Bút chì và đèn lồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Min-

LB_desserts

Toey dạo này thường luyện tập. Và điều đó rõ ràng hơn khi những tác phẩm của cậu dần tốt hơn.

Cậu và những sinh viên năm nhất khác đang ngồi ở lối vào tòa nhà với những bản vẽ và xem lại bào của mình trước lớp học buổi chiều.

Sau khi Q hướng dẫn cậu cách tạo bóng với nhiều sức nặng khác nhau lên bút chì, Toey đã tập luyện và dần tốt hơn. Cậu ghi nhớ từng lời khuyên và hấp thụ trí tuệ của Q như một miếng bọt biển.

Khi Toey nhìn thấy bức vẽ của Matt, cậu có thể nhận ra ngay sự thiếu tương phản.

Khi mọi thứ có giá trị tương tự và không thay đổi về cường độ, đối tượng được vẽ sẽ trở nên phẳng. Nó không có chiều sâu và chủ thể được vẽ có nguy cơ hòa nhập với những chủ thể khác và không xuất hiện ba chiều.

Nếu Matt sử dụng bút chì mềm hơn và làm tối các bóng, làm sắc nét các cạnh và điều chỉnh các giá trị tối ở mọi nơi trong bản vẽ, mọi thứ sẽ khớp với nhau.

Đó là những gì Toey thấy và cảm nhận. Như là cảm giác trong cậu đang dần được nâng cao. Cậu có thể nhìn vào bức tranh đó và cảm nhận được bức tranh không có đúng như bản chất của nó. Cậu nhớ kỹ những gì Q đã dạy, cậu đàn em giờ đây đã có thể chỉ rõ cho bạn mình cần cải thiện cái gì.

Thành thật mà nói, Toey thấy tự hào về bản thân. Cậu đã có thể đưa ra những lời khuyên có ích rồi. Cậu nên được gọi và Thiên tài Toey, cậu tự nghĩ.

Toey chậm rãi phát triển phong cách nghệ thuật của riêng mình.

Nhưng những kỹ năng nghệ thuật không phải là thứ duy nhất cải thiện, Toey nghĩ cậu và Q cũng đã phát triển thêm về mối quan hệ của hai người.

Có những khoảnh khắc, khi họ ở cạnh nhau một mình, anh đã cư xử dịu dàng hơn với Toey. Tuy vẫn không bằng sự dịu dàng mà Toey nhận từ Peem và những người khác, hoặc như những vị cố vấn khác.

Nhưng Toey thích nghĩ là Q đối xử với cậu khác người khác.

Toey nhận ra ai đó đang đến gần và cậu ngẩng đầu lên.

+++++

Q có thể thấy Toey đang tiến bộ lên và tiếp thu kiến thức để phát triển bản thân và giúp đỡ người khác.

Anh cảm thấy...tự hào.

Q không nói điều đó ra, nhưng lại buông lời xúc phạm cậu. Tuy nhiên, anh đã đúng, Toey không nên quên rằng bản thân phải phát triển các kỹ năng hơn nữa thay vì chỉ dựa vào việc 'biết' những gì cần cải thiện. Cậu phải tự mình bước đi..

Bản thân người cố vấn cảm thấy thoải mái hơn khi phê bình người khác và nói với họ những gì còn thiếu và cần được cải thiện. Bởi vì Q biết chuyện của mình. Bất cứ điều gì anh khuyên hay phê bình, cậu đều có thể làm được.

Vì vậy, Toey nên cải thiện bản thân và kỹ năng vẽ của mình tốt hơn trước khi quá tự tin khi nói với người khác điều gì đúng hay sai.

Nhưng thành thật mà nói, Q thực sự cảm thấy một cảm giác tự hào dâng trào trong lồng ngực khi nghe tin Toey nhìn thấy vấn đề tương tự và đưa ra lời phê bình tương tự.

Anh chỉ gặp khó khăn khi thể hiện nó.

Q thường gặp khó khăn khi khen ngợi ai đó hoặc Toey. Đặc biệt là khi họ không như vậy. Anh cần không có ai khác ở bên và khiến anh cảm thấy được quan sát khi anh bày tỏ điều gì đó dễ bị tổn thương như lời khen ngợi.

Và sẽ có những cái nhìn và câu hỏi kỳ lạ. Bởi vì Q chưa bao giờ khen ngợi Toey một cách thẳng thắn và trung thực, mặc cho bạn bè luôn cằn nhằn rằng anh nên đối xử với Toey tốt hơn.

Nhưng anh muốn khen ngợi Toey. Thưởng cho cậu. Nhưng không phải ở đây. Và không phải với những người khác xung quanh.

Anh muốn bày tỏ với Toey rằng cậu đã làm rất tốt. Khen thưởng những nỗ lực của Toey. Bởi vì cậu xứng đáng với điều đó.

Vì thế Q có cách riêng của mình. Và nó sẽ không cần phải cất lời.

Anh nhìn thấy hộp bút chì đang mở của Toey được đặt trên bảng vẽ ở cầu thang.

Những cây bút chì bị cùn, không sắc bén.

Chỉ vài ngày trước, anh đã mắng Toey vì chính xác điều đó. Anh thậm chí còn mài sắc cái mà anh chịu trách nhiệm làm gãy. Và anh đã dạy Toey cách mài giũa chúng. Tuy nhiên, chiếc hộp vẫn chứa đầy những cây bút chì bẩn thỉu.

Và thay vì khó chịu khi nhìn thấy những cây bút chì chưa gọt, nó lại mang đến cho anh một ý tưởng.

Q liếm môi sau khi bị Toey nói "Em biết" khó chịu sau khi được nhắc nhở cải thiện kỹ năng của mình. Mắt anh dán chặt vào hộp bút chì, ý tưởng trong đầu khiến anh cười toe toét. Tuy nhiên không ai có thể hiểu được biểu cảm của anh.

"Gặp lại sau."

Giây tiếp theo anh chạy đi trên cầu thang với hộp bút chì trong tay và cười đùa.

Anh có thể nghe thấy Toey đang la hét phía sau lưng. Q biết cậu có lớp sau đó. Và anh đã tự hứa sẽ mang hộp bút chì trả lại cho Toey kịp lúc.

Q chạy muốn hết hơi lên lớp, mấy cái bậc thang vô tận chết tiệt này.

"Thằng này, lớp còn chưa bắt đầu đâu. Giáo sư sẽ đến lúc..." Fai nhìn điện thoại. "Khoảng năm phút gì đó."

"Ừ ừ tao biết." Q xua tay đuổi Fai đi và ngồi vào chỗ.

Anh nhìn lại những cây bút chì. Tất cả các đầu của chúng đều đã được sử dụng hết và mòn dần trên gỗ, khiến việc vẽ bằng chúng gần như không thể.

Q lắc đầu và lấy một trong những cây bút chì ra và chạm vào đầu phẳng hoàn toàn của than chì.

Nhưng anh không tức giận. Thay vào đó, một nụ cười nở trên môi anh, nghĩ rằng Toey chắc hẳn đã vẽ rất nhiều để làm cho những đầu bút chì dài của tất cả các cây bút chì phẳng lại.

Có điều gì đó khiến Q ngưỡng mộ ở Toey. Sự cống hiến của cậu. Trong khi những người khác sẽ phải chịu đựng khối lượng công việc, những lời chỉ trích hoặc la mắng như những gì cậu nhận được từ Q, thì Toey vẫn tiếp tục nỗ lực và cải thiện bản thân.

Và Q một lần nữa cảm nhận được hơi ấm này lan tỏa khắp lồng ngực mình. Cảm giác tự hào.

Anh với tay lấy chiếc dao gọt đang đặt cạnh những chiếc bút chì trong hộp kim loại khi Peem bước vào lớp học của họ.

"Ai'Q, tại sao mày lại bỏ chạy-"

Peem nhận thấy các học sinh khác trong phòng đang ấn tay vào nhau chờ đợi. Cậu ta quay lại và nhìn thấy giáo sư Po cũng vừa bước vào phòng ngay phía sau mình.

Peem cũng chào thầy một tiếng, cao hơn bình thường, rồi vội vã đến giá vẽ cạnh Q.

Fai ném cho anh một cái nhìn thích thú và Q chỉ phớt lờ người bạn thân nhất của mình.

Lớp học hôm nay chẳng có gì đặc biệt. Kể từ khi bọn họ nộp bài cuối kỳ gần đây, và dành cả buổi học để bàn tán về chúng. Đã đến lúc cho bài mới rồi.

Trong khi những người khác mè nheo than thở, Q chỉ lắc đầu. Đó là một bài tập đơn giản và Q chỉ cảm thấy khó chịu khi các bạn cùng lớp cứ phàn nàn về mỗi bài tập mới mà họ nhận được.

Q đã chú ý trong giờ học. Nhưng bây giờ phần chính thức đã kết thúc và Giáo sư Po đang nói về các vấn đề tổ chức và nhiệm vụ của họ, Q lướt qua những gì anh đã để mắt suốt một giờ qua.

Anh nhanh chóng, khéo léo và hiệu quả trong việc loại bỏ gỗ khỏi bút chì và mài nhẹ các đầu dài của đỉnh ngòi. Anh đã mài bút chì hàng trăm, có thể hàng nghìn lần kể từ khi còn nhỏ. Nhưng anh vẫn cảm thấy vội vã khi giáo sư giải thích bài tập và bạn bè của anh đang than vãn vì điều đó.

Ngay khi hoàn thành chiếc bút chì cuối cùng, anh đóng hộp lại và chạy đi với câu nói đơn giản "Tao đi đây" với bạn bè.

Anh phải nhanh chóng nếu muốn cử chỉ của mình thành công.

+++++

Và Toey đã ở đây và mặc dù đã đạt được một số tiến bộ. Cậu thực sự ấn tượng, hay đúng hơn là ảo tưởng rằng Q đang bắt đầu tử tế hơn với mình và đối xử tốt với người được anh hướng dẫn.

Nhưng có vẻ như Toey đã nhầm. Rằng mối quan hệ của họ không thực sự được cải thiện nếu Q rõ ràng là ăn trộm đồ của cậu chỉ để làm phiền và trêu chọc. Hoặc để trừng phạt cậu.

Toey nghĩ lại những khoảnh khắc Q đã cư xử tử tế với mình. Không bao giờ trước mặt người khác và luôn như thể việc bày tỏ lòng tốt là trái với ý muốn của Q.

Cách đây vài ngày, Q đã mắng Toey vì cậu không gọt bút chì. Toey đoán chuyện xảy ra lúc này là một cách để Q trừng phạt cậu vì đã không mài giũa chúng nữa.

Người cố vấn của cậu có lẽ muốn dạy cho cậu một bài học và lấy hết bút chì cho đến khi Toey xuất hiện tại trường đại học của họ với những chiếc bút chì mới được mài sắc.

Toey cân nhắc việc chấp nhận lời đề nghị mượn một trong những cây bút chì của Matt, nhưng đột nhiên cậu nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Toey quay lại và Q ở đó.

Toey thậm chí không thể nói bất cứ điều gì trước khi Q ném hộp bút chì vào mình.

Cậu bắt lấy, nhìn Q đầy bối rối. Và Q làm gì?

Anh nhướng mày, cười toe toét và bước ra ngoài.

Trong khi các bạn cùng lớp xung quanh đang bàn tán về việc Q đến thăm và anh tỏ ra rất ngầu hay gì đó, thì Toey vẫn hoàn toàn bối rối.

Cậu ném cho Matt một cái nhìn rồi nắm chặt chiếc hộp kim loại để có thể mở nó ra.

Và trong tích tắc, Toey e ngại mở nó ra vì sợ thấy chiếc hộp trống rỗng. Khẳng định Q thực sự muốn dạy cho cậu một bài học và lấy cây bút chì của cậu làm con tin như một hình phạt vì tội không mài bút.

Cậu hít một hơi thật sâu và mở hộp ra để tìm chúng-

Tất cả đều được mài sắc.

Cậu nhìn chằm chằm vào chúng. Cả sáu cây đều sắc bén. Cho riêng cậu.

Toey mỉm cười nhìn dãy bút chì. Mọi lo lắng vừa rồi về cách Q cư xử với mình đã biến mất.

Và thay vào đó là cảm giác ấm áp của tình yêu lan tỏa trong lồng ngực.

Q đã làm điều đó. Cho cậu.

Và Toey không cần phải hỏi anh. Q chỉ làm điều đó cho cậu. Chỉ như thế.

Cậu nhìn lên và nhìn về phía Q vừa rời khỏi lớp học của họ, nụ cười của Toey càng lan rộng hơn.

"Chết tiệt." cậu nghe thấy Matt nói bên cạnh mình. Nhưng lại không trả lời cậu ta. Toey còn bận ngắm nhìn và cầm những cây bút chì mà Q đã gọt cho mình.

+++++

Đó là một kế hoạch đơn giản. Thu hút sự chú ý của Toey, đưa hộp bút chì cho cậu bằng cách thông thường nhất có thể và rồi rời đi.

Gương mặt anh bị che phủ với sự thờ ơ thô lỗ và lạnh lùng. Anh đã diễn nét mặt như trước mặt Toey và bạn cùng lớp của cậu, như thể đó chẳng là gì.

Nhưng mặc kệ anh cố gắng tỏ ra lạnh lùng như nào, dựa vào phản ứng của bạn học của Toey, Q như muốn ngất đi.

Nhịp tim của anh rất cao, quai hàm anh rung lên hay đúng hơn là hơi run vì lo lắng sau khi nở một nụ cười tự mãn với Toey và bỏ chạy.

Có những người xung quanh, cũng đang đi dọc hành lang để đến lớp. Q suýt va phải ai đó.

Mọi thứ đang quá tải. Anh cần phải đi đâu đó. Không phải ở đây. Chỉ cần một nơi nào đó an toàn. Một mình.

Anh nhìn lên xung quanh các phòng khác nhau và thấy Fai và Peem đang bước ra khỏi lớp học của họ. Q ngay lập tức quay người lại và đi vào căn phòng trống gần nhất mà anh có thể tìm thấy.

Rời xa các bạn cùng lớp, Fai, Peem và đặc biệt là Toey.

Q chỉ đi loanh quanh căn phòng trống và cố gắng bình tĩnh lại. Anh đưa tay vuốt tóc vài lần, không thực sự chạm vào khoảng trống trên đầu đến nỗi thậm chí còn cảm thấy chúng hơi run.

"Chết tiệt" anh lẩm bẩm và tiếp tục đi đi lại lại, chuyển động lặp đi lặp lại giúp anh dần bình tĩnh lại.

Trở lại lớp học, anh chẳng còn cái gọi là cool ngầu nữa, thay vào đó là nhục nhã. Anh xấu hổ khi nghĩ lại những gì đã bắt đầu. Cử chỉ gọt bút chì của Toey cho cậu. Để bày tỏ sự tự hào về Toey. Và để thưởng cho những nỗ lực của cậu.

Nhưng tại sao nó lại cảm thấy khó khăn và khó thực hiện đến vậy?

Những người cố vấn khác chỉ thẳng thắn khen ngợi những người được cố vấn của họ hoặc mời họ bữa tối.

Q không thể bày tỏ tình cảm của mình bằng lời nói mà chỉ thể hiện bằng hành động.

Bởi vì hành động này khiến anh trở nên yếu đuối. Nó quá khác xa với cách anh hành xử. Không thoải mái.

Q không thể tưởng tượng được mình như thế ra sao, nếu anh ngày nào đó sẽ thể hiện hết mọi xúc cảm như thế trước mặt Toey thay vì cứ hành xử cọc cằn như ném trả đồ lại cho cậu rồi rời đi.

Liệu có đáng không? Những xúc cảm hỗn loạn trong anh là gì?

Q phải đánh lạc hướng bản thân khỏi những thứ này, không anh sẽ càng bị kéo vào luẩn quẩn nhiều hơn.

Anh lấy tập phác thảo ra, ngồi xuống sàn và bắt đầu vẽ, kéo mọi sự tập trung và tâm trí vào việc tìm ý tưởng cho bài nộp.

Một khoảng sau, khi bản phác thảo đã xong và Q cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh lại lần nữa đi ra khỏi lớp.

Lối hành lang vắng tanh vì đa phần sinh viên đều đang ở trên lớp học.

Q đi xuống cầu thang đến tầng thấp nhất và đi đến cầu thang lớn nơi văn phòng của giáo sư Po.

"Vào đi." giáo sư cho phép anh vào sau khi nghe tiếng gõ cửa.

Q đi vào và ngồi xuống đối diện giáo sư, người vẫn đang bận rộn xem xét bài tập của tụi năm nhất.

"Điều gì khiến em đến đây Q?" giáo sư ngước mắt nhìn rồi lại quay lại đống bài tập.

"Em muốn cho thầy xem phác thảo của em để em có thể thực sự đưa nó vào bức tranh." anh đưa cho giáo sư bản phác thảo.

Giáo sư Po nhận lấy xem qua rồi nhướng mày. "Em còn nhanh hơn lúc trước đó Q."

Q giữ im lặng, chỉ chờ đợi vị giáo sư có bình luận gì về tranh của mình không.

"Một trong những vị thiên tài, thầy hiểu rồi." giáo sư bình luận.

Q gật đàu.

Giáo sư đặt phác thảo xuống và nhìn học trò mình.

"Em chỉ cần phải cẩn thận với cái này."

Q đã biết thầy ấy đang đề cập đến điều gì.

"Em phải sử dụng kỹ thuật và phong cách của riêng mình. Và nếu phong cách của em đã quá gần với các bậc thầy châu Âu xưa, em phải thực sự nỗ lực diễn giải lại nó. Nếu không thì em sẽ chỉ làm việc trên một bản sao."

Q gật đầu.

"Thầy muốn có thể nhìn thấy nỗi đau và thực sự thấy rằng chính em đã biến nó thành của riêng mình. Từ em, hơn ai hết, thầy muốn nhìn thấy CHÍNH EM trong bức tranh đó. Nhiệm vụ này có thể khó khăn hơn với em so với những nhiệm vụ khác lần này."

Q biết điều đó. Nhưng hơn bao giờ hết, anh cần một sự xao lãng và tập trung hoàn toàn vào một tác phẩm nghệ thuật. Để hoàn toàn đánh lạc hướng anh khỏi suy nghĩ và cảm xúc của mình.

"Em sẽ làm hết sức mình."

Giáo sư gật đầu và đưa lại cuốn sổ phác thảo cho anh.

"Hãy ghé lại lần nữa nếu em cảm thấy bế tắc."

"Vâng ạ." Q tiếp thu và đi ra ngoài lần nữa. Anh không nhìn thấy ánh mắt lo lắng của giáo sư nhìn dáng vẻ bồn chồn của Q, ánh mắt dán chặt vào những đồ vật trên bàn hơn là tập phác thảo hay nhìn giáo sư.

+++++

Toey không ngừng mỉm cười trong lớp học.

Matt trêu chọc cậu một chút sau khi cậu vượt qua cú sốc của chính mình. Người bạn thân nhất của cậu ta đã ngạc nhiên về một cử chỉ lớn lao như thế nào.

Và nó thực sự rất lớn nếu xét đến việc ai đã làm điều đó.

"Điều đó có nghĩa đây là sự tiến bộ? Rốt cuộc nó có gì đó không?" Matt hỏi bạn mình.

Toey mím môi suy nghĩ. "Tao không biết."

"Mày phải hành động với anh ấy Toey."

Đôi mắt của Toey mở to và cậu quay đầu lại vì sợ hãi.

Matt đảo mắt và đặt tay lên vai bạn mình. "Anh bạn à. Tao không thể chịu đựng thêm một năm nữa vì mớ hỗn độn này. Mày phải làm gì đó và ngừng không làm gì cả. Vì lợi ích của mày...và sự tỉnh táo của tao."

"Đồ khốn." Toey hất tay Matt ra khỏi vai mình.

Toey im lặng một lúc, lại nhìn vào những cây bút chì. Dao gọt không còn trong hộp bút.

"Tao không muốn phá hỏng chuyện này..." cậu trầm ngâm suy nghĩ rồi quay lại nhìn Matt.

"Tao hạnh phúc khi đi được đến đây, mày biết không? Được ở bên anh ấy và có anh ấy trong cuộc đời tao ".

Matt gật đầu với nụ cười hơi khó chịu. Cậu ta đã nghe thấy điều này kể từ ngày đầu tiên họ bắt đầu học kỳ đầu tiên.

"Và tao đủ hạnh phúc khi Q không đối xử tệ với tao, ghét tao hay phớt lờ tao."

Mặt Toey dần buồn bã và cậu cắn lấy môi dưới của mình.

"Tao sẽ không đòi hỏi gì thêm. Tao chỉ không muốn anh ấy biến mất như-" giọng cậu nghẹn ngào khi cảm xúc dần cuộn lên.

Matt dùng tay vỗ đầu gối cậu an ủi.

"Việc ở đây," Toey nhìn quanh phòng, "và học tập cùng anh ấy ở cùng một nơi, dành thời gian với anh ấy...là quá đủ với tao rồi..."

Toey lặp đi lặp lại cụm từ 'đủ rồi' và 'sẽ không đòi hỏi gì thêm' trong đầu.

Matt thở dài và sau đó cười bất lực.

"Tên nhóc luôn lảm nhảm vào tai tao rằng đám cưới của nó sẽ ra sao đâu rồi, hả? Nhiều khi mày phải giữ cái sự ảo tưởng để biến nó thành động lực và cuối cùng có thể làm gì đó về cái tình huống khốn khổ của bản thân...và kéo tao vào đó.

Toey liếc Matt, nhưng cậu cũng có thể thoát khỏi cảm giác buồn bã, vì thế đó cũng được gọi là thành công.

"Tao biết là mày sợ. Và khi nhìn khái quát, mày sẽ không thể nhìn thấy rằng anh Q có hứng thú hay không. Nhưng bạn tôi ơi-" Matt chỉ về phía Toey "-mày biết anh ấy rõ hơn bất cứ ai trong tòa nhà này hoặc cả Trái đất này."

"Cái này-" Matt chỉ về phía hộp bút chì "-là một vấn đề lớn. Nó là sự tiến triển. Mặc kệ nó là cử chỉ hay bất cứ thứ gì. Bỏ ngay cái suy nghĩ 'ừ thì, những người cố vấn khác sẽ làm nhiều hơn thế bla bla bla'. Đây là Q mà chúng ta quen thuộc. Và MÀY biết anh ấy như nào."

Toey nhắm mắt và gật đầu. Cậu đúng là biết con người Q như nào. Và cậu càng rõ hơn món quà này không chỉ đơn giản chỉ là món quà. Nhưng kể cả trước kia Q đã gọt bén bút chì của cậu vào ngày trước, hay cho cậu một viên kẹo hình trái tim, hay mua cho cậu một chai nước hơn 1 tuần trước...Toey cũng chẳng đòi hỏi thêm.

Cậu không cố suy nghĩ nhiều về hành động này của Q. Bởi vì một phần là Q sẽ chẳng nói gì về nó. Và phần còn lại là nỗi sợ bị lật tẩy và khiến anh rời xa cậu.

Vì vậy, Toey thường hành động mỉa mai khi Q cuối cùng đã làm điều gì đó mà một người cố vấn nên làm cho người được cố vấn của mình, hỏi xem đó có phải điều đó là thật không và tiêu tốn chút công sức mà Q đã bỏ ra.

Nhưng bây giờ, sau cử chỉ này... cậu muốn cảm ơn anh.

Bởi vì hộp bút chì được gọt nhọn này có ý nghĩa với cậu nhiều hơn những gì người khác có thể nghĩ. Người duy nhất có thể hiểu nó có ý nghĩa như thế nào là Q. Nhưng Q không hoàn toàn nhận thức được ý nghĩa của việc anh vừa làm đối với người được cố vấn của mình.

Tuy nhiên Toey biết. Và thế là đủ rồi.

Cậu muốn cảm ơn Q, cho anh biết là hành động của anh mặc dù có chút thô lỗ nhưng đã khiến cậu cảm động. Cậu muốn tỏ lòng biết ơn với người cố vấn của mình bằng cách cảm ơn anh.

Và cậu đang làm thế.

Toey không đặc biệt tìm kiếm Q khi cậu đi qua hành lang, nhưng ở đó cậu lại phát hiện ra anh, ngồi ở một giá vẽ trong một trong những căn phòng, làm việc trên một bức tranh.

Q đang tập trung vào bức tranh của mình và không nói lời nào.

Nhưng cậu vẫn biểu đạt thái độ của mình vì những cây bút chì, sau khi khẽ hừ một tiếng, Toey tiếp tục cuộc trò chuyện qua những câu hỏi.

Và mặc dù Q bác bỏ suy nghĩ của Toey, về một người tốt mà ai đó phải có khi trở thành nghệ sĩ yêu thích của người khác, Toey vẫn tiếp nhận nó với một tiếng thở dài mệt mỏi nhưng thích thú.

Cậu tò mò liệu Q có bác bỏ cậu và nói việc Toey xem Q là họa sĩ ưa thích của cậu là một sự vô lý không.

Toey đã từng gián tiếp nói với Q rằng anh là idol của cậu. Và lúc đó, Q cũng cho rằng đó là sự điên rồ và Toey có một động cơ thầm kín trong việc khen ngợi anh.

Q có lẽ không quá khó chịu khi mọi người thực sự ngưỡng mộ anh và cả việc trở thành người yêu thích của ai đó. Mọi người luôn dành lời khen cho anh và điều đó có thể khiến những lời khen ngợi và khen ngợi mất đi tầm quan trọng của chúng đối với Q. Có lẽ anh nghĩ những gì mọi người khen anh đều không đúng sự thật.

Nhưng Toey đã và đang nói sự thật.

Q không chỉ là người Toey yêu thích nhất và còn là họa sĩ ưa thích của cậu. Những bức vẽ của anh, là thứ đã truyền cảm hứng cho cậu đi con đường đã chọn. Q đã truyền cảm hứng cho cậu trở thành một họa sĩ.

Toey ngưỡng mộ vẻ đẹp bên trong những tác phẩm của Q, cũng như chính anh.

Cậu thích nhìn Q tập trung vào việc vẽ tranh của mình. Ừ thì, cậu thích ngắm nhìn anh, nhưng cái này là riêng biệt. Q đang trong thế giới riêng của anh.

Và Toey chỉ đơn giản là cảm thấy thoải mái và hạnh phúc khi ngồi đó cạnh anh và dành thời gian bên anh như thế. Khoảng thời gian mà cậu ngồi cạnh anh khi anh đang làm việc là khoảng thời gian họ ở gần nhau nhiều nhất. Bởi vì tất cả những tương tác giữa họ đều ngắn ngủi và không có nhiều không gian để việc đó diễn ra.

Khoảnh khắc cả hai gần nhau nhất là khi cả hai nấu ăn cùng nhau ở nhà của Peem.

Giây phút cả hai làm việc cùng nhau, đồng bộ và yên bình trong tĩnh lặng.

+++++

Q phải thừa nhận là việc này khá thoải mái. Việc ngồi đó có Toey bên cạnh trong khi anh đang vẽ.

Anh lần đầu tiên cảm nhận được cái vội vã của sự lo lắng khi Toey ngồi bên cạnh mình, khiến anh nhớ đến việc liều lĩnh mà anh đã làm và nỗi hoảng sợ điều mà Toey sẽ nói.

Nhưng Toey chỉ hỏi anh vài cậu và chỉ đơn giản là cảm ơn anh.

Q đã không nhìn cậu khi cậu bước đến cạnh, tầm nhìn anh đang tập trung trên bức tranh.

Đương nhiên là anh luôn tập trung vào tranh của mình rồi. Nhưng còn cả anh muốn né tránh không nhìn Toey.

Sau hành động anh đã làm, anh gọt bút chì cho Toey, ném về phía cậu, giả vờ ngầu và sau đó chạy đi trốn tránh,...anh vẫn chưa đủ can đảm để nhìn cậu.

Bài tập hiện giờ không chỉ là thứ kéo anh ra khỏi suy nghĩ những gì đã xảy ra, mà còn là lý do để anh không chú ý đến cậu đàn em bên cạnh.

Nhưng nỗi lo lắng khi Toey bên cạnh anh phần nào tan bớt và Q cảm thấy bình tĩnh lại và phần nào tận hưởng sự hiện diện của người kia.

Anh thường cảm thấy bị quan sát và bực mình khi anh cảm thấy họ nhìn về phía anh khi đang làm việc gì đó. Anh thật sự không chịu nổi cảm giác này.

Nhưng đối với Toey lại khác. Bởi vì anh muốn cậu nhóc này có thể học hỏi và quan sát những gì anh làm. Nhưng đồng thời cũng vì cảm giác ấy vô cùng yên bình lạ lùng.

Cùng lúc đó, Toey cũng lôi ra tập phác thảo của mình và bắt đầu vẽ gì đó.

Q liếc nhìn qua bên cậu.

Đầu tiên Toey hoàn thành bản phát thảo mà cậu đã bắt đầu ở lớp học trước. Sau đó cậu làm bài tập, dựa vào bản phác thảo đó.

Nhưng sau đó, khi Q liếc nhìn sang lần nữa, anh nhìn thấy một bản sao vẽ bằng bút chì khá chính xác của những gì Q đang vẽ ngay bây giờ.

Toey hẳn đã nhận ra Q đang nhìn mình. Rõ ràng quá rồi. Bởi vì Q đã ngừng vẽ với cọ một lúc rồi khi nhìn về bản vẽ của Toey.

Q nhìn lên và thấy ánh mắt của Toey đang nhìn anh với vẻ bối rối và đang chờ anh lên tiếng.

Ánh mắt cả hai nhìn nhau trong chốc lát, rồi chẳng rời khỏi nhau.

Q đã né tránh ánh mắt của Toey được 4 giờ đồng hồ khi anh chạy ra khỏi lớp cậu. Ngoại lệ là khi anh thoáng nhìn lại cánh cửa khi Toey bước vào căn phòng mà họ đang ở lúc này.

Và bây giờ khi nhìn Toey, giống như lần đầu tiên, Q khó lòng rời mắt đi.

Toey hơi nhíu mày lại, chờ đợi xem Q nghĩ gì về bức vẽ.

Q nhìn đôi mắt nâu to tròn và không nói gì.

Thông thường, khi Toey bắt gặp anh đang nhìn chằm chằm, Q nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, hắng giọng và chuyển chủ đề.

Nhưng Q không thể.

Và trớ trêu thay, Toey lúc này lại là người không thể chịu nổi nữa, nhìn xuống và khẽ hắng giọng.

Hành động đó khiến Q có chút vui vẻ.

Anh cười khúc khích thay vì tiếng thở ra nặng nề, và cằm lấy phác thảo từ Toey.

"Xích lại đây." Anh ra lệnh.

Toey chớp mắt bối rối.

"Để mày nhìn dễ hơn, nhanh." anh lặp lại nhưng Toey vẫn không nhúc nhích, miệng hé ra ngạc nhiên.

Q thở dài và sau đó kéo lấy ghế gỗ mà Toey đang ngồi.

Với bàn tay túm lấy dưới ghế giữa hai chân Toey, anh kéo cậu lại gần hơn.

Toey bắt lấy cạnh ghế trong sự ngỡ ngàng và sợ hãi té xuống khi Q kéo cả cậu và chiếc ghế lại gần.

+++++

Toey còn chẳng thể suy nghĩ khi Q mở miệng nói.

Anh chỉ về phía phác thải mà cả anh và Toey có thể nhìn, cả hai ngồi sát vào nhau.

Toey nghĩ não cậu đã ngừng hoạt động, không thể động đậy chút gì hay tiếp thu những gì Q nói.

"...mày không nghe tao nói, đúng chứ?"

Toey lắc đầu và tâm trí cậu thức tỉnh. Q rõ ràng cũng biết cái lắc đầu nghĩa là không rồi.

Q lại chuẩn bị la rầy cậu nữa rồi, cậu có thể cảm nhận được, nhưng khi ánh mắt anh đụng cậu...mọi chuyện lại thay đổi.

Anh cứ thế nhìn Toey trong giây lát rồi nụ cười hiện trên môi anh, ánh mắt anh hiện lên đôi nếp nhăn ở đuôi mắt.

Nó gần như giống với nụ cười anh dành cho Toey khi anh dùng tay lau đi vết đất sét trên trán cậu vài hôm trước.

hưng không như lần này, Toey không cười lại. Cậu cãi lại.

"Au, anh Q! Toey chút nữa là té khỏi ghế rồi!"

Q không mảy may với giọng mè nheo của Toey. "Mày có thể nghe được chứ?"

"Dạ" Toey lẩm bẩm và cúi đầu xấu hổ, và sau đó quay qua nhìn quyển phác thảo Q đang cầm.

Q ngồi lại gần Toey hơn, và người nhỏ hơn thở phào vì điều đó. Bởi vì cậu không biết liệu mình có chịu nổi không nếu Q kéo cậu lại như lúc nãy.

Thành thật mà nói thì cậu vẫn chưa hết sốc.

Không phải việc chàng trai mình thích kéo ghế lại gần diễn ra hằng ngày. Và đặc biệt là nơi Q đặt tay.

Toey tưởng tượng nếu như cả hai đang đứng thì có khả năng Q sẽ bắt lấy eo cậu kéo lại gần, hoặc...mặt trước của dây nịt.

Toey lắc đầu cua đi những tưởng tượng điên rồ và tán mình tỉnh lại.

"Những gì tao sắp nói mày là về cơ bản là soi mói thôi, ok? Nhìn chỗ này? Mày nên-"

"Soi mói?" Toey ngắt lời anh, không chắc liệu mình có nghe đúng hay không.

Q nhìn cậu và gật đầu. "Ừ. Nó tốt. Tốt hơn mong đợi. Nhưng có một vài điều cần cải thiện như giải phẫu bàn tay và-... Mày còn đang nghe không đấy??"

Toey đang mỉm cười. Cười toét cả miệng.

"Đừng..." Q trầm giọng cảnh cáo nhưng Toey vẫn tiếp tục mỉm cười, đến mức má cậu cũng muốn đau.

Q tặc lưỡi và thở dài. "Đó là lý do tao né tránh đấy. Đừng có mà kiêu ngạo về những việc như mày làm những việc đúng đắn nên làm khi còn là một sinh viên nghệ thuật, nghe không?"

Toey ngừng cười, nhưng miệng vẫn nhếch lên, rồi đến gần Q.

Người lớn hơn lùi lại đôi chút, vài cm.

"Toey chỉ thấy vui rằng anh Q đang khen Toey vì em đã làm đúng."

Q né tránh giao tiếp ánh mắt và nhìn lại phác thảo.

"Mày không nghe thấy tao vừa phê bình mày à?"

Toey lùi về, nụ cười vẫn ở trên môi. "Kha khá ạ. Nhưng P'Q có thể nào nhắc lại để Toey tập trung nghe lần nữa không?"

Q hắng giọng và sau đó bắt đầu nói lại cho Toey những chỗ cậu cần cải thiện.

Toey lắng nghe từng lời, đôi mắt cậu di chuyển giữa bản vẽ và bức tranh.

Cậu gật đầu và nhận lấy lại cuốn phác thảo từ người cố vấn khi anh đã giải thích xong.

Khi cậu nhìn Q, anh đã tập trung vào giấy vẽ.

Toey mỉm cười và cằm lấy bút chì tiếp tục vẽ, chỉnh sửa những nơi mà Q hướng dẫn cần cải thiện.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt liếc nhìn của người đàn anh đặt trên mình để kiểm tra. Nhưn ngoài việc đó, cả hai vẫn ngồi cạnh nhau và làm việc trong im lặng.

+++++

Một lúc sau, Toey lại đứng dậy và rời khỏi phòng mà không nói một lời.

Cả hai người đều đã nhiều lần rời khỏi phòng để đi uống nước hoặc đi vệ sinh nên Q không thắc mắc tại sao Toey lại đi.

Mỗi khi Toey hoặc anh quay lại vị trí của mình, Q lại nhận thức được mức độ gần nhau của họ. Sau khi kéo cậu lại gần, họ vẫn chưa điều chỉnh lại chỗ ngồi mà vẫn ngồi cạnh nhau khi làm việc.

Q đã đạt được rất nhiều tiến bộ, có lẽ là nhiều như Peem sẽ làm được trong cả tuần này nếu cậu ta bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình ngay bây giờ.

Nhưng Q vẫn chưa muốn dừng lại. Anh không chỉ hòa nhập mà còn không muốn rời khỏi bầu không khí mà anh và người được cố vấn đang ngồi trong đó.

Ngay cả khi họ ở rất gần, Q vẫn cảm thấy thoải mái. Và sự hiện diện của Toey gần như được neo giữ. Điều gì đó mà chỉ làm việc trên một tác phẩm nghệ thuật mới có thể khiến Q cảm thấy thế.

Anh nghe thấy tiếng 'ừm' bên cạnh và quay lại nhìn. Toey quay lại lần nữa và đưa đồ uống trong túi, bảo anh hãy uống nó cùng với tiếng 'ừm' mà cậu vừa tạo ra.

Q nhìn anh rồi quay lại uống nước. Đó là sinh tố, hay sữa lắc. Toey dùng cằm chỉ vào nó và đưa nó lại gần Q hơn, ra lệnh cho anh cầm lấy nó.

Anh lấy chiếc túi ra khỏi tay Toey và lấy đồ uống lạnh ra.

Anh 'ừm' một tiếng để cảm ơn người nhỏ hơn khi cậu ngồi lại kế bên anh.

Một lần nữa Q nhớ lại cả hai ngồi gần nhau như nào.

Q hút một ngụm, mặt vẫn dính trên bản vẽ, quan sát và suy nghĩ xem bước tiếp theo là gì.

Anh có thể nghe âm thanh hút nước bên cạnh và cả tiếng mè nheo.

Liếc nhìn thì thấy Toey vừa bị buốt óc.

"Vừa lắm" Q lẩm bẩm và cười khúc khích rồi tiếp tục hút nước.

Toey chỉ đáp lại với giọng mè nheo.

"Lẽ ra mày nên mua cà phê đá hay gì ấy." Q nói và nghĩ rằng ngay cả một ly cà phê đá cũng sẽ ít buốt hơn một thứ gì đó về cơ bản là một loại sữa sền sệt.

"Toey không thích cà phê." cậu lẩm bẩm, xoa đầu đau đớn.

"Thế mày thích gì?"

...

Ngay khi Q nói điều đó, anh nhận thức được câu hỏi nghe như thế nào. Anh định nói lại nó, nhưng Toey đã trả lời, không bắt gặp khuôn mặt khó xử mà Q đang làm.

Toey đang chỉ vào đồ uống của họ. "Cái này."

Q ngân nga và gật đầu. Toey trở lại uống sữa lắc, thỉnh thoảng nhăn mặt giữa tiếng húp vui vẻ của mình.

Nhìn đồ uống màu trắng, Q có cảm giác như vừa bị deja-vu.

Anh nhìn về phía Toey và bỏ đi suy nghĩ trong đầu.

Q hút thêm vài ngụm rồi đặt cốc xuống và quay lại bào vẽ. Sau đó Toey cũng bắt đầu phác thảo khác nhưng Q chẳng mấy bận tâm.

Sau một lúc, Toey tìm kiếm xung quanh.

"P?"

"Hả?" Q ậm ừ, tay thì vẫn vẽ.

"Dao gọt của Toey đâu rồi?"

Q ngừng vẽ và nhíu mày nhìn về phía Toey. "Nó nên ở trong hộp cút. Nhìn kĩ lại đi."

"Toey đã tìm rồi. Nó không có ở trong đó." cậu đứa hộp bút cho Q xem.

Sau đó Q nhớ đến gì đó. "Chết thật, đúng rồi. Xin lỗi nhé. Đợi chút."

Q đứng dậy và đi đến hàng giá vẽ khác đến hàng giá vẽ mà anh ngồi sáng nay. Anh tìm thấy dao cắt của Toey, nơi anh đặt nó xuống khi mài bút chì trước khi chạy ra khỏi phòng và cho người được cố vấn của mình ngay trước khi lớp học của đứa trẻ bắt đầu.

"Đây." anh đi lại và thả nó vào tay Toey.

"Cảm ơn ạ" Toey lẩm bẩm và bắt đầu gọt bút chì đang dùng.

Q ậm ừ rồi quay lại chỗ ngồi. Anh lại cầm lên cọ vẽ lần nữa, nhưng lại ngừng khi Toey lên tiếng.

"Cảm ơn anh Q ạ. Vì những cây bút chì."

Q liếc nhìn cậu đàn em.

"Không có gì." Q lẩm bẩm và cố tập trung vào bức tranh lần nữa.

Nhưng mọi chuyển động của anh chậm dần và anh bị mắc kẹt không biết nên tiếp tục như nào.

Sau một lúc, Toey lại lên tiếng.

"Anh đói chứ?" Toey lo lắng hỏi anh với giọng thầm thì.

Q nhìn người kia trong chốc lát rồi gật đầu.

Toey nghe thì lại tươi vui trở lại.

"Đi thôi, để em đi mua ít đồ ăn!" cậu phấn khởi đứng lên khỏi chỗ ngồi.

Nhóc đàn em bắt đầu dọn dẹp đồ đạt và chợp lấy cọ vẽ của Q rồi mang đến bồn rửa.

Q không kìm được mà bật cười, lắc đầu đi đến buồn rửa với khung màu và dao vẽ.

Toey chút nữa đã tông vào anh khi quay đầu lại với cọ ướt trên tay. Anh nhìn cậu đàn em nhanh chân đi về chỗ anh đã ngồi vội vã cất hết mọi thứ vào túi anh.

"Đi nào !" Toey la lên, cậu đã chuẩn bị vác túi của mình cũng như túi của Q trên vai.

"Anh có thích ăn Moo Kratha chứ? Em đãi!"

Q ậm ừ, mặt vẫn vô cảm, làm ra vẻ như chẳng quan tâm.

Nhưng bụng anh lại phản bội anh, nó kêu gào lên.

"Toey sẽ coi đó là đồng ý. Đi nào!"

Và chỉ như thế, Q để bản thân bị kéo đi ra khỏi tòa nhà khoa và ngồi vào xe của Toey.

Toey cứ liên tục nói về nơi mà cậu muốn Q thử món Moo Kratha ngon nhất. Người nhỏ hơn không ngừng trò chuyện trong khi lái xe đưa Q đến chỗ đó.

Và Q chỉ ngồi đó, lắng nghe, và nhìn Toey nói không ngừng nghỉ.

Nụ cười dịu dàng chưa bao giờ rời khỏi gương mặt anh.

+++++

Toey đang rất vui. Cậu đã đưa Q đến nơi bán bbq ngon nhất trong phố và chẳng màng đến đã gọi bao nhiêu và giá tiền bao nhiêu.

Cậu chỉ quan tâm đến gương mặt thỏa mãn của Q khi ăn thôi.

"Sao mà cái này nó ngon quá vậy?" Q buông lời khen rồi ăn thêm miếng nữa.

"Nói rồi mà!" Toey nhếch miệng cười.

"Đã lâu rồi tao không ăn Moo Kratha." Q nói với miệng bị lắp đầy, nhưng vẫn muốn nhét thêm vào.

"Vậy thì Toey sẽ dẫn anh đến đây thường xuyên hơn."

Q ngừng nhai và nhìn Toey.

"Mày không cần làm thế." Q lẩm bẩm, quay đi và tiếp tục ăn.

"Ok vậy Toey sẽ không bao giờ dẫn anh đến và Em sẽ chắc chắn là chủ quán sẽ để tên anh vào danh sách cấm ạ."

Mắt Q mở o và nhìn về đống thức ăn trước mặt mình. Anh cúi xuống và nhét thêm vào cái mồm đã ngập đồ ăn của mình.

Toey bật cười.

Cậu có thể thấy Q đã phần nào thư giãn hơn và cả hai đã cũng thoải mái hơn khi cùng ăn và nói chuyện phiếm về đời sống đại học và những giảng viên của họ.

Và tất cả những việc đó khiến cậu hạnh phúc.

Sau đó khi cậu đưa Q về nhà, cậu có thể thấy người lớn hơn đang căng thẳng.

Toey nhận thấy sự thật rằng việc cậu là người lái Q đi khắp nơi thật thú vị, nhưng cũng có thể cảm nhận được rằng có điều gì đó đang làm phiền người kia.

Cậu hiểu rằng về cơ bản họ đã chuyển đổi vai trò. Và với cách hành động của Q, Toey đoán đó có thể là anh đang cảm giác tội lỗi.

Tuy nhiên cậu không chắc chắn. Nói chung là rất khó để hiểu Q. Ngoài ra, Toey cũng muốn nói với người cố vấn của mình rằng "vừa lắm". Để cho người kia cảm thấy có lỗi.

Nhưng Toey đau lòng khi thấy Q không thoải mái. Thế là cậu nói đùa vài câu. Và chẳng bao lâu sau, Q lại tức giận và mắng Toey vì những điều ngu ngốc vô nghĩa mà cậu đang nói.

Toey chỉ cười toe toét, vui mừng khi Q trở lại như thường.

+++++

Q vẫn cảm giác no khi tỉnh dậy, no từ bữa ăn bbq hôm qua...và cả trái tim anh cũng đang bị lắp đầy.

Mặc dù ngày hôm qua kết thúc theo một cách lạ lùng, Q phải thừa nhận và anh thích điều đó. Anh thường hay đi chơi cùng Peem hoặc Fai, hay cả nhóm bạn.

Nhưng ngồi làm việc kế bên Toey cả ngày, sau đó cùng nhau đi ăn tối thực ra không tệ.

Q vươn người trên giường và thở dài mệt mỏi khi xương cốt được kéo căng.

Anh thường ngủ, rất nhiều. Đã qua bữa trưa rồi, nhưng cũng chẳng sao. Hôm nay là ngày Loy Krathong và anh thì không có lớp. Nhưng anh có chuyện khác để làm.

Lần lượt, anh gọi điện cho bạn bè và thông báo cho họ về điều quan trọng nhất của ngày hôm nay.

Trang phục.

Đó là một thói quen hay đúng hơn là truyền thống mà Q có. Buộc bạn bè của mình mặc đồ theo chủ đề chung trong các sự kiện hoặc chuyến đi. Peem gọi đó là bệnh Q.

Q đã bắt đầu làm điều đó khi còn đi học và bạn bè của anh đã quen với việc nhận được các cuộc gọi bất ngờ thông báo về quy định về trang phục mà họ phải tuân thủ.

Anh tắm rửa, mặc quần áo, gọi đồ ăn, luyện tập một chút, lấy túi đàn guitar và rời đi đến công viên phía sau trường đại học của họ.

Q có cảm giác hài lòng khi nhìn thấy tất cả họ đều mặc đồ có họa tiết scotch. Bao gồm cả nhóm sinh viên từ khoa của Tan mà những người khác dường như sẽ tiếp nhận ngay lập tức.

Nhóm tách ra và Q tranh thủ lúc này rời đi để chuẩn bị lên sân khấu. Anh không quan tâm đến việc Peem bị bỏ lại một mình với Phum. Cậu ta sẽ ổn thôi.

Không mất một phút nào anh đã có mặt trên sân khấu cho đến khi có người đến gần. Q đang chào hỏi các thành viên trong ban nhạc và đặt túi đựng đàn guitar của mình xuống thì một cô gái từ khoa y đến và gọi anh.

Q nhướng mày chờ đợi cô gái tới nói hay hỏi mình.

Nhưng Q đã biết rồi.

"Chain cũng ở đây à?"

"Thằng đó chắc hẳn đang ở đâu đó quanh đây." Q trả lời với một nụ cười nhẹ và mở túi đựng đàn guitar của mình ra.

Cô gái tên Som, Q đoán thế, ậm ừ, vẻ mặt trầm ngâm.

"Hôm nay cậu có định biểu diễn không?" cô ấy chỉ vào cây đàn mà Q đang lấy ra khỏi túi.

"Chuẩn rồi. Tôi và Fan Fan sẽ vào sau. Bây giờ chúng tôi sẽ thực hiện kiểm tra âm thanh. Hãy đến xem chúng tôi biểu diễn sau nhé!" Q lại mỉm cười với cô ấy.

"Chắc chắn rồi." Cô ấy gật đầu nhiệt tình.

"Thằng Chain sẽ ở đâu đó trong khán giả nếu lúc đó cậu vẫn đang tìm kiếm nó."

Cô ấy nhìn đi chỗ khác một lúc, cắn môi dưới.

"Cậu có kế hoạch gì sau buổi biểu diễn không?" Cô ấy hỏi, mắt tập trung cao độ vào Q. Cái nhìn cô ấy dành cho anh...Q biết cô ấy muốn gì.

Không có gì lạ khi các cô gái tiếp cận anh và Chain. Q nghĩ rằng đó là hậu quả của việc giữ tính cách ngầu này.

Chain là một tay chơi, đó là điều chắc chắn. Anh ta không thể duy trì một mối quan hệ lâu dài và có một danh sách các cô gái mà anh ta luôn nói chuyện cùng.

Thì đúng Q cũng là một tay chơi. Nếu ta áp dụng những đặc điểm tương tự cho anh. Nhưng nó khác với những gì khiến Chain trở thành một tay chơi.

Q chỉ có một số...vấn đề với lời hứa.

Anh không nghĩ mình là một tay chơi, nhưng những người khác thì có.

Với mức độ thân thiết của anh và Chain cũng như việc cả hai đều được mọi cô gái trong trường tiếp cận như thế nào, họ có những quy tắc cơ bản.

Một ký hiệu giữa bạn bè. Không tán tỉnh bất kỳ ai mà người kia quan tâm hoặc đã tán tỉnh.

Một kịch bản đã xảy ra nhiều lần. Một cô gái được người kia tán tỉnh hoặc hẹn hò, đến với người kia sau khi chia tay. Cho dù họ có thấy cô gái đó hấp dẫn đến đâu thì họ cũng không tán tỉnh hoặc tán tỉnh người yêu cũ của người kia.

Hiển nhiên là anh em trước rồi đến phụ nữ.

Vì thế giờ đây Som đứng đây phía sau cánh gà và mục đích của cô rất rõ ràng, kể cả cô ấy là một trong những mục tiêu của Chain.

Và như mọi khi, vì tình yêu và sự tôn trọng tình anh em với Chain, anh đã từ chối cô nàng.

Nhưng cô nàng đây không phải là người duy nhất tiếp cận anh ngày hôm nay. Một số người thử vận ​​may và chủ động tán Q ngay hôm nay. Do anh không học ở khoa nghệ thuật và tránh xa các tác phẩm nghệ thuật mà anh quá bận rộn nên anh có vẻ dễ gần.

Khi ở khoa của họ, anh không thể trả lời mọi người và giả vờ như không nghe thấy họ trong khi anh rất tập trung và làm việc. Tính cách gia trưởng của anh đang tạo ra một bức tường xung quanh anh.

Nhưng khi anh ra ngoài tham dự các sự kiện hoặc ở quán bar, mọi người sẽ tận dụng cơ hội để tiếp cận anh.

Trước đây, có một số người anh đã cân nhắc và tán tỉnh. Nhưng không phải hôm nay. Hoặc các cô gái đó là một trong những người yêu cũ của Chain, một người mà Chain để mắt tới, hoặc một người không hấp dẫn Q.

Thay vào đó, Q thấy mình liếc nhìn xung quanh những người đang đi dạo trong khu vực và dọc theo các gian hàng để tìm kiếm ai đó.

+++++

Toey rất phấn khích. Đây là lần đầu cậu tham gia lễ hội Loy Krathong sau khi vào đại học và cậu đã sẵn sàng để tận hưởng hết mình.

Matt vừa mới nhắn cậu rằng cậu ta đã ở đó và đang đứng trông quầy cho khoa của họ. Toey ghé qua thăm cậu ta rồi mới đi tìm những người khác.

Đầu tiên cậu chạy đến gần sân khấu. Cậu nghe nói hôm nay ban nhạc của Q sẽ biểu diễn nhưng không thấy anh ở đâu cả.

"Anh ơi? P'Q không còn ở đây nữa à?"

Toey quay lại và thấy một sinh viên năm nhất khác hỏi một chàng trai trên sân khấu.

"Anh không biết nó ở đâu, nhưng nó sẽ quay lại sau." anh chàng nói với cô bằng giọng đều đều nhất mà Toey từng trải qua.

Cô ấy trông buồn bã và bước đi đến chỗ nhóm bạn đang đứng xa hơn một chút.

Chà, điều đó trả lời một phần câu hỏi của Toey. Q không có ở đây.

Nhưng anh có thể ở đâu....

Toey nhìn quanh khu vực với hy vọng tìm được người cố vấn của mình. Nhưng thay vào đó anh lại tìm thấy bố mẹ mình. Không phải gia đình thật của cậu.

Một nụ cười toe toét hiện lên trên khuôn mặt cậu và chạy nhanh đến chỗ Phum và Peem, khoác tay họ.

Toey tự hào về khả năng nhận biết rất tốt mọi thứ và khuôn mẫu. Và một lần nữa, Phum và Peem lại ở bên nhau...

Peem lại từ chối nữa rồi. Rằng cậu ta và Phum là người yêu. Dù thế thì anh Phum của cậu lại chẳng từ chối và giữ im lặng.

Toey nhìn Phum đầy thấu hiểu và mỉm cười. Cậu biết người anh của mình quá rõ. Nếu như giữa hai người họ chẳng có gì thì anh ta đã phản bác ngay rồi.

Và ánh mắt sẽ không nói dối. Cái nhìn và nụ cười khi Phum đưa cho Peem kẹo bông gòn...Toey cá sẽ ít hơn 1 tuần.

Cậu kéo cả hai xung quanh thêm 1 giờ, rút cạn túi tiền của Phum và nhét đầy mồm bằng vô số đồ ăn vặt mà cậu năn nỉ Phum mua cho mình.

Sau khi mặt trời dần lặn, mọi người đã chuẩn bị cho buổi trình diễn.

Toey thấy Fang từ phía xa và chạy lại anh, gần như đánh gục anh với với cái ôm.

Cậu thực sự cảm thấy có chút tội lỗi. Không phải về cái ôm mà là về việc im lặng với Phum và Fang.

Nhưng Toey có lý do của mình. Cậu sợ Fang và Phum sẽ cố nói lý với mình nếu cậu nói với họ về kế hoạch đột ngột thay đổi tương lai và theo học nghệ thuật.

Và vì Toey đã rời nhà và chuyển đến căn hộ riêng của mình nên họ cũng không thể tìm thấy cậu ở đó.

Nhưng bây giờ Toey đang ở đây. Tất cả đều đoàn tụ. Kể cả Mick và Beer. Tất cả những người cậu yêu thích đều ở một nơi. Chỉ một trong số họ bị thiếu.

Chính xác là 2 người. Matt vẫn đang ở gian hàng của khoa họ.

Nhưng người cậu thực sự nhớ nhất là đứng trên sân khấu.

Cậu kéo Peem lại gần sân khấu, những người khác đi theo.

Tất cả những gì Toey có thể nghĩ ra được khi Q giới thiệu ban nhạc mình là 'Q trông thật đẹp trai".

Người đàn anh đang nhìn xuống xóm bạn của mình và mỉm cười thật đẹp trai, Toey như muốn tan chảy.

Cậu thắc mắc sao anh có thể càng ngày càng bảnh trai hơn mỗi lần cậu thấy anh.

Kể cả trước khi Q bắt đầu cất giọng hát, Toey không thể ngừng mỉm cười, má cậu muốn toác ra luôn.

Và càng tệ hơn khi anh bắt đầu hát. Toey rất tự hào về Q. Nhìn anh trên sân khấu, thể hiện tình yêu với nghệ thuật của anh với hình thái khác, Và tận hưởng sự náo nhiệt của đám đông.

Đó như một trong những video âm nhạc mà Toey có thể tưởng tượng ra khi nghe nhạc, nơi mà Q đứng trên sân khấu và cất tiếng hát cho cậu.

Cả nhóm xung quanh cậu cũng đang tận hưởng cuộc vui.

Nhưng rồi bỗng nhiên, Toey cảm nhận được cánh tay Peem không còn trên vai nữa. Cậu nhìn quanh và thấy Peem bị Phum kéo đi rồi.

"Chúc may mắn nha anh Phum, em ủng hộ anh" Toey nghĩ trong đầu và mỉm cười nhìn hai người kia rời đi.

Bài hát dần đi đến kết thúc và dường như Q đã nhìn cậu khi anh hát những lời cuối cùng.

Nhưng cậu biết không nên quá tin trí đầu óc của mình, cậu đã có quá nhiều mơ mộng về viễn cảnh này rồi.

Mặc dù vậy, Toey vẫn rất vui. Cậu và bạn của mình đã tận hưởng lễ hội cùng nhau.

Q cúi đầu chào trên sân khấu và Toey thì giơ cao hai ngón tay cái với nụ cười tươi để chúc mừng anh.

+++++

Q không ngừng nhìn về phía Toey khi anh biểu diễn. Những lần như thế, anh đều phải nhắc nhở bản thân phải giao tiếp với phía đám đông, và dời đi ánh mắt nhìn về phía Toey.

Nhưng rồi ánh mắt anh lại tìm về nơi chúng thuộc về.

Anh muốn chắc chắn rằng Toey đang tận hưởng bài hát và trình diễn của anh.

Nhưng anh cũng muốn nhìn về nụ cười khiến chính anh cũng không kìm được bản thân vui vẻ khi hát.

Khi anh bước xuống sân khấu và đi đến chỗ bạn mình, anh nói chuyện cùng bạn mình, gần như không để mắt đến Toey.

Thay vào đó, anh tìm Peem, rồi nhận ra cậu ta chẳng ở đây. Tên này nó lại đi đâu rồi? Chẳng phải nó vừa ở đây vài phút trước-

+++++

Động não, động não đi Toey!

"Ah!Ừm! Mấy anh đã thả hoa đăng chưa ạ?" Toey thay đổi chủ đề.

Tuyệt. Hoàn hảo.

Cậu bĩu môi, cố lấy lòng thương hại của người khác. "Em chưa thả nữa."

Nhưng mọi người đều bảo là họ đã làm rồi. Peem thì hoàn toàn quên đi và Toey chỉ đơn giản giận dỗi bởi không ai đi cùng.

Đây là lễ Loy Krathong đầu tiên của cậu với tư cách là sinh viên đại học và cậu thực sự muốn thả Krathong rồi ước.

"Oh. thôi nafo. Không vui gì cả. Em cũng muốn thả hoa đăng. Mấy anh có thể đi cùng em không?" cậu năn nỉ.

Toey không muốn thực hiện điều đó một mình như năm ngoái. Cậu bĩu môi lần nữa, mong rằng một trong số họ sẽ đồng hành cùng cậu mặc dù họ đã thả rồi.

Cả nhóm dù thế lại không muốn đi cùng và muốn dành thời gian cùng bạn cặp của mình và tận hưởng lễ hội thay vì trông chừng Toey.

Nhưng được cái là bọn họ giúp Toey nhận ra khi cả bọn nhìn và chỉ về một người.

Q đang rảnh này. Anh cũng chưa thả hoa đăng.

Anh quay đi, dường như cũng ngán ngẩm với ý nghĩ sẽ phải trông chừng Toey.

Với rất nhiều lời cầu xin, mè nheo và lạy năn nỉ, cũng như sự chì chiết từ cả nhóm cũng đủ khiến Q cảm thấy tội lỗi khi để Q một mình.

Cuối cùng anh cũng bỏ cuộc và đồng ý.

+++++

Toey mỉm cười rạng rỡ.

Từng người trong nhóm cũng tách ra rồi rời đi.

Toey có chút bối rối. Nhưng Q cũng rõ là bạn của mình cũng muốn được vui chơi của riêng. Và để lại Toey cho Q.

Mấy tên khốn. Chẳng phải chúng nó có đủ thời gian để vui chơi ở lễ hội rồi à? Giờ thì tụi nó muốn đá Toey đi để có thêm thời gian cho bản thân.

Nếu như Q không bận rộn với việc chuẩn bị, âm thanh và buổi biểu diễn cả chiều. Thì thời gian ít ỏi anh có thể đi mua gì đó để ăn.

Và giờ thì anh bị mắc kẹt với Toey trong khi bạn của anh thì chạy trốn như thể bố mẹ để lại đứa con của mình cho ông bà để có thể có thời gian cho bản thân.

Q muốn dành thời gian với bạn mình. Ăn mặc theo chủ đề để làm gì cơ chứ khi mà cả bọn lại không đi cùng nhau.

Anh muốn đắm chìm trong thức ăn và tận hưởng lễ hội với bạn bè.

Nhưng giờ thì bọn kia chạy đi như chó vậy.

Q còn trông thấy Tan bắt tay với Toey như thể đang nói 'cảm ơn vì đã hy sinh cho cả bọn, tao sẽ đi tán tỉnh bạn trai của mình'

Nhưng rồi anh cũng để cho bân thân bị Toey kéo đi.

"P'Q, đi thôi trước khi quầy hàng dẹp." người nhỏ hơn nói và kéo lấy cổ tay anh.

Rồi cả hai chạy đi, nắm tay cậu thả lỏng hơn và trượt xuống, rồi theo bản năng bàn tay của Q bắt lấy tay Toey.

Q nhìn xuống nơi hai bàn tay đang nắm lấy nhau nhưng Toey đã buông ra khi cả hai đến gần quầy hàng.

Anh cầm lấy một cái hoa đăng, tùy ý chọn một cái. Q chỉ muốn nhanh chóng mua một cái, thả trôi và rồi đi tìm bạn mình.

Ngay khi anh thanh toán, anh nhận ra Toey đang nhìn anh đầu mong đợi. Người nhỏ hơn không chọn cái nào.

"Mày không mua à?"

Tên nhóc giàu có này vậy mà lại chẳng có đồng nào trên người.

Toey cười, lúm đồng tiền lộ lên nhưng Q lại chẳng mảy may.

"Nếu mày không có tiền thì đừng có mơ."

"Toey thực sự không mang tiền mà." Toey mè nheo.

Tên nhóc này đúng là lì mà.

"Ừ thì..." Toey nói và Q có thể môi cậu đang bĩu ra hình thành nụ cười ngây thơ.

"...Toey có thể nào thả hoa đăng chung với anh Q không ạ?"

Q quay đi, né tránh ánh mắt của Toey khi anh đang dần thay đổi suy nghĩ của mình.

"Làm gì mày muốn đi."

Anh bỏ cuộc và bước đi, không muốn nhìn Toey vì đằng nào anh cũng đã đồng ý với cậu rồi.

"Tùy mày." Q nói thêm rồi đi ngang qua cậu đến bờ sông.

Q lấy ra chiếc bật lửa mà anh mang theo cả năm trời như một thói quen sau khi bỏ tật hút thuốc. Và ít nhất 1 lần trong năm, nó lại có ích.

Anh thắp nến của hoa đăng lên rồi để Toey cùng mình thả nó xuống nước.

May thay là trời nay không có gió.

Anh có thể cảm nhận được Toey mỉm cười chỉ vì nhìn ngọn nến, và bật cười.

Bây giờ chỉ có họ ở đây, các gian hàng và đám đông người ở xa hơn, Q cảm thấy thoải mái hơn.

Khi anh nhìn Toey và mỉm cười với cậu, cảm giác trân trọng và đầy ý nghĩa mà anh cảm nhận được mỗi năm.

Loy Krathong vẫn không mất đi tầm quan trọng đối với Q theo thời gian.

Hoàn toàn ngược lại. Lễ hội năm ngoái có cảm giác buồn vui lẫn lộn nhưng việc ăn mừng cùng bạn bè ở trường và Fai, người mà anh kết bạn, vẫn khiến anh cảm thấy vui vẻ vào ngày hôm đó.

Và bây giờ, mặc dù chỉ có họ ở đây nhưng điều đó lại càng quan trọng hơn.

Toey mỉm cười đáp lại anh, ánh sáng xung quanh phản chiếu trong mắt cậu.

Q nghĩ thật tuyệt khi có được khoảnh khắc như thế này mà không có nhóm bạn đông đảo của họ. Và chỉ với người đàn em của mình.

Q phải thừa nhận rằng anh đã có cảm tình với cậu em được phân công làm người nhận hướng dẫn từ mình ngay từ đầu năm học.

Và dù Q có thường xuyên phản kháng và đẩy Toey ra trước mặt những người khác thì anh cũng thầm trân trọng những khoảnh khắc như thế này.

Anh không biết chính xác nó là gì. Nhưng Q luôn khao khát những khoảnh khắc này sau khi cả hai gây chiến lần đầu.

Giống như khi cuối cùng anh cho phép họ ở một mình và làm theo mong muốn của Toey, đồng thời ngừng hành động không tốt với người nhận cố vấn của mình, mọi thứ đã đâu vào đấy.

Giống như trong thời điểm này.

Q ngồi xổm xuống và Toey cũng làm theo anh. Người trẻ hơn đưa tay ra và Q điều chỉnh tay để Toey cũng có thể cầm Krathong.

Anh nhìn cậu lần nữa và chẳng thấy gì ngoài nụ cười khiến Q muốn cười theo.

Với bàn tay của Q giao cho Toey, họ đang giữ và nâng Krathong lên một cách an toàn và cúi đầu xuống nó.

Q, trong tâm trí, cầu xin sự tha thứ vì anh và những người khác đã phạm tội làm ô nhiễm nguồn nước trên trái đất mỗi ngày, không chỉ lần này. Anh cảm ơn vì nguồn nước đã làm cho lương thực của họ phát triển và mang lại sự sống cho nhân loại.

Sau đó, anh dành một chút thời gian để suy nghĩ và suy ngẫm. Anh tập hợp và gói gọn tất cả sự tức giận mà anh đã cảm thấy trong năm qua. Tất cả những cảm giác tiêu cực mà anh đã có và gây ra cho người khác.

Anh chuyển tất cả vào Krathong sắp được thả xuống và xua tan mọi tiêu cực này. Và mời gọi những điều mới mẻ, tích cực vào cuộc sống.

Q cảm nhận được bàn tay của Toey dưới ngón tay cái của mình và mơ hồ nghe thấy Toey đang lẩm bẩm những lời cầu nguyện và ước muốn của chính mình bằng một lời thì thầm yếu ớt với chính mình.

Khi Q đợi Toey nói xong, anh nghĩ về việc cậu bé đã trở thành một phần quan trọng như thế nào trong cuộc đời mình.

Mặc dù Q phàn nàn về cậu rất nhiều nhưng nếu cậu không ở đây nữa, anh sẽ rất nhớ.

Có lẽ mối quan hệ giữa người cố vấn và người được cố vấn đang dần dần rõ ràng hơn và có ý nghĩa. Anh tự hỏi làm sao người khác có thể dễ dàng bày tỏ tình yêu và sự quan tâm đối với người được hướng dẫn của mình.

Nhưng bây giờ, và trong những khoảnh khắc như thế này khi họ ở một mình, Q nghĩ rằng anh có thể đã hiểu được cảm giác mà lẽ ra mối quan hệ đặc biệt này phải như thế nào.

+++++

Toey bày tỏ hết mọi bí mật, tất cả những gì cậu không thể kể cho bạn bè và đặc biệt là với Q.

Cậu cầu xin sự tha thứ và ước cho từng mong muốn.

Rằng Q sẽ không biến mất khỏi cậu và ở bên cạnh cậu mãi mãi.

Cậu không ước rằng cả hai sẽ thành một đôi, như mọi người thường ước dưới ánh đèn hoa đăng cho người họ thích.

Toey chỉ muốn Q trong cuộc sống của mình. Và cậu không đòi hỏi gì thêm.

+++++

Q nhận ra Toey đã ngừng thì thầm với bản thân và cả hai đồng thời nâng đầu lên.

Cả hai cẩn thận hạ Krathong xuống nước và Toey đẩy nhẹ cho nó trôi đi.

Ánh trăng tròn tỏa sáng và án lên mặt nước với vô vàng Krathong cháy sáng ánh đèn đang trôi nổi.

Cả hai đứng lên và quay sang nhìn nhau sau khi quan sát Krathong trôi đi.

Toey cười, và Q cũng lặng lẽ nhếch mép.

"Vui rồi chứ?"

Toey đáp trả bằng cái gật đầu phấn khích và thỏa mãn.

Và Q cũng thế.

Anh cảm thấy thanh thản, trong tâm trí và cả tâm hồn.

Tất cả cảm giác tiêu cự và vất vả đã trôi đi theo Krathong, để lại một Q vui vẻ và tràn đầy sức sống.

Anh mắt anh lướt trên mặt nước và bờ kia của con sông nơi mọi người vẫn đang thả hoa đăng.

Việc đứng đây tận hưởng giây phút này trong tĩnh lặng thật yên bình.

...

"P'Q?" Toey phá vỡ sự yên bình và quay sang Q.

"Gì?" anh hỏi, giọng nói có chút khó chịu vì bị làm phiền.

Toey nhìn anh, sau đó quay đi, rồi lại nhìn anh, rồi lại nhìn theo Krathong đang trôi đi, lại nhìn Q sau đó cậu cắn lấy môi dưới, né tránh ánh mắt anh.

"Krathong có thể lạc mất...nhưng-"

Q cắt ngang.

"Ew. Hãy thử nó lên Peem hoặc Chain trước khi đem nó áp lên tán tỉnh con gái, thằng Toey."

"Au! P'Q! Thật xấu tính!" nhóc đàn em mè nheo và nhìn về phía mặt nước giận dỗi.

Q đảo mắt. Toey sẽ không thể cua được ai với những câu tán tỉnh như 'Krathong của anh có thể lạc mất nhưng trái tim anh thì điên cuồng vì em.'

Kể cả Q còn thấy nổi da gà ngay khi lời này được thốt ra.

"Tốt hơn hết mày nên thực hành câu nói đó trước khi ngỏ lời hẹn hò với một cô gái vào năm tới. Đừng chỉ dựa vào ngoại hình của mày. Mày phải tự tin, hiểu không?"

Toey liếc anh một cái rồi khoanh tay trước ngực.

Q liếc nhìn cậu. Anh cảm thấy cay đắng khi nghĩ rằng năm tới, Toey sẽ yêu cầu người yêu tương lai của mình thả Krathong cùng. Và không phải Q, như cậu đã làm hôm nay.

Anh lại liếc nhìn Toey, Toey vẫn đang hờn dỗi vì bị mắng, quay mặt đi khỏi Q.

Q bước đi.

"Âu! Anh đi đâu? P'Q!" Toey chạy theo anh.

"Đi tìm những người khác. Peem có lẽ đang ở đâu đó. Nó đã đưa chìa khóa xe cho tao trước đó nên chắc nó vẫn còn ở đây ".

+++++

Chết thật.

"Có thể Hia Peem đã về rồi!"

Q lắc đầu và nhìn xung quanh khi họ quay trở lại sân khấu.

Họ có thể thấy Pun đang nhai một ít đồ ăn và đợi Chain, vì anh chàng đang bận nói chuyện với một cô gái nào đó.

Tan và Fang không tìm thấy ở đâu cả. Và Toey nghĩ rằng cậu đã nhìn thấy Beer và Mick ở đâu đó tại một gian hàng nào đó nhưng không chắc.

Họ tiếp tục đi loanh quanh và Q tiếp tục tìm kiếm người bạn thân nhất của mình. Toey cố gắng đánh lạc hướng người lớn tuổi hơn bằng cách nói về màn trình diễn của mình, nhưng Q không nghe khi anh bước đi và tìm kiếm Peem.

"Phi Q?"

Đó là một cô gái đến từ khoa khác. Toey không biết khoa nào hay tên cô ấy, nhưng cậu đã nhìn thấy cô ấy vài lần cùng nhóm bạn của cô ấy.

"Krap?" Q dừng bước và quay sang cô.

Cô ấy đang cầm một chiếc Krathong xinh đẹp trên tay. Một chiếc chắc chắn có giá cao hơn chiếc 40 baht đơn giản mà Q đã mua cho họ.

"Anh có thể thả Krathong cùng em được không ạ?"

"Uhhh..." Q nhìn chằm chằm vào cô ấy, hơi choáng váng vì cô ấy đã thẳng thắn như thế nào.

"Phi-" Q bắt đầu nói sau một lúc với vẻ dịu dàng và nụ cười trên môi.

Nhưng Toey cắt ngang, nhìn thẳng vào cô gái.

"Phi Q và tôi đã thả Krathong của mình rồi." Cậu cười.

"Cùng nhau." cậu nói thêm, nhấn mạnh từ đó bằng lông mày và nở một nụ cười gượng gạo với cô.

Cô nhìn giữa Q và Toey, đôi mắt từ từ mở to.

"Xin lỗi đã làm phiền." cô ấy nhanh chóng nói và đưa ra một lời chào không cần thiết một cách vụng về rồi bỏ đi.

Toey nhìn cô biến mất ở phía xa và nở một nụ cười hài lòng.

"Cảm ơn."

Toey nhìn quanh để rồi nhìn Q.

"Huh?"

Q tiếp tục bước đi và Toey đi theo anh.

"Cô ấy hình như...tao không biết, có thể hôm nay là người thứ bảy hỏi tao và tao mệt mỏi khi phải nói không."

Toey hơi dạng người ra để đi lùi trước mặt Q, buộc người kia phải dừng lại và nhìn mình.

"Nhưng anh đâu có nói không với Toey." cậu chỉ ra với một nụ cười toe toét và chỉ vào người cố vấn của mình.

Q hất ngón tay ra và đi vòng qua Toey.

"Tất cả tụi mày đều bắt ép tao, tao phải làm."

"Nào nào!" Toey rên rỉ và đuổi kịp anh. "Chỉ cần thừa nhận rằng anh đã để người cố vấn của mình vượt qua hào quang với người cố vấn vì lòng tốt của anh."

"Vô lý." Q lẩm bẩm và thở dài, thất vọng vì không tìm thấy Peem ở đâu cả.

"Tâo đoán là nó đã bắt xe và về nhà."

"Đã nói với anh rồi!" Toey kêu lên và nắm lấy cánh tay của Q.

"Cố lên! Cùng tận hưởng nào! Phi đã bị kẹt ở sân khấu cả ngày. Hãy cùng đi ăn và chơi vài trò chơi nhé, đi mà!"

"Và ai sẽ trả tiền cho việc đó, hả?" Q nói một cách khó chịu nhưng Toey có thể nhìn thấy một nụ cười thích thú ở khóe môi anh.

"Hehehe" Toey nói như lúc trước ở cửa hàng Krathong.

Q ném cho cậu một cái nhìn chết chóc.

"Tất nhiên là người cố vấn tốt nhất rồi" Toey mỉm cười, cười rạng rỡ và chớp mắt với Q, hy vọng nó sẽ thành công.

Q trợn mắt và hất tay Toey ra. "À à à à. Nhưng đừng tham lam nhé?" Q cảnh báo cậu.

Toey nở một nụ cười thậm chí còn rộng hơn và nắm lấy cánh tay của Q một lần nữa.

"Nào, đi thôi! Có một món ăn nhẹ mà Phi Q nhất định phải thử!" cậu kéo anh đi cùng.

"Toey đã thử nó trước đó với Hia Peem và Hia Poom. Nó thật tuyệt vời. Anh nên thử nó!"

"Âu! Mày đã ăn trước đó rồi à? Và mày lại muốn tao mua đồ ăn cho ăn nữa không?

"Toey đốt cháy rất nhiều năng lượng! Và anh cũng nên ăn gì đó sau buổi biểu diễn của mình. Nào, ăn thôi. Và sau đó hãy chơi một hoặc mười trò chơi. Nhưng cảnh báo nhé...Toey có tính cạnh tranh và sẽ không thua đâu nhé!"

Q nhìn cậu với ánh mắt thích thú rồi nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Và tao luôn thắng." anh thậm chí còn nghiêng người gần Toey hơn, nhưng Toey vẫn giữ vững lập trường, đáp lại anh với vẻ mặt nghiêm túc tương tự.

"Vì vậy, hãy sẵn sàng để thua đi, Nhóc."

Toey nhếch mép cười lại với anh.

"Em có thể mất Krathong nhưng trái tim em thì-"

"Ôi chết tiệt, thằng này." Q bực bội quay lại và xoa xoa giữa hai lông mày.

"Sự tự tin đã tốt hơn nhiều nhưng lời tán tỉnh vẫn sến và sến".

"Âu!" Toey kêu lên, khó chịu với cách Q lại chê lời tán tỉnh của mình.

"Tốt hơn hết là mày thậm chí không nên thử dòng này với bất kỳ ai khác. Họ sẽ bỏ chạy thôi, tin tao đi."

Q lại bắt đầu bước đi và đến quầy bán đồ ăn.

Toey mỉm cười đi theo anh và nghĩ rằng dù thế nào đi nữa cậu cũng sẽ không kể câu chuyện này cho bất kỳ ai khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro