Chương 37: Bạch nguyệt quang của bệnh kiều tổng tài[ phát sóng trực tiếp] (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phát sóng trực tiếp này nội dung thật chấn kinh, toàn võng nghị luận sôi nổi. Hoắc lão thái thái cuối cùng bị đưa vào ngục giam, tùy tiện thành lập một tội là đủ ngồi tù cả đời. Bất quá dù Hoắc lão thái bị bắt, cổ phiếu Hoắc thị giảm, mắt thấy muốn phá sản, Tô Đường không nhịn không được, Hoắc Phí cả ngày ở đây không thấy lo lắng chút nào.

“Hoắc thị như vậy, không quan hệ?”

Hoắc · nhị ngốc tử · phi, “Không quan hệ, anh không phải đã nói sao, từ nay về sau sẽ không lại có Hoắc thị.” Hắn cười tủm tỉm mà nói, dưới ánh mặt trời, phảng phất về lại tuổi 18 năm ấy, thiếu niênvsạch sẽ như ánh mặt trời.

Hoắc Phi nói được thì làm được, hắn dùng thời gian ngắn ngủn một năm đem Hoắc thị hoàn toàn đổi thành Khương thị, cổ phần đều tặng cho Tô Đường, chính mình thành tổng tài, mỗi tháng đợi lấy tiền lương.

Hoắc Phi phi thường không biết xấu hổ, sau khi xử lý xong số tài sản trên danh nghĩa kia, liền giả vờ đáng thương không có nhà để về ôm Tô Đường không buông tay, “Bảo bảo, anh hiện tại không xu dính túi, chỉ còn lại mỗi em, em không thể đuổi anh đi.”

Sau khi Hoắc lão thái bị bắt , chỉ số hắc hóa lại giảm 10%, cũng bởi vậy, Tô Đường không cần thiết giữ thái độ như lúc trước, chỉ là mỗi khi đối mặt với gia hỏa này, cô luôn là vừa tức vừa bất đắc dĩ, tỷ như hiện tại.

Đừng nhìn gia hỏa này cười đến vẻ mặt sạch sẽ vô hại, nhưng đôi tay ôm cô kia, lại là tràn ngập bá đạo không cho phép cự tuyệt.

Tô Đường vỗ vỗ lưng hắn: “ Được a, không đuổi anh đi. Dù sao cũng đều mười năm làm em trai tôi, hiện tại muốn trở về như trước cũng có thể.”

Một câu này của cô chính là đụng vào nghịch lân, nguyên bản chỉ còn 10% giá trị hắc hóa tức khắc một đường tăng vọt.

“Đinh, hắc hóa giá trị tăng 30%, trước mắt chỉ số hắc hóa: 40%.”

Đầu óc Hoắc Phi hoàn toàn trống rỗng. Đúng rồi, hắn chỉ lo vui sướng Khương Ngư không có phản bội hắn, nhưng hắn đã quên chuyện quan trọng, từ đầu tới cuối, cô chỉ đem hắn trở thành em trai mà đối đãi.

Tâm trầm xuống một chút, trên mặt tươi cười cũng phai nhạt, nhưng trong mắt thần sắc lại lặng yên biến đổi, thực mau, tình yêu cất giấu thực tốt kia, rốt cuộc giấu không được.

Hắn buông lỏng tay ôm cô ra, kéo cô đi.

Hiện tại Hoắc Phi rất nguy hiểm, Tô Đường nuốt nuốt nước miếng, “Tiểu phi, anh muốn mang tôi đi nơi nào.”

Tiểu phi, là lúc trước khi hai người sống nương tựa lẫn nhau vẫn gọi, hắn sẽ gọi cô là tiểu ngư, cô gọi hắn tiểu phi. Trước kia khi nhàn rỗi hai người thích nhất đấu võ mồm, Hoắc Phi ký ức không được đầy đủ, chỉ mơ hồ nhớ rõ tên của mình, hai người tuổi không sai biệt lắm, thích nhất chính là tranh luận ai lớn hơn. Này một tranh, chính là mười năm, thẳng đến khi Hoắc gia tìm tới cửa, Hoắc Phi mới biết được nguyên lai chính mình mới là người nhỏ hơn.

Nhưng lại như thế nào, bất quá chỉ có  nửa tuổi, trong mắt hắn không đáng kể chút nào, thậm chí hắn không tính toán quay về Hoắc gia. Lại sau này, hắn muốn thổ lộ với cô, hắn có thể từ bỏ Hoắc gia, có thể từ bỏ tất cả, duy một mình cô, dù có chết cũng muốn gắt gao nắm lấy.

Hắn hiểu lầm Tô Đường đem hắn đẩy ra, hiêu lầm cô tham luyến tiền tài, bị vứt bỏ bất lực, mang theo thống hận mà sống, nhưng là như thế cũng không bỏ được. Cô giống như là cấm địa nơi ký ức sâu thẳm không thể đụng vào, bị phủ đầy bụi, bị khóa lại, lại như cũ không muốn quên lãng.

Hoắc Phi kéo cô một đường đi tới gác mái. Tuy là gác mái, nhưng tầm nhìn lại cực tốt, chẳng qua trước mắt,  bức màn dày nặng che kín không kẽ hở, ánh mặt trời cũng đều không thể chiếu qua.

Tô Đường tâm thập phần khẩn trương, cô tổng cảm thấy chính mình sắp chứng kiến cái gì đó, ngay cả lòng bàn tay cũng không biết từ khi nào thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Bang một tiếng, theo tiếng cửa mở ra, đèn cũng được bật lên.

Đèn cũng không thế đem bóng tối đuổi đi, giây tiếp theo, Tô Đường choáng váng.

Căn phòng này không lớn, lại thực hỗn độn , chỉ có một cái bàn cùng ghế dựa, còn lại tất cả đều là giấy vứt loạn khắp nơi, nhiều đếm không xuể, trên tường, trên mặt đất, cơ hồ không có một chỗ trống.

Tô Đường giống như bị đình trụ, cả người không thể động đậy, nhưng cô bất động, Hoắc Phi lại khom lưng, tùy tay nhặt một tờ.

Mặt trên không có quá nhiều nội dung, chỉ là phác hoạ một người, mà gương mặt kia, chính là Tô Đường.

Một bức cũng liền thôi, nhưng mỗi một bức Hoắc Phi nhặt lên, sửa sang lại bên trong đều không ngoại lệ, hết thảy đều là cô. Có lúc cô khóc, có lúc cô cười, cũng có lúc cô đang phát ngốc, các loại biểu tình, 360 độ, nhiều đến mức da đầu tê dại.

Cô cũng không biết, Hoắc Phi cư nhiên có thiên phú như vậy.

Nếu chỉ đến đây, cô khả năng sẽ không cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc thấy nhiều nam chủ điên cuồng rồi, loại trường hợp này tuy rằng chấn động, nhưng vẫn có thể bình tĩnh được. Nhưng theo Hoắc Phi sửa sang lại, cô thực mau phát hiện nơi này cũng không phải chỉ có tranh  còn có rất nhiều lá thư.

Lúc đầu là thổ lộ nhẹ nhàng , tiếp đến lại là cầu mà không được, đến cuối cùng…… Ngữ khí điên cuồng.

—— Khương Ngư, chị là của tôi, chỉ có thể là của tôi.

—— Khương Ngư, tôi  hận chị.

—— dù có chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay tôi.

Tầm mắt gắt gao dừng lại ở một trang giấy trong đó mặt trên chỉ có một câu, bên trong không có xuất hiện bất luận cái tên nào , nhưng cô rõ ràng, bên trong viết chính là cô.

Hoắc Phi lười nhác mà dựa vào trên tường, không còn lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ lúc trước cả người như bất chấp tất cả, giờ phút này tuy rằng mang theo cười, lại nguy hiểm:  “Bảo bảo, anh đem hết thảy tất cả đều mở ra cho em xem.”

Hắn nói xong, tay lại đem giấy trên tường lấy xuống,  bên trong vẽ cái gì, cô  hoàn toàn không biết gì cả, thẳng đến lúc này....

“ Anh……” Bởi vì khiếp sợ, thanh âm đều có chút run lên.

Đó là một bức vẽ có thể so với xuân cung đồ , trong bức họa lần này còn nhiều thêm một bàn tay, bàn tay thon dài sạch sẽ kia khi cầm còng tay, mặc cho ai đều sẽ tâm sinh tà niệm. Nhưng mà, hiện thực lại là, bàn tay này tự mình mang còng tay lên tay cô.

“Sợ hãi sao?” Hoắc Phi ngậm cười, thanh âm lãnh đạm, lại có một loại mưa gió sắp tới.

Sợ hãi sao? Đương nhiên là sợ, loại tình yêu này rõ ràng là không bình thường, bệnh hoạn, bị người như vậy quấn lên, Khương Ngư căn bản không có chỗ trốn.

Cũng may, Tô Đường tuy là Khương Ngư, nhưng Khương Ngư không đại biểu là cô.

“ Tôi nếu nói sợ, anh sẽ thả tôi đi sao?”

Cô hít sâu một hơi, buộc chính mình bình tĩnh, nhưng sống lưng cứng đờ dừng ở trong mắt Hoắc Phi, đơn giản là không thể giãy giụa.

Hắn lại một lần cười khẽ ra tiếng, “Bảo bảo, em nên ngoan ngoãn, nếu không anh cũng không biết anh sẽ làm ra loại sự tình gì đâu.”

Tô Đường nguyên bản tính toán giả vờ bệnh lừa gạt qua đi, còn không đợi cô làm ra phản ứng, lại thấy hắn duỗi tay xoa xoa gương mặt cô: “ Giả vờ bệnh cũng vô dụng, lúc trước mang em đi kiểm tra, kiểm tra báo cáo đã ra tới, bác sĩ nói em khôi phục khá tốt, không cần phẫu thuật.”

Đường lui bị chặn gắt gao, Tô Đường căn bản không không chạy được.

“Tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng là……” Nàng nhỏ giọng tạm dừng một lát, “Nếu là anh, tôi có thể thử một lần.”

Lời này không thể nghi ngờ lấy lòng người nào đó đang điên cuồng hắc hóa, Hoắc Phi trong mắt nguy hiểm dần dần biến mất, cúi xuống, cuối cùng ở khóe miệng cô lưu lại một nụ hôn.

“Bảo bảo ngoan như vậy, khen thưởng cho em.”

“Đinh, giá trị hắc hóa  giảm xuống 30%, trước mắt chỉ số hắc hóa: 10%.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro