Khởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chói. Mặt đất trơn trượt. Mưa. Mọi vật nhòa đi. Ánh mắt gã tài xế hốt hoảng. Bánh xe lao nhanh. Máu. Không đau, tôi chỉ choáng. Mọi người vây lại, rất đông, ánh nhìn xa lạ, hốt hoảng, lẩn tránh. Tôi thấy người mẹ đã mất, cũng thấy ông ngoại qua đời từ lâu đang nhìn tôi. Muốn ngủ, nhưng không thể. Quá nhiều bóng, quá nhiều ánh nhìn, cả người, và những thứ đáng lẽ tôi không nên thấy. Dường như cả thế giới thu vào tầm mắt. Choáng ngợp, lồng ngực thắt lại. Anh. Tôi muốn gặp anh. Tôi thật sự sợ hãi. Tôi muốn gặp anh. Tôi cần anh, chỉ cần anh. Tôi muốn xin lỗi anh, muốn hôn anh. Tôi cái gì cũng muốn cùng anh.

Kim Namjoon đến giây phút cuối cùng vẫn muốn Kim Seokjin.

Có một loại quan hệ, không tiến, không lùi. Anh nhìn tôi, cả vùng trời bao la đong đầy trong khóe mắt. Tôi đối với anh cũng không tệ bạc. Nhưng không yêu nhau. Chúng tôi, bên nhau, hôn, ngủ.

Nhưng tuyệt đối không yêu nhau.

Kim Seokjin không phải dạng người trầm lặng, nhưng cũng chẳng ưa náo nhiệt cho mấy. Anh dễ tính, nấu ăn ngon, dáng đẹp, kĩ thuật tốt. Giọng trong. Rất trong. Gia cảnh ổn. Học thức cao. Đẹp, rất đẹp.

Quá hoàn hảo cho một Kim Namjoon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro