BÀI CA SÔNG THAMES

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Một nốt nhạc muối
Làm dâng nước sông
Nước chuyển màu trà
Dềnh lên bãi cỏ.
Bánh xe bánh răng
Của cỗ máy lớn
Lọc cọc quay đều
Trên bờ sông ấy.
Bóng ma biến mất
Trong đám dây đồng
Thì thầm kể chuyện
Ngày xửa ngày xưa.
Bánh răng cạnh sắc
Vàng ruộm quay đều
Biến nước sông Thames
Thành làn khói trắng
Chạy máy đêm ngày.
Rồi nước sông dâng
Phủ vùi cỗ máy
Muối, gỉ, phù sa
Ngăn bánh răng chạy.
Chìm dưới lòng sông
Những chiếc thùng sắt
Rền rĩ quay tròn
Hòa điệu cùng tiếng
Đại bác, trống dồn
Mặc kệ tất cả
Nước sông vẫn trôi
Đều đều ngày tháng.
- ELKA CLOKE  

MỞ ĐẦU


Luân đôn, thứ tư năm 1878


  Con quỷ nổ banh xác. Cùng với đó, máu đen lẫn lòng phèo bắn tung tóe. William Herodale vội rút dao lại nhưng đã quá muộn. Axít chua loét trong máu quỷ đã ăn mòn lưỡi dao sáng bóng. Anh chửi thề và ném vũ khí đi; nó rơi xuống vũng nước bẩn và bốc khói như một que diêm tàn. Tất nhiên con quỷ đã biến mất. Nó bị kéo về cái địa ngục quê hương nó, mà chẳng để lại lấy một vết bẩn.

"Jem!" Will nhìn quanh quất và gọi. "Bồ đâu rồi? Bồ có thấy không? Tôi kết liễu nó chỉ bằng một cú đâm thôi nhé! Được đấy chứ?"

Nhưng Will không nhận được câu trả lời. Lúc rồi anh cũng biết người bạn đồng hành với mình đã dừng lại trong một con phố ngoằn ngèo và ẩm thấp để trông chừng giùm anh, nhưng giờ anh chỉ có một mình trong bóng tối. Anh thấy bực – chuyện khoe chiến tích chẳng còn vui nữa khi không có Jem. Anh liếc ra nơi con phố thu hẹp lại thành một cái ngách nhỏ dẫn ra dòng sông Thames đen thẫm ở phía xa. Qua đó, Will thấy bóng của những con thuyền đang neo bến với đám cột buồm giương lên cao như một rừng cây trụi lá. Không có Jem ở đó; có lẽ cậu ấy đã trở lại phố Narrow để tìm kiếm ở nơi sáng sủa hơn. Will nhún vai và trở bước đi theo con đường đã đưa cậu tới đây.

Phố Narrow cắt ngang phố Limehouse, chạy giữa bến thuyền bên bờ sông và khu nhà ổ chuột xiêu vẹo trải dài về phía tây tới tận Whitechapel. Qủa đúng như tên gọi, con phố rất hẹp và lác đác có những nhà kho và dăm ba căn nhà gỗ mái dốc nằm hai bên. Giờ phố hoàn toàn vắng bóng người. Có lẽ mấy gã bợm nhậu loạng choạng rời quán Chùm Nho cũng đã tìm được một xó xỉnh nào đó mà rúc vào ngủ tạm. Will thích Limehouse, thích cảm giác được ở nơi rìa thế giới, nơi những con tàu ngày ngày rời bến tới một bến cảng xa xôi nào đó. Đó là nơi cánh thủy thủ thường lui tới, nơi có đầy những sòng bạc, ổ nghiệm hút, nhà thổ, nhưng chẳng hại đến ai. Bạn dễ dàng đánh mất mình khi sa chân vào chốn đó. Anh còn chẳng buồn để tâm đến cái mùi của nó – mùi khói, mùi dây thừng và hắc ín, hương liệu ngoại lai hòa cùng mùi hôi thối của nước sông Thames.

Nhìn khắp lượt con đường vắng vẻ, anh đưa tay áo lên cố lau vệt máu đen làm da anh ngứa ngáy và bỏng rát. Vải rách nhuốm màu xanh lục và đen. Một vết thương xấu xí xuất hiện trên bàn tay anh. Anh có thể dùng chữ rune trị thương. Có lẽ anh nên nhờ Charlotte. Chị rất giỏi sử dụng iratze.

Một người rời khỏi vùng tối và tiến về phía Will. Anh định tiến tới, rồi dừng lại. Đó không phải Jem, mà có vẻ là một cảnh sát người phàm đang đội mũ hình chuông, áo khoác nặng trịch và có vẻ bối rối. Chú ta nhìn Will, hay đúng hơn là nhìn qua anh. Dù Will đã quen với việc bị che mờ, nhưng anh vẫn luôn thấy kì kì khi bị người ta nhìn xuyên qua như thể anh không ở đó. Will cố lắm mới kìm được ham muốn giật lấy cái dùi cui của chú ta và quan sát khi người đàn ông nhìn quanh quất, cố tìm xem nó biến đâu mất. Nhưng nhớ lại những lần Jem lải nhải ca thán khi Will làm trò đó, và vì anh chưa từng hiểu nối lý do Jem phản đối trò vui như vậy, anh quyết định không làm bạn mình buồn bực.

Với một cái nhún vai và chớp mắt, viên cảnh sát vừa đi qua Will vừa lắc đầu và lầm bầm thề bỏ rượu trước khi bắt đầu hoang tưởng. Will bước sang bên nhường đường cho người đàn ông, rồi hét lên: "James Carstairs! Jem! Cái thằng khốn nạn bỏ bạn này, bồ ở đâu rồi!"

Lần này có một tiếng trả lời từ đâu vọng tới. "Đằng này. Đi theo đèn phù thủy ấy."

Will đi về phía giọng Jem, nghe như vang từ khe hở giữa hai nhà kho; một ánh sáng mờ mờ bập bùng trong bóng tối, hệt như lửa ma trơi. "Bồ nghe thấy tôi nói gì không đấy? Tôi vừa bảo quỷ Shax nghĩ nó có thể giết tôi bằng ba cái càng to đẫm máu, nhưng tôi đã dồn nó vào một con hẻm..."

"Có, tôi nghe rồi." Cậu thiếu niên xuất hiện ở đầu hẻm trông tai tái dưới ánh đèn đường – hơn cả mức bình thường, dù bình thường cậu ấy đã tái lắm rồi. Anh để đầu trần, khiến người ta phải chú ý ngay tới mái tóc bạc trắng bất thường, giống như một đồng xi-linh sáng bóng. Đôi mắt màu bạc trên gương mặt góc cạnh hơi xếch, tiết lộ đôi chút về nguồn gốc của anh.

Trên áo Jem có vết nhơ sậm màu và tay dính đầy máu.

Will căng thẳng. "Bồ chảy máu kìa. Chuyện gì thế?"

Jem phẩy tay bảo Will đừng lo. "Không phải máu của tôi đâu." Anh quay đầu nhìn con hẻm đằng sau. "Là của người kia."

Will nhìn qua bạn, vào bóng tối đặc quánh của con hẻm. Ở góc xa xa là một bóng người nằm co quắp – chỉ là một cái bóng trong vùng tối, nhưng khi Will nhìn kỹ, anh có thể thấy một bàn tay trắng bệch, và một lọn tóc vàng.

"Xác một người phụ nữ à?" Will hỏi. "Người phàm à?"

"Đúng ra là một cô bé. Khoảng mười bốn tuổi thôi."

Nghe tới đó, Will lớn tiếng chửi thề thậm tệ. Jem kiên nhẫn đợi anh bình tĩnh lại.

"Nếu chúng ta gặp cô bé sớm hơn một chút," cuối cùng Will nói. "Con quỷ khát máu đó..."

"Vụ này có gì đó rất đặc biệt. Tôi không nghĩ là do quỷ đâu." Jem nhíu mày. "Qủy Shax là thứ kí sinh. Nó sẽ dụ nạn nhân về tổ để đẻ trứng vào da cô ta khi cô ta còn sống. Nhưng cô bé này – cô ta bị đâm nhiều nhát. Và tôi không cho rằng con hẻm này là hiện trường sự việc, vì ở đây không dây nhiều máu lắm. Tôi nghĩ cô ta bị tấn công ở đâu đó, rồi cô ta tự lê mình đến đây rồi chết vì các vết thương."

"Nhưng quỷ Shax..."

"Tôi đã bảo, tôi không nghĩ quỷ Shax đứng sau vụ việc này. Tôi nghĩ quỷ Shax đang bám theo cô ta – săn cô ta vì gì đó, hoặc giúp ai đó."

"Khứu giác quỷ Shax rất nhạy," Will đồng tình. "Tôi nghe nói pháp sư dùng chúng để tìm người mất tích. Và đúng là có vẻ con quỷ này hành động có chủ đích."Anh nhìn thi thể đáng thương nằm cong queo trong hẻm. "Bồ không tìm thấy hung khí, đúng không?"

"Đây này." Jem rút từ trong túi ra một con dao quấn trong vải trắng.

"Hình như là dao mổ hay đi săn gì đó. Nhìn lưỡi dao mảnh thế này cơ mà."

Will cầm lấy. Lưỡi dao mảnh thật, với chuôi bằng xương được đánh bóng. Lưỡi và chuôi dao đều bết máu khô. Khẽ nhíu mày, anh lau dao lên tay áo, cạo sạch máu khô tới khi một biểu tượng được khắc sâu vào lưỡi dao hiện ra: Hai con rắn cắn đuôi nhau, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.

"Ourboros," Jem cúi nhìn con dao và nói. "Một biểu tượng kép. Bồ nghĩ nó có ý nghĩa gì?"

"Điểm tận cùng," Will vẫn nhìn con dao và một nụ cười nhạt xuất hiện trên khóe môi anh, "và bắt đầu của thế giới."

Jem nhăn mặt. "Tôi học môn biểu tượng học rồi, William ạ. Tôi muốn biết bồ nghĩ sự xuất hiện của nó trên con dao có gì đặc biệt không?"

Gió sông thổi lòa xòa mái tóc của Will; anh bực bội vuốt tóc khỏi tầm mắt rồi tiếp tục nghiên cứu con dao. "Nó là biểu tượng thuật giả kim, không phải của pháp sư hay cư dân Thế Giới Ngầm. Nó thường thuộc về con người – những người phàm ngu ngốc luôn muốn dùng ma thuật làm tấm vé đi đến bến đỗ của tiền tài và danh vọng."

"Những kẻ thường kết thúc cuộc đời thành một đống nùi đầm đìa máu tươi trong một ngôi sao năm cánh." Jem có vẻ buồn bã.

"Những kẻ thích tìm kiếm những phần của Thế Giới Ngầm trong thành phố xinh đẹp của chúng ta," Sau khi cẩn thận cuốn khăn tay quanh con dao, Will nhét nó vào túi áo khoác. "Bồ nghĩ Charlotte có cho tôi điều tra vụ này không?"

"Bồ nghĩ chị ấy có tin tưởng để bồ nằm vùng trong Thế Giới Ngầm không? Những tụ điểm bài bạc, những xới trụy lạc, những ả đàn bà đã mất hết nhân phẩm..."

Will cười hệt như Lucifer lúc sắp bị đày khỏi Thiên đường. "Mai đi điều tra có sớm quá không nhỉ?"

Jem thở dài. "Cứ làm gì bồ muốn đi, William. Tính bồ luôn vậy mà."

———-

Southampton, tháng năm.

Tessa không nhớ nổi cô đã bao giờ không thích sợi dây chuyền thiên sứ này chưa. Nó từng thuộc về mẹ cô, và mẹ đeo nó khi qua đời. Sau đó, nó nằm yên trong hộp trang sức của mẹ tới một ngày nọ, khi anh trai Nathaniel của cô cầm lên xem nó còn chạy không.

Cái đồng hồ được tạo hình thành một bức tượng thiên sứ bằng đồng, cho to bằng ngón út của Tessa, với đôi cánh khép sau lưng không lớn hơn cánh dế. Nó có khuôn mặt xinh xẻo với đôi mắt như vầng trăng khuyết nhắm chặt, và đôi bàn tay vắt chéo qua thanh kiếm phía trước.

Một sợi dây chuyền mảnh xỏ bên dưới đôi cánh, cho phép Tessa đeo thiên sứ như đeo một mặt dây chuyền.

Tessa biết thiên sứ là một vật chạy cơ vì nếu cô giơ nó lên tai, cô sẽ nghe thấy tiếng máy chạy, như tiếng của đồng hồ đeo tay vậy. Nate đã reo lên vui sướng khi thấy nó vẫn chạy sau ngần đó năm, và anh tìm kiếm một cái núm hay đinh vít, hoặc bất cứ cái gì để nạy nó ra. Nhưng anh chẳng tìm được gì hết. Và thế rồi anh nhún vai và giao thiên sứ cho Tessa. Kể từ thời khắc đó, cô chưa từng tháo nó khỏi cổ; kể cả khi cô ngủ hằng đêm, thiên thần cùng nằm kề bên trái tim cô, tiếng tíc tắc đều đặn của nó giống như nhịp đập của trái tim thứ hai vậy.

Giờ khi Main rẽ nước đi qua những con tàu hơi nước to lớn khác để tìm chỗ neo đậu trên bến cảng Southampton, cô lại nắm chặt lấy thiên sứ. Nate một mực bắt cô tới Southampton thay vì Liverpool – đích đến của hầu hết các tàu viễn dương. Anh bảo thời tiết ở Southampton dễ chịu hơn, nhưng giờ khi nhìn thấy khung cảnh Anh đầu tiên, cô không kiềm được chút thất vọng. Trời xám xịt ảm đạm. Mưa rỉ rả đổ xuống những ngọn tháp nhà thờ xa xa, còn khói đen sì bốc lên từ ống khói tàu, nhuộm đen bầu trời vốn chẳng lấy gì làm tươi sáng. Một đám đông mặc đồ đen đang cầm ô đứng ở cầu tàu. Tessa căng mắt tìm anh trai, nhưng sương mù cùng hơi nước từ tàu bốc ra quá dày đặc khiến cô chẳng nhìn ra ai với ai.

Tessa rùng mình. Gió biển thổi từng cơn rét buốt. Tất cả những lá thư của Nate đều nói Luân Đôn rất đẹp và luôn nắng ráo. Tessa mong thời tiết ở đó khá khẩm hơn đây, vì ngoài tấm khăn choàng len của dì Harriet và một đôi găng tay, cô không mang theo món đồ ấm nào nữa. Cô đã bán gần hết quần áo để lo liệu tang ma cho dì, vì tin rằng anh sẽ mua thêm đồ cho cô khi cô tới Luân Đôn ở cùng anh.

Một tiếng hét vang lên. Con tàu Main sơn đen bóng sáng lên trong màn mưa đã hạ neo và những tàu kéo đã lướt đi trên làn nước nhấp nhô xám xịt, sẵn sàng chở hành lý cùng hành khách vào bờ. Đám hành khách nhốn nháo rời tàu rời tàu*, rõ ràng cực kì muốn được cảm nhận mặt đất vững chắc dưới chân mình. Cảnh tượng này hoàn toàn khác lúc họ rời đi. Khi ấy, họ lên tàu dưới bầu trời trong xanh của New York, với âm thanh của dàn khí cụ đồng tiễn chân. Mặc dù Tessa không có ai đưa tiễn, nhưng cô vẫn thấy cảnh tượng khi ấy thật đáng nhớ.

Tessa khẽ so vai lách qua đám đông nhộn nhạo. Mưa nhỏ xuống cái đầu không mũ nón và cổ như những mũi kim nhỏ xíu bằng băng, còn đôi tay đeo găng mỏng của cô đã lạnh và ướt rượt nước mưa. Vừa đặt chân lên bến cảng, cô háo hức nhìn quanh tìm bóng dáng Nate. Suốt hai tuần qua, cô hoàn toàn cô độc, chẳng có ai bầu bạn cùng trên tàu Main. Cô rất vui vì sắp lại được trò chuyện với anh trai.

Nhưng anh không có ở đó. Những cầu tàu chất đầy những hành lý và thùng hộp đủ loại, kể cả hàng đống trái cây, rau củ khô quắt và thối vì nước mưa. Một con tàu gần đó đang rời bến đi Le Harve, và đám thủy thủ ướt như chuột lột đứng gần Tessa đang xì xồ gì đó bằng tiếng Pháp.

Cô cố tránh sang bên, nhưng suýt bị một nhóm hành khách nháo nhác đi tìm ga tàu giẫm phải.

Nhưng Nate vẫn chẳng thấy đâu.

"Cô Gray phải không?" Mọi giọng mũi, nặng khẩu âm vang lên. Một người đàn ông tới trước mặt Tessa. Hắn cao, mặc áo khoác đen chấm gót, đội cái mũ cao với vành mũ trũng nước mưa. Mắt hắn trông như hai khối u, lồi ra như mắt ếch, còn da rỗ chăng chịt. Tessa cố lắm mới không tránh xa hắn. Nhưng hắn biết tên cô. Ở mảnh đất này, ngoài Nate ra còn ai biết tên cô nữa chứ?

"Là tôi đây."

"Anh cô cử tôi tới. Đi cùng tôi."

"Anh ấy đâu?" Tessa hỏi, nhưng người đàn ông đã ngoảnh bước đi rồi. Bước chân hắn cao thấp không đều như bị cà thọt sau một vết thương từ xưa. Lần chần một lúc, Tessa xách váy và vội vã đuổi theo.

Hắn tập tễnh đi qua đám đông, kiên định tiến về trước. Mọi người nhảy sang bên, lèm bèm về lối hành xử thô lỗ của hắn khi hắn xô họ. Trong khi ấy, Tessa phải đi như chạy để theo kịp. Hắn đột ngột quẹo tại chỗ đặt một chồng thùng gỗ và dừng trước một chiếc xe đò lớn màu đen bóng loáng. Những con chữ vàng kim sơn dọc một bên xe, nhưng nước mưa và sương mù quá dày ngăn Tessa đọc ra.

Cửa xe mở và một người phụ nữ ngó đầu ra. Bà ta đội chiếc mũ quả dưa to tướng che mất khuôn mặt. "Cô là Theresa Gray?"

Tessa gật đầu. Người đàn ông mắt ốc nhồi vội giúp người phụ nữ xuống xe – và một người phụ nữ khác nối gót. Hai người ngay tức khắc mở ô và giơ lên để che mưa. Sau đó họ dán mắt nhìn Tessa.

Họ trông khá kì lạ. Một người gầy nhẳng với gương mặt xương xẩu, mái tóc trắng búi thấp, mặc bộ váy lụa màu tím hoa cà giờ đã loang vài vết nước mưa, cùng đôi găng tay đồng màu. Người kia béo lùn với đôi mắt bé tí thụt sâu vào trong, đi đôi găng tay hồng rực bị kéo căng trên bàn tay to tướng trông một bộ móng lòe loẹt.

"Theresa Gray," người phụ nữ thấp hơn nói. "Chúng tôi rất vui được gặp cô. Tôi là bà Black, còn đây là chị tôi, bà Dark. Anh trai cô nhờ chúng tôi đưa cô tới Luân Đôn."

Tessa – ướt rượt, lạnh và bối rối – cuốn tấm khăn choàng thêm chặt.

"Tôi không hiểu. Nate đâu rồi? Sao anh ấy không đến?"

"Cậu ta bận công chuyện ở Luân Đôn. Ông Mortmain không cho cậu ta đi. Cậu ta chuyển cho cô một lá thư đây này." Bà Black giơ ra một tờ giấy được cuộn tròn, đã ướt nước mưa.

Tessa cầm lấy và quay người để đọc. Trong bức thư ngắn đó, anh trai xin lỗi vì không thể tới cảng đón cô, và cho cô biết anh nhờ bà Black và bà Dark – Tessie, anh gọi họ là Chị Em Hắc Ám, vì những lý do em hiểu rồi đấy, và họ thấy cái tên đó nghe cũng xuôi tai! – để đưa cô an toàn tới nhà anh tại Luân Đôn. Theo như thư anh viết, họ là chủ nhà đồng thời là những người bạn tốt của anh, và họ là những người anh tin tưởng nhất.

Tới đây, cô quyết định luôn. Lá thư rõ ràng là của Nate. Đây là chữ của anh và không ai khác gọi cô là Tessie hết. Cô nuốt khan và nhét thư vào tay áo, quay lại nhìn hai chị em. "Dạ được," cô nói và cố nén cảm giác thất vọng xuống – cô đã rất mong mỏi được gặp anh mình. "Chúng ta sẽ gọi cửu vạn tới khuân đồ của tôi chứ?"

"Không cần, không cần." Bà Dark trông hoan hỉ tới kì lạ, trái ngược hẳn với vẻ xám xịt từ trên xuống dưới. "Chúng ta đã sắp xếp gửi hành lí đi trước rồi." Bà ta búng ngón tay với gã mắt ốc nhồi và hắn lập tức leo lên ghế xà ích. Bà ta đặt tay lên vai Tessa. "Đi nào con gái; chúng ta sẽ đưa cô đi tránh mưa."

Khi Tessa bị bàn tay xương xẩu của bà Dark đẩy vào trong xe, sương mù tan để lộ hình ảnh ánh vàng sơn dọc xe. Dòng chữ "Câu lạc bộ Xứ Quỷ" nằm gọn trong hình hai con rắn cắn đuôi nhau tạo thành một vòng tròn hoàn hảo. "Nó có ý nghĩa gì vậy?"

"Đừng lo," bà Black trèo vào và xòe váy trên một chỗ ngồi có vẻ thoải mái. Bên trong cỗ xe được trang hoàng bằng những băng ghế tím lịm đối diện nhau, cùng tấm rèm vàng che cửa sổ.

Bà Dark giúp Tessa rồi cũng lục tục vào theo. Khi Tessa ngồi xuống, bà Black đưa tay đóng cửa hộ người chị, che đi bầu trời xám xịt. Khi bà ta mỉm cười, hàm răng bà ta lóe lên trong bóng tối như thể được làm bằng kim loại. "Thoải mái đi nào Theresa. Chúng ta còn cả một chặng đường dài đấy."

Tessa đặt tay lên thiên sứ trên cổ, mong tiếng tíc tắc đều đặn sẽ giúp cô trấn tĩnh trong lúc cỗ xe lao đi trong màn mưa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro