Chương 10: Hợp đồng nô lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đi được một quãng đường tôi được Doug đặt xuống trước một ngôi nhà.

Douglas mở cửa và bước vào trong, theo sau là Gail.

« Xin lỗi vì đã làm phiền »

« Ồ, đó không phải là chủ bang hội sao, thật lạ khi anh đến một nơi như vậy.

Có ông già đeo kính trông có vẻ hiền lành ở trong nhà.

Có lông như dơi đen mọc trên lưng.

« Không, không phải thế … Tôi muốn hỏi một người quen thuộc với thiết bị ma thuật, tôi nghĩ ông sẽ biết cách phá bỏ chú thuật.

« Nếu là một công cụ ma thuật, hãy để lại cho tôi,còn gì muốn hỏi nữa không? »

« Ồ, chắc hẳn ông biết làm thế nào để loại bỏ một lời nguyền khỏi một nô lệ. »

« Nếu là một nô lệ, đó là về cổ áo nô lệ. Vâng, tất nhiên chúng tôi làm được. »

« Vâng, cảm ơn. Ông sẽ chỉ tôi cách thức chứ? Hay ông có thể hóa giải ngay bây giờ »

« Có phải đó là người Gail đang ôm không? »

« Tôi đã đưa cậu ấy ra khỏi chợ nô lệ,có vẻ như có một dụng cụ phép thuật khiến cậu ấy không thể nói bất cứ thứ gì »

« Chắc chắn rồi….,để tôi kiểm tra cậu ấy »

Khi chủ cửa hàng (tên là ông Maldo?) Đến gần tôi, ông  ấy nhìn vào cổ áo kim loại gắn trên cổ tôi và ông ấy lầm bầm điều gì đó và cổ tôi bỗng sáng lên.

« Đây là dụng cụ cấm rất nhiều hành động…. ma thuật này để cấm nô lệ hành động trái ý người dùng, tự tử và cấm nói »

“Vậy ông có thể loại bỏ nó không?”

« Vâng, không có vấn đề gì. Anh có hợp đồng nô lệ không? »

« Đây  »

Chủ nhân tôi đã đưa cho ông Maldo một thứ giống đó như tờ giấy da.

« Vậy là đó là một nô lệ tình dục đến từ loài người, chắc hẳn cậu ấy đã trải qua một quãng thời gian khó khăn.”

« Tôi xin lỗi,nhưng ông có thể giải lời nguyền này không? »

“Tất nhiên rồi, đây là công việc của tôi mà, trước tiên vì anh là chủ sở hữu nên anh có thể nhỏ một chút máu vào bản hợp đồng này không?”

« Tôi hiểu rồi. »

Khi chủ nhân nhận được con dao của ông Maldo, anh ấy trượt ngón tay cái lên lưỡi kiếm mà không do dự.

Máu chảy ra từ vết thương và máu theo đó chảy xuống hợp đồng.

Tôi thấy có lỗi vì anh ấy làm thế vì tôi,sau đó tôi ngâm lấy ngón tay đang chảy máu của anh ấy với mong muốn nó sẽ lành… .

« Đừng lo lắng, tôi không sao,cậu không cần phải làm vậy đâu »

« Gail cậu thật biết cách chăm sóc người khác đấy. »

« Vậy để tôi giúp cậu làm lành vết thương…..”:>

Khi ông Maldo hoàn thành hát một thứ gì đó giống như một câu thần chú với  hợp đồng, nó nghe có vẻ lạo xạo và chiếc kim loại trong cổ họng tôi vỡ vụn và biến mất.

« Vâng, vậy là lời nguyền đã được hóa giải. »

Ông Maldo đang mỉm cười với tôi.

« Này chàng trai, bạn có thể nói chưa? »

Douglas nói với tôi, tôi cố gắng lên tiếng.

« Ha … Vâng, nhưng … … xin lỗi … »

Giọng nói vội vã và ngắt quãng vì tôi đã không nói chuyện trong nhiều năm, tôi cảm thấy mình nói rất kì lạ, không rõ nhưng vẫn cố trả lời anh ấy

Niềm vui vì tôi đã nói được khiến tôi nói rất to

« Được rồi, tôi rất vui vì bạn có thể nói mặc dù nó vẫn chậm rất nhiều, nhưng sẽ tốt hơn nếu bạn luyện tập dần, Maldo, cảm ơn ông,vậy tôi sẽ phải trả bao nhiêu? »

« Không, tôi sẽ không tính phí với cậu bé nhỏ tuổi này, bởi vì tôi luôn làm cho bang hội ,Gail, tôi sẽ sử dụng nó như một dịch vụ. »

« Xin lỗi, Maldo.Ông thực sự đã giúp chúng tôi rất nhiều. »

Chủ nhân ôm chầm lấy tôi một lúc và khẽ cúi đầu chào ông Maldo.

Khi chuẩn bị rời đi, tôi cũng cúi đầu xuống và  vội vàng cảm ơn ông Maldo.

« Vâng … cảm  … ơn rất… .nhiều.. »

Maldo nở nụ cười dịu dàng.

Sau đó, Douglas, anh ấy được Maldo gọi, họ nhìn nghiêm túc khi đang nói về điều gì đó.

Và giờ chúng tôi đang tiến đến bang hội.

Ngài Doug mua rất nhiều thứ trong đó có bánh mì và thứ nước gì đó.

« Tôi đã mua nhiều loại vật dụng cần thiết, đặc biệt là vì bạn sẽ được nói chuyện lần đầu tiên sau một thời gian,thế nên tôi đã mua thứ này, nó sẽ giúp cậu không bị khô họng .

Nhìn nó như một thứ chất lỏng được đựng trong cây nấm vậy.

« Vâng …nhưng đó là… »

Giọng nói dù mờ nhạt, nhưng cảm giác không thể thốt lên lời nào trong tôi đã biến mất.

Chủ nhân đưa nước đó đến miệng tôi.

« À … …. Xin lỗi … tôi sẽ không uống ….nó đâu.. »

« Đừng bướng bỉnh và hãy mở miệng và uống nó đi nào »

Tôi không muốn uống nhưng tôi vẫn cố mở miệng để chất lỏng đó đi xuống cổ họng tôi.

Chất lỏng có cảm giác như một loại thảo dược và có vị sảng khoái của cam quýt một chút ngọt ngào như mật ong nhẹ nhàng dường như đang bơi trong cổ họng của tôi và dường như họng tôi không còn khô khan nữa.

Tôi đã uống nhiều hơn khi được rót.

« Đó là một thức uống với dược liệu được sử dụng khi bị đau họng, cậu có vẻ thích nó. »

« Thật là ngon …. Cảm ơn anh. »

Hầu như không còn giọng nói khàn khàn, và việc phát âm đã không có vấn đề gì.

« Được rồi, cậu dường như đang ở trong tình trạng tốt. Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi nhưng tôi sợ nếu Mint phải chờ đợi, hãy đến bang hội trước. »

Sau đó, tôi im lặng đi theo một lúc và đến một tòa nhà tương đối rộng khoảng ba tầng

« Bang hội này là bang hội của chúng tôi, tôi muốn cho bạn xem xung quanh, nhưng sau đó, tôi sẽ đợi Mintz, vì vậy tôi sẽ đến phòng làm việc của chúng tôi »

Khi vào bang hội, có những người có nhiều quái thú thuộc nhiều chủng tộc khác nhau đang làm việc bận rộn, được trang bị kiếm và áo giáp và họ đang tư vấn theo nhóm bằng cách nào đó.

Một người ở một quầy đã nói chuyện với chúng tôi.

 » Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao? »

« Không, vì có chút việc, bạn có thể bảo Minz đến phòng tôi không? »

« Tôi hiểu. »

Chủ nhân và Douglas leo lên cầu thang lên tầng ba và đi đến phòng trong cùng.

Nó được làm giống như một văn phòng và một phòng tiếp tân nơi mọi người được chào đón.

Khi bạn ngồi trên ghế sofa trong khu vực ngồi, chủ nhân để tôi ngồi trên đầu gối một chút, và Douglas ngồi đối diện với phía bên kia.

« Ồ, chủ nhân của tôi … Tôi xin lỗi khi để ngồi trên đầu gối của anh , tôi có thể ngồi một mình mà … »

« Không, vị trí của bạn là ở đây nên không có vấn đề gì. »

Tôi không thể hiểu…..

« Không, nhưng … … rằng tôi không nghĩ rằng đó là sự chu đáo khi cứ ôm cậu ấy vào lòng đâu Gail… …. »

« Có bao nhiêu lần tôi không ôm cậu ấy như vậy chứ? »

Đồng thời Douglas bắt đầu hỏi tôi những câu hỏi và tiếng gõ cửa phòng vang lên.

« Giám đốc chi nhánh, Mintz,tôi vào nhé? »

« Ồ, làm ơn đi vào »

« Vậy mọi việc hóa giải đã diễn ra an toàn! »

Trong khi nói như vậy, Mintz ngồi trên ghế sofa và kiểm tra cổ tôi.

« Ồ tốt, cái vòng kim loại đó đã biến mất »

« Vâng, cảm ơn anh rất nhiều Mintz. »

Tôi thực sự biết ơn sự giúp đỡ của anh ấy và tôi cúi đầu xuống để cảm ơn .

« Đó là điều tôi nên làm, nhưng cậu bé, cậu bao nhiêu tuổi? »

« À, tôi không nhớ rõ mọi thứ trước nô lệ. Nó không thể chính xác vì tôi không biết đã bao lâu khi tôi còn là nô lệ, có lẽ 16 tuổi. Tôi nghĩ rằng khoảng 17 tuổi.  »

Khi tôi đến đây, kích thước cơ thể chỉ bằng một học sinh trung học cơ sở, vì vậy tôi cho rằng khoảng thời gian đó là khoảng bốn đến năm năm.

Tôi biết rằng sẽ không tốt nếu trả lời tuổi thật của tôi.

Nhưng vì một số lý do, mọi người đều hoàn toàn tin tôi.

« Chà, nó có thể không chính xác, nhưng nếu đó là một năm khi tôi nhận thức được, thì đó là về điều đó … »

« Có gì không ổn chứ …? »

« ………… »

« Bạn chắc hẳn đang nói dối  … …. »

Ông Douglas lẩm bẩm gì đó ,chủ nhân thì suy nghĩ với khuôn mặt nhăn nhó, Mintz thì lại đang nhìn vào gì đó….

« Chà, tôi xin lỗi, tôi trông bao nhiêu tuổi …? »

“Không phải là 10 tuổi hay sao? »

« Tôi không thể thấy rằng cậu là một người trưởng thành »

« Chà … tôi cũng có cùng quan điểm. »

« Ồ, người lớn là bao nhiêu tuổi ở đất nước này? »

 » 15 tuổi »

Đó chắc chắn là một khuôn mặt trẻ con nhưng thật bất ngờ khi tô có khuôn mặt trẻ con đến thế với độ tuổi ấy.

Vậy ra đó là lí do tại sao họ đối xử với tôi như  trẻ con…

« Tôi xin lỗi vì đã đối xử với cậu như con nít, … …. »

« Không, không phải thế, tôi cảm thấy rất tốt ….. »

« Tốt…..? »

« Không, tôi vẫn không thể tin cậu 17, sau khi cấp thẻ cho cậu tôi sẽ biết được độ tuổi chính xác »

« Ừ, nhân tiện, bạn sẽ cho tôi biết tên chứ? »

Chủ nhân đã hỏi tôi từ lâu nhưng tôi lại quên mất sau khi nói lại được.

« Xin lỗi, tên tôi là Shinra chikayuki”

Ông Douglas, cảm ơn bạn đã mua cho tôi rất nhiều thứ.Tôi gần như đã chết , cảm ơn với sự chăm sóc và đã cho tôi được ngủ trên một chiếc giường thoải mái, tôi thật sự cảm ơn rất nhiều.  »

Để biểu hiện sự biết ơn, tôi cúi thấp đầu.

Sau đó, tôi nhận ra mình vẫn đang ngồi trên đùi chủ nhân và…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro