"Quà Giáng Sinh cho Jaejoong" hay "Sự phẫn nộ mang tên Jung Yunho"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Quà Giáng Sinh cho Jaejoong”

hay “Sự phẫn nộ mang tên Jung Yunho”

Author: OKAMI.

Disclaimer: They belong to each others (hí hí).

Genre: pink.

Pairing: YunJae, YooSu, MinFood.

Rating: PG.

Status: oneshot – complete.

A/N:  

Fic viết nhanh trong vòng 3 tiếng vì muốn tặng mọi người cái gì đó nhân dịp Giáng Sinh, vì đối với Ookami, Giáng Sinh có ý nghĩa rất đặc biệt. Fic viết chớp nhoáng nên không chiều sâu nội tâm gì sất đâu, lol, hãy bỏ qua chuyện đó nha. Hãy đọc fic với một tâm trạng thoải mái nha!

Hãy có một Giáng Sinh thư thái và ấm áp nha mọi người. Ookami cám ơn tất cả những sự ủng hộ và cổ vũ của mọi người dành cho Ookami sau từng ấy thời gian. Ookami rất rất vui khi có người đọc fic của mình, thậm chí còn dành tình cảm cho fic nữa, cảm thấy bớt tự ti vụ mình viết dở nhiều lắm nhờ những lời động viên của mọi người đó. :)

Love you all!

Summary:

Giáng Sinh năm nay rất khác những Giáng Sinh năm trước, ai cũng hét tên hắn đầy phẫn nộ.

 *********************************

“JUNG YUNHOOOOOO!!!!!!” – Park Yoochun thảm thiết hét lên ngay khi bước vào phòng khách.

Mắt gã trợn tròn, nhìn thẳng vào khung cảnh trước mặt, kinh hoàng nhận ra cái thứ gã đang thấy đã khiến gã sắp lên cơn hen suyễn ngay tắp lự. Nhưng trước khi hen suyễn gì thì cứ phải giải quyết cái này đã.

“JUNG. YUN. HO!!!!!” – Park Yoochun lại gào lên, tay chân run lẩy bẩy, gã không thở được. Yoochun đang không thở được.

“Chú làm gì mà gào thét vào giữa đêm vậy? Anh còn tưởng chú gặp nguy hiểm gì!” – cửa phòng bật mở, Yunho ngái ngủ bước ra, đầu tóc nhất loạt dựng đứng, một bên mắt vẫn còn đầy ghèn.

“Hyung… hyung…” – Yoochun cảm thấy đầu óc choáng váng, dựa người vào cột tường và thở dốc, khó nhọc nói – “Hyung… đã… làm gì với tủ rượu của em???”

Vừa nói, gã vừa chỉ vào cái tủ – đã – từng – là – tủ – rượu của gã, bây giờ đang sạch sẽ trống hoác, thậm chí không dính một hạt bụi chứ đừng nói gì đến có chai rượu nào.

“Sạch không? Hyung hôm nay được nghỉ đã lau tủ cho em!” – Yunho cười hề hề, phẩy tay như thể nói rằng chuyện nhỏ đó không có đáng gì đâu.

“R… ru… rượu của em… đâu?” – Yoochun không quan tâm, mắt vẫn long lên sòng sọc nhìn Yunho, tay run rẩy chỉ vào cái tủ hiện tại trông như cái kệ sách mới đóng mới sơn phết, giọng hoảng hốt hỏi.

“À! Trong khách sạn. Hyung đã đặt một phòng ở khách sạn 5 sao kia, và đương nhiên không cho em biết ở đâu đâu! Rượu của em tất cả sẽ được đổ vào bồn tắm vào ngày mai.” – Yunho thản nhiên cười tươi như hoa, đưa tay chùi ghèn trên mắt.

“CÁI GÌ? CÁI GÌ? CÁI GÌ? ĐỂ LÀM GÌ?” – tròng mắt của Yoochun tưởng chừng sắp rơi hẳn ra ngoài, mà tim gã cũng vậy.

“Quà Giáng Sinh cho Jaejoong.” – hắn nhoẻn miệng cười hạnh phúc – “Nghĩ rất lâu không biết tặng cho Jaejoong cái gì, đột nhiên nhớ ra có lần cậu ấy bảo rằng rất muốn được thưởng thức cảm giác tắm trong tất cả các loại rượu. Ây dà, đừng lo, tại đi mua thì thật sự không kịp, còn bao thứ phải chuẩn bị nên mới mượn đỡ rượu của em. Hyung sẽ trả tiền cho, đại gia như hyung, không lẽ không trả được vài ba triệu tiền rượu của chú mày hay sao?” – đại gia Jung Yunho nhướn mày tỏ vẻ đại trượng phu.

Lỗ tai của Yoochun bắt đầu lùng bùng. Gã hoàn toàn không thể tin vào tai mình nữa, càng không dám tin vào những gì mình thấy, đặc biệt là cái gương mặt phô trương của cái kẻ đang đứng trước mặt mình.

“Hyung… đem… r… rượ..u của em… cho Jaejoong hyung… t… tắm? Tắm? TẮM??????”

Yoochun bắt đầu khó thở thật sự. Sau cùng, gã lên cơn hen suyễn.

“Này, Yoochun, chú làm sao đấy?”

Cả đời gã cũng không dám tin, tủ rượu ngàn năm công lao sưu tầm của gã, bao nhiêu là chai rượu quý trong đó có tiền mua cũng không được, mỗi lần uống chỉ dám hớp một ngụm nhỏ xíu, vậy mà bây giờ… Bây giờ tất cả thành nước hoa hồng cho Kim Jaejoong tắm sao???? Rồi những chai gã sống chết mấy bận đem về từ các phi vụ trước, cũng trộn lại như xà phòng tinh chiết từ thiên nhiên để tắm sao???

Jung Yunho. Đời này kiếp này bạn bè anh em cái gì cũng có thể bỏ qua. Nhưng mà đem châu báu của gã cho người yêu tắm, lại có thể sẽ làm chuyện đồi bại trong cái bồn tắm đầy rượu quý của gã như vậy, tuyệt đối không dung tha.

Jung Yunho. Gã sẽ giết hắn!!!!!!!!

Rồi sau cùng, Park Yoochun ngất đi, cũng chỉ nghe được mấy tiếng từ miệng Yunho thốt ra:

“Yoochun, Yoochun. Không phải vì mấy chai rượu mà em lên cơn hen suyễn đến đi cấp cứu đó chứ? Yah, Park Yoochun!!!!”

o0o

“Jung… J… JUNG YUNHOOOOO!!!!”

“Suỵt!!! Cậu đừng có gào lên giữa bệnh viện như vậy chứ! Khi không hát thì giọng cậu không có hay đến thế đâu!” – Yunho cau mày, suỵt người thanh niên đang đi tới, mặt mũi tái xanh.

Cậu ta cũng không thèm quan tâm, bay thẳng đến nắm cổ áo hắn giựt lên, trợn tròn mắt gằn giọng:

“Hyung làm cái gì để gã ta phải đi cấp cứu ngay rạng sáng ngày 24/12 như vậy??????”

“Bỏ ra nào Junsu, cậu đừng làm quá lên. Hyung có làm cái gì đâu. Đột nhiên nửa đêm nó về gào thét rồi tự lên cơn hen suyễn đấy chứ!” – Yunho gạt tay Junsu ra, phẩy phẩy.

“Hyung đã nói gì? Yoochun đã lâu lắm không lên cơn hen suyễn rồi, bệnh tình dạo này rất tiến triển. Nếu không phải cực kỳ kích động thì làm thế quái nào mà gã ta nằm trong phòng hồi sức cấp cứu như vậy?” – Junsu hừ giọng.

“Ai mà biết. Hyung chỉ mượn mấy chai rượu để đem đi tặng Jaejoong, rõ ràng có nói nhất định trả tiền lại…”

“HYUNG LẤY RƯỢU CỦA YOOCHUN?” – Junsu lại gào lên đến nỗi y ta phải ra nhắc nhở, cậu hạ giọng xuống như vẫn đang điên tiết – “Điên rồi! Hyung điên rồi. Hyung không biết là tên đó mê rượu đến cỡ nào sao lại còn lấy rượu của gã? Hyung lấy bao nhiêu chai?”

“Lấy tất. Dùng làm nước tắm cho Jaejoong mà! Vài ba chai đâu có đủ.”

“T…ất?” – Junsu ngồi phịch xuống đất – “Lại còn dùng làm nước tắm. Chả trách…” – cậu thở hắt ra – “Thật muốn đấm cho tên Kim Jaejoong đó một cái, từ ngày hyung quen cậu ta đến giờ cứ như một người khác vậy. Đần độn đi, làm gì cũng không còn ý tứ, suốt ngày khiến cả bọn đau đầu. Nếu biết tệ hại như này, em nhất định không giới thiệu tên côn đồ đó cho hyung quen.”

“Sao lại nói thế, Junsu em đã làm rất tốt mà. Hyung bây giờ rất hạnh phúc, phải cám ơn em đó!” – Yunho phẩy phẩy tay.

“Nhưng tụi này thì không!!!!” – Junsu gằn giọng – “Thiệt không biết phải đi dọn hậu quả cho hyung bao lần nữa!” – cậu ngước lên – “Mấy chai rượu đâu rồi?”

“Trong khách sạn 5 sao, và hyung không cho cậu biết tên đâu.”

“Đây thèm vào. Rồi hyung định lấy tiền đâu trả cho Yoochun?”

“Hyung vừa có một vụ giao dịch, tiền thu lại không ít đâu Junsu!” – Yunho cười toe.

“Giao dịch?” – cảm thấy có mùi nguy hiểm, Junsu cau mày.

“À, có tên nhà báo kia bảo rằng có xin em đĩa ký tên mà em không chịu, nhờ hyung lấy một cái mới nhất cho, trả bộn tiền luôn!”

Bây giờ thì đến lượt Junsu choáng váng đầu óc. Cậu hít một hơi thật sâu và cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi hỏi lại:

“Tên nhà báo hay đội nón lưỡi trai màu đỏ, đeo mắt kính cận và một bên mặt đầy mụn?”

“Phải phải!!!!” – Yunho đập tay.

“Hyung… đã… lấy cái đĩa nào cho hắn?”

“À, hắn nói lấy cái đĩa bìa màu trắng. Nhưng hyung lại nhớ em đã ra cái đĩa nào bìa màu trắng đâu. Thế mà trong phòng thu của em có cái đĩa bìa màu trắng thiệt. Đẹp dễ sợ mà hyung không nhớ ra hồi nào.”

“CÁI GÌ???” – Junsu nghe đến đây liền chịu không nổi, đứng bật dậy, nắm tay siết chặt – “HYUNG LẤY TRONG PHÒNG THU CỦA EM HẢ?”

“Đúng rồi! Chứ phòng ngủ của em khóa cửa hyung có vào được đâu! Phòng thu lúc đó không hiểu sao lại đang mở. Hyung phải công nhận fan của em rất chịu chi, nam ca sĩ nổi tiếng nhất Đại Hàn Dân Quốc có khác, có một cái đĩa mà chi đến mấy triệu won.”

“QUỶ THA MA BẮT. JUNG YUNHO. ĐÓ LÀ DỰ ÁN EM SẮP RA MẮT. SẮP!!!! TỨC LÀ CHƯA CÓ RA!!!!!! TỨC LÀ HÀNG BÍ MẬT TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC LEAK RA NGOÀI TRƯỚC 31 THÁNG 12!!!! TUYỆT ĐỐI KHÔNG!!!!!”

“Ồ… ra vậy…”

“Trời ơi!” – sau khi gào vô mặt Yunho làm kinh động nguyên một dãy hành lang cấp cứu, Junsu quay qua tự dày vò bản thân – “Đối thủ của em nó sẽ biết tâm huyết này, nó sẽ phá tan hết mọi thứ. Sự nghiệp của em, sân khấu của em. Trời ơi! Sự nghiệp của tôi, sân khấu của tôi!!!!!!”

“Junsu à…” – Yunho vỗ vỗ vai – “Không sao đâu, hyung gọi nó lấy lại là được chứ gì…”

“HẮN TA MÀ TRẢ LẠI THÌ EM ĐI ĐẦU XUỐNG ĐẤT!” – sau khi phun nước miếng vào mặt Yunho, Junsu lại tiếp tục độc thoại – “Trời ơi. Đĩa leak ra rồi làm sao có thể bán được đây. Tiền đâu mà trả lương cho mọi người. Trời ơi. Không lẽ sự nghiệp của tôi đến đây là tận hạn rồi hay sao?”

“Junsu à…” – Yunho khều khều.

“Hyung im đi không em đấm cho một phát bây giờ!” – cậu đổ quạu.

“Ây dà, không cố ý mà…” – Yunho lúc này cũng không biết làm gì, y tá bác sĩ đều ra nhìn cả hai với những cặp mắt hình viên đạn, dường như có ý kêu bảo vệ lội hai anh em cút đi. Hắn đứng đó, gãi gãi đầu một hồi, liền thở hắn ra một tiếng – “Sao ai cũng làm như mình có lỗi vậy!”

Câu nói đó vừa rơi ra khỏi miệng hắn thì Junsu lập tức quay lại phóng đến đè Yunho xuống đất, toan đập một trận cho tơi tả thì thôi, nhưng không ngờ đã có người lôi cậu ra.

“KIM JUNSU! Hyung làm cái trò gì vậy! Đây là bệnh viện biết không hả? Im lặng đi!” – người lôi Junsu ra hét lên.

“Giọng em lảnh lót hơn ai hết đó Changmin ah.” – Yunho vẫn đang nằm dưới sàn, nói vọng lên.

“Hyung cũng im đi. Không phải tự nhiên mà Junsu hyung có thể đánh người đâu. Em đến không kịp thì thế nào? Ấy ấy, dạ, dạ bác sĩ, tôi sẽ nhỏ tiếng mà, ấy, đừng mời bảo vệ lên, hai anh trai tôi có chút kích động, mọi chuyện đã ổn rồi. Vâng vâng, cám ơn bác sĩ.” – Changmin vừa gằn giọng với Yunho vừa quay lại xởi lởi với vị bác sĩ đang hậm hực đe dọa nếu còn làm ồn sẽ tống cổ hết ra ngoài.

“Thế em giải quyết đi!” – Yunho phẩy tay.

“Lại liên quan đến Kim Jaejoong phải không?” – Changmin gầm gừ với hắn, rồi quay sang Junsu đang liên tục độc thoại lại câu chuyện vừa qua trong hoảng loạn, chăm chú nghe.

Nhờ vậy Changmin hiểu ngay vấn đề mà không cần ai kể lại cũng không cần có thêm một sự kích động Giáng Sinh nào.

“Hyung lần này gây tội quá lớn rồi! Để Junsu hyung lèm bèm đi, một hồi sẽ hết.” – Changmin thở hắt ra, bỏ mặc cho Junsu tiếp tục lảm nhảm – “Sau cùng chỉ có em là bình tĩnh nhất, ai ai cũng đòi động tay động chân, nói năng bình thường không được sao chứ. Rốt cuộc là dẫn Kim Jaejoong đi khách sạn nào vậy?”

“Mirotic.” – quên ngay Junsu, Yoochun và những điều vừa xảy ra, Yunho toét cười.

“Mirotic, thiệt luôn đó hả? Em nhớ thẻ và tài khoản ngân hàng của hyung bị đóng băng rồi mà tiền đâu? À à, tiền trong vụ bán đĩa của Junsu hyung phải không?” – Changmin phì cười.

“Đâu. Tiền đó chỉ đủ trả tiền rượu cho Yoochun thôi. Thẻ của hyung đúng là bị đóng băng từ sau vụ đưa cổ phiếu của công ty cho Jaejoong chơi làm tuột hẳn nửa giá trị tập đoàn rồi. Jaejoong thật sự không có khiếu chơi cổ phiếu gì cả.”

“Vụ đó em biết rồi, rùm beng đến độ bác Jung đuổi cổ hyung ra khỏi công ty luôn còn gì.” – Changmin phẩy tay – “Em đang hỏi hyung lấy tiền đâu mà dẫn Jaejoong hyung đi Mirotic.”

“Thẻ của em.” – lại một lần nữa, Yunho tỉnh bơ nhoẻn miệng cười.

Tíc tắc, Changmin phóng đến đè Yunho vô tường, tay bóp cổ.

“HYUNG DÁM? ĐẾN THẺ CỦA EM MÀ HYUNG CŨNG DÁM? TIỀN EM MỒ HÔI NƯỚC MẮT MÀ KIẾM ĐƯỢC, CHỈ DÁM ĂN KHÔNG DÁM LÀM GÌ KHÁC MÀ HYUNG CŨNG DÁM!!!” – Changmin gào lên.

Đến lúc này thì có vẻ bệnh viện chịu hết nổi ba anh em này, lập tức gọi bảo vệ lên. Trong khi đó, Changmin vẫn đang mắt long sòng sọc trợn tròn nhìn Yunho.

“Chà, sao hôm nay nhiều người trợn mắt nhìn mình ghê!” – Yunho lè lưỡi nhún vai, gạt tay Changmin ra – “Không phải em keo kiệt đến nỗi vài ba đồng cũng tiếc không cho hyung mượn chứ?”

“Vài ba đồng? Đi Mirotic mà vài ba đồng?” – Changmin nghiến răng – “Mấy tháng lương của em rồi còn gì hả ông anh đáng kính dại trai!”

Chưa kịp gây thêm, một nhóm bảo vệ năm người đã xuất hiện, lôi cổ cả ba người tống ra khỏi bệnh viện. Biết không thể làm gì hơn, Yunho đành đưa cả hai về nhà cho tắm rửa. Nhìn là biết cả hai vừa rồi còn trong vũ trường ăn chơi, chưa kịp tắm rửa thay đồ, nghe tin Yoochun cấp cứu đã lập tức bay đến rồi. Làm hyung phải biết quan tâm chăm lo cho tụi nhỏ. Nghĩ vậy, Yunho gật gù rồi lái xe đi, chẳng mấy để ý có hai cục tức đang ngồi phía sau lưng mình. Một kẻ đang lẩm bẩm như người mất trí, đầu tóc rối bời; còn một kẻ thì mỏ sưng lên, đã dày nay càng dày hơn, mắt phát lửa nhìn hắn nguyên một đoạn đường dài.

Đoạn đường này xem ra đúng là rất dài rồi.

o0o

“JUNG YUNHOOOOO!!!! Hyung vào đây! NGAY LẬP TỨC!!!!” – Changmin hét lên khi vào trong nhà, ở đây thì không sợ bảo vệ nào tống cổ đi, chỉ sợ hàng xóm gọi cảnh sát.

“Gì nữa?” – Yunho vẫn còn đang loay hoay đưa kẻ mất trí đi, lúc đó thì Changmin đã yên vị bên trong rồi.

“Cái… cái bánh… tiramisu đặc biệt em mua ở tiệm bánh Rising Sun đâu rồi?” – Changmin đã nhìn trân trân vào cái tủ lạnh trước mặt.

“À, hyung đem gửi tặng Jaejoong rồi! Quà dạo đầu cho ngày mai đó mà!” – hắn mỉm cười, đặt Junsu xuống ghế, vẫn đang thất thần.

Không nói nhiều, Shim Changmin, bằng một tư thế rất điệu nghệ, ngoắc chân đá cánh cửa tủ lạnh đóng vào, phóng đến đấm thẳng vào mặt Yunho. Tất cả loạt hành động đó được diễn ra chưa đầy hai giây đồng hồ.

“Thằng cha dại trai chết bầm kia! Ông có biết để mua được cái bánh đặc biệt đó chỉ xuất hiện vào mùa Giáng Sinh của Rising Sun, tui đã phải làm lụng cực khổ ra sao không? Sinh viên phải đóng tiền học đã khó khăn, làm thêm không bao nhiêu tiền dành dụm, mà ông tưởng cái bánh này rẻ hả? Một tháng lương của tui có biết không?” – Changmin gầm lên như một con báo.

“Trời ơi là trời!!!” – cậu tiếp tục phun nước miếng, à không, phun nỗi đau khổ của mình vào mặt Yunho – “Jung Yunho ơi là Jung Yunho. Trước đây hyung rất thông minh tử tế, sao mới có bốn năm tháng quen cái tên côn đồ kia đã trở thành như thế này? Đã bị tẩy não ở đâu, để đến độ dám đem đồ ăn của em khó khăn đặt trước những 6 tháng tặng cho hắn ta hả? Tiền đã ít, chỉ đủ mua cái bánh cỡ trung, nghĩ rằng hôm nay sau bao nhiêu chuyện như vậy, ăn một miếng sẽ cảm thấy được xoa dịu hơn. Sao hyung lại có thể?”

“Shim Changmin, em thật sự vì một cái bánh mà đánh người sao?” – Yunho đau đớn nằm dưới sàn, rên rỉ – “Lại còn là hyung của em!”  

“Đâu đâu? Hyung đâu? Chỉ thấy một tên tàn nhẫn cướp mất đồ ăn của người khác mà thôi!” – Changmin đau lòng nói, buông Yunho ra, vật sang một bên, tổn thương dữ dội. Nước từ khóe mắt dần dần chảy ra – “Hyung đi đi, em không muốn nhìn thấy hyung nữa!”

“Làm gì mà ghê quá vậy!” – Yunho từ từ bò dậy, rút trong túi áo một phong thư đặt lên bàn dù chẳng ai thèm nhìn, do một kẻ vẫn chưa thôi lèm bèm, còn một kẻ tủi thân phát khóc nằm dưới sàn, cảm thấy cuộc đời đã phản bội mình.

Xong, hắn từ từ lùi về phòng, gom đồ đã để sẵn và bỏ ra ngoài.

o0o

Jung Yunho lái xe thẳng đến khách sạn Mirotic, cầm chìa khóa phòng 402, khẽ nhoẻn miệng cười. Căn phòng hạng nhất sang trọng đang vẫy gọi hắn. Hôm nay thật nhiều biến động.

Hắn đẩy cửa phòng, mở tủ lạnh lấy một chai bia tu hừng hực, không quên liếc nhìn cái bánh tiramisu cỡ trung nằm chễm chệ bên trong.

“Tắm cái đã. Miệng chảy máu như này thật không ngầu chút nào. Thằng nhỏ đó suy dinh dưỡng mà đánh đau thật. Tay toàn xương!” – hắn tự lẩm nhẩm, xem xét mình trong gương rồi đẩy cửa phòng tắm, miệng nhoẻn cười khi nhìn một loạt chai rượu đắt tiền xếp ngay ngắn ở vách tường.

Mọi chuyện cũng không phải là quá nghiêm trọng như hắn nghĩ. Bây giờ cứ phải tắm rửa đón chờ Jaejoong cái đã.

o0o

“JUNG YUNHO! Anh gọi tôi đến đây mà nằm phè ra ngủ vậy đó hả?” – Kim Jaejoong đá cửa, quăng giỏ xách vô mặt hắn, kẻ đang ngáy pho pho trên giường.

Hắn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Jaejoong liền toét cười:

“Người yêu của anh, em đã đến rồi sao! Anh chờ em từ sáng!” – vừa nói vừa dang hai tay ra như chờ Jaejoong lao vào lòng mình.

Nhưng không, Kim công tử hoàn toàn không quan tâm, hừ mũi:

“Ngủ từ sáng thì có!” – rồi cậu nhìn quanh quất – “Bảo có rượu cho tôi còn gì. Đâu?”

“Ây dà, Kim Jaejoong, em làm anh thật buồn quá đi. Em chỉ biết có rượu thôi sao. Còn anh thì thế nào?” – Yunho tiu nghỉu.

“Không phải hôm nay Giáng Sinh sao? Không phải gọi tôi đến tặng quà sao?” – cậu hất mặt, ngồi phịch xuống giường, rút trong túi ra một bao thuốc và bật lửa – “Hút không? À quên, anh thì được một hơi đã ho sặc sụa rồi!” – vừa nói cậu vừa châm lửa.

“Đúng là tặng quà Giáng Sinh. Jaejoong này, không phải em nên tắt thuốc sao, em biết anh không hút thuốc mà, người không hút thuốc nghe mùi thuốc khó chịu lắm!”

“Anh đặt phòng này cho tôi mà, không thích ra ngoài đi!” – Jaejoong vẫn giữ nguyên thái độ mất dạy, phẩy tay.

“Em làm anh buồn ghê đó, Jaejoong! Yêu nhau đã được…”

“Ai yêu nhau?” – Jaejoong quay sang nhìn hắn gằn giọng, đồng thời phả một hơi khói vào mặt khiến Yunho ho sặc sụa – “Là anh tự nhiên đòi theo đuổi, đòi tặng quà, đòi chơi trò yêu đương này nọ, liên quan quái gì đến tôi.”

“Chứ bây giờ em không yêu anh thì yêu ai?” – Yunho sau khi ho, liền chồm người về phía Jaejoong, nhăn mặt.

Cậu nhìn hắn, không thèm trả lời.

“Tóm lại, quà đâu?” – cậu lơ đi.

“Đây!” – Yunho lập tức đổi giọng, chỉ vô mình – “Anh chính là món quà bự nhất của em.”

Jaejoong trân trối nhìn Yunho trong vòng ba giây, đến giây thứ 4, cậu cương quyết phun khói vô mặt Yunho một lần nữa, rồi đứng lên:

“Mẹ kiếp anh! Bình thường đã thấy anh sến. Nhưng cũng không ngờ anh chảy nước đến như vậy. Tôi về!”

“Ấy ấy!” – Yunho hoảng hồn bò dậy sau khi ho sặc sụa lần thứ hai, kéo tay Jaejoong – “Anh giỡn mà! Có quà có quà ah!”

“Hừ!” – Jaejoong dập thuốc, chìa tay ra, ngoắc ngoắc – “Đưa đây cho ông mau!”

“Nhưng em phải tặng quà cho anh trước?”

“Cái quái gì…”

“Kẻo em quịt. Lỡ em nhận quà xong em bỏ về rồi sao! Em hay như thế lắm, đã mấy lần rồi!”

“Hừ! Anh cũng từ từ khôn ra rồi đấy!” – Jaejoong cười khẩy – “Đưa cái giỏ đây!”

Yunho vui vẻ đưa cái giỏ xách ban nãy tọa lạc trên mặt hắn cho Jaejoong. Cậu lôi ra một gói quà mềm mềm, thảy vào người hắn, mặt quay đi như để tránh cảm thấy xấu hổ, sẵng giọng:

“Ờ, tặng anh đó!”

Yunho tí tởn mở gói quà.

“Wow! Kim Jaejoong, em thật ra không phải là người lạnh lùng như em hay tỏ ra nha!” – hắn toét cười – “Hôm trước anh vừa bảo thắt lưng đã hư thì ở đây lại có thắt lưng. Anh bảo anh bị đau họng vì bước vào mùa lạnh, hôm nay thấy khăn choàng cổ rồi!”

“Thôi im đi! Đồ rẻ tiền thôi, có vài ba ngàn won đó mà, đi ngoài đường tiện thấy thì mua thôi, chẳng nghĩ gì nhiều đâu!” – Jaejoong trả lời cộc lốc, rút bao thuốc ra châm một điếu khác, vẫn không nhìn Yunho, mặt xem chừng có hơi đỏ.

Yunho nhoẻn miệng cười. Thật ra nhìn sơ là biết không phải đồ vài ba ngàn won rồi còn gì, nhãn hiệu in dập nổi thế kia cơ mà.

“Nè, em thiệt không yêu anh hả? Thế yêu ai vậy?” – hắn đứng dậy tiến về phía Jaejoong, mặt tội nghiệp hỏi.

“Quà tôi đâu?” – cậu lại không trả lời, quay sang nhìn Yunho, giữ nguyên thái độ côn đồ của mình, hất mặt hỏi.

“À! Vào đây!” – hắn nhoẻn miệng cười kéo Jaejoong vào phòng tắm.

“Gì… đây?” – Jaejoong nhìn bồn tắm trước mặt, mắt trợn tròn. Hôm nay quả là có nhiều người trợn mắt với hắn.

“Thì em bảo em muốn tắm trong bồn tắm đầy rượu. Nên anh nghĩ làm thế này em nhất định rất vui!” – Yunho mỉm cười.

“Tôi… hình như tôi nói cái đó cách đây cũng khoảng ba bốn tháng rồi mà. Chẳng qua vui miệng nói chơi, anh lại nhớ đến bây giờ?” – Jaejoong chau mày nhìn Yunho.

“Em không thích sao? Cái gì em nói mà anh chẳng nhớ!” – Yunho ôm Jaejoong.

“Aish, xê ra! Ôm ấp cái gì!”

“Thế em không thích rượu sao?”

“Hừm!” – Jaejoong nhướn một bên mày, hết nhìn Yunho lại nhìn đến bồn tắm đầy rượu – “Đương nhiên là thích rồi! Anh cũng biết tôi là sâu rượu còn gì!” – cậu bật cười sảng khoái, đập tay – “Được. Tôi thích đó! Tiền anh đâu ra làm mấy trò tốn kém này vậy?”

“Thế Kim Jaejoong, em yêu ai vậy?” – Yunho cương quyết làm một con đỉa.

“Thôi bỏ đi đừng nói nữa! Mệt quá! Yêu ai cũng vậy thôi!” – cậu đổ quạu.

“Nè! Yêu ai cũng vậy, thôi thì… em yêu anh giùm cái!” – sau cùng hắn cũng lên tiếng sau một hồi bối rối.

Jaejoong khẽ ngạc nhiên một lúc rồi bật cười lớn. Gương mặt tội nghiệp của hắn quả thật… quá đáng thương đi, nhìn nó chảy dài ra và quắn quéo lại khiến cậu không thể không phì cười. Jaejoong đã nghĩ, những lúc Yunho đần ra như thế này mới là đáng yêu nhất. Đây thật ra mới chính là gương mặt cậu mong ước được thấy hằng ngày. Nó giống như là một khái niệm yên bình nào đó. Hoàn toàn không lo toan. Hoàn toàn thư thả. Nhưng mà tên họ Jung này thật quá sến và quá khờ đi, thật sự không thể nào trấn áp được kẻ cà chớn như cậu.

“Nếu không thì sao?” – cậu cố nén cười, tỏ vẻ nghiêm trọng nhìn hắn.

“Vậy ngoài anh ra em cũng sẽ chẳng yêu được ai, cũng không ai dám yêu em đâu! Em có tin ngày mai em đi không nổi không?” – ánh mắt Yunho bất thần biến đổi, sự đần độn biến mất và thay vào đó là một tia nhìn sắc lẻm.

“Anh dám?” – lần đầu tiên trong đời thấy Yunho như thế, Jaejoong bỗng chột dạ, tuy nhiên cậu vẫn nói cứng, hất hàm lên và vênh giọng.

“Thử không? Kim Jaejoong?” – Yunho hạ giọng, vừa nói vừa chồm người về phía cậu, nhếch mép cười. Yunho bất thần thay đổi thái độ, quay ngoắt ra từ một kẻ si tình đần độn thành một người quá sức tỉnh táo và gian trá – “Chẳng có gì trên đời này là miễn phí hết Jaejoong. Em nghĩ là sau khi đặt phòng cho em ở đây, tiền rượu bao nhiêu cũng đổ vào đây, lại còn vì em bị anh em bè bạn giận dỗi đấm cho mấy phát, anh lại để em đi yêu một kẻ khác sao?”

Bị sững sờ trước thái độ thay đổi quá đột ngột của tên khờ hàng ngày vẫn chạy theo cậu, Jaejoong không kịp phản ứng gì.

Yunho nhếch mép cười, rút điếu thuốc trên tay Jaejoong ra và đưa lên miệng hút một hơi thật sâu rồi từ tốn phả nhẹ khói vào mặt cậu.

“Mấy tháng qua, giả làm một tên khờ theo đuổi em thật sự rất vui. Nhưng mà, yêu đương thì phải yêu bằng con người thật của mình!” – Yunho vẫn giữ nguyên khóe miệng đang nhếch lên, trầm giọng nói – “Nhân dịp Giáng Sinh, ngoài rượu ở đây, phòng khách sạn và bánh trong tủ lạnh, anh còn muốn cho em thấy con người thật của anh nữa. Kim Jaejoong, anh như vầy hấp dẫn hơn rất nhiều đúng không?”

“Hừ!” – Jaejoong gạt Yunho sang một bên, tìm cớ bỏ ra ngoài vì đột nhiên cảm thấy nguy hiểm vô chừng – “Tôi không rảnh đùa với anh, cũng chẳng yêu thương gì anh đâu.”

Yunho bật cười nhẹ, nắm tay cậu giựt lại, mặc cho Jaejoong có cố đến đâu cũng không thoát được. Quỷ thật, cậu nghĩ, bình thường tên này yếu như sên cơ mà.

“Thật ra đòi em tặng quà trước chính là xem thử em có thật là ghét bỏ anh không. Xem ra không phải, biểu hiện cảm tình quá rõ đến thế kia còn gì. Nếu em không có biểu hiện gì, không chừng bây giờ được tắm rượu hưởng phòng khách sạn một mình rồi. Nhưng vì em đã lỡ để anh thấy cái anh muốn thấy, nên em không hưởng những thứ này một mình được đâu, Kim Jaejoong.”

“Quỷ tha ma bắt anh đi, đồ giả tạo. Bỏ tôi ra mau!” – mặt Jaejoong từ từ đỏ lên khi thấy Yunho áp sát mình, dồn mình vào góc tường phòng tắm.

“Mấy tháng vừa qua em cũng rất vui còn gì. Có một đứa khờ đi theo cho em sai bảo, không phải rất thỏa mãn sao? Nếu không phải là thích anh, vì sao ban nãy tặng quà lại đỏ mặt.” – hắn nhoẻn miệng cười, lại rít một hơi thuốc khác rất sành sỏi.

“Nghĩ đến rượu cảm thấy phấn khích.” – Jaejoong nói cứng.

“Anh thì chỉ phấn khích khi nghĩ đến em thôi. Như.bây.giờ.” – hắn nhẹ nhàng đáp lời cậu, nhấn mạnh mấy tiếng cuối cùng.

“Tôi… tôi nói cho anh biết. Tôi mà có cảm tình cũng là thích một Jung Yunho khờ khạo nghe lời hiền lành lúc trước, không phải anh bây giờ.” – Jaejoong càng ngày càng đỏ lựng cả người, tay chân lóng ngóng, lời nói lắp bắp.

“Thì đó vẫn là anh còn gì. Bình thường anh sẽ như thế đó. Chỉ có những lúc như thế này thì anh mới khác thôi! Đến lúc thế này còn để em bắt nạt thì mất mặt lắm.”

“T.. tóm lại…” – Jaejoong hất mặt – “Tôi mặc kệ anh. Bỏ tôi ra. Tôi có hẹn một chút sẽ đón Giáng Sinh với tụi Changmin, Yoochun và Junsu.”

“Anh cũng vậy, một lát sẽ chở em về.” – Yunho vứt điếu thuốc xuống sàn sau khi dụi vào tường – “Bây giờ, ít nhất cũng phải một lần tắm rượu như em mong muốn đã chứ.”

“Đ… được! Nhưng một mình tôi thôi, còn anh…”

“Anh đương nhiên phải tắm chung với em rồi!”

“Yah! Jung Yunho! Anh buông tôi ra, anh mà tiến gần hơn tôi cắn chết anh.”

“Thật dễ thương quá đi! Cắn đi, anh rất thích được Jaejoong cắn.”

“Yah! Đồ biến thái! Anh làm gì Giáng Sinh của tôi thế này! Yah!!! Yah!!”

“La lớn vào. Chẳng ai nghe đâu, trước nay để em bắt nạt nhiều như vậy, hôm nay phải đòi lại công bằng một lần mới được!” – hắn lại nhếch mép cười, đẩy cậu vào bồn tắm đầy rượu.

“AAAA!! Jung Yunho! Anh xê ra! Cấm anh bước vào đây! Cấm. C… đã bảo cấm! Yah! Jung Yunho. Anh đang để tay ở đâu vậy.”

Sau cùng, cũng chẳng nghe tiếng Yunho đâu hết. Cũng không thấy hắn nói gì, trong phòng chỉ còn vọng lại tiếng của Kim Jaejoong thảm thiết.

“Yah yah!!! JUNG YUNHO! ANH ĐIÊN RỒI!”

“Yunho ah! Bỏ ra đi.”

“Cái đồ chết bầm này, dẹp tay anh ra mau! A! A! Không được không được!”

“Đồ biến thái, sao anh lại cắn cổ tôi!”

“JUNG YUNHO!!!!!!!!”

Vậy đó, Giáng Sinh năm 2013 thật khác với những năm còn lại mà. Những năm trước chẳng có ai phải giả vờ khờ khạo để dụ một ai khác. Năm trước cũng làm gì có ai bị dụ vô một cái bồn tắm đầy rượu cơ chứ.

Mấy năm trước Yunho chẳng có bị kêu tên đầy căm phẫn cả ngày như hôm nay.

Mấy năm trước Jaejoong có phải vừa la vừa ngại vừa đỏ mặt lại cảm thấy hạnh phúc kỳ lạ như này đâu.

Mà mấy năm trước, Yunho và Jaejoong vẫn còn chưa gặp nhau. Mọi sự vẫn còn chưa có gì thay đổi.

Năm nay khác xưa rồi, Giáng Sinh năm nay, sắp có một màn cấm trẻ dưới mười tám đầy bạo lực rượu văng tung tóe diễn ra. Giáng Sinh năm nay, cáo già có cừu non và cừu non thì cứ tưởng mình cáo già.

Giáng Sinh năm nay, vừa bánh vừa rượu, không rõ là ngọt hay say nữa!

o0o THE END o0o

EXTRA

Sau khi tủi thân đã, nước mắt chảy cũng cạn, Changmin ngủ quên luôn trên sàn. Junsu cũng thế, độc thoại riết cũng mỏi miệng, lăn luôn ngủ. Cho đến khi điện thoại ở bệnh viện gọi bảo Yoochun đã tỉnh lại, không cần phải nằm viện nữa, bảo Changmin lên đón thì cậu mới từ từ bò dậy. Ngoắc Junsu còn chưa kịp đánh răng súc miệng, hai anh em tất tả chạy lên bệnh viện đón Yoochun về. Ba người cảm thấy Giáng Sinh rất đau buồn. Không ai nở nổi một nụ cười.

“Gì đây?” – bước vô nhà, sau khi thở dài vài bận, Yoochun để ý thấy một phong thư trên bàn.

“Chẳng biết.” – Changmin trả lời qua loa, nỗi đau mất bánh của cậu quá to lớn để cậu có thể quan tâm cái gì khác.

“Thư của Yunho.” – Yoochun lớn giọng, đầy ngạc nhiên.

Cái tên Yunho như chọc đúng điểm huyệt của cả ba người, tất cả đều đột nhiên trở nên tỉnh táo, cùng nhau châu đầu vào đọc.

“Mấy đứa!

Hyung đã làm mấy đứa phải lao đao rồi. Xin lỗi. Không cố ý đâu. Chẳng qua một màn kịch thôi. Vốn không biết phải tặng mấy đứa cái gì cho đặc sắc nên mới làm vậy. Hyung chắc từ đứa thông minh nhất đến đứa già nhất cũng phải bị lừa…”

Junsu đột nhiên chen ngang:

“Đứa thông minh nhất là Changmin, già nhất là Yoochun. Thế tớ ở giữa không được nhắc à? Không phải ý nói tớ là chắc chắn bị dính quả lừa chứ!”

“Được rồi, cậu là đứa tăng động nhất!” – Yoochun sốt ruột phẩy tay.

“Chắc là mấy đứa sốc lắm, hyung cũng không biết sốc đến cỡ nào, nhưng cứ phải gây sốc cái đã. Với cái đà hiệu ứng của Kim Jaejoong thật tiện, lừa hẳn cũng dễ hơn. Nhưng không phải là hyung vô tâm vậy đâu nhé!

Yoochun, hyung dọn rượu của em để trong phòng của hyung, vào mà bưng ra. Có cả một chai rượu quý đem từ Pháp về nữa, hyung phải tốn bao nhiêu là tiền để đấu giá được nó đấy. Quà Giáng Sinh cho em. Mà chắc chú mày cũng đã chửi rủa hyung một trận vì tội chôm rượu rồi. Nên cư xử cho tốt với chai rượu đấy.

Junsu, hyung đâu có khùng mà đem đĩa đang thu của em đi cho người ngoài. Hyung đem đĩa của em thật, cái bìa là vậy, nhưng nội dung là khác, một loạt bài hyung tự hát tự thu nhét vào cho hắn ta. Tiền thì hắn vẫn ngu ngốc trả, coi như là quà Giáng Sinh cho em, đỡ phải lo tiền lương cho nhóm sản xuất. Hyung để dưới gối của em.

Changmin, thư này được viết trước khi hyung lừa mấy đứa, nên không biết Changmin phản ứng ra sao với cái bánh bị lấy mất nữa. Hyung lấy bánh cho hyung và Jaejoong ăn, hai người ăn như vậy là vừa. Còn riêng em, hyung đã đặt một cái y vậy cỡ cực đại, tủ lạnh chung quá nhỏ, nên hyung để trong tủ lạnh của phòng hyung, cứ tự nhiên vào mà lấy ra ăn. Cũng là bánh đặt ở Rising Sun trước sáu tháng đó. Nhớ phụ Yoochun đem rượu ra đấy!

Hyung tụi bây giờ đây phải đi chinh phục tên côn đồ Kim Jaejoong đây, xong việc sẽ chở cậu ta về đón Giáng Sinh cùng mấy đứa. Giả khờ bao lâu thật rất mệt. Cổ phiếu kia tuy là giả nhưng đúng là tác động không ít đến công ty. Mấy đứa không biết chứ ba của hyung giận thật, đập hyung một trận thừa sống thiếu chết, nhưng xem ra cũng rất ưng Kim Jaejoong, nên đã hùa theo vở kịch này, khiến hyung vô cùng thuận lợi trong việc đóng vai một kẻ vô công rỗi nghề không có tiền si tình khờ khạo. Hôm nay Jaejoong biết được sự thật chắc là sốc lắm.

Thôi, viết đã dài, chẳng hơi sức đâu mà có thể viết tiếp sau khi bưng hết đống rượu của Yoochun vào phòng. Hyung thật sự quá mệt đi, tay mỏi nhừ. À, Changmin đừng lo, hyung không dùng tiền của em đặt phòng ở Mirotic đâu. Hyung rút tiền của em ra thật, nhưng để hù em thôi, tiền vẫn ở dưới gối. Không ngờ sinh viên làm thêm lại giàu như thế nha!

Mấy đứa lo dọn dẹp nhà cửa đi. Một lát tối khuya hyung sẽ chở Kim Jaejoong đã được thuần hóa về.

Nói thế thôi chứ thật rất lo, nếu lỡ Jaejoong không thích hyung thì thế nào?

Ây da, còn nói nữa sẽ trở nên sến súa mất. Hyung ngưng bút đây. Jaejoong sẽ phải thuần phục thôi. Khà khà!

Khi hyung về mọi người lại cùng nhau ăn bánh tiramisu nhé!

Ký tên: Đại ca Jung.”

“Này là gì? Hừ! Lừa người ta đến nhập viện thế kia à!” – Yoochun lớn giọng quăng lá thư lên bàn, không giấu được hai cái gò má đang nhếch lên đầy thỏa mãn. Được một giây liền, gã liền đứng dậy – “Để xem hắn ta mua rượu gì nào!”

“Không ngờ là hyung ấy biết mình đau đầu vụ tiền lương luôn.” – Junsu nheo mắt cầm lá thư lên đọc đi đọc lại – “Haha! Nghĩ đến đoạn tên phóng viên kia nghe được giọng hát của Yunho hyung rồi lăn ra xỉu, hyung thật sảng khoái quá Changmin.” – vừa nói Junsu vừa vỗ vai Changmin.

Nhưng mà, lúc ấy Shim Changmin chẳng nghe thấy gì hết, cậu ta đang rất trầm ngâm:

“Hyung ấy nói cùng nhau ăn bánh tiramisu? Là đang nói cái bánh nào nhỉ? Bánh cỡ trung hyung ấy lấy đi hay là cái cỡ đại tặng cho mình? Cái nào nhỉ? Cái nào nhỉ? Cái nào nhỉ…”

THE END

TP.HCM, 4.11AM, 24/12/2013

Giáng Sinh sổ mũi không ngủ được, chỉ biết viết fic.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro