QSVP PN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUÂN SƯ VƯƠNG PHI

Tác giả: Tùy Phong Thanh

Dịch: Tuyết Băng

Beta: Lệ Nguyệt

Phiên ngoại

Kinh hiểm Giang Nam du – Bức Hôn 1

Hoàng hôn vào mùa xuân tháng ba, Giang Nam cỏ mọc xanh tốt, cây cối ra hoa, chim oanh bay loạn.

Tại Mạn Sơn khắp nơi đều là cỏ cây xanh tươi nâng đỡ màu lam của nước sông, trong suốt như thế, điềm tĩnh như thế thật khiến con người bần thần, từ bên cạnh ngắm nhìn, trong xanh đến thuần   khiết, từ nơi xa ngắm nhìn, xanh giống như miếng phỉ thúy . Quả là 1 cảnh sắc mê người!

Giang Nam phong cảnh có xinh đẹp, có mê người cũng không đẹp bằng vị nam tử đang cưỡi con tuấn mã, một thân y phục màu xanh, khuôn mặt tuấn mỹ , lạnh lùng, dưới mày kiếm là một đôi mắt đen sâu thẳm phảng phất như một đầm sâu không thấy đáy, sóng mũi cao thẳng, thân hình tuỵệt mĩ, tán dương lên vẻ đẹp vừa cao quý lại nho nhã của hắn, khóe môi tuyệt mĩ của hắn khẽ nhếch lên làm cho khuôn mặt vốn lạnh lùng tản phát ra nhu tình vô hạn, đôi hắc mâu tràn ngập thâm tình nhìn vào nữ tử nằm trong lòng hắn.

Còn vị nữ tử lông mi cong dài, lông mày nhỏ rậm, một cặp mắt to đen vừa trong suốt lại vừa bình tĩnh sâu lắng khiến người khác không thể nhìn thấu nhưng lại làm họ không thể không nhìn vào trong đôi mắt ấy mà tìm hiểu, dưới sóng mũi cao thẳng ấy là một đôi môi anh đào phấn nộn, nhất là khí chất tựa như trích tiên không nhiễm bụi trần , dung trần thoát tục lại thần bí làm cho người ta chói mắt lại vừa làm người khác vô tri vô giác mà bị hấp dẫn, một thân bạch y lại tôn lên vẻ phiêu dật, tựa như giây tiếp theo sẽ hóa thành thần tiên , nếu không phải đôi mâu quang cũng thâm tình nhìn vào vị thanh y nam tử có lẽ nói nàng là tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian cũng chẳng quá.

Không sai, nhân vật khiến cho thiên địa đều lâm vào thất sắc đó chính là Long Hiên hoàng triều, nga, không phải, phải nói là khiến cho toàn thiên hạ luôn miệng nhắc đến Cẩn vương gia Âu Dương Cẩn Hiên và quân sư vương phi Lăng Ngạo Quân, nhưng ai cũng quen gọi nàng là Mạc Quân công tử. Ajz, lại đoán sai rồi, giờ khắc này chính là tháng ngày ngọt ngào của bọn họ, và Giang Nam Tô Hàng (Tô Châu ,Hàng Châu) chính là trạm đầu tiên của kì trăng mật này.

Như trong thi ca nói về Giang Nam, tự cổ là mảnh đất tụ hội tuấn nam mỹ nữ, càng là nơi xuất hiện nhiều tài tử giai nhân, người người đều đã nhìn đến tê liệt rồi ,nhưng giờ khắc này chưa từng thấy qua nhân vật có khí chất, lại thần bí và đẹp đến vậy. Trên đường đi, tất cả mọi người đều nhìn đến ngẩn người, vô luận là nam nữ già trẻ đều bị người cưỡi trên con ngựa bắt hết hồn phách.

“Công tử hảo tuấn tú a! Nhưng tại sao ta lại không phải người nằm trong lòng nam tử kia?” Hoa si tâm một bày ra bộ dáng si ngốc tự oán trách.

“Phải là ta mới đúng, một công tử xuất sắc như thế chỉ có ta mới xứng với chàng.” Hoa si tâm thứ hai đồng dạng si mê mà phản bác lại.

“Tất cả các ngươi tránh ra cho ta, chàng là của ta” Hoa si tâm kế vừa xông lên phía trước vừa mạnh miệng mà tuyên thệ.

“Ngươi nói của người là của ngươi chắc? Ngươi tưởng mình là ai?………….”

“Các ngươi bớt bày ra bộ dáng đáng xấu hổ đó đi, tài tử như vậy, chỉ có giai nhân như ta mới xứng với chàng………” Một ả tự xưng là danh môn tài nữ, một bên dùng ánh mắt phóng điện nhìn thanh y nam tử, một bên hung hăng mà nói.

“Bớt nói nhãm, nhìn bộ dáng tinh tinh của ngươi…..” Một nữ tữ trong đám lên tiếng phản kích

“Các ngươi………”

“Thế nào………….”

…………..

Không nói nhiều một màn nữ nhân tranh đấu bắt đầu triển khai, một màn này lại không mảy may đến “Thủ phạm” Gây nên trận xô xát này, hắn vẫn cứ cưỡi con ngựa của hắn, đi con đường của hắn, “Chọc ghẹo” tình của hắn.

Đột nhiên nữ tử trong lòng hắn quét mắt qua các nàng, miệng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng mà nói vào tai hắn: “Cẩn, xem ra “fans” của chàng chẳng kém so với Mạc Quân công tử nha!”

“Haha….Vậy nàng cần phải hảo hảo trói chặt vi phu, mỹ nữ Giang Nam quả là vang danh thiện hạ!” (Anh này nham nhở nói mà có hàm ý) Cẩn Hiên vừa mỉm cười vừa nói với nàng, nụ cười này làm cho đám nữ nhân không thể phân biệt được Bắc Nam so với lúc Mạc Quân về triều càng thêm hỗn loạn.

“Nga, vậy là nói, bởi vì ta, mới khiến cho tướng công chàng mất đi cơ hội ôm ấp thiên hạ mỹ nữ?” Ngạo Quân giãn nhẹ lông mày , bình thản  nghiên người mà nói với vị nam tử, khiến cho người khác không thể nghe ra là nàng đang vui hay là đang tức giận, ngay lúc Cẩn Hiên chuẩn bị mở miệng, làm ra trạng thái đang suy nghĩ, nàng tiếp tục tra vấn mà nói: “Ta có phải nên thả chàng ra rồi? Mỹ nữ Tô Hàng trăm nghe không bằng mắt thấy.” (Tỷ này cũng vui vẻ mà chọc lại hắn).

“Đừng, đừng, ngàn vạn lần đừng thả, là lỗi của vi phu, Tô Hàng mỹ nữ có đẹp đi nữa cũng chẳng bằng một phần vạn của nàng? Cẩn Hiên vừa nghe nữ tữ trong lòng ngữ khí lạnh nhạt liền bày ra dáng vẻ hối lỗi mà nói. Thiên a! Hắn đường đường là “Lãnh Diện Chiến Thần” Cẩn vương gia mà lại nói ra lời đường mật như vậy, đừng nói người khác không tin,ngay cả chính hắn cũng không tin, nhưng sự thật là hắn đã nói, quả thật là bi thảm đến chết a.

“Her…….Cẩn, sao lúc trước ta không phát hiện chàng có cái miệng ngọt đến thế?” Ngạo Quân bỡn cợt mà nói.

“Bây giờ nàng mới biết sao? Vì để tránh vi phu quá mất thương tâm, đêm nay vi phu sẽ nổ lực nổ lực, để xem nó ngọt đến mức nào?”Cẩn Hiên nghiêm chỉnh mà nói nhưng thật ra sắp bị nội thương rồi.

Ngạo Quân đầu tiên là ngẩn người, lúc hiểu ra thì khuôn mặt trắng nõn của nàng liền chuyển sang đỏ, liếc mắt nhìn Cẩn Hiên, thấy được tâm tình hết sức vui sướng của hắn, còn hắn càng siết chặt lấy eo của Ngạo Quân nghĩ: Từ sau khi thành thân, Quân không những vô thời vô khắc mỉm cười mà còn bày ra rất nhiều phong tình mà hắn chưa từng thấy qua, càng ngày càng giống như một tiểu nữ tử rồi, đương nhiên, chỉ cho phép ở trước mặt hắn, haha, nếu như để bọn Tử Tề các vị tướng quân khác nhìn thấy Mạc quân sư lạnh lùng của họ lại có bộ dáng đáng yêu như vậy không biết họ có bị dọa đến tàn tạ mà bỏ trốn không nữa?

Vốn không biết mình hiện tại đang ở trên đường phố, những nam tử vốn đang nhìn nàng đến ngẩn người, giờ phút này lại càng khoa trương hơn. Đụng tường có đụng tường, chảy máu mũi có chảy máu mũi, hôn mê có hôn mê……………….

Đám nữ nhân đang chiến đấu đó tất cả đều phải ngẩn người một lúc, rồi sau đó càng cãi thêm hung hăng, có đánh chết cũng không thừa nhận rằng mình mới nãy cũng bị “Điện giật”.

“Ồn ào gì mà ồn ào? Thiện hạ ngoài bản công tử ra không ai xứng với nhân vật như vậy?” Đột nhiên một gã dưới mũi còn có hai hàng chất lỏng khả nghi “Phách” một tiếng đánh gãy tiếng ồn ào, lời nói tuy là nói với mấy “Mỹ nữ” nhưng ánh mắt một khắc đều không rời “Nhân tình trong mộng” đang cưỡi trên con ngựa kia.

“Ngươi, không phải chứ?…….” Tất cả nữ tử vừa nghe toàn thân lông tơ dựng đứng đổ mồ hôi lạnh, kinh hoảng mà nhìn vào gã công tử kia bày ra bộ dáng không vững mà hỏi . Bọn họ là đang tranh giành vị tuấn mỹ công tử kia a.

“Nghĩ đi đâu thế? Bổn công tử nói là vị tiên nữ kia”. Gả công tử kia hiểu được ý trong mắt của các nàng, tức giận mà nói.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tiểu Lưu giúp bản công tử nghe ngóng xem nàng là thiên kim của nhà nào bổn công tử muốn đề thân.” Một gã từ dưới đất bò dậy, trán bị đụng thành màu đỏ, một bên si si ngắm nhìn Ngạo Quân một bên nói với thư đồng nhà hắn.

“Tiểu Trương, nhanh, nhanh về bẩm báo lão gia ta muốn thành thân, tân nương chính là nàng……Một tên Trương thiếu gia mũi sắp bị đụng gãy một tay chỉ về phía Ngạo Quân một tay cầm lấy gia nô nhà hắn nhanh nhanh nói, tựa như chậm một khắc nữ tử trong lòng hắn sẽ bị người khác cướp đi.

Kế sau quân đoàn “fans” của Cẩn Hiên đại chiến, chỉ vài giây ngắn ngủi những kẻ ái mộ Ngạo Quân liền dấy lên trào lưu đề thân (cầu thân ak mak), hình thành một cục diện rất kì lại: “Fans” nữ nhân tự động biến Ngạo Quân thành vô hình, nam nhân liền biến Cẩn Hiên thành không khí.

“Hừ, chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy bên cạnh nàng là trượng phu như ta sao? Cẩn Hiên thấy ánh mắt của đám công tử thiếu gia nhìn Ngạo Quân thập phần không thoải mái, ăn thùng dấm chua hừ lạnh mà nói.

“Cái này gọi là tự thôi miên chính mình, giống như fans của chàng không nhìn thấy ta vậy.” Trái ngược với vẻ phát hỏa của Cẩn Hiên, Ngạo Quân lại bày ra bộ dáng không có gì, thật là vô tâm vô phế mà!

“Nàng ngược lại đang hưởng thụ?” Sắc mặt Cẩn Hiên trầm xuống, có chút tức giận mà nói. Hắn tức giận như vậy tại sao Quân không thể biểu hiện quan tâm đến hắn, hắn và hoàng huynh đều bị “Thê quản nghiêm” rồi, không được, nhất định phải tìm cơ hội phản thân, phải để nàng để ý quan tâm đến hắn.

“Quen rồi nên thành tự nhiên mà thôi.” Ngạo Quân vẫn cứ lãnh đạm như vậy mà nói, đối với sự tức giận của Cẩn Hiên nàng cảm thấy mạc danh kì diệu.

“Ajz, đi thôi!” Cẩn Hiên phi thường không biết làm gì mà than oán, quất ngựa đi về phía trước, tại sao vương phi thần trí cái thế của hắn về phương diện này nàng mãi không thể tiến bộ, tuy rằng đã cải tiến được một chút, nhưng vẫn là …………….ajzz……….

Đến khi Cẩn Hiên hai người bọn họ rời khỏi , một đám hỗn loạn ở phía sau vẫn tiếp tục tranh cãi.

Phu thê bọn họ chậm rãi thúc ngựa, đang lúc vừa dạo chợ, vừa thưởng thức kiến trúc của Giang Nam, đột nhiên một cỗ áp lực từ phía sau truyền đến, quay người nhìn lại: thấy một đám người như mãnh sư  hướng bọn họ xông đến, nhìn thế trận này giống như toàn thành xuất binh. Ách cái này cũng thật là khoa trương quá đi ah! Trấn tĩnh như bọn họ cũng không tránh khỏi bị một phen hù dọa: Cái này cũng quá nhiệt tình rồi!

Đúng lúc hai người họ chuẩn bị dùng khinh công để tránh đám người hung dữ này thì phát hiện bọn họ nhanh chóng chạy nhanh qua hai người  tựa như đám người này không vì bọn họ mà đến.

“Phát sinh chuyện gì?” Cẩn Hiên ôm chặt Ngạo Quân tránh qua một bên, có chút không hiểu mà hỏi. Tuy đã gặp qua nhiều cảnh còn cường đại hơn thế nhưng đều là vì hắn và Quân mà đến tuy nhiên lần này là ngoại lệ khiến hắn vô tri vô giác mà nghi hoặc.

“Vị công tử này là người phương khác đến?” Thanh âm của một ông lão truyền đến tai Cẩn Hiên. Quay đầu nhìn, chỉ thấy một lão khất cái tóc bạc phơ đang ngồi bên góc tường, hai mắt nhắm chặt, hình như là bị mù.

“Ân”Cẩn Hiên gật đầu mà nói.

“Uy, khó trách công tử không biết, hôm nay chính là ngày nữ nhi độc nhất của phú hộ Tô Châu Hàng thành Vạn lão gia Vạn Thiến Thiến( Tên nàng này là Vạn Tiêm Tiêm nhưng mà thấy sao sao ak nên ta đổi) gieo tú cầu tuyển phu quân,Vạn tiểu thư được xưng là “Giang Nam đệ nhất mỹ nữ” có rất nhiều vương tôn quí tộc đến cầu thân nhưng nàng đều không để trong mắt, cuối cùng Vạn lão gia đành quyết định tuân theo ý định của lão thiên gia. “Lão khất cái tự giác vì Cẩn Hiên mà giải thích, cuối cùng, lão còn vui vẻ thôi thúc Cẩn Hiên mà nói: “Công tử người mau đi nhanh a! Nói không chừng tú cầu sẽ gieo trúng công tử, ôm được mỹ nhân về!” Rất hiển nhiên Ngạo Quân không hề lên tiếng, lão không biết rằng bên cạnh vị “Công tử” còn có  một kiều thê.

“Ném tú cầu? Cẩn chúng ta mau qua xem.” Ngạo Quân vừa nghe, liền cảm thấy hứng thú, quay đầu đề cao thanh âm mà nói với Cẩn Hiên. Là ném tú cầu đó! Cái này chỉ thấy qua trên tivi, hôm nay lại có thể tự mình cảm nhận, hỏi sao không khiến người ta hưng phấn cơ chứ?

“Ân, hảo.” Cẩn Hiên tuy cảm thấy kì quái tại sao người luôn không quan tâm đến việc của người khác như Quân đột nhiên lại có nhã hứng như vậy. Nhưng thói quen trăm điều trăm thuận đối với ái thê hắn không hỏi gì mà vội vàng, ôn nhu mà nói.

Đợi đến hai người đã đi xa, lão khất này mới hậu tri hậu giác mà ý thức được suýt chút nữa là lão đã vô tình làm chuyện xấu.

Đi theo mọi người đến nơi gieo tú cầu, cục diện phía trước quả thật là hoành tráng mà, có thể gọi là biển người mênh mông, không hổ là người giàu nhất Tô Hàng, tòa Tú Lâu vừa cao quý vừa đẹp giờ khắc này được trang trí càng thêm lỗng lẫy, một đám người mặc trang phục gia đinh đứng tản ra xung quanh, lại còn có một đám hộ viện, trận thế này quả thật là cường đại a!

Một đám người ồn ào ầm ỉ, có người còn đợi không được nữa, luôn miệng mà hối thúc.

Thiên hô vạn hoán , cuối cùng trên Tú Lâu cũng có người xuất hiện, chỉ thấy một vị nam tử trung niên vẻ mặt tràn ngập nụ cười lớn tiếng nói với toàn bộ người ở đây: “Các vị, cám ơn các vị không chê đến tham gia việc gieo tú cầu tuyển thân của tiểu nữ, năm nay vừa tròn mười tám, các nam tử dưới ba mưoi tuổi đều có thể tham gia,bây giờ là do tiểu nữ gieo tú cầu, để lão thiên gia vì tiểu nữ mà tìm được một lang quân như ý.” Nói xong, đôi mắt tinh anh liền quét qua những người đang ở dưới lầu, nghe được một đám người từng đợt khuấy động, khẽ đắc ý mà cười, không cần phải nói, vị này nhất định là Vạn lão gia rồi.

Trên lầu chầm chậm xuất hiện một thân ảnh hoàng sắc, đám người liền kích động lên, ngưỡng dài cổ để ngắm nhìn phong thái của Giang Nam đệ nhất mỹ nữ. Cẩn Hiên hai người bọn họ đều đứng sau cùng ở một bên, Ngạo Quân cũng giống như những người bên cạnh chăm chú ngước nhìn, ngược lại, Cẩn Hiên biểu hiện không vui lấy tay ôm chặt Ngạo Quân vào trong lòng, hắn chính là không vui, ngoài hắn ra hắn không muốn nàng vì bất kì người nào mà bày ra bộ dáng thập phần hứng thú cho dù là nữ nhân đi nữa, hắn đã vì nàng mà ăn rất nhiều dấm chua của nữ nhân rồi.

“Cuối cùng cũng ra rồi, quá đẹp đi………………”

“Giang Nam đệ nhất mỹ nhân quả là danh bất hư truyền a!”

“Cho dù hôm nay liều chết cái mạng này cũng phải giành cho bằng được tú cầu.” Không phải chứ! Đến làm ông nội người ta cũng được rồi? Lợi hại!

“Thiện tai thiện tai, mỹ nữ như vậy đến cả phật cũng động tâm , lấy được tú cầu lập tức hoàn tục.” Ngay cả tiểu hòa thượng cũng đến? Bái phục! Bái phục!

“Ta muốn cầu, ta muốn lấy mỹ nữ tỷ tỷ……..” Âm thanh chưa cai sữa mẹ, vừa nhìn xuống dưới. Ách?không phải chứ! Ngay cả đứa trẻ lên ba cũng đến? Tuyệt!

…………….

Ngạo Quân nhìn lên lầu, ha, quả nhiên là một đại mỹ nữ, mắt phượng mày ngài, nước da trắng hồng mềm mại, đôi môi anh đào không điểm mà đỏ, kiều diễm mê người, tóc phủ xuống hai tai theo làn gió nhẹ thổi bay càng thêm hấp dẫn, đôi mắt thông minh linh hoạt chuyển động, quả không hổ là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ.

QUÂN SƯ VƯƠNG PHI

Tác giả: Tùy Phong Thanh

Dịch: Tuyết Băng

Beta: Lệ Nguyệt

Phiên ngoại

Kinh hiểm Giang Nam du – Bức Hôn 2

“Haha………………Lão thiên gia quả thật vì tiểu nữ mà chọn được hiền tế tốt a! Hiền tế a! Lại đây, trong Vạn phủ Hỷ đường đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta cũng không cần đợi gì nữa, lập tức có thể thành thân, haha……..” Vạn lão gia cười đến không thể ngậm miệng lại, cao hứng đến kéo Cẩn Hiên đi vào trong phủ.

Cẩn Hiên khéo léo mà né tránh tay của Vạn lão gia, lãnh đạm mà nói: “Vạn lão gia hiểu lầm rồi, tại hạ không cố ý tiếp nhận quả tú cầu này, cho nên vẫn mời tiểu thư gieo lại thêm lần nữa!” Nói xong, liền đem tú cầu nhét vào tay của Vạn lão gia, nắm tay Quân rời đi.

“Đứng lại.” Sắc mặt Vạn lão gia khẽ biến, thâm trầm mà nói, nhìn thấy dân chúng đang cúi đầu nghị luận, đối với bọn người đang chỉ tay chỉ chân khẽ hừ 1 tiếng, lần nữa bày ra dáng vẻ tươi cười mà nói: “Hiền tế đang nói đùa? Đến đây, chúng ta vào phủ rồi hãy bàn tính!” Nhưng mà nụ cười kia quả không đơn giản, mâu quang áp đảo nếu đổi lại là người bình thường thì sớm đã bị dọa sợ rồi.

Chỉ tiếc Cẩn Hiên bọn họ không phải là bá tánh bình thường. Khí thế như vậy đối với bọn họ mà nói chỉ là “Kẻ cắp gặp bà già” (Chính xác là “tiểu phù thủy gặp đại phù thủy”), chỉ là nụ cười âm hiểm đó khiến Cẩn Hiên rất không thoải mái.

“Không phải nói đùa, cũng không cần phải bàn, tại hạ đã có thê tử.” Cẩn Hiên nhăn mày, ôm chặt Ngạo Quân vào trong lòng, nói với cha con nhà họ Vạn, nhìn vào trong mắt tràn đầy thâm tình cùng tự hào của Ngạo Quân.

“Cái gì?Ngươi……. ” Vạn lão gia ngàn vạn lần không nghĩ tới hắn đã có thê tử, vả lại thê tử của hắn còn ở bên người hắn, đảo mắt qua nhìn người trong lòng hắn, kinh ngạc mà thở hắt ra: Một cô nương hảo đẹp a, tựa hồ không kém nữ nhi của hắn, không, phải nói là đẹp xa nữ nhi của hắn, khí chất cùng hào quang của cô nương ấy, nữ nhi của hắn không thể nào so sánh, vừa nãy hắn không nhìn thấy, một lòng đều để trên người “Hiền tế” kia.

“Hừ……..” Nhìn thấy vị Vạn lão gia nhìn Quân đến ngây ngốc, còn đám bá tánh vốn không chú ý tới Ngạo Quân giờ nhìn đến lòi con mắt, sắc mặt Cẩn Hiên âm trầm khẽ hừ một tiếng, hàn khí trên người đều bắt người ta hiểu rõ mà cảm nhận.

“Ách, nếu đã như vậy………Thì…………” Vạn lão gia hồi phục tinh thần, mặt vì lúng túng mà đỏ lên, nhưng rất nhanh liền hồi phục lại, nghĩ, nếu hắn đã có thê tử, vả lại thê tử kia còn đẹp như tiên tử thì tự nhiên sẽ không thú với nữ nhi của mình rồi, tóm lại không để nữ nhi làm thiếp được, chi bằng kêu hắn hưu thê! Ajz,việc đã như vậy, chỉ có thể nói nữ nhi không có được phần phúc này, chỉ tiếc “Hiền tế” tốt như thế này, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thừơng.

“Cha, nếu đã là lão thiên gia giúp con chọn, thì chúng ta làm sao có thể làm nghịch ý trời!” Vạn lão gia còn chưa nói hết câu, liền bị Vạn Thiến Thiến giành nói trước giọng nói tựa như “Hoàng oanh xuất cốc” như lông vũ nhẹ nhàng khuấy đảo mọi trái tim của nam nhân, chỉ cảm thấy tâm can vô cùng ngứa ngấy, đôi mắt tinh lanh nhìn thẳng vào Cẩn Hiên, miệng nhếch lên một nụ cười đủ để mê hoặc chúng sinh, ý tứ thập phần rõ ràng, đối với vị phu quân này nàng ta vô cùng để ý.

“Nhưng mà Thiến Thiến, vị công tử này hắn…………..” Vạn lão gia khó khăn mà nói với nữ nhi bảo bối, ý tứ của nữ nhi ông không phải không biết, lần gieo tú cầu tuyển thân này, chính là hắn cứng rắn ép buộc mới có, vốn tưởng rằng lần này tuyển được hiền tế, nữ nhi của hắn cũng sẽ xuất quái chiêu để đuổi người ta đi, khó được nữ nhi đối với vị hiền tế này lại để ý như vậy, ngoài dự liệu mà đích thân mở miệng nói muốn vị công tử này, nhưng mà người kia cũng đã là phu phụ rồi a!

“Huynh ấy là người mà thựợng đế đã chọn cho con” Thiến Thiến một lần nữa đánh gãy câu nói của lão cha, ánh mắt kiên định mà nhìn Cẩn Hiên.

Vạn lão gia không biết phải làm sao mà than dài một tiếng, từ trước đến nay hễ là  chuyện Thiến Thiến muốn ai cũng không có khả năng thay đổi, quay đầu lại nhìn vị nam tử tuấn mỹ dị thường này, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thích, dựa vào Thiến Thiến là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ, cộng thêm Vạn gia hắn là giàu nhất Tô Hàng này, kẻ ngốc cũng biết mà chọn lựa rồi.

.

“Hiền tế , Thiến Thiến nói rất đúng, hai người quả là ông trời tác hợp, còn về………..Vị cô nương này, sẽ có cách lưỡng toàn kỳ mỹ mà giải quyết.” Vạn lão gia tuy rằng nói có hơi nhanh nhưng mà mọi người đều im lặng không nói gì.

Ngạo Quân lâu không lên tiếng cho dù kinh nghiệm tình trường rất thấp nhưng cũng biết vị cô nương được gọi là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ này đang dụ dỗ lão công của nàng, và phụ thân của cô nương ta cũng tuyệt đối ủng hộ, đem Cẩn Hiên cướp về làm hiền tế, và sau có là kêu mình cút  đi. Đến giờ này, nàng không lên tiếng tuyên bố quyền lực của mình, há không phải làm mất mặt bản thân vốn là quân sư Vương phi sao.

“Thượng đế vừa nói, không khỏi có phần quá mê tín.” Một câu nói lãnh đạm càng chấn động lòng người một cách kì lạ, không giống Vạn Thiến Thiến, mà như một luồng nước suối chảy qua, vừa tĩnh lại vừa lạnh, bình lặng vô vị nhưng lại khiến cho người khác nghe mãi không chán, tựa như lời nói từ trong miệng nàng đều là chân lí, khiến cho người khác không thể không tín phục.

“Thà tin là có cũng không thể không tin” Vạn Thiến Thiến chuyển tầm mắt từ người Cẩn Hiên sang Ngạo Quân, ánh mắt bộc lộ đích ý, cái gọi là tính cách không chịu thoái lui, lại còn cùng là tuyệt thế mỹ nhân, càng chính là tình địch của bản thân, Vạn Thiến Thiến một chút cũng không cảm thấy nữ nhân trước mắt và tướng công tương lai của mình rất xứng đôi chỉ cảm thấy nàng ta một chút cũng không xứng.

“Nga, Vạn tiểu thư một chút cũng không giống như người tin vào số mệnh?” Ngạo Quân nhăn mi khóe miệng khẽ nhếch. Nàng dám nói nếu người nhận được tú cầu không phải là Cẩn mà là một trong số những người ở đây, bảo đảm cô ta nhất định sẽ trở mặt không nhận người.

“Không phải số mệnh, mà là nhân duyên trời ban.” Vạn Thiến Thiến một chút cũng không yếu thế ngẩng đầu ngạo mạn mà nói.

“Nhân duyên trời ban? Tiểu như hình như đã quên việc ta còn ở đây?” Ngạo Quân khẽ híp mắt, ngữ điệu vẫn y như cũ, lãnh đạm tựa như người sắp bị người khác cướp phu quân không phải là nàng?

Nhưng mà rất quen thuộc nàng Cẩn Hiên biết, thời khắc này nàng thập phần không vui, tuy rằng hắn rất không vui khi có người dám trước mặt hắn nói như vậy với Quân,chọc Quân không vui,nhưng mà hắn không có ý định “Giáo huấn” cha con nhà họ Vạn, ngược lai, hắn còn phải cám ơn bọn họ, nếu không hắn làm sao có thể thấy được Quân vì hắn mà ăn dấm chua chứ!

“Như thế thì sao? Cho dù cô nương là thê tử của phu quân nhưng mà cô nương không có khả năng giúp đươc chàng,thì chàng có thể có lựa chọn khác.” Vạn Thiến Thiến giống như đang kiểm tra hàng hóa mà đánh giá Ngạo Quân,khinh thường mà nói với Quân.

Cô nương ta “Phú khả địch quốc”, vô luận “Phu quân” của cô nương ta là người kinh doanh hay là mới gia nhập, nàng ta đều có thể giúp hắn có được sự dồi dào về kinh tế, nhưng vị cô nương trước mặt khí chất thật không tệ, nhưng một chút giống thiên kim tiểu thư cũng không có, nghĩ  cũng không phải là thiên kim giàu có gì, dựa vào điểm này, nàng ta thập phần tin tưởng, “Phu quân” của nàng ta sẽ vì nàng mà hưu đi thê tử.

“Cô nương làm sao biết ta không có khả năng trợ giúp chàng? Lại sao có thể xác định chàng có cần cô nương trợ giúp hay không?” Ngạo Quân quay đầu nhìn Cẩn Hiên mà nói. Her,Tô Hàng phú hộ, luận về tiền tài, trước không nói Tuyết là hoàng hậu đương triều, thiên hạ đệ nhất phú thương Đông Phương Tuấn Hạo là bạn của nàng, đơn giản chỉ cần sản nghiệp của Thánh Tiên môn cũng không phải Vạn gia có thể so sánh, càng huống hồ, her her………Cẩn là Vương gia đương triều, cần đến cái gọi là sự giúp đỡ của  nàng ta sao ? Nói đùa!

“Ta……..” Vạn Thiến Thiến bị Ngạo Quân hỏi nhất thời không biết trả lời, quay đầu, nở một nụ cười ,nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Cẩn Hiên, khẽ kéo áo của Cẩn, dùng một chút kỹ xảo xê dịch khoảng cách của Cẩn Hiên và Ngạo Quân, dùng giọng nói nhu nhu có thể ép ra mật mà nói: “Phu quân, chàng nói xem?”.

Phu quân? Gọi cũng thật là thuận miệng, nàng cũng chưa từng gọi qua a? Xem ra Vạn Thiến Thiến thật không đơn giản a! Vả lại còn là người học võ, xem ra công phu cũng không tệ.

“Vạn cô nương gọi thật là thuận miệng a!” Ngạo Quân nhìn Vạn Thiến Thiến sắp sửa dán toàn bộ mình vào người Cẩn Hiên, trào phúng nói, chỉnh lại y phục nhẹ nhàng nói: “Cẩn, tại sao chàng lại không có phản ứng a?” Nhìn thấy Vạn Thiến Thiến ở bên cạnh của Cẩn Hiên, trong lòng nàng thập phần không thoải mái, cái tên đáng chết Âu Dương Cẩn Hiên lai đứng yên giống như khúc gỗ, là nhìn trò hay của nàng hay là như thế nào? Không thoải mái không thoải mái , nàng một chút cũng không thoải mái.

Cảm giác được Ngạo Quân lúc này thật là giận rồi, Cẩn Hiên biết hay mà rút, y phục không vết tích quơ một cái lập tức thoát li Vạn Thiến Thiến thuận tay ôm lấy Ngạo Quân, ở bên tai Quân mà nói: “Đừng giận mà ,haha……….” Tâm tình của hắn hoàn toàn ngược lại với Quân, trong lòng cảm thấy rất ngọt. Lúc nãy hai người bọn họ tranh cãi, làm hắn lại có thể một lần nữa mà nhìn mặt khác của Quân, ai có thể nghĩ rằng lạnh lùng ít nói như Quân lại hai câu ba lời mà chắn lời của người thoạt nhìn miệng lưỡi lanh lẹ như Vạn tiểu thư đây chứ! Nhưng nếu như tiếp tục im lặng mà xem kịch, đoán rằng, Quân nhất định sẽ cho hắn chết thật khó coi a.

“Nhìn chàng hình như rất vui vẻ a!” Ngạo Quân nghệch ra nhìn Cẩn Hiên, lạnh băng mà nói, nhìn thấy nàng tức giận như vậy, Cẩn lại còn cười.

“Đương nhiên là vui vẻ, bởi vì ta ngửi được trên người nàng có mùi dấm chua a, haha……..Quân của ta, cuối cùng ta có thể nhìn thấy nàng vì ta mà có vẻ mặt này rồi.” Cẩn Hiên càng nói càng vui vẻ bất giác liền cười ra mặt.

“Mùi chua? Không phải chứ!” Ngạo Quân sắc mặt khẽ biến, lập tức ngửi ngửi thân thể  mình, không phải chứ! Nàng ngày ngày đều tắm rửa a! Sao có thể có mùi chua? Ngửi đi ngửi lại vẫn không ngửi thấy gì a! (tỷ này ngốc ghê hehe…..)

Thấy được Ngạo Quân quay xuống thân thể mình ngửi đi ngửi lại, Cẩn Hiên bất lực mà nhăn trán, quả nhiên, đối với kẻ ngốc về tình cảm này, kì vọng hắn đối với nàng quả là rất cao rồi, nàng biết sinh khí, hoàn toàn là nàng ý thức được, nàng đến bây giờ cũng không biết đuợc mình đang ghen.

“Cẩn, phải hay không mũi của chàng có vấn đề?” Ngửi được một lúc , Ngạo Quân đưa ra kết luận là mũi của Cẩn Hiên có vấn đề.

Cẩn Hiên trực tiếp muốn té xỉu, cuối cùng biến thành than dài, sủng nhược khẽ vuốt mũi của Ngạo Quân: “Ajz, mũi của ta không có vấn đề, nàng a! Haha…..”

Ngạo Quân bị làm cho một trận hồ đồ, dáng vẻ của Cẩn rất khả nghi, tại sao lại đối với nàng tỏ ra bất lực a.

Vốn nhìn Cẩn Hiên tránh khỏi nàng, ôm chặt Ngạo Quân, Vạn Thiến Thiến toàn thân đã bốc hỏa, hiện giờ lại nhìn thấy hai người bọn họ xem như không có ai mà nói cười vui vẻ, càng tức đến nổi hận không thể lấy kiếm mà chém Ngạo Quân, nhưng nàng vẫn áp chế lửa giận, lần nữa lại kêu: “Phu quân.”

Cẩn Hiên nhìn ánh mắt uy hiếp của Ngạo Quân, cười cười, quay đầu không mang theo một độ ấm nào mà nói với Vạn Thiến Thiến: “Cô nương, hai chữ phu quân này không thể tùy tiện nói ra, có thể hủy hoại danh tiết của cô nương, huống hồ để thê tử tại hạ nghe thấy thật không hay chút nào.”

Cẩn Hiên minh minh bạch bạch mà cự tuyệt khiến mặt của Vạn Thiến Thiến lúc đỏ lúc trắng, trực giác bọn họ kết hợp lại vũ nhục mình, chân vừa động, nghiến răng, lửa giận mà nhìn Ngạo Quân, nhưng lời nói lại là nói với Cẩn Hiên: “Hôm nay chàng đã tiếp được tú cầu, chàng chính là phu quân của bổn cô nương, nào có thể vũ nhục người như vậy.”

“Tại hạ có nói qua, đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm, cô nương vẫn nên chọn lại vị “Giai tế” khác! Tại hạ cáo từ!” Cẩn Hiên liền đưa tay nắm lấy tay Ngạo Quân, quay người muốn đi, mục đích muốn đạt được cũng đã đạt được rồi, vở kịch huyên náo này cũng nên kết thúc rồi.

“Đứng lại, ngươi nghĩ rằng vũ nhục bản tiểu thư xong, còn có thể xem như không có chuyện gì mà rời khỏi đây sao?” Vạn Thiến Thiến chuyển người lập tức chắn ngang hai người họ, ngữ điệu uy hiếp, hung hăng mà nói.

Vạn gia gia đinh, hộ viện lập tức bao vây xung quanh bọn họ, vốn tưởng rằng có thể xem kịch nhưng cảm thấy sắp động thủ đám người dân tự lùi lại mấy bước, nhưng vẫn không nở bỏ dở vở kịch hay này.

“Không biết Vạn cô nương còn có việc gì?” Ngạo Quân lãnh đạm mà hỏi, trong lòng có một chút buồn phiền, quả thật có chút hối hận, rảnh rỗi không việc gì lại chạy đến đây xem cái gì náo nhiệt chứ?

“Việc gì? Hừ,cô nương muốn đi, có thể, nhưng chàng, nhất định phải ở lại cho ta một lời giải thích.” Vạn Thiến Thiến thái độ cứng rắn mà nói ,tiến lên phía trước một bước, sắp sửa nắm lấy tay của Cẩn Hiên, đối với Cẩn Hiên quyết không buông tay.

“Cô nương nghĩ rằng có thể giữ được chàng sao?” Ngạo Quân khẽ nhăn mày, y phục nhẹ động, Vạn Thiến Thiến không chỉ không nắm được tay ngược lại còn lui về vài bước.

Vạn Thiến Thiến đứng lặng không thể tin nhìn vào hai người bọn họ không hề động thủ, rất lâu không nói nên lời, cô nương ta có võ công, vả lại còn cao hơn ta, vẻ mặt không can tâm đôi mắt lại chuyển động không ngừng.

“Cáo  từ” Cẩn Hiên ôn nhu mà ôm lấy eo của Ngạo Quân, đối với cha con nhà họ Vạn gật đầu, hướng phía trước mà đi.

“Sỉ nhục tiểu thư của bọn ta lại còn muốn đi?” Một đám gia đinh dưới sự chỉ thị của Vạn Thiến Thiến, một lòng trung thành hướng Cẩn Hiên mà rống, một đám người phía sau xông lên bao vây Cẩn Hiên.

Hừ, muốn động thủ? Dựa vào mấy người này,vọng tưởng có thể ngăn cản bọn họ, nực cười!

Đám gia đinh chưa tới gần Cẩn Hiên đã bị chấn động mà ngã xuống đất, không ngừng rên rỉ, trừ Cẩn Hiên Ngạo Quân, tất cả mọi người đầu ngây ngốc nhìn mộtt màn này.

Vạn thiến thiến đầu tiên là ngẩn người rất nhanh liền hướng Cẩn Hiên mà công kích, nàng ta không tin là không giữ được người.

Đối diện với sự công kích của Vạn Thiến Thiến, Cẩn Hiên chỉ tránh không cho nàng ta có cơ hội đụng vào một góc áo, thực lực đã rõ, mọi người đều đã biết, nhưng VạnThiến Thiến một mực không chịu từ bỏ, xuất thủ càng nhanh càng mạnh, Cẩn Hiên vẫn nhàn nhã né tránh, chỉ thủ không công.

Chỉ một lúc, Vạn Thiến Thiến ngừng tay, thở gấp lại, nhưng đôi mắt vẫn cứ chết chết không rời Cẩn Hiên, còn Cẩn Hiên nhìn cũng chẳng nhìn nàng, càng khiến nàng tức đến nổi mặt lúc đỏ lúc trắng.

Mắt thấy tình huống không được tốt, mà bá tánh ở Tô Hàng này đều đang xem kịch hay, đôi mắt tinh anh đảo qua , vuốt vuốt chòm râu, liền đi đến trước mặt Cẩn Hiên, hòa ái mà nói: “Vị công tử đây, cho dù việc này chỉ là hiểu lầm nhưng cũng không thể không nói, việc này liên quan đến danh tiết của tiểu nữ, nếu cứ tiếp tục náo loạn như vậy chỉ e không hay, chi bằng, mời hai vị vào trong phủ đàm đạo, một là , có thể chuộc lỗi về sự nông nổi lúc nãy của tiểu nữ và đám gia đinh, hai là, có thể triệt để giải quyết sự việc này,không biết hai vị nghĩ sao?”

Cẩn Hiên cũng biết danh tiết đối với nữ nhân mà nói còn quan trọng hơn so với tính mạng, Vạn lão gia nói cũng không phải không có đạo lí, nhưng vẫn dùng ánh mắt mà hỏi Ngạo Quân, Ngạo Quân cúi đầu suy nghĩ: Cổ nhân đối với danh tiết mà nói, thì thật là quá coi trọng, đặc biệt là nữ tử động một chút là nói cái gì danh tiết, Cẩn tiếp được tú cầu, tuy không phải là cố ý, nhưng quả thật là tiếp được rồi, lại không thể thú cô nương ta, thật là khiến người ta mất mặt. Ân, quyết định, để cô ta chết tâm cũng tốt, tránh được bọn họ như vậy mà đi, cô nương ta vì cái gọi là danh tiết mà tự sát ,thì tội của bọn họ quả thật là lớn a.

Nghĩ như vậy, Ngạo Quân gật gật đầu, ajz, cổ nhân quả thật phiền, không việc gieo tú cầu cái gì? (Không biết là ai, nghe được gieo tú cầu, hưng phấn đến nổi không nhìn thấy Bắc Nam)

Thấy Ngạo Quân gật đầu, Cẩn Hiên nhìn Vạn lão gia, khách khí nói: “Chuộc lỗi thì không cần, Vạn lão gia mời.”

Thấy Cẩn Hiên hai người bọn họ đồng ý vào phủ, Vạn lão gia cao hứng liên tục gật đầu, nói: “Tốt tốt, tốt, công tử phu nhân mời.” Liền đi trước dẫn họ vào phủ.

Vạn Thiến Thiến đi phía sau họ âm thầm quan sát, khóe miêng nở nụ cười âm hiểm ,ghé tai nói với gia đinh phía sau mấy câu, liền bước nhanh theo mọi người.

Tại đại sảnh Vạn gia, Vạn lão gia ngồi ở vị trí chủ tọa, Cẩn Hiên Ngạo Quân ngồi bên trái, Vạn Thiến Thiến ngồi ở bên phải, sắc mặt có phần cứng nhắc, phân phó người dâng trà xong lập tức ngồi xuống.

Vạn lão gia trước đánh tan trầm mặc, cười cười mà nói: “Công tử, mời dùng trà!”

Cẩn Hiên khẽ nhấp môi uống, không tệ, trà ở Nam Bắc đều có loại đặc sắc riêng, không kém chút nào so với trà ở phương bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro