Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy sau giấc mơ dài, tưởng như đã xa cả cuộc đời

Tiểu Yêu luôn có cùng một giấc mơ.
...
Một người nam nhân mặc đồ trắng, tóc trắng, không tì vết, đẹp đến mê hồn.

Hắn đứng trên biển xanh y phục bay phấp phới với vầng trăng sáng khổng lồ phía sau.

Ánh trăng như sương, lạnh lẽo chiếu lên mái tóc dài trắng bạc của hắn.

Khóe miệng tựa hồ có một nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt thản nhiên luôn mang cho người ta cảm giác nửa mỉa mai nửa kiêu ngạo.

"Tương Liễu..."

Tiểu Yêu đưa tay ra, không ngừng tiến về phía hắn, nhưng càng đến gần, bóng dáng màu trắng đó lại càng xa.

"Tương Liễu, Tương Liễu, Tương Liễu! ..."

Cô loạng choạng chạy trên làn sóng nhưng hắn lại mỉm cười rồi biến mất trong biển mây cuồn cuộn .

"Tương Liễu! Đừng đi, đừng đi, được không..."

Tiểu Yêu nhắm mắt lại, hai tay dùng sức nắm lấy góc chăn, trên mặt lấm tấm những hạt mồ hôi .

"Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, dậy đi!"

Đồ Sơn Cảnh vỗ nhẹ vào má Tiểu Yêu, hoảng hốt gọi cô.
Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của họ, vào ngày này hàng năm những cơn ác mộng của Tiểu Yêu sẽ rất thường xuyên xuất hiện.

"Tương Liễu!" Tiểu Yêu hét lên, buông nắm đấm , mở choàng mắt ra.

Đêm như mực ở trong một căn phòng nội thất hiện đại.

Sự yên tĩnh tràn ngập trong căn phòng.

Mọi thứ đều im lặng.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của cô.

"Lại nằm mơ à?" Đồ Sơn Cảnh ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

Tiểu Yêu kéo vạt áo ướt đẫm mồ hôi , liếm nhẹ môi, cảm thấy miệng khô khốc.

"Uống nước đi." Đồ Sơn Cảnh đưa ly nước trên bàn đầu giường cho cô. Ở bên cô một thời gian dài, hắn đã hiểu sâu sắc mọi thói quen của cô.

Nhìn thấy Tiểu Yêu đổ mồ hôi đầm đìa, Đồ Sơn Cảnh yên lặng lấy khăn mặt ngâm vào nước lạnh rồi vắt thật kỹ.

"Đừng sợ, có tôi ở đây." Đồ Sơn Cảnh nhẹ nhàng an ủi cô, cẩn thận lau mặt cho cô.

"Cảnh, em lại mơ thấy anh ấy." Tiểu Yêu rơi nước mắt nói, tựa như vừa rồi cô vẫn chưa tỉnh lại từ giấc mơ vậy.

"Tôi biết." Đồ Sơn Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt đỏ ngầu của cô, tràn đầy thống khổ.

"Trong khoảng thời gian này, em luôn mơ về anh ấy và biển cả. Bọn em đứng cạnh nhau ngắm trăng sáng trên biển. Nhưng mỗi lần em muốn chạm vào anh ấy hoặc đến gần anh ấy, em đều không thể đuổi kịp. Chỉ có thể bất lực nhìn anh ấy biến mất ..."

Tiểu Yêu nói chuyện như mộng, ánh mắt đờ đẫn, lồng ngực nặng trĩu, căng cứng.

"Không sao, tôi cùng em tiếp tục tìm kiếm anh ấy được không?" Đồ Sơn Cảnh rưng rưng nước mắt, mí mắt đỏ bừng trông đặc biệt đáng thương.

Anh đưa tay chạm vào đầu Tiểu Yêu an ủi, sau đó chậm rãi di chuyển ngón tay thon dài của mình lên vầng trán của cô, xoa nhẹ nhàng , cẩn thận chạm vào nơi Trụ Nhan Hoa trên trán giờ đã không còn nữa.

Tâm trí Cảnh quay lại năm anh và Tiểu Yêu kết hôn.......

"Cửu Mệnh Tương Liễu đã chết! Mấy người làm nghề buôn bán các vị không biết tên Tương Liễu ấy hung hăng, đáng sợ thế nào đâu..."

"Đại tướng quân Ứng Long bảo rằng Tương Liễu đã chết."

"Sau khi chết, hắn lộ ra chân thân, yêu quái chín đầu..."

"Thân thể Tương Liễu biến thành máu đen, phun trào xối xả , máu cực độc. Đi đến đâu, cỏ cây chết khô đến đấy, ngay cả mặt đất cũng cháy đen. Cuối cùng, toàn bộ hòn đảo không một sinh vật nào sống sót..."

Tiểu Yêu chỉ có thể cảm thấy tai mình ù đi, lồng ngực đau nhức như bị dao nhọn đâm vào.

Cơ thể mềm nhũn của nàng mất đi trọng tâm, ngã xuống sàn nhà , tự lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào, Tương Liễu không thể chết như thế này, ta không tin..."

Nước mắt của Tiểu Yêu chậm rãi rơi xuống, quá khứ với Tương Liễu hiện lên trong đầu nàng như một chiếc đèn lồng xoay——

Lần đầu tiên gặp nhau bên ngoài thị trấn Thanh Thủy. Tương Liễu có mái tóc trắng như mây, búi tóc không buộc, đeo mặt nạ băng thủy tinh, tựa mình vào cành cây xanh,

Phóng khoáng và ngang ngược.

Tiểu Yêu bị đưa về doanh trại để thẩm vấn. Tương Liễu từ từ gỡ bỏ chiếc mặt nạ, các đường nét trên khuôn mặt đẹp đến lạ lùng, thái độ lạnh lùng, không hề giận dữ mà tràn đầy uy nghiêm.

Y phục trắng của hắn còn đẹp hơn tuyết, thỉnh thoảng bị thương, ban đêm hắn sẽ đến phòng nàng, để hút máu chữa thương.

Hắn sẽ cùng nàng cưỡi con đại bàng lông trắng đội vương miện vàng lên trời, xuống biển.

Trong lúc trồng Yêu Cổ, trong mắt hắn rõ ràng có tình yêu, khóe miệng nhếch lên.

Hắn đưa nàng đi thưởng ngoạn phong cảnh dưới đáy biển, lang thang qua những mảng san hô rực sáng.

Hắn hôn nàng, hơi thở chậm rãi, lạnh lùng và dịu dàng, những con cá lộng lẫy đầy màu sắc bơi xung quanh.

Nghe nàng nói nàng sợ hắn sẽ rơi vào mộng, hắn nhìn vầng trăng xa xăm, mỉm cười buồn bã.

Hắn dùng thân phận Phòng Phong Bội của mình để dạy nàng bắn cung, đưa nàng đi khắp phố, ăn đồ ngon, uống rượu và đánh bạc.

Hắn đã từng nếm thử món ngon do nàng chuẩn bị và đồng hành cùng nàng suốt ba mươi bảy năm dưới đáy biển tối tăm và lạnh lẽo.

Cuối cùng khoảng thời gian bị đánh cắp đó cũng kết thúc đột ngột vào ngày nàng thành thân.

Sau đó, Mỗi khi hai người trò chuyện là gươm đao xuất hiện..

Bây giờ, tin tức về cái chết của hắn đã đến.
...
Tiểu Yêu tựa hồ nhớ ra điều gì, hoảng sợ lấy gương ra, Tiểu Yêu hít một hơi thật sâu, vận linh lực tác động lên chiếc gương, những gợn sóng lăn tăn xuất hiện, nhưng sau đó không có bất cứ điều gì hiện ra trong gương.

Tiểu Yêu kinh hãi không ngừng lẩm bẩm: "Không thể nào! Không thể nào..."  cuống cuồng vận linh lực kiểm tra. Nhưng mặc cho nàng thử đủ mọi cách, những đoạn ký ức về Tương Liễu vẫn không thấy đâu.

Thứ duy nhất hắn để lại cho nàng cũng đã biến mất.

Tất cả đều biến mất.

Biến mất không một dấu vết, như thể chưa từng tồn tại vậy.

" Tương Liễu, trong mắt ngài, điều đó là không thể chấp nhận được ư? Chỉ một đoạn ký ức ngài cũng không thèm lưu lại sao?"

"Tương Liễu, vì sao? Vì sao? Vì sao nỡ đối xử với ta như vậy? Vì sao không chịu để lại dù chỉ một đoạn ký ức ngắn ngủi... Lẽ nào hàng trăm năm quen biết, đối với ngài, cũng chỉ là những mối giao kèo đầy toan tính?

Yêu quái chín đầu! Ta hận ngươi!"

Tiểu Yêu ngã xuống, ngồi trên mặt đất, nước mắt rơi xuống, trong lòng tràn ngập bất lực, phẫn nộ, oán hận, bi thương, hối hận...

Đúng, nàng đã hối hận.

Nếu biết đó là lần gặp cuối cùng, chắc chắn nàng sẽ không nói những lời tuyệt tình đó với hắn.

"Tiểu Yêu."

Đồ Sơn Cảnh trìu mến nhìn nàng, muốn dùng lòng bàn tay ấm áp của mình chạm vào những giọt nước mắt của nàng, nhưng nước mắt của nàng giống như bị vỡ, nặng nề rơi xuống đất, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể ngăn cản được.

"Cảnh, ta không tin hắn đã chết! Hắn là yêu quái chín đầu, xảo trá như vậy, muốn sống bao lâu cũng có thể sống!"

Tiểu Yêu tóm chặt lấy áo Đồ Sơn Cảnh, đau đến khàn giọng.
Đồ Sơn Cảnh không thể làm được gì, chỉ có thể ôm thật chặt cơ thể đang run rẩy của nàng để an ủi.

"Cảnh, làm ơn dẫn ta đi tìm hắn! Ta cầu xin huynh..."

Tiểu Yêu kéo thật chặt vạt áo Đồ Sơn Cảnh, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, giọng điệu gần như cầu xin.

"Được rồi...ta sẽ đưa nàng đến gặp huynh ấy."

Đồ Sơn Cảnh biết rất rõ, Tiểu Yêu mất mẫu thân từ nhỏ, lang bạt nhiều năm, tâm hồn đã trở nên trai sạn, trong mắt nàng , mọi thứ trên đời này chỉ là "tư lợi", vạn vật hội tụ, số phận ra đi thì tản mác, nàng không bao giờ ép buộc điều gì cả.

Nhưng Tiểu Yêu chỉ dùng từ "cầu xin". Lần trước khi chiến tranh sắp bắt đầu, lời cuối cùng của Tiểu Yêu đối với Thương Huyền là: "Đây là lần đầu tiên muội cầu xin huynh, và cũng là lần cuối cùng muội cầu xin huynh. Ca ca, huynh có thể... thả Tương Liễu đi được không?"

Tổng cộng là hai lần, cả hai đều dành cho cái tên đó.

Tương Liễu.

Tiểu Yêu và Đồ Sơn Cảnh ngồi trên cỗ xe mây dần dần tiếp cận hòn đảo.

Trước khi họ đến gần, một cảnh tượng kinh hoàng đã hiện ra trước mắt.

Toàn bộ hòn đảo mang hình dáng một vùng đất cháy đen, hoang tàn và cằn cỗi, toát ra bầu không khí u ám.

Một chiếc giày xinh đẹp nhẹ nhàng bước đi trên nền đất đen.

Dưới chân Tiểu Yêu có hàng chục ngàn mũi tên gãy, nàng tức giận hỏi: "Cảnh, họ thực sự ghét hắn đến vậy sao?"

Đồ Sơn Cảnh không trả lời mà chỉ thắt chặt chiếc khăn choàng trên cổ.

Gió biển ập vào, tựa hồ trong khoang mũi vẫn còn có thể ngửi được mùi máu và chất độc .

Bầu trời dần dần tối sầm, gió thổi qua đảo, dường như phát ra những âm thanh của ma quỷ.

"Tiểu Yêu, chúng ta trở về đi." Đồ Sơn Cảnh nắm tay Tiểu Yêu. Hắn âm thầm thúc đẩy linh lực của mình để truyền hơi ấm trong cơ thể cho nàng.

"Cái khối đen này, là hắn sao?" Tiểu Yêu tự lẩm bẩm, ngồi xổm xuống, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt đất ẩm ướt, nước mắt dần tràn đầy hốc mắt, rơi xuống.

"Ta muốn...Ta muốn gặp huynh ấy...Cảnh, huynh có thể giúp ta gặp lại huynh ấy được không..." Tiểu Yêu nghẹn ngào nức nở, gần như sắp ngất đi vì khóc, nàng yếu ớt ngã vào vòng tay Đồ Sơn Cảnh, một nắm bùn đen được nàng giữ chặt trong tay.

"Được... Ta sẽ giúp nàng tìm cách." Đồ Sơn Cảnh nước mắt chậm rãi chảy xuống quai hàm, hắn ôm chặt Tiểu Yêu trong lòng, luôn cảm thấy đây là cái ôm cuối cùng của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro