Phiên ngoại 5: Bắt ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phim ma có rất nhiều loại: Ma nữ, ma nam, ma gay, ma nước, ma chết oan, ma treo cổ.... Nhưng luôn giống nhau là phải có ma, bạn đã xem phim ma nào mà không có ma chưa? Vâng ạ, đó không phải là phim viễn tưởng mà chính xác là phim ma nhưng không có ma.

Tôi ngẩng đầu nhìn căn phòng của Lục tử. Cậu ta đang dùng khẩu âm của đài truyền hình trung ương đọc diễn cảm đoạn văn trên. Nghe xong tôi liền nổi da gà, không phải vì nội dung mà do ngữ điệu.

Tôi ngó nghiêng, cậu ta cứ như vậy hai lần một tháng, nhưng kiến người khác chẳng thể chịu nổi. Tôi bất đắc dĩ thăm dò: "Ông chủ à, ngài ngừng được chưa?"

Lục tử nghe được ý châm chọc của tôi, cậu ta không cãi lại nhưng trên QQ của tôi lộ ra avatar của cậu. Trong đó liên tiếp hiện ra một dãy icon kinh bỉ. Tôi mở một cửa sổ khác, là một diễn đàn chuyên về phim kinh dị. Bài này bàn về một bộ phim điện ảnh, nhưng không có link download.

Quay lại, tôi buồn chán lướt qua một chút, thấy một bộ phim ngắn tư nhân tên là "Gaze at me" nhưng nội dung vô cùng buồn chán, kể về chuyện đến nhân gian của một hồn ma. Phần giới thiệu rất vắn tắt và rời rạc. Tôi xem được phân nửa thì dừng lại, không gợi được hứng thú, chẳng khác gì phim truyền hình cả.

Tôi tắt đi, cũng không nói chuyện với Lục tử nữa. Dạo này làm ăn rất tốt, gần đây thu được nhiều đá topaz, hơn hết giá cả cũng khá cao. Lục tử quả nhiên tinh tường, hiện giờ ai ai cũng đều hiểu Dương Chi bạch ngọc rất khó phát triển kinh doanh. Mà cậu ta lại có chút quan hệ với hai giới buôn bán, vẫn nắm chặt đầu dây ở thị trường đồ ngọc, lại thường xuyên đi Tân Cương, trong những lúc khó khăn, nếu không có topaz chắc cũng phải đâu đầu đây.

Tôi thấy đã tối rồi nhưng Lục tử vẫn chưa đóng cửa, cũng lười chờ, định về nhà liền gọi: "Lục tử, mình về trước, cậu đóng cửa nhé."

Nhưng không ai trả lời tôi. Nghĩ rằng thằng ranh kia đã ngủ quên do quá rảnh rỗi, nên tôi giận dữ vén màn xông thẳng vào. Phát hiện Lục tử không mở đèn, trong phòng tối tăm chỉ có ánh sáng của từ laptop hắt vào mặt. Cậu ta đang gắn tai nghe chăm chú nhìn chằm chằm vào đó. Tôi đoán tên này chắc lại xem phim cấp 3. Mẹ nó, tôi nơi này đúng là người hầu còn cậu ta như ông chủ chân chính vậy. Tôi giật tai nghe ra, cậu ta giật nảy mình, cả người run lên, tái nhợt nhìn tôi, ánh mắt hoảng hốt ngây dại. Tôi hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm thằng ranh kia xem phim cấp ba sao lại sợ hãi như vậy? Ngốc quá đấy!

Tôi nói: "Đóng cửa, có thật cậu không bị gì chứ?"

Cậu ôm ngực nói: "Cậu đừng dọa mình, đóng cửa à? Ờ, hôm nay đã vất vả nhiều."

Tôi nói cho có lệ: "Vậy mình về trước, cậu xem tiếp đi, nhớ đóng cửa đấy."

Cậu ta vội nói: "Khoan khoan khoan, tối về mình sẽ xem tiếp, cậu chờ một chút.... Mình đi cùng cậu."

Tôi bực mình, dạo này thần kinh của cậu ta nhạy cảm quá rồi. Tuy rằng nhát gan, nhưng cũng đâu đến độ như phụ nữ xem một bộ phim cũng sợ, ban đêm không dám ra đường một mình. Tôi nhìn thoáng qua màn hình, nhưng Lục tử đã tắt mất.

Lục tử quả nhiên không chịu được, cậu ta vuốt mặt, hắng giọng nói: "Đừng hiểu nhầm, chủ nhật này chúng ta kiếm lời cũng kha khá. Mình muốn ăn mừng một chút. Đã đặt bữa tối rồi, mời lão Bạch cùng ăn, thế nào?"

Tôi càng khó hiểu, từ lúc nào cậu ta lại rộng rãi như vậy? Bất quá Lục tử quả thật có chút hối hận khi nói ra lời này, xem chừng muốn đổi ý. Sao có thể được? Tôi lập tức gọi điện cho Bạch Dực. Mấy ngày này anh rất bận, ăn uống nhanh như hành quân, chỉ cầu no không cần ngon. Nên vừa nghe xong, anh liền vui vẻ đồng ý, đồng thời nói không đầu không đuôi hôm nay là ngày gần cuối tháng. Tôi cũng không nghĩ nhiều tắt điện thoại, ra ngay cửa chờ người. Lục tử thu dọn máy tính rất nhanh, sau đó mặc áo khoác ra phòng ngoài hút thuốc. Tôi thấy cậu ta có chút khác thường. Dường như trở nên suy tư hơn, đến tàn thuốc rơi xuống quần cũng không biết.

Tôi lo lắng hỏi thăm: "Lục tử, rốt cuộc là cậu bị gì thế?"

Lục tử vẫn không màng đến tôi, tiếp tục hút thuốc, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía trước. Tôi gọi thêm lần nữa, lúc này cậu mới như vừa giật mình tỉnh ngủ, quay đầu lại nhìn tôi, hỏi: "Chuyện gì?"

Tôi hỏi: "Cậu làm sao thế? Bị ma bắt à?"

Cậu ta nghe được chữ ma thì hai vai run lên, ánh mắt cậu ta rất giống với lúc tôi nhìn những bức tranh mị hoặc trước đây. Tôi cố nói nhiều chuyện linh tinh, thử thăm dò: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Cậu nói: "Không có gì, mình thì có chuyện gì?"

Tôi nghĩ là cậu ta vẫn luôn ở trong phòng, cũng chẳng đi đâu lâu cả. Dạo này rất bình yên, không hề có đồ tuẫn táng lai lịch bất minh đến. Nên vốn chẳng thể nào rơi vào tình cảnh như vậy. Cậu ta cứ mặc kệ tôi tiếp tục hút thuốc.

Chẳng bao lâu Bạch Dực cũng đến, anh nhìn tôi: "Bỗng nhiên mời ăn? Lục tử sao thế?"

Tôi lắc đầu nói: "Không biết, anh xem, đầu cậu ấy cứ như chập mạch."

Bạch Dực nhìn cậu ta, chỗ giữa chân mày có hơi nhăn lại, nói: "Có chút lạ." Nói xong anh đến vỗ vai Lục tử. Cậu ta ngơ ngác nhìn anh hỏi: "Đến rồi?"

Bạch Dực hỏi: "Cậu sao thế? Sắc mặt tệ quá."

Lục tử vô thức vuốt mặt, nói: "Không, tôi không biết. Tôi hơi mệt, đi ăn cơm, ăn xong tôi muốn về ngủ sớm một chút. An tử, mình không chơi game nữa."

Tôi thấy cậu ta như vậy, liền biết ngay có chuyện lạ, nhưng không rõ nguồn cơn. Bất quá cũng chẳng quá mức quan tâm, nếu cậu ta có chuyện sẽ không hề ngại ngùng mà tìm chúng tôi trước tiên.

Bữa cơm của Lục tử cực kỳ yên lặng. Thường thì chúng tôi sẽ cùng hát đôi ba câu, giờ thì gượng gạo khó nói. Tôi ăn bữa này cũng cực kỳ yên lặng. Người bán hàng thấy bầu không khí của ba người chúng tôi quá nặng nề cũng bảo phụ việc rời khỏi.

Chẳng bao lâu, Lục Tử buông đũa, nói: "An tử, mình về trước.... buồn ngủ quá. Em gái, cho hóa đơn."

Thanh toán tiền xong liền bỏ đi, xem ra rất giống đang mang nặng tâm sự, người không biết còn nghĩ cậu ta thất tình.

Tôi nhìn Bạch Dực hỏi: "Cậu ta sao thế?"

Bạch Dực lắc đầu nói: "Không biết, nhưng anh xem rất giống trúng tà, em không nhận ra gì à?"

Tôi không chắc chắn nói: "Không, anh nói cậu ta trúng tà... có chút giống. Nhưng lại không có dấu hiệu rõ ràng. Trúng tà có ba nguyên nhân."

Bạch Dực nói: "Như vậy cũng hết cách, chờ dấu hiệu rõ hơn vậy. Bất quá thằng ranh kia luôn sợ phiền phức, nếu phạm phải thứ gì thì đã gọi em đầu tiên rồi."

Tôi nói: "Em cho rằng, cậu ta không có tinh thần. Anh xem, cậu ta chẳng ăn gì cả, chắc bị cảm rồi."

Bạch Dực cầm chén của Lục Tử lên nhìn, nói: "Nhưng anh nghĩ cậu ta không thể tập trung được. Trước đó cậu ta đã rất cố gắng để lấy lại tinh thần nhưng vẫn không thoát khỏi trầm mặc. Thứ gì đã phân tán lực chú ý của cậu ta."

Tôi nhớ lại hình dạng của Lục tử lúc nãy, mọi thứ đều vụt thoáng qua, cuối cùng còn lại chỉ là sự im lặng nặng nề. Tôi gật đầu đồng ý. Vì Lục tử như vậy nên bữa cơm này có chút buồn phiền. Tôi và Bạch Dực về nhà, tinh thần cũng vì vậy mà hơi chùng xuống. Tôi lên mạng để bình ổn lại, Bạch Dực thì lặng lẽ đọc sách.

Bạch Dực đã ngộ ra, ngăn cản một con sâu mạng không online thật khó như khuyên kẻ nghiện cờ bạc không đánh bài. Chuyện này do ở lâu nên tự biết, chỉ là hôm nay anh lại đặt lịch ngay bàn để máy vi tính. Tôi nhìn anh thắc mắc, anh chỉ cười nói mình đi pha trà.

Tôi mở máy, bỗng nghĩ đến đường link Lục tử cho mình. May mà tôi còn nhớ địa chỉ, chẳng bao lâu thì tìm được diễn đàn đó. Tôi vừa vào nhìn lại thì giật mình. Comment ban ngày chỉ có ba trang giờ đã lên tám. Tiến độ này thật ngoài dự đoán vì tóm tắt chẳng có gì ấn tượng cả.

Nhưng dọc theo ba trang comment tôi bắt đầu phát hiện nội dung có chút lạ.

"Ma, thật sự có ma!"

"Thật kỳ lạ! Bạn cùng phòng tôi nói phim này có ma thật. Rốt cuộc có đúng không, tôi không dám xem. Dáng vẻ của cậu ta đáng sợ lắm."

"Phim này vốn không hề có ma xuất hiện. Đến cuối cùng cũng không biết đang nói gì, thể hiện điều gì. Xem không hiểu, phim nhảm!"

"Có ma mà. Thật đó. Tôi cảm nhận được...."

"Anh tôi nói có, nhưng tôi xem không hiểu. Cuối cùng có đúng là phim đó không. Lẽ nào nhầm rồi?"

"Thật lạ quá, com này sao nóng nảy như vậy?"

"Có ma, nó vẫn ở đó...."

Tôi đọc đến đây bỗng nảy sinh tò mò với bộ phim kia. Lẽ nào Lục tử xem phim này. Nhưng tôi không tìm được chỗ download. Lục tử làm cách nào mà xem được phim đó?

Tôi nhẫn nại tiếp tục đọc com, cuối cùng ở trang thứ bảy thấy được một com vô cùng đơn giản, nói nếu muốn có bộ phim thì kết bạn QQ. Tôi nhìn xuống dưới có rất nhiều người để lại số QQ của mình, trong đó có nick Giàu To Rồi nhưng không ai được người đó kết bạn cả. Kéo đến cuối cùng lại thấy một ít bị che lại.

Tôi tò mò, liền com số QQ của mình vào, lúc này Bạch Dực gọi tôi đi tắm.

Tôi nhìn thoáng qua comment, liền đứng dậy bước vào phòng tắm. Không ngờ khi tắm xong thì thấy máy vi tính đã bị Bạch Dực tắt mất.

Tôi hỏi tại sao, mặt anh lạnh lùng chỉ vào lịch treo tường nói: "Đã nửa tháng rồi."

Tôi nhìn lịch, nhất thời hiểu được ý của anh, bất giác lui về sau mắng: "Em bị ép buộc đấy... sao nhanh như vậy...."

Bạch Dực cười thỏa mãn nói: "Giải thích hay lắm, đúng là chồng nào vợ nấy."

Tôi khoác tay nói: "Mẹ nó, có quỷ mới làm vợ làm chồng với anh."

Bạch Dực cười gian trá, chầm chậm đến gần, thì thầm bên tai tôi: "Muốn không?"

Tôi vừa định đẩy ra thì điện thoại bỗng kêu lên. Tôi nhanh chóng lui về sau lấy điện thoại từ áo khoác, một tin nhắn lạ. Bạch Dực bình thản nhìn dòng tin ngắn đó, là địa chỉ trên mạng. Tôi nhận ra là một số IP download.

Tôi bỗng nghĩ đến chủ comment kia nhắn lại, nhưng tôi không hề để lại số di động của mình mà? Lại nhớ đến tình trạng kỳ quái của Lục tử lúc sáng, lòng nói thầm chẳng thể tà quái như vậy. Tôi không tin mở máy một lần nữa, phát hiện không biết từ khi nào QQ của tôi lại tăng thêm hơn mười bạn. Có tin nhắn kèm theo chỉ vỏn vẹn hai chữ: add tôi.

Bạch Dực nhìn tôi không ngừng delete tin nhắn thì không nói gì cả, cầm điện thoại, bấm lại dãy số trong máy tôi. Đầu kia nhanh chóng truyền đến giọng đàn ông, Bạch Dực hỏi: "Xin lỗi, cho hỏi trước đây anh có cho bạn của tôi có nick là Giàu To Rồi địa chỉ download không?"

Có lẽ vì quá muộn nên người kia giận dữ nói: "Trễ như vậy còn hỏi chuyện chết tiệt. Tao đang ngủ, bị mày gọi dậy. Có bệnh không!"

Nói xong liền dập máy. Bạch Dực không hề tức giận, anh lại dùng điện thoại của tôi gọi cho số kia, nhưng được báo là không có thật. Cùng một số nhưng điện thoại khác nhau lại xuất hiện tình huống khác nhau. Nói chung chuyện này quá đỗi quái dị, bất quá tôi đã có được manh mối, tôi vốn không hề để lại số điện thoại của mình. Đây không phải chuyện ma quái thì là gì?

Bạch Dực ngờ vực nhìn, tôi bất đắc dĩ nhún vai, đem chuyện Lục Tử cùng trang wed kia kể lại. Khi tôi nói xong anh cũng chỉ yên lặng gõ gõ ngón tay, suy nghĩ cân nhắc.

Cuối cùng tôi nói: "Sao hả, muốn tìm địa chỉ hay down về thử xem có gì."

Bạch Dực mỉm cười, tôi hiểu ý anh bảo là tùy em, xem xong rồi giải quyết. Lòng tôi đầy hiếu kỳ. Dù gì hiếu kỳ giống như vết thương không đau, con người luôn có tâm tìm hiểu cái lạ, nếu không tiểu thuyết kinh dị đã không bán đắt như vậy. Tôi do dự trong chốc lát, nhưng cũng vào địa chỉ IP đó. Biểu tượng download nhảy ra lập tức, tên của tài liệu rất cổ quái là "Người Một Miệng". Tôi nhấp vào download rồi từ từ chờ đợi.

Tôi còn đang phân vân không biết mình nên đi ngủ hay chờ đợi, bỗng Bạch Dực nói: "Down được rồi"

Tôi thật không tin nổi, đến cáp quang cũng không có được tốc độ khủng kiếp như vậy. Nhưng không ngờ thoáng cái đã nhảy ra download hoàn thành. Tôi mở folder quả nhiên đã down xong! Dung lượng ít nhất cũng 100 MB, sao có thể thể tải nhanh như vậy?

Bạch Dực cầm lấy chuột, ngăn lại: "Đừng mở vội, em nói thứ này là Lục tử cho mình?"

Tôi lắc đầu nói: "Lục tử chỉ nói cho em biết nội dung của bài đăng kia, thứ này quả thật rất lạ, em nghĩ chắc không bình thường."

Bạch Dực ngồi cạnh bên, mở quyền admin QQ của tôi. Không biết từ lúc nào lại add thêm một người lạ vào. Kỳ quái nhất là người này lại có nick là Người Một Miệng, hình avatar cũng rất nhỏ, chẳng thấy rõ đó là gì. Bạch Dực ngăn lại nói: "Các comment kia nói phim này có ma. Anh nghĩ Lục tử và bộ phim này nhất định có liên quan. Ngày mai xem cậu ta thế nào rồi hãy tính."

Tôi nhớ đến bộ dáng mất hồn của Lục tử đã muốn rút lui. Đóng folder lại, vừa định tắt máy thì avatar của Lục tử trên QQ bỗng sáng lên. Tôi thầm nghĩ, hôm nay sao quái dị thế, vừa nhắc đã thấy.

[Lục Tử: "Còn chưa ngủ sao?"]

[Tôi: "Chuẩn bị."]

[Lục tử: "Mình đọc comment thấy có số QQ của cậu."]

[Tôi: "Ừ, mình đang muốn nói về nó đây."]

[Lục tử: "Sao thế?"]

[Tôi: "Lúc cậu xem có thấy gì khác lạ không?"]

[Lục tử "Không hiểu."]

[Tôi: "?"]

[Lục tử: "Là mình không hiểu bộ phim. Nó không có đối thoại...."]

[Tôi: "Không hiểu sao còn xem say mê thế?"]

[Lục tử "Nhưng kỳ quái lắm, sau khi xem xong cứ nhớ mãi hình ảnh trong đó. Dường như xem một lần là không quên. Từng chi tiết một cứ hiện lên vô số lần trong đầu mình."]

Tôi nhìn Bạch Dực, anh ra hiệu bảo tôi tiếp tục hỏi.

[Tôi: "Không thể quên là sao? Có ý gì?"]

[Lục tử: "Là không thể ngăn mình không nhớ đến nó. Mình nghĩ bộ phim này có chút kỳ quái...."]

[Tôi: "Kỳ quái thế nào?"]

Lục tử: "Rốt cuộc là cậu đã xem chưa?"

[Tôi: "Vẫn chưa."]

[Lục tử: "Vậy thì cậu không biết...."]

Qua một lúc lâu Lục tử không hề nhắn thêm gì nữa. Tôi gởi cho Giàu To Rồi một icon đong đưa nhưng Lục tử không hề trả lời. Chưa bỏ ý định tôi lại gởi cho cậu ta một tin nữa, vẫn lặng yên như trước. Lòng tôi bỗng có nhiều cảm xúc, đột ngột không biết làm sao để ổn định.

Bạch Dực điềm tĩnh hơn tôi rất nhiều. Anh nói: "Em đừng vội, chờ một chút, hiện giờ bộ phim đang nằm trong máy của em chắc chắn không chạy mất đâu. Hơn hết, nếu Lục tử nói nó có chút tà quái, thế thì ngày mai có thể hỏi thăm tình hình cậu ta một chút."

Tôi không cam lòng nhìn thoáng qua avatar thấy nó đã tối sầm lại, cậu ta log out rồi. Bực mình gãi đầu nói: "Đành vậy thôi, ngày mai em hỏi Lục tử xem rốt cuộc cậu ta đã thấy gì. Thứ này quá quái dị. Cũng nên giữ an toàn trước."

Bạch Dực như đã đợi quyết định này của tôi thật lâu, anh cười một tiếng, nói tiếp: "Vậy chúng ta tiếp tục đi vào vấn đề chính? Có thể dùng hành động cụ thể để thực hiện?"

Mắt tôi láo liêng, nhất thời cảm thấy bất lực và thất bại, run run nói: "Cho nợ lại một lần, được không?"

Bạch Dực nghiêm túc nghĩ trong chốc lát, sau đó vô cùng thẳng thừng trả lời tôi: "Không được!"

Nhưng chuyện không đơn giản như tính toán của chúng tôi. Hôm sau, tôi chẳng thu được tin gì cả. Lục tử bỗng nhiên ngã từ trên lầu xuống bị gẫy chân, giờ đang nằm bất động ở bệnh viện. Thế nên tôi đành chạy thẳng vào bệnh viên xem thử cậu ta ra sao.

Bạch Dực không tự do như tôi, anh phải đi làm, nhưng nói sẽ tranh thủ thời gian đến thăm Lục tử, đồng thời anh cũng cho rằng chuyện của Lục tử không đơn giản như suy đoán ban đầu của chúng tôi. Chúng tôi thoáng ngửi thấy mùi phiền phức. Chỉ là chưa xác định được phiền phức lần này rốt cuộc sẽ lôi thôi bao nhiêu.

——————–

Thế là tôi vội vã chạy đến bệnh viện. Lục Tử hiện giờ nhìn ngây dại hơn hôm qua rất nhiều. Người cứ như cái xác không hồn. Tôi gọi vài tiếng, cậu quay lại nhìn tôi, mắt đều là tơ máu, con ngươi lồ lộ ra khỏi gương mặt trắng xanh. Cậu không ngừng chớp mắt, tôi vô cùng thận trọng bước đến, may mà vẫn nhận ra tôi là ai. Nhưng chỉ chào hỏi một tiếng rồi cuối đầu chìm vào suy tư. Trong khoảng khắc đó, Lục tử như đang mang dáng vẽ xa lạ. Cậu miễn cưỡng cười với tôi, nhưng không hề trả lời lại.

Tôi thấy cậu như vậy thật không phải cách, xem chừng hôm sau là nhảy lầu. Việc này có liên quan đến bộ phim ma kia. Nói chung chỉ là gặp ma trúng tà bình thường thì Bạch Dực cũng dễ dàng đối phó.

Nhưng, vấn đề lớn nhất là Lục tử chẳng có bất kỳ hình dung nào về bộ phim ma kia!

Tôi ngồi cạnh cậu ta. Lục tử dường như cũng biết tôi ở cạnh mình nhưng vẫn cúi đầu. Cậu ta chẳng còn giống với người đã từng buôn bán giảo hoạt khôn khéo trước kia, mà giờ đây có vài phần ngốc nghếch, thường hay nhăn chặt mày, tiếp theo là cuối người nhìn xuống đất đầy ngây dại.

Tôi tự hỏi sao lại ra nông nổi này, bỗng Lục tử bắt đầu lẩm bẩm: "Không có người...."

Tôi không hiểu hói: "Không có người là sao?"

Lục tử dường như không nghe lời tôi, cậu ta cứ lẩm bẩm "không có người" tiếp theo là nắm chặt tay lại khiến các đốt ngón tay đều phát ra tiếng cắc cắc.

Sau đó cậu bỗng nhiên buông lỏng hai tay, cả người ngã vật ra giường. Tôi muốn nhanh chóng gọi bác sĩ, nhưng chưa kịp chạy đi đã thấy cậu ta từ tốn ngồi dậy, tay lại nắm chặt, miệng lẩm bẩm gì đó. Tiếp theo lại như con rối đứt dây ngã ngay xuống.

Bà lão ở giường bên cất giọng khàn khàn nói: "Cậu ta bị trúng tà rồi. Nhóc à, đừng đến gần" Tôi nhìn sâu vào mắt, ánh mắt của bà lộ ra một tia hiểm độc, càng nhìn càng thấy lạ. Tôi không trả lời, mà cố giúp Lục tử nằm xuống. Bỗng Lục tử ôm mạnh vai tôi, mắt cậu lần đầu tiên có thần sắc, mừng như điên như dại nói: "Tôi biết rồi, tôi tìm được người đầu tiên rồi!"

Tôi không hiểu ý cậu, hỏi: "Cái gì? Người đầu tiên gì?"

Nhưng tiếp theo đó Lục tử lại như cá chết cạn, trong nháy mắt tôi thấy được ý định rút lui trong mắt cậu ta. Nó thoáng lóe lên ánh sáng trắng đầy quái dị. Tựa như con ngươi đang bong ra từng lớp.

Sau đó tình hình của Lục tử càng trở nên nghiêm trọng. Cả người cậu tựa vào gối, khi tôi thử nói chuyện thì nhận thấy cậu ta không màn đến mình nữa. Dường như giờ đây đã mất hết tri giác.

Bà lão giường kế bên lại lên tiếng: "Còn không tin tôi? Tôi nhìn được thứ đằng sau cậu ta. Tôi có mắt âm dương."

Tôi cười thầm, mắt âm dương vốn là di truyền của nhà chúng tôi, nhưng không tiện nói ra đành im lặng. Bà ta thật sự nghĩ rằng người bình thường có thể sở hữu được thứ huyền diệu như thế sao? Tôi không muốn tranh cãi. Bất quá nếu Lục tử cứ thế này mãi, nói không chừng sẽ trở nên ngớ ngẩn thật. Tôi tự mắng mình vô tâm cùng mắng thêm cậu ta năng lực kém cõi, giờ đây lời nguyền đã linh nghiệm, cậu ta cũng chẳng bao lâu nữa sẽ thành người thực vật.

Lục tử trở nên như vậy, việc làm ăn hôm nay của cửa tiệm cũng phải ngưng lại. Tôi nghĩ cách tìm hiểu nguyên nhân. Mấu chốt ngoài bộ phim kia thì cũng chẳng có manh mối gì khác. Hiện tại chỉ có thể vừa đi vừa tính.

Tôi dỗ dành được Lục tử, định rời khỏi bệnh viện về tìm hiểu manh mối. Vừa đến cửa thì gặp ngay Bạch Dực đến thăm bệnh. Anh thấy hình dạng của Lục tử cũng giật mình. Không ngờ mới qua một đêm đã trở nên như thế. Anh nói: "Tại sao Lục tử lại như thế?"

Tôi đem tình hình kể lại cho Bạch Dực. Bạch Dực lẩm bẩm: "Lời cậu ấy có nghĩa gì?"

Tôi nói: "Không có người? Chỉ có ma? Em cũng không biết nó có nghĩa gì...."

Bạch Dực quyết đoán nói: "Vậy phải xem rồi."

Tôi không ngờ anh quả quyết như vậy, vội theo phản xạ có điều kiện mà "Hả?" lên một chữ.

Bạch Dực nói: "Đã thế thì phải xem phim kia thôi. Lục tử cứ thế này cũng không phải cách."

Tôi nhìn bộ dạng hiện tại của Lục tử, lòng nặng nề nói: "Nhưng anh không sợ phiền phức sao?"

Bạch Dực chỉ vào Lục Tử, bất đắc dĩ cười nói: "Phiền phức đã có rồi, không phải sao?"

Tôi thở dài: "Cũng đúng. Nếu Lục tử cứ thế này, chắc sẽ phải sống thực vật."

Lục tử nhìn thoáng qua chúng tôi, sau đó cuối đầu, tự thì thầm: "Người thứ hai... người thứ hai..."

Về đến nhà, chúng tôi lập tức mở máy vi tính. Tôi còn nhớ trước lúc chia tay mình, Lục tử đã vào diễn đàn kia. Chúng tôi quyết định không xem phim vội, mà tiếp tục đọc comment, mong sao có thể tìm ra được manh mối có giá trị. Nhưng lại phát hiện các comment kia đã bị che mất, không tìm được gì cả.

Cùng đường, chúng tôi chỉ có thể trực tiếp xem phim. Cảm giác khá giống với xem hung linh lúc nửa đêm, cứ thấp thỏm chờ mong từng chút một, không biết trên màn hình sẽ hiện ra cái gì.

Màn hình hiện ra dấu hiệu đang mở phim, dần dần xuất hiện âm thanh xào xạc, kế đến là tiếng bước chân. Bộ phim mở đầu là cảnh tối đen, kéo dài vài phút mới bắt đầu chạy chữ. Kể về thời gian xảy ra chuyện, địa điểm, nhưng dựa vào hư cấu. Sau đó hình ảnh chuyển đến một hành lang rồi chiếu cận cảnh. Tiếp theo xuất hiện rất nhiều đồ đạc linh tinh. Trong đống đồ vật đó có một vòng hoa. Những đóa hoa kết thành vòng vô cùng tươi đẹp. Sắc trắng của hoa cúc lẫn cùng con đường dơ bẩn tạo cảm giác vô cùng tương phản. Lúc này, có một phụ nữ mập mạp từ trong cửa bước ra. Trên đầu chị ta cài hoa trắng, nhan sắc bình thường. Chị ta ngơ ngác nhìn về phía trước, mắt ngân ngấn lệ như vừa mới khóc nhưng không chứa nhiều đau khổ, mà là thản nhiên. Xem ra nước mắt kia rất không hợp tự nhiên.

Bắt đầu chuyển cảnh. Lần này là một con đường nhỏ, thời gian chắc là buổi tối, vô cùng tối tăm, hai bên là rất nhiều cột đèn neon màu xanh lục đang chiếu xuống, dường như muốn cho người khác biết không gian đang nhuộm màu lục vậy. Lúc này ánh sáng soi ra một bóng người. Cái bóng vụt lóe lên rồi nhanh như chuột lẩn mất vào cuối con đường nhỏ. Chỉ có thể nghe được tiếng bước chân gấp gáp ngày càng xa.

Tiếp đến, cảnh đi sâu vào trong con đường nhỏ màu xanh kia. Nơi này có một cửa hàng bán điểm tâm sáng vô cùng dơ bẩn, có một cặp vợ chồng ở vùng khác đến đang vùi đầu làm việc. Người nam đang nhồi bột làm mì, nữ thì cong lưng cúi mặt nhóm chỗ than đá dưới đất. Trên cái ghế đầy dầu mỡ có con mèo già trắng đốm vàng. Nó lẳng lặng nằm trên băng ghế dài, tại mép bàn cũ kỹ còn có một chén bánh trôi đã ăn hết phân nữa. Nhân đậu trong bánh nhầy ra hòa lẫn với cát đất tạo nên một cảnh rất tởm lợm. Lúc này con mèo già bỗng dựng đứng lỗ tai, cảnh giác nhìn chăm chú vào màn hình. Mắt nó lớn lạ lùng. Cảnh dừng lại ở đôi mắt mèo trong bóng đêm, đột nhiên nó há to miệng, lộ ra hàm răng trắng nhờ lởm chởm.

Sau đó lại chuyển cảnh. Giờ đây náo nhiệt hơn, là cảnh của một trường đại học. Dòng người tới lui tấp nập, tụm năm tụm ba đi qua màn hình. Phòng tập tranh cãi ầm ĩ, thư viện yên tĩnh. Đa số các hình ảnh đều là người đang chuyển động, bỗng trong nháy mắt các động tác đều dừng lại, giống như hình nộm đến khẽ đong đưa cũng không có. Không gian đang trần đầy sức sống thoáng cái trỡ nên chết chóc đầy quái đản. Nhưng chẳng bao lâu thì khôi phục bình thường, màn ảnh lại một lần nữa đặc tả cảnh phòng học. Trong phòng ngồi rất nhiều người, nhưng những gương mặt thoáng qua đó dường như vô cùng tái nhợt, khắc khổ, dối trá. Ánh mắt của bọn con trai lộ ra sự ganh ghét cùng hung ác, còn bọn con gái thì ngạo mạn và độc địa. Dường như mặt ai cũng tràn ngập cái ác.

Cảnh phòng học mờ dần, mãi đến khi màn hình xuất hiện hình ảnh mới. Là một hoa viên theo kiểu cũ, trong đó có một cây lan tỏi xiêu xiêu vẹo vẹo. Con đường chữ thập nhỏ đều là lá cây úa vàng run rẩy theo gió, đầy quạnh hiu và thương cảm. Trong vườn hoa đơn sơ đó có một ghế đá cô độc, mặt trên vô cùng bẩn, đều là lá cây và bụi. Hoa viên nhỏ như vậy có lẽ đến chó chạy rong cũng không muốn đến, là một khu vườn hoang phế. Gốc cây cạnh ghế đá được người khác cắm hoa cúc, những đóa cúc trắng héo tàn trơ lại vài cánh hoa mỏng manh. Ở đám bùn đất gần đó còn trông thấy vài cánh hoa khô tàn úa. Màn hình chớp lên vài lần, sau đó cảnh dần chuyển sang trắng đen, đen của bùn, trắng của hoa....

Tiếp theo màn hình đen lại một lần nữa, cuối cùng xuất hiện một dòng chữ tiếng Anh: Gaze at me.

Rồi chữ tiếng Anh cũng biến mất, bộ phim kết thúc. Tôi xem hết phim, lòng cứ nặng nề không rõ nguyên nhân. Nhưng cũng truy ra ít manh mối, tuy đã tắt màn hình nhưng trong đầu vẫn lập đi lập lại những hình ảnh đó. Phụ nữ, đèn neon màu lục, mèo, phòng học và cuối cùng là hoa viên.

Tôi thì thầm: "Những hình ảnh vô nghĩa, nhưng....."

Bạch Dực tiếp lời: "Nhưng cảnh lại ám ảnh rất sâu."

Tôi nhìn anh, anh vẫn cuối đầu, khẽ gõ những ngón tay. Tôi nghĩ lòng Bạch Dực chắc cũng có những cảm giác này. Anh nói tiếp: "Bộ phim này thật quái lạ. Những đoạn phim ngắn không liên hệ gì với nhau. Nhưng... đến phút cuối anh lại nghĩ, nó chứa đựng thứ gì đó rất mong chúng ta phát hiện ra."

Tôi có cùng cảm giác này, cũng rơi vào trầm mặc. Bỗng Bạch Dực vỗ lưng tôi, anh lấy từ trong túi ra một ít phấn ném vào gạt tàn, sau đó châm lửa đốt, không khí thoáng chốc tràn ngập một mùi hương mát lành, đầu tôi cũng phấn chấn lên không ít.

Bạch Dực nhìn bộ phim nói: "Bộ phim này ám ảnh tâm lý rất mạnh. Phải cẩn thận."

————————-

Đầu tôi còn chút ngờ nghệch, cố sức giũ bỏ những hình ảnh vừa xem. Lúc này Bạch Dực lại đốt nhang thơm. Trong nháy mắt tôi có thể cảm nhận được mùi bạc hà ngập tràn trong phòng, tôi nhắm mắt ra sức lấy lại tinh thần.

Nhưng những hình ảnh trong đầu không hề biến mất. Đặc biệt là đóa hoa cúc sau cùng, những hình ảnh đen trắng cứ ăn sâu vào não tôi, không cách gì đẩy ra được. Cảm giác cô đơn, quạnh hiu cứ đọng thật sâu trong lòng tôi rồi từ từ lan tỏa ra.

Bạch Dực vỗ trán tôi, anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai: "Thái thượng thai tinh, ứng biến vô đình. Khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an trữ. Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh. Cấp cấp như luật lệnh" ( ~ Thái thượng tinh tú, chuyển đổi không ngừng, trừ tà buộc mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ vô ngần, tâm trí bình an, tam hồn vĩnh cửu, phách không tiêu tán. Lập tức nghe lệnh.)

Đọc xong tôi cảm thấy anh ấn nhẹ vào huyệt Thái Dương của tôi, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác lẫn quẫn kia. Trong đầu cũng không còn u ám như trước.

Tôi vỗ trán nói: "Cuối cùng em cũng biết được tại sao Lục tử lại trở nên như thế."

Bạch Dực vừa châm một điếu thuốc vừa nói: "Lục tử vì xem thứ này, tiếp theo bị các cảnh trong đó tạo thành thuật nhíp hồn mê hoặc. Nhưng khi chúng ta biết đã quá muộn, nếu cậu ta vừa xem xong liền sử dụng Tịnh Thần chú, có lẽ đã không sao."

Tôi gật đầu nói: "Lúc ở bệnh viện Lục tử có nói 'không có người', sau lại nói cậu ta tìm được người thứ nhất. Em không biết đó có nghĩa gì?"

Bạch Dực ngậm điếu thuốc, tay xoa xoa hai bên trán nói: "Tên bộ phim là 'Gaze at me' dịch sát nghĩa có ý muốn người khác lúc nào cũng phải luôn rất chú tâm theo dõi nó. Bất kể em làm gì, cuối cùng cũng đều nghĩ về nó. Kết quả là em sẽ làm cho nó tiếp tục tồn tại. Nhưng thứ gì cần phải xem thật kỹ? Đến tột cùng, những cảnh đó muốn biểu thị điều gì? Chắc chắn có lý do riêng."

Tôi lắc đầu không biết. Bạch Dực dụi tàn thuốc, nói: "Đến bệnh viện thêm lần nữa."

Tôi nhìn anh tán đồng, nói: "Đúng vậy, phải hỏi cậu ta tìm được người đầu tiên rốt cuộc là gì?"

Trong bệnh viên, Lục tử vẫn lẻ loi nằm trên giường, xung quanh có vài y tá đang tới lui nhưng cậu ta vẫn không hề phản ứng, mặc kệ họ truyền nước biển, lấy máu gì đó. Nhớ lại trước kia cậu ta sợ kim tiêm biết bao, hiện giờ thì chỉ còn mỗi cái vỏ bên ngoài là Lục tử. Chúng tôi đến trước mặt, nhưng cậu đã không nhận ra ai nữa. Bác sĩ đề nghị chúng tôi chuyển cậu ta sang khoa tâm thần, nhưng với vấn đề viện phí và thuốc men hiện tại thật không cách nào chuyển đi được. Tôi ngồi trước mặt, bất kể có phất tay cỡ nào, cậu ta cũng không có phản ứng.

Bạch Dực nhìn tôi nói: "Em mạnh dạn nói với cậu ta về bộ phim, may ra có kết quả."

Tôi nghĩ rất lâu cuối cùng nặn ra một từ: "Hoa cúc...."

Không ngờ Lục tử quả thật có phản ứng, cậu ta ngây ngẩn quay đầu qua nhìn tôi, lặp lại đầy máy móc: "Hoa cúc...."

Suy nghĩ bậy bạ của tôi lại phát tát. Thầm cười, tự nhủ: "Thằng ranh này có phản ứng với hoa cúc... Thật cố gắng nhá...."

Nhưng chẳng đợi tôi dẫn dắt tiếp, cậu ta bắt đầu lẩm bẩm: "Tìm không ra, tìm không ra. Chỉ tìm được người đầu tiên. Gương mặt đó, chỉ tìm được người đầu tiên.... Mặt, thứ khác... còn gì nữa? Tôi không biết mà... tha cho tôi đi."

Đột nhiên Lục tử co quắp người lại, tôi hoảng hốt vội vàng nắm tay cậu. Bạch Dực nhanh chóng cuộn chiếc khăn mặt gần đó nhét vào miệng cậu ta, phòng chuyện cắn phải lưỡi. Tiếp theo bác sĩ và y tá đều ùa vào.

Y tá nói: "Bác sĩ, bệnh nhân này đã điên rồi."

Sau đó tôi và Bạch Dực bị một đám người đến chữa bệnh và chăm sóc đẩy ra ngoài. Hơn mười phút sau, bác sĩ cho chúng tôi vào. Lục tử đã hôn mê. Hơn hết bác sĩ đề nghị chúng tôi đến thăm bệnh vào một ngày khác. Nhìn chung ông ta đã hoàn toàn cho rằng Lục tử mắc bệnh tâm thần.

Tôi đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn Bạch Dực nói: "Phải nghĩ cách nào đó, nếu không Lục tử sẽ thành người điên mất. Cậu ta thật quá xui xẻo."

Bạch Dực hỏi: "Em còn nhớ cậu ta nói gì không?"

Tôi hỏi lại: "Nói gì?"

Bạch Dực nói: "Cậu ta nói mặt, mặt người."

Đầu tôi dần hiện lên những hình ảnh rời rạc của các đoạn phim ngắn kia. Đột nhiên xuất hiện gương mặt của người phụ nữ đầu tiên trong phim. Tôi không dám nhớ đến quá nhiều, sợ lại bị điên như Lục tử.

Bạch Dực hỏi: "Diễn đàn kia còn những người khác đã xem bộ phim này?"

Tôi lập tức hiểu ý anh. Tuy các comment đã bị che lại, nhưng chúng tôi vẫn có thể đăng comment mới. Việc này tuy nguy hiểm nhưng ít ra có thể thu về một vài tin tức.

Manh mối của Lục Tử đã bị cắt đứt, người thân của cậu ta cũng không nhiều. Quan hệ bà con cũng rất xa, họ chỉ nói vài câu cám ơn với tôi rồi đi mất. Thế nên lại rơi vào cùng đường, chúng tôi chỉ có thể trở về nhà tìm đầu mối.

Tôi vào diễn đàn kia, vẫn chẳng có bao nhiêu người như cũ. Bạch Dực bảo tôi nhanh chóng hỏi thăm, anh phải làm vài việc chuẩn bị. Nói xong liền bắt đầu lục tìm trong chiếc gương của mình. Anh lấy ra một khối gì đó, còn thổi thổi vài cái vào nó. Hẳn là anh đã tìm được thứ gì đó khiến mình hứng thú.

Tôi gõ một comment khá bắt mắt, nhưng qua năm phút vẫn không ai để ý đến tôi. Sau đó có vài người reply nhưng không có giá trị.

Bạch Dực lựa được vài thứ, xong quay ra hỏi tôi có tin gì không. Tôi nói: "Anh xem, đều là icon, chẳng hay ho gì cả."

Bạch Dực đưa cho tôi một ly trà nói: "Cũng thường thôi. Nếu em hỏi như vậy sẽ chẳng thể tra ra được manh mối gì đâu."

Tôi cười ha ha, nghe cũng mạnh miệng, bảo anh thử xem. Bạch Dực không màn đến tôi, gõ gì đó, bỗng có người vô cùng cổ quái trả lời.

"Chi tiết mới là then chốt."

Bạch Dực nói mấy lời này, tôi đột nhiên nhận ra đó là Người Một Miệng.

Tôi bỗng dựng đứng lông tóc, các suy luận vừa khớp. Bạch Dực mở thông tin cá nhân của người này. Trong đó chỉ có một câu, mà câu đó lại là gaze at me. Tôi bỗng nhớ bạn bè trong QQ cũng có một người lạ tên như vậy. Tối qua vừa kết bạn thì lập tức biết được tin của Giàu To Rồi. Nhưng người nọ không trả lời, avatar vẫn xám xịt như cũ.

Tôi cảm thấy chuyện thật trùng hợp. Chắc chắn bộ phim đã nhắn gởi điều gì. Bất kể thế nào nó giống như một hồn ma và các chi tiết trong đó dường như có thể vạch trần bí mật của hồn ma này. Còn "Người Một Miệng" này đóng vai trò gì, có liên quan gì đến bộ phim. Tôi vò đầu, comment mới không ngừng xuất hiện nhưng "Người Một Miệng" kia lại không nói gì hết.

Bạch Dực lại nhắc lại câu hỏi, cuối cùng nói: "Xem bộ phim thêm lần nữa."

Tôi do dự: "Hẳn phải phòng bị, nếu không chúng ta lại mắc bẫy."

Bạch Dực cười nói: "Anh có cách."

Bạch Dực để trước máy vi tính một khối thủy tinh. Tôi nhận thấy đó là một khối bạch thủy tinh rất vững vàng. Dân gian thường cho rằng đá vỏ chai có tác dụng trừ tà rất mạnh, nhưng rất ít người biết bạch thủy tinh có danh xưng là đệ nhất tinh vương. Giữ các loại thủy tinh nó chính là hoàng đế, một trong những thất bảo của Phật giáo, còn có tên là Mani bảo châu, biểu thị cho luân hồi, đối với tinh thần và trí nhớ có lực che chở rất mạnh. Đặc biệt là bạch thủy tinh hình khối có năng lực cường đại hơn nữa. Ngoài ra Bạch thủy tinh là bảo thạch duy nhất không cần khai quang mà vẫn có tác dụng thanh lọc trừ tà, tác dụng vô cùng tốt.

Lúc này Bạch Dực lại đốt nhan thơm mùi bạc hà, đồng thời hướng về màn hình liên tục đọc thần chú. Anh mở hết cửa lớn và cửa sổ, không khí mát lạnh thoáng chốc tràn ngập cả phòng. Tâm tình chúng tôi đều bình ổn, anh mới bắt đầu mở phim. Cảnh được nhìn xuyên qua thủy tinh có chút mơ hồ, nên phải đặc biệt cố gắng. Bất quá chỉ làm như vậy chúng tôi mới có thể bình tâm xem những đoạn phim đó.

Bạch Dực dừng ở một đoạn, nhưng chúng tôi vẫn không có manh mối như cũ, tôi nói: "Mặt của người phụ nữ này không có gì đặc biệt cả."

Bạch Dực xoa cằm, anh chậm rãi nói: "Nếu không phải phụ nữ thì sao?"

Tôi ngạc nhiên, nhưng lập tức đáp lại: "Đúng vậy, nếu chỉ là gương mặt phụ nữ bình thường, Lục tử cũng không phải ngốc, đâu cần phải nghĩ rất lâu. Chỉ có một khả năng đó là người đầu tiên trên màn hình còn có gương mặt khác. Chúng ta đã bỏ qua gương mặt đó?"

Bạch Dực không nói gì, anh hỏi tôi: "Có cách gì chỉnh cho hình ảnh chất lượng hơn không?"

Tôi nói: "Có đấy, Ulead Video Studio, anh chờ một chút." Tôi cho bộ phim vào Ulead Video Studio, sau đó tổng hợp thành một bức ảnh. Tiếp theo phóng to nó lên xem, cuối cùng tại cảnh đầu tiên, ngay khoảnh khắc sát với màn đen tôi phát hiện sau lưng của người phụ nữ còn một gương mặt khác. Vì gần sát bên màn đen nên không thấy rõ cho lắm. Gương mặt kia xuất hiện ở phía sau, trong phòng của người phụ nữ. Ngay lúc người phụ nữ mặt không cảm xúc chớp mắt thì nó đã hiện ra sau lưng chị ta. Gương mặt đó đang cười, dáng vẻ tươi cười này khiến cho người khác ghê sợ, như là đang khen ngợi sự phát hiện của chúng tôi. Cùng lúc ấy màn hình bắt đầu tối lại. Chỉ duy nhất hình ảnh đó! Gương mặt kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, chỉ vào cái đầu vỗ bàn nói: "Hình gương mặt của người thứ nhất! Con mẹ nó quá chi tiết đấy! Tiếp tục, tìm cảnh tiếp theo xem có gương mặt nào nữa không?"

Tôi cảm thấy cuối cùng cũng có đường đi, nhưng Bạch Dực lại dội cho tôi một gáo nước lạnh, anh nói: "Đừng vui mừng như vậy. Lục tử cũng nghĩ đến cảnh đó. Cậu ta không ngừng nhớ lại hình ảnh, cũng như chúng ta, mỗi cảnh đều đem ra xét nét nhưng vẫn không cách nào tìm được hàm nghĩa ẩn trong đó."

Quả nhiên như thế, chúng tôi không tìm được thêm đầu mối nào nữa, gương mặt kia cũng không xuất hiện qua. Ban ngày chúng tôi dành hết thời gian xem đi xem lại bộ phim, đến đêm do thủy tinh là loại đá phản chiếu, nên chúng tôi không thể xem thêm được nữa. Bạch Dực xoa xoa mũi, nói: "Muốn xem tiếp cũng không được, anh nghĩ cách của chúng ta đã sai rồi."

Tôi ngồi bịch ra ghế, ngẩng đầu nhìn trời nói: "Phí lời, đã rõ rồi."

Bạch Dực nói: "Em còn nhớ tóm tắt của bộ phim không?"

Tôi cố gắng nhớ lại: "Bộ phim đó... Kể chuyện sau khi hoàn dương của một hồn ma. Nội dung cũng rất buồn chán, giới thiệu vắn tắt đây là phim ma nhưng không có ma."

Bạch Dực nói: "Như vậy mấy cảnh đó mang hàm nghĩa gì? Lễ tang đại biểu cho người đã chết, con đường ban đêm, tiệm điểm tâm sáng, rồi trường học, cuối cùng hoa viên hoang phế."

Bạch Dực nhìn tôi nói: "Em có phát hiện ra chuyện gì không?"

Tôi gật đầu nói: "Bộ phim này không hề thấy quỷ bái."

Bạch Dực nói tiếp: "Nhưng bản thân bộ phim chính là một phần của câu chuyện ma. Còn có tên của nó. Một bộ phim chủ yếu là linh hồn, vì sao có tên này? Nhất định chúng có dụng ý."

Tôi vốn không biết trả lời, nhưng dựa vào sự dẫn dắt của Bạch Dực, cuối cùng cũng liên tưởng được có thứ nào đó mình phải bắt cho được, nhưng lại không tài nào biết đó là thứ gì.

Bạch Dực nhìn tôi tự mình giải thích: "Là do, bọn quỷ muốn chúng ta tìm ra nó!"

Bạch Dực nói tiếp: "Em xem, đầu tiên là bộ phim không hề có ma, nhưng nếu buộc phải xuất hiện, thì nội dung phim thiếu mất một diễn viên. Giả sử nhân vật này là do bọn quỷ hợp thành. Như thế chúng ta không cách nào thấy được...."

Tôi cắn môi, có hơi băn khoăn tiếp lời: "Nhưng quả thật có ma tồn tại. Nó giấu mình trong đấy, nên câu chuyện mới có tên là gaze at me. Nó muốn chúng ta tìm nó, phải tìm được nó. Thế nên Lục tử như bị thôi miên lúc nào cũng tìm con ma này. Bất quá cậu ta cũng chỉ nhận ra người đầu tiên, còn những thứ khác, cậu ta không cách nào tìm được vì không còn gương mặt nào xuất hiện nữa."

Bạch Dực vỗ tay tán thưởng, nói: "Đúng vậy, chính là như thế."

Lúc này, QQ đột nhiên xuất hiện một avatar màu xám. Chúng tôi mở ra thì phát hiện là một tấm ảnh. Ảnh load rất chậm, chúng tôi nhận ra đó là di thể của người chết. QQ bỗng xuất hiện cảnh như vậy khiến tôi rất không quen. Quan tài trong ảnh được làm bằng kính, bên trong tràn ngập hoa tươi chỉ lộ ra gương mặt của người chết. Đó là gương mặt của người nam còn trẻ, tái nhợt như sáp, được người mai tán hóa trang rất xấu xí, có vẻ bất nam bất nữ. Môi đỏ đậm đang cắn chặt lại, nhìn như không thể siêu thoát trước cái chết của mình.

Tôi kiềm không được hỏi: "Ai vậy?"

Sau đó, QQ liền không chút tin tức. Nó đã logout.

Bạch Dực nói: "Tấm ảnh ám chỉ gì đó."

Tôi nói: "Nhảm nhí, chẳng lẽ gởi cho chúng ta để báo tang à."

Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. Xem một lúc lâu thì cảm giác ghê sợ với cái chết cũng biết mất. Đột nhiên, tôi nói: "Mặt, trong ảnh ngoài gương mặt ra thì chẳng thấy bộ phận nào khác."

Bạch Dực châm một điếu thuốc cười nói: "Ha ha, thú vị đấy, anh biết nó có ý gì rồi."

Anh hút thuốc, lấy ra một cuốn sổ tay, viết chữ đầu tiên: Mặt.

Nói xong thì tiếp tục với bộ phim. Bạch Dực mở cảnh thứ hai, sao đó anh dừng màn hình, hỏi: "Em phát hiện điều gì không thích hợp?"

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình. Phát hiện đó là cảnh người đàn ông đang chạy vội, bóng của hắn ta lưu lại xa xa, sau đó thì biến mất. Kỳ quái nhất là, cái bóng đáng lẽ phải màu đen, nhưng nó lại hòa với ánh sáng của đèn neon trở thành màu lục. Thời gian cái bóng kia tách ra khỏi ánh màu lục cũng trong chớp mắt. Nếu không phải tôi nhìn vào thân đèn thấy xuất hiện hai cái bóng thì đã không nhận ra có thêm bóng người.

Tôi nhìn vào màn hình nói: "Cái bóng, thứ hai không phải là mặt. Quỷ chính là cái bóng."

Bạch Dực viết lên giấy từ thứ hai: Bóng.

Bạch Dực rót một ly trà, đưa cho tôi nói: "Thế nên, tên Người Một Miệng cũng đã rõ nghĩa. Nó muốn ráp chữ, muốn chúng ta thu về một con ma thật sự. Đây cũng là điều bộ phim kia muốn. Anh nghĩ chỉ cần gom đủ quỷ thì Lục tử có thể cứu được rồi."

Tôi nhướng mày nói: "Anh khẳng định?"

Bạch Dực thổi nước trà nóng nói: "Cũng không chắc, chỉ suy đoán theo những thành quả trước đây. Hiện giờ chúng ta chỉ biết có hình và mặt, tiếp theo là bóng mà thôi, cần hợp những thứ đó lại cứu Lục Tử."

Tôi mượn Bạch Dực điếu thuốc, hờ hững hỏi: "Hơn hết thứ đó rõ ràng vẫn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."

Lúc này, trời đã khuya, gió thổi rèm cửa bay tán loạn, nhiệt độ trong phòng rất thấp. Sự lo lắng của chúng tôi vẫn còn nguyên. Thêm vào đó lúc nào cũng cảm nhận được có ai đó đang nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của mình. Nó đang nhắc nhở nhưng cũng chân chính giúp đỡ. Trận gió kỳ quái cũng như tấm ảnh về thi thể bất ngờ ào đến, trả lời suy luận của chúng tôi.

Mấy giờ sau đó, bất kể chúng tôi có phóng đại hoặc nhắn tin gì cũng không cách nào tìm ra được thứ nào có giá trị. Chúng tôi lại bế tắc một lần nữa. Một đoạn phim chỉ hơn mười phút nhưng đã xem đi xem lại hơn mấy tiếng.

Tôi ôm đầu nói: "Không được, mắt sắp hư rồi. V. Rohto chẳng cứu nổi nữa rồi."

Bạch Dực cũng không xem nổi. Anh che lại hai mắt mình nói: "Em có manh mối gì không?"

Tôi nói: "Không có, đã đến cực hạn rồi."

Bạch Dực không nói gì, anh ngồi ôm đầu nhìn thoáng qua như đang ngủ. Bất quả não tôi vẫn đang xoay vòng, dường như tôi đã nắm được điều gì đó nhưng lại không thể nào biết rõ. Bỗng sực nhớ ra, lẩm bẩm: "Đúng rồi, hai chúng ta lại phạm vào sai lầm ngốc ngếch đầu tiên. Cứ khăng khăng cho đó là gương mặt, nhưng thứ hai lại là cái bóng. Lần này chúng ta cứ đinh ninh phải tìm hình ảnh. Lỡ như thứ ba không phải là hình ảnh thì sao?"

Bạch Dực giở tay ra khỏi hai mắt. Anh chầm chậm ngồi thẳng lên, nói: "Giỏi lắm.... Đúng vậy, thứ nhất là hình dáng, thứ hai là cái bóng, vậy xuất hiện trong cảnh thứ ba là mèo. Con mèo kia phản ứng như nghe được thứ gì đó! Vậy nên thứ ba chính là thính giác!"

Tôi lập tức mở phim, chỉnh volume mức lớn nhất mặc kệ hàng xóm có đến chửi mắng hay không. Trong cảnh thứ ba, ngoài tiếng nhào bột làm mì còn có giọng nói khe khẽ của người phụ nữ. Là tiếng địa phương chúng tôi nghe không hiểu. Tôi luôn chú tâm quan sát xem thứ gì đã khiến con mèo kia phản ứng, bỗng Bạch Dực nói: "Em nghe!"

Tôi nín thở, quả nhiên giữa tiếng nhào bột đều đều của ông chủ, tôi nghe được tiếng thở dài. Âm thanh gần như trong nháy mắt, cũng là lúc con mèo phản ứng lại. Nó vô cùng nhỏ, hơn hết chỉ xuất hiện trong tích tắc. Và chỉ có con mèo mới chú ý đến nơi này còn có người khác, người này thực chất là quỷ. Mắt mèo trong khoảnh khắc đó đã ngập tràn sự kinh hãi đối với thứ âm thanh không biết xuất phát từ đâu.

Bạch Dực nhanh chóng viết ra giấy từ thứ ba: âm thanh.

Hồn ma ẩn trong bộ phim đã lộ ra đại khái. Chỉ là vẫn còn thiếu hụt như trước, nó muốn chúng tôi tiếp tục chú tâm tìm mình. Lúc này, tôi có thể cảm nhận được xen lẫn giữa những cơn gió đêm lạnh lẽo còn có thêm hơi thở của hồn ma này. Tuy vẫn thiếu kha khá nhưng nó rất hài lòng với biểu hiện của chúng tôi,

Lúc này đã hai giờ đêm. Bạch Dực nói: "Chỉ còn hai cảnh nữa thôi. Tiếp theo là thứ gì chúng ta chưa biết. Một cá nhân cần có hình dáng, bóng, âm thanh, rồi thêm thứ gì nữa."

Tôi không nói gì, tiếp tục xem đến cảnh thứ tư. Trường học....

Bỗng cửa truyền đến tiếng gõ gấp gáp. Tôi nghĩ thầm hỏng rồi, chắc hàng xóm bị đánh thức, đến tìm tôi đòi nợ.

Tôi lo lắng nhìn ra lỗ nhỏ trên cửa, phát hiện thì ra là Lục tử.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở cửa. Lục tử đang mặc áo bệnh nhân, chân cũng chỉ mang dép, tóc dựng giống mào chim, mắt như cú vọ. Cậu ta ngây dại đứng ngay cửa, tôi không biết cậu đến đây bằng cách nào nhưng chắc chắn trên người không có tiền.

Tôi hoảng hốt hỏi: "Sao cậu đến đây?"

Tầm nhìn của Lục tử trống rỗng, tay nắm chặt lại cực lực khống chế cảm xúc. Tôi hỏi thêm lần nữa, cậu ta run run nói: "Trong lớp học có mùi."

Tôi không hiểu. Mắt Lục tử đỏ bừng, cậu ta nhìn tôi đầy hung tợn, sau đó lập lại: "Là mùi hương."

Bạch Dực hỏi: "Giận dữ vì mùi gì?"

Ánh mắt Lục tử bất định, cậu ta lo lắng nói: "Các người không ngửi được sao?"

Tôi và Bạch Dực đưa mắt nhìn nhau. Lục tử thoáng cái ngồi bệch xuống đất, thở hồn hộc nói: "Mùi, các người sao lại không ngửi được, lẽ nào tôi đoán sai?"

Bạch Dực hỏi: "Ý cậu là lúc mình xem bộ phim này đã ngửi được mùi hương?"

Lục tử yếu ớt gật đầu, nói: "Đúng thế, ngửi được, ngay lúc hình ảnh dừng lại, trong nháy mắt đó tôi ngửi được. Tiếp theo thì không cách nào khống chế chính mình. Nhưng mùi đó chỉ thoáng qua ngắn ngủi."

Bạch Dực nhìn tôi nói: "Có thể lắm, vì anh vẫn đang đốt nhan thơm, thêm vào lần đầu tiên chúng ta xem cũng không chú ý đến điều đó. Lục tử do liên tiếp nghĩ đến mới liên tưởng được như thế."

Tôi không đồng tình nói: "Nhưng tình trạng của cậu ta hiện giờ, rất có thể nói những lời không căn cứ."

Lục Tử như đã trút hết toàn bộ sức lực, yếu ớt không muốn nói gì nữa. Tôi và Bạch Dực dìu cậu ta vào phòng, đỡ nằm xuống giường. Không ngờ khi ở trong phòng, hô hấp của cậu ta ổn định hơn, Bạch Dực nói có thể do tác dụng của nhan thơm.

Nhưng mùi mà Lục tử nói chúng tôi không ngửi được. Hơn hết, nếu không có sự trợ giúp của nhan thơm, chúng tôi thật không dám xem bộ phim ma yêu nghiệt này.

Lục Tử lại lăn lộn đau đớn, cậu ta tự lẩm bẩm: "Đừng đòi nữa... Không có, thật sự không có...."

Tôi nhìn tình cảnh của cậu ta, nói: "Đưa cậu ta trở lại bệnh viện nhé?"

Bạch Dực lắc đầu, nói: "Vô ít thôi, đưa vào bệnh viện thì tình trạng cũng chỉ tệ hơn. Mạnh dạn cược một phen, tắt nhan thơm đi, xem lại đoạn phim lần nữa."

Tôi nhìn Lục tử nói: "Cược lớn thật."

Bạch Dực nói: "Hết cách rồi, những thứ khác chúng ta có thể kiểm tra, nhưng duy nhất mùi hương phải dựa vào cảm nhận. Anh nghĩ cần phải xác thực, rốt cuộc thì điều ẩn chứa sau đoạn phim đó sống động đến độ nào."

Tôi cắn răng nói: "Tắt đi, đánh cược nào."

 Gió đêm rất lớn, hương nhan thơm còn sót lại cũng nhanh chóng bị gió thổi tan mất. Giữa không gian trống vắng không còn sự bảo vệ dù là yếu ớt nào nữa. Nhưng Bạch Dực vẫn giữ nguyên khối thủy tinh, đó là thứ bảo hộ duy nhất còn sót lại của chúng tôi.

Khi mùi nhan thơm hoàn toàn biến mất thì cơn gió quái đản cũng dừng lại. Lúc này Lục tử gắng gượng tựa vào đầu gường. Chúng tôi trả bộ phim đến cảnh trường học. Đến hít thở tôi cũng không dám, chăm chú cảm nhận đoạn phim quỷ dị này. Hình ảnh nhanh chóng dừng lại trong nháy mắt, tôi cảm thấy thân thể mình hơi run rẩy. Tiếp theo là giáo viên vào lớp, đột nhiên gió đã dừng hẳn lại thổi lên, mang theo một mùi vô cùng cổ quái từ xa xa tới. Quả đúng như lời Lục tử nói, mùi này rất đặc biệt.

Bạch Dực thì thầm: "Thành công rồi, Lục tử nói không sai, trong bộ phim ẩn chứa một mùi...."

Anh vẫn chưa nói xong, tôi liền thấy có một cái bóng in trên tường. Quay đầu lại, thì ra là Lục tử, không biết đã đứng lên từ lúc nào. Ánh mắt của cậu ta rất hung tợn, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng phát ra tiếng ư ư. Tôi và Bạch Dực không dám đến gần, anh nói: "Cậu ta không phải Lục tử."

Tôi nhìn chằm chằm vào Lục tử nói: "Lục tử không hung dữ như vậy."

Bạch Dực nhìn thoáng qua Lục Tử, lại nhìn vào màn hình. Cảnh dừng lại ở đoạn mọi người trong phòng học đều chăm chú nhìn vào thứ gì đó. Trong mắt họ đều là sự tàn ác và khinh miệt. Lục tử dường như không thể chịu được cái nhìn như vậy nên thoáng cái đã đứng ngay dậy. Cậu ta lao thẳng về máy tính, khối thủy tinh chắn trước màn hình nhanh chóng bị cậu ta gạt qua, rơi vỡ trên mặt đất.

Bạch Dực còn chưa kịp tiếc, cậu ta đã đập vào máy tính. Lần này Bạch Dực nổi nóng thật, anh nắm áo của Lục tử lôi mạnh ra. Nhưng sức lực của cậu ta lúc này lại cực lớn, gần như kéo ngược Bạch Dực về phía trước. Bạch Dực chỉ có thể nắm lấy cổ áo cậu ta, anh quát: "Tắt máy. Cậu ta phản ứng với ánh mắt của những học sinh đó!" Tôi lập tức bấm nút tắt trong computer, lúc này Lục tử lại như rối đứt dây, té nhào trên mặt đất. Cậu ta xoa xoa cổ mình, hít thở khó nhọc.

Bạch Dực thở hổn hển hỏi: "Em có ngửi thấy mùi gì không?"

Tôi cũng đang hồng hộc thở như trâu, kéo tay Lục tử ra nói: "Mẹ nó, đương nhiên có, là mùi formalin!"

Dù chỉ ngửi thoáng qua, nhưng mùi formalin kích thích như vậy khiến tôi không thể quên. Chỉ là nó thoảng qua vô cùng ngắn, cứ như được gió thổi tới. Lục tử bị chúng tôi đè đầu xuống đất đang thở phì phò. Chúng tôi không dám buông tay, sợ cậu ta lại làm bậy gì nữa.

Giờ đây không còn nhan thơm, chẳng có thủy tinh. Phòng vệ cuối cùng của chúng tôi đã biến mất, bí mật của cảnh cuối cùng vẫn chưa được phát hiện.

Bạch Dực cầm bút và giấy trên bàn, anh vừa viết vừa lẩm bẩm: "Mặt, bóng, âm thanh, mùi, cuối cùng là thứ gì?"

Tôi nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Không biết... để tạo thành một con ma hoàn thiện còn thiếu thứ gì nữa?"

Bạch Dực nói: "Đến thủy tinh cũng không có, trời sắp sáng rồi. Lo liệu cho Lục tử, ngày mai sẽ bàn tiếp."

Tôi gật đầu, vất vả cả buổi tối, tôi đã không còn chút sức nào, càng không thể ngờ bộ phim ma này lại đày đọa người khác như vậy. Chỉ riêng điều này cũng khiến tôi hối hận vì lúc đầu đã nhận xét nó nhảm nhí.

Bạch Dực nhìn Lục tử. Bộ dạng của cậu ta đã trở lại như lúc chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng chúng tôi không dám lơ là cảnh giác. Chẳng ai biết thằng ranh này sẽ phát điên lúc nào. Lúc này cậu ta lại lẩm bẩm: "Hoa cúc...."

Tôi xoa đầu cậu ta nói: "Hoa cúc em gái cậu, chẳng biết điên cái gì nữa."

Bạch Dực nhìn tôi nói: "Thằng ranh này đang nghĩ đến cảnh cuối cùng đấy."

Bạch Dực vừa dứt lời thì computer đã tắt chẳng hiểu tại sao lại nhấp nháy đèn, máy tính lại mở lên. Tôi và Bạch Dực đều run rẩy, không ngờ xảy ra chuyện này. Màn hình vẫn là cảnh cuối cùng kia, hai chúng tôi nhìn chằm chằm vào đó, nhưng không biết sẽ gặp phải thứ gì. Lẽ nào có ác quỷ bò từ màn hình ra? Nếu đúng như thế thì Avatar so với phim này còn kém xa.

Thế nhưng hình ảnh lại vô cùng bình thường, cứ diễn ra như vậy cho đến cảnh cuối là những đóa hoa cúc héo tàn. Không hề có thứ gì quỷ dị nào xuất hiện cả. Chỉ có Lục tử còn hơi điên, bất ngờ bật khóc. Cậu ta cứ khóc như một đứa trẻ khiến tôi bị rối đến không biết làm gì. Cuối cùng thì đoạn phim cũng không xuất hiện điều gì quỷ dị cả, chỉ đơn thuần là những cảnh quay mà thôi.
Lục tử cứ nức nở: "Thật khó chịu, thật khó chịu...."

Tôi và Bạch Dực nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, cuối cùng chỉ có thể hỏi: "Anh có nhận ra gì không?"

Bạch Dực không trả lời mà chăm chú vào màn hình. Tôi thầm nghĩ lẽ nào anh cũng bị trúng tà. Xem xong bộ phim này chỉ còn mình tôi là bình thường? Bạch Dực cứ nhìn mãi vào màn hình, đến khẽ đong đưa cũng không có, Lục tử thì quỳ rạp ra đất khóc như cha chết. Tôi nhìn hai người bọn họ, đầu óc trống không, cũng không còn sức để tự hỏi đoạn phim đang nói gì. Bỗng chốc cạnh tôi lại xuất hiện hai người điên!

Tôi nhắm mắt lại, lòng không muốn bỏ cuộc. Tôi chịu đủ rồi, bộ phim khốn kiếp, thật ép người quá đáng.

Đột nhiên Bạch Dực cất tiếng: "Cuối cùng chính là ánh mắt."

Tôi nghe giọng của Bạch Dực vô cùng bình thường thì cả người bỗng run lên. Anh đỡ Lục tử lên giường, sau đó nhìn tôi nói: "Cảnh cuối cùng ẩn chứa ánh mắt của quỷ."

Bạch Dực vừa dứt lời thì màn hình tự động tắt. Trong phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh ngột ngạt, ngoài cửa sổ gió bỗng điên cuồng gào thét.

Bạch Dực thẩn thờ ngồi trên ghế, anh nói: "Mặt biểu thị cho hình thái của quỷ. Cái bóng là động thái. Tiếp theo là âm thanh và hơi thở của quỷ, cuối cùng là ánh mắt. Nó vẫn luôn chăm chú quan sát chúng ta, cũng như chúng ta cũng đang nhìn nhìn chằm chằm vào nó. Linh hồn nó đang ở nơi sâu thẳm của đau đớn, cô độc và khinh rẻ."

Tôi ngờ vực hỏi: "Tại sao anh biết."

Bạch Dực nói: "Anh phát hiện màn hình chớp lên trong nháy mắt, cũng vừa trùng khớp với ánh mắt của Lục tử lúc nãy. Nên mới nghĩ chúng ta đang tìm quỷ cũng có thể quỷ thông qua bộ phim này đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."

Tôi gượng cười nói: "May là có anh nghĩ ra."

Bạch Dực nói: "Mở QQ, nói với 'Người Một Miệng' đáp án, để cậu ấy yên nghỉ. Nhất định cậu ấy vẫn đang chờ chúng ta."

Tôi gắng sức cử động, mở QQ, nhập vào: Mặt, bóng, âm thanh, mùi, ánh mắt, sau đó lại đánh một câu: Nhắm mắt đi.

QQ kia đang tối đen bỗng sáng lên. Nó trả lời: chính xác.
Sau đó máy vi tính của tôi thoáng cái vụt tắt. Khi đăng nhập QQ lần nữa, dù thế nào cũng không tìm được người bạn có tên này.

Tôi nhìn Bạch Dực. Anh khoác khoác tay ý bảo bỏ đi. Tôi gần như ngã gục xuống giường. Nằm ngủ nhưng không thể làm xóa hình ảnh đóa hoa cúc héo tàn ra khỏi đầu, mãi đến khi ý thức mất đi, dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi chầm chậm mở mắt, cảnh đầu tiên dội vào là gương mặt thối của Lục tử. Cậu ta đương nhiên đã trở lại bình thường. Tuy sắc mặt còn chút tái nhợt nhưng dáng vẻ, tinh thần đã khôi phục như trước.

Câu ta xin lỗi: "Aiz, lần này lại càng quấy hai người anh em."

Trải qua một đêm bên máy tính, lại dùng mắt quá độ nên tôi cứ nghĩ bây giờ đang là buổi tối, không màn đến cậu ta, quay đầu tiếp tục ngủ. Tai loáng thoáng nghe được tiếng của Bạch Dực: "Lục tử, đừng vờ vĩnh, ra ngay đây. Khối thủy tinh của tôi đã tiêu tùng rồi, cậu biết không."

Lục Tử bỗng lên giọng, nói to: "Đại ca à, anh quá xảo trá rồi đó. Tôi làm gì phá hỏng nhiều đồ như vậy?"

Giọng của Bạch Dực không lớn, nhưng rất kiên quyết. Anh nói: "Làm gì không có?! Không có bộ phim đó à, đợi có dịp tôi bỏ mặc cho cậu tha hồ nhé. Sao có thể đưa số QQ của mình cho người lạ để trúng tà như thế? Trên đời sao còn thằng ngốc tốt phước như thế?!"

Lục Tử thoáng chốc nghẹn lời, cậu ta lí nhí: "Tôi cũng không ngờ mấy lời bình kia đều là giả. Có quỷ mới biết! Sau này tôi không dám xem nữa."

Sau đó tôi không nghe nữa, tiếp tục ngủ, nói chung bây giờ chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi. Mãi đến giữa trưa mới được Bạch Dực đánh thức. Ngủ nhiều khiến đầu có chút ngu ngơ, hai bên thái dương như đang gõ trống.

Bạch Dực nói: "Lại có comment."

Tôi hỏi đầy khó hiểu: "Comment gì?"

Bạch Dực nói: "[gaze at me]"

Tôi quay mạnh đầu, hỏi: "Lẽ nào không còn cách đối phó."

Bạch Dực lắc đầu nói: "Không biết, nhưng hiện giờ rất kỳ quái. Nó giống comment tán chuyện bình thường. Không hề đụng chạm gì đến bộ phim kia."

Tôi chẳng biết nói gì, đứng lên nhìn vào máy vi tính. Bạch Dực đưa cho tôi một ly nước. Tôi vào diễn đàn, trong đó có một khung video, tôi nhìn Bạch Dực, anh nói: "Không sao, có rất nhiều người đã xem rồi."

Tôi nhấp nút mở. Lúc đầu thật giống bộ phim kia, màn hình màu đen, sau đó là tiếng bước chân. Giữa màn ảnh xuất hiện một thanh niên, cậu ta chậm rãi bước vào phòng. Trong đó có một phụ nữ trung niên, chị ta quay lưng về phía cậu trai. Trên bàn đặt một phiếu chuẩn đoán của bệnh viện, trong đó viết kết quả bị nhiễm HIV dương tính.

Người phụ nữ không nhìn cậu thanh niên, Cậu ta cầm lấy phiếu chuẩn đoán, run run nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi rồi rời khỏi căn phòng. Lúc này bên ngoài là một mảnh tối đen, gió rất lạnh, cậu ta chà xát hai tay, lấy ra một máy quay phim mini. Loại này cũng đã lỗi thời là hàng dỏm. Cậu ta đuổi theo quay phim một con mèo hoang. Nó chạy trốn mất. Sau đó bỗng xuất hiện một cái bóng, từ mảnh nhỏ dần thành một người đàn ông. Ông ta say khước chui từ bụi cây ra, vừa kéo quần vừa liếc mắt nhìn cậu ta. Đột nhiên lại phun ra một câu: Biến thái, đi đâu vậy. Cậu ta để tay xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thăm thẳm, đi vào con hẻm nhỏ sâu hun hút.

Nơi này có một cửa hàng bán điểm tâm sáng. Cậu trai gọi một chén bánh trôi, ăn phân nữa lại dùng máy quay quay lại. Bà chủ cửa hàng lộ ra ánh mắt cười nhạo, cậu ta cất máy, chưa ăn xong đã rời đi. Lúc cậu đi học, sáng sớm sân trường dường như vô cùng náo nhiệt. Nhưng cậu ta có vẻ không thích, mà đi vào vườn trường, dùng máy quay phim quay lại tất cả. Mặt cậu vô cùng cô đơn, không ai chú ý đến người này, cũng không quan tâm xem cậu ta đang nghĩ gì, tại sao lại quay phim bọn họ.

Cậu thanh niên vào lớp học. Bạn học chùng đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào cậu ta. Trong mắt họ, cậu đã nhận ra được sự giả dối và căm ghét. Cậu cười khổ bước ra, thực chất là cúi đầu ngồi xe đến một nhà trọ cũ kỹ. Cạnh đó có một vườn hoa bị quên lãng, đã lâu lắm rồi không ai đến. Nơi nơi đều là bụi bặm chất chồng. Cậu ta lấy máy ra quay lại, sau cùng thì ngồi trên băng đá, đặt máy quay lên bàn nhìn chằm chằm vào ống kính, nhìn chằm chằm vào....
Màn hình đen lại một lần nữa. Bộ phim cứ thế kết thúc.

Rất nhiều người đã comment. Có người hỏi cậu ta là ai, tên gì? Người lại hỏi cuối cùng thì cậu ta sẽ ra sao? Có thật đã mắc bệnh AIDS? Sau khi chết có thành quỷ hay không?

Nhưng các câu hỏi không hề nhận được đáp án. Người này xuất hiện đột ngột như một chiếc lá, chầm chậm rơi xuống bàn. Không ai chú ý đến cuộc đời của cậu ta, đến bản thân cậu ta cũng không hiểu hết khát vọng của chính mình....  

Phiên ngoại 5: Bắt ma_Hết  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei