Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng cửa phòng mở ra vọng tới tai Kiều Phương. Trong khi nhỏ lúng túng chưa biết làm gì thì bóng người cao lớn đã hiện diện trước mắt. Đôi mắt nâu lạnh như toả ra ngàn sát khí ấy nhìn thẳng vào nhỏ. Giọng nói có âm vực trầm và thấp vang lên :

- Cô là ai? Sao ở phòng tôi?

- Ờ ... Ừm ... Dạ tôi ...

Kiều Phương rốt trí quá. Giờ nhỏ chẳng biết phải xử trí như thế nào nữa. Hải Nam vẫn giữ khuôn mặt và giọng nói ấy, lặp lại câu hỏi :

- Cô là ai?

- Thưa cậu ... cậu cả. Tôi là bảo mẫu ...

- Bảo mẫu? Tôi nhớ nhà này đâu có em bé?!

Kiều Phương cố lấy lại bình tĩnh. Ngước lên nhìn thẳng vào mặt Hải Nam. Nhỏ bỗng cảm thấy thời gian như ngừng lại đôi chút. Khuôn mặt đó ... khá là quen nhưng nhỏ không thể nhớ được là ai? Và đã gặp ở đâu?

- Ra khỏi đây ngay.

- Dạ ?

- Tôi không muốn nhắc lại lần hai.

Hải Nam đi lướt qua Phương tới bàn làm việc. Cậu ngồi xuống và mở laptop bắt đầu công việc của mình. Phương thở dài đem theo dụng cụ đi khỏi phòng.

Ra đến hành lang, Kiều Phương mới thấy thật dễ chịu. Căn phòng đấy, con người đấy khiến nhỏ khó thở vô cùng. Thôi thì đành về để chị quản gia khiển trách vậy, chứ nếu vào ba phòng còn lại nhỏ sẽ chết mất.

Buổi trưa nhanh chóng đến, những cô giúp việc ở đây tấp nập chuẩn bị bữa trưa cho bốn cậu chủ, thỉnh thoảng mới có ông chủ đến đây ăn vì ông rất bận.

Kiều Phương chạy ra chạy vào, hết bưng đồ ăn rồi bưng nước uống. Toàn là sơn hào hải vị. Cửa phòng ăn mở toang chàng trai có vóc dáng cao lớn, nước da màu đồng cùng đôi mắt màu hổ phách bước vào. Một dàn người hầu cúi rạp người :

- Kính chào cậu hai !!!

- Được rồi. Các người không cần phải trịnh trọng thế đâu _ Hải Huy cười thân thiện.

Vào sau Huy là cậu tư của biệt thự này _ Hải Đăng. Chiều cao 1m72, da trắng, khuôn mặt kute nhưng bên trong không khác gì ông già chín mươi. Ngồi đối diện với nhau, Hải Huy khoanh tay hỏi cậu em mình :

- Nè Đăng, anh cả và chú ba đâu sao mãi chưa thấy xuống.

- Bàn hôm nay lau chưa sạch. Các người làm ăn tắc trách quá đấy.
Hải Huy hơi bực mình khi thấy Đăng phát lờ câu hỏi của mình. Nhưng vốn dĩ là một người dễ tha thứ nên cậu không giận dữ mà chỉ nhìn khắp xung quanh :

- Chà ! Hình như tôi đến hơi muộn.
Một tiếng nói từ cửa phòng ăn, đám người hầu lại cúi người :

- Cậu ba !!!

Hải Huy cười nhẹ, bảo :

- Kìa chú ba, làm gì mà mặt hớn hở thế.

Ngồi xuống cạnh anh mình, Hải Minh vuốt tóc, chỉnh trang lại sắc đẹp rạng ngời của mình. Xong cậu đáp lời :

- Em vừa biết một tin không rõ là xấu hay tốt.

- Dù là tin gì cũng phải nói ra chứ.
Hải Minh đảo mắt qua đám người hầu, cậu hắng giọng :

- Hèm ! Hôm nay các cô hầu ai cũng xinh ...

Nghe câu đó xong mặt vài người bỗng ửng đó. Minh cố gắng không để lộ nụ cười, tiếp :

- Vậy trong số các người. Ai là "bảo mẫu" của bốn anh em tôi?!

Hải Huy suýt sặc khi đang uống cốc nước trên bàn, còn Hải Đăng chỉ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Những cô hầu nhìn nhau bối rối. Tất cả thấy rõ sự ngạc nhiên và không có gì là vui vẻ của ba cậu chủ. Hải Minh vẫn nhìn mấy người giúp việc bằng ánh mắt dò hỏi dù cậu biết rõ là trong đám đó không có người cần tìm :

- Sao không ai trả lời. Đây là lệnh đấy.

- Khoan khoan chú ba, chú nói vậy là ý gì đây hả. "Bảo mẫu" là sao chứ?

Xoay xoay chiếc muỗng trong tay, Hải Minh thở dài, vắt chân chữ ngũ. Cậu than vãn :

- Vậy là anh hai không hiểu gì em rồi. Thông tin của em là không bao giờ sai lệch. Ba đã thuê một con nhỏ về chăm sóc anh em mình. Chấm hết !

- What? Anh đã 21 tuổi rồi mà.

Hải Đăng nãy giờ mải soi xét quang bếp về vấn đề sạch sẽ mãi mới lên tiếng :

- Thế mới nói !

- Lê Nhi. Gọi Trình Hựu Thanh ra đây.
Cô gái có cái tên Lê Nhi vừa được Hải Minh gọi đến hốt hoảng vô cùng. Bởi vì rất ít khi quản gia bị gọi cả họ cả tên như vậy. Chứng tỏ là sắp có gì đó xấu xấu xảy ra :

- Ế ... Gì mà đứng như trời trồng vậy. Không nghe thấy lệnh à.

- Ờ ... dạ cậu ba

Lê Nhi chạy vội vào trong bếp, nơi Hựu Thanh và Kiều Phương đang kiểm kê lại những món cần dọn lên. Cô ta thở hổn hển, gọi :

- Chị Hựu Thanh. Cậu ba gọi.

Hựu Thanh quay ra, thắc mắc :

- Cậu ba gọi chị sao. Có chuyện gì mà ...

- Về "bảo mẫu" chứ còn gì nữa. Giọng cậu ba nghe ghê lắm.

- Được rồi. Chị ra ngay đây.

Lê Nhi xoay người ra khỏi phòng bếp, trước đó còn để lại cho Kiều Phương một cái nhìn không mấy thiện cảm. Ngay từ đầu cô ta đã không ưa gì Phương, hoặc là xinh hơn hoặc là trình độ "cáo già" không bằng cô ta.

" Nhìn ngứa cả mắt " _ Lê Nhi nghĩ bụng

Hựu Thanh lau tay vào chiếc khăn trắng treo trên tường, nhìn Kiều Phương dặn dò gì đó rồi đi ra ngoài. Cô vừa ra đến nơi đã bắt gặp ánh mắt ai đó như đang cố tránh né mình. Tim cô bất giác nhói lên từng hồi và chìm vào một dòng suy nghĩ nào đấy. Chỉ đến khi giọng Hải Minh kéo Hựu Thanh về hiện tại :

- Quản gia "Bảo mẫu" của tôi đâu?

- Dạ cậu ba

- Đem ra đây, tôi muốn được thấy ở tại nơi này.

Hải Đăng do đợi anh cả quá lâu nên cậu thấy đói meo cả ruột bèn cầm một miếng bánh mì lên ăn. Nhai chậm rãi miếng bánh, cậu nói :

- Anh à ! Cho dù có đẹp và quyến rũ quá cũng đừng lộng hành đấy.

- Biết thế đã.

Đăng không thèm nói với ông anh cà chớn kia nữa, tiếp tục công việc ăn bánh mì. Hựu Thanh vẫn cúi đầu chẳng nói gì cả. Hải Minh bắt đầu thấy sốt ruột bèn gắt gỏng :

- Dạo này lắm người thích chống đối lại lệnh nhỉ !!!

- Cậu ... cậu ba ... Tôi kêu ra ngay

Hựu Thanh nhìn Lê Nhi cô ta biết ý lại một lần nữa chạy vào trong bếp. Lúc sau cô ta trở ra, đi sau là một cô gái. Và đó không ai khác chính là Kiều Phương. Bàn tay quản gia kéo Phương lên trước mặt ba cậu chủ. Hải Đăng _ cười khẩy, Hải Huy _ nhìn chằm chặp. Và Hải Minh _ bình luận :

- Mặt được 10 điểm, thân hình 9 điểm vì ngực hơi nhỏ. Chiều cao tương đối. OK ! Tôi thích em.

Một số cô giúp việc tròn mắt, còn một số cô khác làm việc lâu năm ở đây chỉ che miệng cười mỉm. Hựu Thanh trong lòng không vui chút nào. Cô biết ngay kiểu gì Hải Minh cũng sẽ có màn đùa vui với người mới. Kiều Phương im lặng mặc kệ, nhỏ chỉ nhìn xuống sàn gỗ láng bóng. Hải Huy thấy em mình hơi quá đáng nên giật áo Minh, nhắc nhở :

- Chú ba !

- Rồi rồi. Chỉ giỡn chút thôi mà. Nhưng còn nhận xét của em về ngoại hình là thật đấy.

- Bảo mẫu ... Nực cười ! _ Hải Đăng nói với giọng cực_kì_không_vui.

_________________________

#Cap: Mọi người tiếp tục ủng hộ nha <3 Nếu hay thì vote cho Hi nhé ^^ Để có động lực viết tiếp ý mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro