Phần 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lò lửa trong trướng cháy rất mạnh, nhưng Tang Kỳ càng nghe trong lòng lại càng lạnh, đến cuối cùng không khỏi toàn thân lạnh đến phát run, mấp máy môi run giọng nói: "Ngươi nói dối, phụ thân không phải người theo đuổi quyền thế địa vị, một lòng cầu thắng như vậy. Suy cho cùng người chỉ là muốn bảo vệ gia tộc, vinh quy bái tổ, an hưởng lúc tuổi già mà thôi."

Trác Văn Viễn nhìn nàng chăm chú, cong môi nói: "Ai nói ông ấy vì quyền thế địa vị? Ta đâu có nói như vậy."

Nói xong hắn cười đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, dịu dàng thắm thiết nâng cằm nàng, trong mắt quang hoa lưu chuyển, nghiêm túc nói: "Tang Kỳ, ông ấy không phải vì công danh lợi lộc, mà là vì nàng. Vì cho nàng vị trí tốt nhất thiên hạ, để nàng sống tốt nhất. Bởi vì ông ấy cũng cảm thấy, đối với nàng mà nói, gả cho ta là lựa chọn tốt nhất. Từ khi ông ấy bắt đầu biết được kế hoạch của ta thì đã hiểu là giang sơn Đại Yến này sớm muộn gì cũng sẽ bị ta thu vào trong túi rồi. Trận chiến quần hùng này, chắc chắn ta là người thắng. Cho nên ông ấy thông minh lựa chọn thuận thế mà làm, hỗ trợ ta, có thể để nàng hạnh phúc, mà cũng có thể tránh một hồi gió tanh mưa máu ở mức độ lớn nhất. Nhưng mà, hết thảy kế hoạch thích đáng này, đều chỉ vì nàng khăng khăng phải gả cho Yến Vân Chi, mà không thể không tan biến..."

"Nàng nghĩ xem, nếu lúc trước nàng gả cho ta, Tang Công trợ giúp ta đoạt quyền, thì giờ chỉ sợ ông ấy đã có thể ngậm kẹo đùa cháu, thiên hạ cũng không đến nỗi rung chuyển thế này, chẳng phải là tốt hơn trăm ngàn lần so với kết quả hiện tại hay sao?"

Tang Kỳ nhìn trúc mã phong lưu tuấn tú, chỉ cảm thấy đang nhìn một người xa lạ chưa từng quen biết.

Hắn nói: Tang Kỳ, tất cả đều tại ngươi, hết thảy đều tại ngươi. Nếu không phải ngươi tự làm theo ý mình, hiện tại mọi người đều sống tốt.

Hắn thu hết sóng mắt nhộn nhạo, ngón tay trắng bệch, đầu vai run rẩy, ẩn nhẫn không phát của nàng vào đáy mắt.

Dùng câu chữ như mũi đao sắc bén nói cho nàng, là nàng lựa chọn cự tuyệt vận mệnh liên hôn, là nàng lập chí phải làm tướng quân, nói cái gì mà tự tay bảo vệ vinh quang gia tộc.

Là nàng, chính mình lựa chọn đi từng bước một đến ngày hôm nay.

Hắn muốn cho nàng biết, những tín niệm sống nàng cho là đúng tất cả đều sai rồi, chỉ có thể giống như quốc gia này, bị hắn phá hủy tất cả, rồi sau đó tự tay trùng kiến.

Cuối cùng Trác Văn Viễn vừa lòng cười, nhẹ nhàng buông tay, lại gần một bước, ôm nàng vào lòng ngực, dịu dàng hỏi: "Tang Nhị, nàng hối hận rồi sao?"

Hắn cho rằng, sợ là nàng sắp khóc mất rồi.

Tầng hơi nước trong mắt kia sẽ hóa thành một hồi mưa to tầm tã rơi xuống dễ như trở bàn tay.

Không sao, còn có hắn ở đây. Trời đông giá rét mưa lạnh, hắn không ngại cực khổ bật lửa làm ấm lò sưởi tay vì nàng.

Nhưng Tang Kỳ chỉ nhìn hắn chằm chằm, thật lâu sau mới dùng hết ngữ khí vững vàng nói: "Đúng, ta hối hận, ta hối hận đã quen biết ngươi."

Hai người gần trong gang tấc, nhưng rốt cuộc không thể dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau, không bao giờ.

Khoảng cách hẹp này, so với băng lạnh thủy vực ở sông Vong Xuyên còn lạnh lẽo hơn.

Tang Kỳ không rơi lệ, cũng không nổi giận, chỉ quay người, phẩy tay áo một cái, nhanh chóng rời đi. Vạt áo đỏ đậm, tóc dài tung bay, như ánh dương rực rỡ bỏng rát khắc rõ ràng trong mắt hắn.

Trác Văn Viễn muốn kéo tay nàng lại, nhưng lại bất đắc dĩ buông ra.

Tang Kỳ ra khỏi đại doanh, phát hiện chính mình không ở chỗ đại quân Tống Lạc Thiên đóng quân, mà là trên một đỉnh núi về phía Bắc, trọng binh gác xung quanh, thoạt nhìn không dễ chạy.

Vừa mới ra đã có người theo sát bên người nàng.

Đến mức này sao?

Nàng từng nghĩ tới động thủ, nhưng không biết có phải khi nàng hôn mê Trác Văn Viễn đã hạ thuốc gì không. Hiện giờ tuy ý thức thanh tỉnh, có thể hành động, nhưng lại cảm thấy tứ chi bủn rủn, bước đi gian nan, cánh tay cũng không nâng nổi. Nếu có thể nâng lên thì vừa rồi chắc chắn nàng đã không chút do dự tát một cái lên mặt hắn luôn rồi?

Nghĩ vậy, nàng không nề hà mà dịch hai bước, tìm một nơi trống trải, nhìn về phía xa bờ bên kia Bạch Mã của thành Lâm An.

Không biết Diêm Diễm có trở về an toàn không? Yến Vân Chi bọn họ có nắm được cơ hội vào thành không?

Kỳ thật trong lòng rất rõ ràng, biến cố này phát sinh cũng không thể nói là ngoài ý muốn, rốt cuộc kế hoạch này ngay từ đầu đã là đánh cược.

Đánh cược rất nhiều chuyện, đánh cược tâm tư Tống Lạc Thiên, năng lực của mình và Diêm Diễm, sự trung thành của Hoắc Thành, đánh cược kẻ địch không có viện binh, đánh cược thời gian tới kịp... Giữa nguy hiểm cực đại, tràn ngập sự không biết.

May mắn chính là, phần lớn chuyện bọn họ đều đánh cược thắng. Chỉ là không nghĩ tới, nửa đường sẽ nhảy ra một Trác Văn Viễn.

Cửa thành Lâm An quá xa, nàng không thấy rõ hướng đi bên kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Mã ở trước mắt mình.

Mới vừa rồi trời còn mưa dầm liên thiên, lúc này mưa đã tạnh nhưng mây vẫn tối dày như cũ, giống như một khối đè nặng trên đỉnh đầu, làm người ta thấy tim đập nhanh, có chút hít thở không thông.

*

Trong thành Lâm An bên kia bờ sông, Liên Phiên nôn nóng đảo quanh cửa thành hết lần này đến lần khác.

Đại quân sớm đã thu dọn hành trang, sau khi nhận được tín hiệu Tang Kỳ và Diêm Diễm phát ra, rất nhanh đã xuất động. So với một nửa đội ngũ hôn mê, chủ soái lại càng ngủ say như chết, như rắn ngủ đông, tự nhiên là không cần dây dưa quá nhiều. Ném rớt số ít quân địch dây dưa, ra lệnh tư binh trong thành Lâm An thả cầu treo, qua sông, vào thành, một loạt quá trình đều thuận lợi như kế hoạch.

Chỉ là, tả hữu tướng quân nên lui ra khỏi doanh trại kẻ địch, tiến đến hội họp cùng bọn họ, lại chậm chạp không thấy bóng dáng.

Mắt thấy thời gian dược hiệu sắp trôi qua, Tống Lạc Thiên tức muốn hộc máu sắp dẫn nhân mã xông đến tới nơi. Binh lính trước cửa đều đang chờ lệnh của Yến Vân Chi thu hồi cầu treo trên sông Bạch Mã, đóng cửa thành lại.

Tiếng vó ngựa ngày càng dày đặc, Liên Phiên quay đầu nhìn Yến Vân Chi đứng ở cách đó không xa, sốt ruột đến độ sắp khóc.

Chỉ thấy Yến Vân Chi biểu tình thanh lãnh, nhìn chăm chú bên kia bờ sông, không biết suy nghĩ cái gì.

Lại có người nôn nóng hỏi một câu: "Đại Tư Mã, nâng cầu chưa ạ? Nếu còn không nâng, đợi chút nữa sợ là không kịp."

Yến Vân Chi sửa sửa ống tay áo, bình tĩnh nói: "Chờ một chút đã."

Người nọ chỉ có thể bất đắc dĩ cáo lui, nhìn ra được biểu tình khẩn trương mười phần. Chẳng được bao lâu, lại trở về hỏi vấn đề y hệt.

Liên Phiên sợ hắn nói ra chữ "Nâng" kia, vội vàng chạy tới, cầu xin nói: "Đại Tư Mã..."

Yến Vân Chi rũ mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt mát lạnh như nước, trong lòng biết rõ điều nàng muốn nói, nhưng không nói gì với nàng, cũng không trả lời binh lính kia.

Liên Phiên chưa bao giờ chân chính trải qua giao trận chiến trường của hai quân, phần lớn thời điểm đều là lưu tại phía sau, nhưng cũng không khó nghe ra được tiếng vó ngựa áp gần đinh tai nhức óc kia. Trong lòng nàng rõ ràng, nếu thật sự chờ đến khi quân địch tiến lên, chỉ sợ không còn kịp nữa.

Trời xanh ơi, nàng chỉ có thể ngẩng đầu khổ cầu: Hãy để hai người kia nhanh trở về đi. Chỉ cần bọn họ trở về, bắt ta làm cái gì cũng được.

Có lẽ là ông trời mở mắt, thời điểm nàng đang ở chỗ đó chắp tay trước ngực, ngửa đầu mặc niệm, đột nhiên có người hô một câu: "Hữu tướng quân, là hữu tướng quân trở lại!"

Chỉ thấy một con tuấn mã giống như một tia chớp cấp tốc chạy về hướng bọn họ, theo sát sau đó là đại quân đen nghìn nghịt.

Diêm Diễm cách truy binh phía sau chỉ ba bốn thân ngựa, thở hổn hển liều mạng hướng về phía cầu. Mới lên được một nửa, quân địch cũng sắp lên trên cầu.

Có thể nghe được hắn nôn nóng kêu lên: "Mau nâng cầu, mau nâng cầu, không cần để ý đến ta!"

Người nắm chặt dây thừng nhìn về phía Yến Vân Chi, Yến Vân Chi gật gật đầu.

Lúc này bọn họ mới bắt đầu vội vàng vòng dây thừng.

Người không cần vòng dây tập trung tinh thần nhìn chằm chằm một người một ngựa trên cầu, tận mắt thấy hắn giục ngựa chạy tới dọc theo góc độ ngày càng nghiêng của cầu treo, đổ một phen mồ hôi lạnh thay hắn.

Theo cầu treo nâng lên, mấy quân địch vừa mới bước lên cầu bị xốc khỏi ngựa, bùm bùm rơi vào trong sông. Diêm Diễm cả người lẫn ngựa cơ hồ là từ giữa không trung rơi xuống, lăn xuống ở đầu bờ sông bên này.

Cầu lớn phát ra tiếng kẽo ca kẽo kẹt, một lần nữa đứng lên. Sông Bạch mã sóng gió cuồn cuộn chia cách hai đội ngũ ở hai bên.

Tầm mắt Liên Phiên vẫn dõi chặt theo Diêm Diễm, thấy hắn té ngã một cái thì vội vàng chạy tới đỡ, lúc này mới phát hiện người trở về chỉ có mình hắn. Ngực nàng không khỏi đau xót, mắt nhìn cầu treo đã thu hồi, run giọng hỏi: "Tiểu thư đâu?"

Diêm Diễm cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

Liên Phiên sau khi hỏi hai lần đều không có được đáp án mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Nàng khó tin nổi lắc đầu, hoàn toàn không thể tin được suy đoán trong lòng, thét to: "Ngươi đã đảm bảo nàng sẽ không tổn hao lông tóc gì trở về, chính miệng ngươi đã hứa với ta!"

Diêm Diễm nắm chặt tay, vành mắt đỏ lên.

Đúng vậy, trước khi đi hắn từng vỗ ngực thề son sắt với Liên Phiên và Yến Vân Chi, chỉ cần chính mình còn sống, tiểu tử Tống Lạc Thiên kia đừng nghĩ tổn thương đến một sợi lông của Tang Kỳ.

Nhưng mà hiện giờ, chỉ có mình hắn đứng ở trong thành Lâm An.

Hắn còn sống, lại để đánh mất nàng.

Diêm Diễm cảm thấy không còn mặt mũi nhìn bọn họ nữa.

Nước mắt Liên Phiên từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng kéo vạt áo hắn, đôi bàn tay trắng như phấn nện trên người hắn: "Ngươi gạt người, ngươi tên lừa đảo này, đã không làm được chuyện đã hứa với ta thì còn trở về làm gì? Đi, ngươi đi tìm tiểu thư về cho ta."

Nói xong định đem hắn đẩy ra bên ngoài.

Diêm Diễm bị nàng đánh rồi lại đẩy, dung nhan mỏi mệt, trong lòng bi thống, hoàn toàn không có ý chống cự. Thiếu niên tướng quân cao lớn anh lãng như vậy, lại bị một cô gái nhỏ hơn ước chừng hai vòng xô đẩy tới trên cửa thành. Sau lưng không có áo giáp, trực tiếp đập vào trên gỗ cứng phát ra tiếng bang bang, nghe đều cảm thấy nhất định rất đau.

Liên Phiên cuồng loạn mà khóc lóc đòi hắn đem Tang Kỳ giao ra đây, lại không nghĩ đến người tiến đến kéo mình ra là Yến Vân Chi.

Trông hắn chỉ như phẩy tay áo một cái, đã đem nàng khóc nháo đẩy sang bên, giơ tay đỡ Diêm Diễm lên, hỏi hắn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Diêm Diễm vô lực mà lắc đầu, đôi môi khô nẻ giật giật, thống khổ ôm đầu ngồi xổm xuống, nói: "Đệ cũng không biết, vốn dĩ bọn đệ đang nhanh chạy trở về, đột nhiên lại gặp mấy tên truy binh. Đệ đang triền đấu với truy binh, vừa quay đầu lại, đã phát hiện không thấy bóng dáng sư tỷ đâu nữa. Quay lại bên đường, thậm chí vào đại doanh của Tống Lạc Thiên, nơi nào cũng không tìm thấy..."

Nghĩ đến lúc ấy chính mình hoảng hốt, vẫn cứ cảm thấy chua xót, nước mắt Diêm Diễm trào lên, nắm chặt lấy cánh tay của Yến Vân Chi, nức nở nói: "Sư huynh, đệ thực xin lỗi huynh... Đệ..."

Trên tay Yến Vân Chi dùng chút lực, nâng hắn dậy, chỉ nói: "Đệ về thay quần áo, chữa thương trước đã..."

Nói xong liền gọi người đến mang hữu tướng quân đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Diêm Diễm không muốn đi, còn muốn ở chỗ này từ từ xem, cảm thấy không chừng trong chốc lát nữa có khi Tang Kỳ trở lại thì sao. Nhưng không chịu nổi mấy binh lính phục tùng quân lệnh, rốt cuộc vẫn bị kéo đi. Hắn lưu luyến không rời mà đi, lưu luyến mỗi bước đi, lưu luyến phương hướng sông Bạch Mã.

Nếu là ngày thường, Liên Phiên nhất định sẽ theo sau chăm sóc hắn. Nhưng nàng hiện tại không nghĩ đến, trừ bỏ ngồi xổm trên mặt đất thất thanh khóc rống, cái gì nàng cũng đều không nghĩ đến.

Chỉ có Yến Vân Chi, một thân áo trắng, lỗi lạc mà đứng, tuấn lãng như sao trên trời, dung nhan như trăng giữa mây, vẫn sáng tỏ mà yên lặng như cũ, không nhìn ra biểu tình gì.

Chỉ yên lặng đứng.

Rõ ràng vừa tới Lâm An thành, có nhiều chuyện chờ hắn đi làm như vậy, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, tựa như một tòa Ngọc Sơn, kiên định mà đứng ở nơi đó, vừa đứng là mấy canh giờ liền.

Vào đêm, trời càng lạnh hơn.

Liên Phiên đã được Tịch Sanh và Tô Giải Ngữ khuyên can mãi đưa về, chỉ còn hắn chờ ở chỗ này.

Nhưng Tang Kỳ trước sau vẫn không xuất hiện.

Trong lúc đó, các đạo nhân mã tụ tập trong thành Lâm An đều phái đại biểu lại đây, muốn nói gì đó với hắn. Rồi lại đều dừng chân ở nơi cách xa vài bước, không dám tiến lên, cũng không biết có thể nói gì.

Thẳng đến khi Thái Tử nói muốn gặp hắn, Bạch Khi mới tự mình tới tìm, lấy hết can đảm đi qua, vừa chắp tay vừa nói: "Lang quân, Thái Tử cho mời, đã thúc giục vài lần rồi, từ khi ngài vào thành tới nay vẫn luôn chưa đi bái yết, chỉ sợ không tốt lắm..."

"Biết rồi." Yến Vân Chi nhạt giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro