Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần khí phách thiếu niên chưa bao giờ thay đổi đổi, gương sáng treo cao, ta hộ ngươi thiên thu muôn đời

" Ta sợ nếu như cứ như vậy buông tay, y sẽ không sống nổi"

" Nhưng tiên sinh, ngài lần này liều lĩnh trở lại đón thế tử, chuyện này trước nên chuẩn bị cho tốt......"

Trong thoáng chốc Yến Lâm giống như đã nghe được thanh âm xa cách mà lại ấm áp dịu dàng của huynh trưởng mình, nhưng hắn đang nói cái gì y lại nghe không hiểu ý tứ, cũng không có nghe rõ toàn bộ, chỉ có một câu cuối cùng âm điệu cực kỳ rõ ràng.

" Hắn là đệ đệ của ta, hắn họ Yến, ta vì hắn làm cái gì đều đáng giá"

Ý thức một lần nữa rơi vào vực sâu trống rỗng, đáng tiếc Yến Lâm không nghe thấy Tạ Nguy toàn bộ lời nói

Hắn nói" Huống chi, ta đối với y có mang tâm tư như vậy"

Xe ngựa lắc lư, Lĩnh Nam đường xá xa xôi, hắn cưỡi một chiếc xe ngựa, cách ngàn dặm đường dài, ngày đêm đi gấp, cuối cùng mới nắm được bàn tay yếu ớt buông lỏng.

Từ nay về sau, bị phong bất tái lưu luyến, hắn cúi người hôn lên cổ tay thiếu niên đang buông lỏng.

Hai người họ so với bất kì ai đều hiểu rõ đối phương, vì ý niệm báo thù dù gian khổ vẫn phải sống, có thể tưởng tượng, Tạ Ngụy tám trăm dặm về đến, lúc ấy thiếu chút nữa cho Yến Lâm nhặt xác cảm thấy có bao nhiêu sợ hãi.

Độc phát nguy hiểm đến tính mạng, y sư cùng Tạ Nguy nói những lời này sau, hắn bình thường hiếm khi biểu lộ cảm xúc gì mà hiện tại cả người tức giận làm người ta run sợ , toàn bộ người hậu hạ trong nội viện đều bị trừng phạt, trong đó Bạch Nhận bị phạt được nặng nhất, đoán chừng hơn tháng cũng không thể xuống giường.

Mà người khởi xướng vẫn còn yên giấc nằm trên giường, khiến người ta nghĩ rằng hắn ngủ quên từ lâu, thật vất vả có chút dấu hiệu chuyển biến tốt nhưng lại không thể nào đút y uống thuốc được, liên tiếp mấy ngày Tạ Nguy đều canh giữ ở bên cạnh y.

Trông y uống vào thì ít nhổ ra thì nhiều , biên quan dù là đầu xuân vẫn so với nơi khác bình thường lạnh hơn rất nhiều, cũng không nơi tốt nuôi dưỡng người, Tạ Nguy muốn đem Yến Lâm về kinh thành, nếu như y thật sự chịu không nổi ít nhất cũng phải tận mắt nhìn đến Tiết gia toàn giá bị diệt.

Yến Lâm bất tỉnh, Tạ Nguy cũng trầm mặt như khúc gỗ, thẳng đến trở lại kinh thành, đi đến nữa đường y mới từ từ tỉnh lại, ai ngờ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tạ Nguy nằm ở trước mặt mình

Y đôi mắt đều trợn tròn, một màn này không khỏi có chút là làm cho người ta hoảng sợ, chắc huynh ấy không hiểu cảm giác đi học ngủ gục bị lão sư bắt được có bao nhiêu sợ hãi

Bị Yến Lâm động tác lộng tỉnh, y tận mắt thấy, ánh mắt Tạ Nguy những khắp người mình từ cực kỳ kinh hỷ nhanh chóng chuyển sang trách cứ.

Hắn nghiêm túc xem đệ đệ mình, lông mày không tự giác nhăn lại" Vì cái gì bất tuân lời dặn của đại phu, làm chuyện tổn hại cơ thể mình như vậy ư, Yến Lâm"

Yến Lâm ánh mắt có chút lấy động, thật không dám nhìn thẳng Tạ Nguy, chỉ phải yếu ớt giải thích vài câu" Ta chỉ là ngất đi mà thôi, những năm này đã thành chuyện thường, bọn hắn như thế nào đem huynh mời tới, không khỏi có chút chuyện bé xé ra to......"

Câu nói kia âm cuối còn chưa thu hồi Tạ Nguy liền một phát bắt được yến lâm cổ tay, khí thế cường ngạnh mang theo trách cứ, chấn vấn "Chén rượu kia khiến bệnh phong hàn của ngươi nặng thêm, ngươi thiếu chút nữa chết ở trong đống tuyết biết không! Hiện nay ngươi nói với ta chuyện bé xé ra to, Yến Lâm ngươi nếu là muốn chết ta đại khái có thể giúp ngươi, không cần như vậy quanh co lòng vòng giày vò người"

Y có chút bị Tạ Nguy đột nhiên làm khó dễ hù đến, lực tác động trên cổ tay quá nặng, Tạ Nguy thật sự là cực sợ y cứ như vậy buông tay nhân gian, Yến Lâm muốn thoát cũng không thoát được mà y cũng không dám giãy ra, kinh ngạc mà sững sờ ở chỗ cũ.

" Ta sai rồi, thỉnh huynh trưởng trách phạt"

Tạ Nguy âm thầm thở dài, Yến Lâm nói những lời này hết sức thuần thục.

Yến lâm đoán chừng cũng là đoán chắc chính mình không nỡ bỏ phạt y, cho nên mới lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện khiến hắn sinh khí, thậm chí cũng không bận tâm cơ thể chính mình.

Thật tình hắn không biết cách tầng chăn, mền đã bị Yến thế tử ngón tay gắt gao nắm chặt, trong lòng bất an.

" Nếu như biết rõ sai rồi không đem giơ tay ra !? Thế tử còn cần Tạ mỗ tự mình dạy sao"

Tạ Nguy tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn không xuất ra một tia độ ấm, người ngoài không biết đoán chừng còn tưởng rằng bọn hắn không quên nhau, thiếu niên cảm thấy hoảng hốt càng lớn, y sợ sệt ngẩng đầu, lại trông thấy Tạ Nguy khóe miệng có vài phần tiếu ý như có như không, nữa đùa nữa thật, ngực bỗng nhiên thoáng một phát co rút đau đớn, đưa tay động tác đều thêm vào vài phần dứt khoát.

Ca ca có thê hay không đừng dùng loại giọng điệu này cùng ta nói chuyện

" Bàn tay giơ ra, không được cúi đầu, nhìn ta Yến Lâm, ta không phải là chỉ vì phạt ngươi mà đánh, ngươi minh bạch ư? "

Yến lâm khóe miệng cố gắng khởi một cái trắng bệch cười" Là ta không biết tốt xấu, cầu huynh trưởng trách phạt"

Ngoan cố cứng đầu tìm đánh, vốn định để y nói hai câu nhận lầm mà bỏ qua, dù sao trên người y còn có thương tích, một câu này không biết tốt xấu này của y dẫn ra toàn bộ nộ khí đã đè ép xuống của Tạ Nguy lúc vừa đến Lĩnh Nam nhìn thấy bộ dáng của Yến Lâm.

Tạ nguy theo tay áo lấy ra quạt xếp, gõ nhẹ yến lâm trong lòng bàn tay

" BA~! " Xương quạt trúc đánh vào người phát ra âm thanh thanh thúy, cảm giác đau không thua gì trực tiếp dùng roi mây đánh vào tay, nơi lòng bàn tay lưu lại một dấu vết đỏ, hắn dùng tám phần lực, Yến Lâm đau đến sắc mặt trở nên tái nhợt, tiếng rên rỉ kẹt tại trong cổ họng

" BA~! " Cái thứ hai đánh xuống trùng với cái đánh đầu tiên, chỗ bị đánh cơ hồ trở nên sưng đỏ

Tạ nguy lần thứ nhất thật sự ra tay đánh người, cũng không biết mình ra tay nặng nhẹ thế nào, đánh cho hung ác Yến Lâm cũng không hô

Hắn dừng một chút không đành lòng lại tiếp tục, lo lắng chiếm cứ thượng phong, lúc trước tức giận cũng tiêu tan không sai biệt lắm, Yến Lâm không có đợi hồi lâu không thấy quạt cốt đánh xuống, có chút chần chờ ngẩng đầu nhìn Tạ Nguy, hắn mới chậm rãi lên tiếng:

" Từ khi ngươi ý thức được ta vì cái gì phạt ngươi, ta sẽ không ngừng"

Thoạt nhìn, giọng nói của hắn có chút điềm tĩnh, lạnh lùng thậm chí có chút không có tình người, nhưng nếu nghe kỹ có thể nghe ra sự lo lắng của hắn, Tạ Nguy cố ý muốn để Yến Lâm một con ngựa, chỉ cần hắn nói chút ít lời nói cầu xin khoan dung trách phạt liền ngừng lại.

Nhưng rõ ràng Yến Lâm không có nghe hiểu ý hắn, có chút bị hỏi bối rối, muốn ta biết rõ Tạ Nguy vì cái gì phạt ta, ta làm sao biết? Y bây giờ còn cảm thấy Tạ Nguy không có hả giận cố ý làm khó hắn đâu?!

Kết quả Tạ Nguy đợi sau nửa ngày cũng chỉ đợi đến Yến Lâm một câu" Ta sai rồi, thỉnh huynh trưởng trách phạt"

Đem hắn khí nở nụ cười, cảm thấy Yến Lâm đang cố ý khí hắn, một câu nói kia hết lần này đến lần khác nói, chẳng lẽ y thật sự cho rằng hắn là cái nghiêm khắc cổ hủ người ư? Cho nên vội vàng lĩnh phạt

" Nếu như nghĩ muốn bị đánh, vậy không cho phép trốn"

Dù cho Tạ Nguy biết rõ Yến Lâm sẽ không trốn những cũng xiết chặt đầu ngón tay y, tay của mình đệm ở dưới tay y, hạ xuống quạt cốt không có đánh lệch một phân, hắn biết rõ Yến Lâm đã nhận lấy nặng hơn khí lực, cũng biết chính mình đánh cho có bao nhiêu ngoan lệ.

Liên tiếp năm hạ quạt cốt liên tục rơi vào trên tay, vết đỏ chồng lên phía trên là một mảnh sưng phù đỏ thẩm, tạ nguy không có lưu thủ, mỗi một cái đánh đều muốn bức Yến Lâm khóc.

Yến Lâm đau đến sắc mặt đã mơ hồ trở nên trắng bệch, tay siết chặt mép giường, cắn đầu lưỡi không thốt một tiếng

Rơi vào Tạ Nguy trong mắt không khác gì hờn dỗi, cùng hắn bướng bỉnh

......

Bạch Nhận nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới, không thông báo tiếng nào mở rèm xe bước vào:

" Tiên sinh! "

Hắn vô vàng hô một tiếng, người trong trướng xe dừng lại động tác nhìn hắn, trong lúc nhất thời bốn con mắt đồng thời nhìn hắn.

Bạch Nhân xông vào, Đao Cầm cố ý không có ngăn để hắn dễ dàng vào được, Bạch Nhân biết rõ quan hệ của nhà mình tiên sinh cùng thế tử, và tình cảm của họ dành cho đối phương, hắn nghĩ có đánh cũng không đánh nghiêm trọng như vậy, thậm chí nghĩ tới lúc dừng lại đánh nói không chừng có thể làm cho hai người có thể cho nhau biểu lộ chút ít tình cảm ôn nhu

Kết quả trước mắt nhưng là thế tử bàn tay sưng thành màu đỏ thẫm, trên đó còn có vết máu, chất lỏng lỏng màu đỏ tươi theo bàn bàn rơi xuống chăn, hắn có chút kinh ngạc, thế tử sắc mặt tái nhợt đến doạ người, bây giờ đại khái hắn đã hiểu dụng ý Tạ Nguy cho hắn truyền tin tức.

" Đánh như thế nào được nặng như vậy, thế tử còn đang mang bệnh, miệng vết thương khép lại vốn là khó khăn, tiên sinh có tức giận cũng phải bận tâm thế tử thân thể a..."

" Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với ta như vậy ?!"

Tạ Nguy ánh mắt như lợi kiếm nhìn về phía Bạch Nhận, như thể muốn thật sự giây tiếp theo chém đầu hắn, Bạch Nhận cũng là lần thứ nhất ngỗ nghịch Tạ Nguy, thật sự bất đắc dĩ a, lúc quỳ xuống thỉnh tội hắn còn tự cảm khái kiếm tiền thật khó a.

Yến Lâm trên tay đau đến chết lặn, thấy chính mình thị vệ vẫn còn ở dưới quỳ, mặc dù là cái ăn cây táo, rào cây sung người, nhưng đến cùng chiếu cố y lâu như vậy, Tạ Nguy sắc mặt còn khó coi như vậy, nếu không phải nói chút gì đó y cảm giác Bạch Nhận có thể thật sự bị lôi ra ngoài đánh chết.

Yến lâm trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, cắn một miếng vị ngọt nơi đầu lưỡi, rút ra tay giấu ở trong chăn, đã có chút ít bủn rủn đau nhức, kéo ống tay áo mà Tạ Nguy đang nắm ngón tay mình.

Thừa dịp Tạ Nguy ánh mắt chuyển hướng chính mình, mới mở miệng, hơi có chút hữu khí vô lực" Huynh trưởng......Đau, đừng đánh nữa được không"

Mắt thấy đệ đệ mình không thể chịu nổi nữa, Tạ Nguy nghe vậy trở tay vứt xuống quạt nan, ngày gần đây đoán chừng cũng sẽ không muốn nhìn gặp cây quạt, lưu lại một câu không có lần sau liền đứng dậy xuống xe ngựa.

Yến Lâm sĩ diện nếu là phạt y, y tuyệt đối sẽ không không biết xấu hổ hô lên âm thanh, lại để cho y mở miệng xin khoan dung mà nói khó như vậy sao !? Vậy tại sao cùng Khương Nhị cô nương chơi đùa thời điểm có thể như vậy tự nhiên nói ra.

Thật đúng cứ như vậy ưa thích

Trên xe ngựa, Yến Lâm nằm liệt trên giường, tay bị thương không lực mà rủ xuống.

Bạch Nhận vẫn còn cằn nhằn lải nhải phàn nàn, chính mình vừa có thể xuống giường phải chạy tới cứu y.

Yến Lâm trầm mặc một hồi đột nhiên mở to mắt

" Giống như đột nhiên không đau......"

(Bản QT nên có chút khó hiểu mong thông cảm ạ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro