q5c1-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Rút lui, đuổi giết

Dịch: Bachlinhlinh

Nguồn: Bàn Long chiến đội-2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

Tuyết rơi, trời càng ngày càng lạnh.

Hàn phong gào thét, hàn khí bao phủ Duyên Giang thành, nhưng trên tường thành Đằng Thanh Sơn, Yến Mạc Thiên hai người trong lòng lại càng lạnh hơn.

Đằng Thanh Sơn ánh mắt lãnh liệt xuyên thấu qua mũ giáp mặt nạ bảo hộ, quét về phía phía dưới Ngân Giao Quân, trầm thấp nói:"Yến trưởng lão, dựa theo tính toán, tình báo này đến được trong tông, cũng phải mất bao giờ, từ trong tông tới được chỗ chúng ta cũng phải một hai canh giờ nữa. Nói cách khác...... đại quân Thanh Hồ đảo, hẳn là đã hành quân bốn năm canh giờ!".

Yến Mạc Thiên trịnh trọng nói: "Nếu Thanh Hồ Đảo không tiếc hết thảy hành quân gấp,trong ngày hôm nay là có thể đến Duyên Giang thành thành!".

Tình báo biết quá ít, chỉ có thể suy đoán ra đại khái thời gian.

Đằng Thanh Sơn cười lạnh nói: "Thanh Hồ đảo chủ Cổ Ung không ngờ tự mình lĩnh quân! Hơn nữa bọn họ trước công Thiết Y Môn, sau công Quy Nguyên Tông ta. Lúc này các phương nhân mã hội hợp, nhân mã phái ra, khẳng định so với nhân mã đi công kích Thiết Y Môn chắc chắn là nhiều hơn nhiều. Thật đúng là coi trọng Quy Nguyên Tông chúng ta!".

Coi trọng có khi lại không phải là chuyện tốt, Quy Nguyên Tông mọi người tình nguyện để Thanh Hồ Đảo xem thường, nhân mã phái đến ít ít một chút.

"Một khi Cổ Ung dẫn dắt đại quân lại đây, chúng ta đều trốn không thoát, nên tìm đường rút lui trước." Yến Mạc Thiên thấp giọng bất đắc dĩ nói, "Vốn nghĩ muốn nhân cơ hội, giết nhiều hơn một chút người của Thanh Hồ Đảo . Bất quá...... Thanh Sơn ngươi giết Thiết Vạn Mậu, chúng ta lần này đại quân xuất động, cũng coi như đáng giá.".

Đằng Thanh Sơn quay đầu cười cười: "Thiết Vạn Mậu? Rất kiêu ngạo, nhưng thực lực chỉ có thể khi dễ Hậu thiên cao thủ thôi.".

"Bàng thống lĩnh." Thanh Sơn hô.

Ngoài xa Bàng Sơn lập tức đi tới.

"Không cam lòng, cũng phải đi." Đằng Thanh Sơn thầm than, lúc này Đằng Thanh Sơn, Yến Mạc Thiên đang thương lượng chuyện rút lui.

Duyên Giang thành, hài cốt cháy khô đang tán loạn trên mặt đất, một vài Ngân Giao Quân quân sĩ phụng mệnh thu thập thi thể hài cốt của chấp pháp trưởng lão Thiết Vạn Mậu, mà những các quân sĩ Ngân Giao Quân khác đều tụ tập thấp giọng nghị luận, hướng ánh mắt lên tường thành, nơi có một nhân ảnh hắc sắc trọng giáp cầm Luân Hồi thương lấp lánh ánh bạc đang đứng nhìn xuống.

"Trưởng lão, tướng quân!" Hai gã Ngân Giao Quân quân sĩ, một người đang cầm bao nhét thi thể hài cốt vào một gói, một người khác cầm Phong Lôi Đao cùng với nội giáp, mảnh che tay các loại.

"Bỏ xuống." trung niên nhân áo bào tro đạm mạc phân phó.

"Vâng".

Này hai gã Ngân Giao Quân quân sĩ đem gói đồ, Phong Lôi Đao, nội giáp các loại đặt xuống:

"Hồ trường lão!" đại hán mặc trọng giáp bên cạnh trung niên nhân áo bào tro trầm giọng tức giận nói, "Triệu sư tổ bọn họ, suất lĩnh đại quân diệt Thiết Y Môn. Mười Tiên thiên cường giả một người cũng không sao, chúng ta ở đây, tại Duyên Giang thành chết mất Thiết trường lão! Mối nhục này chúng ta cứ như vậy nuốt vào hay sao?".

Trung niên nhân áo bào tro nhìn hắn một cái: "Lam tướng quân, ngươi muốn làm gì? Trước trận khiêu chiến? Đối phương căn bản không ra, ngươi phải làm thế nào đây? Cường công sao?".

"Nhưng trong mấy năm nay đây là Tiên thiên cường giả đầu tiên bị giết! Hơn nữa là ở trước trận bị chém giết! Mối nhục này làm sao nhịn dược!" Lam tướng quân hai mắt trợn trừng, tức giận khó bình tĩnh,"Chúng ta một hơi cường công, ta cũng không tin, công không nổi!".

Trung niên nhân áo bào tro trong mắt xẹt qua một tia châm chọc, đạm mạc nói:"Nếu như cường công, cửa thành rất nặng, khẳng định có trọng binh gác. Chúng ta không có khả năng phá vỡ. Mà lao lên tường thành? Địch quân có lợi thế tường thành, Thanh hồ đảo ta mặc dù có trên vạn Ngân Giao Quân, nhưng có thể xông lên tường thành chém giết chỉ là một bộ phận. Sẽ chỉ bị Hắc Giáp Quân chậm rãi nuốt sống! Hơn nữa, đừng quên...... Đối phương còn có ám khí cao thủ ẩn dấu.".

"Cao thủ?" Lam tướng quân cứng lại.

Năm trăm Kim Lân Vệ, trong chốc lát chết gần một trăm năm mươi người, Lam tướng quân vô cùng rõ ràng cảnh tượng đám Kim Lân vệ từng người ngã xuống.

"Chết một người Thiết Vạn Mậu, là tiểu sự." trung niên nhân áo bào tro đạm mạc nói, Thiết Vạn Mậu đã hơn một trăm tuổi lại vẫn là 'Tiên thiên Hư Đan' cảnh giới, dựa theo tuổi này cả đời sợ là khó đạt tới 'Tiên thiên Thực Đan'. Nhân vật như vậy, Thanh Hồ Đảo cũng không quá trọng thị. Thanh Hồ Đảo chân chính coi trọng , là Hồ trường lão, Triệu Đan Trần vài cao thủ đạt tới Tiên thiên Kim Đan!

"Thực lựcĐằng Thanh Sơn, mới là đại sự!" trung niên nhân áo bào tro cúi đầu nhìn về hài cốt trên mặt đất.

"Đằng Thanh Sơn." Lam tướng quân nhìn chằm chằm lỗ thủng lớn trung ương nội giáp, nhịn không được nói,"Mười bảy tuổi Tiên thiên cường giả! Hơn nữa cuối cùng một thương...... Uy lực thật sự là mạnh, ngay cả thi thể Thiết trường lão cũng nháy mắt đốt trụi , tiên thiên Hư Đan cao thủ, sợ đều khó chống lại. Phóng nhãn toàn bộ Cửu Châu đại địa, nghìn năm qua, Đằng Thanh Sơn này cũng gần bằng yêu tăng Ma Ni Tự.".

Hồ trường lão lại ngẩng đầu, nhìn phía xa xa Duyên Giang thành hắc sắc trọng giáp nhân ảnh như quỷ thần. "Không, hắn so với yêu tăng còn đáng sợ hơn!" Hồ trường lão trầm thấp nói.

"Gì?" Lam tướng quân kinh ngạc nói,"Yêu tăng Hạng Phàm Trần, hơn sáu trăm năm trước, mười sáu tuổi đã đạt tới tiên thiên .".

Hồ trường lão mắt nhìn xa xa Đằng Thanh Sơn, chậm rãi nói:"Yêu tăng từ nhỏ được Ma Ni Tự tậ trung chỉ dạy, tu luyện chính là một trong tứ đại thần điển Kim Thân Phật Đà, mà Đằng Thanh Sơn từ nhỏ lại là sinh hoạt trong núi rừng, không có sư phó, dựa vào chính mình. Thương pháp của hắn, ta căn bản chưa thấy qua, hẳn là là hắn tự nghĩ ra! Mới đạt tiên thiên, liền có thể đánh chết Thiết trưởng lão đã đạt tới tiên thiên hơn mười năm...... Tưởng tượng đến Đằng Thanh Sơn trong tương lai, ta cảm thấy sợ hãi!".

Lam tướng quân cứng lại.

"Nếu cho Quy Nguyên Tông thêm hơn mười năm, sợ đến lúc đó, Thanh Hồ Đảo khó diệt Quy Nguyên Tông." Hồ trường lão chậm rãi nói,"Đã chết một Thiết trường lão cũng tốt, để ta Thanh Hồ Đảo, nhận ra thiên tài đáng sợ Đằng Thanh Sơn này. Lần này diệt Quy Nguyên Tông, không quản như thế nào, tốt nhất bắt sống là Đằng Thanh Sơn, bắt không được, giết!".

Lam tướng quân nghe Hồ trường lão nói như vậy, cũng lập tức gật đầu. Có thể so với yêu tăng Hạng Phàm Trần đáng sợ thiên tài, nhưng lại là địch nhân, nếu không giết, thật sự cuộc sống sau này khó yên!

Đáng tiếc......

Bọn họ không biết, Đằng Thanh Sơn đều không phải là là một thanh niên thiên tài thiếu kinh nghiệm. Tại các phương diện theo dõi, lẩn trốn các loại, có thể nói toàn bộ Cửu Châu cũng không có mấy ai qua được hắn. Kinh nghiệm sát thủ tiền thế, hơn nữa thân thể khống chế như ý muốn. Ai có thể đuổi giết hắn?

Vài canh giờ trôi qua, Thanh Hồ Đảo nhân mã dưới thành đang ngồi nghỉ ngơi, bọn họ đang chờ đợi đại quân tới hội hợp.

"Tướng quân, tướng quân!".

Một gã Ngân Giao Quân quân sĩ vọt vào lều lớn, Lam tướng quân cùng với Hồ trường lão hai người đang ở trong này uống trà yên lặng chờ đợi.

"Chuyện gì?" Lam tướng quân nhíu mày nói.

"Tướng quân!" Gã quân sĩ vội vàng nói,"Quy Nguyên tông Hắc Giáp Quân từ của thành phia sau chạy thoát.".

Hô! Hô!

Lam tướng quân, Hồ trường lão hai người nháy mắt liền hướng mắt nhìn phía xa Duyên Giang thành tường thành, quả thực...... Trên tường thành giờ phút này phỏng chừng chỉ có mấy trăm quân sĩ Hắc Giáp Quân, phần lớn quân sĩ Hắc Giáp Quân từ các thông đạo nhanh chóng đi xuống, nháy mắt hai lần hô hấp, quân sĩ Hắc Giáp Quân liền biến mất ở trên tường thành.

"Kim Lân Vệ!" Hồ trường lão tranh hét lớn một tiếng.

Xôn xao!

Hơn ba trăm Kim Lân Vệ nhanh chóng lao tới.

"Cùng ta giết lên." Hồ trường lão làm gương cho binh sĩ, dẫn trước đi đầu bay nhanh nhằm phía tường thành, chỉ thấy thân hình hắn phiêu dật lại nhanh như tên. Tại phía sau hắn, hơn ba trăm Kim Lân Vệ cũng chạy như bay hướng tường thành.

"Tùng! Tùng!"......

Tiếng trống tập kết vang vọng phía chân trời, một vạn Ngân Giao Quân nhanh chóng tập kết cùng một chỗ.

......

Hồ trường lão dậm chân một cái nhảy lên tường thành, với giác quan linh mẫn của hắn, mà nghe không nổi trên tường thành có một tiếng hít thở.

"Toàn bộ chạy thoát?" Hồ trường lão chấn động.

Hô! Hô! Hô!

Tại phía sau hắn, một gã Kim Lân Vệ thoăn thoắt như báo trèo lên đầu tường.

"Theo ta đi xuống." Hồ trường lão ra lệnh một tiếng, một đám trực tiếp từ đầu tường nhảy vào bên trong thành, liền phát hiện...... Cửa thành không ngờ không có một ai thủ vệ, có chính là một cây gỗ lớn đặt ở cửa thành. Kia từng thanh từng thanh then cửa kim loại lớn đem cửa thành khóa chết lại.

"Mở cửa thành." Hồ trường lão quát, chính hắn lại nhìn phía xa xaphương bắc.

Trên đường cái cửa hàng trang viện đều đóng chặt đại môn, xa xa mơ hồ có mơ hồ tiếng vó ngựa dày đặc khiến cho mặt đất chấn động, Hồ trường lão cảm giác được rất rõ.

Kim Lân Vệ nhanh chóng mang cọc gỗ lớn đến, đánh gãy một đám then của kiên cố,"Oanh!" Theo đó cửa thành bung ra.

Nhất thời đại lượng Ngân Giao Quân quân sĩ cưỡi chiến mã nhanh chóng vọt vào bên trong thành, một tiếng hô vang lên: "Phía trước! Giết chết một gã quân sĩ Hắc Giáp Quân, thưởng cho trăm lượng bạc, giết chết một gã Bách phu trưởng, thưởng cho ngàn lượng bạc......" Một gã Ngân Giao Quân quân sĩ tru lên rồi nhanh chóng đuổi theo .

Đối phương chỉ lo trốn, kia đuổi giết sẽ thực nhẹ nhàng.

Hắc Giáp Quân số lượng dù sao cũng nhiều lắm, cho dù có kế hoạch sắp xếp chạy trốn, nhưng là các quân sĩ đi cuối cùng, cách Ngân Giao Quân quân sĩ đuổi giết phía sau cũng đại khái gần hai dặm. Hơn nữa bởi vì chạy cuối cùng, quân sĩ Hắc Giáp Quân lại nhiều, mỗi một con chiến mã tốc độ cực hạn không đồng nhất, ở phía trước quân sĩ có thể tùy ý chạy trốn, nhưng ở phía sau , lại không thể chạy nhanh.

"Ha ha...... Các huynh đệ, giết.".

Ngân Giao Quân quân sĩ một nhóm tru lên, ngựa chạy như bay , làm cả Duyên Giang thành đều sợ run .

Khoảng cách không ngừng thu hẹp!

"Mau, mau!" Đằng Thanh Sơn rống giận , hắn cùng với Yến Mạc Thiên hai người, đang đoạn hậu phía sau Hắc Giáp Quân. Ngân Giao Quân không ngừng tới gần.

Một dặm, nửa dặm, tám mươi trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng......

"Hưu!""Hưu!" Một mũi tên từ phía sau phóng tới, dừng ở trên ngườiquân sĩ Hắc Giáp Quân cuối cùng, chỉ nghe âm thanh trầm đục vang vọng không có thương tổn gì, hàng loạt mũi tên nữa bay tới nhung chỉ có một hai mũi may mắn cắm vào khe hở của trọng giáp nhung cũng gây ra thương vong.

Hô! Hô!

Như một trận gió, Hắc Giáp Quân toàn quân rốt cục cũng chạy ra khỏi cửa bắc Duyên Giang thành, giờ này tại hai bên phía ngoài cửa thành, tụ tập có đến mấy trăm tên quân sĩ Hắc Giáp Quân, hai mươi quân sĩ Hắc Giáp Quân cầm lấy dây cản ngựa, mười người một bên...... Khi quân sĩ Hắc Giáp Quân toàn bộ chạy ra, Ngân Giao Quân vừa mới đuổi theo ra đến cửa thành!

"Lên!" Một tiếng hét lớn.

Từng cái từng cái dây cản ngựa từ trong bùn đất bật lên, dây cản ngựa chiều cao không cao lắm, khoảng cách mặt đất khoảng một hai thước. Mỗi một dây cản ngựa trong đó, cách nhau khoảng bốn trượng , ước chừng có năm cái dây cản ngựa to thô. Cửa thành số quân sĩ nắm lấy dây cản ngựa, những quân sĩ Hắc Giáp Quân khác đều nắm chiến đao.

"Oanh long long".

Chiến mã cực nhanh chạy như bay đến cổng thành đều bị ngã rạp làm chấn động cả mặt đất, quân sĩ Ngân Giao Quân đều bị văng xuống ngựa. Tuy rằng tốc đọ của chiến mã so với tốc độ của xe hơi chạm nhất ở kiếp trước của Đằng Thanh Sơn chậm hơn không ít, nhưng vẫn làm cho không ít Ngan Giao Quân quân sĩ đầu váng mắt hoa.

Đã sớm chuẩn bị, các quân sĩ Hắc Giáp Quân lập tức xông lên, chiến đao trong tay, lập tức nhắm ngay khe hở trên mặt nạ bảo hộ của đối phương đâm tới! Bởi vì người phải thở, mắt phải nhìn, cho nên là phải có khe hở.

Một chuôi chiến đao vô tình đâm thẳng!

Vèo! Vèo!

Máu tươi vẩy ra.

"A" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng phía chân trời, không ít Ngân Giao Quân quân sĩ bị ngã còn chưa tỉnh táo lại, đã bị giết chết!

"Có mai phục!!!" Vội vàng tiếng quát tháo vang lên.

"Luật luật".

Tiếng ngựa hí, tiếng rống giận dử không ngừng, cửa thành hoàn toàn rối loạn, những chiến sĩ không kịp dừng lại lập tức nhảy xuống ngựa. Toàn bộ cửa thành, trong nháy mắt đã bị chiến mã té ngã, thi thể Ngân Giao Quân quân sĩ chết đi, cùng với dây cản ngựa hoàn toàn ngăn chận.

"Đi!" Đằng Thanh Sơn hét lớn một tiếng.

Quân sĩ Hắc Giáp Quân lập tức lên ngựa, nhanh chóng mà chạy đi, chỉ để lại dày đặc dấu vó ngựa trên tuyết.

________________________________________Bàn Long Hội

Chương 2: Vây Thành.

Dịch giả: A Nhậu

Biên tập: A Bì

Nguồn: Bàn Long chiến đội - 2T

Chương 2 đến! Chém thôi Ae!!!

Bắc môn Duyên Giang Thành, không ít thi thể quân sĩ Ngân Giao Quân nằm ở cửa thành. Máu tươi thấm vào trong tuyết mang theo vẻ đẹp thê lương.

"Tướng quân, chúng ta đuổi giết Hắc Giáp Quân. Ai ngờ, bọn họ có mai phục ở đây, trong chốc lát vừa rồi, chúng ta tổn thất ba mươi sáu huynh đệ." Bách Phu Trưởng Ngân Giao Quân bẩm báo. Lam tướng quân tức giận hai mắt trừng lớn:"Phế vật! Không giết được một người nào của đối phương lại còn chết mất ba mươi sáu người!".

Đúng lúc này.

"Hắc Giáp Quân có âm mưu từ trước." Một đạo thanh âm đạm mạc vang lên. Lam tướng quân quay đầu nhìn lại, là trung niên mặc áo bào màu xám tro Hồ Trưởng Lão.

Hồ Trưởng Lão tiếp tục nói:" Trên này có dây cản ngựa, bên kia dấu chân dày đặc! Quân sĩ Hắc Giáp Quân rút lui, hẳn là chia ra từng bước rút đi. Trước lui lại một bộ phận giữ bắc môn khẩu này. Sau đó, những quân sĩ Hắc Giáp Quân khác liên tiếp lui lại... Khi chúng ta đuổi tới đây...".

Nói đến đó cũng không nhiều lời nữa.

"Chúng ta làm sao bây giờ?" Lam tướng quân hướng hắn hỏi.

"Chờ!" Hồ trưởng lão không vội nói:"Đảo chủ suất lĩnh đại quân sắp tới đây. Đảo chủ sẽ tụ họp cùng với mười vị Tiên Thiên cường giả sư thúc ta. Đến lúc đó, lại đi diệt Quy Nguyên Tông." Nói xong, Hồ trưởng lão liền quay đầu đi về Duyên Giang thành.

Giữa trưa, Thanh Hồ Đảo Cổ Ung tự mình dẫn năm trăm Kim Lân Vệ và hai vạn Ngân Giao Quân đến Duyên Giang thành. Từ đó, nhân mã tại Duyên Giang thành đạt hơn tám trăm Kim Lân Vệ và tam vạn Ngân Giao Quân! Vào buổi chiều, đại quân chậm rãi rời Duyên Giang thành. Xuất phát đi tới Giang Ninh quận thành.

Tây Sơn,sắc trời mờ mờ.

Đại quân Thanh Hồ Đảo hình thành một hàng dài mắt nhìn không đến cuối. Đội quân tiên phong đã tới gần Giang Ninh quận cảnh nội Hà Nguyên Thành. Hà Nguyên Thành là phía nam rất gần Giang Ninh quận thành cách thành Giang Ninh quận hơn ba trăm dặm. Bên trong thành Hà Nguyên Thành không có một người thủ vệ.

Hiển nhiên, Giang Ninh khí đã thành.

" Trời đã tối, tạm dừng ở Hà Nguyên Thành." Thanh âm trầm thấp hùng hậu vang lên.

"Vâng. Đảo chủ.".

......

Trong phủ thành Hà Nguyên Thành, hai người Hồ trưởng lão và Lam tướng quân đang đi theo đảo chủ Cổ Ung mặc hoàng bào. Cổ Ung mày rậm, mắt to, tóc dài rối tung, đôi mắt thường nheo lại một nửa thỉnh thoảng xẹt ra quang mang nhè nhẹ như ánh sao. Cả người giống như một con sư tử hung dữ đang thu liễm.

"Hồ trưởng lão, Lam sư đệ. Chúng ta đến đó ngồi chút." Cổ Ung mở miệng nói.

Ba người liền ngồi xung quanh một bàn đá dưới tòa đình bên cạnh.

"Ân?" Hồ trường lão quay đầu nhìn về phía xa xa, trên mặt lộ vẻ tươi cười:" Đảo chủ. Xem ra sư thúc ta đã tới rồi.".

Cổ Ung cũng mỉm cười đứng dậy. Ba người nhìn về xa xa phía nam.

Chỉ thấy có người mặc áo choàng nhiều màu, có người mặc áo giáp, có nam có nữ đi đến, tổng cộng mười người, trong đó có hai người là nữ nhân. Mười người này đều có khí chất phiêu nhiên xuất trần, hoặc sát khí đầy người, hoặc thân thiết khiến cho người ta dễ thân cận, hoặc cao ngạo khinh người ngoài ngàn dậm.

Khổ.

"Đảo chủ!" Nam nhân tuấn mỹ cầm đầu cười rộ lên:" Thiết Y Môn tổng cộng có hai gã Tiên Thiên Thực Đan, một gã Tiên Thiên Kim Đan mười người chúng ta giết dễ như trở bàn tay." Nam nhân tuấn mỹ dung mạo tuy giống như thiếu niên, làn da trắng ửng hồng, chỉ là tóc hắn lại bạc trắng.

Người này là Triệu Đan Trần đệ nhất nhân trong Chấp pháp trưởng lão!

Đan Trần là Tiên Thiên Kim Đan. Danh liệt Thiên Bảng thứ mười.

Toàn bộ trên toàn Cửu Châu đại địa trong Dương Châu có ba người Cổ Ung, Gia Cát Nguyên Hồng, Triệu Đan Trần danh liệt Thiên Bảng nằm trong nhóm mười người đầu, thực khiến người ta sợ hãi.

Đương nhiên... Tần Lĩnh Thiên Đế lưu lại trong bát đại tông phái một gia tộc Ung Châu! Còn có Vũ Hoàng lưu lại Vũ Châu "Vũ Hoàng Môn", Thích Ca tổ sư lưu lại đệ nhất bát đại tông phái hiện giờ: Ma Ni Tự. Ba đại tông phái này căn cơ sâu nhất. Bởi vì, phân biệt kế tục nhất mạch Tần Lĩnh Thiên Đế, Vũ Hoàng, Thích Ca tổ sư cho nên, rất nhiều người cho rằng, bên trong tam đại tông phái còn che dấu siêu cấp cường giả.

Như Ma Ni Tự chiếm cứ hai châu không có tông phái nào có thể lay động.

Dùsao từ cổ chí kim Tần Lĩnh Thiên Đế, Vũ Hoàng, Thích Ca tổ sư, Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch là bốn người cực mạnh đều đạt tới cảnh giới bất khả tư nghị. Phàm có thể kế tục y bát bọn họ sẽ không thể coi thường. Cho dù thiên hạ Vũ Hoàng thống nhất đã sụp đổ,nhưng Vũ Hoàng Môn mấy ngàn năm qua vẫn sừng sững, có thể thấy được căn cơ vững chắc cỡ nào.

"Đảo chủ. Đây là nguyên bản bảo đồ." Ngân phát tuấn mỹ nam tử trong tay cầm hai khối sắt màu đen không trọn vẹn.

"Ân?" Cổ Ung tiếp lấy.

Giết chết Thiết Y Môn môn chủ Niếp Dung lấy được hai thiết phiến này. Đan Trần đưa ra Bản đồ bằng tốc độ nhanh nhất truyền cho Đảo chủ Cổ Ung.

"Quả nhiên là bảo đồ Vũ Hoàng." Cổ Ung vừa thấy liền cười ha hả. Ha ha... Tài liệu này đúng là năm đó Vũ Hoàng luyện từ Vũ Thạch." Truyền mấy ngàn năm ngay cả Vũ Thạch còn không trọn vẹn... Có thể thấy được mấy ngàn năm qua tranh đoạt bảo đồ Vũ Hoàng này thảm liệt cỡ nào. Không nghĩ tới cuối cùng rơi vào trong tay Thanh Hồ Đảo ta."

Bên cạnh một phụ nhân mặc áo bào màu tím nói:" Đảo chủ, Niếp Dung biết tình huống không ổn còn muốn trốn may có Hạnh sư tổ ngăn hắn lại bằng không có thể để cho Niếp Dung chạy thoát."

Ngân phát tuấn mỹ thiếu niên Triệu Đan Trần lạnh nhạt cười.

" Bảo đồ Vũ Hoàng rơi vào trong tay Thanh Hồ Đảo ta cũng không vội một hai ngày, chờ diệt xong Quy Nguyên Tông - an tâm đi tìm bảo tàng Vũ Hoàng." Cổ Ung sắc mặt nghiêm túc hơn:"Các vị trưởng lão, lúc trước dẫn quân đánh lén Duyên Giang thành không nghĩ tới trường lão Thiết Vạn Mậu Thiết đánh với Đằng Thanh Sơn, không ngờ bị giết chết.".

Mười Tiên Thiên cường giả sắc mặt đều đại biến.

"Đảo chủ. Đằng Thanh Sơn kia..." Một đám nhìn Cổ Ung.

Cổ Ung gật đầu nói:"Đằng Thanh Sơn đã đạt tới Tiên Thiên, mười bảy tuổi đạt tới Tiên Thiên cường giả, còn có thể giết chết Thiết trường lão. Tiềm lực hắn rất đáng sợ... Cho nên, lần này diệt Quy Nguyên Tông. Trước tiên giết Gia Cát Nguyên Hồng kế đến bắt sống Đằng Thanh Sơn. Việc bắt sống Đằng Thanh Sơn không thành vấn đề chứ.".

"Giao cho ta." Triệu Đan Trần mở miệng nói.

"Triệu trưởng lão nhận. Ta an tâm." Cổ Ung cười gật đầu." Bất quá các vị đi đối phó Quy Nguyên Tông ngàn vạn lần không được chủ quan. Gia Cát Nguyên Hồng lúc trẻ tuổi năm đó ta cùng với hắn đấu qua một lần. Gia Cát Nguyên Hồng này có nhiều thủ đoạn muốn giết hắn rất khó.".

Mọi người gật đầu.

Nếu đơn đả độc đấu, mọi người ở đây không có ai nắm chắc đánh thắng Gia Cát Nguyên Hồng. Dù sao bài danh, Gia Cát Nguyên Hồng xếp Thiên Bảng thứ sáu. Điều tối trọng yếu là... Gia Cát Nguyên Hồng sáu năm gần đây chưa bao giờ xuất thủ!

Sáu năm?

Lấy ngộ tính thiên phú Gia Cát, ai biết sáu năm này, Gia Cát Nguyên Hồng tăng tới cảnh giới gì, sáng chế ra chiêu thức lợi hại gì? Nhìn thì cùng cảnh giới nhưng chênh lệch nhau về tuyệt chiêu là rất lớn. Tỷ như Đằng Thanh Sơn tuy là Tiên Thiên đan Độc Long Toản nếu so với Như Ảnh Tùy Hình mạnh hơn nhiều. Xích Hổ Bào so với Độc Long Toản thì lại cường hớn.

Đương nhiên, có ưu có khuyết. Như Như Ảnh Tùy Hình tốc độ mau, chiêu thức liên miên không dứt. Mà Độc Long Toản tốc độ nhanh nhất, uy lực cũng cực kỳ kinh người, chỉ là sau khi thi triển trong nháy mắt có sơ hở. Còn Xích Hổ Bào uy lực cực mạnh, khuyết điểm là tiêu hao Tiên Thiên Chân Nguyên quá nhiều. Hơn nữa chiêu thức tốc độ không nhanh.

Xích Hổ Bào giống như Hổ Pháo Quyền có một quá trình súc thế nên tốc độ chậm một chút.

......

Tuyệt chiêu bất đồng, uy lực bất đồng.

Đều là Tiên Thiên Kim Đan có người có thể danh liệt Thiên Bảng thứ nhất, có người ở cuối Thiên Bảng. Vì sao? Trên cảnh giới khác biệt không mấy, chính là tuyệt chiêu mỗi người đều có sự khác biệt.

Ngày mười một đầu tháng năm, trời đầy mây.

Tuyết đọng còn chưa hoàn toàn hòa tan. Một trận gió lạnh tùy ý thổi. Trên tường thành Giang Ninh quận đầy tràn quân sĩ mặc áo giáp.

"Năm vạn thành vệ quân, hai vạn ngoại vi đệ tử, năm nghìn trung tâm đệ tử, ba nghìn Hắc Giáp Quân... người tuy rằng nhiều hơn nhưng có thể ngăn đại quân Thanh Hồ Đảo sao?" Mặc trọng giáp huyền thiết đầu đội mũ giáp huyền thiết, trong tay cầm Luân Hồi Thương Đằng Thanh Sơn đang tuần tra trên tường thành, trong lòng có chút lo lắng.

Thành vệ quân số lượng nhiều hơn nhưng mười tên thành vệ sĩ sợ là không bằng được một gã quân sĩ Hắc Giáp Quân.

" Dựa vào tường thành có thể phòng thủ." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. Lo lắng... Đối phương một đám Tiên Thiên cường giả trước giết hết Tiên Thiên cường giả Quy Nguyên Tông ta. Vậy nguy rồi.

" Tường thành cao hơn mười trượng, Đối Tiên Thiên cường giả không có hiệu quả ngăn trở. Một khi Tông chủ, Trưởng lão, Thống lĩnh đều bị giết chết.

Kết cục có thể đoán được.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy xa xa một người mặc trường bào màu trắng. Gia Cát Nguyên Hồng tóc dài rối tung, lưng đeo một thanh trường kiếm đứng trên tường thành. Gió lạnh thổi trường bào bay bay, Gia Cát Nguyên Hồng giống như lướt gió đi. Giờ phút này trên tường thành trung tâm đệ tử các quân sĩ Hắc Giáp Quân cho dù dũng khí cũng có chút lo lắng.

Duy chỉ có Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng tựa hồ một chút lo lắng cũng không.

"Sư phó." Đằng Thanh Sơn đi qua.

" Ngườicủa Thanh Hồ đảo đã tới, đợi lát nữa, ngươi cứ đứng gần ta, đừng cách xa quá mười trượng." Gia Cát Nguyên Hồng nói.

Tuy nghi hoặc nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn đáp:" Vâng. Sư phó."

"Người đến ?" Đằng Thanh Sơn nhìn phía xa xa. Lấy thị lực Đằng Thanh Sơn cũng miễn cưỡng thấy bóng người phía xa.

......

Sau nửa canh giờ, đại quân Thanh Hồ Đảo tập kết cách thành Giang Ninh quận ba dặm. Quân sĩ Ngân Giao Quân đông đảo giống như thời điểm trời đầy mây. Tưởng tượng đến ba chữ Thanh Hồ Đảo không ít quân sĩ thành vệ quân, ngoại vi đệ tử bị dọa cho chân mềm nhũn.

"Gia Cát Nguyên Hồng!!!".

Một thanh âm rất trầm vang lên giống như thanh âm của thiên thần ở nơi chân trời truyền đến vang vọng toàn bộ thành Giang Ninh quận.

" Cổ Ung!" Họ Gia Cát Nguyên nhìn bên ngoài xa ba dặm.

Gia Cát Nguyên Hồng nho nhã cùng với Cổ Ung bá đạo, hai người xa xa đối diện.

Trên đầu tường, Đằng Thanh Sơn cùng với ba vị chấp pháp trưởng lão đều đứng ở sau Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng. Mà Tàng Phong, Quan Lục, Bàng Sơn ba vị thống lĩnh cùng với nhiều trưởng lão khác cũng đều tụ tập tại đây.

Ân, mười ba người.

Mười ba người xếp thành chữ "khai", trung ương một người mặc trường bào màu hoàng kim. Mười ba người đứng ở đó mang đến cho Đằng Thanh Sơn áp lực vượt hơn cả mấy vạn đại quân kia.

" Oanh long long" thanh âm xa xa truyền đến.

"Gia Cát Nguyên Hồng. Hôm nay, ta tự mình dẫn đại quân, bất quá ta cũng không nguyện dễ dàng tàn sát Quy Nguyên Tông ngươi. Ta cho ngươi ba giờ! Trong ba giờ!. ngươi mở cửa thành toàn bộ tông môn đầu hàng, ta sẽ lưu cho Quy Nguyên Tông ngươi một con đường sống, bằng không sau ba giờ... Sẽ biến Quy Nguyên Tông ngươi thành một mảnh đất khô cằn!"

thanh âm nặng nề giống như tiếng sấm ầm vang. Vang vọng trên không trung.

Ps: Xong chương hai thiên thứ năm. Cao trào bắt đầu! Mọi người phiếu đề cử cho tháng. Tất cả đều nhanh đế đi!!!

________________________________________Thái Ất Lưỡng Nghi Chưởng

Chương 3: Chiến đi! Chiến đi!!!

Dịch giả: A Nhậu

Biên tập: A Nhậu

Nguồn: Bàn Long chiến đội - 2T

Chiến! chiến đi!!!

Thanh âm Đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Ung còn quanh quẩn trên bầu trời, Đằng Thanh Sơn đứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy có một người như con kiến đang nhanh chóng từ trong trận doanh Thanh Hồ Đảo đi ra, người rất nhanh liền phóng tới, cách tường thành đại khái khoảng tám mươi trượng. Hai tay hắn ôm một vật hình ống cao chừng một trượng.

"Đồng hồ nước?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

Tại trên toàn Cửu Châu đại địa, thời này chỉ có các loại công cụ đo thời gian là Đồng hồ cát, Đồng hồ nước. Mà nguyên lý vận hành đồng hồ nước này là ở dưới đáy đồng hồ nước có một lổ nhỏ, như vậy, nước bên trong đồng hồ nước sẽ không ngừng chảy xuống với một tốc độ cố định... Mà từng nấc kim đồng hồ bằng sắt nổi trên mặt nước sẽ chậm rãi hạ xuống.

Khi nước hết sạch, từng nấc kim đồng hồ bằng sắt vừa vặn ngang hàng với đỉnh của đồng hồ nước.

Nước chảy chậm rãi liên tục bình thường lấy thời gian là mười hai giờ.

"Gia Cát Nguyên Hồng!" Thanh âm trầm thấp lại tiếp tục truyền đến" Đồng hồ nước này ngươi cũng thấy. Ba giờ! Ngươi chỉ có ba giờ!"

Đứng ở trên tường thành, gió thổi phần phật Gia Cát Nguyên Hồng lần đầu tiên mở miệng, thanh âm rất rõ ràng, phá không truyền tới:" Cổ Ung, Quy Nguyên Tông ta sống yên bình ở Giang Ninh quận hơn một ngàn năm nay, ngươi muốn đem Quy Nguyên Tông ta biến thành một mảnh đất chết cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tránh làm thương tổn hòa khí, hay là đừng động can qua thì tốt hơn."

"Ha ha..." Cổ Ung đáp lại, vẻn vẹn chỉ là một chuỗi tiếng cười lớn.

Bài danh Thiên Bảng thứ sáu cùng tuyệt thế cường giả thứ bảy cách nhau ba dặm kết thúc đoạn đối thoại đơn giản.

......

Trận doanh đại quân Thanh Hồ Đảo, mười ba Tiên Thiên cường giả đang tụ tập một chỗ.

Vị Lam tướng quân mặc khôi giáp cười nói:" Gia Cát Nguyên Hồng tới lúc này rồi không ngờ còn không vội vàng, không nóng nảy, còn nói "Tránh làm thương tổn hòa khí, hay là đừng động can qua thì tốt hơn." Thật là buồn cười a! Chờ chúng ta giết hết Quy Nguyên Tông hắn, để xem hắn có vội không!" Những Tiên Thiên cường giả khác cũng đều nở nụ cười. Trong tiếng cười hàm chứ sự tự tin!

" Các vị trưởng lão, thật sự không thể coi thường Gia Cát Nguyên Hồng kia." Cổ Ung mỉm cười nói." Dựa theo kế hoạch lúc trước. Thứ nhất, liên thủ giết chết Gia Cát Nguyên Hồng, thứ hai bắt sống người trẻ tuổi tên là Đằng Thanh Sơn kia."

"Yên tâm đi. Đảo chủ.".

Nhóm Tiên Thiên cường giả đều cười gật đầu, tuy tự tin nhưng bọn họ cũng không có tự đại.

" Các vị quay về lều lớn nghỉ tạm, ba giờ sau, chuẩn bị phát động tổng tiến công." Cổ Ung phân phó, kỳ thật sở dĩ kéo dài thêm ba giờ, một là Ngân Giao Quân liên tục chạy tới nơi này nên tương đối mệt nhọc, nghỉ tạm ba giờ để thể lực có thể đạt tới trạng thái tốt nhất. Hai là, để quân sĩ, các đệ tử Quy Nguyên Tông trải qua ba giờ trong hoảng sợ.

Cổ Ung nói những lời vừa rồi đủ để cho rất nhiều người trong Quy Nguyên Tông tâm sinh ra hoảng sợ.

Trải qua hoảng sợ trong ba giờ, sĩ khí sẽ hạ xuống thấp nhất.

Trên tường thành, tụ tập mấy vạn người đông đúc.

Gió lạnh thổi lên làm rối tung mái tóc dài của Gia Cát Nguyên Hồng.

"Bàng sư đệ." Gia Cát Nguyên Hồng phân phó:" Ngươi đi vào thành, phụ trách điều khiển nhân mã trong thành." Nhân mã Quy Nguyên Tông một bộ phận ở trên tường thành Giang Ninh quận thành, còn một bộ phận khác đều ở bên trong thành.

" Vâng, Tông chủ." Bàng Sơn khom người.

" Tông chủ, nếu như có người sợ hãi chạy trốn, phải xử lý thế nào?" Bàng Sơn hỏi.

Gia Cát Nguyên Hồng đạm mạc nói:" Đô thống, Hộ pháp trở xuống kẻ nào lâm trận bỏ chạy tống vào địa lao! Nếu như phản kháng thì lập tức xử tử! Cấp bậc từ Đô thống, Hộ pháp trở lên, phàm ai lâm trận bỏ chạy tịch thu tài sản, tống vào địa lao, người nào phản kháng đồng dạng xử tử!".

"Rõ." Bàng Sơn đáp.

Địa vị trong tông môn càng cao thì xử phạt càng nghiêm.

Kỳ thật ngày hôm qua nhóm người Đằng Thanh Sơn trở về Quy Nguyên Tông. Quy Nguyên Tông đã nhanh chóng tập kết nhân mã. Trong đó, có một số ngoại vi đệ tử không thể chiến đấu phần lớn đều cho rời đi, còn có cả trung tâm đệ tử, gia quyến quân sĩ Hắc Giáp Quân, cùng với những người thực lực quá yếu, phần lớn cũng đều rời khỏi Quy Nguyên Tông, tiến vào các quận thành ở địa phương khác.

Những người khác, phải nghênh đón chiến tranh!

"Đằng thống lĩnh, mời ăn cơm trưa." Một hộp cơm được đưa cho Thanh Sơn, lúc này đã qua giữa trưa.

Tiếp nhận hộp cơm, mở nắp hộp ra, Đằng Thanh Sơn ăn liền, rất nhanh ăn xong hết hộp cơm.

" Một trận chiến... Thiết Y Môn trong một đêm đã bị diệt. Quy Nguyên Tông ta..." Đằng Thanh Sơn tưởng tượng đến ba giờ sau, hơn mười vạn võ giả chém giết, trong lòng còn có chút run sợ, hắn không sợ hãi vì bản thân, mà là lo lắng cho bằng hữu, thân nhân:" Trong hỗn chiến, biểu ca cùng với Tiểu Vũ, có thể bảo trụ tánh mạng sao?"

Thiên quân vạn mã chém giết, ngay cả Đằng Thanh Sơn cũng không nắm chắc mười phần bảo trụ tính mệnh mình, chứ đừng nói đến Thanh Vũ và Thanh Hổ.

Đằng Thanh Sơn nghĩ đến điều này, trong lòng càng thêm bất an.

" Sư phó, ta đi vào trong thành quan sát một chút." Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng. Lúc trước, Gia Cát Nguyên Hồng bảo Đằng Thanh Sơn đừng rời khỏi ông mười trượng.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn hắn một cái:" Đi đi, trong ba giờ phải trở về."

" Ân."

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu, lập tức hướng phía nam chạy đi.

Nội thành cùng với Giang Ninh quận thành có hai mặt cùng chung tường thành. Bởi vì nội thành Quy Nguyên Tông ở trong khu vực đông nam Giang Ninh quận thành. Cho nên, tường thành phía đông và phía nam của nội thành cũng là một bộ phận của tường thành phía đông và phía nam của Giang Ninh quận thành.

Đại quân Thanh Hồ Đảo, Cổ Ung trong lều lớn.

Trong lều lớn có một bản đồ thật lớn vẽ lại toàn bộ Giang Ninh quận.

Cổ Ung đang đứng trên mặt đất, bản đồ trước mặt cẩn thận phân tích.

"Mấy ngàn năm qua, biến hóa quả nhiên rất nhiều." Cổ Ung nhíu mày cẩn thận quan sát bản đồ:" Bất quá dựa theo bản đồ bảo tàng Vũ Hoàng, chỗ giấu bảo tàng chính là ngay tại Giang Ninh quận này... Bất quá, trải qua hơn ngàn năm biến hóa, đích xác rất khó tìm." Hắn cẩn thận phân tích vị trí địa lý.

" Cha." Bên ngoài lều lớn bỗng nhiên có người tiến đến.

Lúc này Cổ Ung xoay người cười nói:" Thế Hữu a, vào đi." Mà khi ánh mắt hắn xẹt qua bàn hình vuông trong lều lớn, vẻ tươi cười trong nháy mắt không còn nữa, nét mặt nghiêm lại, hắn lập tức đi đến bàn hình vuông, ánh mắt dừng ở trên bàn lộ ra một tờ giấy, hắn cầm lấy tờ giấy.

" Cha." Cổ Thế Hữu vào đến, nghi hoặc nhìn phụ thân.

Nhìn nội dung trên trang giấy này, sắc mặt Cổ Ung trở nên khó coi, quát:" Thế Hữu, kêu Triệu trưởng lão, Vũ Văn trưởng lão, Hồ trường lão, Văn trưởng lão, bốn vị lại đây."

" Rõ, thưa cha." Cổ Thế Hữu kinh hãi.

Trong mười ba vị Tiên Thiên cường giả Thanh Hồ Đảo, có năm vị là Tiên thiên Kim Đan, ngoại trừ Cổ Ung ra, đúng là bốn vị trưởng lão Cổ Ung vừa nói.

" Đột nhiên triệu tập bốn vị Chấp pháp trưởng lão làm gì?" Cổ Thế Hữu không hiểu, nhưng hắn cảm giác được... Có đại sự phát sinh!

......

Trong thành Quy Nguyên Tông, ba nghìn quân sĩ Hắc Giáp Quân, ba vạn quân sĩ thành vệ quân, bốn ngàn trung tâm đệ tử, hai vạn ngoại vi đệ tử, làm cho trong thành toàn bộ đều là người.

Trong một tòa vọng tháp, chỉ có hai người Gia Cát Vân và Thanh Vũ.

"Thanh Vũ." Cát Vân một thân áo giáp, nắm tay Thanh Vũ, thấp giọng nói:" Ba giờ sau, trời sẽ tối đen, một trận chiến tối nay nếu Quy Nguyên Tông chúng ta thật sự ngăn không được, lúc bắt đầu sụp đổ, đến lúc đó, khẳng định có nhiều người chạy tán loạn. Nhớ kỹ, khi đó, muội phải chạy xen lẫn vào trong những người đó."

" Huynh và muội đi cùng nhau." Thanh Vũ một thân mặc chiến giáp Xích Lân nói.

Lúc trước đem chiến giáp Xích lân thú về, Tông chủ ban cho Đằng Thanh Sơn hai bộ, hai bộ này Đằng Thanh Sơn cho biểu ca Đằng Thanh Hổ và muội muội Thanh Vũ.

" Đừng náo loạn!" Gia Cát Vân tức giận quát khẽ.

Thanh Vũ ngẩn ra, Gia Cát Vân là một người rất lạc quan, rất ít khi biểu hiện kiểu ngữ khí này!

"Thanh Vũ." Gia Cát Vân ánh mắt trừng lớn tròn xoe, trong ánh mắt còn có tia máu:" Nói thật với muội, nghĩ đến ba giờ sau, ta cũng sợ hãi! Một đêm, vẻn vẹn chỉ trong một đêm Thiết Y Môn đã bị diệt. Quy Nguyên Tông ta cho dù có thể may mắn chống đỡ đi nữa, khẳng định người chết cũng rất là nhiều. Ta là Thiếu tông chủ! Là con của Gia Cát Nguyên Hồng: Chết! Ta không thể trốn! Mà muội... Thanh Vũ, ta không muốn nhìn thấy muội chết, muội biết không?".

Thanh Vũ ánh mắt đỏ lên, lắc đầu nói:" Không, chết thì chết chung!".

" Thanh Vũ, Tiểu Vân." Một đạo thanh âm vang lên.

Hai người quay đầu nhìn lại, tại cửa vọng tháp có một bóng người màu đen.

" Ca." Thanh Vũ lập tức hô.

" Tiểu Vân." Đằng Thanh Sơn nhìn Gia Cát Vân chằm chằm:" Tối nay, người chết sẽ rất nhiều. Ta sẽ bên ngoài thành chém giết cùng với người Thanh Hồ Đảo! Muội muội ta, dựa theo quy củ trong tông có thể rời đi. Nhưng nàng vì ngươi, muốn cùng với ngươi cùng nhau thủ thành. Cho nên, ngươi phải phải bảo vệ nàng thật tốt!".

Trong hàng trung tâm đệ tử nhập môn trong thời gian ngắn, thực lực yếu đều có thể rời đi.

Mà Thanh Vũ, gia nhập Quy Nguyên Tông mới khoảng nửa năm, thời gian quá ngắn, như vậy có thể rời Quy Nguyên Tông. Nhưng vì Gia Cát Vân... Thanh Vũ lại sống chết không chịu rời đi một mình.

"Thanh Vũ, nhất định sẽ sống thật tốt, ta cam đoan!" Gia Cát Vân cắn răng nói.

Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn hắn, sau đó quay qua nhìn về phía Thanh Vũ.

"Ngươi thật là tùy tiện." Đằng Thanh Sơn thở dài một hơi, nghĩ đến muội muội của mình lâm vào hiểm cảnh, Đằng Thanh Sơn thật sự không muốn, hắn thậm chí nghĩ muốn mạnh mẽ mang muội muội ra ngoài. Nhưng tối hôm qua, nhìn ánh mắt kiên định của muội muội, khiến hắn thay đổi chủ ý... Nếu là chính mình cùng với Tiểu Miêu, chỉ sợ cho dù sắp chết, cũng sẽ không thể rời đi.

"Ca..." Thanh Vũ thanh âm rất thấp.

Đằng Thanh Sơn duỗi tay sờ sờ đầu Thanh Vũ, cũng giống như lúc trước.

"Nhớ kỹ, còn sống." Đằng Thanh Sơn ánh mắt có chút hồng.

"Ca, chúng ta ngày mai cùng nhau ăn điểm tâm." Thanh Vũ nhịn không được nước mắt chảy ra.

Đằng Thanh Sơn nhìn Gia Cát Vân, lại nhìn muội muội.

"Ân, ngày mai ăn cùng nhau." Đằng Thanh Sơn lập tức xoay người rời đi... Có lẽ, đây là lần gặp muội muội mặt cuối cùng.

Nhưng nhân sinh chính là quá trình lựa chọn.

Lựa chọn rời bỏ người yêu bảo trụ tính mạng, hay là lựa chọn ở cùng người yêu đồng sinh cộng tử?

Đằng Thanh Sơn tôn trọng lựa chọn của muội muội.

" Chiến đi, chiến đi!" Đằng Thanh Sơn rời khỏi nội thành, trở lại ngoại thành.

......

Thời gian trôi qua, trời mùa đông tối rất sớm, thời gian lúc này mới qua hai giờ rưỡi, trời đã tối hoàn toàn.

Trên tường thành, một đám nắm chặt binh khí.

" Sắp tới ba giờ rồi." Đằng Thanh Sơn nhìn kim đồng hồ nước phía dưới.

Bỗng nhiên nghe tiếng bước chân, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chính là biểu ca Thanh Hổ.

" Biểu ca, nếu ta không mang theo ngươi tới Quy Nguyên Tông, ngươi tại Đằng gia trang có thể rất vui vẻ, phỏng chừng lão bà, hài tử cũng có rồi, hối hận không?" Đằng Thanh Sơn thanh âm trầm thấp nói, Thanh Hổ nhếch miệng cười:" Nói lời này làm gì? Hán tử Đằng gia trang chúng ta không người sợ chết! Ta có chút hối hận, hối hận chưa kết hôn, ta chết , hương hỏa không có người nối dõi.".

" Bất quá, Thanh Hổ ta cũng là Bách phu trưởng Hắc Giáp Quân! dù sao so với cả đời làm người miền núi bình thường, thì vẫn tốt hơn, con mẹ nó, đêm nay hảo hảo chém giết..."

Đằng Thanh Sơn vỗ vỗ Thanh Hổ bả vai, không nói gì nữa.

Đằng Thanh Sơn ánh mắt dừng ở trên đồng hồ nước phía dưới.

" Ba giờ tới rồi!" Đằng Thanh Sơn đồng tử co rụt lại.

" Đông! Đông! Đông!" Một tiếng trống trầm trọng ầm ầm vang lên giống như nện vào phủ tạng người ta, quân doanh Thanh Hồ Đảo ở ba dặm ngoài thành nhất thời ồn ào hẳn lên.

trên tường thành Giang Ninh quận thành, một đám quân sĩ tay nắm chặt binh khí.

" Con mẹ nó." Thanh Hổ cắn răng, nhìn chằm chằm phía xa xa.

Đằng Thanh Sơn nắm chặt Luân Hồi Thương.

P/s: Tham gia góp ý phát triển box kiếm hiệp

Chương 4: Ăn mừng

Dịch: mshadow

Nguồn: Bàn Long chiến đội-2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trên tường thành chiến sĩ Quy Nguyên Tôngđứng san sát nhau . Liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối , tất cả lạnh lùng nhìn về phía xa . Trong đêm đen phản chiếu quang mang băng lạnh ,trong đôi mắt có phiếm hồng . Có quyết tử. Có điên cuồng! Vì ' Quy Nguyên Tông. Mà liều chết!

Chiến!

Chiến!

"Ân?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày. Chỉ thấy ngoại ba dặm quân sĩ Thanh Hồ Đảo Ngân Giao Quân giống như nước lũ cưỡi chiến mã chạy như bay.

Vạn ngựa chạy như bay!

Đại chấn động!

"Bọn chúng định làm gì? Chẳng lẽ cưỡi chiến mã đâm vào tường thành '" Đằng Thanh Sơn không sao hiểu nổi , thật là không đơn giản hắn nghi hoặc . Quy Nguyên Tông rất nhiều người đều nghi hoặc. Chỉ thấy đại lượng chiến mã Ngân Giao Quân chạy như bay khoảng chừng một dặm . Đột nhiên...... Rẽ ngang! Không ngờ lại hướng phương bắc chạy như bay .

Phía đông Giang Ninh thành , có mấy cái quan đạo.

Một cái thẳng hướng nam ,từ đây có thể đi "Hà Nguyên Thành", hoặc "Duyên Giang thành.

Một cái đi thông phương bắc theo nó có thể dẫn thẳng tới Từ Dương quận.

Một cái đi tây bắc vượt qua Giang Ninh thành. Rồi sau đó theo hướng tây có thể tới được "Nghi Thành""Hoa Phong thành" .

"Chẳng lẽ bọn chúng muốn công kích cửa thành bắc?" Đằng Thanh Sơn cả kinh. Vượt qua đó. Hoàn toàn có thể công kích cửa bắc. Thậm chí còn công kích cửa tây thành! Thanh Sơn chợt hiểu ra trong bốn cửa thành của Giang Ninh thành thì cửa Đông thành là phòng thủ tối nghiêm mật .

"Tang thống lĩnh. Dẫn dắt ngươi dưới trướng của ngươi một ngàn năm trăm Hắc Giáp Quân, tới cửa Bắc tiếp viện ." Gia Cát Nguyên Hồng quát.

"Rõ .".

Tàng Phong lập tức dẫn dắt một ngàn năm trăm Hắc Giáp Quân. Nhanh chóng chạy tới cửa bắc thành.

Đại lượng quân sĩ dọc theo hướng tây bắcchạy như bay. Thanh Hồ Đảo mười ba vị Tiên Thiên cường giả. Không ngờ cũng cưỡi chiến mã đi theo đại quân .

"Ân? Này mười ba vị tiên thiên cao thủ cũng chạy tới cửa bắc . Xem ra muốn chủ công cửa bắc thành . Chẳng lẽ tại cửa bắc thành,bọn chúng đã cài sẵn gian tế ? Đằng Thanh Sơn đáy lòng nghi hoặc. Bên cạnh Gia Cát Nguyên Hồng lập tức hạ lệnh:"Phong trưởng lão ngươi thống lĩnh một đội nhân mã cùng Ta chạy sang cửa bắc .

Ra lệnh một tiếng. Nhân mã bắt đầu nhốn nháo chỉnh đốn hướng phía Bắc thành chạy tới .

Lúc này Ngoài Gia Cát Nguyên Hồng còn có Đằng Thanh Sơn một trong ba vị trưởng lão chạy tới cửa Bắc.

Bọn họ chạy dọc theo tường thành để đến cửa Bắc .

Mà nhân mã Thanh Hổ Đảo lại chạy theo quan đạo ngoài thành vì thế phải vòng vèo tốn không ít đường .

Lấy thực lực tiên thiên cao thủ như Đằng Thanh Sơn tốc độ so với chiến mã thì nhanh hơn không ít.

Đêm tối. cửa bắc Giang Ninh quậnthành. Đèn đuốc sáng rực trên cổng thành Ban đầu chỉ có năm nghìn thành vệ quân cảnh giới.

Quy Nguyên Tông bốn vị Tiên Thiên cường giả rất nhanh đã chạy tới bắc cửa thành.

"Sư phó Thanh Hồ Đảo muốn công kích bắc cửa thành sao ? Bọn chúng có mười ba Tiên Thiên cường giả. Còn làm như vậy...... cửa Bắc thành chắc chắn có nội ứng ?" Thanh Sơn lo lắng nói.

"Nhìn thì biết." Gia Cát Nguyên Hồng trước sau như một bình tĩnh bình tĩnh.

Rốt cục đại quân tiên phong Thanh Hồ Đảo đã vọt bắc cửa thành ngoài hai dặm tại ngã ba quan đạo . Nhưng quỷ dị chính là...... Bọn họ không có rẽ ngang hướng cửa thành chạy tới. Mà là tiếp tục dọc theo quan đạo nhằm hướng tây chạy như bay.

"Muốn công kích cửa tây thành?" Yến Mạc Thiên nhíu mày nói.

Ba vị chấp pháp trưởng lão đều nghi hoặc .

Thanh Hồ Đảo rốt cục bọn chúng có chủ ý gì.

"Chúng ta chỉ cần theo giõi hành động của mười ba vị Tiên Thiên cường giả." Họ Gia Cát nguyên lạnh đạm cười nói . Liền chứng kiến Cổ Ung cùng một đám người. Cưỡi chiến mã theo đại quân chạy đi.

"Đến cửa tâythành." Gia Cát Nguyên Hồng ra lệnh một tiếng.

"Phong nhi người dẫn theo nhân mã theo ta chạy tới cửa Tây ." Vừa mới dừng chân từ cửa Đông chạy tới cửa Bắc .Tang Phong cùng một ngàn năm trăm quân sĩ dưới trướng. Chỉ có thể tiếp tục chạy như bay hướng về phía cửa Tây.

......

Giang Ninh quận thành. cửa Tây thành.

Một đám Quân sĩ Hắc Giáp Quân phải chịu sức nặng của trọng giáp.

" Kẻ nào để cho lão tử chạy lòng vòng , nhất định phải đem đàn rùa này giết sạch sẽ." Một vài quân sĩ Hắc Giáp Quân trong mắt bốc lên sát ý. Thanh Hồ Đảo đại quân, đến. Mọi người đáy lòng vốn còn có chút lo lắng. Nhưng là lo lắng thì lo lắng. Quân sĩ Hắc Giáp Quân không một ngươi sơ sệt .

Chết !. Cũng phải chết ở trên chiến trường!

Không ai có thể nghĩ sau 3 canh giờ thời hạn .Nhân mã Thanh Hồ Đảo không ngờ từ cửa Đông thành chạy một vòng lớn. Chạy đến cửa Tây thành? không phải trêu người ta hay sao.

Đằng Thanh Sơn đứng ở đầu tường. Nhìn xa xa.

Đầu lĩnh Thanh Hồ Đảo cùng các quân sĩ đã vọt tới ngã ba quan đạo.

Đát! Đát! Đát! Đát!

Dày đặc tiếng vó ngựa cộng hưởng gây nên chấn động to lớn . Nhóm quân sĩ Ngân Giao Quân không ngờ giật cương ngựa . Chiến mã cứ như thế nhằm thẳng hướng Tây mà chạy .

"Này đây la trò đùa gì vậy ?" Thanh Sơn tròn mắt á khẩu.

"Sao còn chạy tiếp về hướng Tây ?" Tang Phong thống lĩnh từ phía sau chạy tới . Nhìn thấy một màn này kinh ngạc không thôi .

Đã tới bên ngoài cửa Tây Giang Ninh thành nhưng không có dừng lại mà chạy tiếp về phía Tây

"Long ~~-" Thiên quân vạn mã. Phía trên tường thành Giang Ninh quận thành . tinh thần lên cao thà chết không sờn . chuẩn bị thề sống chết một trận ,nhưng chứng kiến một màn này tất cả đều kinh ngạc không thôi.

"Quái!" Yến Mạc Thiên kinh ngạc cười nói."Tên Cổ Ung kia lúc trưa còn tàn nhẫn thuyết giáo . Nói ba giờ sau sẽ biến Quy Nguyên Tông thành vùng đất chết . Nhưng lúc này hắn làm gì?

Một đường từ cửa Đông thành chạy đến Cửa tây thành giờ vẫn còn chạy tiếp về hướng tây? Chẳng lẽ. Bọn họ định khởi động chạy tầm mười dặm đường rồi sau đó quay lại bắt đầu chém giết sao ?

Nếu thật sự như vậy. Người của Thanh Hồ Đảo não thật sự có vấn đề a !

"Thật sự là kì quái ." Trung niên nhân măt vẫn nghiêm lạnh . Cũng lộ vẻ tươi cười."Nhìn kìa mười ba cường giả tiên thiên cũng đang chạy theo về hướng Tây."

Gia Cát Nguyên Hồng mặt lộ ra vẻ tươi cười.'

Đại quân của Thanh Hồ Đảo liên miên không dứt. Chạy tới ngã ba quan ngoại thì chợt dừng lại chờ đợi mười ba vị tiên thiên cướng giả . Một nhóm nhân mã vừa tới liên hướng phia Tây chạy đi

Đi dọc theo quan ngoại về phía tây chính là chạy tới Nghi Thành , Hoa Phong thành rồi .

" Cổ Ung!" Một đạo âm thanh rõ ràng vang lên , quanh quẩn trong thiên địa . Gia Cát Nguyên Hồng vẻ mặt mỉm cười , đứng ở trên đầu thành nói :" Thứ cho Gia Cát Nguyên Hồng ta. Không tiễn xa!".

"Ha ha. Gia Cát Nguyên Hồng. Ta coi thường ngươi!".

Âm thanh của Cổ Ung hùng hậu quanh quẩn tại phía chân trời. Mười ba cường giả Tiên Thiên rất nhanh biến mất trong phạm vi tầm mắt. Thanh Hồ Đảo đại lượng các quân sĩ cũng chạy như bay về hướng tây...

Trên thành tường cửa Tây . Thanh Sơn, Yến trưởng lão Chu trưởng lão. Còn có Tàng Phong thống lĩnh. Cùng một nhóm Hắc Giáp Quân lúc này đều nhìn về "Gia Cát Nguyên Hồng".

"Ánh mắt toát lên vẻ khó hiểu " !

!

Thanh Hồ Đảo đại quân không có tiến công mà lại rút lui ! Hơn nữa nghe đoạn đối thoại vừa rồi. Chỉ cần có chút đầu óc khi nghe được :

"Gia Cát Nguyên Hồng. Ta coi thường ngươi!"

Một câu nói này . Phỏng chừng đều đoán được...... Thanh Hồ Đảo xuất quân ồ ạt đến đây. Sau đó lại giận dữ nói rồi ảm đạm rút lui.Tuyệt đối cùng tông chủ "Gia Cát Nguyên Hồng" Có liên quan!

"Nhìn các người một đám sao lại trợn tròn mắt như vậy?"

Gia Cát Nguyên Hồng nở nụ cười, cả ngày hôm nay hăn vẫn yên lặng trầm mặc . Tới này thời điểm. Mới thoải mái cười to

."Thành vệ quân các quân sĩ. Buổi tối hôm nay tiếp tục tại trên tường thành gác đêm. Đợi lát nữa sẽ có thịt ,rượu đưa đến mọi người hảo hảo ăn uống vui vẻ. Đương nhiên cũng phải chú ý người của Thanh Hồ Đảo. Có hay không dùng chiêu hồi mã thương .".

"Vâng !.thưa Tông chủ.".

Tất cả quân sĩ hộ thành đều vui mừng hoan hô.

"Quân sĩ Hắc Giáp Quân toàn bộ quay về nội thành." Gia Cát Nguyên Hồng nói. Đêm nay. Quy Nguyên Tông ta. Hảo hảo ăn mừng một phen!".

Lúc này một trận hoan ho vang dội phát ra từ tất cả mọi người có tại đường trường .

......

Đêm nay. Sáu ngàn chiến sĩ Hắc Giáp Quân cùng với trên vạn đệ tử trung tâm. Cung với mây vạn đệ tử ngoại môn đêu rất vui mừng .

Từ quỷ môn quan bước trở về tất cả đều hưng phấn không thôi . Tuy rằng tất cả mọi người đều ôm quyết tâm liều chết bảo vệ Quy Nguyên Tông , bảo vệ bằng hữu , bảo vệ người thân , Nhưng kết cục cuối cùng có thể nói nằm ngoài ý niệm của bọn họ , bọn họ làm sao có thể không hưng phấn được chứ!

Hảo huynh đệ ! Thân nhân , bằng hữu tất cả đều an toàn , không một ai bị chết hay bị thương !

Đằng Thanh Sơn cũng vui vẻ.

Không người nào phải chết . Toàn bộ tông môn an toàn . Còn có thân nhân của chính mình cũng không phải chết!

......

Đêm nay Quy Nguyên Tông đèn đuốc sáng rực , nào nhiêt vô cùng so với lễ mừng năm mới còn muỗn vui vẻ hơn vài phần .Bởi vì tất cả mọi người đều hưng phần vì mới từ cõi tử trở về .

"Ha ha. Cổ Ung đảo chủ Thanh Hồ Đảo. Không phải là rất kiêu ngạo nói. Ba canh giờ sau. Sẽ san bằng Quy Nguyên Tông ta sao?".

"Đúng !Cổ Ung quả thật rất kiêu ngạo. Nhưng cuối cùng lại ảm đạm rút lui sao !

"Vẫn là tông chủ chúng ta oai phong! Còn chưa ra tay, đã dọa cho nhân mã Thanh Hồ Đảo chạy trốn."

Chúc mừng ! các đệ tử trong Quy Nguyên Tông ăn mừng .

"Ca!".

"Tiểu Vũ.".

Đằng Thanh Sơn cùng với muội muội Thanh Vũ ôm chặt lấy nhau. Các nhóm Thân nhân hạnh phúc ngồi cùng một chỗ cười nói vui vẻ

"Tất cả mọi người đều an toàn , đều nhờ vào một tay sư phụ ." Đằng Thanh Sơn nhìn về phía xa xa. Khoác trên mình áo bào trắng ,tiêu sái nâng chén cùng với một vài trưởng lão chúc mừng ,tông chủ "Gia Cát Nguyên Hồng"."

Cổ Ung đảo chủ Thanh Hồ Đảo. Huy động đại quân vây thành. Còn hung dữ nói. Tuyệt đối không phải diễn trò! Nhưng là vì cái gì mà đến cuối cùng lại ảm đạm rút lui về phía tây? Hoàn toàn bãi chiến ?

Sư phụ người cuối cùng dùng biện pháp gì mà có thể làm mười ba vị Tiên Thiên cường giả ,đều lựa chọn bãi chiến lui đi?".

Đằng Thanh Sơn trong lòng có vô tận nghi hoặc.

......

Quy Nguyên Tông một phương náo nhiệt chúc mừng. Mà Thanh Hồ Đảo nhân mã lại yên lặng lui đi trong đêm đen. Mười ba vị Tiên Thiên cường giả tụ tập cùng một chỗ.

"Thật sự là mất mặt! Chúng ta Thanh Hồ Đảo điều động đại quân khí thế trời long đất lở , nhưng cuối cùng thật ảm đạm chưa đánh đã lui . Chỉ sợ... biến thành trò cười trong thiên hạ." Ngân phát tuấn tú thiếu niên "Triệu Đan Trần" Giọng căm hận nói.

Cổ Ung than khoác hoang bào. Lắc đầu thở dài nói:"Là ta coi thường Gia Cát Nguyên Hồng. Coi thường Quy Nguyên Tông.".

"Gia Cát Nguyên Hồng thực sự đã đột phá tiên thiên Kim Đan . Đạt tới khó lường hư cảnh ?" trung niên nhân áo bào tro "Hồ trường lão" Vẫn như trước không thể tin được hỏi.

Cổ Ung thở dài nói:"Lúc ấy ta ở trong lều lớn nhìn địa đồ! Trước khi ta xem xét địa đồ . Trên bàn còn không có tờ giấy kia. Vẻn vẹn trong một khắc thời gian . Trên bàn đã xuất hiện một tờ giấy!".

"Trong đại trướng. Chỉ có một mình ta! Có thể để cho ta không một chút nào phát hiện . Đem một tờ giấy. Đặt lên bàn. Còn lặng yên rút đi. Thực lực đạt tới mức này ...... Tuyệt đối đột phá tiên thiên Kim Đan."Cổ Ung thở dài nói ."Cho nên. Ta không thể nghi ngờ. Trên trang giấy nói "Lưỡng bại câu thương".".

" Quy Nguyên Tông hơn nghìn năm qua,cũng không có một người nào đột phá tiên thiên Kim Đan a." Nay lại xuất hiện môt người . Chẳng lẽ bắt đâu từ bây giờ Quy NGuyên Tông sẽ quật khởi ?

"Đừng nghĩ nhiều .

" Cổ Ung đạm mạc nói."Quy Nguyên Tông rất mạnh . Chúng ta nhất định phải thừa nhận! Mà Thanh Hồ Đảo diệt Thiết Y Môn thu hoạch cũng không nhỏ. Phát hiện Vũ Hoàng bảo tàng.

Nếu đạt được Vũ Hoàng bảo tàng. Thanh Hồ Đảo có lẽ sẽ có một ngày,có thể cùng Ma Ni Tự sánh vai! Căn cứ sự biến đổi mấy ngàn năm qua. Ta cẩn thận xem xét. Cuối cùng xác định.....Vũ Hoàng bảo tàng .hẳn là ở Giang Ninh quận Nghi Thành Đại Duyên Sơn!".

PS :Bảo tàng vũ hoàng chăc là nắm ơ chỗ con giao long rồi!

________________________________________

thay đổi nội dung bởi: mshadow, hôm nay lúc 09:37 PM.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cuu#dinh