Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đuổi một đường tới ngoại ô, bị bao vây như dự liệu. Lần này không còn là lén lút trong bóng tối nữa mà là cướp đoạt giữa thanh thiên bạch nhật. Khác với tình trạng bị bao vây trước đây, đối phương biết quá nhiều chuyện. Hiện giờ đã có được thứ mình muốn, sẽ không ẩn nấp nữa, thẳng thắn lật bài ngửa.

Dẫn đầu là một thanh niên tuổi xấp xỉ Tiêu Giác, hái hoa tặc cùng đi theo nhìn hắn liền nhớ ra, "A ha, đây không phải anh ruột của Lục Thu Nguyệt sao."

Lục Thu Phong không thèm để ý đến hắn, nói với Tiêu Giác, "Quân Ảnh kiếm pháp và viên châu này có liên quan?"

Lại là vì kiếm pháp vứt đi đó. hái hoa tặc xoa cằm, nếu hạt châu này quan trọng như vậy, vì sao Lục Thu Nguyệt lại tặng cho y?

Tiêu Giác khẽ cười, "Từ ngày cha ta bị hại, Lục La sơn trang các ngươi vẫn âm thầm theo dõi ta, không phải là vì đoạt kiếm phổ tổ truyền của ta sao. Đáng tiếc điểm tinh diệu của kiếm phổ, các ngươi vĩnh viễn không khám phá ra. Dù cho các ngươi đoạt được hạt châu, với các ngươi nó cũng chỉ là một viên dạ minh châu thông thường mà thôi."

"Tiêu Giác, ngươi đừng có kiêu ngạo. Ngươi cho rằng mình có bản lĩnh thông thiên gì, nếu không phải cần ngươi để tìm Quân Ảnh kiếm pháp, bốn năm trước ngươi còn có thể sống sao?"

Lời này chọc vào chỗ đau của Tiêu Giác, mặt hắn nghiêm lại, rút kiếm ra khỏi vỏ. Nhưng Lục Thu Phong là truyền nhân duy nhất của Lục La sơn trang, danh hào trên giang hồ còn vang dội hơn Tiêu Giác. Hôm nay dẫn theo một đám cao thủ, so mười chiêu liền chặn được Tiêu Giác đơn thương độc mã - hái hoa tặc đã nhảy ra xa từ lâu.

"Tiêu Giác, ngươi cho rằng xếp vài người vào sơn trang thì ta không biết? Đứa ngốc Thu Nguyệt, tuy rằng vì một nam nhân mà tặng đồ phụ thân lưu lại nhưng ảnh hưởng đến suy nghĩ của ngươi. Ngươi lại đi tìm tăm tích của hạt châu, có thể thấy nó có liên quan đến Quân Ảnh kiếm pháp. Ta chỉ là một đường tra xét mà thôi, còn phải cảm tạ ngươi đã chỉ đường cho ta."

Lục Thu Phong bắt được Tiêu Giác nên rất đắc ý, nói rất nhiều lời vừa châm chọc vừa ép buộc, nói một hồi đến mức hái hoa tặc cũng coi như nghe hiểu. Đơn giản là thù giết cha cũ rích trên giang hồ. Trang chủ Lục La sơn trang trước kia là bạn tốt của phụ thân Tiêu Giác, nhưng Lục trang chủ mặt người dạ thú, ngấp nghé kiếm phổ tổ truyền của Tiêu phụ. Kiếm phổ trăm năm trước uy chấn giang hồ, nhưng hậu thế Tiêu gia dần dần theo văn, tới một đời Tiêu phụ đã hoàn toàn là thương nhân, bởi vậy kiếm phổ này chỉ là một bảo bối gia truyền mà thôi. Lục trang chủ động sát tâm ép hỏi kiếm phổ, Tiêu phụ đến chết không chịu nói. Trước khi chết chỉ có con trai độc nhất Tiêu Giác bên cạnh, Lục trang chủ muốn mượn tay Tiêu Giác tìm tung tích của kiếm phổ, nhưng Tiêu Giác lại biến mất nửa năm, sau đó khi trở lại triển lộ tài năng, là kiếm khách nổi danh giang hồ.

Lục La sơn trang nghi hắn luyện Quân Ảnh kiếm pháp, phái người âm thầm theo dõi, lại phát hiện hóa ra hắn vẫn đang tìm kiếm phổ. Những thứ cướp được từ Tiêu gia ngày đó đều vào Lục La sơn trang, Lục Thu Nguyệt để mắt một viên minh châu bên người Tiêu phu nhân, sau đó thì chuyển cho tên hái hoa tặc. Nào biết người Tiêu Giác cài trong sơn trang bị phát hiện, tiết lộ bí mật Tiêu Giác hỏi hạt châu này. Tiêu Giác truy bắt hái hoa tặc, không cần nghĩ nhiều cũng biết là vì hạt châu này.

"..." hái hoa tặc đỡ trán. Đại hiệp, ngươi thực sự là ngu ngốc khiến ta đau lòng. Còn cố làm vẻ huyền bí lừa người ta, thực tế người ta nhìn thấy hết rồi.

Lục Thu Phong sớm đã không vừa mắt y, đi qua mấy bước định bắt y. Y sớm đã bị bao vây, giờ lại không có giúp đỡ, trên người vẫn có vết thương, chưa được một lát đã bị Lục Thu Phong khống chế ném xuống đất, một chân giẫm lên thắt lưng.

"Ưm..." hái hoa tặc đau run cả người, không hiểu vì sao mình lại chạy đến đây nhận chết. Tiêu Giác trầm giọng quát.

"Ngươi buông hắn ra!"

Lục Thu Phong lạnh lùng cười, "Tiêu Giác, tính nhẫn nại của ta không có nhiều, tốt nhất là ngươi mau nói ra công dụng của hạt châu, bằng không ta giết hắn trước, rồi giết ngươi."

Hái hoa tặc còn muốn tranh luận, "Tính nhẫn nại không đủ mà ngươi còn nói nhiều như vậy."

Lục Thu Phong không chút lưu tình đạp thêm một cái. Tiêu Giác đấu tranh, thấy hái hoa tặc đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, chiếc vòng trên cổ cũng rung động liên hồi, không khỏi cả giận nói, "Ngươi câm miệng cho ta, không được nói!"

Lục Thu Phong nheo mắt, "Ngươi cũng thật quan tâm hắn. Hắn là hái hoa tặc nổi danh giang hồ, lại hái được tình cảm với ngươi, thế nào, khẩu vị cũng được chứ?"

Hái hoa tặc ngẩng đầu, "Phi, ta chỉ thích nữ..." Còn chưa nói xong, đã bị Lục Thu Phong đạp một cái, đứt lưỡi chảy một miệng máu.

Còn khốn khổ quay đầu lại, mơ hồ ồn ào với Tiêu Giác, đầu lưỡi y bị rách khiến hắn nghe không được y đang nói gì, con mắt trừng lớn trông thật đáng thương. Khóe miệng có máu chảy ra, dính bên môi, đỏ dọa người.

Tiêu Giác bị bộ dạng của y làm cho phát cáu, bất đắc dĩ nói, "Ngươi đừng nói nữa."

Lục Thu Phong không phải hạng người lương thiện, đi lên đá một cái nữa, hái hoa tặc rên rỉ một tiếng, đột nhiên nằm bất động trên mặt đất.

Tiêu Giác bỗng chấn động, nghĩ đến buổi tối hôm trước lúc y bệnh nặng hôn mê. Không có chút lực công kích, giống như một đốm lửa nhỏ, tùy tiện thổi một cái liền tắt rụi. Dáng dấp thương cảm như vậy, nước mắt chảy giàn dụa, hôm nay lại tái hiện trước mắt, còn thêm máu chảy không ngừng.

Y vốn vô câu vô thúc, vô cớ bị mình lôi vào cuộc báo thù không liên quan, còn phải chịu loại dằn vặt ác ý này, vẻ mặt đau đớn như vậy khiến lòng Tiêu Giác sinh hổ thẹn, nhìn y cuộn tròn thành con tôm nhỏ lại không kiềm được ý muốn bảo vệ.

"Lục Thu Phong, ân oán giữa ta và ngươi, hà tất liên lụy đến người ngoài."

"Ta sớm đã muốn chỉnh hắn, một tên hái hoa tặc nho nhỏ, sao xứng để muội muội ta nhớ mong. Đứa ngốc Thu Nguyệt, thiếu chút nữa thất thân vì hắn, hôm nay ta giáo huấn tiểu tử này, để hắn sau này không trở lại phá hoại Thu Nguyệt."

"Bắt nạt một kẻ bệnh tật, nếu truyền ra thì cũng dễ nghe."

Lục Thu Phong dù sao cũng là kẻ thích giữ thể diện, nghe hắn nói như vậy đành giận giữ thu tay.

Tiêu Giác chết không chịu mở miệng, Lục Thu Phong chỉ có thể trói hai người ném vào cái phòng. Dường như đã dự định cùng Tiêu Giác dây dưa, hắn điểm đại huyệt trên người Tiêu Giác, định áp giải Tiêu Giác về Lục La sơn trang chờ phụ thân xử lí.

Tiêu Giác không thể vận công, không tháo được dây thừng. hái hoa tặc đã ngất nằm cuộn tròn trên đất. Tiêu Giác cẩn thận dịch đến gần, thấp giọng gọi y. Gian nhà này cực tối, chỉ có vài tia sáng từ khe cửa chiếu vào, chạm vào khuôn mặt không còn chút máu của hái hoa tặc, chiếu rọi vết máu đỏ tươi, rất dọa người.

Tiêu Giác đến gần, nhẹ nhàng thổi mấy sợi tóc tán loạn trên trán y. Y chưa tỉnh, miệng mím thành một đường, đường nét trong bóng đêm hiện lên tinh tế, chỉ là lạnh như băng, không có sức sống. Tiêu Giác sợ y sẽ ngủ mãi không tỉnh, cẩn thận dùng thân thể chạm vào y, lại không có bất kì lời đáp lại.

Hắn cẩn thận quan sát y hồi lâu. Hái hoa tặc ồn ào mọi ngày, đúng là loại được nữ tử yêu thích. Hắn nghĩ đến nguyên nhân y bị phát lệnh truy nã, thực ra cũng là do quận chúa bức hôn không thành, lại nghe Lục tiểu thư cũng có lòng với y, không khỏi hiếu kì, tâm tính không chín chắn như thế, còn cả danh tiếng không tốt, làm thế nào mà thu được trái tim của các nàng.

Nghĩ như vậy, hình như nhìn càng thêm thuận mắt, khiến Tiêu Giác ở trong tình cảnh này còn cười được, đột nhiên nghĩ nhân thế cô đơn, đã nhiều ngày y ở bên người, càng thêm tư vị.

"Này..." Hóa ra còn không biết tên y, nghe hắn tự xưng Lí thiếu gia quen rồi, thật sự muốn gọi y một tiếng, lại bị nghẹn họng.

Lục Thu Phong không biết làm gì, vẫn không để ý đến bọn họ. Gian phòng u ám, không biết được bên ngoài là giờ nào. Hái hoa tặc rốt cục có chút động tĩnh, vừa nhúc nhích trên mặt đất một chút, Tiêu Giác liền đến gần.

"Ngươi tỉnh rồi sao?"

Hái hoa tặc từ từ mở mắt, trong ánh sáng yếu ớt, đôi mắt như bảo thạch lóng lánh trong đêm, lông mi dính chút nước mắt, chớp vài cái, thật vô tội, còn có chút... mê người.

"Đau..." Nhỏ nhẹ mở miệng, thật là đau đến đỉnh điểm rồi. Nghe y kêu đau gần như vậy, Tiêu Giác không rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy trái tim như bị ai bóp mạnh, áp bách khiến đầu hắn trống rỗng, chỉ có thể an ủi, "Đầu lưỡi ngươi bị thương, đừng nói nhiều."

Hái hoa tặc lắc đầu, nhỏ giọng lên án, "Tiêu... Giác..., đồ... bại hoại..."

Y nhất định là cực kì phẫn nộ, vô tội mà phải chịu cảnh này, dù là bị y mắng hai câu, cũng không oan uổng.

"Được, ta xấu, ta không nên kéo ngươi vào cảnh này."

Hái hoa tặc nhẹ nhàng cười thành tiếng, con mắt cong thành vầng trăng non, trong bóng tối khúc xạ ra tia sáng khiến hô hấp của Tiêu Giác ngừng lại. Hắn nghiêng đầu ngồi dậy, "Ngươi hôn mê đã lâu, có bị thương ở đâu không?"

Hắn ở trong lòng mắng mình một câu, nói lời vô ích.

Hái hoa tặc suy nghĩ một chút, lại nói, "Ta đói..."

Tiêu Giác rất bất đắc dĩ. Nhưng đang gặp cảnh này, lấy đâu ra cho y ăn ? Yêu cầu của y luôn hồ đồ như vậy, nhưng hồ đồ trong hoàn cảnh này, lại khiến y trông thật đáng thương.

Hái hoa tặc hình như đã hiểu hoàn cảnh hiện tại, lại xê dịch, bởi vì đầu lưỡi bị thương nên nói không rõ, "Hiện tại... là lúc nào rồi."

Tiêu Giác lắc đầu. Ánh sáng trong mắt y mờ đi, lẩm bẩm, "Có lẽ... không kịp nữa rồi..."

Đột nhiên nhớ tới lúc trước y từng nói có chính sự phải làm, hôm nay bị giam ở đây, Tiêu Giác cũng có chút băn khoăn, "Ngươi vội làm chuyện gì?"

Y im lặng hồi lâu, đột nhiên cười rộ lên, trên mặt có vài phần nghịch ngợm, "Đương nhiên... muốn đi tìm... vị giai nhân thứ chín mươi chín."

Nói cũng lộn xộn, thật buồn cười.

"..." Đùa như vậy cũng không thể điều tiết bầu không khí, Tiêu Giác không đáp lại y.

Vẻ mặt y càng thêm cô đơn. Hồi lâu mới mở miệng, không biết là nói cho Tiêu Giác nghe hay là tự nhủ với mình, "Ta... muốn đi... tìm một người rất quan trọng... làm một việc... rất quan trọng..."

"..."

"Nhưng có lẽ... không kịp nữa rồi..." Y đột nhiên cười khổ, "Kì thực ta... sớm đã biết... làm không được."

Bi ai trong lời y khiến Tiêu Giác xúc động, "Xin lỗi, là ta làm lỡ việc của ngươi."

Y lắc đầu, ngẩng đầu lên cười, lần này không phải cười khổ, mà có thêm vài phần thư thái, "Không đâu... có lẽ ta ngay từ đầu đã... từ bỏ, biết không có... hi vọng... nên mới cùng ngươi đến Thanh Châu..."

Nếu y không muốn, mười Tiêu Giác cũng không thể bắt y làm việc y không muốn.

Y nói thực khó khăn, Tiêu Giác bắt y ngậm miệng, y đổi thành biểu cảm đáng thương, nhắc lại, "Đại hiệp... ta đói..."

"Không có gì ăn."

Y bĩu môi, "Ngươi... thật vô dụng..."

Tiêu Giác bật cười.

Hái hoa tặc dãy dụa muốn ngồi dậy, Tiêu Giác không thể đưa tay dìu y, y lại không có sức, vừa mới nâng người liền ngã xuống kêu đau đớn, lại ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ.

Tiêu Giác bị y dọa sợ, cẩn thận kiểm tra mới phát hiện lúc ngã xuống lại cắn vào đầu lưỡi. Nơi vốn bị thương lại thêm vết thương mới, vốn đã bị thương không nhẹ, giờ máu chảy đầy miệng, chảy xuống cùng với nước mắt, chật vật không thể tả nổi.

"Ư ư ư ư ư ư..." Hiện giờ ngay cả nói cũng không nói được, chỉ có thể ngậm miệng khóc.

Tiêu Giác vừa bực vừa buồn cười, bảo y thè lưỡi. Hái hoa tặc nghe lời vươn đầu lưỡi ra, Tiêu Giác đến gần nhẹ nhàng thổi vết thương của y. Y có chút mơ hồ, trong ánh mắt của người nọ là hình ảnh phản chiếu của mình, dùng phương thức thân cận nhất, dịu dàng nhất để đối xử với y.

Tim Tiêu Giác loạn nhịp, người kia hoàn toàn thè lưỡi chờ hắn, trong ánh mắt vô tội tràn ngập thúc giục, không biết trong mắt hắn rõ ràng là mời chào.

Hắn cảm thấy lòng khẽ động.

Ở khóe miệng hái hoa tặc máu vẫn chưa ngừng chảy, Tiêu Giác ngửi thấy mùi máu tươi, trong không gian chật hẹp càng nồng nặc hơn trăm ngàn lần, kèm theo hơi thở yếu ớt của y, như một chén rượu mạnh ngâm thuốc phiện, rõ ràng biết sẽ chết, nhưng lại mang đến hấp dẫn trí mạng.

Hắn như mê muội mà càng lại gần, khẽ thì thầm, "Ta giúp ngươi cầm máu, có được không..."

Không chờ người dưới thân đáp lại, hắn đã hôn lên khóe miệng y, vươn đầu lưỡi liếm đi vết máu. Vị tanh ngọt tràn ngập khoang miệng cùng đầu lưỡi ấm áp. Tiêu Giác càng thêm vài phần mê li, càng không muốn dứt ra, xông thẳng lên ngậm lấy đôi môi của y.

"Ưm..."

Hái hoa tặc khẽ giãy dụa, ngẩng cao đầu, lại càng tiện lợi cho Tiêu Giác. Đầu lưỡi thuận thế đi vào, ngậm nơi bị thương, nhẹ nhàng mút vào, sử dụng toàn bộ sự dịu dàng của y. Tiêu Giác cảm thấy mình đang đắm chìm vào đôi môi này, như muốn uống cạn chất lỏng ngọt ngào này, thêm vài phần khao khát, vội vã kế hoạch công thành. Hắn lấn người, khí tức đã cuồng loạn, chặn đứng người dưới thân, đầu lưỡi không còn kiêng nể gì hỏi thăm từng nơi trong miệng y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro