Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa thang máy mở ra, một số người đàn ông mặc đồ Tây màu đen nhất tề bước ra.

Cô gái ngồi ở quầy ngẩng đầu lên, thấy người quen, đưa tay mở chốt cửa thủy tinh, những người đàn ông đi vào cửa, người đàn ông đi cuối cùng, liếc nhìn lên cái camera nhỏ giấu phía trên cửa, rồi nhanh chóng dời tầm mắt, đi theo những người kia vào cửa.

Bên trong phòng cạnh cửa sổ, đặt một cái bàn làm việc xem ra giá trị không rẻ, sau bàn làm việc là một cái ghế da lớn màu đỏ, ghế da giờ phút này đang đối mặt với cửa sổ kiếng, chỉ thấy một ngón tay ngọc thon dài nhẹ gõ tay vịn, cho thấy rằng thân phận chủ nhân là một người phụ nữ.

Người đàn ông tiến vào cuối cùng lúc nãy, vừa ngửi thấy mùi hương nước hoa, lập tức nhận ra người phụ nữ kia.

Đến lúc hắn ngẩng đầu, lại nhìn thấy cái kính mát nhãn hiệu nổi tiếng đặt trên bàn, cùng với áo khoác và mũ treo trên kệ, hắn càng xác định rõ.

Đáng chết, hắn nên sớm đoán được Đằng Điền sẽ tìm tới người phụ nữ này!

"Cô chủ." Những người đàn ông bước vào cửa trước, chịu không được không khí căng thẳng, khua lên dũng khí mở miệng.

"Tôi chỉ gọi các anh đi dò thám tình huống mà thôi, chuyện này không phải là quá khó khăn chứ? Sẽ không khó khăn như tôi đi tìm mua một cái túi xách năm 92 đã hết hàng đó chứ?" Người phụ nữ nũng nịu mở miệng, trong giọng nói lộ ra vẻ giễu cợt bất đắc dĩ. "Kết quả thế nào? Những kẻ ngu ngốc các anh lại đi thám thính tình hình trong cục cảnh sát. Chuyện này còn chưa tính, sau khi rời khỏi cục cảnh sát, các anh lại còn làm cho người ta một đường trốn mất."

Mấy người đàn ông thở hắt ra, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

"Làm sao có thể, chúng tôi rõ ràng đã..." Một người trong số đó thất thanh kêu lên.

Người phụ nữ giơ tay lên, mọi người lập tức không dám lên tiếng.

Cái ghế da lớn màu đỏ quay lại, người phụ nữ cũng xoay người, cười mị hoặc nhìn những người đàn ông kia, nhưng nụ cười của nàng* lại làm cho mọi người bị hù dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

(Gọi CD là "nàng" để phân biệt với Tiểu Tịch nhé)

Người phụ nữ vươn tay, gõ gõ ngón tay.

Một bên cửa lập tức bị đẩy ra, hai tên lực lưỡng mang một cô gái nhỏ khả ái đi vào.

"A a a, buông tay ra, rất đau nha! Các anh lầm rồi, người ta chẳng qua là muốn mượn toilet đi nhờ một chút thôi mà, không muốn cho mượn thì thôi, không cần phải động thủ động cước nha!" Tiểu Tịch hai chân cách mặt đất, bị hai người đàn ông lực lưỡng kia ôm vào, cô lên tiếng kháng nghị được một nửa, vừa nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế da đỏ thẫm, hai mắt lập tức sáng ngời. "Ơ? CD, là cô sao, sao cô lại ở đây? Uy uy uy, buông ra, tôi cùng cô ấy có quen biết, uy, hai tên ngu ngốc này! Buông tay ra..." Vừa thấy được người quen, lá gan của cô lập tức lớn lên, hướng về phía hai tên lực lưỡng một bên trái một bên phải quang quác gào to.

CD cười cười nhìn cô, cặp lông mày mịn cong lên, phất tay với bọn thuộc hạ. "Buông cô ấyra."

Hai tên lực lưỡng vừa nghe thấy, lập tức buông lỏng tay ra.

"Tất cả đều đi xuống đi!" CD nhìn những người đàn ông kia một cái, vung tay lên, muốn tất cả những tên vô dụng này cút ra khỏi tầm mắt của nàng.

Những tên kia vừa nghe thấy, giống như là nhận được lệnh đặc xá, thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người đi ra ngoài, chỉ còn một người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ.

"Uy, anh điếc sao, CD không phải là muốn anh..." Tiểu Tịch nhìn thấy, mở miệng làm 'cáo mượn oai hùm', nhưng vừa nói được một nửa, thanh âm đột nhiên ngưng bặt.

Chỉ thấy cô trong nháy mắt toàn thân cứng đờ, chần chờ nheo mắt xác nhận, sau đó trừng lớn hai mắt, ngón trỏ đang chỉ chỉ giữa không trung co rụt lại, một giây sau, cô xoay người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía CD. Đáng tiếc, cô vẫn chậm một bước, vừa sắp đụng tới được cái bàn phía trước, đã bị người đàn ông phía sau đuổi theo bắt được.

"A, buông, buông ra..." Tiểu Tịch hoảng hốt, lại đỏ mặt tiếp tục lấy lý do vừa nãy ra nói lại. "Em chỉ là tới đi nhờ toilet mà thôi, thật, thật mà..."

"Đi nhờ toilet?" Người đàn ông ghé vào bên tai cô nghiến răng nghiến lợi. "Đi nhờ toilet sao phải đến tận nơi đây?"

"Em..." Tiểu Tịch đỏ bừng mặt, tình thế cấp bách liền viện lý do. "Em đang rất gấp..."

"Buổi sáng anh đã dặn thế nào?"

Đáng ghét!

Tiểu Tịch âm thầm mắng một tiếng. Vừa nhìn thấy anh, cô lập tức nhận ra! Cặp mắt kia, cho dù có dịch dung thành một trăm khuôn mặt cô cũng nhận ra được.

Cô sợ hãi liếc nhìn khuôn mặt xa lạ một cái, nhỏ giọng ngập ngừng, đọc thuộc lòng lời dặn dò buổi sáng trước khi anh đi ra khỏi cửa. "Ách, anh muốn em biết điều một chút ở trong phòng đợi, không cho chạy loạn, không cho phép đi ra ngoài, không cho..."

"Vậy em tại sao lại ở chỗ này?"

Tiểu Tịch mím miệng, lại liếc người đàn ông kia một cái, lẩm bẩm oán trách.

"Em không muốn nhìn khuôn mặt này mà nói chuyện."

"Khụ, ân, thật xin lỗi, quấy rầy lời ngon tiếng ngọt của hai vị một chút." CD cười khanh khách đưa tay lắc lắc, nhắc nhở hai người kia còn có sự tồn tại của nàng. "Uy, cô em gái nhà họ Khuyết tên cái gì Khuyết Đoan Ngọ, Trùng Dương hay là Giáng Sinh gì đó, cô có muốn giúp tôi giới thiệu một chút, vị đang giả trang thành thuộc hạ của tôi là ai hay không?"

"Là Thất Tịch, tôi tên là Khuyết Thất Tịch." Tiểu Tịch có chút ảo não nhắc lại tên của mình.

"Ân Ân, Khuyết Thất Tịch, người đàn ông phía sau cô là ai?"

Tiểu Tịch cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vừa liếc trộm Chiến Bất Khuất đang giận đến sôi lên một cái.

"Ách, hắn là... Hắn là... Quản gia của tôi..."

"Chỉ là quản gia?" CD nhíu lông mày. "Không có quan hệ gì khác?"

"Không có..." Tiểu Tịch định mở miệng muốn lắc đầu, cánh tay đặt tại ngang hông cô bất chợt siết chặt, không biết tại sao, cô cảnh giác ngậm miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên.

Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn vừa quẫn, quan hệ của hai người kia đã sớm không nói cũng biết rõ, CD cảm giác được chuyện này, cười vui vẻ.

Nàng không hỏi nhiều, chỉ nhìn người đàn ông cặp mắt phát ra sắc lạnh kia, ân cần tự giới thiệu. "Xin chào, tôi là CD, nghề nghiệp là đại diện sát thủ, các hạ nếu có cần, vì em gái nhà họ Khuyết, lần sau tìm đến tôi có thể giảm giá, đây là thẻ chiết khấu." Nàng lấy ra một tấm card tinh xảo, mỉm cười đưa tay ra.

"Tôi biết." Chiến Bất Khuất không đưa tay nhận lấy.

"Anh biết tôi? Cái này thật đúng là vinh hạnh." CD đôi mắt đẹp nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người đàn ông trước mặt, đôi môi đỏ mọng hé mở, nũng nịu nói. "Tôi nghe nói, Tuyệt Thế phái Quỷ Diện tới bảo vệ Khuyết Đoan Ngọ, tôi có thể có vinh hạnh nhìn bộ mặt thật của anh hay không?"

"Không được!" Không đợi Chiến Bất Khuất trả lời, Tiểu Tịch lập tức mở miệng cướp lời, không quên sửa lại. "Ai là Đoan Ngọ a? Tôi là Khuyết Thất Tịch!"

"Tại sao không được?" CD một tay chống cằm, cười đùa nhìn cô. "Tôi hỏi chính là hỏi hắn, cũng không phải là hỏi cô, cô gấp cái gì?"

"Bởi vì... Tôi tôi tôi... Hắn hắn hắn..." Tiểu Tịch trong nháy mắt mặt đỏ bừng lên. "Dù sao... Không được là không được!"

"Tại sao?" CD nháy mắt mấy cái, giả bộ vô tội hỏi tới.

"Bởi vì... Bởi vì..." Tiểu Tịch nhất thời tâm hoảng ý loạn, nghĩ không ra được lời phản bác, lắp bắp thốt ra. "Bởi vì mặt của hắn là của tôi!"

"Cái gì?!" CD nghe vậy há hốc mồm, không nhịn được cười ra tiếng. "Mặt của hắn là của cô?"

"Không... Không phải, ý tôi không phải là như vậy... Ah uh..." Tiểu Tịch cắn đôi môi đỏ mọng, kích động hô to. "Người của hắn là của tôi!"

CD suýt chút nữa cười ngất ở trên bàn, lần nữa lặp lại câu tuyên bố kia.

"Người của hắn là của cô?"

"Đúng." Người đàn ông nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

Nghe một chữ đúng, hai cô gái ngẩn ngơ, đồng thời nhìn về phía Chiến Bất Khuất, chỉ thấy mặt anh không chút thay đổi, thật giống như vừa rồi vốn không hề mở miệng nói ra một chữ kia.

Tiểu Tịch há hốc miệng, ngây người ở tại chỗ, một chữ cũng không nói ra nổi.

CD khóe miệng chứa đựng nụ cười, chậm rãi gật đầu. "Được rồi, tôi hiểu."

"Cô hiểu?" Tiểu Tịch bối rối quay đầu lại, kinh ngạc thất thanh. "Tôi còn không hiểu, cô hiểu?"

CD cười khẽ một tiếng, biết cô gái này căn bản còn chưa hiểu được tình huống, nàng không đùa nữa, chỉ là vẫn giữ nụ cười, quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia. "Anh biết cô ấy chọc giận Đằng Điền sao?"

"Uy, tôi mới là người trong cuộc mà, cô nói với hắn làm chi?" Tiểu Tịch vừa nghe thấy, liền phục hồi tinh thần kháng nghị.

CD nhún vai.

"Hắn mới là người làm chủ, không phải sao?"

"Không phải!" Tiểu Tịch tức giận dậm chân. "Đây là chuyện của tôi, tôi mới là người làm chủ! Nói đến đây, cô tại sao phái người theo dõi tôi?"

CD nhìn Chiến Bất Khuất một cái, chỉ thấy hắn nhíu lông mày, cũng không nói thêm cái gì. Nàng khẽ mỉm cười, nhận ra người đàn ông này lười tranh đoạt chủ quyền cùng Tiểu Tịch, anh tựa hồ có thói quen ẩn thân phía sau màn, chỉ từ phía sau thao túng tất cả mọi chuyện.

"Được rồi, cô làm chủ thì là cô làm chủ. Hỏi tôi tại sao phái người theo dõi cô? Đương nhiên là bởi vì trước đó vài ngày, Đằng Điền đi tìm tôi, muốn tôi tìm sát thủ tốt nhất, trước buổi đấu giá thanh toán cô đó nha!" Nàng nhìn Tiểu Tịch, cười đến ngọt lịm.

Tiểu Tịch thở hắt ra.

"Cô nhận?"

"Dĩ nhiên rồi, có thể kiếm tiền, tại sao không nhận?" CD nhìn ngón tay thon dài ngọc nắm chặt đến đỏ lên, liếc cô một cái, vẫn không quên nũng nịu oán trách. "Gần đây làm ăn rất khó khăn, dù cho nhiệm vụ có bất thành, tôi dĩ nhiên vẫn muốn tiếp."

"Cô cô cô..." Tiểu Tịch nhìn chằm chằm nàng. "Cô rốt cuộc là đứng ở phe nào?"

"Đương nhiên là bên nào có thể kiếm tiền, tôi liền đứng ở bên đó!" CD phát ra một trận cười duyên. "Bất quá nói trở lại, Đằng Điền yêu cầu, là trước khi buổi đấu giá kết thúc phải giết cô, cô nếu có bản lãnh trốn được cho đến khi buổi đấu giá kết thúc, tôi đây cũng không có cách, lời yêu cầu của hắn cho dù thất bại, tôi vẫn có thể ung dung nhận lấy tiền đặt cọc."

Trên hợp đồng có ghi rõ, tiền thuê đã thu, không hoàn trả lại.

CD thật ra là tốt xấu gì đều ăn sạch, làm ăn theo kiểu ăn tươi nuốt sống. Nàng biết những người này không dễ chọc, dứt khoát biết thời biết thế, lập tức đồng ý, nhưng cũng bởi vì nàng và A Chính có chút tình bạn cũ, dĩ nhiên sẽ phá lệ giơ cao đánh khẽ.

"Thật ư?" Mắt mở to, Tiểu Tịch lập tức lên tinh thần.

"Đương nhiên là thật, trên hợp đồng tôi đã viết rất rõ ràng." CD liếc cô một cái, ai oán nũng nịu nói. "Bất quá, chuyện này, vì các người, tôi liên tiếp tổn thất hai vụ làm ăn, món nhân tình này, tôi sẽ đòi trên đầu Thiếu chủ nhà cô."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi đem A Chính bồi thường cho cô. Chờ mọi chuyện kết thúc, tôi liền dẫn cô đi gặp hắn. Hắn khẳng định rất thích gặp cô."

Hừ, dù sao cũng là A Chính bất nhân trước, ném cô cho Chiến Bất Khuất rồi chẳng thèm quan tâm, vậy thì đừng trách cô là thuộc hạ bất nghĩa, dẫn CD đi tìm hắn.

Hắc hắc, cô vạn phần mong đợi, vội vã muốn nhìn xem, tình hình A Chính lúc gặp CD sẽ có phản ứng đặc biệt gì...

"Nhất ngôn cửu đỉnh!" CD cười ngọt ngào, vươn bàn tay ngọc.

"Tứ mã nan truy!" Tiểu Tịch cầm lấy tay nàng.

Nhìn hai cô gái trong nháy mắt ký kết xong hiệp nghị, Chiến Bất Khuất yên lặng lắc đầu, đến lúc này mới biết được cái gì gọi là 'Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vị nan dưỡng dã'*!

(*Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vị nan dưỡng dã: một câu nói nổi tiếng của Khổng Tử, ý là 'đàn bà và tiểu nhân thật khó nuôi/không nên đụng vào'.)

Tiêu đường nóng hổi, ngon miệng bày ra trước mắt Tiểu Tịch, bên trái lung lay, bên phải lắc lư, mùi thơm ngọt ngào, cùng với ánh sáng màu sắc mê người, khắp nơi đối với cô đều tỏa ra lực hấp dẫn trí mạng!

Oa ô, tiêu đường thật ngon!

Cô hai mắt sáng lên, nuốt nước miếng, nắm chặt cái muỗng trong tay, phấn đấu quên mình nhào tới phía trước.

Bỗng dưng chuyện kỳ lạ xảy ra, tiêu đường đột nhiên lại duỗi chân, chuồn đi mất, làm cho Tiểu Tịch phải chạy đuổi theo.

"A, không được, không được! Trở lại cho ta!" Mắt thấy món điểm tâm ngọt đã sắp đến miệng lại chuồn đi mất, lòng cô như lửa đốt, lập tức ba bước cũng thành hai bước, vội vàng đuổi theo, thề nếu không nuốt được cái cái bánh pút-đing tiêu đường này vào bụng thì không thể...

Bỗng dưng, tiếng hô như sấm vang lên, toàn bộ thế giới cũng chấn động!

"Đáng chết, đây là cái gì?!"

Tiêu đường lập tức biến mất không còn bóng dáng, ngay sau đó cả người cô bị chụp lại, một đôi cánh tay kiên cố cứng như sắt nắm chặt bả vai cô đến mức phát đau. Cô hoa mắt, bị dọa phải từ trong mộng đẹp thức tỉnh lại, lờ mờ mở mắt, mờ mịt nhìn chung quanh.

"Sao vậy? Sao vậy? Phòng thí nghiệm vừa nổ sao?"

Chiến Bất Khuất nheo mắt lại, mặt xanh mét lắc đầu.

Sau khi từ chỗ CD xách Tiểu Tịch trở về, anh thừa dịp cô ngủ say, lên mạng liên lạc với một vài bạn bè cũ.

Anh hiểu được quy củ của giới sát thủ, một khi đã công bố treo giải thưởng sẽ không thu hồi, cho đến trước khi buổi đấu giá kết thúc, một cái mạng nhỏ của Tiểu Tịch vẫn còn bị vô số sát thủ chuyên nghiệp uy hiếp.

Vì bảo đảm an toàn của cô, hiếm lắm anh mới mở miệng, hỏi xin những người bạn cũ giúp đỡ một tay, những người đó nghe thấy anh vì một cô gái nhỏ, lại phá lệ tính tình vốn băng lãnh, mở miệng cầu trợ, tất cả đều trăm miệng một lời, vội vã trở lại tham gia náo nhiệt. Bạn bè từng có ơn với nhau, nên nghĩa bất dung từ mà hỗ trợ, chẳng qua là ngoài mặt còn có lý do khác, bọn họ thật ra thì cũng muốn xem một chút, rốt cuộc là một cô gái như thế nào, có thể làm cho anh coi trọng như thế.

An bài thỏa đáng xong, Chiến Bất Khuất xoay người trở lại bên giường, cặp mắt đen đạm mạc vô tình, nhìn thấy giữa giường lớn, là một thân ảnh xinh xắn mặc bộ đồ ngủ siêu cấp khả ái, trong nháy mắt dâng lên cảm xúc ôn nhu.

Cô đang ngủ say, hơn phân nửa thân thể nằm sát mép giường, chỉ cần hơi chút động đậy, sẽ rơi xuống đất.

Anh dùng động tác nhẹ nhàng chậm chạp, không muốn đánh thức cô, hai tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, lặng lẽ đặt cô vào giữa giường. Động tác của anh cẩn thận cẩn thận, giống như là giờ phút này anh nâng niu trong tay, là bảo vật trân quý nhất.

Tiểu Tịch ưm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô ý thức nhẹ nhàng ma sát trên cánh tay của anh, bên trong cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn thấp giọng lẩm bẩm cái gì bánh pút-đing, bánh pút-đing, sau đó lật người xoay sang một bên, vạt áo ngủ bị cuốn lên, hơn phân nửa cái lưng trắng nõn loã lồ ở trước mắt anh.

Trên da thịt tuyết trắng, có một vết thương màu hồng phấn rất nhạt, rất nhạt, những vết thương cũ này nếu không nhìn kỹ khó có thể nhìn ra.

Oanh!

Chiến Bất Khuất chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong nháy mắt mất đi lý trí.

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Anh gầm thét, vừa nghĩ tới chuyện cô từng bị thương, lập tức tức giận không cách nào bình tĩnh suy nghĩ được.

Tiểu Tịch mờ mịt nhìn anh, nhìn phía đông một chút, xem phía tây một chút, mới phát hiện ra, bản thân còn đang ngủ ở trên giường lớn của khách sạn tình nhân.

"Không phải là phòng thí nghiệm nổ sao? Hơ, kia... Hmm uhm, vậy thì không có chuyện gì..." Cô cả người mềm nhũn xoay qua một bên trên giường, muốn tiếp tục ngủ.

Bàn tay to trên vai lại chấn động, lắc lắc đem cô từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh trở về thực tế.

"Đây là cái gì?" Anh thanh âm khàn giọng, từng chữ từng câu từ trong kẽ răng tóe ra.

"Là lưng của em nha!" Cô ngáp một cái, bị anh hỏi một câu không giải thích được.

Cặp mắt đen kia giống như là muốn phun ra lửa.

"Anh nói chính là những vết thương kia! Cái này làm sao mà có?"

"Ô, cái đó là vết thương cũ lúc trước." Cô mơ mơ màng màng trả lời, bị anh nhìn trừng trừng cả người không được tự nhiên, bàn tay nhỏ bé vươn tới bên cạnh giường, lục lọi trong ba lô, lấy ra một cái bịt mắt màu xanh, muốn nhắm mắt làm ngơ...

Chẳng qua là, hai mắt được che kín không bao lâu, Chiến Bất Khuất liền giữ lấy mặt cô, kéo cái bịt mắt ra, gương mặt tuấn tú càng dán lại gần, bức đến trước mắt cô.

"Không sao, em còn có màu hồng phấn..." Cô lẩm bẩm nói, kiên nhẫn, bàn tay nhỏ bé lại sờ soạng bên cạnh giường...

Lần này, anh nhấc chân dài lên, mặt lạnh lùng đạp cái ba lô lớn ra thật xa.

Tiểu Tịch thở dài một hơi, biết là nếu không nói ra sự thật, anh chắc chắn sẽ không để cô ngủ, đành phải cố gắng lên tinh thần, một tay sờ sờ lên cái lưng.

"Đây là do năm, sáu năm trước lưu lại, khi đó em mới vừa trưởng thành, thật sự ngồi không yên trong phòng thí nghiệm, thích chạy theo sau mông anh trai. Sau đó, có một lần không chú ý, bị một tên bại hoại bắt đi." Cô nói hời hợt, trực giác biết rõ, nếu đem quá trình mạo hiểm kia nói ra rõ ràng, người đàn ông trước mắt này sẽ càng tức giận.

Lần đó, cô bị kẻ tử thù của anh trai tử bắt đi, đối phương chớp lấy cơ hội, đem toàn bộ tức giận phát tiết ở trên người cô, cầm roi quật cô đến mức mình đầy thương tích.

Lúc anh trai chạy tới, cô chỉ còn nửa cái mạng, suýt nữa hương tiêu ngọc vẫn , nhờ có Từ thần dược, khẩn cấp liên lạc sư huynh đồng môn, mấy vị thần y liên thủ cứu chữa, thật vất vả mới có thể kéo cô về từ trước Quỷ Môn Quan.

Chỉ nghe thấy một tiếng không khí bị hít vào, Chiến Bất Khuất mở trừng hai mắt.

"Cái gì?!" Tiếng hô như sấm bên tai. "Khuyết — Thất — Tịch! Em đi theo Khuyết Lập Đông mạo hiểm? Bên trong cái đầu em là chứa cái gì? Bông gòn sao? Thực phẩm hết hạn sao?! Em trước khi làm cái hành động chết tiệt đó chẳng lẽ không có suy nghĩ tới hậu quả sao?!" Anh liên tiếp mắng ra, mỗi một câu sau lại càng lớn tiếng.

Tiểu Tịch hai tay che kín lỗ tai, rụt cổ, mở một mắt nhắm một mắt, lúng túng cười trừ.

"Ách, anh, anh bình tĩnh một chút nha, không nên tức giận, hít sâu, hít sâu, tỉnh táo lại..."

Ông trời a, người đàn ông này không thường xuyên phát giận, nhưng mà tính tình lúc phát giận rồi thật đúng là rất dọa người!

"Khuyết Lập Đông không bảo vệ được em?" Anh không bình tĩnh được nữa, ánh mắt nghiêm nghị, nhìn cái người gây ra chuyện hỏi tới.

Kể từ lúc nhìn thấy những vết thương trên người cô, lửa giận lập tức sôi trào, Chiến Bất Khuất nhìn chằm chằm những vết thương màu hồng phấn, toàn thân cứng ngắc, tức giận đến mức muốn giết người!

"Cái này không phải lỗi của anh ấy, là tự em manh động, lại thích chạy loạn. Anh ấy cũng rất tức giận a, cái tên kia cuối cùng cũng bị anh ấy tận tay giết chết!" Nhớ tới vẻ mặt khi đó của anh trai, cô không khỏi rùng mình một cái.

Ngô, bất quá, nói thật, sắc mặt Chiến Bất Khuất lúc này cũng rất là dọa người!

"Những vết thương kia còn nhìn thấy được sao? Em đã dùng thuốc của Từ thần dược, vết thương hẳn là phải biến mất mới đúng." Cô nghiêng cổ, cố gắng nghiêng đầu, nhưng vẫn không nhìn tới được cái lưng của mình. "Đừng ngạc nhiên, trước kia nhìn còn đáng sợ hơn, anh trai nói, em khi đó thoạt nhìn quả thực giống như là con búp bê bị xé nát, phải dùng kim khâu vá lại."

Lại là một tiếng không khí bị hít vào.

Sau đó, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người liền bị anh đè xuống trên giường, đồ ngủ bị kéo ra, cả cái lưng lộ liễu ra ngoài.

Quá đáng hơn chính là, bàn tay to của anh đi xuống, kéo lấy quần ngủ của cô!

"A, anh làm cái gì? Không được cởi quần của em, a, Chiến — Bất — Khuất..." Tiểu Tịch quá sợ hãi, tiếng thét chói tai vang tận mây xanh, chỉ cảm thấy quần ngủ cùng với quần lót nhỏ, đều bị anh một phen giật xuống, cái mông trắng nõn lộ ra ngoài, lạnh đến mức làm cho cô không nhịn được phát run.

Nghĩ tới cặp mắt đen sắc bén kia, đang xem xét kỹ cái mông nhỏ không có chút che đậy của cô, cô lại càng run rẩy kịch liệt.

Có mấy vết roi nhàn nhạt, từ phần lưng của cô, một đường quanh co đến cái mông trắng mềm mại trơn bóng, anh cắn chặt hàm răng, cúi đầu cẩn thận nhìn.

Chiến Bất Khuất lặng yên, ngược lại làm cho cô cảm thấy là lạ. Cô nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn về phía anh.

"A, anh làm sao vậy? Sắc mặt trông thật tái nhợt!" Cô kinh ngạc hỏi, lúc này mới phát hiện ra trên mặt Chiến Bất Khuất trắng bệch cơ hồ là không còn chút máu.

Vẻ mặt anh khi nhìn chằm chằm những vết thương cũ, chuyên chú như vậy, trong nghiêm khắc còn có ôn nhu sâu lắng, vẻ mặt như vậy làm cho cô có loại cảm giác nói không ra lời, cái cảm động rất nhỏ này, phảng phất lay động tâm hồn cô...

Có lẽ anh trải qua thời gian dài đã thành thói quen giả tạo, có lẽ anh còn không hiểu được như thế nào là yêu, lại càng không hiểu được như thế nào là được yêu.

Nhưng mà, cô có thể xác định, anh là quan tâm cô!

Bàn tay to ngăm đen thuận thế rơi xuống, mềm mại nhẹ nhàng xoa xoa những vết thương trên cái lưng của cô, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng xoa xoa, giống như là sợ làm đau cô.

"Hắc, đừng như vậy, em đã không còn đau." Cô nhẹ nhàng nói.

Anh ngẩng đầu lên, tròng mắt đen sáng ngời nhìn cô, sau dùng động tác chậm chạp nhất, kéo cô vào trong ngực, gương mặt tuấn tú vùi vào bên trong mái tóc ngắn xốc xếch của cô.

"Chết tiệt, anh không thể rời tầm mắt đi được!" Khẩu khí của anh rất thô bạo, động tác lại rất mềm nhẹ, đôi môi mỏng cuồng loạn ấn xuống, từng cái từng cái hôn lên mái tóc cô.

Chiến Bất Khuất đây là đang quan tâm cô sao?

Tiểu Tịch biết điều một chút dựa vào trong lồng ngực của anh, lắng nghe nhịp tim đập rối loạn của anh, cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Ngô, thì ra là, cảm giác được người ta nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay thật sự là rất dễ chịu...

Cô nằm ở trên giường, lưng dán vào lồng ngực của anh, đầu dựa vào xương quai xanh của anh rúc vào trong cổ anh, cả người được bao bọc trong hơi thở của anh. Thật là một loại cảm giác ấm áp, ngọt ngào...

Hạnh phúc, chính là một cảm giác như vậy sao?

"Chiến Bất Khuất." Cô nhỏ giọng mở miệng, thanh âm lơ đãng trong bóng đêm ôn nhu, trong từng nụ hôn nhỏ dịu dàng của anh.

"Sao?"

Cô tựa vào bộ ngực anh, hướng về phía tim của anh, muốn nhỏ giọng nói cho anh biết, cô cũng thật sự thích anh...

"Hm, a... Ách... Không, đừng như vậy..."

Bên trong phòng đột ngột yên ắng.

Một giây sau, Tiểu Tịch thở hắt ra, cả khuôn mặt đỏ bừng vội vàng giải thích. "Không phải là em nói!"

"Oh my god! Đến đây đi, bảo bối..."

Hai người cùng lúc ngẩng đầu, chỉ thấy con vẹt đang đậu ở trên cái tủ đầu giường, bắt chước học cách phụ nữ rên rỉ.

Tiểu Tịch mắc cỡ toàn thân đỏ lên, cố gắng giải thích. "Đây không phải là em dạy, thật, em không có dạy nó cái này..." Cô khóc không ra nước mắt, đỏ mặt bò dậy, đưa tay đập dẹp cái đầu con vẹt. "Mày, con chim ngu ngốc này!"

"Ai nha, đau quá!" Con vẹt bị đánh, bay lên hô to. "Ngược đãi động vật! Ngược đãi động vật!"

Tiểu Tịch đứng lên, ở trên giường nhảy nhảy muốn bắt nó. "Con chim đần độn, cái tốt không học, mày lại học cái xấu! Mày xuống đây cho tao..."

"Không được!" Nó kêu cạc cạc, tức giận lại muốn lập lại chiêu cũ, đi tìm quần lót của cô.

"Mày dám!" Tiểu Tịch vừa nhìn thấy, vội vàng đuổi tới.

Con vẹt này mỗi lần bị đánh, sẽ tức giận ngậm áo lót, quần lót của cô, treo lên trên cây làm triển lãm. Nếu như là ở bên trong Trường Bình, treo ở trên cây rêu rao còn chưa tính. Nhưng mà hôm nay, ngoài cửa sổ chỉ có một cái cột điện, hơn nữa cũng gần đường lớn, người đến người đi, nếu để cho nó đem quần lót treo bên ngoài, mặt mũi của cô sẽ mất hết!

"Cạc cạc!" Động tác con vẹt nhanh như điện xẹt, vội vàng dùng móng, chính xác, chộp lấy quần lót của Tiểu Tịch lập tức bay ra bên ngoài.

"Mày còn chạy!" Tiểu Tịch đuổi theo nó không kịp, đưa tay lục lọi từ trong ba lô lấy ra một cái thập tự cung bắn liên tục, đầu mũi tên bén nhọn đã sớm được cô đổi thành cái giác hút.

Con vẹt né được mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ hai, đến lúc mũi tên thứ ba bắn ra, rốt cục cũng bị bắn trúng, kêu thảm rồi rơi xuống mặt đất.

"Hừ, bay nữa xem!" Tiểu Tịch giơ cánh con vẹt lên, thu hồi cái cung, vỗ đầu của nó hai cái, sau đó nổi giận đùng đùng ném nó vào trong phòng tắm, đứng cách một cửa hai tay chống hông mắng to. "Đợi mày ở chỗ này tỉnh lại, còn để cho tao nghe được thanh âm kỳ quái nào nữa, ngày mai mày sẽ không có thức ăn!"

Cô phịch một tiếng đóng cửa, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Chiến Bất Khuất ngồi ở trên giường, trên khuôn mặt tuấn tú treo một nụ cười, cảnh tượng cô cùng con vẹt đấu pháp với nhau đều đã bị tầm mắt anh nhìn thấy tất cả.

Oanh một tiếng, một luồng khí nóng xông lên mặt, Tiểu Tịch lúc này mới phát hiện ra, mình vừa nãy hoàn toàn quên mất ý muốn giữ vững hình tượng thục nữ.

Ô ô, cô muốn khóc quá... Bất quá, thôi bỏ đi! Ai, dù sao ở trước mặt anh, cô cũng đã sớm không có hình tượng thục nữ gì cả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gia#thu