghĩ về thứ gì khác nữa.

Giữa trưa, Ninh Nghi nói với tôi muốn đi ăn cơm, tôi bảo cô ta ăn cơm xong thì tới nơi yên tĩnh lúc trước tìm tôi, sau đó chúng tôi bèn tách ra.

Ngồi ở bên cạnh bồn hoa, tôi cảm thấy mình giống như một đứa đần vậy, đợi hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng người. Tôi bị cho leo cây rồi hả? Chuyện cũng đã bàn xong, không lẽ cô ta chỉ mới một buổi sáng đã đổi ý rồi chứ!

Cứ ngồi mãi thế này cũng không phải cách, vì thế tôi chạy tới căn tin, tìm đến mấy bạn học trên lớp hỏi Ninh Nghi ở đâu, biết được cô ta ăn cơm xong đã rời khỏi trường học, tôi lập tức đuổi theo tới cổng trường, nhưng đã không có tung tích của cô ta từ lâu rồi.

Tôi trực tiếp chặn lại một chiếc taxi bên đường đi tới chỗ ở của Ninh Nghi, cửa sắt không có khóa lại, tôi trực tiếp đi vào trong, chân đạp lên một cái nồi đất vỡ nát, lập tức giật hết cả mình.

Trong phòng rất là lộn xộn, giống như vừa mới đánh giặc vậy, khắp nơi đều là dấu vết đánh nhau vỡ vụn, đều là do con người đập phá, khiến tôi cảm nhận được có gì đó không ổn: "Ông già, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hình như Quỷ Vương Dạ Quân cũng đã nhận ra điều kỳ lạ trong đó, anh đi ra từ trong ngọc bội màu trắng: "Đi lên nhìn xem!"

Tôi gật gật đầu, trực tiếp đi lên lầu hai, tôi nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Ninh Nghi, khóc đến lòng tôi cũng sắp tan nát rồi.

Tôi tìm thấy Ninh Nghi đang ngồi xổm trong một phòng ngủ: "Xảy ra chuyện gì?"

"Mạc Thất, cứu cậu ấy, tôi van xin hai người cứu cậu ấy đi!" Ninh Nghi nhìn thấy chúng tôi thì bổ nhào tới giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, cô ta cầm lấy tay của tôi, khóc không thành tiếng năn nỉ nói: "Tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ cần hai người có thể cứu cậu ấy trở về, các người nói cái gì tôi cũng tin, muốn tôi làm gì cũng được. Van xin các người, cứu cậu ấy đi!"

Tôi ngồi xổm xuống ôm lấy Ninh Nghi nhỏ giọng an ủi, Quỷ Vương Dạ Quân đi vòng quanh phòng, anh bỗng nhiên dừng bước nói: "Người bắt cậu ta đi không phải quỷ, là con người! Người này đạo pháp cao thâm, là một nhân vật tàn nhẫn."

"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Tôi vốn muốn hỏi tình trạng hiện tại của Dương Mặc, vì sao đạo sĩ lại muốn bắt cậu ta, sau đó lại cảm thấy có hỏi cũng dư thừa, chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải hỏi vì sao, mà là cứu người như thế nào. Tìm được Dương Mặc, sẽ biết đối phương vì sao lại làm vậy.

Quỷ Vương Dạ Quân đi đến trước mặt Ninh Nghi, trực tiếp chụp tới ngực của con gái nhà người ta, Ninh Nghi hoảng sợ kêu lên, tôi lấy lại tinh thần, đã thấy trong tay tên chết tiệt có thêm một cái vảy màu vàng: "Có nó, không sợ không tìm ra."

Vảy vàng lấp lánh dưới ánh sáng, rất xinh đẹp, một đầu của vảy có xuyên qua một sợi tơ hồng, bây giờ đã bị tên chết tiệt giật đứt rồi.

Lớn như vậy mà tôi chưa từng trốn học bao giờ, nhưng không thể chậm trễ chuyện tìm Dương Mặc được, vì thế đành bất chấp, dù sao buổi chiều chỉ có một tiết, trốn thì trốn thôi!

Ninh Nghi sống chết cũng muốn đi theo chúng tôi, tôi ngăn không được, chỉ có thể tùy cô ta đi.

Quỷ Vương Dạ Quân dẫn đường ở phía trước, chúng tôi theo sát phía sau, tôi thấy Ninh Nghi tâm trạng nặng nề, sợ cô ta suy nghĩ lung tung, cho nên nói chuyện phiếm với cô ta: "Tôi rất tò mò, sao cô lại biết Dương Mặc gặp chuyện không may vậy?"

Ninh Nghi chỉ vào vảy trong tay tên chết tiệt nói: "Tôi có thể nghe thấy cậu ấy nói chuyện thông qua cái vảy kia, lúc giữa trưa, cậu ấy kêu tồi đừng về, tôi biết đã xảy ra chuyện rồi, nhưng lúc về tới nhà đã không thấy cậu ấy đâu.

"Thì ra là vậy, cô ở bên ngoài một mình, người nhà không lo lắng sao?"

"Tôi được người ta nhận nuôi, hai năm trước, ông nội bà nội lần lượt qua đời, tiền để dành bọn họ có thể để lại cho tôi cũng không nhiều, tôi vừa làm thuê vừa học bài, sau này khi gặp được Dương Mặc, cuộc sống của tôi mới có chút vui vẻ, tuy rằng vẫn sống không tốt lắm, nhưng ít ra tôi cảm thấy ở bên cạnh cậu ấy rất hạnh phúc. Tôi biết cậu ấy không phải người thường, nhưng mà tôi không muốn các người đưa cậu ấy đi, tôi không muốn sống một mình nữa. Tôi biết cậu ấy không thuộc về nơi này, chỉ cần các người có thể cứu cậu ấy về, tôi bằng lòng buông tay, tôi đã biết tôi hoàn toàn không có khả năng bảo vệ cậu ấy, nhưng còn muốn thể hiện, hại cậu ấy rơi vào tình cảnh này, đều do tôi không tốt."

Ninh Nghi thật sự rất đáng thương, cô ta và Dương Mặc cuối cùng vẫn không có kết quả tốt, sau này Dương Mặc về Quỷ giới, Ninh Nghi ở lại đây một mình phải làm sao mới tốt đây?

"Mạc Thất, cuối cùng cô là ai? Vì sao lại biết sự tồn tại của Dương Mặc?"

Tôi liếc mắt nhìn tên chết tiệt đang đi ở đằng trước, nghĩ nghĩ nói: "Tôi chỉ là một sinh viên bình thường thôi, còn người kia là Quỷ Vương, theo lời của mọi người thì chính là ông Diêm Vương. Nguyên hình của Dương Mặc là con rồng, mỗi lần sau khi rồng bay thăng thiên sẽ để lại một quả trứng rồng ở Quỷ giới, trở thành sứ giả của biển chết, canh giữ Minh Hà, cho nên cậu ta không nên ở lại Dương giới, khi cậu ta vừa sinh ra trên lưng đã gánh vác sứ mạng không thể xóa nhòa rồi, cậu ta là sứ giả của biển chết, canh giữ cửa lớn cuối cùng nối giữa Quỷ giới và Dương giới. Lúc cậu ta còn là một quả trứng đã bị người trộm khỏi Quỷ giới, tất cả mọi người trong địa phủ đều đang tìm cậu ta, cho nên, Ninh Nghi, tôi dám đảm bảo chắc chắn Quỷ Vương sẽ cứu cậu ta, nhưng cũng chắc chắn sẽ đưa cậu ta đi.

Ninh Nghi im lặng, tôi không thể nghĩ ra lời gì có thể an ủi cô ta được, sự thật chính là như thế, nó không thể thay đổi theo suy nghĩ của con người được, biết càng sớm càng tốt hơn cho cô ta, ít nhất còn có một khoảng thời gian để giảm sốc, cũng tốt hơn lập tức mất đi nhiều.

Dọc theo đường đi, không ai nhìn thấy tên chết tiệt, tôi và Ninh Nghi đi theo sau lưng anh lòng vòng trên đường phố, Ninh Nghi có thể nhìn thấy Quỷ Vương là bởi vì cô ta ở bên cạnh Dương Mặc một thời gian dài, với tính cách của tên chết tiệt, có lẽ anh không thể nào chủ động cho người ta nhìn thấy mình đâu.

Sau một khoảng thời gian im lặng rất dài, chúng tôi đi đến phía trước một tòa nhà lớn. Nhìn bên ngoài, ở đây cũng được tính là nguy nga lộng lẫy, cực kỳ cao lớn, ngoài cửa còn có bảo vệ mặc đồng phục thống nhất, mỗi nhóm hai người đi tuần tra xung quanh, không biết một lát có thể đi vào suông sẻ hay không nữa.

Tên chết tiệt không coi ai ra gì bước vào trong, tôi giả vờ bình tĩnh đi ngang qua mặt hai bảo vệ, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, chứ vẫn chưa tiến lên chặn lại.

Ông trời ơi, lần đầu tiên đến một nơi sa hoa như vậy, tôi cũng căng thẳng sắp chết rồi đây.

Đi vào cao ốc, mới phát hiện từ tầng ba trở lên đều là hộ gia đình, từ tầng một tới tầng ba là một câu lạc bộ nhỏ, tôi nghĩ có lẽ người ở đây đều rất có tiền.

Tên chết tiệt trực tiếp đi tới hành lang, tôi không biết làm sao đưa mắt nhìn thang máy, không thể làm gì khác hơn mà đuổi theo anh, thang máy để ở đó mà không đi, đừng nói anh không biết thang máy là thứ gì nha!

"Mạc Thất, xem ra chỗ này rất cao cấp, Dương Mặc thật sự ở đây sao?" Ninh Nghi lo lắng kéo tôi hỏi.

"Tên chết, à không, Thượng tôn đại nhân nói ở trong này thì chắc chắn sẽ ở trong này, cô yên tâm đi, không phải khi nãy Thượng tôn đại nhân đã nói cậu ta bị một đạo sĩ lợi hại bắt đi sao? Người này chắc chắn có ý đồ xấu. Nhưng mà cô không cần sợ, Thượng tôn đại nhân đang ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ có cách cứu Dương Mặc."

Suýt chút nữa đã buột miệng kêu tên chết tiệt rồi, nhưng mà tôi phản ứng rất nhanh, sử dụng giọng quê nhà để che giấu, vì tạo hình tượng uy vũ cho tên chết tiệt trong lòng Ninh Nghi, tôi vẫn luôn gọi anh là Thượng tôn đại nhân. Cái nữa là vì sợ Ninh Nghi nghe thấy xưng hô của tôi với Quỷ Vương sẽ nghĩ nhiều, vẫn là không nên thể hiện mình quá quen thuộc với anh ở trước mặt người ngoài.

Một mạch đi mười tầng lầu, tôi cũng sắp tắt thở rồi, còn Quỷ Vương Dạ Quân đi ở phía trước thì giống như không có việc gì, mặt không đỏ tim không đập.

"Cô còn đi được không?" Tôi xoay người qua hỏi Ninh Nghi, cô ta gật gật đầu. Có thể thấy cô ta cũng đã sắp đến giới hạn rồi, nhưng vẫn đang chịu đựng.

Cũng không biết đã đi bao nhiêu tầng, cuối cùng tên chết tiệt đẩy cửa thoát hiểm ra, đứng ở trước một căn hộ.

"Ôi má ơi, cuối cùng cũng tới rồi, chính là ở đây sao?" Tôi thở hổn hển đi đến bên cạnh Quỷ Vương Dạ Quân, thật muốn dựa vào vai anh một lát để hóng mát.

"Suỵt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro