Chương 1: Hắc Y *

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Dận nheo mắt lại, hơn mười năm qua lần thứ nhất, tỉ mỉ mà quan sát ảnh vệ của hắn một lần.

Đây là một thiếu niên thon gầy kiên cường. Mặt mày thanh tú, đôi vai rộng rãi. Phần da thịt lộ ra ngoài quần áo hiện ra một sắc trắng khác thường, lúc này bị thương mất nhiều máu, đôi môi đều tái nhợt, bên trong hang núi sáng ngời ánh lửa chiếu rọi xuống, càng lộ vẻ yếu đuối tái nhợt, thật giống bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Trên người có một loại trầm tĩnh khí chất, im tiếng ôn hòa, không hề mang tính xâm lược. Chỉ nhìn bề ngoài, rất khó khiến người tin tưởng đây là một tên cường hãn võ giả, đã từng vô số lần rút kiếm che ở trước người của hắn, cứu tính mạng của hắn.

Cũng bao quát lần vừa nãy, y trong nháy mắt lúc mãnh hổ nhào tới, dùng thân làm lá chắn, thay mình đỡ được một trảo tàn nhẫn.

Giải quyết con hổ kia hao tốn thời gian của ảnh vệ rất lâu. Mỗi người nhiều ít đều bị thương, mà ảnh vệ này là bị thương nghiêm trọng nhất, toàn bộ phía sau lưng bị con hổ tàn nhẫn trảo một cái, để lại bốn cái vết vết sâu hoắm.

Chính là một trảo này, khiến Dung Dận bắt đầu chú ý ảnh vệ này -- bên cạnh hắn quanh năm có hơn hai mươi vị ảnh vệ thay phiên, rất nhiều người tuy rằng biết mặt, kỳ thực cũng không biết tên gọi là gì. Hắn vẫn luôn rất chú ý cùng ảnh vệ giữ khoảng cách, trước mắt người này mặc dù đã theo bên người rất nhiều năm, nhưng hắn chưa bao giờ như hôm nay, đem toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người vị ảnh vệ này.

Chỉ vì vị thị vệ này phía sau lưng quần áo bị lão hổ xé ra, lộ ra nội y màu đen.

Cái này làm cho hắn không hiểu nổi.

Hắn xuyên việt đến vương triều cổ chín bang đã hơn mười năm, sớm đã dung hòa với thế giới. Chín bang chuộng đen, màu đen là màu của hoàng tộc, thần tử tầm thường dù cho dùng màu đen khâu đường viền cũng bị xem là phạm thượng. Khắp thiên hạ có thể mặc quần áo đen tuyền trên người, theo hắn biết chỉ có một vị, đó chính là bản thân hắn.

Tại sao ảnh vệ của hắn lại mặc đồ màu đen trên người, mà chính hắn cư nhiên lại không biết? Kỳ quái hơn chính là, trừ hắn ra, tất cả mọi người gặp được đều là một bộ dạng đương nhiên, chuyện này là sao nữa? Màu đen là màu chính, ngay cả hắn vị hoàng đế này đều sẽ chỉ ở đại điển thượng long trọng trong ngoài đều mặc màu đen, huống hồ là cận vệ bên người? Tại sao người này lại đường hoàng mặc màu đen ở bên trong, hơn nữa... Nhìn còn có vẻ rất thản nhiên?

Đương nhiên cũng không thể xem như là thản nhiên. Hắn vừa phát hiện quần áo bị xé ra liền hoảng rồi, che vết thương nửa ngày cũng không nhúc nhích, mãi đến tận có người đưa cho hắn một bộ y phục khoác ở bên ngoài mới đứng dậy. Nhưng mà, sao không ai đến giải thích cho hắn nghe chứ?

Dung Dận ôm một bụng băn khoăn, quan sát ảnh vệ một lần lại một lần. Y mặc đồng phục thị vệ, bên ngoài lại mặc thêm nhiều bộ áo khoác, che đậy vết thương sau lưng. Lúc này y đang cúi gằm mặt, thận trọng đem chiếc đệm mềm mại dày dặn tung ra, rồi đem áo gấm treo ở một bên. Thu xếp thỏa đáng sau, liền quỳ gối lui xuống, tại cửa sơn động chờ chỉ thị. Vào núi hoặc động du săn, theo lệ là không thể mang cung nhân phục vụ, sinh hoạt ăn uống thường ngày đều là do ảnh vệ đảm nhiệm. Thân cận đế vương cơ hội hiếm có, cả đoạn đường này y lại có thể theo hầu, nói rõ thân phận địa vị không thấp.

Dung Dận yên lặng suy nghĩ hồi lâu, trong đầu trống rỗng, đối với ảnh vệ này một chút ấn tượng đều không có. Bên cạnh hắn luôn có một đội ảnh vệ đi theo, những võ giả này phần lớn xuất thân bần hàn, bởi vì người nhà vô lực chi trả lượng phí luyện võ khổng lồ, mới đưa đến trong cung, mong triều đình thống nhất bồi dưỡng. Một khi thông qua tuyển chọn phụng dưỡng ngự tiền, thì phải lập lời thề cống hiến cho quân vương trong mười năm. Cống hiến đến hết kỳ nhậm thì có thể tự mình lựa chọn theo hầu các đại thế gia, hoặc là tòng quân dẫn binh đánh trận. Những người này theo hầu thiên tử, được đế vương tự mình giáo dục bồi dưỡng, về sau vô luận tòng quân tham chánh, thăng chức đều so với những người khác nhanh hơn rất nhiều. Theo tục mấy trăm năm qua đều là luận phẩm chất chọn quan, huân quý quyền thần trong triều đình tất cả đều là xuất thân thế gia, đại biểu lợi ích của gia tộc cùng hoàng quyền xây dựng giang sơn. Chỉ có ngự tiền ảnh vệ được chỉ hành sắc lệnh không can thiệp việc triều chính, cùng các phái thế lực đều không có lợi ích liên quan, bởi vậy cũng rất được các đời hoàng đế trông cậy vào.

Người trước mắt này, tựa hồ ở bên mình không sai biệt lắm cũng gần mười năm?

Thương tổn trên lưng y hiển nhiên không có được xử lý ổn thỏa, chầm chậm rỉ ra máu nhiễm đỏ một mảnh áo ngoài. Thương tổn ở vị trí như vậy, bản thân với không tới, cần thiết người khác hỗ trợ băng bó.

Dung Dận không khỏi chậm rãi nhíu mày lại.

Đánh xong con hổ kia sau, không ít ảnh vệ đều bị thương, y lại cố ý ở lại chỗ cũ một canh giờ, chữa trị vết thương cho mọi người, nên tạm thời quyết định ở trong rừng qua đêm, dành đầy đủ thời gian cho người bị thương nghỉ ngơi. Nhiều ảnh vệ trên người có đem theo thuốc trị thương, bị thương đều có đồng bọn trợ giúp băng bó chăm sóc, bọn họ ở đây đóng trại cũng chỉ có hai canh giờ, tại sao đến bây giờ còn không ai quan tâm đến hắn?

Hắn chăm chú nhìn như vậy rất nhanh liền bị ảnh vệ phát hiện. Đối phương quỳ chống tay dưới đất, hơi do dự rồi thoáng ngẩng đầu lên, làm ra tư thái chờ lệnh.

Dung Dận suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi qua đây."

Vị ảnh vệ liền lặng yên không tiếng động tiến lên, quỳ gối dưới chân Dung Dận.

Dung Dận ra tay chỉ, nói: "Xoay qua chỗ khác."

Quay lưng đối với thiên tử là đại bất kính. Ảnh vệ rất là bất an, lập tức nằm sấp xuống, hơi nhúc nhích một chút.

Dung Dận liền để tay lên bả vai của đối phương, kiên quyết xoay hắn qua bên kia, hỏi: "Thuốc ngươi đâu?"

Hiếm khi được tiếp xúc với hắn hiển nhiên như vậy làm cho đối phương bị kinh hách lớn. Lúc ngón tay hắn chạm được phút chốc, Dung Dận liền cảm thấy đối phương khẩn trương nín thở, cơ nhục căng đến y như tảng đá ngạnh. Lời của hắn qua rất lâu mới được đáp lại, đối phương từ trong lồng ngực móc ra một cái bình nhỏ đưa đến, đã hoàn toàn quên hết thị quân lễ nghi, chỉ là cứng ngắc đưa cho hắn.

Dung Dận nhận lấy thuốc, tại nơi phía sau ảnh vệ không nhìn thấy, không nhịn được nhếch lên khóe môi.

Đã cực kỳ lâu không ai như thế lỗ mãng trực tiếp đem đồ vật đưa tới trước mặt hắn.

Thân là vua của một nước, tấm gương sáng cho muôn người, dáng vẻ đế vương khuôn phép uy nghiêm điềm tĩnh, có thể xem là định nghĩa hoàn mỹ trong sách giáo khoa. Hắn xử sự bình chính, đãi hạ nghiêm từ, bản thân không để lộ cảm xúc, hỉ nộ không hiện rõ, chuyên dùng một tay che trời, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa không gần gũi nội thần, không gần nữ sắc, bao năm nay gầy dựng thế lực, trong ngoài triều từ trên xuống dưới không ai là không sợ hắn, thần tử thấy hắn, hận không thể trên đại lễ lại thêm đại lễ, tốt nhất ngay tại chỗ đào hầm dưới đất giấu bản thân đi. Lúc thường nếu như muốn nhận thứ gì, hắn trên căn bản chỉ có thể nhìn thấy chiếc gáy của đối phương.

Kỳ thực hắn cũng rất là mệt mỏi.

Nơm nớp lo sợ, như giẫm băng mỏng. Tám chữ, là có thể tổng kết cuộc sống trong mười năm qua từ sau khi hắn xuyên không đến. Mãi đến tận gần mấy năm qua hắn mới dám thả lỏng, lúc vừa đến đây, hắn là thở cũng không dám thở mạnh, chỉ lo có ngày lộ sơ hở.

Nguyên nhân rất đơn giản, cũng là bởi vì những ngự tiền ảnh vệ này.

Lúc hắn xuyên đến đây, thân thể này mười bốn tuổi, đăng cơ đã được năm năm. Nói cách khác, những ngự tiền ảnh vệ này đã ngày đêm liên tục chăm sóc hoàng đế thật năm năm.

Vào lúc ấy hắn còn không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào. Hắn bất quá là uống quá nhiều rượu, mơ mơ hồ hồ say mèm một hồi, lúc tỉnh dậy, liền thành vua của một nước vương triều cổ xưa. Thân thể này đã từng nghiêm trọng chết chìm, hắn bị viêm phổi cảm sốt cao không lùi, thần trí khi thì mơ hồ khi thì tỉnh táo, đầy đủ giằng co hơn hai tháng mới dừng lại.

Câu đầu tiên hắn nói ra là: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

Hắn nói là tiếng Trung, tiếng phổ thông tiêu chuẩn. Lập tức vẫn tì nữ vẫn luôn chăm sóc bên cạnh hắn liền vạn phần hoảng sợ trợn to hai mắt. Hoàng đế bị yểm bùa mê, chấn động toàn cung, hắn bị ép uống vô số nước bùa nước ngải đầy rong rêu cùng mùi than, ói đến bụng cũng trống rỗng, liên tục mười mấy ngày bị người vây quanh làm phép không cho ngủ, bị dằn vặt đến thoi thóp. Phàm hầu hạ không chu đáo đều bị truy cứu chịu tội, đến cung của hắn, thái hậu đích thân ra ý chỉ, ban thưởng cung nhân sảnh đường đỏ.

*Mãn Đường Thải: Tra tất cả các loại công cụ dịch, thì nó lại ra nhiều kết quả, kết quả phổ biến nhất là "Tất cả khán giả vỗ tay để cổ vũ biểu hiện tốt của một nghệ nhân trên sân khấu", nhưng chung quy cũng không có ý nghĩa tiêu cực. Từ gần nghĩa là thì là "Mãn Đường Hồng", nghĩa là sảnh đường đỏ, nên mình quyết định để như vậy luôn.

Sảnh đường đỏ, chính là phạt đánh trước điện. Phải tàn nhẫn mà đánh, đánh thật nặng, đánh tới xương thịt đều nát tan, ruột gan bụng đều trào ra đến mới bỏ qua.

Hắn khi đó mới biết thì ra người kêu gào thảm thiết là thật sự có thể ói máu. Hắn bị người đè trên giường không thể động đậy, thét đến thanh quản bị rách, ói ra đầy giường máu. Ngự tiền ảnh vệ bảo vệ hắn đều bị giết sạch, bên người hơn bốn mươi cung nhân không một người may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị đánh chết tươi. Ngày thứ hai hắn bị người mang ra đại điện dự lễ, trên đất đều là huyết nhục mơ hồ, quả nhiên là sảnh đường đỏ.

Sau hai năm, hắn rốt cuộc không còn mở miệng nói chuyện nhiều nữa.

Hắn tưởng thái hậu đại khái là muốn hắn chết. Hắn không muốn liên lụy người khác, cũng không muốn như thế không hiểu ra sao uất ức mà chết. Hắn trở thành một hoàng đế thần trí mê muội, không nói một lời, cả ngày ngẩn người. Mẫu thân hắn Tĩnh Di Thái phi ngày ngày tại hắn ở trước giường hắn gào khóc, cũng không thể khiến hắn mở miệng nói ra một chữ.

Tròn mấy tháng trôi qua, hắn mới thăm dò tình hình.

Hắn là con trưởng nhưng không phải chính tông. Tiên đế chết, thời điểm hắn chín tuổi đăng cơ, thái hậu đã mang thai sáu tháng. Mười ba tuổi thiên tử đại hôn, thái hậu liền rút lui buông rèm nhiếp chính. Lúc này ấu đệ của hắn đã bắt đầu học vỡ lòng, trời sinh thông minh, có tư chất làm vua từ nhỏ.

Cho nên bây giờ là thời cơ cuối cùng, để hắn chết.

Hắn không có quyền không có thế, đối với việc tranh quyền trong triều không biết gì cả. Hắn nghe hiểu được người khác nói gì, chính mình lại không nói ra được. Hắn không biết chữ, không biết lễ nghi cổ xưa, không nhận biết cả đồ vật tầm thường nhất, cũng không hiểu được tôn ti lớn nhỏ. Bên cạnh hắn, có vô số ảnh vệ ngày đêm nghiêm mật theo dõi.

Hắn lựa chọn giả ngu, dựa vào mẹ ruột Tĩnh Di Thái phi.

Hắn suốt ngày trầm mặc, đem những gì người bên cạnh nói đều âm thầm ghi nhớ trong lòng. Hắn từ một bàn một ghế tựa bắt đầu, nhận biết tất cả tên gọi cùng công dụng của chúng. Hắn thuận theo an bài của Tĩnh Di Thái phi, thành công để cho hoàng hậu cùng quý phi của mình mang thai, sinh hạ hai nam một nữ, tạm thời bảo vệ tính mạng của mình và mẫu phi.

Hắn bắt đầu chầm chậm nói chuyện, lại nói không rõ ràng mạch lạc. Tĩnh Di Thái phi đành phải gọi người dạy học cho hắn một lần nữa, từ không rõ nhận biết chữ bắt đầu, học được Kinh bộ, Sử bộ, Tử bộ, Tập bộ*. Hắn từ không biểu hiện vui buồn giận dữ, cũng không dễ dàng mở miệng, nếu có người hỏi, hắn liền bình tĩnh nhìn, nhìn đến đối phương sởn cả tóc gáy. Hắn biết bên người mình có ngự tiền ảnh vệ nhìn chằm chằm, nên lúc nào cũng chú ý lời nói, ngày đêm không dám buông lỏng. Tất cả mọi người cho là hoàng đế ngu dốt, cũng không biết hắn bắt đầu từ con số không, đi một đoạn đường dài gian nan.

*Tử bộ: Chư Tử

Tập bộ: Văn tập

Cuộc đời hắn trong mỗi một khắc, đều là cược với tính mạng của mình. Hắn học cao hiểu rộng nhiều sách sử của các đời, đem những quy tắc hành động của kẻ làm vua mỗi điều đều khắc đến xương tủy, nơm nớp lo sợ chưa từng vị phạm. Đấu tranh chính trị là một thứ tàn nhẫn cùng ghê rợn, ấu nữ của hắn chết yểu, hoàng hậu cùng phi tử đều cùng chết. Các thế gia huân quý luôn xem trọng chỗ đứng, rốt cuộc sau khi hắn từ từ bộc lộ uy nghi phong vũ của một Đế vương, âm thầm đặt cược tất cả trên người hắn.

Gia thống năm thứ mười hai là bước ngoặt trong cuộc đời Đế vương của hắn. Tháng bảy, ấu đệ hắn Ung Tường kính thân vương bạo phát bệnh đậu mùa chết thảm, cùng năm tháng chín, mẹ ruột hắn Tĩnh Di Thái phi cũng phát đậu không cách nào trị. Hắn thừa kế thế lực của mẫu phi, đứng được tại nơi tiên phong của cuộc đấu tranh quyền lực. Hắn cố gắng mà ẩn nhẫn, không lộ nửa điểm thanh sắc, lặng yên không tiếng động thu phục tướng lĩnh trong quân đội, cuối cùng vào năm Gia thống ngày mùng 7 tháng 2, mấy mũi tên đột nhiến bắn ra, dùng thủ đoạn tàn nhẫn một đòn diệt hết cả nhà Đỗ thị Lâm thị, chặt đứt đôi cánh của Thái hậu. Trong một đêm liền hắn hạ năm mươi bốn đạo thánh chỉ, kế tiếp giết ba nghìn một trăm bốn mươi người, đề bạt năm mươi ba người vào triều làm quan, trở bàn tay thay đổi cả trời đất. Trong lúc nhất thời triều chính chấn động mạnh, người người mất hồn mất vía cảm thấy bất an.

Đợi đến thế cuộc đã vững vàng, hắn khước từ giang sơn xã tắc, quỳ ngoài Đức Thọ cung thỉnh tội với Thái hậu, diễn ra một hồi mẹ từ con thảo thật hoàn hảo. Thái hậu từ đó chuyên tâm lễ Phật không màng chính sự, mà hắn rốt cục cũng đứng vững vàng. Chỉ là đau buồn âm thầm cũng không còn, nỗi khiếp sợ vẫn ở đó, hắn vẫn như cũ luôn luôn cảnh giác, sợ mình sẽ lộ sơ hở, cũng không dám ở gần thị cung nhân thân cận. Như hôm nay gọi người đến bên cạnh để băng bó vết thương như vậy, vẫn là lần đầu trong mười mấy năm qua.

Bởi vì hắn thật sự là không muốn thấy người đổ máu.

Hắn thoa thuốc cho vết thương của ảnh vệ, sau đó đem quần áo rách nát xé thành vải vụn, gọn gàng nhanh chóng băng bó vết thương. Ảnh vệ này bên trong quả nhiên là toàn thân áo đen, Dung Dận bất động thanh sắc, chờ đối phương mặc xong áo khoác rồi nói: "Ngươi bị thương, ta cũng không cần người hầu đâu, xuống nghỉ ngơi đi."

Ảnh vệ đáp: "Vâng."

Hắn khom người trở ra, bên ngoài sơn động lập tức có người lại đây, thay thế vị trí của hắn.

Dung Dận thấy có thể đi dứt khoát như vậy, cũng không nhớ là phải cảm ơn gì gì đó, không khỏi bật cười. Nhưng nụ cười còn chưa dứt, trong dạ dày liền lướt qua một trận co giật, đau đến hắn hô hấp cũng dừng lại.

Đây là bệnh cũ còn sót từ sau khi thái hậu ban thưởng sảnh đường đỏ, không thể thấy người chảy máu. Vừa nhìn thấy lộ ra máu thịt, trong dạ dày liền co thắt đau đến muốn chết đi, hơn nửa ngày không khỏi. Chỉ là đế vương không thể dễ dàng để lộ điểm yếu, hắn cũng sợ có người lợi dụng điểm này bày mưu hãm hại, đành phải giữ kín bí mật này, luyện được một kĩ năng cơ bản là có khó chịu đến đâu mặt cũng không đổi sắc. Trong cung bốn phía hiển lộ thông suốt, nhất cử nhất động của hắn đều bại lộ trước mắt mọi người, không thể có thời khắc nào không chú ý lời nói. Nhưng trước mắt trong sơn động có thể xem như kín đáo, hắn cũng lười giả bộ, nằm vật xuống lấy chăn phủ kín đầu, sớm đem việc ảnh vệ kia quăng đến lên chín tầng mây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro