Quà của bố.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạp bút : Quà của Bố.

Tác giả: Trần Đình Dũng

Nhà xuất bản Phụ nữ.

Một cuốn sách rất đáng để đọc, nhẹ nhàng, cảm động về tình cha con.

Chương 1 - Yêu Thương

Bố yêu các con nhiều như hơi thở, như những lần bố chớp mắt trong đời...

“ BỒ NHÍ “

Từ ngày có bồ nhi, ta nói, thiệt là cực trần thân.

Mưa, bồ nhí nhắn tin hỏi đang làm gì ở đâu với ai, lại còn “ Làm sao cân đong được mưa để biết ở đây nhiều hơn ở bên kia hen?”. Bó tay, hỏi tui tui biết hỏi ai?

Nhưng nàng có quyền hỏi, vì nàng là bồ nhí.

Nói về chuyện nhắn tin, mình phải luôn là người nhắn cuối cùng, sau khi nàng tám sạch bách chuyện, nàng chịu im lặng thì xong, coi như thoát. Nàng còn tám, còn phải trả lời.

Nhưng nàng có quyền tám, vì nàng là bồ nhí.

Đại gia chọn một em bồ nhí chân dài đến vai. Mình còn nghèo hèn học đòi đeo bám, chọn ngay một em  bồ nhí chân mỗi tuần một dài ra. Đã thế em lại còn giở chứng xưng tên – gọi bạn với mình. Lúc nào cũng thỏ thẻ “ B làm cho T cái này nha, muoah muoah “. Căng đấy, từ chối đươc với những cú “muoah muoah” ép phê thế này có mà thánh.

Nhưng nàng có quyền muoah muoah, vì nàng là bồ nhí.

Kề tai hỏi nhỏ nàng: “Có biết tui thương mấy người lắm lắm không?”. Nàng hất tóc quay ngoắt đi, ban phát một tiếng “hứ” rõ to, vài phút sau ỏn ẻn ôm cổ: “Dạ biết”. “Có biết tui thích mấy người lắm không?”. “Dạ biết”. “Biết rùi có thoải mái không?”. “Dạ hông, quê, hề hề hề”.

Nhưng nàng có quyền chọc quê vì nàng là bồ nhí.

Cuộc đời này, thiệt là hổng có cái dại nào giống cái dại nào. Tự nhiên có con bồ nhí, mà lại rất nhí nữa mới tinh quái chứ. Chắc hiếm người  có được một con bồ nhí giống mình, cách tuần lại thò bàn thay ngọc ngà ra: “B cắt móng tay cho T”, với một chất giọng chẳng thèm làm nũng, chẳng thèm nhõng nhẽo, xem như đó là chuyện đương nhiên, là đặc ân nàng ban phát cho kẻ nô lệ tôi đòi.

Nhưng nàng có quyền ban phát đặc ân đó, vì nàng là bồ nhí.




45.000 PHÚT

Tuần sau là con nghỉ hè rồi, Thế là đã hết năm năm tiểu học, chuẩn bị qua trung học. Thời gian trôi nhanh quá con nhỉ. Mới ngày nào bố đưa con đến trường buổi đầu tiên, con còn bỡ ngỡ với trường, với lớp, với những khuôn mặt mới. Bố còn lo lắng cho chuyện ăn, chuyện ngủ, chuyện bạn, chuyện thầy cô…

Năm năm con đi học, bố chợt nhẩm tính những con số vô hồn, để vui đến giật mình vì có một hằng sô vĩnh cửu và tuyệt đối.

Năm năm con đi học, chín tháng mỗi năm, vậy là bốn mươi lắm tháng học.

Mỗi tháng con học hai mươi ngày, vậy là chín trăm ngày học.

Mỗi ngày hai lần đưa đón, vậy là một ngàn tám trăm lần đi về.

Mỗi lần đi về, mình mất hai mươi lắm phút, vậy là bốn mươi lăm ngàn phút đón đưa.

Bốn mươi lăm ngàn phút đón đưa con, bố luôn hân hoan, vui sướng. Dù cho mưa nắng, kẹt xe, khói bụi ngập đường, lô cốt tắc nghẽn. Dù cho bố có những buổi thức khuya làm việc, dắt xe ra khỏi nhà quên trước, quên sau. Nhưng bố vẫn luôn vui và ngập tràn hạnh phúc với việc đưa đón con.

Bốn mươi lăm ngàn phút đón đưa, con đường chúng ta đi đã trỡ nên quá quen thuộc. Những hẻm nhỏ ngõ tắt tránh kẹt xe chúng ta đã quá rành rõi. Những ngã tư đèn đỏ, dừng lại, bố vẫn thường len lén cầm bàn tay nhỏ xinh của con. Những tiếng còi chói tai của xe bus và các loại xe điên rồ khác cũng chỉ là vòng tay con thắt chặt hơn qua eo bụng bố.

Bốn mươi lăm ngàn phút đón đưa, bao câu chuyện nhí nhố cười đùa. Bao lần mình im lặng đi suốt đoạn đường để rồi chỉ nghe vỏn vẹn hai từ: “ Chào bố, chào con”, và bố chạy tiếp vào vòng đua cuộc đời.

Bốn mươi lăm ngàn phút đón đưa, con gái bố lớn lên, cao hơn, tóc dài thêm. Mình bắt đầu chuyển đề tài sang người lạ, để tám chuyện, để cười vui. Đã có những lúc con hỏi: “ Chở con đi học hoài thế này bố có chán không?”. Câu trả lời bố đã nói một lần với con, và sẵn lòng lặp lại hàng triệu lần: “Bố chưa bao giờ, dù chỉ một khoảng  khắc rất nhỏ, chán con hoặc chán việc đưa đón con đi học”.

Bốn mươi lăm ngàn phút đón đưa, bố ngạc nhiên vì bố vẫn chưa tìm ra điều thứ hai trong đời mình. Có một tỉ lệ yêu thương tuyệt đối như thế, nếu ta viết thành phân số, ta sẽ có tử số bằng không và mẫu số là bốn mươi lăm ngàn.

Con ạ, bố không biết chán con, dù cho mẫu số là số tỉ tỉ tỉ…

Bố yêu thương con tuyệt đối, con gái cưng ạ!

CON GÁI CỦA BỐ

Năm nay con gái khác rồi, con gái sẽ làm người lớn.

Con gái thích màu hồng rồi, con gái bắt đầu thích màu tím lavender.

Con gái thích đọc sách và xem phim Chạng vạng, rồi con gái ngồi thẫn thờ, nhìn mông lung.

Con gái không thích bố len lén cầm tay con gái mỗi khi dừng đèn đỏ.

Con gái bắt đầu đeo nhẫn ở ngón cái, không thích đeo ở ngón giữa.

Con gái nỗi mụn lấm tấm tren trán, tóc con gái tỏa mùi thơm thơm.

Con gái vẫn để bố cắt móng tay, móng chân cho con gái, nhưng con gái không thích nằm cùng phòng bố buổi tối.

Con gái không thích ngồi trong lòng bố khi coi ti vi nữa, con gái thích ở riêng một mình trong phòng con gái.

Con gái không biết là bố đã để dành tiền cho con gái rồi đó, vừa đủ để mua cho con gái một bó hoa màu tím lavender, vừa đủ để mời con gái một bữa ăn tối dưới ánh nến lung linh, để con gái chia tay tuổi thơ và bước vào thế giới người lớn.

NGOÁI NHÌN

Mỗi sáng, từ nhiều năm qua, bố luôn là người đưa con đến lớp. Hết lớp tiểu học của con trai, đến lớp con gái.

Phần thưởng của mỗi lần đưa con đi học là khoảnh khắc con ngoái lại nhìn bố trước khi nhảy chân sáo khuất sau cổng trường.

Có đôi lần khi con quên ngoái nhìn, bố tự nhủ, ngày mai sẽ nhớ.

Có nhiều khi con ngoái nhìn, bố luôn nghĩ đây có thể là hình ảnh cuối cùng bố nhìn thấy con.

Bố yêu khoảnh khắc con ngoái nhìn bố, nhoẻn miệng cười, xong tiếp tục bước.

Bố luôn chăm chút cho từng khoảnh khắc với tên gọi Đầu tiên và Cuối cùng.

Phút đầu tiên trong ngày con cười với bố, giờ cuối cùng trong ngày con nắm tay bố cùng đọc kinh sau khi bố chải tóc cho con. Ngày đầu tiên đến lớp, con là người cuối cùng tan trường khi bố đón con muộn, mắt con đỏ hoe không khóc. Lá thư đầu tiên con viết cho bố, lần cuối cùng ngủ gật trước tivi làm bố phải bế con lên phòng. Ngày đầu tiên con đi xe đạp, bố chạy lúp xúp phía sau giữ xe. Buổi cuối cùng mình đi chiếc ô-tô quen thuộc trước khi bố bán xe cho người xa lạ…

Có đôi khi, bố tự quan trọng hóa chuyện ngoái nhìn, vì đó là khoảnh khắc của quyến luyến, trân trọng, tiếc nuối, thiết tha.

Có đôi khi, thiếu sự ngoái nhìn, bố xót xa vì một chút buồn, trống rỗng, có cảm giác như bị phụ bạc, thờ ơ, bỏ rơi, chấm hết.

Cái ngoái nhìn của con, với nụ cười và ánh mắt long lanh, sáng rực nỗi bật trong hàng chục khuôn mặt trẻ thơ trước cổng trường, luôn là hình ảnh yêu thương và ngập tràn một ngày làm việc của bố.

Có lúc, bố biết con ngoái nhìn bố, nhưng bố xoay lưng đi, trông có vẻ nhẫn tâm. Nhưng thực chất đó là khoảnh khắc bố con mình không cùng tần số. Con nên biết rằng bố luôn nhìn con, từng ngày, mỗi ngày, suốt đời bố.

Có lúc tiễn một người đi xa, chỉ một cái ngoái nhìn làm đọng lại một dáng hình bất diệt. Có khi đưa một người đến gần, chỉ thiếu một lần ngoái lại, bóng hình dễ phôi pha.

Có những cái ngoái nhìn không đồng điệu, gây nỗi hoang mang nghi ngại, chỉ vì thiếu cơ duyên may mắn của sự trùng hợp, làm người ta xa nhau vĩnh viễn.

Có những cái ngoái  nhìn toàn thân, chỉ để lưu lại trong ký ức một bong hình mà mình biết mãi mãi không còn nữa.

Có những cái ngoái nhìn khép nép, e lệ, giấu kín.

Có những cái ngoái nhìn dò xét, nghi ngờ, phòng thủ, quan sát, giữ miếng.

Và cũng có những cái ngoái nhìn đẹp vĩnh cửu.

GẤP ÁO QUẦN CON

Bưng bê thau quần áo lấy từ máy giặt ra, leo lên sân thượng phơi, mang quần áo đã khô vào phòng, ngồi gấp, vuốt, thẳng thớm, để theo từng chồng riêng biệt, mang cất vào tủ riêng mỗi đứa.

Dường như đã rất lâu rồi không làm việc đơn giản này. Dành thời  gian đọc sách, nghe nhạc, ngồi quán tám chuyện vĩ mô chiến lược, kế hoạch quản lý, giáo trình giảng dạy…toàn là chuyện vớ vẩn, ngớ ngần, đao to búa lớn, giải quyết khâu oai. Bổng dưng lại bỡ ngỡ, lạ lẫm với những việc đã từng làm nhiều năm trước.

Quần áo con khô cong, thơm mùi nắng. Những cái áo quần lộn trái cho khỏi bạc màu, vội vã, ống quần còn vón cục túm tròn, ẩm ẩm, phơi lại.

Gấp từng cái, săm soi, mòn đít, bung chỉ, đứt nút, vớ mòn, áo học, áo ngủ, áo nhà, áo phố…Đã có những lúc bố la lối om xòm vì con mặc đồ đi học trong nhà, mặc đồ ngủ ra đường và mặc short đi ngủ. Đã có lúc bố bực bội hét toáng lên vì con thay quần ống trong ống ngoài, vứt nữa trên nữa dưới cạnh giường, ném nữa trong nữa ngoài sọt giặt…Ừ bố vô lý, ừ bố có lý, ừ bố mang tính kỷ luật thời nội trú trường dòng về nhà mình. Ừ thì các con ngộp thở với ông bố phát xít… Nhưng bố biết các con yêu thương bố.

Tỉ mần tần mần gấp quần áo con, đo chiều dài của áo quần  bằng tay, cảm giác bang khuâng, con mau lớn quá. Mới ngày nào còn bé tí, bố phơi đồ của con tung bay phấp phới những tả trắng hình tam giác, những bao tay bao chân bé xíu xiu, những áo thun trắng mỏng, những băng rốn dài ngoằng, những nón mũ giữ ấm đầu…Bây giờ, quần áo của con đã dài rộng thế này, chỉ riêng cái quần lót của con trai đã to bằng bốn cái quần đùi con mặc ngày xưa!

Thời gian trôi nhanh quá, quần áo con lớn dần theo con. Bố nhớ bàn chân hồng hồng bé xíu hươ hươ khi con khóc vì ướt đít. Nhớ bàn tay con bé tí cầm chặt ngón tay bố khi bú bình, nhớ khuôn mặt con khi no sữa ngủ say. Bố nhớ lúc cô hộ lý tắm cho con, bố đã xem kỹ từng ngón tay ngón chân, để an tâm biết rõ con bình thường khỏe mạnh, để trút bỏ nỗi lo này, để ôm vào nỗi lo khác.

Cảm ơn mẹ con đã mang nặng đẻ đau, sinh ra con mạnh khỏe , lành lặn. Cảm ơn mẹ con đã thức đếm ngủ ít, đau lưng, lo toan, vất vả, đút ăn, cho bú, dỗ con, lau đít, thay tã, từng ngày từng giờ trong suốt thời ấu thơ của con. Cảm ơn mẹ con đã chảy xệ người, bù xù tóc, quên trang điểm, không nước hoa…đã dành trọn vẹn thời gian, suy nghĩ, tình cảm cho con.

BỐ YÊU CON VỪA ĐỦ

                                                            " Ta yêu em như yêu tuổi ngây thơ..."

                                                                         (Ngô Thụy Miên )

Bố yêu con, vừa đủ để nhớ con khi bố vừa đi xa, phone cho con khi bố đến miền đất lạ, để dành con là người cuối cùng bố chào, vì khi đó bố được ôm con lâu nhất.

Bố yêu con, vừa đủ để làm mọi điều nhỏ nhặt, và cũng vừa đủ để leo mãi con dốc dài của cuộc đời.

Bố yêu con, vừa đủ để sống tốtho con và mong mình sống ít lại để con sống nhiều hơn. Luôn tìm tòi điều hay nghĩa đẹp trong cuộc sống, để gom góp làm hành trang giá trị cho con vào đời. 

Bố yêu con, vừa đủ để mỗi khi con đi toilet công cộng, bố luôn là người kín đáo đưa vào tay con tờ giấy, đi theo con đến cửa, đứng ngoài chờ con, thỉnh thoảng gọi vọng vào, để con yêu tâm, con luôn có bố. Cuộc sống vốn dĩ quá nhiều những  kẻ  ma quỷ quái. Bố sợ nhỡ có điều gì xãy ra, dù là bé nhất, sẽ làm tổn thương tâm lý suốt đời con.

Bố yêu con, vừa đủ để tạo thành thói quen đưa mắt qua nhìn con mỗi mười phút, để yên tâm rằng con vẫn còn đó, vui tươi, hạnh phúc, an toàn, mạnh khỏe, hòa đồng, bình an.

Bố yêu con, vừa đủ để gọi " Con yêu " mà không cần lý do, không cần nhờ vả, sai bảo, không cần khuyên nhủ, can gián. Không cần bất cứ điều khiện gì, chỉ thích gọi tên con, kèm theo hai từ " Con yêu ".

Bố yêu con, vừa đủ để đặt con ngồi ngoan trên yên xe, quần áo mưa kín kẽ, bố đi bộ bì bõm trong mưa trong nước ngập, để chân con không lấm nước đen, để con cười khoe răng sún mỗi khi bố gọi con là công chúa và bố đang làm công việc của phò mã. Con hiểu rằng chiếc xe đang là con mã của bố con mình.

Bố yêu con, vừa đủ để bối rối khi con ngân ngấn nước mắt. Vừa đủ để bồn chồn mỗi khi con buồn buồn ít nói. Vừa đủ để lo lắng mỗi khi con nóng sốt. Vừa đủ để sợ hãi mỗi khi con đi chơi về muộn.

Bố yêu con, vừa đủ để đắp chăn cho con hằng đêm, ngồi chơi với con hàng giờ, những trò chơi bố không có chút kiến thức. Bố nào có biết gì về Barbie, Teddy, đồ hàng, may vá thêu thùa...

Bố yêu con, vừa đủ để gởi con post card với dòng chữ ghi vội, mà không phải đi xa, không cần có lý do để gửi. Chỉ là một buổi chiều lang thang nhà sách, bổng nhiên nhớ con, gửi con một tấm thiệp. Hai ngày sau thiệp đến, lại chính bố nhận, mang để dưới gối con.

Bố yêu con, vừa đủ để cố gắng sắp xếp những ngón tay thô kệch vụng về làm thủ công cắt dán, vì con muốn có hình ảnh Hanah Motana.

Bố yêu con, vừa đủ để mỉm cười một mình, vì nhớ con.

VETULA

Vetula là một món ăn độc nhất vô nhị, người sành ăn nhất cũng khó có thể tìm được. Nó mang một mùi vị đặc trưng khó tả và biến tấu vô cùng rộng. Chỉ có thể so sánh món Vetula với món nấm truffle của Pháp, Ý.

Tôi và hai nhóc may mắn được ăn món Vetula dường như định kỳ hàng tuần.

Vetula là món thường dùng vào buổi trưa, được chế biển bởi hai con, bếp trưởng là con trai, và bếp phụ là con gái. Hai nhóc cũng đeo tạp dề ( trông hết sức chuyên nghiệp). Tạp dề của con trai ngắn cũn cỡn, tạp dề của con gái dài tới mắt cá chân (có lẽ vì đứa thì quá cao, đứa thì quá thấp). Thông thường khi thực hiện món này sẽ luôn có cằn nhằn, cãi vã và một chút hờn dỗi của cả hai nhóc ( đặc biệt là phụ bếp). Lý do chính là công thức pha chế đặc biệt linh hoạt, không lần nào giống lần nào.

Thời gian chuẩn bị món ăn mất khoảng 30 phút. Chi phí cho ba người ăn ( theo thời giá hiện nay, khoảng 20.000 đồng).

Nguyên liệu chính::

- Rau cải, rau muống, bắp cải, đậu đũa, đậu cô ve, khổ qua...nói chung là loại rau củ quả nào cũng được.

- Đậu hũ kho ( hoặc chiên), cá chiên ( hoặc kho) lóc bỏ xương, thịt heo kho, thịt gà ram... nói chung là loại đạm, đạm gì cũng được.

- Cơm, mì, hủ tiếu, bún...nói chung là tinh bột, bột gì cũng được.

Cách làm: Nổi lữa lớn,  bỏ nồi không dính lên, cho chút dầu ăn vào, cho tất cả những nguyên liệu trên vào, trộn đều, nêm thêm nước tương Maggi vào cho vừa ăn.

Trình bày: Xới vào đĩa, rắc ít tiêu, dùng nóng với tương ớt.

Khuyến cáo: Món sẽ ngon hơn khi dùng với trà đá đặc biệt, loại xuất khẩu.

Ghi chú: Món Vetula, theo định nghĩa của hai nhóc, là chữ viết tắt của Vét Tủ Lạnh.

CHẠY SHOW TRONG MƯA

Ngày Chủ nhật bình yên, tắt điện thoại, dành trọn thời gian cho con. Đưa con gái đi chơi Sở thú. Con gái muốn thế với lý do: " Lớn lên, con sẽ không đi Sở Thú nữa. Con nghe nói Sở thú sắp dời đi, bố đưa con đi nhé!".

Bố không muốn và không thể từ chối con, đặc biệt trong ngày 1-6.

Đến nới, có event của công ty sữa, người đông, cơ man là người. Nắm tay con tung tẩy: "Ti à, nếu lỡ đi lạc, con sẽ làm gì?". "Dạ con đi ra cổng, đón taxi về nhà rồi gọi điện thoại cho bố. Con sẽ không khóc và không đi với người lạ".

Bố luôn chuẩn bị cho con những tình huống xấu nhất.

Con gái hỏi:" Bố ơi, sao bà cố chết mà con không buồn? Có gì sai không hả bố?". "Không sai con ạ, vì con không có kỷ niệm với bà cố. Người ta chỉ có thể yêu thương hoặc ghét nhau khi có ký ức để hoài niệm, để người ra đi nhận được nỗi buồn vui của người ở lại. Có lẽ nếu bố chết, con sẽ buồn nhiều, vì con có nhiều kỷ niệm với bố. Con sẽ nhớ bố tập con chạy xe đạp, lúc bố chải tóc cho con, cắt móng tay, móng chân cho con. Con sẽ nhớ tiếng gọi "Dũng sĩ ơ!" và bố sẽ chùi đít cho con, xong rồi bố vỗ mông con đét đét. Con gái không nói gì, chỉ nắm tay bố chặt hơn.

Ngày Chủ nhật bình yên, chụp cho con gái gần trăm tấm ảnh chân dung. Con đang chậm rãi chia tay tuổi thơ, bắt đầu có dáng vẻ thiếu nữ. Từng ánh mắt, nụ cười, từng sợi lông mắng trên má con lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Hai bố con ăn trưa ở Rex. Đưa con về, mưa bay bay nhè nhẹ, hỏi con gái :" Mặc áo mưa hay tắm mưa hả con?", biết trước câu trả lời: " Tắm mưa bố nhé!". Chạy xe chậm lại, để mưa vỗ vào mặt, vào mắt, để mưa vuốt mềm tóc con.

"Vui quá bố ơi, con thích lắm, cảm ơn bố nhen!", con gái ôm cánh tay bố, ấp nhẹ má vào.

Mưa nhẹ, mưa trở nặng hạt, con ướt, con lạnh, con thích. Vui.

Về đến nhà, lệnh cho con gái:" Tắm ngay nhé, gội đầu nhé, đừng sấy tóc nhé, lau khô tóc nhé, ngủ đi nhé..."

Con trai đang dán mắt vào HBO. "Nhóc, tắm mưa không?", nhóc hí hửng:"Dạ có".

Thế là hai bố con, hai xe đạp, chạy trong mưa.

Nặng hạt, vỗ dập.

Từng guồng đạp, thư thái, ung dung, nhàn hạ, dọc bờ kênh Nhiêu Lộc, vào trung tâm Sài Gòn, ra sân bay, nước rẽ theo vệt xe, đường vắng, rất vắng. Choàng tay khoác vai con trai, chuyển xích líp sang chế độ nhẹ, thong dong dầm mình trong mưa. Con trai nhe răng cười ướt sũng.

Hai bố con dừng lại ở một hàng mì gõ, hai tố bốc khói xì xụp vài nghìn đồng. Người ướt đẩm, tiền ướt đẫm, nước nhỏ giọt giọt theo từng nhịp đũa. Đứng lên, ghế lại sũng nước, lại lao mình ra mưa.

Ngớt hạt, tạnh mưa, về đến nhà, no căng. Cũng may là chỉ có hai con, nếu sáu đứa có lẽ ông bố vỡ bụng vì ăn, buồn ngủ díu mắt, vì mưa.

Con gái ngủ say.

Ngày Chúa nhật yên bình.

HAI ĐỈNH CAO, MỘT VỰC SÂU

Một ngày thứ bảy khó quên, đối diện với hai đỉnh cao, một vực sâu. Ừ, thì chưa chắc đã là cao và sâu với nhiều người. Nhưng đối với gã đàn ông nhạy cảm có nhiều vết xước với quá khứ thì chỉ cần nhu nhú đã là cao, chỉ cần hõm hõm đã là sâu.

Đỉnh: Một giấc ngủ sâu thăm thẳm. Lâu thật lâu rồi, từ nhiều năm rồi mới có một giấc ngủ quên đời như thế. Ngủ say sưa, ngủ chảy nước miếng, ngủ không vẫy tai, ngủ không trở mình, ngủ không nói mớ, ngủ không kiềm chế..Lại còn được khuyến mãi một giấc mơ...tuyệt đẹp. Ngủ mà vẫn tắm đẫm trông âm nhạc, trôi từ Without You (Ayo), sang Do Thai To Me One More Time ( Jheena Lodwik). Giấc mơ đưa mình đi trên cung đường vô định giữa rừng nguyên sinh ngập nắng chiều.

Đỉnh: Nhận lời làm bản kế hoạch chiến lược phát triễn thương hiệu cho một doanh nghiệp sắp-sửa-thành-blue chip. Gởi bản phác thảo online và proposal thì nhận được điện thoai của sếp-siêu-bự: "OK em, anh chuyển hết tiền một lần cho nó máu nhé". Tài khoản nhảy một phát thêm tám con số không.

Vực: Cho con gái đi chơi xa lần dầu, đi một mình với mấy cô bé cùng học. Không có bố đi kèm, không có bố ngồi chờ chở về, sau khi phone hỏi chủ nhà điểm đến, số lượng người cùng đi, thành phần, khu vực đến, tình hình xe cộ, an toàn, an ninh, lo đủ thứ chuyện nhưng chẳng ai biết mình lo. Con bé hớn hở đế suýt mất ngủ đêm hôm trước.

Hai bố con ăn sáng ở Bánh cuốn Tây Hồ, qua cafe Manga cho con đọc truyện tranh, tám linh tinh đồng thời ôn lại mấy "bài vỡ" cho con.

- Con à, nếu có ai ôm con mà con không thích, con sẽ làm gì?

- Dạ, con sẽ nói con khát nước, con xin đi uống nước. Con không nói là con cần đi nhà vệ sinh.

- Nếu có ai rủ con ra chỗ vắng góc tối nơi ít người, con sẽ làm gì?

- Dạ, con sẽ từ chối hoặc con sẽ rủ mấy đứa bạn con theo.

- Nếu có ai ôm con quá chặt, sờ soạng người con thì con sẽ làm gì?

- Dạ con sẽ không vùng vẫy, không la hét, không chống cự vì như thế sẽ đánh động thú tính nơi con người. Con sẽ thả lỏng người, hít thờ thật sâu, nhìn thẳng vào mắt người đó và nói thật chậm, thật rõ:" Bố cháu sẽ cắt chú ra từng lát mỏng".

Con gái hứa 16h về, 18h vẫn chưa thấy. Gọi điện các nơi không có ai trả lời, chỉ biết chờ đợi một cách thụ động. Nỗi lo sợ vô hình tăng lũy tiến với thời gian, nghĩ đến tất cả các khả năng và những giải pháp. 18h20 phút, điện thoại số lạ:" Alô, bố ơi, con đây, con xin lỗi bố, con đang về". Cố gắng giữ giọng bình thường để hỏi thăm tình hình cho con vui.

Khi mình còn bé, chắc cụ bà ở nhà cũng nhiều lần lo thắt ruột như thế, nước mắt luôn chảy xuống. Tội nghiệp "nàng" của mình ghê.

LAVENDER ƠI LAVENDER!


Tím nội tâm tím buồn tím thương nhớ

Tím lớn rồi không còn hồng tuổi thơ

Màu xanh cốm đã trở về kỷ niệm

Tím thẩn thờ vương vấn chút mộng mơ


Ta đã buồn, một nỗi buồn xuyên thời gian. Ta thẩm thấu nỗi buồn từ đất, từ mây, từ trời, từ gió. Ta biết buồn khi ta chưa biết nói yêu, ta vẫn buồn khi tuổi đã về chiều.

Ta mong như bọt biển, hút trọn nỗi buồn, để lại khoảng không yên bình, thanh thản, tươi sáng cho con., vì con là cuộc sống của ta, con là niềm vui và hạnh phúc.

Một buổi chiều cuối tháng ba, Lavender dịu dàng đứng cúi chào trước sân khấu rộng. Mái tóc buông xõa cùng nụ cười e ấp, màu đen tuyền óng ả của tóc hòa quyện cùng màu đen thẩm của đại dương cầm, nổi bật lên màu tím lavender.

Lavender ơi, từng ngón tay thon, từng bíp măng tròn, trôi dại nốt nhạc, réo rắt cung trầm bổng. Đôi hài búp bê như kìm hãm sự thăng hoa của tình thương hạnh phúc.

Lavender ơi Lavender, ta yêu con nhiều như hơi thở, nhiều như những lần ra chớp mắt trong đời.

NÓI NHẢM TRONG LÚC BUỒN

Lại mất ngủ. Gần như đã là thói quen, với tay cho đĩa nhạc vào máy, trông chờ những giọng ca của màn đêm Emi Fujita, Jean Frye Sidwell, Dina Blade, Linginston Taylor...Bỏ nhầm đĩa. Trồi lên Tạ từ trong đêm, Chiều mưa biên giới, Lẻ bóng, Kiếp nghèo...với giọng ca Thanh Tuyền.

Lại hoài niệm về tuổi thơ, thế là dấu hiệu của tuổi già rồi. Tự bảo mình già thì nghe chói tai quá, mới tí tuổi đầu, tóc chúm chím ít muối, râu lắc rắc bột mì, chưa già, chưa già, nhất định chưa già.

Mình tự nhận mình là một lão khó tính. Khó tính đến cay độc, gắt gỏng, khó theo kiểu chả ai chịu nổi. Mình thường bảo bọn trẻ con:" Ăn cơm không được khua đũa, nhai hết rồi nói, không thể vừa nhai vừa nói vừa cười như thế. Nhấc ghế lên, không kéo ầm ĩ. Nhắc dép lên, không nhấc được dép là sao nhấc được cuộc đời...". Có hôm còn cay cú hơn :"Hai cụ có thể vui lòng không làm vãi cơm ra bàn được không ạ!"."Các cụ" tròn xoe mắt, cười toe.

Cũng may là cả nhà vẫn thương nhau, vẫn nghêu ngao hát:" Mẹ đi vắng, bố sang chơi nhà dì í a...bố làm cái gì không biết...bố làm cái gì ai biết...thấy bố về nhà rất vui...thấy bố về nhà rất tươi...".

Tuần trước, trong bữa cơm, tự nhiên con bé nhìn quanh quất, có phần ngạc nhiên bối rối, sau đó nhẹ nhàng đưa bàn tay nhặt hạt cơm đang dính trên má bố. Ôi chao, tôi già thật rồi, cơm dính vào mép cũng chả hay, đến nỗi con gái phải xấu hổ giúp.

Tuần trước nữa, ăn xong cơm rồi húp vội bát canh, canh trào ra cả khóe miệng, rơi vãi đầy trên áo. Già thật rồi, không thể chối cãi. Con bé đứng phắt lên lấy khăn cho bố, ngồi xuống, im lặng, chẳng bình luận gì. Từ hôm ấy, mỗi bữa cơm đều có khăn ăn nơi bố ngồi.

Chiều hôm kia, cậu bạn đến nhà chi, mỡ cửa ra "Chào em...". Và tịt, hoàn toàn tịt, không thể nhớ được tên cậu ấy, đầu óc bắt đầu đóng băng như bã đậu. Chịu thua, không thể nhớ tên, hèn, chả dám hỏi em tên gì. Con bé kéo tay nói nhỏ: "Hưng"."Ồ...chào Hưng, em khỏe không?".

Ừ, thì cái gì đến sẽ đến, sớm hay muộn gì cũng đến. Nhờ nó đến mà mình học được những dấu hiệu yêu thương chăm sóc của một người phụ nữ chín tuổi bốn tháng.

 BÁNH TRÁNG ME NGÀO

 Đón con ở trường tiểu học. Con gái chạy ra xe, đôi tay múp míp khum khum bẽn lẽn đưa cho bố:" Con để dành cho bố nè". Mỡ ra, một phần tư cái bánh tráng màu đỏ, bé tí như lá chùm ruột, bên trên có chút me ngào nâu thẫm.

Con bé đút vào mồm bố:" Ngon không bố?","Ừm, ngon thật, lâu lắm rồi bố không ăn món này. Phải đến ba mươi năm, ồ, hơn thế, hơn ba mươi năm".

Cái bánh tráng màu đỏ, bên trên có me ngào, gần như trưởng tiểu học nào cũng có, gần như đứa học trò nào cũng biết. Hơn ba mươi năm rồi nếm lại, nếm với tâm hồn tinh khôi của con gái, nếm với ký ức tuổi thơ, nếm với những dại khờ của người lớn.

Bố ăn cái món này khi bố bé hơn con. Ngày ấy, thỉnh thoảng bà nội cho bố năm đồng, đồng tiền kẽm có khía viền ngoài như hoa mai,. Năm đồng mua được năm cái, nhưng bố chỉ mua hai, còn ba đồng uống xi rô đá nhận. Một cái lý xanh ce có những bong bóng li ti dưới đáy, mấy sợi mít vàng ươm nằm dưới cùng, đá bào nhuyễn nhận chắt, rưới xi rô đỏ lòm lên, ăn xong toét miệng ra cười, miệng cũng đỏ theo luôn.

- Bố kể chuyện hồi xưa dễ thương quá.

- Không, con dễ thương hơn, vì con để dành bánh cho bố.

- Không, bố dễ thương hơn, bố dễ thương như là...

- Không bằng con, con dễ thương như là...

- Bố dễ thương như là...

- Con dễ thương như là...

Suốt quãng đường về, hai bố con tranh nhau đưa ra hiện tượng, sự kiến để chứng minh người kia dễ thương hơn. Mây, lá, nước, gió, mưa, biển, trời, xe, đường, người...tất cả đều được vận dụng.

- Con dễ thương như là con dễ thương.

- Bố tự nói bố khùng đi.

( Con bé không được nói người lớn khùng, như thế là hỗn, vì thế, khi mà nó có cảm giác người lớn khùng, nó luôn bảo người lớn tự nói).

- Ừ, bố khùng.

- Nhưng bố khùng dễ thương.

- Khùng mà dễ thương? Vậy là con khùng dễ thương hơn.

Lại tiếp tục so sánh coi ai khùng dễ thương hơn. Suốt đoạn đường về nhà, bất chấp kẹt xe, tiếng còi.

TÁM VỚI CON GÁI

Nghĩ hoài không ra một cái gì làm quà tặng sinh nhật con gái: Barbie, đồng hồ đeo tay, giày dép, quần áo, cặp sách, đồ chơi...Vào nhà sách Xuân Thu mua cho con quyển Những người phụ nữ lừng danh thế giới. Ngồi bệt trước cửa Nhà hát Thành Phố, viết lời để tặng con gái trong nắng chiều xiên khoai.

" Con gái thương của bố!

Tặng con quyển sách này nhân sinh nhật lần thứ 9 của con.

Có vài điều hiếm hoi trên đời miễn phí.

Một trong số đó là tình yêu thương của bố dành cho con.

Một trong những điều còn lại là mơ ước.

Hãy ước mơ, con nhé!"

Bố".

Tiệc tan, bạn con gái về. Lui cui dọn dẹp xong, vào phòng con, nằm bên cạnh, tám với con bé.

- Con mời mười bạn, chỉ đến có bốn, con có buồn không?

- Dạ, có. Bố ơi, bạn con nói bố tình cảm.

- Là sao?

- Lúc bố hỏi con có muốn bố ngồi cùng không? Con cần gì không? Bố ở ngay đây, cần gì gọi bố nhé... Bạn con nói bố của bạn ấy không như thế.

- Ừ, ai cũng thương con, nhưng mỗi người có một cách thể hiện. Thế con nói với bạn sao?

- Con nói bố bạn bình thường, bố tớ là bất thường.

- Bất thường? Con nói bố khùng hả?

- Dạ, nhưng con thích bố khùng vậy hoài.

- Bố ơi!

- Hửm?

- Con thích gọi vậy thôi, không có gì, con ngủ đây!

- Trời ơi, chắc tui cắn con nhỏ này thiệt quá!

(Đưa tay ra cầm tay bố) Bố đang biến thành người khổng lồ xanh hay thành samurai Jack?

Ngủ đi cưng!.

CHỦ NHẬT TƯƠI HỒNG

Sáng, đoạn đường đầy công an, dân phòng giăng giăng từ Nguyễn Thị MInh Khai qua đến nhà thờ Đức Bà.Chạy loanh quang mãi không tìm được chỗ gởi xe, đến khi nhét được đồng chí Vespa già nua vào cổng trường Hòa Bình thì đã quá 9 giờ 30. Hai bố con lại có lý do để bỏ lễ. Bố dẫn nhóc đi dọc theo vĩa hè, ngược về hướng lãnh sự quán Trung Quốc. Hướng dẫn nhóc cách tránh những trò chơi tụ tập của người lớn, những hậu quả của hành vi xốc nổi. Cho nhóc xem mấy anh mấy chú đang tận tình quay phim, chụp ảnh, cận cảnh lia vào mặt những kẻ hiếu kỳ và lý do của những việc làm đó...Giải thích đội hình chống bạo động, an ninh đang tác nghiệp, chuyện gì đang xảy ra, nguyên nhân và hậu quả...Hai bố con, một cao một lùn, đi xuyên qua nhóm trật tự, vào được Diamond Plaza đi window shopping.

Hai bố con khoác vai dung dẻ dọc Đồng Khởi, huyên thuyên đủ chuyện trời ơi đất hởi trong một buổi sáng Chủ nhật tươi hồng.

- Bố à, GL 550 có cái mặt hầm hố và duyên hơn 450.

- Ừ, công nhận, nếu có tiền mình mang về ngay trong hôm nay, con nhỉ.

- Bố nhìn kìa, Porche Cayenne kìa, được quá hả bố!

- Sao bố thấy nó nhỏ quá.

- Tại vì đồng tử của bố to ra rồi đó. Bố, con thấy có chiếc Segway, đẹp lắm.

- Ừ, mình đi ra trước chợ Bến Thành coi, ở đó có cửa hàng trưng bày.

- Ti vẫn còn tin có ông già Noel đó bố. Sáng nay thức dậy Ti bảo ông già chưa đến lấy thư.

- Con xem như ông già Noel có thật, đừng làm em buồn nhé...

Hai bố con dừng lại mua hai bịch nước, vừa đi vừa hút, lại tám chuyện Tag Heuer ( nhãn hiệu của nhóc) và Jaeger le Coultre ( nhãn hiệu của bố), chuyện bài thi học kỳ một, chuyện băng nhóm trong trường, chuyện tình cảm học đường, chuyện Lambogini màu vàng chạy ngang trường nhóc học chiều hôm qua...Tìm mua cho nhóc một sợi dây nịt làm quà Giáng sinh, tìm không ra. Nhóc khó tính quá, gout vừa già vừa cổ điển vừa tinh vi...Ghé cửa hàng này coi một tí, cừa hàng kia một chút, nhóc tươm mồ hôi đầy áo, cao nổi bật giữa đám đông lú nhú...

Xem Segway, nhóc leo lên chạy thử, khoái chí... 9600 USD, nhìn nhau cười:

- Khi nào mình có tiền bố hén!

- Uh sau khi bố mua nhà nè, để dành tiền cho con và em học đại học nè, rồi mình muốn mua gì thì mua không cần phải suy nghĩ.

Hai bố con dừng lại ở hẻm bé tí đường Nguyễn Thái Bình, gọi hai dĩa cơm bình dân, hai ly trà đá. Nhường cho con miếng thịt to, bố ăn đậu hũ dồn thịt.

Một buổi sáng đẹp, đi bên cạnh người thanh niên của mình, nói chuyện cười đùa với cậu trai trẻ của mình, khoác vai, vỗ mông, cụng đít, cười khoe răng, tung tăng băng qua đường không nhìn đèn đỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro