Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi.
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới
Thì em vẫn chẳng cho anh câu trả lời...
Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng
Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy
Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày"
Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành
HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẲNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ
"Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..."
Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ...
Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết
Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết
Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ
Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô
Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh
Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ
Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn
Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa
Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá
Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả
"Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả"
Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối
Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi
Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
_ ( Đây là lời bài hát " Hoàng Hôn " - Khói ) _
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro