Quà-ploy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quà

Giữa tối muộn, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn Sài Gòn ẩm ướt, lấp lóa trong ánh đèn lẫn vào làn hơi nước sau cơn mưa, tay vân vê một cái chai...

Mát lạnh giữa hai lòng bàn tay mình, một cái chai thủy tinh thanh tú, màu xanh da trời nhẹ nhàng và trong suốt. Ngắm nhìn nó, cảm giác như mắt đang ve vuốt một khoảng trời thu cao xanh thăm thẳm và trong vắt nắng. Khoảng trời thu của một xứ sở nhiệt đới nào đấy. Đây là một cái chai đặc biệt. Chàng sếp cũ của mình đã đem nó về sau một chuyến đi, một món quà lưu niệm độc đáo cho mình và rất mình. Trong chai là đầy chật không khí nóng bỏng và rộn ràng của thành phố Barcelona.

Rất nhiều lần muốn mở bung nắp chai ra mà hít hà, thưởng thức hương sắc khí Barcelona có gì khác khí Sài Gòn, khí Bangkok, khí Berlin... Nhưng sợ, nhưng tiếc. Sợ những quý mến và cưng chiều của chàng sếp cũ bổng bay vào không khí, rồi tan mất. Sợ cái chai mất hết khí Barcelona thì trở thành một cục thủy tinh vô nghĩa. Lần nào cũng vậy, hai bàn tay mãi mân mê cái chai trong thèm thuồng và dằn lòng.

Dạo gần đây biểu đồ cảm xúc tung nẩy thất thường, khi vui như gió, lúc buồn như mây. Nên mình mới hay lấy cái chai ra chơi đùa, hòng dùng chút thương yêu xưa cũ níu kéo, cân bằng lại. Và ngắm nhìn cái chai, bỗng nhận ra bản thân mình thực dụng quá thể, hay so đo tình cảm và quan tâm của người khác bằng những món quà. Ai đi đâu mình cũng từ khéo léo đến trắng trợn nhắc đem quà về. Sinh nhật mình, những ai thân thiết đều chịu "tra tấn" email, tin nhắn đòi quà. Mình cần những món quà, để thấy bản thân được yêu thương và cưng chiều.

Nhưng mình chúa ghét những món quà đại trà. Những món quà được vơ đại từ một cửa hàng nào đó. Những món quà may đo theo ý thích của người mua. Mình càng không thích những món quà đắt tiền, nó tặng cho mình cảm giác mắc nợ và nghèo khổ. Mình kiếm ra tiền để sắm sửa cho bản thân những thứ yêu thích.

Quà - là nhấn vào người nhận, nên cần khớp với sở thích và ý tứ của người nhận. Chứ không, gọi "quà" là "đồ cho", hay "của cho" cho bớt rườm rà, hoa mỹ. Mình thích những món quà độc đáo, như cái chai chứa khí Barcelona. Mình thích những món quà được nhào nặn từ trái tim và khối óc, như bài hát Buồn Trong Veo - Nhớ Óng Ánh dành cho ngày sinh nhật mình. Mình thích một bó hoa bi rẻ bèo và dân dã. Mình thích một đôi hoa tai mua ở chợ trời trong các chuyến du lịch. Mình yêu những món quà mà mình có thể soi thấy một phần bản thân trong ấy. Nhưng...

Mình thấy mình quá đáng. Mình đang đòi hỏi người xung quanh một tình cảm to, sâu và tinh tế để có thể chăm chút tỉ mẩn cho món quà họ tặng mình. Mà mình thì đâu chắc làm được như thế cho họ. Mình thấy mình... trơ. Mình đang hỏi xin trắng trợn tình thương từ những người xung quanh. Mình thấy mình vô tâm. Mình chỉ chăm chăm quan tâm đến cảm xúc bản thân, chẳng nghĩ đến lòng dạ người tặng khi món quà của họ không mua được nụ cười cho mình.

Những ngày gần đây, mình tập tành rộng rãi. Trong phạm vi có thể, mình sẵn sàng cho đi những món đồ của mình và đối xử với người khác bằng một nụ cười. Mình đang mua chuộc người xung quanh. Ôi, cái cảm giác nhận được một món quà đúng ý nó sướng ran đến gây nghiện!!!

Mình cần những món quà, để thấy bản thân được thương yêu và cưng chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro