Ngày Ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản thân tôi không biết ngọt ngào
             Tôi chỉ biết mình yêu em ”














“ Quý, Quý.. - QUÝ”

“ Đù má, hết hồn, làm lòn gì hét lớn thế ”

Ngọc Quý đang ngồi trên ghế nghe nhạc tịnh tâm? Thì từ đâu Tama bay tới dí thẳng cái mồm vào tai anh mà hét lên, làm Quý giật mình mà hét theo. Quả là mỏ hỗn số một ĐTDV có khác, giọng Quý không đáp trả thì thôi đáp trả cái ai cũng rén.

“ Nay ngồi thất thần gì vậy, mai đánh với SGP rồi không lo à? ”

Tama kéo ghế ra ngồi ngay kế bên Ngọc Quý , bật máy lên chuẩn bị livestream chơi game.

“ Lo chi, chả biết được đánh chính không mà lo ”

Ngọc Quý chả để ý thằng bạn mình nữa, quay ngoắt đi lướt tiktok. Anh vốn là thành viên thụt trồi của team, không nổi bật, không thành tích, kẻ mờ nhạt từ trong ra tới ngoài team, chỉ được đánh ở những trận kém quan trọng, đến mặt của Yiwei anh còn chưa được diện kiến ở đường top nữa là lo với lắng cái gì .

Tama nghe thế thì quay qua mà thắc mắc, không phải mới dạo trước thôi thằng bạn còn sung sức mà nói rằng sẽ làm gỏi SGP à sao nay nản nhanh thế. Định nói để vực dậy tinh thần thằng bạn mình, nhưng rồi lại thôi, chả biết nói gì. Vì dạo này số lần Ngọc Quý ra đánh ít hơn hẳn, thậm chí là đấu trận thủ tục cũng chả được ra, dám đâu đó cũng tầm cả tháng rồi, sắp hết cả giai đoạn lượt về rồi mà vô được đúng một trận, tự nhiên Tama cũng thấy  thương thằng bạn mình ghê,giá mà Quý có một đội chả cần tranh suất,cũng được trọng dụng mà cho đánh chính thì hay rồi.

“ Má thằng Yiwei bên kia nó kỹ năng gớm thiệt đấy bây, anh mày lo quá”

KT bước ra từ phòng mình tiến thẳng tới chỗ của hai đứa em mà than thở, tay thì cầm máy đang phát lại đoạn video gì đó , mặt thì nhăn nhó buồn phiền. Anh đưa nó dí thẳng mặt hai cậu em mà tiếp tục thở dài.

Trên màn hình là trận đấu của SGP và VGM hai ông lớn của AOG, mà chuỵên đó chả quan trọng bằng việc con Tulen lôi điểu Iggy xong được ngay Yena đỡ rồi nhanh chóng băng sương. Dù chỉ là một đoạn ngắn nhưng không chỉ BLV mà ngay cả Tama cũng há hốc mồm đặt ngàn dấu chấm hỏi.

“ Vãi sao nó làm được thế, lẹ vậy????”

Và con Yena được tag tên đó là của thần đồng Yiwei người đi đường tà thần cho SGP, kẻ đè lane bao toplaner khác, nỗi ác mộng mỗi khi solo kỹ năng với anh ta. Tất nhiên không loại trừ cả Box Gaming KT người ngày mai thôi sẽ đối đầu trực diện với Yiwei đó, bao lần anh đã thất bại trên chính con tướng mình từng sử dụng dưới tay cậu ta. KT lắc đầu ngao ngán mà ngã xuống võng ngay sau, anh giờ phải coi đi coi lại tìm cách đối phó với Yiwei.

Khác với sự lo lắng của người anh và thằng bạn thân mình Quý điềm tĩnh, mà thật ra là chả buồn để ý mà cất tiếng.

“ Có gì đâu mà lo anh, em thấy cũng bình thường”

KT ngay lập tức đứng lên, cười cười một cách gian xảo rồi nói

“ Vậy mai mày đánh chính nha”

Ừ thì, đó là lời tâm tình cuối cùng của KT với thằng em này, dù sao mai cũng tính như là trận thủ tục rồi, anh có đổi cho Quý ra thì cũng chả ai nói gì đâu. Lâu lâu cũng phải cho Quý nếm mùi bị hành là thế nào để mỏ nó bớt hỗn lại, chứ anh nghe cũng nhức đầu quá.

“ Nay em ra đánh chính từ trận đầu luôn nha Quý, không cần lo đâu chơi với Yiwei ôm đường là được, à mà cẩn thận mid team bạn”

Ngọc Quý được anh HLV căn dặn mà lấy làm thắc mắc, sợ Yiwei là hợp lí rồi, sao lại phải cẩn thận mid team bạn làm gì. Ngọc Quý lần đầu được đánh chính với team SGP cũng chả kịp tìm hiểu kỹ về họ , vì trước cậu tưởng là anh KT chỉ nói đùa thôi ai dè ổng làm thật mới ghê chứ .

Nếu nói về SGP Quý sẽ chỉ nghe tới Yiwei và Lai Bâng cặp đôi thần đồng song sát mà thôi chứ cũng chả quan tâm lắm tới mấy người kia. Nay lại được nhắc nhở cẩn thận Midlaner team bạn Quý cũng hơi dè chừng mà đưa mắt qua bên kia nhìn.

Vì chả tìm hiểu trước nên Quý chả biết Midlaner team bạn là ai trong năm người đang ngồi đó, Quý chả biết gì mà nhìn chằm chằm vào họ, mà chả hiểu kiểu méo nào tầm mắt Quý lại cứ va vào người bên cạnh Lai Bâng đang nói chuyện rất thân thiết với gã ta, nhận định ngay đó là Midlaner team bạn? . Ngọc Quý âm thầm đánh giá đối thủ thì thấy cũng bình thường vẻ  ngoài chả nguy hiểm và hổ báo như Top và Jug bên kia nên Quý đặt ngay Mid bạn vào diện an toàn không cần để ý.

Nhưng đó là với Ngọc Quý thôi, chứ Cá bên đây đang đặt Quý vô diện đáng ngờ rồi, tự nhiên khi không thằng đối thủ của mình hôm nay lại nhìn mình bằng cặp mắt thăm dò thế sao không sợ được. Cá còn chả quen cậu ta nữa mà, cậu ta nhìn Cá như nhìn kẻ thù truyền kiếp vậy làm Cá mập rén gần chết. Tuy là Cá mập nhưng Cá không ăn thịt kẻ khác Cá chỉ ăn thịt đồng loại thôi , Cá là Cá tốt mà.

Mà ngẫm lại thì thấy người vừa nãy lạ thật Phúc Lương đây đấu với Box Gaming cũng mấy mùa rồi lần đầu mới thấy thằng đó, chẳng lẽ thành viên mới? Ủa mà thành viên bên kia đang đánh ổn mà và em cũng chả loại trừ trường hợp người vừa nãy nhìn em có thể là người của đội khác, nhưng thằng chả mặc áo đấu Box mà.

“ Nghĩ gì dữ vậy Cá? ”

Lai Bâng thấy đứa em vô tri của mình nay tay xoa xoa cằm mà nghĩ gì trầm tư lắm làm Lai Bâng đặt dấu chấm hỏi, thường trước khi đấu Phúc Lương vô tri lắm em sẽ chả quan tâm hay lo lắng gì cả cứ lải nhải miết bên tai đồng đội mấy cái kỳ lạ mà em mới khám phá được ở studio mà thôi.

“ Anh này, thằng tóc vuốt vuốt đứng kế anh KT là ai vậy? ”

Lai Bâng nghe Cá mập hỏi cũng ngẩng đầu mà nhìn về phía Box Gaming, lia từ từ mắt sang người kế anh KT xem Cá mập đang muốn nói ai. Đúng là nay có thằng nào mặt non choẹt, lạ quắt trong team Box mà Bâng chưa từng gặp. Anh cũng chống cằm rồi suy tư ngẫm xem thằng đó là ai, nhưng nghĩ mãi cũng chả biết nên làm dấu hiệu chấm hỏi quay qua Phúc Lương cười cười.

“ Anh cũng không biết, sao mê nó rồi hả? ”

“ Điên hả cha, tại nó nhìn em ghê quá nên em thắc mắc thôi ”

Phúc Lương nghe Lai Bâng nói liền làm dấu hiệu chê rồi quay ngoắt đi, không thèm nhìn nữa. Em cũng quăng điều đó ra sau đầu không thèm quan tâm nữa, dù gì thì chắc cũng chỉ gặp nhau đúng một lần hôm nay thôi, có thù ghét gì em thì cũng làm gì được nhau. Em hiểu rõ Box Gaming mà, họ sẽ giữ nguyên line up thường đánh ở mấy trận quan trọng, nay chỉ là trận thủ tục nên cho thành viên mới vào tập dợt cũng là điều bình thường.

“ Chắc thành viên mới thôi… ”



“ Và lại là Jiro, lần thứ 4 nằm lại trong trận đấu này, người chơi đường tà thần mới được thay vào của Box Gaming đang được Cá và thành viên SGP chăm sóc rất cẩn thận ”

“ Jiro trong trận này thật sự rất thảm chỉ có thể ôm trụ trước sự gank liên tục của Cá , lần này đã là lần nằm lại thứ 5 trong của Jiro trong tay Cá rồi và có vẻ như không ai lên hỗ trợ cho Jiro cả”

“ Jiro đang rất thảm trong trận đấu này khi chết liên tục trong trụ của chính mình…”

Giọng của BLV vang lên liên tục bên ngoài, họ bình luận trận này như trận tâm điểm của Box Jiro và SGP Yiwei cùng SGP Cá vậy khi em cứ gank liên tục trên đường top để ăn đi cái mạng thứ 5 của Jiro team bạn.

Năm mạng của Quý đều rơi hết vào trong tay em, khiến BLV bất lực mà cười trừ, giờ nói gì nữa giờ, trong khi con Liliana đặc trưng của em cứ dí con Yena của Ngọc Quý liên tục,            dùng cả băng sương lẫn tốc biến để dí chết anh, như có thâm thù đại hận gì dữ lắm vậy, điều này khiến kênh chat cho rằng đây sẽ là một trận nhàm chán của nhà vua lại cười phá lên vì pha cống hiến hết mình của cả hai.

Phúc Lương bên đây mỗi lần hạ được Toplaner team bạn là cười tươi rói không thấy Mặt Trời, khiến đồng đội bên cạnh cũng cười phá lên. Ngó qua khung cam SGP vui nhộn bao nhiêu,  thì cam Box Gaming lạnh lẽo bấy nhiêu . Ngọc Quý khi bị gank liên tục bởi người anh coi là vô hại đó mặt liền bí xị một đống như vừa mất sổ đỏ vậy, anh giờ là muốn AFK lắm rồi, chơi gì nữa khi con Yena cần tiền nhất lại phế nhất team thua SP team bạn 2k vàng thì chơi gì.

Dù cho anh liên tục hô cứu đến những người đồng đội nhưng họ vẫn cứ ở miết dưới bot trao gửi tâm tình yêu thương với SGP để lại anh với hai con quỷ còn nói gì mà ‘ đặc quyền của Cá dành cho anh’.

Ngọc Quý cóc cần, Ngọc Quý rất quạo.

“ Và đây là con Liliana trong tay Cá biến ảo né chiêu ao nhây Yena của Jiro quá hay, ngay lập tức màn solo khi full đồ đã cho thấy đẳng cấp của Cá… ”

Và rồi thì cái gì tới cũng tới, trong một phút nóng giận Ngọc Quý xách ngay con Yena của mình solo Liliana team bạn và nằm lại mạng thứ 7 bởi sự ao nhây của Cá. Ngọc Quý dù cay thật, nhưng cũng chả thể làm gì khi  anh đã thua Midlaner team bạn rồi, thà là thua vàng còn đổ cho không đủ đồ, đằng này đủ đồ hơn hẳn Cá một cái giáp hồi sinh mà còn chơi không lại thì Quý bỏ  cuộc rồi chứ sao, kế hoạch báo thù thất bại.

Kết quả cuối cùng ai cũng biết cho trận đấu thủ tục này, 3-0 dành cho SGP, anh chán nản mà bước ra ngoài phòng chờ, ngồi xuống ghế mà thở dài. Thứ khiến Ngọc Quý bận tâm chả phải Yiwei team bạn như anh KT nói, mà là Cá team bạn, dù em là Cá nhưng Cá này lại là Cá mập mọi hành động múa máy của Quý như múa rìa qua mắt thợ vậy, bị em nắm thóp hết.

“ Xin lỗi nha, lỡ gank bạn hơi nhiều”

Nghe tiếng trầm, Ngọc Quý ngó liền lên lại bắt gặp ánh mắt hối lỗi của Phúc Lương. Chả là nãy em hơi hăng quá, muốn trả thù ánh mắt kia nên lỡ gank Ngọc Quý hơi nhiều để anh nằm lại tận 7 mạng và cả tiếng cười chê của cộng đồng mạng. Dù biết là một trận cống hiến nhưng nhìn người bên kia bị nói này nói kia vì mình Phúc Lương cũng thấy tội lỗi vãi cả ra. Em âm thầm đặt lon nước ngọt mới mua lên bàn ngay chỗ Quý ngồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh, thay cho sự hối lỗi của em.

Nhìn thấy Toplaner cứ nhìn mình mãi mà không nói gì, Phúc Lương lại thấy lời mình thừa thãi rồi, em tự trách sao mình bao  đồng thế, người ta còn chả thèm quan tâm. Thấy hơi ngại Phúc Lương định quay người rời đi , tới với Yiwei đang đứng trước cửa chờ em về chung. Nhưng chưa gì, chân em đã khựng lại nhịp khi tay bị nắm kéo lại, em hơi ngỡ ngàng mà quay ngoắt lại.

“ Không sao, tôi là Ngọc Quý, đi top cho Box Gaming mong được chiếu cố”

Câu nói của Ngọc Quý khiến Phúc Lương hơi ngỡ ngàng mà đứng hình nhìn anh, nhận ra bản thân hơi thất thố, em liền cười hề hề rồi giới thiệu theo. Dù gì có duyên gặp, dù có là một lần thì cũng có ấn tượng khá thú vị về nhau ấy chứ.

“ Lương Hoàng Phúc, đi đường giữa cho SGP”

Em cười cười, chào anh lần cuối rồi cúi người rời đi, để lại Ngọc Quý thất thần nơi đó.

Ngọc Quý trước giờ sống trong mắt chỉ có team không có đối thủ, anh không quan tâm team bạn có những ai hay làm những gì, thứ anh quan tâm là cố gắng hết mình cho trận đấu đó để được suất đánh chính. Nhưng chuyển từ đội này sang đội khác, suất đánh chính vẫn không nằm trong tay Ngọc Quý, dần đà đó là sự buông xuôi, mặc cho số phận đưa đẩy, đánh tới đâu lo tới đó.

Tới nay khi được diện kiến người đường top thần đồng bên kia, anh vẫn rất bình tĩnh mà ôm trụ theo như HLV dặn, không quan tâm đồng đội mình sống mái với team bạn, vốn anh hiểu rõ mục đích, nhiệm vụ của mình trong trận này chỉ là làm nền cho cuộc vui chơi của nhà vua mà thôi.

Nhưng em lại đến và tiễn anh về nhà tận 5 mạng ngay chính trong trụ của mình, khiến Ngọc Quý cay đỏ mắt, lần đầu tiên trong đời Ngọc Quý muốn hơn thua như vậy. Anh cứ gặp em ở đâu liền dí em ở đó, không xém chết thì cũng solo thua, nhưng nó làm anh thỏa mãn hơn bao giờ hết. Bản thân lần đầu được người khác quan tâm đến và để ý khiến lòng anh có chút nhộn nhạo với em.

Người của team khác sẽ chả bao giờ quan tâm đường top khi người đánh chính hôm đó là anh, vì họ cho rằng Ngọc Quý vô hại, không áp lực được cánh trên của họ.

Em không giống họ, em không coi anh là trò đùa, em đã thực sự nghiêm túc solo với anh khi bản thân em được nhận định trên kèo anh. Em không hề nhường anh như những người khác, em coi anh là người bình thường để chiến đấu và dành chiến thắng, chứ không phải thằng nhóc dự bị chỉ ra sân trong trận thủ tục.

Và nhất là thái độ tôn trọng và lon nước của em dành cho anh khiến Ngọc Quý phút chốc đã rung động. Lời xin lỗi rất khó để một người nói ra, nhưng em lại nói ra với một người xa lạ như anh, người không quan trọng , gặp em đúng một lần đầu tiên.

“  Ân này ”

Ngọc Quý ngồi đó, nhìn theo dáng vẻ đã rời đi khuất bóng của em, trong mắt anh tràn đầy sự luyến tiếc, cùng sự mong chờ.

“ Gì? ”

Tama đang sửa soạn đồ chuẩn bị đi về thì nghe thằng bạn kêu nên cũng vội quay qua mà nhìn, thấy thằng bạn cứ thất thần nhìn về một góc làm Tama hơi oan ngại, chả lẽ nãy giờ bị hành nhiều quá cái Quý bị thành cung khòn luôn rồi à.

“ Mày có nghĩ SGP sẽ chọn tao không?”

“ Gì???? ”

Giọng Ngọc Quý thốt ra bình tĩnh đến đáng sợ, anh nói điều này nhẹ tựa lông hồng vậy. Mặc dù biết là SGP là đội lý tưởng bao người muốn vào, nhưng mà người muốn vào lại là Ngọc Quý khiến Tama cũng ngỡ ngàng cả ra.

Đi với Quý qua bao đội, Tama biết Quý đã nỗ lực cỡ nào để được đánh suất chính nhưng màn thể hiện đều chưa thể khiến bên trên hài lòng, khiến anh liên tục bị đưa ra ngoài danh sách dự bị một cách không thương tiếc. Tuy Tama luôn mong Ngọc Quý có thể có một đội thật sự khai thác được tài năng của bạn mình nhưng không đồng nghĩa là việc vào SGP. Nó thật sự là một điều khá điên rồ.

“ Mày ổn không Quý, Cá cào mày hư não luôn rồi à”

Tama đưa tay lên sờ trán bạn mình lại bị gạt ra không thương tiếc, Ngọc Quý nghiêm túc ngồi đối diện Tama mà cất tiếng.

“ Chỉ là muốn thử sức thôi”

SGP là một đội tuyển tài năng, nổi tiếng cả trong và ngoài nước, dù chưa đạt được cúp quốc tế nhưng lại là đội sở hữu đội hình khủng của ĐTDV khi có đến hai ba tài năng trẻ trong đội, là đội tuyển bất kỳ đội nào cũng dè chừng khi gặp. Chính vì lẽ đó, Tama mới lo. Ngọc Quý là người cố gắng, Tama biết, nhưng điều đó là chưa đủ để cạnh tranh với Yiwei hay bất kỳ đường nào của SGP, nếu vào chỉ có thể xác định đánh dự bị mà thôi. Và Tama thì không muốn bạn mình phải buồn rầu vì lẽ đó.

“ Mày nghĩ kỹ chưa, tao thấy mấy đội khác cũng không tồi đâu, suất đánh chính nếu cố mày có th-... ”

“ Tao nghĩ kỹ rồi, tao muốn vào SGP”






“ Đây là Ngọc Quý, sẽ đi top cho team mình, Quý sẽ ở chung phòng với Lạc Lạc, mọi người giúp đỡ em ấy nha”

Thầy Titan đưa tay đẩy Ngọc Quý lên phía trước để chào mọi người cũng như giới thiệu anh với thành viên team. Ngọc Quý bình tĩnh mà gửi lời chào, mặt các thành viên đều rất vui vẻ và đón tiếp anh, họ có lẽ không nhớ con người họ đang khoác vai trò chuyện là người một năm trước bị bại trận dưới tay Cá.

Mà Ngọc Quý cũng chả để tâm, tầm mắt anh bắt đầu lướt qua từng người của SGP, ngoại trừ Tấn Khoa là ái ngại người lạ ra thì ai cũng tới để trò chuyện cùng anh cả, kể cả Yiwei cậu em nhỏ tuổi kia. Nhưng chỉ riêng một người là Cá thì Quý lại không thấy đâu, thấy Ngọc Quý ngó ngang ngó dọc không tập trung lắm Lai Bâng liền trêu chọc.

“ Kiếm ai hả, kiếm em bồ nào ở đây à”

Lai Bâng là người hướng ngoại mà anh tự nhiên trò chuyện như cả hai đã quen nhau từ rất lâu vậy, mặc dù anh chả nhớ thằng trước mặt là ai. Nhưng đó vốn là tính cách để đón tiếp người mới của đội trưởng Lai Bông rồi.

“ Nhớ team mình bảy người lận mà sao đây có sáu thế”

Ngọc Quý cũng không để ý lắm mà cất tiếng hỏi Lai Bâng, anh không kiêng dè gì mà dời tầm mắt quét khắp phòng rồi chỉ tay đếm đếm làm Lai Bâng thấy ngỡ ngàng mà thắc mắc sao người mới này lạ vậy.

“ Cá nó xĩu rồi, livestream nói chuyện với fan cho lắm vào rồi lết dậy có nổi đâu, mà có gì à?”

“ Không, thắc mắc thôi”

“ Oke nay tổ chức tiệc đ-.... ”

Ngọc Quý đã rất mong chờ ngày gặp lại em, cái ngày mà một năm qua Quý ấp ủ ước mong đến nơi em ở, dù cho nơi đây Quý có thể sẽ mãi dự bị đi chăng nữa, Quý cũng muốn tới. Nhưng có lẽ một sự thật đã tát thẳng vào mặt Quý, khi chả ai ở nơi đây là nhớ mặt Quý cả kể cả Yiwei người đã cùng Cá hành anh kia. Và hẳn là  em cũng sẽ vậy, cũng chả nhớ nỗi Quý là ai và cũng chả nhớ bản thân đã gieo tương tư cho anh thế nào.


“ Cá xuống rồi à, lại đây ngồi với em nè ”

Yiwei tinh ý phát hiện người đi đường Mid đang ngáp ngắn ngáp dài chầm chậm đi xuống thì liền ngoắt ngoắt tay kêu em lại ngồi cạnh mình, không quên vỗ vỗ vào chỗ trống ra hiệu. Phúc Lương cũng chả ngại ngần gì, em cũng đang rất đói đây. Mà chỉ khi ngồi xuống chuẩn bị nâng cốc bia lên uống thì Phúc Lương mới thấy điều khác lạ.

“ Ủa! Ai đây? ”

Phúc Lương nhìn người đang ở trước mặt mà thắc mắc , tuy vậy nhưng tay em vẫn nâng cốc bia lên uống bình thản ngồi nghe đồng đội giải thích về sự xuất hiện mới lạ của người nọ.

“ Đây là Ngọc Quý, đi đường top team mình ”

Phúc Lương liếc nhìn người kia một phát rồi cũng gật gù tiếp thu, bữa em mới nghe tin tuyển thêm thôi ai dè lẹ thế mới một tuần đã đến rồi. Gần như, sự hiện diện của Ngọc Quý cũng chả làm Phúc Lương ngạc nhiên hay bất ngờ gì nói chi là nhớ đến. Quý cũng chỉ biết nhìn em rồi cười trừ mà thôi, mà chả biết Quý nhìn em thế nào mà mỗi khi Phúc Lương ngẩng đầu lên là bắt gặp ngay ánh mắt của Quý nhìn chằm chằm lấy em khiến em thấy ớn lạnh hẳn ra.

Người em không tự chủ mà nhích sang cạnh Yiwei mong cậu em che chắn giúp mình, chứ đôi mắt kia như muốn hút trọn em ấy.

“ Cá sao vậy, anh hông khỏe hả? ”

“ Không, thấy hơi mệt, chắc nay ngủ nhiều quá thôi”

Phúc Lương nghe Yiwei nói thì nhẹ lòng, em quên mất rằng đây là Gaming House mà đây là địa bàn của Cá, em cần gì phải sợ một người mới kia chứ. Chắc thấy em vừa đẹp, vừa giỏi rồi anti em chứ gì. Phúc Lương thân thiện lắm, em cũng chả muốn nói với ai về vấn đề có vẻ như cậu bạn kia không thích em lắm?. Cùng lắm thì ít tiếp xúc thôi, chắc không đến nỗi ghét em quá mà đấm em đâu há.

Ngọc Quý bên kia tất nhiên chả biết gì về việc em hiểu lầm mình rồi, nãy giờ anh chỉ để ý miết về sự thân thiết của Yiwei và Cá mà thôi. Vốn với sự tìm hiểu của Quý thì cặp Top Mid này vốn không thân đến nỗi vậy, nhưng nhìn cử chỉ thì có lẽ mọi chuyện khác xa thứ anh tìm hiểu rồi. Ngọc Quý cũng muốn được như thế, anh mong em cũng một lần đối xử thân thiết với anh như người em đường Top kia.

Mối quan hệ của từng thành viên SGP khắng khít với nhau, tuy đôi lúc có cãi vã nhưng cũng chỉ là vài ba câu rồi lại đùa giỡn vô tri để xóa nhòa đi việc đó. Trước kia trong mọi môi trường làm việc, Ngọc Quý đều làm việc với người lớn tuổi hơn và cũng không mấy thân thiết nên anh cũng chả thể thoải mái được, trừ những lúc gần Tama ra Quý mới là chính mình. Nhưng với SGP thì khác họ sống với nhau bằng tấm lòng dù lớn dù nhỏ vẫn cãi nhau, chửi nhau chí chóe như đám con nít mới lớn vậy, khiến Quý cũng dần hòa tan theo.

“ Cái lồn má Lai Bánh mày di chuyển ngu thế em”

“ Em im đi em, 3/8  chê 4/7 hả em, chó chê mèo lắm lông à? ”

“ Hai bây im, ngu như nhau nói gì,, Tấn Khoa theo anh bỏ thằng Bâng đi”

Ngọc Quý chỉ mới vô team hơn ba tháng dần tan luôn trong cả đám con nít này, ngày ngày cãi nhau chí chóe với Lai Bâng, mỏ hỗn ngày càng được phát huy tác dụng nhiều hơn, chả kiêng dè như xưa khiến người anh lớn Red mỗi lần chơi chung với hai đứa này như bà mẹ một nách hai con vậy, khổ không tả nỗi.

“ Anh Rinnn….tại thằng Qu-... ”

“ Lai Bánh gà vãi lòn”

Và rồi thì kẻ hủy diệt cuộc hội thoại, người kết thúc cuộc tranh cãi Lai Khoa đã lên tiếng, gạt phăng đi vị đội trưởng kia, mà đi với Red. Nhìn con Aya của em nhảy khỏi đầu Nakroth của Bâng mà nhảy lên Hayate thì mặt Lai Bông liền bí xị một cục , uất ức nhưng chả dám nói. Quý bên đây được dịp múa máy tay chân, hết lè lưỡi rồi tới chọc quê cười ha hả trước nỗi đau của với đội trưởng kia.

“ Lai Bánh đi ăn hủ tiếu với em không? ”

“ Thôi, no rồi-.... ”

Phúc Lương xoa xoa cái bụng đói mà lết xuống nhà định rủ rê người    ‘ duy nhất’ chưa ăn tối cùng em đi ăn hủ tiếu dưới lầu, nhưng em lại nhận được cái lắc đầu buồn rầu của anh. Em liền hiểu ngay, Lai Bâng vầy là mới bị Khoa phũ chứ không đâu, mặt như mới mất sổ gạo vậy, buồn như thua hai chục ván game không bằng.

Phúc Lương nhìn nhìn anh rồi nhún vai rời đi, nay em lại ăn đêm một mình rồi, hơi buồn nhưng biết sao được giờ Cá mập hoạt động khác với giờ mấy con Báo của SGP mà.

Đi được nửa đường thì Phúc Lương lại cứ nghe thấy tiếng dép kéo lê theo sau em, em đứng lại thì nó đứng lại, em đi thì nó đi, cứ đáng sợ kiểu gì ấy, như mấy tên biến thái theo dõi vậy. Giờ cũng đã khuya đèn hành lang tuy sáng trưng nhưng chả có ai cả, tạo cảm giác quỷ dị làm sao ấy, khiến em rùng mình, em tự nhủ biết thế ở nhà luôn cho rồi , chân thì bước lẹ ra tới đường xá ngoài kia, ngay ngoài kia thôi là tới rồi.

“Aaaa..”

Phúc Lương bị một bàn tay lành lạnh đặt trên vai rồi kéo lại, em hết hồn mà quay mặt lại, nắm đấm thủ sẵn trên tay sẵn sàng tâm thế đục thẳng mặt thằng biến thái nào theo dõi em.

“ Ủa Quý à?!!!”

Em ngỡ ngàng khi nhìn rõ mặt người kia là đồng đội em Ngọc Quý chứ ai, em nhẹ nhõm thở dài mà buông tay, miệng vẫn không nhịn được càu nhàu người kia vài câu.

“ Quý làm Cá sợ đấy, đêm hôm đi theo gì như biến thái thế”

“ Tại Cá đi nhanh quá Quý chạy theo không kịp”

Ngọc Quý nghe Cá mập hiểu lầm mình thành biến thái mà hoảng hết cả lên, anh xoa xoa hai tay như đứa con nít hối lỗi mà giải thích với em. Vốn dĩ nãy thấy em rủ Lai Bâng đi ăn mà chả rủ anh, mà nói thẳng ra là em quên anh cũng chưa ăn tối mà một mình đi luôn làm anh kêu í ới em mà chả kịp ấy chứ .

Anh cũng buồn gần chết, từ lúc vào SGP tới nay Phúc Lương đối xử với anh khác hẳn, em lơ anh thấy rõ, chả thèm rủ anh hay nói anh tiếng nào dù đi ăn hay chơi game em vẫn luôn gạt anh ra khỏi danh sách lựa chọn của em. Hệt như cái đợt anh donate cho em con sư tử nhưng em một mực phủ nhận đó là anh mà acc fake Yiwei kia thì em cho là thật vậy. Ngọc Quý buồn, Ngọc Quý tủi.

Chả biết làm sao, khi anh một mực cố gắng thân thiết với em bao nhiêu thì cũng chả thể bằng cách em dành tình cảm ưu ái cho người em Top kia.

“ Quý… cũng chưa ăn tối”

Ngọc Quý thấy em hơi khó xử trước câu nói của mình mà lên tiếng giải đáp lí do chạy theo em. Anh cố tình nhịn ăn tới giờ này để được dịp đi ăn với em nhưng lần nào Phúc Lương cũng chả mời anh cả, hôm trước thì anh chỉ lén đi sau thôi , chỉ có nay anh mới mạnh dạn tiến tới gần em .

“ À…vậy hả, vậy đi với Cá ăn hủ tiếu nè”

Phúc Lương cũng ngại ngùng mà gãi gãi đầu em rồi quay đi trước, em vẫn luôn nghĩ là Quý không thích em nên em chả nói chuyện gì nhiều với Quý, ngoại trừ lúc train team ra thì cả hai chả nói nhau câu nào, hệt như hai người lạ vậy, mặc dù đã ở cùng nhau cả ba tháng. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên cả hai ăn cùng nhau, nên em ngại chả biết xử sự sao.

Phúc Lương và Ngọc Quý cả hai như là đường thẳng song song, chả thân thiết , chả nói chuyện, chả liên quan mẹ gì tới nhau, nếu nói về độ thân thiết của cả hai trên bàn cân thì fan sẽ lắc đầu mà nói họ không biết, vì vốn dĩ có thân đâu mà biết. Vậy mà nay hai người ‘xa lạ’ này lại đi kế cạnh nhau đến cùng một địa chỉ.

Ngọc Quý chầm chậm bước kế em , anh không biết tại sao em lại không thích anh? nhưng anh chả quan tâm, điều đó quan trọng à.

Nếu em không thích anh, thì anh sẽ thích em, em không yêu anh, thì anh sẽ yêu em, trao cho em cả tấm lòng này, cả chính bản thân anh.

Nếu cả hai là đường thẳng song song chả chung một điểm nào thì anh sẽ tự mình vẽ lệch nó đi, để nó chạm vào em .

“ Sao nay đông thế nhở cũng gần mười một giờ rồi mà”

Phúc Lương nhìn dòng người trên phố mà chán nản, em ngồi phịch xuống chống cằm nhìn ra ngoài, những tưởng nay sẽ vắng lặng như mọi hôm mà em lại quên mất nay là ngày Valentine nên đường xá rất đông đúc, còn toàn là các cặp đôi nắm tay, khoác vai nhau nữa chứ, đối với người ế như em thì chả khác nào ác mộng. Em hết ngó ra trước lại ngó ngược vào bên trong vắng tanh, suy nghĩ muốn đi về đặt ship nhưng một bàn tay lại nắm lấy tay em kéo em đi.

“ Nay Valentine mà, ở nhà cũng chán, mình cũng đi ăn hòa vào đám đông cho vui”

Ngọc Quý cười cười nhìn em làm em khựng lại một nhịp , ánh mắt anh khi đó em thấy rõ nó như có ngàn sao trong đó vậy, khác với ánh mắt muốn hút trọn em ban đầu, đôi mắt anh giờ thật đẹp đẽ như vì sao, lại càng rực rỡ hơn dưới ánh đèn ngoài kia.

Phúc Lương chả kịp phản kháng do chìm đắm mãi trong mắt anh . Tay anh nắm chặt tay em dắt em qua rừng người ở trên phố đông, băng băng qua bao cặp đôi ngoài kia, anh với em giờ đây như những cặp đôi thật sự.

Đứng trước một quầy hàng đồ ăn bán kẹo ngào đường, anh móc liền tiền trong túi ra mua hai cây,  một cho em, một cho anh, em cũng chả ngại ngùng mà cầm ngay lấy bỏ vào miệng ăn. Tự nghĩ đi vầy cũng vui, chứ ở nhà miết em sắp thành Cá đuối luôn rồi.

Đường xá ngày lễ đông đúc, náo nhiệt mang đầy màu sắc của mùa hè vui nhộn, năng động, chả vắng lặng như bao ngày, các cặp đôi vẫn tay trong tay mà dạo chơi khắp phố. Chợt ngay khi em đang ngó nghiêng nhìn xung quanh như một đứa trẻ thì em lại đâm sầm vào lưng anh, vội xoa xoa trán, định trách móc anh sao lại ngừng lại thì tiếng nói thanh thót của một người MC đường phố vang lên.

“ Hai bạn là người yêu à, hai bạn có muốn tham gia thử thách của chúng tôi không? Phần thưởng là một chú Cá bông sáu múi ”

“ K-kh…”

Phúc Lương thấy chị gái kia chỉ chỉ vào em và Ngọc Quý thì tới giờ em mới nhận ra, em với anh vẫn đang tay trong tay với nhau khiến người ta hiểu lầm. Phúc Lương liền muốn buông tay ra và phủ nhận thì giọng Quý lại vang lên

“ Vâng ”

Em quay qua nhìn anh thì Ngọc Quý lại chỉ cười cười rồi ghé sát tai em nói khiến tai em đỏ ửng cả lên.

“ Quý thấy con Cá đó dễ thương giống em á, mình làm người yêu đi”

Dù biết là anh ám chỉ việc giả vờ làm người yêu trong phút chốc để anh giành con Cá đó nhưng em lại không thể khống chế được vành tai ngày càng đỏ ửng lên, dần dần lan xuống tận cổ . Phúc Lương gật gật đầu ngay, rồi giấu ngay mặt mình sau áo của anh, che đi sự ngại ngùng nơi em, cũng che đi danh tính của mình.

Quý chưa ra mắt chính thức thì không nói đằng này em đang là cái tên nổi của SGP lại xuất hiện tham gia thử thách cùng người mới như Quý chắc mai tin em và Quý hẹn hò tràn lan mất.

“ Đơn giản lắm, kể 5 điểm của đối phương bằng 2 từ khiến bạn thích hoặc ghét đối phương ngay lần đầu gặp mặt trong năm giây”

Ngay sau đó Phúc Lương liền căng thẳng sợ Ngọc Quý không trả lời được, tại em vẫn tưởng Quý ghét em mà, mà ghét thì sao nói, chẳng lẽ nói thẳng trước mặt bàn dân thiên hạ? Vậy thì chỉ có thiệt cho anh nếu nó tới tai SGP và cả CĐM mà thôi. Nhưng em cũng nghĩ ngay nếu để anh nói về điểm thích em thì lại khó dữ nữa, đã không thích em mà còn phải nói dối là thích thì có phải là tội cho anh quá không.

Phúc Lương định bụng lên tiếng từ chối rồi kéo tay Quý quay đi nhưng anh cứ nắm chặt em giữ lại kéo ngược em về , quay sang phía em rồi trả lời tự tin

“ Đáng yêu, dễ thương, đanh đá, tình cảm, ngọt ngào”

Giọng anh trầm trầm mà vang lên trong không gian giữa bàn dân thiên hạ, câu trả lời của anh làm em đang hoang mang càng ngại dữ hơn trước tiếng hét của mọi người vang khắp nơi. Ai cũng ấn tượng trước sự yêu chiều của anh dành cho ‘người thương?’ , có người còn hú hét kêu hôn đi nữa chứ, cứ vầy sau mai em dám đối mặt Ngọc Quý đây.

Mà ai ngại chứ anh thì không, do em đang cúi đầu nên chả thấy dáng vẻ anh cười tươi rói của anh khi nhận lấy con Cá bông , rồi quay qua nhìn em bằng cặp mắt cưng chiều, khiến mấy bạn nữ gần đó xĩu lên xĩu xuống rồi. Tình bể bình thế mà có một người chả nhận ra.

Ngọc Quý biết em ngại nên ngay sau đó liền dắt tay em qua bao dòng người rời đi, một tay vẫn ôm chặt con Cá giống em, một tay vẫn nắm chặt lấy tay con Cá đang ngại kia trước ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người .

Phúc Lương chả biết trời trăng gì, cho tới khi lon nước được anh mua áp vào mặt em, sự mát lạnh của nó khiến em bừng tỉnh mà nhìn xung quanh mới phát hiện ra bản thân và anh đang ngồi một góc công viên ngay gần hồ. Ánh đèn mờ màu cam, cùng sự thanh mát của gió lạnh về đêm khiến em bỗng chốc thoải mái mà bỏ qua chuyện đáng ngại vừa rồi. Em thở dài rồi chống tay ra sau thưởng thức không khí trong lành và yên ắng của đêm khuya.

Ngọc Quý nhìn em hết vươn vai rồi ưỡn người thoải mái chả còn ngại hay cứng đờ người nữa mà bất giác cười, anh nắm chặt tay do dự một hồi rồi khụy một gối trước mặt em đưa cho em một bông hồng đỏ và cả con Cá mập bông sáu múi kia.

“ Tặng Cá, lời chào thật sự của Quý dành cho Cá, tuy hơi muộn nhưng mong Cá không trách”

“ Anh là Ngọc Quý, đi top cho SGP,mong được chiếu cố ”

Trước ánh mắt thất thần đến bàng hoàng của Phúc Lương anh chỉ cười nhẹ nhìn em. Em vẫn vậy vẫn như lúc đó, khi lần đầu anh giới thiệu về mình. Nếu em không nhớ, anh sẽ giới thiệu lại cho em nhớ, một lần, hai lần hoặc cả đời này.

Phúc Lương nhìn vào người trước mặt mà ngỡ ngàng bản thân em chìm vào vô vàng kí ức, có một giọng nói vang lên trong trí nhớ nhỏ bé của em, giọng nói trầm như bây giờ của một người con trai, y như cách anh giới thiệu vậy nhưng

‘ Không sao, tôi là Ngọc Quý, đi top cho Box Gaming mong được chiếu cố’

Giờ anh đã là người của SGP rồi. Chợt nhận ra bản thân đã quên đi anh và cái chào hôm đó. Em cũng cảm thấy xấu hổ vì ba tháng nay, hóa ra cái nhìn của anh khi đó là vì em đã quên đi người đã bị em gank nhiều cỡ nào, quên đi anh, quên đi cả sự chiếu cố ngày ấy. Em thật có lỗi khi tự nghĩ anh ghét em khi chưa bao giờ hỏi anh về việc đó cả, bản thân em tự suy diễn rồi xa lánh anh. Bỏ mặc anh ở đó cùng sự chiếu cố ngày ấy. Phúc Lương thấy cắn rứt mà mãi miết cúi mặt xuống không dám ngẩng lên nhìn anh, xoa xoa hai tay một cách thẹn thùng.

Ngọc Quý chả để tâm đến những gì em nghĩ, anh biết trong em là sự day dứt vì lỡ quên đi anh, cái tình em dành cho anh là tình đồng đội chứ chưa phải giống như cái tình mà anh dành cho em. Anh nở nụ cười tươi nhìn em mãi cúi mặt thẹn thùng, tay anh nâng mặt em lên rồi nhẹ nhàng day day giữa hai trán, xóa đi cái nhăn nhó cùng thẹn thùng nơi em. Đưa tay cầm quà đến bàn tay đang nắm chặt lại của em, như khẳng định từ giờ anh sẽ chặt bỏ đi rào cản trước đó.

“ Đừng buồn, Quý tặng em thì em phải nhận chứ, lời chào của Quý mà”

Phúc Lương ngước mắt lên nhìn anh,  giây phút đó em liền chìm đắm ngay trong ánh mắt anh cùng nụ cùng nụ cười làm em ngất ngây , nó dịu dàng và ngọt ngào đến lạ, như anh đang nhìn người anh yêu sâu đắm vậy . Bỗng em hững lại một nhịp.

Ôi! Sao tim em đập nhanh thế, nhanh đến không kiểm soát được khi mỗi lần ngước lên nhìn anh nó sẽ điên cuồng đập, cứ như đây chả phải tim em vậy, cứ như tim em hoạt động theo từng cử chỉ của anh vậy. Phúc Lương ôm lấy tim mình ép nó bình tĩnh lại, nhưng mặt em thì lại đỏ hết cả lên rồi chỉ đành cúi xuống cho anh không thấy thôi. Nhưng anh thì cứ nâng mặt em lên ép em nhìn thẳng vào mắt anh khiến em không tự chủ được mà nhào tới ôm anh che đi khuôn mặt lúc bấy giờ đang đỏ bừng bừng kia.

“Ừ, xin lỗi Quý, em là Lương Hoàng Phúc , người đi đường giữa cho SGP, m-...mong được chiếu cố”

Ngọc Quý thấy thế cổ cũng dựa lên vai em, vòng tay ôm lấy em rồi giọng nói ấm áp ấy thì thầm vào tai em.

Dưới ánh trăng chứng giám tại nơi này , hai con người, hai nét vẽ, nét vẽ thẳng tắp ban đầu đã lệch khỏi đường vốn có của nó.

“ Quý biết”

Dắt tay em đi qua rừng người ở trên phố đông

Chìm đắm trong ánh mắt anh một nụ cười làm em ngất ngây

Ôi sao mà khó thế! Tim này mày đập nhanh quá

Hay là tại mình thôi thúc

Ôi! Hóa ra yêu rồi này.






“ Anh rất chia buồn với mấy đứa là từ mùa mới Yiwei sẽ không còn đồng hành cùng chúng ta nữa. Cậu ấy đã không chấp nhận gia hạn hợp đồng và có một số xích mích với anh Yamate nên Yiwei sẽ rời nhóm ta”

“ Quý, bắt đầu từ mùa tới em sẽ thay vào vị trí của Yiwei ”

Giọng thầy Titan vang lên trong không gian tĩnh lặng trước mặt mấy con người kia, mặt thầy vẫn điềm nhiên như thường không hề để lộ bất kỳ cảm xúc gì dường như là đã biết trước mọi việc vậy. Nhưng không có nghĩa là những người khác không bất ngờ, gương mặt ai cũng nhăn lại đầy khó hiểu và buồn bã, người đồng đội gắn bó với mình hơn hai năm lại rời đi không một lí do và không một lời chào. Yiwei ra đi vào ngày mưa, đêm đen tĩnh lặng, như muốn mọi chuyện trong hai năm qua hòa theo mưa gió đi vậy.

Ngay cả Ngọc Quý người dự bị cho Yiwei kia cũng vậy , anh không ngờ có ngày bản thân mình được đánh chính trong đội hình của SGP, sánh vai cùng em và mọi người. Anh đã dự định sẽ cứ dự bị như thế rồi tới đâu tính tới đó nhưng điều này đến quá nhanh và anh chả biết nên vui hay buồn.

Vui vì được đánh chính mà không cần tranh giành. Buồn vì bản thân thật sự chả bằng Yiwei và cậu em không ra đi thì vị trí đó mãi sẽ chả thuộc về anh.

Khi Ngọc Quý vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì Phúc Lương đã lẳng lặng mà về phòng mình rồi. Em từ từ đóng cửa lại rồi ngồi phịch xuống ngay chân giường, ánh mắt mệt mỏi mà vớ lấy điện thoại. Em chả hiểu tại sao Yiwei lại đi mà không nói, chả hiểu sao ngay cả một lời chào tạm biệt cũng chả có, chả hiểu câu nói ngày đó

‘ Cá, em xin lỗi, hi vọng anh vẫn còn ở đó khi em quay lại’

Phúc Lương không hiểu, em cũng chả ngờ lần đó là lần cuối cùng em nói chuyện với cậu. Em không khống chế được mà điên cuồng bấm liên tục vào màn hình có số Yiwei , em muốn gọi cho cậu, muốn hỏi cậu tại sao. Nhưng câu tại sao đó chả có ai có thể trả lời cho em cả, trong máy không có giọng Yiwei chỉ có giọng nói máy móc thông báo về việc không liên lạc được mà thôi.

Phúc Lương rất thương Yiwei, em thương cậu em đường top kia nhiều hơn những gì người khác nghĩ. Cả hai đi với nhau từ thời còn nhỏ đến khi lớn và nâng cúp ĐTDV cùng nhau, chia sẻ cùng nhau bao cảm xúc. Em biết cậu em mạnh mẽ đó có bao nhiêu là cảm xúc yếu đuối bên trong và em cũng vậy. Những gì mà cả hai đối xử với nhau không chỉ là những lời tâm tình ngon ngọt ngoài kia mà hơn hết nữa là những cái ôm an ủi tâm hồn nhau từ những kẻ cô độc, không chịu nổi áp lực ngoài kia.

Nhưng hai kẻ cô độc an ủi nhau đó, giờ chỉ còn mình em, có lẽ sau những tháng năm bị chỉ trích vì tâm lí thi đấu kém thì Yiwei đã dừng lại, bỏ lại cả em và những người đồng đội của mình để bước đi tiếp quãng đời còn lại.

Những kẻ cô độc có lẽ chỉ còn một mà thôi.

“ Cá…Q-Qúy vào được chứ”

Ngọc Quý gõ nhẹ cửa phòng em chứ không dám vào mặc dù em chả khóa cửa. Anh biết em buồn vì cú sốc đó, hơn ai hết anh chả ngọt ngào mấy nhưng anh hiểu cảm xúc của người anh thương. Em thương Yiwei nhiều hơn tất cả những gì em thể hiện ra ngoài, cả hai thân thiết và luôn đi song song nhau, sẽ luôn là đằng sau SGP Yiwei sẽ luôn có một SGP Fish hỗ trợ, nhưng giờ chỉ còn SGP Fish mà thôi.

Anh muốn an ủi em, anh chả muốn em khóc, em buồn, anh thương em nên anh thương luôn cảm xúc trong em, dù là em có đối với Yiwei là tình yêu đi chăng nữa, đó vẫn không đủ lí do để anh ngừng thương em.

Không nghe thấy tiếng em trả lời, Ngọc Quý chần chừ mãi rồi quyết định vặn tay nắm cửa đi vào, anh chấp nhận việc anh có thể sẽ bị em chửi khi vào phòng không xin phép nhưng điều đó chả quan trọng bằng việc em khóc.

Lương Hoàng Phúc là người mạnh mẽ, em không cần khóc, Ngọc Quý chắc chắn sẽ nguyện khóc thay em .

“ Không sao không sao, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi”

Ngọc Quý thấy em ngồi khoanh tay ôm gối một góc giường anh cũng lẳng lặng đi tới vòng tay ôm lấy cả người em kéo vào lòng mà dỗ dành. Anh không bắt em phải quên đi người kia, anh cũng không bắt em phải chấp nhận hiện thực rằng Yiwei đã bỏ đi không luyến tiếc, anh chỉ nhẹ nhàng tiến tới ôm em. Ôm cả em và cả giọt nước mắt trong em vào lòng mình.

Cả hai cứ ôm nhau như thế cho đến khi Ngọc Quý cảm nhận được tiếng thở đều đều của em vang lên bên tai mình. Anh ôm em vào lòng rồi nhẹ nhàng nâng người em lên đặt lên giường đắp chăn , chỉnh gối sao cho em thoải mái nhất. Nhìn thấy giọt nước còn vương trên mắt em, Ngọc Quý cũng chả ngần ngại mà dùng ngay tay mình chạm nhẹ vào mi mắt em, đón lấy giọt nước mắt đó rồi nhẹ nhàng lau đi.

Tất cả cử chỉ của anh đều làm rất nhẹ nhàng, không muốn kinh động tới em, anh muốn em dù là trong mơ cũng phải thật thoải mái hơn bao giờ hết. Ngọc Quý trân trọng em, nâng niu em bằng cả bàn tay và tấm lòng mình. Anh biết trước đó phía sau SGP Yiwei sẽ luôn có SGP Cá, nhưng bắt đầu từ giờ mọi việc đã khác phía sau SGP Fish sẽ là SGP Jiro. Anh sẽ luôn ở đằng sau em an ủi em, như cách em đã làm với một kẻ xa lạ như anh.

Ngọc Quý quay lưng rời đi, trước khi cánh cửa đóng hẳn lại, anh nhìn em lần cuối nằm thoải mái trên giường tay cầm bông hoa hồng xanh mà mỉm cười , ánh mắt ánh lên tia dịu dàng. 

“ Ngủ ngon nhé! Mặt Trời của anh”

Ngọc Quý không biết ngọt ngào vì vốn dĩ anh đã là đường trong tách cà phê đắng nghét rồi của em rồi.










“ Thằng ngu Jiro, tạ vcl”

“ Thay Jiro ra đi , không bằng Yiwei”

“ Wei ơi, về đi”

“ SGP lạ thật thay thằng phế chỉ biết ôm dame vào khác nào sp thứ hai không?”

“ Kỹ năng không có được mỗi cái mồm”

… .

Từ lúc Yiwei rời đi Jiro thay vào là muôn vàn phong ba bão táp từ đâu bay tới anh. Bao nhiêu lời cay đắng của fan trung lập, anti fan và cả là fan của SGP đều dồn về phía anh sau những màn thể hiện không tốt và kém phần chuyên nghiệp. Cái bóng quá lớn của người tiền nhiệm khiến cái tên Jiro mỗi khi được phát ra đều là sự cay nghiệt, mọi thứ anh làm cho team bao giờ cũng chỉ là hạt cát trong mắt mọi người. Thành tựu đến mấy vẫn mãi chả gỡ được cái mác của Yiwei vốn đã áp sẵn lên anh.

Sự cố gắng đến mấy cũng chả thể bằng được kỹ năng vốn có. Con người luôn luôn đợi tới phút chốt rồi mới hối hận những gì họ nói. Trước kia Yiwei có cả tài năng, lẫn kinh nghiệm nhưng lại thiếu đi sự bình tĩnh liền bị ép đến mức rời đi. Sau đó, nạn nhân lại tiếp tục là người đường top , kỹ năng có thể không bằng nhưng cống hiến và tâm lí thi đấu thì hơn rất nhiều, nhưng nhiêu đó cũng chả đủ.

SGP cần một người đường top đủ mạnh trong khoảng solo kỹ năng, đủ tâm lí thi đấu khi đối diện với trận thế bị áp đảo, đủ kinh nghiệm xử lí tình huống , không được sai dù chỉ một cái. Vì lẽ đó hiển nhiên sự thiếu sót của Ngọc Quý qua những trận thua là tâm điểm của mọi lời chửi rủa, dù anh làm gì, nói gì, xử sự gì, chỉ cần đó là SGP Jiro thì đều là sai.

Cảm giác bị sụp đổ là thế nào?

Là bao nhiêu công sức của mình đều bị gạt bỏ trong tích tắc

Là sự chửi rủa không thương tiếc từ những kẻ xa lạ

Là những lời phàn nàn từ chính những người hâm mộ

Là sự nghi ngờ về quyết định để đánh chính

Là cái tên mà khi nhắc tới là Yiwei chứ không hề có Ngọc Quý .

“ Q-Qúy…Cá vào được chứ?”

Phúc Lương đứng trước cửa phòng Ngọc Quý, khung cảnh tuy lạ mà quen này đã từng xảy ra. Chính xác là chỉ mới một năm trước mà thôi cái ngày mà Yiwei rời đi, em sụp đổ như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi. Chính anh đã đứng ở đây ngay lúc đó và giờ là em.

Phúc Lương hỏi thì hỏi vậy, nhưng tay thì đã đẩy cửa vào luôn rồi, em biết Ngọc Quý sẽ chả bao giờ chửi mắng khi ngoài cửa là em đâu.

Tình cảm của Ngọc Quý chỉ có ngốc mới không thấy được, dù em cũng rất ngốc nghếch trong chuyện tình yêu nhưng em lại là người nhạy cảm về mặt cảm xúc. Em vốn đã biết nó từ lâu rồi, từ ngày Yiwei rời đi, từ lúc anh quát mắng Lai Bâng nhưng lại quay qua dịu dàng hỏi em ăn tối chưa, từ lúc anh đang bực mình vì thua rank liên tiếp nhưng lại vì em mà chấp nhận phá thêm mười sao quý giá anh mới leo được.

Sự dịu dàng và ấm áp nơi anh cũng như ánh mắt anh lúc nhìn em, nó là cả một bầu trời sao với vô vàn cảm xúc khó tả. Anh nhìn người anh thương, anh coi em là cả bầu trời của anh trong đôi mắt lấp lánh đó mà không khát cầu sự đáp lại.

Phúc Lương luôn không hiểu vì sao anh lại yêu em nhiều như thế, thật sự em đáng giá cho tình cảm vô giá của anh à. Em chả thể làm gì nhiều cho anh cả, em luôn biết rằng, bên anh không hề thiếu người muốn yêu anh và an ủi anh, nhưng ánh mắt ấy mỗi khi em quay đầu lại đều hướng về em, chỉ riêng mình em.

Phúc Lương biết anh yêu mình và Ngọc Quý cũng biết điều đó. Nhưng anh mãi im lặng và em cũng vậy. Em chả biết phải làm sao cả, thật sự em xứng với tình yêu của anh sao, thật sự em có yêu anh không? Trái tim em luôn loạn nhịp trước ánh mắt và nụ cười ấy, nhưng lòng em lại chả xác nhận bản thân mình yêu, em mông lung về vấn đề đó, chả có ai dạy em hay nói em về việc đó cả. Vì vốn dĩ tình yêu phải xuất phát từ cả hai và em phải tự mình nguyện bước qua nơi anh đang đứng sẵn chờ em.

“ Đừng coi nữa Quýy!!!! ”

Phúc Lương sau khi đã nhẹ nhàng đóng cửa lại trong sự lúng túng thì ngay lập tức thấy Ngọc Quý đang cuộn tròn trong chăn mà đọc về những bình luận ác ý trên mạng, em ngay đó còn thấy mắt anh đã sớm long lanh nước nhưng tay vẫn kiên trì đọc hết từng comment một. Đột nhiên trong lòng em dậy lên một nỗi chua xót, em ngay lập tức lao tới chỗ anh, ôm anh mà giật lấy cái điện thoại.

“ Em làm gì đấy!!! Trả lại cho Quý”

Ngọc Quý phát cáu khi bị giựt mất cái điện thoại, cơn tủi nhục trong lòng anh dậy lên khi thấy em đứng đó. Một lần nữa, anh lại thua Yiwei rồi.

Ngọc Quý giờ không kiềm chế được cảm xúc mà bật dậy lao ngay lại chỗ em đứng, với tay giựt lại điện thoại. Trong lòng anh cảm xúc lẫn lộn và cực kỳ nhạy cảm, anh không muốn em xuất hiện ở đây thêm giây phút nào, vì anh sợ bản thân không kiềm được mà tổn thương em. Mặc cảm tự ti cứ quấn lấy anh như một con rắn siết chặt anh đến khó thở trong vũng bùn đó, khiến anh không cách nào ngoi lên được. Và khi có một ai đến giúp anh sẽ liền trút hết sự căm phẫn lên người đó.

Nhưng đối đầu với một Ngọc Quý là ai chứ, có phải Cá điêu hồng bình thường đâu, em là Cá mập đấy, em chả sợ mấy tiếng quát của Ngọc Quý đâu. Em biết trong anh là cảm xúc gì, em biết anh buồn, em biết anh nhạy cảm và yếu đuối hơn so với vẻ ngoài hỗn hào, cứng rắn đó. Phúc Lương chưa thể cho anh thứ tình yêu anh hằng mong ước, nhưng em sẽ cho anh lòng mình. Như cách mà anh đã làm .

Ôm lấy anh và ôm cả giọt nước mắt nơi anh vào lòng mình.

Ghép lại từng mảnh vụn vỡ của tâm hồn kia như ban đầu và hơn hết nếu anh muốn vai em sẽ sẵn sàng để nước mắt anh rơi.

“ Không sao, không sao, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi”

Phúc Lương thả điện thoại ra ngay trên không trung , Ngọc Quý chả ngờ mà người vẫn vươn về phía em, thuận thế Phúc Lương liền dang rộng tay đỡ anh rồi ngã ngào xuống đất. Trong sự cựa quậy của anh, em nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh rồi xoa xoa lưng anh như cách mẹ em hay làm để xoa dịu nỗi buồn nơi em.

Giọng Phúc Lương không nhanh không chậm phát ra theo từng cái xoa của em. Em ôm anh mà không hề có bất kỳ sự vùng vẫy nào tới từ người kia. Thân thể anh thả lỏng ra dựa hẳn lên người em cảm nhận cái âu yếm đó.

Cả hai chả phải người yêu nhưng cái ôm của họ thật ấm áp và hạnh phúc, cái ôm của những kẻ cô đơn lạc lối trong ánh vinh quang .

“ Xin lỗi vì ôm anh hơi nhiều, em là Lương Hoàng Phúc, người đi đường giữa cho SGP, mong được chiếu cố”

Đến khi vai em thấm ướt cái lành lạnh kia và tiếng thở đều đều kia, em mới thôi xoa lưng anh mà nhẹ nhàng đặt đầu mình lên vai anh ôm trọn anh vào lòng. Thủ thỉ lời tâm tình kia.

“Không sao-....”

Mặc dù Ngọc Quý đã ngủ nhưng theo dòng ký ức, não anh vẫn phản ứng với câu nói năm nào đã thay đổi cả cuộc sống của anh, miệng anh phát ra trong vô thức những câu chữ năm xưa như cuộn phim quá khứ đang chiếu lại trong tim anh. Ngọc Quý mỉm cười rồi vùi mặt trong cổ em, ôm em thật chặt tìm kiếm sự ấm áp. Mãi mãi trong tim anh dòng ký ức kia vẫn là thứ quan trọng hơn tất cả.

Em nhẹ nhàng đỡ anh về giường rồi đắp chăn cho anh hệt như cách năm trước anh đã làm. Nhìn anh lần cuối rồi mỉm cười quay đi để lại anh ở đó cùng bông hoa hồng đỏ ngày nào.

Phúc Lương luôn ngọt ngào theo cách của riêng em, em không nói điều bay bổng hay lời an ủi sáo rỗng, em dành cả lòng mình và cả hành động nơi em để thể hiện nó. Như khi xưa, em vẫn vậy chả có gì thay đổi vẫn tỏ sáng theo cách của riêng em. Anh yêu cả ánh mắt và nụ cười ấy

Mặt trời của anh.

I think i'm fall in love with you
I wanna see your smile boy.


Hai bông hoa hồng đỏ, một bông hồng xanh, bao trọn lấy hai mối tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro